Chương 621 - 629 : Lục Cẩn Niên, em có thai rồi ( 11 - 19 )
( 11 )
Nghĩ đến đây, Kiều An Hảo nắm dao run lên, không cẩn thận liền cắt vào ngón tay bị thương, cảm giác được đau đớn truyền đến, đầu ngón tay Kiều An Hảo run lên, trong tay nắm nĩa ăn, nặng nề đập lên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó rơi xuống, khiến không ít người để ý.
Người phục vụ thấy như vậy, vội vàng đi tới, khom người giúp Kiều An Hảo nhặt nĩa, đổi cái khác cho cô, lúc đưa cho cô, thấy ngón tay cô chảy máu, nhịn không được lên tiếng hỏi:
"Cô ơi, ngón tay cô bị thương, cô có sao không?"
Kiều An Hảo nghe vậy mới cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thật sự chảy máu, nhưng mà cũng may vết thương không sâu, không có trở ngại, cô ngẩng đầu, vừa chuẩn bị lắc đầu với người phục vụ, lại nhìn thấy Lục Cẩn Niên đang ngồi nghiêng cô, không biết khi nào quay đầu, tầm mắt dừng trên ngón tay cô.
Kiều An Hảo lập tức nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt, cô có một loại ảo giác, nghĩ đến Lục Cẩn Niên muốn đứng dậy lại đây, nhưng ai ngờ qua tầm mười giây anh lại thản nhiên quay lại đầu, tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ kia.
Người phục vụ cầm băng keo cá nhân, đặt trên bàn Kiều An Hảo:"Cô ơi, dán vào đi."
Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười với người phục vụ, nói một câu:"Cảm ơn."
Đợi cho người phục vụ rời đi, Kiều An Hảo mới cầm băng keo, xé ra, dáng lên đầu ngón tay, cô còn ngẩng đầu, nhìn chỗ ngồi Lục Cẩn Niên. Anh cầm chai rượu, rót cho người kia, mà người phụ nữ cầm di động, giơ lên trước mặt ạnh, chỉ vào màn hình, không biết đang muốn anh xem cái gì.
Nháy mắt đáy lòng Kiều An Hảo bị cảm giác mất mát và khổ sở sở bao phủ, trước kia, đừng nói cô bị thương, anh và cô tản bộ, cô đi mệt, anh đã không chút do dự hạ người bế cô, nhưng bây giờ, anh chỉ cho cô 1 cái nhìn lạnh lùng.
Dán xong, Kiều An Hảo không muốn ăn nữa, cô ngồi chốc lát, liền đứng dậy, nhận hóa đơn trả tiền, rời đi.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối, Kiều An Hảo ngồi ở đại sảnh khách sạn gần 2 tiếng, rốt cuộc nhìn thấy chiếc xe đỏ kia chậm rãi dừng lại ở ven đường.
Kiều An Hảo vốn tưởng rằng chỉ có Lục Cẩn Niên xuống xe, lại không nghĩ rằng người kia cũng đồng thời xuống xe, trong óc của cô "Ong" một tiếng, rồi nổ tung.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia và Lục Cẩn Niên cùng nhau về khách sạn? Phụ nữ ở đây khá thoáng, cô nam quả nữ, cùng chỗ thì...
Cả người Kiều An Hảo lập tức đứng lên từ trên ghế salon, khiến 1 người đàn ông nước ngoài đang ngồi đọc báo, kinh ngạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên sẽ không thật sự thích người phụ nữ này chứ? Vậy cô phải làm sao bây giờ? Cô còn muốn bắt đầu lần nữa với anh!
Kiều An Hảo càng nghĩ, trong óc càng loạn, đáy lòng càng sợ hoảng, đến cuối cùng, đầu cô nóng lên, cũng không biết ở đâu toát ra một cỗ khí, nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi khách sạn, đi tới cạnh Lục Cẩn Niên và người phụ nữ kia, không cần suy nghĩ mở miệng, nũng nịu gọi một tiếng:"Ông xã."
( 12 )
Người phụ nữ này quen biết với Lục Cẩn Niên trong lúc quay phim ở Hollywood, là vợ của đạo diễn, là một bác sĩ tâm lý, gọi là Lộ Tây, biết đêm nay anh về Mỹ, cố ý mời anh ăn cơm.
Xe dừng ở cửa khách sạn, Lục Cẩn Niên nói một câu với Lộ Tây "Cảm ơn", liền đẩy ra cửa xe xuống xe, ai ngờ Lộ Tây cùng xuống xe, còn gọi anh.
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn về phía Lộ Tây, Lộ Tây lại cười khanh khách mở miệng nói:"Niên, tôi thấy đêm nay cậu có vẻ không bình tĩnh, luôn không yên lòng, có chuyện gì phiền lòng sao? Nói đi, tôi có thể giúp cậu."
