Chương 45 - 59 : Hợp đồng quảng cáo ( 1 - 15 )
( 1 )
Kiều An Hảo dừng lại chốc lát, đành phải bước vào phòng, cô không đem kịch bản đưa đến trước mặt Lục Cẩn Niên mà nhẹ nhàng đặt trên bàn trà trong phòng khách : "Kịch bản tôi để ở đây."
Kiều An Hảo nói xong, ngẩng đầu nhìn Lục Cẩn Niên, thấy anh nãy giờ vẫn duy trì tư thế đứng dựa vào cửa phòng ngủ, bày ra bộ dáng lười mở miệng nói chuyện.
Trong lòng Kiều An Hảo biết rõ mình đã đưa xong đồ, nên thức thời rời đi, cô đứng tại chỗ chốc lát, liền thấp giọng nói : "Tạm biệt."
Sau đó, xoay người đi ra cửa.
Trong phòng hoàn toàn im lặng, ngoài tiếng bước chân rất nhỏ của Kiều An Hảo thì không có bất kỳ âm thanh nào của anh. Lúc Kiều An Hảo sắp đi đến cửa phòng, chợt nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau.
Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên đi lấy thứ gì đó, không suy nghĩ nhiều, chỉ hơi dừng chân lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước. Thế nhưng còn chưa đi được hai bước, một cánh tay bất chợt vươn ra bên cạnh cô. Cửa phòng vốn định mở, nhưng lại bị dùng sức đóng lại "rầm" một tiếng.
Lục Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện, dọa Kiều An Hảo toàn thân run rẩy. Vừa định ngẩng đầu lên nhìn anh, lại chợt bị anh bắt lấy cổ tay, cứng rắn trực tiếp lôi đi về hướng phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên ra sức nắm lấy tay cô, đau đớn khiến Kiều An Hảo dự cảm nguy hiểm, cả người theo bản năng bắt đầu giãy giụa.
Kiều An Hảo càng giãy dụa, Lục Cẩn Niên lại càng dùng sức. Kiều An Hảo không tránh thoát, chỉ có thể một đường lảo đảo nghiêng ngã bị anh kéo tới cửa buồng tắm trong phòng ngủ
Anh vươn tay đẩy cửa ra, dùng sức đẩy mạnh cô vào phòng tắm.
Kiều An Hảo còn chưa đứng vững, cả người liền bị Lục Cẩn Niên theo sát phía sau cùng tiến vào, một phen xốc lên, ném thẳng vào trong bồn tắm. Sau đó anh cầm lấy vòi hoa sen treo trên vách tường, vặn mức lớn nhất, không nói lời nào xối lên Kiều An Hảo.
Vòi hoa sen phun ra dòng nước lạnh như băng, sức nước mạnh mẽ đập vào người cô có chút đau rát, Kiều An Hảo giùng giằng muốn nhảy ra khỏi bồn tắm. Lục Cẩn Niên bắt lấy cổ tay cô, ném vào trong góc bồn tắm, tiếp tục tận lực xối.
Cuối cùng, tầm mắt Lục Cẩn Niên đột nhiên dừng lại ở trên bả vai Kiều An Hảo bị bầu Tôn chụp lên, ngay lập tức vòi sen liền thẳng tắp dọi tới.
Dòng nước chếch thẳng về một chỗ, càng đau đớn gấp bội, Kiều An Hảo theo bản năng né tránh, nhưng mà mặc kệ cô trốn tránh thế nào, Lục Cẩn Niên vẫn duy trì vòi hoa sen xối vào vai cô.
Đến cuối cùng, Kiều An Hảo không giãy dụa nữa, cô nhắm mắt lại, co ro thân thể vùi mình trong góc bồn tắm.
Nước lạnh dữ dội xối xuống người làm toàn thân Kiều An Hảo lạnh như băng, không ngừng run rẩy.
Lục Cẩn Niên thấy vậy, bờ môi mím chặt lại, sau đó ném thẳng vòi hoa sen xuống đất, vươn tay đem Kiều An Hảo từ trong bồn tắm ra ngoài, đẩy vào tường, cả người gắt gao ép chặt lên.
( 2 )
Kiều An Hảo không biết Lục Cẩn Niên muốn làm gì, chỉ là cảm giác được cơ thể anh đè lên nên theo bản năng cô nhắm chặt mắt lại.
