Chương 693 - 704 : Giải thích

Hứa Gia Mộc buông mi, giơ tay lên, lấy một xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ nhìn Hứa Gia Mộc, chần chờ một chút, nhận lấy, mở ra, phát hiện lại là nội dung tin nhắn di động.

Hàn Như Sơ mượn ánh đèn ven đường, cẩn thận nhìn một lát, mới nhìn hiểu ra đây là tin nhắn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gửi nhau vào lễ tình nhân năm ngoái.

Hứa Gia Mộc im lặng lâu như vậy, rốt cuộc mở miệng: "Trong 4 ngày, Kiều Kiều ngất xỉu nằm viện, điện thoại di động ở nhà chúng ta, mẹ có thể nói cho con biết, là ai lấy điện thoại của Kiều Kiều gửi đi những tin này?"

Hàn Như Sơ không nói gì, ngón tay cầm tờ giấy run run lên, sau một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Gia Mộc, từ đâu mà con có?"

Hứa Gia Mộc nhắm hai mắt lại: "Đến lúc này, mẹ còn nghĩ là ai hãm hại sau lưng mẹ sao? Vấn đề là, đây không phải là hãm hại, đây là sự thật!"

"Mẹ biết anh ấy thích Kiều Kiều, có đúng không? Cho nên lúc ban đầu mẹ dùng Kiều Kiều làm mồi nhử anh ấy, anh ta mới đồng ý đóng giả con, có đúng không? Mẹ không thể gặp anh ấy, mẹ biết anh ấy hẹn Kiều Kiều vào lễ tình nhân, mẹ ra tay đẩy Kiều Kiều ngã cầu thang. Sau đó mẹ cầm điện thoại gửi mấy tin nhắn này, có đúng không!"

Hứa Gia Mộc nói tới đây, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: "Có lỗi với mẹ chính là ba, không phải là mẹ anh ấy, cũng không phải là anh ấy. Mẹ tỉnh lại đi, lỗi là do Hứa Vạn Lý! Tại sao mẹ không đối phó với Hứa Vạn Lý mà lại đối phó với bọn họ? Bọn họ làm sai chỗ nào!"

"Là Kiều An Hảo không biết xấu hổ, có đúng không? Là Kiều An Hảo làm, có đúng không?" Hàn Như Sơ trong lúc bất chợt sẽ cầm những thứ kia giấy ra tiếng.

Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc không biết nên nói cái gì, anh giơ tay lên, vuốt vuốt trán của mình, thở dài, sau một lúc lâu, mới nói:

"Mẹ thật sự khiến con rất thất vọng."

Chẳng qua là một câu nói rất đơn giản, nói xong Hứa Gia Mộc liền đưa tay cứng rắn rút ra khỏi tay của Hàn Như Sơ.

"Gia Mộc, con đừng đi. . ."

Hàn Như Sơ bất chợt giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu, nhìn quản gia.

Quản gia trong nháy mắt hiểu ý của Hàn Như Sơ, nhất thời, mở miệng nói: "Cậu chủ, tin nhắn này là do tôi cầm điện thoại của cô Kiều gửi, bà chủ không biết chuyện này, đây đều là do tôi làm, cậu đừng trách bà chủ . ."

"Đủ rồi!"

Mặc dù Hứa Gia Mộc không quay đầu nhìn lại hai người sau lưng, nhưng trong lòng anh đã rõ ràng, cái gì cũng hiểu: "Không cần đóng kịch, mấy người nghĩ tôi ngốc sao? Kiều Kiều bị đẩy xuống cầu thang, tôi biết ý của ai. Cho nên tôi tin tưởng, bởi vì bà là mẹ tôi, mẹ tôi sinh tôi ra nuôi tôi lớn. Tôi nghĩ tôi làm ầm ĩ một thời gian dài, bà sẽ kiểm điểm, bà sẽ biết mình sai ở chỗ nào, bà sẽ hiểu rõ ý của con trai bà. Sau đó bà sẽ tôn trọng con trai."

"Nhưng trên thực tế là tôi sai rồi."

"Thẳng thắn mà nói, chính tôi cũng không biết ai gửi cho mình nội dung tin nhắn này. Sáng nay tôi nhận được từ một người nặc danh, mà bà lại luôn nghĩ là Kiều Kiều làm."

"Thật ra bà hoàn toàn không nghĩ mình là người có lỗi, chung quy bà chỉ làm việc có lợi cho mình, bà luôn nghĩ mọi cách để làm người khác bất lợi."

Nói tới đây, Hứa Gia Mộc bất chợt xoay đầu, anh nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ chẳng biết lúc nào đã rơi nước mắt, vẻ mặt lại một mảnh bình tĩnh.

"Tôi đã cho bà cơ hội, không chỉ một lần, lúc nãy tôi hỏi bà, rốt cuộc bà còn làm gì, bà còn mở miệng khẳng định với tôi. Những lỗi bà làm, tôi có thể chuộc tội thay bà nhưng bà lại không hề, bà vẫn nghĩ tôi là đứa ngốc dễ lừa gạt."

"Bà hãy chăm sóc bản thân thật tốt, sau này tôi sẽ không trở về nhà họ Hứa nữa."

"Gia Mộc, không muốn, mẹ sai rồi. . . Mẹ không thể không có con, Gia Mộc. . ." Hàn Như Sơ nghe câu nói cuối cùng, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng.

Hứa Gia Mộc rũ mi mắt, dù sao cũng là mẹ con ruột thịt, thấy bà khóc như vậy, đáy lòng vẫn rất đau: "Tôi rất muốn tin tưởng bà, nhưng mà thật xin lỗi, tôi không làm được. "

Hứa Gia Mộc nói xong, liền lui về phía sau hai bước.

Hàn Như Sơ khóc càng dữ dội, giống như tê tâm liệt phế: "Gia Mộc, cái gì mẹ cũng mất hết, tối nay mẹ thân bại danh liệt. Sau này mọi người cũng sẽ nói mẹ là người xấu xa, ba con nhất định sẽ vì chuyện này mà trách mẹ. Nếu như mẹ mất con nữa, thì mẹ cũng không còn gì nữa. . . Gia Mộc. . . Mẹ cầu xin con đừng đi. . ."

Hứa Gia Mộc cuối cùng vẫn xoay người lại.

Quản gia cũng đi theo lên tiếng bắt đầu năn nỉ: "Cậu chủ, ngài đừng đi."

"Gia Mộc. . ."

Hứa Gia Mộc kéo cửa xe, ngồi xuống.

"Gia Mộc, mẹ sai rồi, Gia Mộc. . ."

Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa, ngăn cách tiếng khóc phía ngoài.

Anh ngồi ở chỗ tài xế ngây người chốc lát, không nhìn lấy Hàn Như Sơ, trực tiếp khởi động xe, rời đi.