Lục Cẩn Niên thản nhiên mở miệng:"Tôi không sao."
"Niên, cậu không lừa được tôi đâu, đừng quên nghề của tôi, cho dù cậu đã cố gắng biểu hiện bình tĩnh vào tối nay, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận sự khác thường của cậu, như lúc cậu ăn cơm, nhìn ngoài cửa sổ, lúc tôi lái xe, cậu nhiều lần nhìn chằm chằm kính chiếu hậu đến thất thần, thậm chí tối nay trong lúc chúng ta nói chuyện, có bốn lần tôi và cậu nói chuyện, cậu cũng không trả lời tôi."
Đang lúc Lộ Tây nói, bất chợt truyền đến một tiếng nói mềm mại:"Lão công."
Nghe giọng nói này cả người Lục Cẩn Niên lại rung lên.
Lộ Tây đang muốn nói tiếp, thấy phản ứng này của anh, cau mày, quan tâm hỏi một câu:"Niên, cậu sao vậy?"
Lục Cẩn Niên cũng chưa tới kịp nói gì với Lộ Tây, bất chợt có một thân ảnh nhỏ nhắn, thẳng tắp nhào vào trong lòng Lục Cẩn Niên:
"Ông xã, anh đi đâu vậy ? Em ở đây chờ rất lâu."
Lộ Tây thình lình bị cô dọa sợ, nàng tuy rằng không hiểu tiếng Trung, nhưng cũng biết nói vài từ tiếng Trung, "ông xã" điển hình là từ này, cô nhăn trán lại, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, dùng tiếng Anh hỏi:
"Niên, không phải cậu chưa kết hôn sao? Sao cô ấy lại gọi cậu là ông xã?"
Kiều An Hảo nghe hiểu được tiếng Anh, vừa nghe Lộ Tây nói ra, càng thêm xác định quan hệ giữa cô ta và Lục Cẩn Niên không bình thường.
Mặc kệ Lục Cẩn Niên có thật sự thích người này hay không, hoặc cho là thích đi, cô nhất định phải nghĩ cách khiến cho người phụ nữ này từ nay về sau không bao giờ tới quấy rầy Lục Cẩn Niên nữa.
Kiều An Hảo đảo mắt, sau đó giống như thị uy, kiễng mũi chân, hôn trên mặt Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên thật vất vả mới có thể bình tĩnh, lại nhanh chóng cả người trở nên cứng ngắc.
Mà Kiều An Hảo giống như nghiện gọi, không ngừng gọi ông xã nói: "Ông xã, em theo anh từ Bắc Kinh đến đây tìm được anh rồi, ông xã, ngồi máy bay thật mệt, ông xã, em có tin vui muốn nói cho anh......"
Kiều An Hảo chỉ thuận miệng nói một câu, trong đầu vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói tin vui gì cho Lục Cẩn Niên, vì thế hơi dừng, sau đó liền chớp mắt, nói: "Ông xã, em mang thai !"
Đúng đúng đúng, cô mang thai, người phụ nữ này sẽ biết khó mà lui!
Nói xong sau, Kiều An Hảo mới ý thức được mình nói tiếng Trung, lỡ như người phụ nữ này nghe không hiểu thì sao?
Ánh mắt Kiều An Hảo vụt sáng, sau đó liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lộ Tây, dùng tiếng Anh tiếp tục lặp lại một lần: "Ông xã, em mang thai, anh có vui không!"
( 13 )
Vốn Lộ Tây chỉ nghe hiểu từ "ông xã", đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên, mở miệng hỏi: "Năm? Mang thai?"
Lộ Tây kinh ngạc, rơi vào đáy mắt Kiều An Hảo, nghiễm nhiên chính là phát hiện bạn trai mình thế nhưng có vợ mà đi tìm chứng cứ.
Sao cô có thể để cho cô ta chứng thực?
Nếu bây giờ cô ta còn chưa từ bỏ ý định, vậy không nên trách cô quá phận!
Vì thế Kiều An Hảo ôm cổ Lục Cẩn Niên, khuôn mặt xán lạn cười, lời nói vừa nãy, dùng tiếng Anh muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu ngọt ngào lặp lại một lần:
"Ông xã, em đặc biệt đến Bắc Kinh tìm anh đó, ông xã, ngồi máy bay rất mệt nha, ông xã, em vẫn chưa ăn cơm chiều, thật là đói nha."
Bị Kiều An Hảo không đầu không đuôi làm hành động như vậy, Lục Cẩn Niên chấn kinh một lúc vẫn chưa hiểu rõ, lúc này rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại.
Ai có thể nói cho anh, Kiều An Hảo đang làm cái quái gì? Tự biên tự diễn?