Gương mặt Lục Cẩn Niên lạnh lẽo, cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chòng chọc Kiều An Hảo, chỉ ra sức lấy thịt đè người, ngoài ra không có bất kỳ cử động gì.
Toàn thân Kiều An Hảo ướt đẫm lƐ quy ɗöŋ, Lục Cẩn Niên cũng không ngoại lệ, y phục trên người cũng ẩm ướt rỉ từng giọt nước tí tách.
Trong phòng tắm, chỉ có tiếng nước chảy ào ào từ vòi sen mà Lục Cẩn Niên tùy tiện ném trong bồn.
Trừ âm thanh đó ra thì không có tiếng của anh.
Một mảnh tĩnh lặng và căng thẳng khiến cho Kiều An Hảo càng bất an nhưng lại không dám hé mắt nhìn, cuối cùng không biết vì lạnh hay khẩn trương mà bả vai cô không nhịn được khẽ run lên.
Chỉ một hành động nhỏ như vậy rơi vào mắt Lục Cẩn Niên rõ ràng. Mi tâm hơi chau lại, đột nhiên anh cúi đầu xuống dùng sức cắn lên vai Kiều An Hảo nơi bầu Tôn chạm qua.
( Meo >> biến thể người sói hay ma cà rồng phiên bản LCN chăng? )
Anh hung hăng ra sức cắn, sự đau đớn từ bả vai truyền đến khắp các dây thần kinh trong cơ thể khiến Kiều An Hảo vươn tay đẩy người đàn ông ra. Cử chỉ của cô càng khiến cho Lục Cẩn Niên mạnh bạo gặm cắn hơn. Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ chấm cơm. Toàn thân Kiều An Hảo đau bắt đầu run rẩy, thậm chí cô còn cảm nhận rõ vai mình chảy ra dòng chất lỏng sềnh sệch, nhưng tên đàn ông vẫn không có ý muốn dừng lại. Kiều An Hảo đau chịu không được, nước mắt bất chợt liền "tách" rơi trên cổ Lục Cẩn Niên.
Chất lỏng ấm áp theo cổ Lục Cẩn Niên chậm rãi chảy xuôi xuống, xẹt qua bên ngực trái của anh. Toàn thân anh cứng đờ, dừng lại lực cắn bả vai Kiều An Hảo, nhưng cánh môi vẫn áp trên vai cô.
Sau một lúc lâu, lại một giọt lệ rơi xuống cổ anh, toàn thân Lục Cẩn Niên run mạnh một chút, sau đó anh ngẩng đầu lên chặn ngay môi của Kiều An Hảo.
Nụ hôn của anh có chút thô bạo, xen lẫn vị máu tươi. Tay anh trực tiếp cởi đi chiếc váy ẩm ướt trên người cô. Nói đúng hơn, không phải cởi mà là xé, anh dùng hết sức xé nát y phục của cô rồi bắt đầu xé quần áo chính mình. Tiếng vải rách toạc truyền đến bên tai Kiều An Hảo, cũng không đợi cô kịp định thần, một cảm giác bị anh mạnh mẽ xông vào trong cô, sau đó một cỗ đau đớn lan khắp toàn thân.
Hai người đã hơn hai lần thân mật mặc kệ cô có tức giận hay không lƐ quy ɗöŋ. Nhưng hai lần trước làm chuyện đó, động tác của anh rất dịu dàng, mặc dù hai lần đó cũng không phải anh cam tâm tình nguyện.
Nhưng lúc này lại không hề giống như lúc đó, động tác của anh vừa tàn nhẫn vừa mạnh bạo, tựa như chiếm lấy lại như giày vò, đau đớn khiến cô cảm thấy không còn là chính mình nữa.
( 3 )
Người ta nói rằng lần đầu tiên của người con gái là đau đớn nhất, thực sự rất đau. Nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy lúc này mới thật sự đau thấu xương, so với lần đầu tiên thì không thể chịu được. Có lẽ là do đêm đầu tiên đó rượu gây tê cảm giác đau của cô, nhưng cũng có thể là cô yêu anh, đêm đó động tác của anh rất nhẹ nhàng lƐ quy ɗöŋ, cho nên dù anh làm cô đau, thì sự đau đớn kia vẫn rất ngọt ngào.
Nhưng bây giờ, Kiều An Hảo lại cảm thấy đau đến không sống nổi.