Lúc chạy xe trên đường, Hứa Gia Mộc không còn nhịn được, nước mắt cứ rơi xuống.

Anh cảm thấy khó chịu.

Anh không thể miêu rả rốt cuộc mình đau khổ điều gì.

Anh cảm thấy trong một đêm, những điều mình biết sụp đổ hết.

Người mẹ anh vẫn yêu thương lại làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh của anh, với bạn của anh.

Người anh mà anh hận và trách cứ, rõ ràng thu mua công ty Hứa thị nhưng rồi lại âm thầm để công ty dưới tên anh, ngay cả tài sản cuối cùng của anh ấy, người thụ hưởng là anh, cho dù mẹ anh có đối xử tệ bạc với anh ấy thế nào.

Ướt đẫm nước mắt, đáy mắt Hứa Gia Mộc không ngừng toát ra, anh thỉnh thoảng giơ tay lên lau nước mắt. Sau đó từ một bên rút ra một phần văn kiện copy, trên đó có chữ ký của Lục Cẩn Niên để lại tài sản.

Thì ra người anh từ nhỏ đến giờ dù không được yêu quý, anh vẫn cho rằng người anh cố gắng nhường nhịn em mình, thật ra thì trong lòng vẫn để ý người em này.

Đầu ngón tay Hứa Gia Mộc nắm chặt phần văn kiện copy mà run rẩy, cuối cùng giống như cố gắng kiềm nén tâm tình vậy, dừng xe ở ven đường, nằm ở trên tay lái, bả vai như co rút lại.

Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc kéo đi, buổi đấu giá bị buộc dừng lại, thiếu nhân vật chính, những thông tin kia truyền ra cũng nhất thời chấm dứt, mọi người rối rít rời đi.

Một mặt ba Kiều mẹ Kiều rất tức giận, một mặt lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều An Hảo, thậm chí còn muốn kéo Kiều An Hảo trở về nhà họ Kiều.

Kiều An Hảo liên tục bày tỏ không sao, nói chỉ muốn một mình yên tĩnh, mới làm cho bọn họ miễn cưỡng đồng ý.

Sau khi tách khỏi hai bác của mình, Kiều An Hảo đi đến chỗ xe của mình, lái ô tô rời khỏi, vẫn chạy đến trước quảng trường Thiên Địa, cô mới tìm một chỗ để dừng xe. Sau đó sờ soạng mấy đồng tiền xu, đi đến trạm điện thoại công cộng, gọi cho Hàn Như Sơ một cú điện thoại.

Điện thoại kêu rất lâu, mới có người nghe máy.

Hàn Như Sơ ở bên trong điện thoại, giọng điệu nói chuyện nghe như bị trút hết sức lực, giống như vừa chịu đả kích rất lớn: "Vâng, là ai vậy?"

Kiều An Hảo nắm ống nghe điện thoại, im lặng tầm mười giây đồng hồ mới mở miệng: "Tôi."

Tuy chỉ một chữ, nhưng Hàn Như Sơ đã nghe ra ai gọi: "Cô gọi điện thoại cho tôi làm gì? Tôi không có gì để nói với cô."

Sau đó, ý tứ muốn cúp điện thoại.

Kiều An Hảo giống như cực kỳ chắc chắn Hàn Như Sơ sẽ không cúp điện thoại, mà vẫn lựa chọn nghe, không nhanh không chậm, ung dung trấn định mở miệng:

"Anh Gia Mộc nhận được tin nhắn kia, là do tôi ký gửi cho. Vì thế nên lúc ở trong dạ tiệc, rõ ràng là bản thân tôi ngã sấp xuống, anh ấy sẽ không tin tưởng bà. Vì trong lòng anh ấy, tiềm thức đã nhận định bà gây bất lợi cho tôi."

Giống như phán đoán của Kiều An Hảo, điện thoại không những không bị cúp, bên trong còn truyền đến tiếng Hàn Như Sơ nghiến răng nghiến lợi:

"Tiện nhân."

Kiều An Hảo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chậm rãi mở miệng nói: "Đương nhiên, phần ghi âm phát trong tiệc từ thiện tối, cũng là tôi làm. Đương nhiên phần ghi âm đó, tôi cũng không phải chỉ vì muốn cho bà không thể chịu nổi, mục đích của tôi chủ yếu là muốn để cho anh Gia Mộc nghe được... Bác Hứa, tôi nghĩ anh Gia Mộc, hiện tại chắc đang rất tức giận rồi?"

"Mày, đồ tiện nhân!" Hàn Như Sơ tức giận đến mức hít thở cũng khó khăn.

"Tiện nhân? Thế nhưng bà yên tâm, cho dù tôi tiện nhân thế nào cũng sẽ không giết chết con của người khác!"

Kiều An Hảo cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần tò mò: "Thế nhưng, tôi muốn hỏi một chút, nếu tôi làm như thế, cho dù là tiện nhân mà nói, tôi cực kỳ muốn biết, người làm ra những chuyện này, có thể hình dung như thế nào đây?"

Kiều An Hảo nói đến đây, trong mắt trở nên lạnh lẽo, âm thanh mở miệng sắc bén như từng nhát roi quật vào:

"Bà đừng tưởng rằng người khác đều ngốc hết, chỉ mình bà thông minh nhất. Bà ỷ vào Lục Cẩn Niên thích tôi, tôi thích Lục Cẩn Niên, bà mới có thể gây sóng gió ở bên trong. Tôi gọi cú điện thoại này tới chính là để nói cho bà biết, trước kia bà thiếu nợ của tôi. Hiện tại tôi sẽ bắt đầu trả lại cho bà, buổi tối sinh nhật bà hôm trước, tôi đã nói với bà, tôi sẽ khiến bà bị xa lánh không thể chết tử tế được, tôi khẳng định nói được làm được!"

Hàn Như Sơ nói: "Mọi người xa lánh? Gia Mộc là con tôi, mẹ con liền tâm, cho dù hiện giờ nó đang tức giận, cũng không thể không để ý đến tôi!"

Nếu trước đây, Kiều An Hảo cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng hiện tại thì khác, trong tay Hứa Gia Mộc có phần ký gửi của cô, do Lục Cẩn Niên ký tên trả lại tài sản.

Cô và Hứa Gia Mộc chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Hứa Gia Mộc tuy là con trai của Hàn Như Sơ, nhưng tính cách rất hào sảng, dù là coi trọng ai, nhưng cô đã gửi tin cho anh, máy ghi âm, thư phân chia tài sản, ba thứ đặt ngay trước mắt, có thể khiến anh dao động tín nhiệm đối với bà ta.

Sau đó, chỉ cần cô và Lục Cẩn Niên quay lại vì sự việc của Hứa gia, cho dù có bất lợi gì đó, điều đầu tiên Hứa Gia Mộc nghĩ đến sẽ là do mẹ mình làm.