Lục Cẩn Niên nhìn Lộ Tây với ánh mắt xin lỗi, mở miệng nói: "Rất xin lỗi..."
Câu này của anh là xin lỗi thật lòng, rơi vào tai Kiều An Hảo, rõ ràng chính là muốn giữ lại mỹ nữ tóc vàng, sao cô có thể cho anh cơ hội này?
Dưới tình thế cấp bách, Kiều An Hảo không cần suy nghĩ trực tiếp kiễng mũi chân, dùng sức hạ thấp đầu Lục Cẩn Niên xuống, ngay trên đường cái người đến người đi nơi tha hương dị quốc, chặn miệng Lục Cẩn Niên, ngăn câu nói "Xin lỗi không tiếp được" của anh.
Cảm xúc mềm mại và ấm áp, khiến cho máu toàn thân của Lục Cẩn Niên chạy ngược, cả người giống như bị điểm huyệt đạ, căn bản không có sức nâng tay đẩy Kiều An Hảo ra.
Lúc Lộ Tây nghe Lục Cẩn Niên tự nhủ "Thực xin lỗi, liền nhận ra được Lục Cẩn Niên khẳng định muốn nói lời không tiếp với mình, chỉ là không nghĩ tới trong lúc bất chợt cô gái tóc đen xin đẹp này, đột nhiên hôn Lục Cẩn Niên, làm cô nhịn không được sợ hãi than một câu, sau đó liền cười lắc đầu, lui về hai bước, lên xe, phát động cơ, rời đi.
Kiều An Hảo nghe được tiếng xe phía sau xa dần, nghĩ đến chuyện người phụ nữ tóc vàng bị mình thành công đánh lui, đáy lòng nhịn không được có chút đắc chí, sau đó mới vừa lòng rời khỏi môi Lục Cẩn Niên.
Chung quanh thấy một màn đàn ông ngoại quốc như vậy, nhịn không được huýt sáo, thức tỉnh Lục Cẩn Niên, lúc này anh mới chợt giật mình nhận ra, vừa mới nãy thế nhưng lại bị Kiều An Hảo cường hôn, gương mặt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng, lặng yên không một tiếng động hiện lên màu đỏ sậm, vẻ mặt biến hóa, sau đó gỡ cánh tay Kiều An Hảo còn đang quấn chặt cổ mình ra, rồi xoay người, sải bước về phía quán rượu.
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên bỏ rơi, lảo đảo hai bước chân, sau đó liền nhanh chóng tháo giày cao gót, đuổi theo Lục Cẩn Niên, vươn tay một phen, bấu vào cổ tay áo của anh.
Cả người Lục Cẩn Niên căng thẳng, không quay đầu nhìn Kiều An Hảo phía sau, chỉ là dùng sức hất cổ tay ra, Kiều An Hảo nâng tay còn lại, dường như đang cố hết sức, vây chặt cánh tay của anh trong lòng.
Lục Cẩn Niên nhíu mày lại, tiếp tục dùng sức tránh tay cô, lại phát hiện căn bản giãy không ra, liền dùng giọng nói lạnh băng mở miệng:"Buông ra!"
Cả người Kiều An Hảo run rẩy một chút, ôm cánh tay anh càng chặt.
Rốt cuộc Lục Cẩn Niên không chịu nổi quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, ánh mắt nổi lên lửa giận: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
( 14 )
Từng vì Hứa Gia Mộc, nói anh không xứng yêu cô, làm cho anh không thể không buông tay rời đi, bây giờ lại chạy theo anh từ Bắc Kinh đến nước Mỹ, còn luôn miệng trước mặt Lộ Tây, giống như tuyên bố chủ quyền, gọi anh là ông xã, nói hoài chuyện đứa nhỏ.
Rốt cuộc cô ấy muốn như thế nào?
Có thể là do ánh mắt Lục Cẩn Niên qua mức áp bức, làm cho Kiều An Hảo cúi đầu theo ban năng, tránh đi ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Tôi làm mất ví tiền rồi."
Thật sự là cô đánh mất ví tiền, tuy rằng đó là cố ý.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm cô đang xù lông, không nói gì.
Kiều An Hảo lén lút ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, còn lưu lại một chút tức giận, làm cho người ta không nhìn ra ý nghĩ trong lòng, cô không xác định rốt cuộc là anh tin tưởng mình, hay vẫn chưa tin, vì thế liền nhẹ nhàng ôm cánh tay anh, tay kia thì dùng lực bấu vào áo anh, làm rơi túi tiền của mình, tiếp tục cúi đầu nói nhỏ:
"Thật sự đã mất, lúc tôi ra khỏi phòng ăn, đi được một đoạn đường, sau đó đón xe taxi về khách sạn, lúc tính tiền thì phát hiện ví đã đánh mất, tiền xe là tôi mượn trước."