Không có tốt đẹp, không có rung động, nếu có cũng chỉ là tra tấn vô tận.
Đúng vậy, tra tấn.
Kiều An Hảo cảm thấy anh như đang trừng phạt cô, hoặc đang phát tiết sự khó chịu trong lòng. Mỗi một cái nhấp của anh đều không có bất kỳ cảm xúc, như thể dùng toàn lực, điên cuồng cho cô đau đớn, muốn đau chết cô. Và cô thật rất đau, không chỉ đau thể xác, mà tâm lại càng đau hơn.
Đột nhiên Kiều An Hảo chợt hối hận khi tự mình đem kịch bản đưa anh. Đáng lẽ cô nên nhờ Triệu Manh hoặc lúc cô nghe nhân viên nói tâm tình của anh không tốt liền xoay người rời khỏi. Ɗ1Ɛŋ ɗäŋ lƐ quy ɗöŋ chấm cơm. Cô không nên đụng tới họng sung này, cô biết rõ anh không ưa mình, thậm chí ghét mình, cô còn tự đưa mình đến tận cửa, hoàn hảo trở thành nơi cho anh phát tiết.
Đáng nói hơn là anh hoàn toàn tỉnh táo, cùng cô làm ra sự việc này, chính mình cũng là bộ dạng này. Hai lần trước cô cảm thấy tốt đẹp là vì một lần anh say, một lần anh sốt mơ hồ.
Sao cô có thể quên, anh đã từng nói với cô: "Kiều An Hảo, cô muốn chơi với tôi? Được lắm, tôi sẽ đùa chết cô!"
Cho nên lúc anh tỉnh táo làm sao có thể dịu dàng với cô?
Kiều An Hảo nghĩ lại, khóe mắt nhịn không được ướt át.
-
Qua hồi lâu, mọi thứ cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Kiều An Hảo uể oải nằm trên sàn nhà ở phòng tắm, bởi vì đau đớn nên thân thể cô thoáng run bần bật.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo đầy chật vật đang nhắm mắt một chút, anh nuốt nước bọt rồi nhanh chóng quay đầu, theo động tác của anh, đáy mắt anh thoáng hiện lên một tầng bi thương và thống khổ lƐ quy ɗöŋ. Nhưng mà chỉ trong phút chốc, đáy mắt anh liền bình lặng lại, vẫn là cái loại từ chối người cách xa ngàn dặm, lãnh khốc vô tình vô dục.
Anh đứng lên, kéo một chiếc khăn tắm quấn lại cơ thể. Sau đó anh thuận tay tắt vòi hoa sen đang chảy nước lại, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Không còn tiếng nước chảy của vòi sen, trong phòng tắm im lặng đáng sợ. Cửa phòng tắm không đóng, Kiều An Hảo nằm sấp trên mặt sàn lạnh như băng, lờ mờ nghe được tiếng người đang mặc quần áo bên ngoài, lƐ quy ɗöŋ sau đó cô lâm vào mê man.
Lục Cẩn Niên ăn mặc chỉnh tề, cầm ví tiền, di động và chìa khóa xe chuẩn bị rời đi. Lúc anh đi ngang cửa phòng tắm, bước chân hơi dừng một chút, dường như muốn liếc nhìn vào phòng tắm, nhưng cuối cùng lại không nhìn, chỉ là khuôn mặt bang giá tiếp tục sải bước nghênh ngang rời đi.
( 4 )
Khi Kiều An Hảo tỉnh lại, bên tai im lặng đến đáng sợ. Cô mở mắt, xung quanh đều lạnh như băng, ngây người trong chốc lát mới nhớ lại chính mình vừa cùng với Lục Cẩn Niên ở trong phòng tắm.
Kiều An Hảo miễn cưỡng bò dậy, chịu đựng toàn thân đau nhức, bước đi lảo đảo ra khỏi phòng tắm thì phát hiện trong phòng hoàn toàn trống không, Lục Cẩn Niên đã rời đi từ lúc nào.
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, đã một giờ sáng.
Lúc cô đi lên đưa kịch bản cho Lục Cẩn Niên không có mang theo di động, muộn thế này vẫn chưa trở về, không biết Triệu Manh có vì tìm cô mà làm kinh động đến cả đoàn làm phim không.
