Chương 581 - 590 : Không muốn người biết chuyện ( 11 - 20 )

( 11 )

Mà cô biết được ngày Hứa thị bị mua, còn oán giận anh tại sao muốn làm như vậy, khó trách hôm đó, anh tức giận như vậy. Lúc ấy cô đuổi theo anh là muốn giải thích cho anh, anh cũng không chịu nghe.

Lúc ấy còn có chút ủy khuất nói anh vô tâm, tại sao anh lại trở mặt vô tình. Cho tới giờ khắc này, cô mới biết, thì ra cô vô tình để anh oan ức như vậy. Yêu anh nhiều năm như vậy, sao cô lại đối xử với anh như thế!

Đáy mắt Kiều An Hảo thoáng qua vô số tia hốt hoảng, nước mắt lặng lẽ theo gò má chảy xuống, cô lẩm bẩm hỏi: "Tại sao anh ấy không nói cho tôi? Tại sao anh ấy không nói sớm cho tôi biết?"

Kèm theo lời nói của Kiều An Hảo, vỡ vụn thành tiếng khóc từ môi cô tràn ra.

"Lúc ban đầu, chẳng qua là anh ấy không muốn cô chịu đựng nỗi đau mất con, nhưng ai cũng không nghĩ tới. Ban đầu hung thủ lấy con của cô, chẳng những không giữ kín chuyện này, ngược lại lúc ấy con trai bà ta tỉnh lại. Vì không muốn đám hỏi hai nhà họ Hứa - Kiều bị phá hỏng, nên không nói chuyện đó cho cô."

Kiều An Hảo chợt nhớ tới, chính là khi Hứa Gia Mộc tỉnh lại một ngày, ngày sinh nhật của mình, nhận được món quà nặc danh, thấy tờ giấy Lục cẩn Niên ký tên đồng ý phẫu thuật.

"Nếu như nếu không phải cuối cùng anh ấy hy vọng cô và anh ấy sẽ ờ cùng một chỗ, tôi nghĩ anh ấy nhất định sẽ chôn giấu bí mật này."

Giọng của trợ lý trong nháy mắt trở nên có chút ôn hòa:

"Hơn nữa coi như là anh ấy nhằm vào Hàn Như Sơ, anh ấy vẫn đối xử tốt với cậu Hứa, cô cũng không biết, thật ra thì ngay từ đầu anh không hề muốn giữ công ty Hứa thị trong tay của mình. Anh ấy vẫn luôn suy nghĩ để lại cho cậu Hứa. Chẳng qua anh ấy muốn thử cho Hàn Như Sơ thưởng thức chút cảm giác hai bàn tay trắng."

Trong lời nói của trợ lý, rõ ràng không có chỉ trích ý cô, nhưng mà Kiều An Hảo hối tiếc cúi đầu, dùng sức cắn môi. Một câu giải thích cũng không nói ra, chỉ cố gắng kiềm chế, còn thỉnh thoảng có tiếng nức nở rất nhỏ truyền ra.

"Còn nữa, cô Kiều, cô biết không? Anh ấy chuẩn bị lễ tình nhân đêm đó sẽ nói rõ cho cô biết sự thật. Dù là lúc ấy, anh ấy vẫn luôn nghĩ, cô sẽ khổ sở, nghĩ làm thế nào để dỗ dành cô..."

Kiều An Hảo nghe trợ lý một câu nói này cuối cùng không chịu đựng được nữa, chậm rãi ngồi xổm người xuống, khóc rống ra tiếng.

Trợ lý không nói chuyện, gió đêm không ngừng thổi qua ban công, chỉ có tiếng khóc của Kiều An Hảo không ngừng quanh quẩn, nghe thương tâm khổ sờ như vây.

Trong tiếng khóc, mơ hồ mơ hồ có giọng nói không rõ, truyền ra, một câu một câu, liên tục lặp lại: "Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Bốn tháng sau.

"Cắt..." theo lời nói của đạo diễn, Kiều An Hảo và Trình Dạng vốn đang nhìn thẳng vào mắt nhau tràn đầy tình cảm thu hồi lại.

"Vất vả rồi, hôm nay quay rất tốt, mọi người có thể ăn cơm, trực tiếp đi nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai còn quay cảnh cuối cùng, << thần kiếm >> sắp kết thúc rồi."

Đạo diễn cười giơ micro, nói với tất cả mọi người tại chỗ: "Đoàn phim đã mua vé máy bay về Bắc Kinh chiều nay, trước giao thừa, quay xong bộ phim, tất cả mọi người có thể trờ về nhà ăn bữa cơm đoàn viên."

( 12 )

"Đạo diễn, để chúc mừng việc đó! Có phải trở về Bắc Kinh sẽ đãi 1 bữa không?" Có một nữ minh tinh lớn giọng nói một câu.

"Đãi! Đãi! Đãi!" Đạo diễn liên tục lập lại ba lần, chọc cho cả phim trường cũng cười ầm ĩ, không ít người la hét: "Cảm ơn đạo diễn!"

Bởi vì diễn cổ trang, nên trang phục của Kiều An Hảo tương đối phức tạp, đến việc tháo ra cũng phiền toái, đợi đến lúc cô đã làm xong, chỉ còn mấy nhân viên trong đoàn phim.

Kiều An Hảo đi ra từ phòng trang điểm, có hai người đang dọn dẹp đồ bỏ đi tán loạn trên đất, thấy cô còn rất nhiệt tình gọi một tiếng: "Chào cô Kiều!"

Kiều An Hảo khẽ mỉm cười, trả lời một tiếng "Chào", rồi cùng Triệu Mạnh trở về chỗ ở.