Tuy rằng đó là do cô làm, nhưng lúc nói ra với anh, trong đầu cô kìm lòng không đậu nhớ tới lúc trước cô học đại học ở Hàng Châu, ví tiền bị người đánh cắp, cô gửi tin nhắn, ngay lập tức anh vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, nhưng hiện tại, anh cho cô chỉ là sự lạnh lùng không thèm ngó ngàng tới.
Lòng cô tràn đầy sự cô đơn, hốc mắt đỏ lên, giọng nói khi mở miệng, mang theo vài phần đáng thương: "Ban đầu bọn họ không cho tôi mượn, là tôi nói có bạn bè ở nơi này, sẽ trả lại cho, bọn họ mới bằng lòng cho tôi mượn tiền, nhưng bọn họ không cho tôi lên lầu về phòng nghỉ ngơi, yêu cầu tôi phải ở đại sảnh chờ anh trở về, chờ anh hơn hai tiếng, anh mới về, tôi vẫn chưa ăn cơm, tôi đói."
Lời nói của Kiều An Hảo, mỗi một chữ, cũng làm đau lòng Lục Cẩn Niên.
Tuy rằng cô cúi đầu, anh không nhìn được mặt cô, trong đầu lại theo này, tưởng tượng ra bộ dạng đáng thương và buồn tủi của cô.
Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm hít một hơi, cố gắng kéo lý trí của mình, sau đó một tay lấy ra ví tiền, lấy một xấp tiền thật dày, đưa cho Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn số tiền này, lắc lắc đầu, không vươn tay nhận: "Chừng đó tiền không đủ, tiền khách sạn một đêm phải tới vài triệu."
Lục Cẩn Niên nhíu chặt mày, rút chi phiếu ra, đưa cho Kiều An Hảo: "Mật khẩu cô biết."
Vài năm Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên xa nhau, cho tới nay, lần đầu tiên anh nói chuyện bình thường với cô, tuy rằng vẫn rất đạm mạc, nhưng không còn mang theo sự bài xích, nhất là câu nói: "Mật khẩu cô biết" Bốn chữ này, khiến cho cô không biết vì sao, từng giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào cánh tay của anh.
Nước mắt ấm áp, lại khiến đáy lòng Lục Cẩn Niên nhói đau, anh cảm giác được rõ ràng, bức tường mình vất vả dựng lên đã dần sụp đổ.
Kiều An Hảo nâng tay lên, lau vội những giọt lệ, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Cẩn Niên, đáng thương nói:
"Tôi không cần tiền, tôi muốn cơm."
( 15 )
Kiều An Hảo không học tiếng Pháp, nghe không hiểu lắm hai người kia đang nói chuyện gì, nhưng nhìn vẻ tươi cười trên mặt, cùng biểu hiện thân mật hôn môi, cũng có thể suy đoán chắc chắn đang nói những lời ngon ngọt tình cảm.
Dọc theo đường đi, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo không nói gì, Kiều An Hảo vụng trộm nhìn Lục Cẩn Niên vài lần, vẻ mặt anh vẫn xem cô như không khí.
Thang máy đến lầu một, cửa mở ra, di động Lục Cẩn Niên vang lên, anh nhận nghe, vừa đi ra ngoài, Kiều An Hảo ở phía sau anh, nghe anh dùng tiếng Anh nói một câu: "Tôi lập tức ra."
Kiều An Hảo đi theo phía sau Lục Cẩn Niên ra khách sạn, Lục Cẩn Niên giơ di động nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn thấy một vị mỹ nữ tóc vàng đứng trước chiếc Ferrari đỏ, cúp điện thoại rồi đi về phía cô gái đó.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, dường như rất vui vẻ, thậm chí còn đi tới ôm Lục Cẩn Niên, hai người đứng ở ven đường không biết nói nhỏ chuyện gì, sau đó lên xe.
Kiều An Hảo nhìn một màn kia, đầu óc có chút trì hoãn, mãi cho đến khi chiếc xe kia chậm rãi đi, Kiều An Hảo mới trừng mắt nhìn, phục hồi tinh thần lại, vội vội vàng vàng chạy đến ngã tư đường thấy một chiếc taxi đang không có khách, mở cửa xe, nói người lái đuổi kịp chiếc xe của Lục Cẩn Niên.
Cuối cùng chiếc xe Ferrari đỏ dừng trước một nhà hàng, Lục Cẩn Niên cùng vị mỹ nữ kia xuống xe, cùng đi vào nhà hàng, Kiều An Hảo trả tiền xe, lúc đi vào, hai người đã ngồi xuống chỗ ngồi bên cửa sổ, mỹ nữ kia cầm thực đơn, gọi tên món với người phục vụ, dường như còn hỏi ý kiến của Lục Cẩn Niên, còn cười tươi như hoa nói gì đó với Lục Cẩn Niên, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh gật gật đầu, vô tình trong lúc đó nghiêng đầu, vừa vặn thấy cô đến nhà hàng, chỉ trong nháy mắt, anh dời tầm mắt đi chỗ khác.