Kiều An Hảo tự nhiên tự đắc hỏi một câu: "Là sao? Bác Hứa, chúng ta cùng nhìn xem, đến sau cùng, chẳng biết hươu chết về tay ai!"

Nói xong, Kiều An Hảo cúp điện thoại. Lúc cô chuẩn bị gác máy, đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, lại đem ống nghe đến bên tai, âm thanh bằng phẳng nói:

"Đúng rồi, còn có một việc quên chưa nói với bà. Đó chính là tôi và Lục Cẩn Niên đã kết hôn, bà đã từng hao tổn tâm cơ muốn dùng tôi để đả thương Lục Cẩn Niên. Nhưng hiện giờ bà vẫn thất bại, tôi cực kỳ muốn biết. Hiện bà không có gì trong tay để uy hiếp Lục Cẩn Niên, bà vẫn muốn đấu cùng anh ấy sao?"

"Chúng mày, hai đứa đều là tiện..." Hàn Như Sơ gằn từng chữ, hung tợn cắn chặt hàm răng nói, chỉ là bà còn chưa nói xong, đột nhiên liền mạnh mẽ ho khan.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh khẩn trương của quản gia: "Phu nhân, phu nhân, người làm sao vậy?"

"Phu nhân, bà ho ra máu rồi!"

"Mau gọi xe cứu thương, mau..."

Kiều An Hảo nghe được tiếng lộn xộn ở bên trong, không hề có chút nào mềm lòng, ngược lại còn treo một nự cười trên mặt, và cả sự kiêu ngạo lúc nãy khi nói chuyện với Hàn Như Sơ.

Hàn Như Sơ, lần đầu tiên, đêm sinh nhật của bà, bà đã định sẵn sẽ bại dưới tay tôi!

Đêm nay, vẫn như vậy!

Bà yên tâm, từ giờ trở đi, thế cục đã bắt đầu xoay chuyển. Từ nay về sau, tuyệt đối bà sẽ không chiếm được bất kỳ ưu thế gì.

Kiều An Hảo đi ra khỏi bốt điện thoại công cộng, trở về xe của mình, nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên.

Lúc này, Bắc Kinh đang là 11 giờ đêm, Lục Cẩn Niên ở bên kia mới là 10 giờ sáng.

Ngày hôm qua, trước khi anh tắt máy, có nhắc đến với cô. Sau khi anh đến Mỹ, liền được mời dự một hội nghị khẩn cấp, có thể không có thời gian gọi điện cho cô, bay đường dài suốt năm tiếng, kế hoạch liên tiếp, đoán chừng anh vừa mới họp xong, có thể thời gian nghỉ ngơi cũng chưa có, liền gọi điện thoại cho cô.

Kiều An Hảo chưa lên xe, tìm một chiếc ghế trống trên quảng trường ngồi xuống, vừa lúc trên đỉnh đầu có ánh sáng của ngon đèn đường, ánh sáng ấm áp bao phủ lấy cả người cô.

Có thể vì đã khuya, quảng trường chỉ còn lại vài tốp năm ba người, không có gì ngoài tiếng xe xẹt qua sau lưng, không gian có chút yên tĩnh.

Lục Cẩn Niên gọi video đến, cô tiếp nhận, màn hình đen tầm mười giây, khuôn mặt của anh mới xuất hiện.

Nhìn cảnh tượng sau lưng anh, chắc là đang ở trong phòng khách sạn, mới vừa tắm qua, trên người còn đang mặc áo tắm, tóc chưa sấy, mới khô được một nửa, nhưng vẫn thi thoảng có giọt nước nhỏ xuống.

"Kiều Kiều?"

"Ừm." Kiều An Hảo lên tiếng, còn chưa mở miệng, đã thấy lông mày trên khuôn mặt tuấn dật của anh nhíu lại: "Em đang ở bên ngoài?"

Theo sau câu nói của anh, anh giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian: "Hiện tại chắc bên em là mười một giờ khuya rồi, sao còn chưa về nhà? Một mình ở bên ngoài à? Nguy hiểm lắm biết không?"

Lúc Lục Cẩn Niên nhìn thời gian, cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu đen cũng hiện ra trên màn hình điện thoại di động, tay Kiều An Hảo mạnh mẽ nắm chặt điện thoại, tầm mắt nhìn chiếc đồng hồ kia mãi không dứt.

Có phải là đằng sau chiếc đồng hồ này, có một sự đau đớn vặn vẹo đến khó coi, mà lại là một vết sẹo đau đớn hằn sâu vào trong lòng?

Lục Cẩn Niên nói được một lúc lâu, mới phát hiện ra người phụ nữ đối diện không phản ứng gì, nhìn qua màn hình di động, thấy Kiều An Hảo đang ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, không nhịn được lên tiếng:

"kiều Kiều, sao thế, đã có chuyện gì à?"

Kiều An Hảo hoàn hồn, lắc đầu, nhìn camera di động cười cười, giọng điệu mềm mại mở miệng:

"Không có."

Lập tức thay đổi đề tài: "Chỗ anh xong việc rồi à?"

"Ừm... Lúc gần 12 giờ mới trở lại khách sạn, buổi chiều lúc ba giờ còn có cuộc họp." Kiều An Hảo hỏi một vấn đề, đổi lấy Lục Cẩn Niên tự mình báo cáo hành tung.

Bôn ba lâu như vậy, nếu không nghỉ ngơi mà buổi chiều còn họp nữa. Kiều An Hảo "a" một tiếng, sau đó đau lòng nói:

"Vậy sao anh vẫn chưa đi nghỉ ngơi?"

"Chờ một lúc nữa." Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, trả lời xong câu hỏi của Kiều An Hảo, nhìn vào trong camera, sau lưng cô là đường cái trống trải, có chút lo lắng:

"Có phải tâm tình không tốt không? Sao lại một mình ngây ngốc ở trên đường cái như vậy?"

"Không có." Kiều An Hảo lại lắc đầu, sau đó đưa điện thoại di động xuống, để anh nhìn thấy lễ phục dạ hội trên người mình:

"Em vừa tham gia một buổi tiệc."

Kiều An Hảo mặc một bộ lễ phục cổ hơi thấp, bên ngoài khoác áo bành tô tránh lạnh. Lúc cô đưa điện thoại xuống, Lục Cẩn Niên có thể nhìn thấy nửa bầu ngực trắng nõn của cô hiện lên trong màn hình. Lập tức liền quay đầu, giọng nói nhiễm một chút khàn khàn không dễ nhận ra:

"Trời lạnh như thế, nhanh lên xe, về nhà."

"Chờ một lát đi."