Phim trường vẫn ở Giang Tây, chỗ ở đơn giản, hôm qua Kiều An Hảo tới kỳ kinh nguyệt, thân thể vốn suy yếu, hôm nay lại quay phim 1 ngày. Lúc này đã hoàn toàn mệt mỏi, vừa về tới chỗ ở, liền lập tức nằm trên giường.

Lúc này đã là mùa đông, khí trời rất lạnh, bên trong nhà không có lò sưởi, so với ngoài phòng còn khó chịu đựng hơn. Kiều An Hảo đắp hai tắm chăn dày, mới miễn cưỡng cảm thấy ấm áp một chút. Chẳng qua là chân làm thế nào cũng ấm không ấm, cứ lạnh như băng.

Cô không tự chủ được cũng nhớ tới chuyện trước kia, đêm hôm khuya khoắc chạy ra Cẩm Tú viên mua băng vệ sinh, vừa vặn gặp Lục Cẩn Niên, anh bởi vì lo lắng cho mình nên đã đi trước cô. Đêm đó anh còn đặt trước cửa nhà cô, túi trà gừng và túi chườm nóng.

Hốc mắt Kiều An Hảo không nhịn được trở nên nóng lên, theo bản năng vùi đầu vào trong chăn.

Trong nháy mắt, cũng đã qua bốn tháng rồi, trong 4 tháng này, không giờ phút nào không tìm anh, nhưng mà thế giới rộng lớn, biển người đông đúc, một người muốn tránh một người khác, làm sao mà dễ dàng được.

Triệu Manh vốn muốn hỏi thăm Kiều An Hảo buổi tối muốn ăn chút gì, cô đi giúp cô mang về. Nhưng hỏi hồi lâu cũng không trả lời, Triệu Manh cảm nhận được gì đó, đi tới mép giường, cào chăn, quả nhiên thấy mắt Kiều An Hảo hơi đỏ, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, vươn tay, giúp cô lau đi nước mắt:

"Lại nhớ Lục ảnh đế sao?"

Kiều An Hảo rũ mi mắt, không nói gì, lông mi thật dài còn vương hai giọt lệ trong suốt.

"Hôm nay có gọi điện thoại cho anh ta không?"

Kiều An Hảo nhắm mắt lại, khẽ gật đầu một cái: "Gọi rồi."

"Vẫn không liên lạc được với anh ta sao?" Triệu Manh hỏi ra những lời này, thấy vẻ mặt Kiều An Hảo, liền biết đáp án, lại thở dài: "Cậu nói xem, cũng bốn tháng rồi, rốt cuộc Lục ảnh đế đi đâu nhỉ?"

Kiều An Hảo không nói gì.

Bên trong nhà một màn yên tĩnh, qua một chút, Triệu Manh lại mở miệng hỏi: "Kiều Kiều, nếu như cả đời này cậu không tìm được anh ấy thì làm sao đây? Chẳng lẽ cứ như vậy đi tìm sao?"

"Ừ."

Kiều An Hảo nhẹ giọng trả lời, lại mang theo vài phần kiên định và ý nguyện: "Tìm nữa, một ngày không tìm được lại tìm một ngày, cả đời không tìm được tìm cả đời, nói tóm lại, lần này tớ sẽ không bao giờ ... buông tay nữa."

Triệu Manh thấy Kiều An Hảo như vậy, cảm thấy đau lòng, muốn nói gì đó trấn an Kiều An Hảo, nhưng lần nào cũng cảm thấy lời nói thừa thãi.

( 13 )

Cuối cùng Triệu Manh chỉ nhẹ nhàng giúp Kiều An Hảo đắp chăn lại: "Tớ đi mua cơm tối giúp cậu, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi."

Kiều An Hảo khẽ lên tiếng.

Triệu Manh đi ra ngoài, bên trong nhà yên lặng đến đáng sợ, Kiều An Hảo mơ hồ cũng có thể nghe thấy hô hấp của mình, cô nằm hồi lâu, mới nhẹ nhàng giật giật thân thể, co rúc, sau đó chôn đầu vào khăn trải giường, thật thấp giọng kêu một tiếng: "Lục Cẩn Niên."

Đáp lại cô là một phòng yên tĩnh.

Khóe mắt Kiều An Hảo lại rịn ra một giọt nước mắt, nhưng môi lại khẽ cong lên.

Em yêu anh, em sẽ cố gắng đi tìm anh.

Hoặc giả cả đời này nếu em không thể gặp anh, nhưng mà tìm anh là cách duy nhất để luôn giữ quan hệ của chúng ta.

Cho nên, em sẽ không từ bỏ.

Có lẽ có một ngày chúng ta thật sự xa nhau, khi đó tóc anh và em đã trắng xóa, răng cũng rụng hết.

Nhưng mà không sao, em vẫn sẽ tìm anh.

Anh mang theo tiếc nuối và tuyệt vọng rời đi, để lại chờ đợi và dũng khí cho em.

Lúc Triệu Manh trở lại, Kiều An Hảo đã ngủ say, cô không có lên tiếng đánh thức, chỉ đặt hộp cơm trong hộp giữ nóng.

Phòng nghỉ ở đoàn phim đơn giản, điều kiện không bằng khách sạn, ngay cả TV cũng không có, Triệu Manh từ trước đến nay thích ngủ trễ, không có gì làm cũng nằm trên giường, cuối cùng cực kỳ nhàm chán, mới tắt đèn, nhắm mắt ngủ say.

Kiều An Hảo ngủ thẳng đến nửa đêm, bất chợt cảm giác được có người động vào chăn, cô cho là Triệu Manh, nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu "Đừng lộn xộn."