Kiều An Hảo tìm một khoảng cách tương đối gần Lục Cẩn Niên và người phụ nữ kia ngồi xuống, một ngày cô chưa ăn, cũng không đói, nhưng vẫn gọi một phần bò bít tết.
Lục Cẩn Niên cùng người phụ nữ tóc vàng kia nói gì đó, không biết là nói chuyện gì vui vẻ, thỉnh thoảng người đó sang sảng cười vài tiếng.
Tuy rằng Kiều An Hảo ngồi cách bọn họ, nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng cười của người đó, chẳng qua cảm thấy rất chói tai.
Tuy rằng từ đầu đến cuối, trên mặt Lục Cẩn Niên không có cảm xúc gì, nhưng với Kiều An Hảo mà nói, dựa trên sự quen biết hiểu rõ anh, cô có thể nhìn ra được, quan hệ của Lục Cẩn Niên và người phụ nữ kia khá thân.
Người phụ nữ tóc vàng và Kiều An Hảo gọi món ăn giống nhau, được phục vụ viên bưng lên.
Kiều An Hảo cầm dĩa ăn đi cắt thịt bò, vừa vặn thấy cảnh tượng Lục Cẩn Niên ưu nhã cầm dao nĩa, cắt thịt bò giùm người phụ nữ kia.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên trong chốc lát, nhịn không được bĩu môi, cầm dao dùng sức cắt miệng thịt bò trong dĩa, đáy lòng nổi lên một cỗ căm giận ghen tuông.
Rốt cuộc người phụ nữ kia và Lục Cẩn Niên có quan hệ gì?
Ngay cả Lục Cẩn Niên cũng không tin tưởng cô, còn nói về sau không bao giờ muốn gặp cô, chẳng lẽ nguyên nhân thật sự liên quan đến người phụ nữ này?
( 16 )
Xin cơm... Rõ ràng hai chữ rất bình thường, lại làm cho Lục Cẩn Niên không cách nào cười được.
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt ngập nước của cô, lòng giãy dựa, không chịu khống chế thỏa hiệp đầu hàng, sau đó hoàn toàn mềm mại.
Thậm chí, anh còn rất muốn vươn tay, ôm cô vào lòng, che chở cô thật tốt.
Hắn thật là rất đáng buồn... Đã bị cô giẫm đạp như vậy, một giọt lệ của cô, vẫn có thể dỡ xuống bức tường canh cánh trong lòng anh.
Lục Cẩn Niên giật giật cánh môi, như bắt mình không cần nói ra, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Cô cầm tiền đi vào trước."
Kiều An Hảo sợ mình buông Lục Cẩn Niên, anh sẽ bỏ của chạy lấy người như trước, không chịu nghe lời Lục Cẩn Niên, cố chấp đứng bất động tại chỗ.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, cuối cùng vẫn nhượng bộ, không rên một tiếng xoay người, tùy ý Kiều An Hảo nắm tay mình, đi tới đại sảnh của khách sạn.
Kiều An Hảo cầm tay anh, bị lôi kéo theo, chỉ có thể cất bước đi trước.
Bước chân của anh rất dài, vì cô níu chặt tay anh, chỉ có thể chạy chậm để duổi kịp.
Lục Cẩn Niên nghe được tiếng giày cao gót dồn dập phía sai, hơi cúi đầu xuống, thấy cô không ngừng chạy theo, bước chân anh chậm lại.
Đi đến đại sảnh, lễ tân lễ phép hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh cần giúp gì?"
Lục Cẩn Niên không để ý đến, chỉ quay đầu, dịu dàng nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, thế nhưng lời nói, lại không mang cảm xúc gì: "Bao nhiêu tiền?"
Kiều An Hảo giống như quả phụ bị bỏ rơi, nhỏ giọng nói: "Bốn mươi."
Lục Cẩn Niên rút ra một trăm, trực tiếp đưa cho lễ tân, như là có chút không hài lòng bọn họ để cho Kiều An Hảo ngồi trên ghế sa lon đợi hơn hai tiếng một mình, ngay cả câu "Cám ơn" cũng chưa nói, đã thốt một câu "Không cần thối lại", sau đó xoay người, đi ra khỏi khách sạn.
Ở ven đường, Lục Cẩn Niên gọi một chiếc xe taxi, mở cửa xe, anh nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, ngữ điệu đông cứng nói: "Lên xe."
Kiều An Hảo thấy thế mới buông tay Lục Cẩn Niên, vào trong xe, sau đó như sợ Lục Cẩn Niên đóng cửa xe trong lúc bất chợt, bỏ cô lại một mình, cô vội vàng níu áo anh lại, kéo vào xe.