Kiều An Hảo lập tức cầm lấy điện thoại bàn trong phòng gọi cho Triệu Manh, rất nhanh có người bắt máy.
Cô mới "a lô" một tiếng, điện thoại nhanh chóng vang đến giọng nói đầy lo lắng của Triệu Manh : "Kiều Kiều, cậu chạy đi đâu vậy?"
Kiều An Hảo không có trả lời câu hỏi của Triệu Manh, yếu ớt dặn dò một câu : "Cậu cầm quần áo đến phòng 1001."
Ngắt điện thoại không bao lâu, Triệu Manh đã mang theo quần áo chạy đến. Ban đầu Triệu Manh vừa thấy Kiều An Hảo liền chuẩn bị tuôn một tràng chất vấn cô làm sao lại chạy đến phòng 1001, nguồn truyện bạn đang đọc là ở dien dan, le quy don chấm cơm. Kết quả là nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Kiều An Hảo, toàn thân đầy những vết thâm xanh tím, thì lập tức nuốt xuống lời định nói.
Lúc này đã là đêm khuya, ngày mai vẫn còn phải quay nên người trong đoàn phim đã đi ngủ hết. Vì vậy suốt dọc đường từ phòng 1001 trở lại phòng mình, Kiều An Hảo và Triệu Manh không đụng phải ai cả.
Về đến phòng, Triệu Manh mới mở miệng hỏi : "Kiều Kiều, là Lục Cẩn Niên sao?"
Kiều An Hảo nhấp môi, lảng tránh câu hỏi của Triệu Manh : "Cậu không vì không tìm thấy mình mà làm kinh động đến mọi người trong đoàn làm phim đấy chứ?"
"Không có." Triệu Manh đáp xong, lại chuẩn bị hỏi Kiều An Hảo, thì Kiều An Hảo đã giành trước nói: "Mình muốn đi tắm."
Tẩy chay những trang truyện cọp dê không xin phép. Sau đó, không đợi Triệu Manh phản ứng, Kiều An Hảo liền nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Lúc cô từ phòng tắm đi ra, Triệu Manh còn chưa ngủ, trong ánh mắt xen lẫn đau lòng : "Kiều Kiều......"
"Triệu Manh, mình không sao, muộn rồi, chúng ta mau ngủ đi." Kiều An Hảo lại một lần nữa đánh gãy lời nói của Triệu Manh.
Triệu Manh giật giật khóe miệng, cuối cùng đành thở dài, cái gì cũng không nói, liền leo lên giường.
Kiều An Hảo cũng theo lên giường, vươn tay tắt đèn rồi mới kéo chăn trùm đầu, trốn ở trong chăn, nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
-
Buổi sáng hôm sau, Kiều An Hảo mở mắt liền thấy đầu đau như búa bổ, mũi bị nghẹt, khó thở, chắc do tối hôm qua bị ngâm nước lạnh, lại nằm trên sàn nhà lạnh lẽo lâu như vậy, thành ra bị cảm rồi.
Triệu Manh nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, nhịn không được lo lắng nói : "Hay là gọi điện thoại cho đạo diễn, xin dời lịch diễn lại một chút, đã bị cảm như vậy, làm sao còn quay phim được nữa."
( 5 )
Kiều An Hảo mệt mỏi lắc đầu: "Thế là hết! Mình làm nữ hai vốn đã khiến người khác không phục. Ở bữa tiệc hôm trước, Lục Cẩn Niên còn nói mình là dựa vào năng lực mới lấy được vai này, khiến nhiều người chú ý đến mình. Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của mình, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xem, nếu lúc này nói vì bệnh xin dời lại lịch diễn, không biết người khác sẽ nghĩ thế nào, nói mình thấy khó nên lâm trận bỏ chạy, truyện này bên lê quý đôn nha. Hơn nữa mình là người mới, cũng không có tư cách làm cao, đến cuối cùng không làm tốt, còn khiến mọi người có thành kiến, nói mình làm trì hoãn tiến độ quay phim."
-
Trước khi đến trường quay, Kiều An Hảo uống một ly nước ấm, cả người liền thoải mái hơn một chút, nhưng đến khi ngồi trong phòng hóa trang, đầu lại đau trở lại.
Kiều An Hảo điều chỉnh lại tinh thần, ngồi ngay ngắn trước gương để thợ trang điểm làm cho cô.