Lục Cẩn Niên hơi quay đầu trở lại, nhìn thấy cô vẫn để điện thoại đối diện với ngực của mình, trong cổ họng anh như bị nghẹn, phí rất nhiều công sức, mới miễn cưỡng nặn ra được một chữ: "Ngoan."

Như thế có phần như đang dỗ trẻ nhỏ... Cô cũng không phải đứa trẻ.

Kiều An Hảo bĩu môi, trong lòng lại phát hiện chính mình đang rất hưởng thụ lời nói như vậy, vốn còn muốn ở lại một lúc, lại không thể khống chế được suy nghĩ muốn đứng lên, ngoan ngoãn lên xe.

Bởi vì lái xe, không thể trò chuyện qua video, Lục Cẩn Niên lại ở tận nước Mỹ, tuy trị an của Bắc Kinh rất tốt, nhưng vẫn sợ cô gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên liền kết thúc cuộc gọi video, thay đổi sang trò chuyện bình thường.

Lục Cẩn Niên sợ mình nói chuyện sẽ làm ảnh hưởng đến sự tập trung lái xe của Kiều An Hảo, vẫn đều đều duy trì im lặng.

Anh ở nước mỹ có thể nghe thấy tiếng cô bị kẹt xe, cô đeo tai nghe bluetooth có thể nghe được tiếng anh đang xem ti vi, hai người dọc theo đường cô lái xe về nhà, dù không hề trao đổi bất kỳ điều gì với nhau, nhưng tâm trạng lại rất an tĩnh.

Kiều An Hảo dừng xe trong khuôn viên của biệt thự, đem tai nghe bluetooth tháo xuống, cúp điện thoại, một lần nữa gọi lại điện thoại video cho Lục Cẩn Niên, đợi anh nghe máy, cô mới mở miệng nói:

"Em về đến nhà rồi."

"Ừm."

Lục Cẩn Niên lên tiếng, Kiều An Hảo có thể nghe thấy bên trong có âm thanh vang lên, sau đó là tiếng tivi bị Lục Cẩn Niên cho nhỏ lại, sau đó truyền đến âm thanh hơi loãng của anh:

"Trong tủ lạnh có sữa, nhớ hâm nóng lên rồi uống một cốc, buổi tối sẽ ngủ ngon."

Lúc Lục Cẩn Niên về nhà, đây đều là việc anh sẽ làm, cho dù hiện tại hai người không gặp nhau, anh vẫn nhắc nhở cô.

Kiều An Hảo "Ừm" một tiếng rồi đi vào phòng bếp. Trong lúc cô đun nóng sữa, nhìn thấy anh đang chăm chú xem ti vi truyền phát tin kinh tế và tài chính, không nhịn được hỏi một câu:

"Anh không buồn ngủ à?"

Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn cô một cái: "Chờ một chút, chưa buồn ngủ!"

Kiều An Hảo hâm nóng sữa xong, lấy một chiếc ống hút, hút một hơi, cũng không biết trong đầu nghĩ ra điều gì, liền nói với anh: "Anh không phải là thấy em chưa ngủ nên không ngủ được chứ?"

Đợi cô nói xong những lời này, mới ý thức được mình vừa nói gì, sao cô có thể mặt dày như thế...

Kiều An Hảo không dám ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên trong điện thoại, hai tròng mắt xoay vòng vòng, sau cùng lặng lẽ nâng mí mắt lên. Kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang nhìn chằm chằm cô.

Kiều An Hảo không hiểu sao, trái tim cô liền tăng tốc trong nháy mắt, khuôn mặt trở nên ửng hồng, không nhịn được cúi đầu, lại hút vào một miệng lớn sữa, cô còn chưa nuốt xuống, đã nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ trong điện thoại:

"Ừm."

Chỉ là một từ, Kiều An Hảo có chút khó hiểu "ách?" một tiếng.

Lục Cẩn Niên nhìn phản ứng trì độn ngơ ngác của cô, khóe môi hơi cong lên một cái, cả người lười biếng nhích lại phía sau dựa vào thành giường, sau đó còn nói: "Anh nói, ừ, đúng là rất nhớ em."

Cùng anh kết hôn nhiều ngày như vậy, anh chưa bao giờ nói với cô câu nào lời ngon tiếng ngọt.

Tính ra, đây là lần đầu tiên.

Trái tim của cô như vừa bị thứ gì đó chậm rãi đánh trúng vào, cực kỳ rung động, cô chỉ cắn ống hút, không hề uống sữa, qua một lúc lâu, cô mới "a" một tiếng, tỏ ý đã biết.

Lục Cẩn Niên ở trong điện thoại không nói chuyện, vẫn bình tĩnh như cũ nhìn cô, lông mi dài không hề chớp.

Kiều An Hảo cúi rèm mắt, không hề nhìn anh, hai đầu điện thoại đều vô cùng yên tính, Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, buôn lỏng miệng đang cắn ống hút, nói: "Em cũng rất nhớ anh."

Kiều An Hảo nói xong năm chữ này, đột nhiên tốc độ của trái tim liền trở nên nhanh hơn.

Yêu anh lâu như vậy, lúc ở sân bay bên Mỹ vừa khóc vừa nháo thổ lộ với anh, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nói như bây giờ.

Tính ra, đây cũng là lần đầu tiên.

Không khí ngày càng trở nên ngưng trệ.

Thế nhưng Lục Cẩn Niên là người chuyển đề tài trước, cử động ngón tay của chính mình, quơ quơ trước camera: "Em xem, đều đã lành rồi."

Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn ngón tay của anh qua màn hình di động, vẫn còn mấy dấu răng, đều đã kết vảy.

Đây là rạng sáng ngày hôm qua, anh đưa tay vào trong miệng cô lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô cắn. Lúc ấy có chút sợ hãi, sau đó cắn xuống, nhớ rõ cô dùng sức lực lớn như thế nào, nhưng không nghĩ đến vết thương lớn như thế.

Kiều An Hảo xấu hổ cong môi cười.

Lục Cẩn Niên giật giật nằm trên giường, giọng nói cực kỳ nhàn hạ: "Hôm nay lúc họp, tất cả mọi người đều nhìn thấy, còn hỏi anh vết thương này là như thế nào."

"À?" Kiều An Hảo chớp chớp mắt hai lần: "Anh trả lời như thế nào? Không nói là em cắn chứ?"

"Không có." Lục Cẩn Niên phủ nhận, Kiều An Hảo âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó tiếng của anh lại vang lên:

"Anh nói trong khu nhà có con cún phát cuồng cắn anh, bọn họ còn khuyên anh, nhất định phải đi tiêm vắc xin phòng dại."

Kiều An Hảo vốn là "phốc" cười một tiếng, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền bất mãn: "Lục Cẩn Niên, anh đang gián tiếp mắng em là cún sao?"

Mặt mày của anh đều cười: "Còn không ngốc đến mức chưa thể chữa được."