Sau đó liền vươn tay vỗ vào bàn tay đó, lại cảm thấy thô ráp, ngón tay to lớn, hoàn toàn không phải là bàn tay nhỏ bé mềm mại của Triệu Manh, vẻ buồn ngủ cũng biến mất, chợt mở mắt.

Bên trong phòng tối đen, mơ hồ mượn ánh trăng ngoài cửa, Kiều An Hảo có thể thấy có một bóng người trên cửa, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ dung mạo, nhưng lại có thể xác định đó là một người đàn ông.

Kiều An Hảo theo bản năng giật mình, lập tức ngồi dậy: "Anh là ai?"

Người kia dường như không lường được việc Kiều An Hảo lại đột nhiên tỉnh dậy, vốn đang tìm đồ vật bên gối, sau đó người liền hốt hoảng vươn tay, đưa tay che miệng Kiều An Hảo khiến cã người cô ngã xuống giường.

Kiều An Hảo chỉ kịp ngắn ngủi hô lên, sau đó cũng chỉ có thể phát ra tiếng yếu ớt ở cổ.

Người kia dùng sức đè lên miệng cô ép lỗ mũi Kiều An Hảo khiến cô khó khăn hô hấp, bản năng cầu cứu khiến cho Kiều An Hảo vươn tay, bắt cánh tay của người đó, dùng hết sức cào lên.

Kiều An Hảo dùng lực mạnh, vì đau nên người kia bực bội hừ một tiếng, lại dùng sức che miệng cô, Kiều An Hảo lập tức phát ra tiếng cầu cứu, muốn đánh thức Triệu Manh đang ngủ say, kết quả chỉ mới phát ra tiếng 'Triệu', người kia lại hung hăng che miệng của cô, sau đó lấy gối của cô, hung hăng đặt trên mặt cô ấn xuống.

Gối đầu hết sức mềm mại, bị người đó đè như vậy, Kiều An Hảo hoàn toàn không có cách nào hô hấp, cô vươn tay giùng giằng, bất chợt, bên tai liền truyền đến một tiếng nặng trĩu, sau đó sức lực đè trên mặt cô biến mất.

( 14 )

Ngay sau đó người đang muốn hại Kiều An Hảo đột ngột ngã xuống giường của cô, vừa vặn ngã trên đùi cô, vì đau nên Kiều An Hảo nhíu mày, phát ra một tiếng kêu nặng nề. Chợt phục hồi tinh thần lại, lấy gối trên mặt xuống, sau đó liền thấy có một bóng hình nhanh chóng đi tới cửa phòng mình và Triệu Manh, kéo cửa ra, tốc độ cực nhanh lắc mình đi ra ngoài.

Triệu Manh đang ngủ đã bị đánh thức, cô mờ mịt ngồi dậy, mơ mơ màng màng kêu một tiếng "Kiều Kiều", sau đó liền thuận tay cầm điện thoại di động, theo ánh sáng, thấy một người đàn ông nằm trên Kiều An Hảo, có vết máu từ sau ót của hắn chảy ra, nhuộm dần một góc giường đỏ tươi.

Triệu Manh chợt tỉnh táo, bị một màn này dọa cho sợ đến lờ mờ, chần chờ đại khái ba giây, sau đó dùng hết sức la lên: "A —— "

Kiều An Hảo ngược lại không có bị tên trộm đồ chui vào phòng ăn cắp dọa sợ, ngược lại bị tiếng la thét chói tai của Triệu Manh dọa sợ run rẩy, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng lập tức liền dời đến Triệu Manh: "Cậu hét cái gì!"

Triệu Manh không nghe thấy Kiều An Hảo nói gì, cả người nhảy xuống giường, dùng sức giẫm lên đất, dùng hết sức khàn giọng la: "Cứu mạng, cứu mạng —— "

Khu vực quay phim còn hoang sơ chưa khai thác, ban ngày cũng rất yên tĩnh, bọn họ lại ở phòng không cách âm, lúc này đêm hôm khuya khoắc, bị Triệu Manh la hét như vậy, trong nháy mắt đánh thức tất cả người trong đoàn phim, chỉ nghe được tiếng loảng xoảng lang loảng xoảng lang liên tiếp mở cửa đóng cửa, ngay sau đó phòng Kiều An Hảo và Triệu Manh liền bị người đẩy ra, người trong đoàn phim chạy vào.

"Thế nào?"

"Xảy ra chuyện gì?"

Theo sự thắc mắc của mọi người, đèn trong phòng được mở lên.

Tất cả mọi người thấy được màn kia trên giường Kiều An Hảo.

Trình Dạng trước đi tới, có chút bận tâm nhìn Kiều An Hảo: "Chuyện gì xảy ra? Có sao không?"

Đạo diễn cũng rất khẩn trương hỏi thăm: "Tiểu Kiều, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tôi không sao." Kiều An Hảo vẫn còn sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, trước nở nụ cười trấn an mọi người, mới chỉ chỉ người đã hoàn toàn bất tỉnh, nói: "Lúc tôi đang ngủ say, anh ta tìm gì đó bên gối, khiến tôi bị đánh thức, sau đó anh ta nổi lòng tà ác, cầm gối muốn giết chết tôi, kết quả, có người xông tới, đánh anh ta thành như vậy..."

Dừng một lúc, Kiều An Hảo còn nói: "Không lẽ anh ta bị đánh chết?"

Trình Dạng tương đối tỉnh táo, vươn tay, dò xét dò hơi thở, lại quay đầu nói: "Không có gì đáng ngại, vết thương rất cạn, hô hấp bình thường, có lẽ là đột nhiên bị đánh nên bất tỉnh."