Lục Cẩn Niên không nói gì chỉ nhíu mày, lại phát hiện đáy lòng mình có chút hưởng thụ hành động Kiều An Hảo ngoan ngoãn đáng thương như vậy, nghiêng người, vào xe cùng cô, sau đó nói địa chỉ đến với tài xế.
Dọc theo đường đi, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không nói chuyện gì với nhau, thẳng đến khi xe taxi dừng ở một nhà hàng, Kiều An Hảo phát hiện đây là nhà hàng mà Lục Cẩn Niên và người phụ nữ tóc vàng đã tới đây ăn, đáy lòng lại nổi lên ghen tuông, nhỏ giọng nói:"Tôi không ăn cơm Tây."
Dường như Lục Cẩn Niên ghét bỏ Kiều An Hảo yêu cầu nhiều chuyện, anh cau chặt mày.
Kiều An Hảo vội vàng sửa lời: "Ăn cơm Tây cũng không sao."
Lục Cẩn Niên không để ý tới cô, nhìn tài xế nói một câu xin lỗi, sau đó lại báo một địa chỉ khác.
Xe taxi lần này dừng tại một quán ăn.
Lục Cẩn Niên tính tiền, xuống xe, nhìn thoáng qua vạt áo bị Kiều An Hảo nắm chặt, lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ chờ cô chui ra, rồi sải bước, đi đến quán ăn.
Ngồi xuống, Lục Cẩn Niên cầm thực đơn trên bàn, trực tiếp vứt xuống trước mặt Kiều An Hảo.
( 17 )
Phòng ăn ở đây là khu vực phồn hoa nhất, bình thường mọi người tới đây làm điểm dừng chân cho bữa tối rất nhiều, vì nơid dây vừa tiết kiệm nhân viên phục vụ, thực đơn lại chỉ in trên một trang giấy, rất gọn cho việc gọi món, còn nếu muốn gọi món gì thì tự mình viết ở đằng sau, sau đó đưa đến quầy lễ tân là xong, đỡ phải rắc rối phức tạp.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào thực đơn mà không có phản ứng gì, lông mày giật giật, liền cầm cây bút một bên đưa đến trước mặt cô.
Kiều An Hảo đang ngây ngẩn bị hành động của anh làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn Lục Cẩn Niên.
Trên mặt Lục Cẩn Niên cũng chẳng biểu hiện ra thái độ gì nhưng lại mở miệng nói chuyện, chỉ là chính anh cũng không nhận ra rằng giọng nói của mình trở nên dịu dàng: "Muốn ăn gì thì viết ra."
"Vâng." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cầm bút lên, tiếp tục nghiên cứu thực đơn, có thẻ bởi vì đi học nhiều năm nên tạo cho cô một tật xấu, chính cô cũng không chú ý mà theo thói quen thỉnh thoảng cắn cây bút khi nghĩ nên ăn món gì.
Nhìn cảnh tượng này, ánh mắt Lục Cẩn Niên có chút trở lên mơ hồi, trí nhớ lại bị kéo về hồi mình học xong khóa thể dục vội ôm quả bóng chạy về dãy phòng học, giả vờ đi ngang qua lớp học của cô, cô bị phân ngồi ở góc trong cùng nhưng anh chỉ cần liếc qua là biết ngay cô ở đâu. Lúc ấy cô vẫn còn ở lớp ba, có thể vì không thể làm bài mà cũng giống như bây giờ, ngồi cắn bút, khuôn mặt lộ vẻ ai oán đáng thương, cầm quyền menu cả nửa ngày mới đặt bút check món.
Không khí lúc ấy khô khan nhưng anh đã chắm chú nhìn cô gần mười phút, cho đến khi Hứa Gia Mộc ướt đẫm mồ hôi chạy tới, khoác tay lên trên vai anh hỏi vì sao lại ngẩn người thì anh mới thu hồi tầm mắt dời đi.
Có vài người, có một số việc, rõ ràng bị cố ý quên đi, thậm chí trong bốn tháng này, đầu óc anh cơ hồi chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh cứ tưởng mình đã hoàn toàn quên đi, lại chưa từng nghĩ tới chỉ cần cô vô ý có một cử động nhỏ là đã có thể khiến nhưng hồi ức mà anh đang cố cất rất trong tâm trí thức tỉnh toàn bộ.
Kiều An Hảo chọn một hồi lâu cũng chỉ chọn được mỗi một món, sau đó đặt bút ở trên thực đơn, đẩy tới trước mặt Lục Cẩn Niên.