Kiều An Hảo nổi giận: "Lục Cẩn Niên, giờ anh lại nói em là ngốc nghếch như cún sao?"

Lục Cẩn Niên cười thành tiếng, nhìn người phụ nữ đang phát điên trong màn hình điện thoại, giọng điệu hòa hoãn nói: "Ừm, anh cực kỳ yêu một chú cún ngốc nghếch."

Anh cực kỳ yêu một chú cún ngốc nghếch.... Kiều An Hảo thấy như có sợi lông vũ, chậm rãi vờn qua nơi mẫn cảm nhất trong trái tim của mình, cả người đều có chút mơ màng, ngay cả tầm mắt cũng không có điểm xác định, không ngừng dao động.

Những lời này, rõ ràng là mắng cô là cún. Không đúng, là cún còn chưa nói, còn là cún ngốc nghếch... Nhưng cô lại cảm thấy có bao nhiêu ngọt ngào.

Chẳng lẽ cô bị mắc chứng cuồng ngược trong truyền thuyết?

Kiều An Hảo thấy được chính mình đúng là hết cách với Lục Cẩn Niên, ra vẻ tức giận, nhưng khóe môi lại không nhịn được cong lên: "Lục Cẩn Niên, đây là anh đang thổ lộ với em sao?"

Lục Cẩn Niên tiếp tục cười thành tiếng, không trả lời chính diện vấn đề của cô, ngược lại lại vứt cho cô: "Em cảm thấy được sao?"

Em cảm thấy được, là anh đã thổ lộ với em.

Trong thâm tâm của cô yên lặng nói một câu, sau đó đặc cốc sữa lên mặt bàn, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ đêm rồi.

Lục Cẩn Niên ở bên kia chắc đã qua mười một giờ, buổi chiều còn có cuộc họp, từ hôm qua sau khi rời đi, đến bây giờ còn chưa được nghỉ ngơi...

Kiều An Hảo nâng mí mắt, nhìn qua điện thoại, hỏi anh: "Anh vẫn không buồn ngủ sao?"

"Ừm... Đợi một lát nữa đi..."

Bay một chặng đường dài như thế, hội nghị suốt cả đêm, thật ra rất mệt mỏi, nhưng cùng cô trò chuyện như này, lại khiến anh rất thoải mái, tốt hơn một mình anh nhắm mắt lại nằm trên giường đi vào giấc ngủ, càng dưỡng sức khỏe hơn.

"Gọi video đường dài, cực kỳ đắt, hơn nữa còn là em gọi cho anh, có thể điện thoại sắp hết tiền rồi." Kiều An Hảo nhỏ giọng nói thầm.

Lục Cẩn Niên lười biếng dựa vào giường, lấy di động ra ấn ấn gì đó, không nói gì.

Kiều An Hảo có thể nghe thấy tiếng ấn bàn phím cực kỳ nhỏ của anh.

"Anh làm gì thế?" Kiều An Hảo rất tò mò hỏi một câu: "Gửi tin nhắn cho ai à?"

"Ừm." Lục Cẩn Niên có chút không yên lòng lên tiếng, sau đó di động của cô liên kêu lên, có hai tin nhắn hiện ra phía trên cuộc gọi video.

Mạng điện thoại Trung Quốc gửi lại một tin nhắn, tổng cộng có hai tin, mỗi tin đều là ngạch mức năm chữ số, sau đó di động của cô từ ngạch trống, đạt tới ngạch sáu con số.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo liền ngớ ra.

Trong di động vang lên tiếng của Lục Cẩn Niên: "Đến rồi hả?"

Kiều An Hảo bừng tỉnh ngộ ra: "Anh vừa mởi gửi tin nhắn, là gửi tiền điện thoại cho em à?"

Lục Cẩn Niên chỉ nhíu mày, không nói gì, anh hành động như vậy, rõ ràng cho thấy suy đoán của cô là đúng.

Cái gọi là hạnh phúc tràn đầy, chính là cảm giác này đi.

Có một số việc, cô vốn muốn chờ anh về rồi nói, nhưng hiện tại, đột nhiên cô không muốn đợi nữa.

"Ừm... Lục Cẩn Niên, nếu anh thật sự không ngủ được, em nói một câu chuyện cho anh nghe nhé?"

"Được?" Lục Cẩn Niên không hề di nghị: "Chăm chú lắng nghe."

Kiều An Hảo mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Anh chờ em một chút, em lên lầu đã."

"Ừm."

Lục Cẩn Niên đáp lại, Kiều An Hảo dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu, sau đó chạy về phòng ngủ, học dáng vẻ của anh trong video, nằm trên giường, sau lưng lót một cái gối, ôm chăn nói:

"Hiện giờ em bắt đầu nhé!"

"Vậy bây giờ em bắt đầu. "

Lục Cẩn Niên lại "Ừ" một tiếng.

Kiều An Hảo giơ điện thoại di động, nhìn chằm chằm hình ảnh Lục Cẩn Niên trong cuộc gọi video, im lặng tầm mười giây, giống như trong đầu đang sắp xếp lời nói vậy, sau đó hắng giọng, mở miệng nói:

"Trước kia, có một nam một nữ, quan hệ bọn họ rất gần gũi. Sau đó bọn họ hẹn một ngày, nói rõ trong bữa cơm tối."

"Đó là một ngày lễ rất đặc biệt, cô gái rất vui vẻ, sáng sớm thức dậy, lục toàn bộ quần áo mặc thử."

Theo lời nói của Kiều An Hảo, cô cảm thấy thời gian trong nháy mắt quay lại vào đêm thất tịch lễ tình nhân năm ngoái.

"Dường như cô mặc thử tất cả quần áo trong phòng, rốt cuộc tìm được một bộ quần áo khá ưng ý. Sau đó cô đến thẩm mỹ viện trong trung tâm thương mại, trang điểm thật xinh đẹp. Khi đó chẳng qua chỉ mới một giờ chiều cách thời gian bọn họ hẹn nhau đến 6 tiếng, cô gái vì giết thời gian, nên đi lòng vòng trong trung tâm. Cuối cùng mới nghĩ ra, chạy đi chọn quà cho người đó. "

"Lúc cô gái đang xếp hành tính tiền, bất chợt xảy ra những chuyện khác. Cô gái liền đi tìm người đó, lúc đó cô ấy lại vô tâm thốt ra một vài câu, khiến người đó rất tức giận. Sau đó hai người xảy ra tranh cãi, cuối cùng người đó bỏ đi."

Giọng nói Kiều An Hảo rất dịu dàng, êm tai nghe cảm động.

Lục Cẩn Niên rất yên tĩnh, nghe cũng rất nghiêm túc, chẳng qua là anh đã dự đoán được chuyện Kiều An Hảo muốn nói là gì, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc, nhưng lại không có lên tiếng cắt đứt cô.