Lúc này Triệu Manh đã bình tĩnh, mang theo vài phần sợ hỏi: "Đây là người nào? Hơn nửa đêm sao lại vào phòng người khác ăn trộm?"

"Hình như đây không phải là người của đoàn phim." Có người nói.

"Nhìn quần áo, có vẻ là người trong thôn gần đây."

"Bây giờ gần đến năm mới, rất nhiều người muốn kiếm ít tiền, tám phần là tới trộm đồ."

"Được rồi, đừng ở chỗ này bàn tán nữa, mau báo cảnh sát." Đạo diễn trực tiếp cắt đứt lời của mọi người.

( 15 )

Bởi vì đoạn đường xa xôi, thành ra đi mất hơn một giờ, cuối cùng cũng tới.

Tên cướp tỉnh lại, lúc cảnh sát đến mang hắn đi còn lấy một cây gậy gỗ nghĩ cách đánh xỉu hắn ta, đương nhiên cũng dẫn Kiều An Hảo theo để lấy lời khai, Trình Dạng và Triệu Manh cũng theo cùng.

Giống như suy đoán của mọi người, người kia đúng là ở thôn làng gần đây, bởi vì đánh bạc bị thiếu tiền. Giờ lại gần đến cuối năm, bị người ta đòi nợ, có nhà không thể về, thường xuyên lang thang đến khu này, vô ý nhìn thấy đoàn làm phim đang quay phim, liền nổi lên dã tâm muốn cướp đồ.

Về việc tên trộm bị ai đánh cho choáng váng, Kiều An Hảo cũng không nói ra được, chỉ có thể thuật lại những gì mình nhìn thấy một lần.

Thế nhưng dù không biết là ai ra tay, nhưng vì người bị đánh đã sai trước, theo pháp luật mà nói cũng chỉ là tự về đúng đắn, huống chi nếu không phải đột nhiên người đó xuất hiện, có lẽ còn xảy ra án mạng. Cho nên sau khi lấy xong khẩu cung, cảnh sát liền đưa bọn họ trở về đoàn làm phim, thuận thế cũng tìm kiếm xung quanh phim trường xem anh hùng cứu mỹ nhân trong miệng Kiều An Hảo là ai.

Có thể người kia đã rời đi, cảnh sát tìm mãi cũng không được liền từ bỏ, rời đi.

Đêm hôm khuya khoắt như vậy, lăn qua lăn lại đã là 4 giờ sáng, Trình Dạng và Triệu Manh đều đã buồn ngủ rũ rượi, mỗi người trở về phòng mình là ngủ luôn.

Trên giường của Kiều An Hảo có một mảng máu, trong lòng cô rất bức bách chỉ có thể chen chúc với Triệu Manh trên một chiếc giường, nghe thấy tiếng thở trầm ổn của Triệu Manh, biết cô đã ngủ say, nhưng Kiều An Hảo lại không thấy buồn ngủ chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, lông mày cau lại.

Tới cùng là ai, lại có thể xuất hiện đúng lúc như thế, còn có thể đánh ngất xỉu kẻ bắt cóc?

Lúc ấy cô vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, kinh hồn chưa trấn tĩnh lại được, nên cũng không thể quá tập trung sự chú ý, chỉ nhìn thấy một bóng người cao lớn thon dài, chỉ hành động trong nháy mắt, sau đó lại đi ra ngoài.

Không biết có phải do cô quá nhớ Lục Cẩn Niên hay không, cảm thấy được hình dáng kia lại có chút quen thuộc, giống như hình bóng của anh trong trí nhớ của cô...

Kiều An Hảo vẫn miên man suy nghĩ, đến tận sáu giờ sáng mới mệt mỏi khép mi mắt lại, ngủ chưa đến hai tiếng đã bị Triệu Manh đánh thức.

Tiếp đó là bận rộn trang điểm, quay thử, rồi bắt đầu diễn.

Bởi vì Thần Kiếm là một bộ phim khó, mọi người đều tích cực nhập tâm, trong quá trình quay phim, Kiều An Hảo vẫn luôn duy trì trạng thái tốt nhất, không biết là vì tối qua có chút ngoài ý muốn, lại vẫn vì trong lòng còn có bóng đen lóe lên kia mà có chút không yên lòng, hôm nay lại bị NG 1 lần.

Thế nhưng mọi người đều biết chuyện xảy ra tối qua, cũng không chán ghét cô làm mất thời gian, thậm chí còn có người tiến lên an ủi cô vài câu.

Sau khi kết thúc quay phim, mọi người đều ai về phòng nấy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay về Bắc Kinh.

Chăn đệm dính máu, Kiều An Hảo trực tiếp vứt bỏ đi, lúc Triệu Manh cuốn lại, từ bên trong còn rơi ra thứ gì đó, chạm đến mặt đất liền "Bốp" một tiếng.

Triệu Manh quay đầu theo bản năng, liếc mắt một cái, nhìn thấy một gói thuốc, giơ chân lên, nói thầm một câu với Kiều An Hảo đang gấp quần áo: "Đây là thứ mà kẻ bắt cóc kia để lại tối qua rồi?"

Kiều An Hảo nghe thấy Triệu Manh nói thế, thuận tình liếc mắt một cái, sau đó liền dừng lại, qua một lúc sau, cô đặt quần áo trong tay xuống, đi tới khom người nhặt hộp thuốc lá kia lên.

( 16 )

Cửu ngũ chí tôn.

Kiều An Hảo không hút thuốc, cũng không thích người khác hút thuốc, cho nên cũng không biết nhãn hiệu thuốc lá.