Lúc đầu, Kiều An Hảo còn có thể chịu đựng, nhưng đến khi trang điểm được một nửa, cả người cô đều trở nên mê man khó chịu.
Khi Kiều An Hảo đang làm tóc thì Lục Cẩn Niên chợt đi tới phòng trang điểm.
Hôm nay không ít người phải quay, phòng hóa trang gần như đã kín chỗ, Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, nhìn lướt qua một lượt, sau đó liền đi tới phía sau Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo vì đang bị cảm cho nên không được tập trung, cũng không chú ý tới Lục Cẩn Niên ngồi ngay đằng sau mình. Mãi cho đến khi thợ trang điểm bảo cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cô mới thấy Lục Cẩn Niên đang thản nhiên ngồi trên ghế, ánh mắt không chút kiêng kị nhìn chằm chằm vào gương. Bạn đang xem truyện được cóp dê không xin phép từ diễn đàn của lê quý đôn. Lúc Kiều An Hảo ngẩng đầu lên, ánh mắt anh xoay nhẹ, xuyên qua gương phản chiếu nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hảo.
Tầm mắt Kiều An Hảo vừa chạm vào Lục Cẩn Niên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tối hôm qua anh làm chuyện kia với cô, toàn thân không khỏi run lên, cánh môi mím chặt, lập tức hạ mi mắt.
Lần trang điểm kế tiếp, cả người Kiều An Hảo đều căng thẳng, không dám nhúc nhích động đậy dù chỉ một chút.
Đợi cho thợ trang điểm làm xong hết thảy rồi rời đi, Kiều An Hảo ngay lập tức đứng lên, đi về phía trường quay bên ngoài.
Không biết là Kiều An Hảo đứng quá mạnh, hay bởi vì bị cảm, khi cô vừa đứng lên, chân liền mềm nhũn, cả người liền vô lực ngồi lại xuống ghế.
Triệu Manh nhịn không được lo lắng : "Kiều Kiều, cậu có chắc đi được không? Mình thấy cậu bây giờ không ổn chút nào, hay là cứ đi tìm đạo diễn nói chúng ta đi khám một chút?"
"Không cần, mình không sao." Kiều An Hảo thấp giọng trả lời một câu, lại cố đứng lên lần nữa. Lục Cẩn Niên cúi đầu, từ đằng sau nhanh chóng đi qua.
Kiều An Hảo đi vào trường quay, đúng như cô suy đoán, mặc dù hôm nay không có cảnh hấp dẫn, tất cả diễn viên của đoàn đều có mặt đông đủ.
Cô biết, bọn họ đều là đến xem cô.
( 6 )
Bọn họ đều muốn thấy diễn xuất của cô, xem có phải đúng như lời Lục Cẩn Niên nói trên bàn ăn ngày hôm đó, có đủ thực lực áp chế Lâm Thi Ý, nắm giữ vai nữ hai này.
Ngay cả Lâm Thi Ý hôm nay không có cảnh quay cũng có mặt, làm một bộ dáng nhàn nhã ngồi dưới tán dù che nắng vừa cười vừa nói chuyện với mấy diễn viên khác, chờ cảnh quay.
Tất cả các phân cảnh diễn hôm nay của Kiều An Hảo đều là đóng cùng Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên vẫn còn chưa trang điểm xong, diễn đàn của lê quý đôn chấm cơm, nên Kiều An Hảo liền đi theo Triệu Manh tìm một chỗ kín đáo, ngồi xuống chờ.
Lục Cẩn Niên trang điểm xong, đi vào trường quay, tầm mắt thản nhiên quét một vòng qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Kiều An Hảo. Cô khoác một chiếc áo khoác bên ngoài trang phục diễn, dáng vẻ yếu đuối lắc lắc đầu, không biết đang cùng Triệu Manh nói chuyện gì, Triệu Manh thỉnh thoảng lại giơ tay lên sờ trán cô.
Anh nhớ lại cuộc đối thoại của Triệu Manh và Kiều An Hảo ở phòng trang điểm lúc vừa nãy, cặp lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, xoay người đi về phía đạo diễn cách đó không xa đang loay hoay bên máy quay.
-
"Kiều Kiều, Lục Cẩn Niên trang điểm ra rồi."
Kiều An Hảo nghe Triệu Manh nói, hơi ngẩng đầu lên, xa xa nhìn thấy Lục Cẩn Niên cùng với đạo diễn, còn có ông bầu đang nói chuyện gì đó với nhau, sau đó anh liền xoay người lại trở về phòng hóa trang.