Động tác của cô khiến Lục Cẩn Niên giật mình quay trở về thực tại, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng bị thay thế bởi một lớp băng sương, giơ tay lên lật thực đơn, thấy cô chỉ check một món duy nhất liền nhíu mày một cái, không nói câu gì cầm bút lên, soạt soạt vài đường, sau đó đứng dậy, đem thực đơn đưa đến trước quầy lễ tân.
Lúc này đã qua giờ cơm tối, trong phòng ăn chỉ còn lại rất ít người nên rất nhanh món ăn liền đã được đưa lên hết.
Lúc này Kiều An Hảo mới phá hiện, Lục Cẩn Niên cầm bút soạt soạt vài cái kia đã gọi tới bốn món mặn, một món canh, cộng thêm một đồ ngọt, toàn là những món cô thích.
Kiều An Hảo nhớ lại lúc anh hắn rời đi, để trợ lý viết bức thư điện tử, đáy lòng lại trở nên có có chút mềm yếu.
Lúc anh chọn mấy món này trên thực đơn, động tác ấy sao mà thuần thục, rõ ràng là đã làm rất nhiều lần mới có thể nhớ được cụ thể những món ăn này. Nói như vậy... lúc anh một mình bên Mỹ, có phải hay không thường xuyên đến nơi này, nhà hàng có những món ăn mà cô thích?
Đáy mắt Kiều An Hảo bỗng nóng lên, cô cắn môi dưới, cúi đầu nhỏ giọng nói một câu: "Sorry baby". (đùa thôi, là "Xin lỗi")
( 18 )
Kiều An Hảo đột nhiên nói câu "Thật xin lỗi" khiến Lục Cẩn Niên nghe có chút mơ hồ, chân mày giật giật, nhìn cô.
Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn đáy mắt Lục Cẩn Niên, bởi vì ngân ngấn nước mắt, nên mắt hơi sáng lên: "Lục Cẩn Niên, em thật sự không chịu nổi, lúc trước em hại anh thời gian dài như vậy, ngày đó còn nói như thế với anh..."
Kiều An Hảo muốn nói mình trong văn phòng của Lục Cẩn Niên, đã vô tâm thốt ra những lời này.
Nhưng lọt vào tai anh, lại khiến anh nhớ đến đêm hôm đó, cô gửi tin nhắn cho anh.
Đáy mắt Lục Cẩn Niên lo lắng, đột ngột giơ tay lên, đập bàn một cái, hơi thô bạo ngắt ngang lời cô: "Tôi đã nói với em nhiều lần rồi, không cần nói chuyện đó!" Kiều An Hảo bị khí thế của anh làm cho sợ hãi, đầu ngón tay run run, vội vàng ngậm miệng, cúi đầu xuống.
Phản ứng của Lục Cẩn Niên hơi mãnh liệt, nhìn thấy phòng ăn có ít người, Kiều An Hảo mang máng nghe được mọi người dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, rốt cuộc tại sao cô cùng Lục Cẩn Niên lại lại thế này, tay của anh vô thức nắm lại thành nắm đấm, đầu càng cúi xuống.
Một cỗ cảm giác áp bức trên người Lục Cẩn Niên không ngừng lan ra, ngực anh phập phồng kịch liệt, Lục Cẩn Niên như vậy, khiến Kiều An Hảo sợ hãi, đột nhiên anh đứng lên, bỏ đi.
Tuy rằng đáy lòng có chút sợ hãi, nhưng cô vươn tay, nắm lấy cổ tay áo của Lục Cẩn Niên.
Anh nhận thấy hành động của cô, hơi nghiêng đầu, thấy cô nắm lấy vạt áo trắng tinh tế của mình, trong ngực cảm xúc thô bạo dần dần tan biến, qua chừng một phút, Lục Cẩn Niên thở ra một ngụm khí, vươn tay rút một đôi đũa, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng nói bình thản: "Ăn cơm đi."
Kiều An Hảo nâng mi mắt, lén lút quan sát anh, nhìn gương mặt tuấn tú không còn tư thế dọa người nữa, lúc này mới vươn tay nhận đũa, tay kia gắt gao nắm chặt vạt áo anh, thấp đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.
Triệu Manh nói đúng... Lục Cẩn Niên không muốn nói chuyện trước kia cùng cô, nhưng cô có thể cảm giác được, đáy lòng anh có cô, cho nên chẳng lẽ, cô muốn ở một chỗ với anh, thật sự chỉ có cách như Triệu Manh nói sao?
Kiều An Hảo dùng lực cầm đũa, vừa nhìn chén cơm, đáy mắt vừa liếc nhìn anh, thấy anh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì.
Kiều An Hảo nhìn xung quanh nhà ăn một vòng, thấy đồ lạnh ở cách đó không xa, cô cắn đũa, nói với Lục Cẩn Niên ở bên cạnh: "Em muốn uống nước chanh."