Lúc cô ở cùng với Lục Cẩn niên, rất ít khi anh hút thuốc trước mặt cô. Chẳng qua có vài lần cô đến tìm anh, nhìn thấy anh hút thuốc, thật ra lúc như thế anh luôn nhanh chóng dụi tắt thuốc, hoặc là mở cửa số thông gió ra, hay mang cô ra chỗ khác nói chuyện.

Nhưng cô vẫn để ý đến hộp thuốc lá của anh, luôn là một nhãn hiệu: Cửu ngũ chí tôn.

Thế này cũng không thể chối được rồi.

Rạng sáng, khi cô còn lăn qua lộn lại với suy nghĩ kia, bây giờ nó lại lộn lại trong đầu cô, lại thêm lúc này, trực giác của cô đang mách bảo, khiến cô đột nhiên cảm thấy rất chắc chắn. Lúc nguy hiểm tối hôm qua, người xuất hiện đánh ngất kẻ bắt cóc kia chính là Lục Cẩn Niên

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm hộp thuốc lá, trong ngực lại lên xuống phập phồng bất định, cô liền thốt ra theo bản năng, thì thào hô lên tên của Lục Cẩn Niên.

Triệu Manh bỏ chăn vào trong túi rác, nghe được Kiều An Hảo hô lên cái tên này, lông mày không nhịn được nhíu lại.

Mấy tháng quay phim này, cô luôn như vậy, cứ đột nhiên lại ngẩn ngơ hô lên tên của anh. Trong lòng Triệu Manh nổi lên một chút chua xót, quay đầu, vừa định an ủi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lại nghiêng đầu, trong đáy mắt lóe lên một chút vui sướng, giơ hộp thuốc lá trong tay lên, nói: "Triệu Manh, Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên!"

Triệu Manh nghe nói như thế, trong lòng càng khó hiểu, Kiều Kiều lại bị ngớ ngẩn rồi, một hộp thuốc lá sao lại biến thành Lục Ảnh đế?

"Triệu Manh, tối qua là anh ấy! Tối qua là Lục Cẩn Niên!"

Kiều An Hảo nói xong, nước mắt liền rơi xuống, sau đó trên mặt cô xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, như là gặp chuyện rất vui vẻ vậy, nước mắt giàn giụa. Sau đó lập tức bổ nhào qua, kích động ôm lấy Triệu Manh, vừa cười vừa khóc, nói năng lộn xộn:

"Triệu Manh, Lục Cẩn Niên ở ngay gần mình, tối qua người cứu mình là Lục Cẩn Niên, anh ấy ở bên cạnh mình!"

Kiều An Hảo nói xong, còn đưa tay ra ôm lấy cổ cô, nhảy nhót như một đứa bé, cầm lấy cánh tay của cô, không ngừng đung đưa nói: "Triệu Manh, mình nói cho cậu biết, Lục Cẩn Niên vẫn thích hút thuốc của nhãn hiệu này, chắc chắn là anh ấy, không thể sai được!"

Kiều An Hảo gắt gao ôm lấy Triệu Manh, nước mắt như trân châu đứt lìa rơi xuống, một viên lại một viên vỡ nát: "Thì ra anh ấy vẫn luôn để ý tới mình, mình đã nói, anh ấy yêu mình như vậy, sao lại nỡ bỏ mình chứ?"

"Triệu Manh, mình rất vui, đã lâu như vậy rốt cuộc cũng đợi được anh ấy rồi."

"Nhưng anh ấy lại không chịu gặp mình, tối hôm qua rõ ràng là muốn trốn tránh mình! Nếu không sau khi cứu mình, sao lại vội vàng chạy trốn như thế!"

"Triệu Manh, cậu ngẫm lại giúp mình với, sao anh ấy lại bỏ đi!"

Đột nhiên, Kiều An Hảo giống như nghĩ đến việc gì đó, liền vung tay ôm bả vai của Triệu Manh, nhìn chằm chằm hộp thuốc lá kia, khóe môi treo lên một nụ cười nhợt nhạt, nghiêng đầu, hứng trí bừng bừng lải nhải nói:

"Cậu nói mình nên giả bộ bị bệnh như thế nào? Giả bộ bệnh nhỡ đâu không nghiêm trọng, anh ấy không quan tâm thì làm sao bây giờ? Không được..."

Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó linh hoạt lóe mắt lên, quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Manh nói: "Nếu không chúng ta thử bày ra tai nạn xe cộ xem?"

( 17 )

"Triệu Manh, quyết định như vậy đi! Cậu lái xe đâm mình, diễn giống một chút, khẳng định Lục Cẩn Niên sẽ chạy đến cứu mình, đến lúc đó có thể bắt lấy Lục Cẩn Niên, không để anh ấy đi..."

Chỉ bằng một hộp thuốc lá, sao có thể chắc chắn là Lục Ảnh đế đã đến đây?

Triệu Manh nhìn Kiều An Hảo đang hứng trí bừng bừng, từ đầu đến cuối không nói gì, bởi vì cô không nhẫn tâm đả kích Kiều An Hảo. Tuy là mấy ngày qua, cô ấy cũng không khác gì so với trước kia là mấy, quay phim sẽ quay phim, ăn cơm sẽ ăn cơm.

Nhưng người làm bạn với cô ấy nhiều năm như Triệu Manh, lại có thể nhìn ra được, mỗi ngày Kiều An Hảo đều không vui. Thậm chí nửa đêm Triệu Manh tỉnh lại còn nghe thấy tiếng khóc lờ mờ của cô ấy.

Mặc kệ Triệu Manh nghĩ thế nào, nhưng là Kiều An Hảo lại luôn nhận định người đến chính là Lục Cẩn Niên, hộp thuốc lá này cũng là của Lục Cẩn Niên.