"Thật ra thì lúc ấy cô gái có nói xin lỗi, chỉ là người đó rất tức giận, cô gái cảm giác mình không có cố ý, đáy lòng cũng có chút ủy khuất. Sau đó hai người cứ như vậy không ai để ý ai."

"Bởi vì nguyên nhân là từ nhỏ đến lớn cô gái đó có một người dì đối xử rất tốt."

Theo lời của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên từ từ bị kéo nhớ lại về năm đó, anh đang yên tĩnh nghe cô nói, bỗng dưng lên tiếng nói:

"Thật ra thì người kia, không phải cáu kỉnh. Chỉ là có chút để ý cô gái so sánh anh với người khác, anh ta đến phòng tập thể thao, chạy suốt hai giờ. Cuối cùng ý thức được mình chưa đủ kiên nhẫn, gửi một tin nhắn xin lỗi cho cô gái."

Kiều An Hảo hít sâu một hơi: "Nhưng mà người kia không biết... Cô gái đến nhà bạn, nghe bọn họ nói gì đó, trong lòng cảm thấy không ổn. Sau đó đi đến phòng vệ sinh, thấy mình ăn mặc xinh đẹp, có chút không nỡ để lỡ hẹn bữa cơm tối của bọn họ. Vì vậy muốn gửi cho người đó 1 tin nhắn."

"Cô gái không phải là chỉ đơn thuần suy nghĩ như vậy là xong, cô thật sự gửi tin nhắn cho người kia"

Lục Cẩn Niên không nói tiếng nào, chẳng qua là không chớp mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên màn ảnh.

"Cô gái suy nghĩ thời gian rất lâu, mới sắp xếp lời mình sẽ nói."

Giọng nói Kiều An Hảo giọng nói rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng không biết tại sao, lại làm cho Lục Cẩn Niên cảm thấy mùi bi thương.

"Nội dung tin nhắn của cô gái là, buổi chiều là em quá kích động, thật xin lỗi, anh nói tối nay chúng ta đi ăn cơm, đến lúc đó có thể nói rõ ràng không? Bây giờ em về nhà chờ anh..."

Vẻ mặt Lục Cẩn Niên trở nên có chút đờ đẫn, Kiều An Hảo nhìn qua điện thoại không thấy được ngón tay của anh đã bắt đầu run rẩy.

Kiều Kiều gửi tin nhắn cho anh? Tại sao anh không nhận được?

Đáy lòng anh mơ hồ giống như là cảm nhận được chuyện gì...

Ngay sau đó Lục Cẩn Niên liền nghe Kiều An Hảo vẫn như cũ duy giọng nói rất nhẹ, nói:

"Cô gái lại nghe, dì cô gái gọi, nói muốn cô rót giùm ly nước. "

"Cô gái nhất định sẽ đồng ý... Vì vậy cô tắt điện thoại, bưng ly nước xuống lầu, đáy lòng vẫn còn suy nghĩ tin nhắn mình vừa đánh, rốt cuộc có vấn đề gì hay không..."

"Chẳng qua là lúc cô gái bưng ly nước lên lầu..."

Hốc mắt Kiều An Hảo trở nên đỏ hoe, cô ngẩng đầu lên, không nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn chằm chằm trần nhà phòng ngủ, nói tiếp:

"Lúc đi ngang khúc ngoặt, bất chợt có người vội vàng chạy xuống. Sau đó hai người liền đụng vào nhau, cô gái không có chút phòng bị, bị trượt chân, ngã xuống cầu thang. "

Sắc mặt Lục Cẩn Niên nhất thời trắng bệch, anh nhớ tới, lúc ở Mĩ, trong thang máy Kiều An Hảo nói với anh, cô lỡ hẹn, là vì nằm viện.

Khi đó anh có chút đau lòng, nhưng lại không nghĩ rằng, chuyện lại nghiêm trọng như thế.

Lục Cẩn Niên qua một lúc lâu, mới hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Sau đó, cô gái kia cảm giác mình như muốn chết..."

Cho dù nhớ lại lần nữa, Kiều An Hảo vẫn như cũ nhớ lại lúc ấy tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu hiện ra suy nghĩ duy nhất.

"Cô cảm giác được thể lực mình biến mất, ý thức yếu kém, cô rất sợ, cũng rất khủng hoảng. Bất chợt rất muốn nói với người kia, cô muốn gửi tin nhắn đó cho anh, cô cảm thấy. Đó có thể là lần cuối cùng mình nói chuyện với anh.."

Giọng Kiều An Hảo nhạt đi, trở nên có chút khàn khàn: "Nhưng mà, cô thật vất vả lấy được điện thoại di động, màn ảnh vừa sáng, sau đó người liền ngất đi."

Lục Cẩn Niên muốn mở miệng hỏi câu "Tiếp theo thì sao?", nhưng mà anh mở miệng, lại không nói được gì.

Trong điện thoại có chút yên tĩnh.

Qua tầm 1 phút, Kiều An Hảo hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía màn hình, đáy mắt cô ướt át, lấp lánh: "Cô gái kia, suýt nữa thì chết, ở trong bệnh viện hôn mê suốt bốn ngày bốn đêm, đợi đến khi tỉnh lại, người kia đã bỏ đi..."

Kiều An Hảo nói tới đây, nhớ tới ban đầu mình chạy ra khỏi bệnh viện, tìm hình ảnh anh trong Bắc Kinh, cuối cùng không nhịn được, òa khóc.

"Cho nên... Ban đầu, em hoàn toàn không thấy tin nhắn anh gửi đến, cũng không nhận được điện thoại của anh? Thậm chí, em cũng không biết anh chờ em suốt 3 ngày 3 đêm trước nhà họ Kiều?"

Lục Cẩn Niên mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.

Kiều An Hảo chưa trả lời, chẳng qua là nước mắt tuôn rơi.

Những chuyện kia, trong lúc hôn mê. Vậy những tin nhắn kia là ai gửi?

Trong đầu Lục Cẩn Niên hiện lên suy nghĩ, cũng chưa có đáp án cụ thể, tiếng Kiều An Hảo mang theo vài phần nức nở mềm mại, lần nữa truyền đến: "Lục Cẩn Niên, cô gái kia, cô ấy nói, nếu như cô ấy biết, người kia tỏ tình, cô ấy nhất định sẽ không từ chối."

Một câu nói khiến cho tất cả nghi ngờ trong đầu Lục Cẩn Niên đã sáng tỏ đáp án.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên không biết nên hình dung tâm tình của mình thế nào, anh sửng sốt một chút, lại sửng sốt một chút, cuối cùng bất chợt liền cúp điện thoại.

Vốn Kiều An Hảo đang đắm chìm trong tâm trạng bi thương, nghe tiếng điện thoại truyền tiếng 'bíp bíp bíp'. Trong nháy mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, chậm chạp tỉnh táo lại.