Lục Cẩn Niên nhìn hình bóng Kiều An Hảo chiếu trên kính cửa sổ một lúc lâu, nghe giọng nói của cô, anh quay lại nhìn chằm chằm cô, sau đó đứng lên, đi đến quầy đồ uống.
Kiều An Hảo nhìn bóng lưng anh, thấy anh lấy ví tiền ra, rút ra tờ tiền mới tinh, rồi đi vào, sau đó nhìn từng loại đồ uống bên trong, vì là nước chanh, nên cô âm thầm cắn môi, để đũa xuống, nhanh chóng lấy viên thuốc của Triệu Manh từ trong túi ra, đặt vào một chiếc ly không.
( 19 )
Đúng lúc này, Lục Cẩn Niên khom người xuống lấy ra một chai nước chanh, cầm lấy đồng tiền xu.
Kiều An Hảo nhét hộp thuốc vào trong túi, sau đó đặt tay lên chiếc ly không, chặn viên thuốc bên trong.
Lục Cẩn Niên mang lon nước trở về, ngồi xuống, mở lon nước, đưa về phía cô.
Kiều An Hảo nhận lon nước, đầu tiên rót vào ly nước có chứa viên thuốc kia, sau đó mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, cầm một ly không khác, rót vào một ly nữa.
Kiều An Hảo đặt ly nước chanh còn lại lên bàn, sau đó đưa ly nước có thuốc để trước mặt Lục Cẩn Niên, lông mi dài nhớp chớp, nhìn chằm chằm vào anh, nũng nịu nói: "Đưa cho anh."
Bình thường ngoại trừ uống cà phê hay trà, Lục Cẩn Niên chỉ uống nước lọc, cũng không uống những loại nước màu sắc sặc sỡ, cho nên liếc một cái, liền lắc đầu từ chối: "Tôi không uống."
Có lẽ thấy mình từ chối quá dứt khoát. anh dừng một giây rồi nói tiếp một câu: "Em uống đi."
Sau đó trong lòng anh liền nổi lên một tia âm thầm cười khổ, cho dù cô khiến anh tổn thương, nhưng anh không khống chế được bản thân, sau khi thấy cô ủy khuất, lại muốn đền bù cho cô.
Kiều An Hảo không nói gì, nhưng vẫn duy trì động tác nâng ly, đôi mắt trong suốt mở to, vô tội mà lại mê người nhìn anh.
Lục Cẩn Niên bị ánh mắt của cô nhìn như vậy nên không chống đỡ được, cuối cùng bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy ly nước chanh.
Lúc này Kiều An Hảo mới cười tươi, vẻ mặt mềm mại, sau đó giơ ly còn lại, chạm cốc anh. Rồi đặt ngang đầu, uống một cách mạnh mẽ.
Lục Cẩn Niên bị nụ cười của cô làm cho thất thần, đợi cô buông ly nước xuống, cô nháy mắt, hỏi anh tại sao không uống, anh mới nhìn xuống rồi bưng ly nước lên, uống một ngụm.
Rất ngọt, hơi ngán, mang theo vị chua, không phải hương vị anh thích, vừa định bỏ xuống lại nhìn thấy ánh mắt mong đợi từ cô, Lục Cẩn Niên chần chừ một giây, rồi uống không còn một giọt.
Kiều An Hảo nhìn anh uống sạch mới cầm đũa, tiếp tục ăn cơm, trong lòng hơi lo lắng.
Triệu Manh nói cho cô, muốn thuốc phát huy tát dụng phải chờ nửa tiếng, nói cách khác, hiện tại cô muốn nhanh chóng cùng Lục Cẩn Niên về khách sạn...
Kiều An Hảo vội vàng ăn hết cơm, đặt đũa xuống, nói với Lục Cẩn Niên không biết lúc nào đã nhìn lại ra cửa sổ: "Em no rồi."
Lục Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi tầm mắt, không nói gì, lấy ví tiền ra, đứng dậy đi tới bàn nhân viên tính tiền.
Đi ra khỏi nhà ăn, một chiếc xe taxi dừng bên đường, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên lên xe, trở về khách sạn.
Lúc thang máy lên tầng hai, sắc mặt Lục Cẩn Niên hơi đỏ lên, hơi thở trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, trong cơ thể quay cuồng một cỗ khí áp đảo lấy anh.
Thang máy dừng trên tầng cao nhất, cửa vừa mở, Lục Cẩn Niên giống như muốn bỏ Kiều An Hảo ở lại, nhanh chóng bước ra ngoài.
Kiều An Hảo nhìn phản ứng của anh, đã mơ hồ nhận ra được thuốc đã bắt đầu phát tác, không cho Lục Cản Niên thoát, cô vội chạy theo, lúc Lục Cẩn Niên cầm chìa khóa phòng, vừa mở cửa, cô liền chạy lên, nhào vào trong lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top