Tìm hình bóng của Lục Cẩn Niên đã vỏn vẹn bốn tháng, hiện tại cũng có chút đầu mối, Kiều An Hảo cảm thấy hòn đá chèn trên ngực mình dường như cũng biến mất không còn tăm hơi, hô hấp cũng trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô thu dọn xong toàn bộ hành lý của mình, còn đặc biệt trân trọng đặt hộp thuốc lá vào trong túi xách.

Dọc đường ngồi máy bay về, Kiều An Hảo lấy hộp thuốc lá ra nhìn không biết bao nhiêu lần.

Ngày hôm sau, Kiều An Hảo đến Bắc Kinh, Kiều An Hạ gọi điện thoại tới liên tục.

Kiều An Hảo vẫn luôn tự nói với mình, không muốn oán trách Kiều An Hạ. Lúc Lục Cẩn Niên tìm cô, không hề nói với anh chuyện cô đang ở trong bệnh viện, cô cũng biết, nếu như Kiều An Hạ biết chuyện Lục Cẩn Niên thích mình, trong lòng nhất định là không thoải mái.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, Kiều An Hảo vẫn để ý nếu như lúc trước Kiều An Hạ nói chuyện mình ở trong bệnh viện cho Lục Cẩn Niên biết, có thể cục diện bây giờ sẽ thay đổi không?

Thật sự là cô không oán hận Kiều An Hạ, nhưng trong lòng vẫn rất chật vật. Cho nên mỗi lần Kiều An Hạ gọi điện đến, cô đều chần chừ rất lâu, ổn định cảm xúc của mình rồi mới nhận điện thoại.

"Kiều Kiều, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?" giọng nói của Kiều An Hạ trước sau đều êm tai thanh thúy như vậy.

Kiều An Hảo bịa chuyện lấy cớ: "Vừa mới tắm xong."

"Mười hai giờ rồi, mới rời giường sao? Không phải còn chưa ăn cơm trưa chứ?"

Kiều An Hảo nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, "Chị, chị gọi điện tới có chuyện gì không?"

"Không có việc thì không thể gọi điện cho em à?"

Kiều An Hạ hỏi ngược lại một câu, sau đó cười khanh khách nói: "Kiều Kiều, chị gọi điện thoại để nhắc nhở em, mai là sinh nhật của bác Hứa, không được quên đâu đấy."

Kiều An Hảo nghe được câu này, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, trong nháy mắt liền nghĩ đến chính mình bị sinh non vì bà ta ra tay hãm hại.

Kiều An Hạ chờ một lúc lâu, đều không thấy Kiều An Hảo đáp lại, lại mở miệng: "Kiều Kiều?"

Kiều An Hảo hoàn hồn, nói một câu: "Em biết rồi."

Có thể là do giọng nói của cô quá lạnh nhạt, khiến trong lòng Kiều An Hạ trở nên thấp thỏm, cô lập tức nghĩ đến hình ảnh lúc trước Lục Cẩn Niên chờ Kiều An Hảo ba ngày ba đêm trước cửa Kiều gia.

Lúc Kiều An Hảo tỉnh lại, Lục Cẩn Niên đã không biết đi đâu, trong lòng Kiều An Hạ rất rõ ràng, có thể Kiều An Hảo cũng không biết chuyện Lục Cẩn Niên tìm mình hỏi về cô, nhưng là lúc Kiều An Hạ đối mặt với cô, vừa nghe thấy được giọng nói lạnh nhạt kia, không hiểu sao liền cảm thấy chột dạ vô cùng.

( 18 )

Kiều An Hạ dùng sức vân vê điện thoại di động, chần chừ một chút liền hỏi: "Kiều Kiều, tâm tình không tốt sao?"

Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ hỏi một câu này liền cảm thấy lơ mơ: "Không có ."

"Ừ". Kiều An Hạ nghe thấy giọng điệu của Kiều An Hảo không có gì khác thường, cho rằng là bản thân quá mẫn cảm, do đó liền nở nụ cười: "Không có việc gì, một lúc nữa có cuộc họp, chị đi trước đây."

"Được, tạm biệt chị."

Lúc Kiều An Hạ chuẩn bị tắt điện thoại, ngón tay còn hơi dừng lại, hô một tiếng: "Kiều Kiều."

"Vâng?"

Kiều An Hạ nghĩ đến muốn thẳng thắn nói chuyện với Kiều An Hảo, nhưng lại không biết mở lời như thế nào, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn nuốt nước miếng, giống như không có chuyện gì, sảng khoái nhắc nhở một câu:

"Kiều Kiều, tám giờ tối mai, đừng quên đấy."

Sau khi Lục Cẩn Niên rời đi, Kiều An Hảo lấy được thù lao đóng phim của Khuynh thành thời gian, mua được một căn hộ, diện tích cũng không lớn, nhưng đủ để cho một người ở.

Trong bốn tháng này, ngoại trừ việc cô đến Kiều gia chơi với hai bác thì không hề ra khỏi cửa một bước.

Tuy rằng hiện tại Tập đoàn Hứa thị bị Lục Cẩn Niên khống chế trong tay, nhưng bởi vì quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt. Dù cho Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ không có quyền lực gì, nhưng vẫn tụ tập thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Mỗi lần đều gọi điện kêu Kiều An Hảo đến, nhưng cô đều tìm đủ mọi lý do lấp liếm cho qua, không đi.

Nhưng sinh nhật của Hàn Như Sơ, Kiều An Hảo lại đi.

Bây giờ Hứa gia không được như xưa, sinh nhật của Hàn Như Sơ cũng không thể tổ chức quá long trọng.