Cô đang giải thích với anh... Sao anh lại đột nhiên cúp điện thoại?

Rõ ràng Lục Cẩn Niên không có phản ứng mãnh liệt. Chẳng qua là nói chuyện điện thoại đơn giản, thậm chí giọng nói và nội dung vẫn còn lưu luyến.

Nhưng mà anh lại cảm giác giống như mình trải qua cuộc thi marathon vậy, hô hấp dồn dập hoàn toàn không thể khống chế.

Anh hung hăng quăng điện thoại lên giường, trong lòng không ngừng run rẩy. Sau đó vén chăn lên, vòng quanh phòng ngủ tới tới lui lui đi lại không ngừng.

Kiều An Hảo nói gì nhỉ?

Ban đầu nói cô hôn mê suốt bốn ngày? Nói những tin nhắn kia không phải cô gửi? Nói cô còn muốn gửi tin nhắn xin lỗi anh?

Điều này hoàn toàn ngược lại với nhận thức trong đầu của anh!

Nói cách khác, Kiều An Hảo chưa từng mở miệng nói anh không xứng!

Hơn nữa, lúc nãy cô còn nói gì?

Nếu như cô gái kia, biết anh bày tỏ, cô nhất định sẽ không từ chối!

Lục Cẩn Niên cảm thấy hạnh phúc đến quá nhanh, anh thật sự không có cách cách nào tiêu hóa.

***, này sẽ không phải là anh suy nghĩ lung tung, đang nằm mộng giữa ban ngày chứ?

Lục Cẩn Niên quay đầu nhìn mặt trời chói lọi, trước kia trong lòng anh có sự thống khổ, buổi tối đều là hành hạ, bây giờ là ban ngày...

Lục Cẩn Niên giơ tay lên, vuốt vuốt trán. Xong đời, nhất định là trong lòng anh lại xuất hiện vấn đề, anh nhanh chóng gọi cho Lucy, để cô mau đến đây, lập tức, lúc này cần phải có một người bác sĩ tâm lý tâm sự với anh!

Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, liền nhanh chóng nhặt lên điện thoại di động: "Lucy, tôi cảm thấy bây giờ tôi hết sức không bình thường, cô mau chóng tìm 1 bác sĩ tâm lý có thể đáng tin đến khách sạn Hilton, phòng 1513..."

Lục Cẩn Niên dừng một chút, trước khi cúp điện thoại, còn nói: "Tốt nhất cô nên gọi 2 người tới đây, tôi nghĩ lần này có thể không phải là chứng uất ức mà là chứng hoang tưởng."

Cúp điện thoại xong, Lục Cẩn Niên liền thấy lịch sự cuộc gọi của mình và Kiều An Hảo.

Thật sự anh và cô vừa gọi điện thoại...

Lục Cẩn Niên suy nghĩ, gọi lại cho Kiều An Hảo, điện thoại rất nhanh được nhận nghe: "Lúc nãy em gọi cho anh?"

Tiếp theo câu hỏi thăm của anh, đổi lấy chất vấn của Kiều An Hảo: "Lục Cẩn Niên, sao lúc nãy anh lại cúp điện thoại của em?"

Chẳng qua Lục Cẩn Niên tiếp tục hỏi tới: "Em vừa gọi điện thoại nói cho anh nghe em hôn mê suốt 4 ngày? Có đúng không?"

Kiều An Hảo mở miệng, cũng không kịp trả lời, Lục Cẩn Niên lại hỏi: "Em còn nói, em không có trả lời bất kỳ tin nhắn nào, có đúng không?"

"Còn nữa, em nói, nếu như em biết anh tỏ tình sẽ không từ chối? Có phải không?"

Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên liên tục chặn hỏi ba vấn đề không nói được lời nào, đáy lòng nổi lên một cỗ tức giận, vừa định hỏi rốt cuộc anh làm sao, giọng Lục Cẩn Niên truyền đến:

"Kiều Kiều, thật ra thì trong lòng em, anh xứng đáng yêu em, có đúng không?"

Một câu nói này, hỏi khiến đáy lòng Kiều An Hảo mơ hồ nhói đau , những tức giận nhỏ nhặt kia trong nháy mắt tan biến thành mây khói, cô nói với Lục Cẩn Niên hết sức chắc chắn:

"Đúng."

Bởi vì đau lòng, Kiều An Hảo mở miệng, giọng nói có chút kích động.

Cô mở miệng, nói tiếp: "Thật ra thì em và anh..."

Chỉ là cô chưa nói hết, điện thoại lại một lần nữa bị Lục Cẩn Niên cắt đứt.

Câu nói tiếp theo của Kiều An Hảo định thốt lên "Em cũng yêu anh suốt mười ba năm, cả một thời thanh xuân", cứ như vậy cứng rắn bị tiếng 'bíp bíp bíp' bóp chết trong cổ họng.

Chuyện gì vậy!

Kiều An Hảo ném điện thoại lên giường, Lục Cẩn Niên có ý gì vậy, thậm chí liên tục cúp điện thoại cô hai lần!

Lục Cẩn Niên lại một lần ném điện thoại, người phảng phất là bị định cách một dạng, đứng ngẩn người hồi lâu trong khách sạn như hình ảnh bị đứng. Sau đó từng cỗ từng cỗ vui sướng giống như thủy triều, trào lên trong đầu của anh, trong nháy mắt bao phủ cả người anh.

Lục Cẩn Niên nghĩ, có lẽ cả đời chưa từng kích động, vui vẻ, hưng phấn như bây giờ.

Thì ra là đêm đó, khiến anh sống không bằng chết, một câu "Anh xứng sao?" khiến anh cứ nhớ tới là đau lòng, không phải là cô gửi.

Vậy tin nhắn kia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng qua, vấn đề đó vừa xuất hiện trong đầu Lục Cẩn Niên, sau đó liền bị anh mặc kệ.

Đối với anh mà nói, âm mưu và nỗi đau không phải là thứ đáng sợ.

Đáng sợ nhất, là bị cô gái mình yêu ghét bỏ.

Bây giờ, cô nói cho anh biết, cô chưa bao giờ ghét bỏ anh.

Anh cảm giác nơi sâu thẳm trong lòng, ngày đêm bị đè nén nặng nề, trong nháy mắt liền bị vét sạch, khiến cả người anh cũng thoải mái, nhẹ nhõm.

Lục Cẩn Niên ở nơi này cực kỳ vui vẻ, giống như kẻ ngốc, qua hồi lâu, mới dần dần phục hồi tinh thần lại, anh vội vàng nhặt lên điện thoại di động, gọi cho Lucy nói anh không cần bác sĩ đến đây.

Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, lại nghĩ đến lúc nãy Kiều An Hảo tự mình nói những lời đó trong điện thoại, khiến bản thân lại vui vẻ cười lần nữa.

Kiều Kiều chưa từng ghét bỏ anh...

Một cảm giác thỏa mãn không thể nào tả được, bắt đầu nhanh chóng lan truyền khắp cả người.

Cho nên lúc có cuộc gọi đến, Lục Cẩn Niên hoàn toàn đang đắm chìm trong vui sướng mới tỉnh táo lại, liếc mắt nhìn người gọi đến, là trợ lý, vì vậy nhận nghe, có thể bởi vì tâm tình vô cùng tốt, đến nỗi trợ lý chưa kịp mở miệng gọi "Lục tổng", thì Lục Cẩn Niên đã chủ động mở miệng, hỏi: "Sao vậy?"

Mấy ngày trước trợ lý mới biết số điện thoại của Lục Cẩn Niên, nhưng mà sau khi Lục Cẩn Niên trở về nước vẫn không đến công ty đi làm, cho nên trợ lý và anh liên lạc cũng tương đối ít. Nhưng cho dù có ít, trợ lý cũng vẫn nhớ phản ứng mỗi lần Lục Cẩn Niên nghe điện thoại.

Bây giờ vừa nghe, mình còn chưa mở miệng chào hỏi, đã trước hết nghe được một câu "Sao vậy" khiến cho trợ lý cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Một lát sau, anh mới mở miệng nói chuyện chính:

"Lục tổng, tôi gọi cho anh, là muốn nói, tối qua anh quá tuyệt vời, dám ra tay với phu nhân Hàn!"

Lục Cẩn Niên nghe cái tên mình không muốn, trán hơi nhăn lại, cảm thấy có chút mất hứng, nhưng mà cũng may Kiều An Hảo mang lại niềm vui quá lớn, khiến cho anh không có trở mặt cúp điện thoại, ngược lại hỏi một câu:

"Ra tay gì?"

Trợ lý nói: "Lục tổng, chuyện của anh làm, còn hỏi tôi sao?"

Lục Cẩn Niên nghĩ trợ lý đang nói mớ, lại nhăn trán: "Không hiểu, tôi đang ở Mỹ."

Trợ lý nghe Lục Cẩn Niên nói liền "Ơ?" một tiếng, sau đó ngẩn người nói:

"Lục tổng ở Mỹ sao? Vậy chuyện ở bữa tiệc từ thiện kia do ai làm?"

"Tiệc từ thiện gì?" Lục Cẩn Niên nghe trợ lý nói có chút khó hiểu không nhịn được, giọng nói lập tức lạnh đi: "Cậu có thể kể rõ ràng một chút?"

Rốt cuộc trợ lý đã hiểu ra, chuyện ở bữa tiệc từ thiện không phải là Lục Cẩn Niên làm.

Anh cảm thấy Lục Cẩn Niên không vui, vội vàng trình bày rõ ràng hết:

"Là như vậy, Lục tổng, tôi nghe bà xã tôi kể, bạn của bà xã tôi 2 năm trước gả cho Lương tổng. Tối nay cô ấy đến tham gia tiệc từ thiện Bắc Kinh Hội mỗi năm một lần. Nói là tối nay nhà họ Hứa sẽ bán đấu giá món đồ quý hiếm. Nhưng mà bà ta vừa lên sân khấu, vốn là đang phát nhạc nền. Bất chợt ngừng, ngay sau đó phát một đoạn ghi âm đối thoại của một giọng nam và bà ta, nội dung chính là về phu nhân Hứa hại chết con của cô Kiều..."

Nghe trợ lý nói, Lục Cẩn Niên lại nhíu mày.

"Tôi có hỏi đại khái nội dung nghe được là gì, mặc dù không hoàn toàn nghe hết, nhưng tôi có thể xác định, tuyệt đối chính là cuộc đối thoại của anh và Hàn Như Sơ, lúc ấy về hai người trò chuyện, cũng bị thu lại vào bút ghi âm. Không phải anh làm, vậy thì tối nay ai ra tay..."

Lục Cẩn Niên nghe đến đó, hoàn toàn hiểu rõ tường tận mọi việc.

"Lục tổng, Hàn Như Sơ sĩ diện như vậy, cho nên bị người khác vạch trần tại chỗ, lúc ấy nét mặt của bà ta chắc chắn rất phong phú, chỉ tiếc, không có ở hiện trường." Trợ lý mang theo mấy phần tiếc nuối nói trong điện thoại.

"Chuyện bút ghi âm, trừ tôi biết, anh biết, còn ai biết?"

Lục Cẩn Niên im lặng lâu như vậy, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trợ lý bị hỏi một trận kinh ngạc, sau đó liền mở miệng nói: "Cô Kiều."

Lúc trợ lý lên tiếng, Lục Cẩn Niên cũng nói: "Kiều Kiều."

Không sai, nhất định là cô.

Trợ lý của anh nói không sai, bút ghi âm đang ở trong tủ Cẩm Tú Viên, mà Kiều An Hảo ở Cẩm Tú Viên. Cho nên anh nghĩ có khả năng cô đã phát hiện ra, hơn nữa tối nay cô nói có tham gia tiệc từ thiện gì đó.

Khó trách tối nay... Cô lại đột nhiên nói nhiều lời như vậy, giải thích chuyện lễ tình nhân năm trước, còn nói tin nhắn không phải do cô gửi, anh chỉ lo vui mừng, lại quên mất một vấn đề quan trọng nhất, đó chính là cô cũng hôn mê, làm sao biết nội dung tin nhắn của cô và anh ra sao? Chắc là sau khi cô xem điện thoại, mới biết chuyện này...

Ngay trước cả giới quý tộc Bắc Kinh, vạch trần Hàn Như Sơ !

Hàn Như Sơ là mẹ ruột của Hứa Gia Mộc, không phải là cô từng thích Hứa Gia Mộc rất lâu sao?

Cho dù đến bây giờ, cô vẫn như cũ coi Hứa Gia Mộc là người quan trọng nhất của mình.

Nhưng mà cô lại lựa chọn bỏ Hứa Gia Mộc, mà vì đứa bé của bọn họ... Trút giận cho cô và anh...

Người con gái tên Kiều An Hảo, rốt cuộc khiến anh có bao nhiêu vui mừng và xúc động mới bằng lòng buông xuôi?

"Lục tổng? Lục tổng?" Trợ lý đợi mãi không thấy Lục Cẩn Niên mở miệng trả lời, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

Lục Cẩn Niên tỉnh táo, không chần chờ chút nào mở miệng, nói: "Bây giờ cậu giúp tôi đặt vé về nước, càng nhanh càng tốt."

Nói xong Lục Cẩn Niên dứt khoát cúp điện thoại, bắt đầu dọn dẹp hành lý.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top