Chỉ là làm một bàn thức ăn ngoan trong nhà, ngoại trừ người của Kiều gia, cũng không có ai khác.

Kiều An Hảo đến muộn nhất, lúc cô đến, thức ăn đã dọn lên, bày hết lên mâm.

Quản gia của Hứa gia mở cửa, thấy Kiều An Hảo lập tức quay vào gọi một câu: "Phu nhân, cô Tiểu Kiều đến rồi."

Giọng nói của quản gia kết thúc, Hàn Như Sơ liền đi ra ngoài, tới đối diện, nhìn thấy Kiều An Hảo, trên mặt vẫn là loại tươi cười như cũ: "Kiều Kiều, cháu tới rồi, mọi người đều đang chờ cháu."

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Hàn Như Sơ mất mấy giây, mới đưa tay mang quà tặng của mình tặng cho bà, cong môi biết điều nở nụ cười: "Bác Hứa, sinh nhật vui vẻ."

"Kiều Kiều thật có lòng, còn mang quà đến tặng bác." Hàn Như Sơ nhận quà, rất vui vẻ nhìn qua, mới đưa cho quản gia, dẫn Kiều An Hảo đi vào trong nhà.

Mọi người tới đã đông đủ, thức ăn cũng chuẩn bị xong.

Quản gia mở hai chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một chén.

Mọi người vừa nói vừa cười, không khí trên bàn ăn rất vui vẻ, từ đầu đến cuối Kiều An Hảo cũng không nói nhiều, ăn cũng rất ít.

Chờ đến khi ai cũng cơm no rượu say, quản gia liền mang bánh ngọt lên.

Châm nến, Kiều An Hạ mở đầu hát chúc mừng sinh nhật Hàn Như Sơ, chờ đến khi thổi tắt nến, Hàn Như Sơ cắt bánh ngọt trong tiếng vỗ tay của mọi người, lúc này Kiều An Hảo vẫn luôn trầm mặc, bỗng dưng mở miệng, ngây thơ hỏi: "Bác Hứa, lần trước bác đưa tổ yến cho cháu, trong nhà còn nữa không? Đột nhiên cháu rất muốn ăn?"

Hàn Như Sơ và quản gia nghe được câu này, mặt mày liền ngừng trệ một chút.

Khuôn mặt của Kiều An Hảo tươi cười nói tiếp: "Bác Hứa, tổ yến là bác mua ở đâu thế? Ai cũng nói tổ yến có tác dụng an thần bổ máu, nhưng những tổ yến cháu mua đều không bằng loại mà bác mua được, vẫn ngủ không được ngon."

( 19 )

Kiều An Hảo cố gắng nhấn mạnh hai chữ "an thần", lúc cô nói câu này, tầm mắt đều duy trì nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Như Sơ. Rõ ràng nhìn ra được, Hàn Như Sơ có chút kinh ngạc nơi đáy mắt, đúng là kinh ngạc và bối rối không dễ nhận ra.

Bác Kiều biết Hàn Như Sơ đưa tổ yến cho Kiều An Hảo, nghe được cô chủ động muốn ăn, tuy không phải mẹ ruột, nhưng rốt cuộc vẫn đã nhìn cô lớn lên từ bé đến giờ, còn có chút dung túng mở miệng nói: "Như Sơ, rõ ràng là Kiều Kiều bị bà làm hư rồi, coi Hứa gia như nhà mình, muốn ăn cái gì là đòi cái đó."

"Mẹ cháu thích Kiều Kiều như vậy." Hứa Gia Mộc cười nói, sau đó mở miệng chứng thực với Hàn Như Sơ đang ngồi đối diện mình: "Đúng không mẹ?"

Hàn Như Sơ không có phản ứng gì, mọi người đều không nhịn được đưa mắt nhìn bà. Quản gia ở bên cạnh trái lại rất nhanh lấy được tinh thần, yên lặng không tiếng động, đụng vào người bà một cái, thấp giọng nói:

"Phu nhân, người cứ chuyên tâm cắt bánh ngọt như thế, cậu chủ hỏi mà người không nói gì, lại khiến cô Tiểu Kiều nghĩ là người không thích cô ấy coi Hứa gia là nhà mình mất."

Hàn Như Sơ bị quản gia nhắc liền nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt xuống, che giấu đáy mắt kích động của mình, mở miệng nói: "Nói bậy bạ gì đó, tôi chỉ mong sao Kiều Kiều là con gái của mình."

Sau đó liền nói với quản gia ở một bên: "Bà đi lấy thêm mấy bình tổ yến trong nhà ra, đun nóng rồi mang đến đây đi."

"Vâng, phu nhân." Quản gia lên tiếng, sau đó xoay người đi vào bếp.

Kiều An Hảo thu hết một màn này vào mắt, trên mặt vẫn duy trì sự tốt đẹp yên lặng mỉm cười, đáy lòng lại cười lạnh.

Tổ yến được hâm nóng, mang lên rất nhanh, giống hệt loại đưa cho Kiều An Hảo.

Lúc quản gia bày tổ yến trước mặt Kiều An Hảo, ánh mắt của cô liền trở nên sắc bén, như là bị gì đó kích thích, liền làm rơi đũa trên mặt đất.

"Kiều Kiều, sao thế, nhìn thấy tổ yến nên kích động quá à?" Kiều An Hạ cười tít mắt đùa cợt Kiều An Hảo một câu.

Hứa Gia Mộc khom người nhặt chiếc đũa lên, đưa cho quản gia, lại đổi cho Kiều An Hảo một đôi đũa mới.

Kiều An Hảo nghe thấy câu nói của Kiều An Hạ, ngẩng đầu, mảng tối trong mắt lóe ra ánh sáng tinh ranh, cong cong môi, như là mất hứng vì bị Kiều An Hạ trêu chọc, nhận đôi đũa của Kiều An Hảo, còn ngoan ngoãn nói một câu: "Cảm ơn anh Gia Mộc."

Chỉ là lúc cúi đầu, đáy mắt lạnh đến cực hạn, nắm chặt đôi đũa trong tay, sức lực dùng rất lớn.

Mọi người trên bàn đều không nhung nhớ gì loại tổ yến này, cho nên không động đũa, bác gái Kiều cầm thìa ăn hai miếng, còn nhìn Hàn Như Sơ nói: "Cũng khó trách Kiều Kiều thích như thế, tổ yến này ăn rất ngon."

Hàn Như Sơ cười nói: "Tổ yến này là dì Vân tự tay mua, rất nhiều người bán tổ yến vẫn còn cả lông và phân chim, ăn vào đừng nói đến chuyện bổ thân thể, còn có thể gây ung thư."

Bưng tổ yến lên, Kiều An Hảo thật lâu cũng không nói gì, đột nhiên lại không mặn không nhạt nói tiếp một câu: "Cũng sẽ mất mạng."

( 20 )

Nói xong, Kiều An Hảo còn nâng lên mí mắt, nhìn nhìn Hàn Như Sơ.

Rõ ràng vẻ mặt Hàn Như Sơ trở nên có chút cứng ngắc, giống như nghe hiểu ám hiệu trong lời nói của Kiều An Hảo vậy, tay nắm muỗng lại tăng thêm sức.

Kiều An Hảo trực tiếp không để ý sự khác thường của Hàn Như Sơ, giả bộ làm ra vẻ ngây thơ tiếp tục mở miệng: "Kỳ lạ, sao lúc trước, con ăn tổ yến bác gái cho con lại buồn ngủ, nhưng lần này ăn lại phấn chấn tinh thần nhỉ?"

Kiều An Hạ hồn nhiên không biết sau chuyện tổ yến có ẩn ý gì, không nhịn được vươn tay, vỗ vỗ đầu Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, em nói hưu nói vượn gì vậy, tổ yến chẳng qua có tác dụng an thần, cũng không phải là thuốc ngủ!"

Kiều An Hảo bĩu môi, có chút mất hứng giơ tay lên, vuốt vuốt đầu óc của mình: "Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần, không nên đánh đầu em..."

Vừa nói, Kiều An Hảo lại quay đầu, nhìn về Hứa Gia Mộc tố cáo: "Anh Gia Mộc, An Hạ lại đánh em..."

"Tới đây, xoa đầu cho em." Hứa Gia Mộc dung túng vươn tay, sờ sờ chỗ tóc Kiều An Hảo vừa bị Kiều An Hạ vỗ.

Kiều An Hảo quay đầu, đắc ý nhìn Kiều An Hạ, nhìn như rất ngây thơ vô ý mở miệng nói: "Vừa rồi em không có nói xạo, tổ yến bác gái cho em còn tốt hơn thuốc ngủ!"

Theo lời của Kiều An Hảo, bên trong nhà vang lên một tiếng rơi đồ sứ.

Vốn Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ đang cãi nhau chuyển sang chú ý.

Hàn Như Sơ đang cầm chén trong tay, không cẩn thận ngã xuống trên đất, tổ yến trong chén đổ lên quần.

"Bà chủ, sao bà lại không cẩn thận như vậy?" Quản gia vội vàng rút khăn giấy, giúp Hàn Như Sơ lau.

Sắc mặt Hàn Như Sơ thoạt nhìn có chút không tốt, dường như tâm tình có chút phiền não, trực tiếp đẩy cánh tay quản gia, đứng lên, mở miệng trấn định bình tĩnh như cũ: "Bác lên lầu đổi quần áo, tụi con đợi một chút."

Hàn Như Sơ thay quần áo xong, Hứa Vạn Lý và ba Kiều vào phòng sách đánh cờ, những người còn lại ngồi ở phòng khách trên ghế sa lon, vây quanh một vòng.

Khay trà trên bàn đá cẩm thạch, đặt một bình trà nóng, còn bốc hơi nghi ngút.

Kiều An Hạ gọi điện cho Trình Dạng, thỉnh thoảng cười một tiếng, thỉnh thoảng còn nũng nịu với Trình Dạng một câu "Ai yêu anh!" .

Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc đang xem TV, bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, Hàn Như Sơ chỉ liếc qua một cái, thấy bên trong có một cô gái mặc quần áo màu đỏ, dung nhan xinh đẹp, khí chất xuất chúng, bà rất ít chú ý giới giải trí, nhưng lại biết, đây là ảnh hậu nổi tiếng một thời, tên Tống Tương Tư gì đó.

Hàn Như Sơ ngồi ở bên cạnh mẹ Kiều, mẹ Kiều cũng không hứng thú với phim điện ảnh kia, hai người vừa chơi mạt chược vừa tán gẫu.

Lúc Hàn Như Sơ đi từ trên lầu xuống, Kiều An Hảo liền chú ý tới bà, chẳng qua là giả bộ nghiêm túc xem TV thôi, cô đợi đến khi Hàn Như Sơ và mẹ Kiều dừng tán gẫu, sau đó bất chợt liền mở miệng nói: "Diễn xuất của Lục Cẩn Niên quả là khó có thể bắt bẻ."

Tất cả mọi người đang ngồi đều biết Lục Cẩn Niên là con rơi của nhà họ Hứa cũng biết chuyện anh mua Hứa thị, trong nháy mắt câu nói này của Kiều An Hảo làm cho cả không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top