Liền tiếp theo đó, trợ lý đạo diễn đi về phía Kiều An Hảo và Triệu Manh.
Kiều An Hảo nghĩ rằng trợ lý đạo diễn đến là muốn báo chuẩn bị quay cảnh của họ, liền vội vàng đứng lên. Kết quả anh ta lại đi đến trước mặt cô, vẻ mặt đầy ái ngại: "Cô Kiều, thật xin lỗi, đạo diễn bảo tôi tới thông báo với cô, cảnh hôm nay không cần quay."
Lông mày Kiều An Hảo nhíu lại tức thì.
Triệu Manh nghi hoặc hỏi lại một câu: "Không cần quay?"
Trợ lý đạo diễn tiếp tục cười, nói : "Đúng vậy, ông Lục có việc gấp đột xuất, phải quay về thành phố, vì vậy thật uổng công cô hôm nay đã trang điểm."
Kiều An Hảo lại hỏi: "Vậy tôi bắt đầu quay vào ngày nào?"
"Cái này chắc phải đợi bốn năm ngày, cụ thể đến lúc đó sẽ báo lại cho cô sau, thật ngại quá, cô Kiều."
Sau khi trợ lý đạo diễn rời đi, lê quý đôn, Triệu Manh nhịn không được lầm bầm oán trách một tiếng : "Có việc sao không báo sớm một chút, cũng đã hóa trang rồi, đợi hơn nửa ngày, cuối cùng lại bảo chúng ta là không quay."
-
Kiều An Hảo vốn không muốn quay về thành phố, nhưng sau khi tẩy trang xong, Kiều An Hảo trở lại phòng khách sạn, cô liền bắt đầu sốt nhẹ.
Triệu Manh lo lắng, phải đưa cô đi bệnh viện. Kiều An Hảo cũng sợ mình sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến việc quay phim, nghĩ dù sao cũng có bốn năm ngày nghỉ, liền quyết định về thành phố.
Trước tiên đi bệnh viện làm kiểm tra, không có gì đáng ngại, nhất định là gặp lạnh nên bị cảm nặng, uống thuốc là sẽ khỏi.
Trở lại Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo uống thuốc xong liền leo lên giường.
Khoảng nửa tiếng sau, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Kiều An Hảo mê man thiếp đi.
Không biết có phải do bị cảm nên khó chịu trong người, Kiều An Hảo ngủ không được yên giấc, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh quá khứ.
PS. Meo WiWi. Không biết có phải tác giả không ưa Lâm Thi Ý hay không, mà chương này toàn sửa tên người ta thành Lâm Thi Âm không à nha. Nghe cứ như phim kiếm hiệp.
( 7 )
Trước mười tuổi, Kiều An Hảo là người hạnh phúc nhất thế giới, có một người cha thành đạt và một người mẹ dịu dàng.
Nhưng cũng là năm mười tuổi kia, chỉ trong một đêm, cô liền mất đi toàn bộ thế giới hạnh phúc đó.
Đó là hôm thứ năm, cha mẹ phải đi tham gia một bữa tiệc từ thiện. Trước khi đi, cha cô còn kiên nhẫn cùng cô hoàn thành xong bài tập về nhà, giúp cô giải quyết hết các bài ứng dụng vắt não kiệt quệ. Mẹ xả nước tắm cho cô, còn treo sẵn ở mép giường bộ váy đẹp để hôm sau cô diện đi học.
Lúc đó, cô như một người lớn tí hon, tự mình tiễn cha mẹ ra cửa, còn ngẩng đầu, chớp chớp mắt căn dặn cha mẹ đi đường chú ý an toàn.
Có lẽ dáng vẻ cô lúc đó quá mức ngoan ngoãn dễ thương, cha mẹ cô mỗi người đều thơm chụt một cái lên khuôn mặt cô, mới vẫy tay tạm biệt, rồi lên xe rời đi.
Mẹ cô vì muốn bồi dưỡng cho con gái tính cách độc lập nên mỗi lần cô tắm rửa xong đều yêu cầu cô tự giặt tất của mình. Bạn đang đọc truyện được cóp pi không xin phép từ diễn đàn của lên quý đôn chấm cơm. Những khi như thế, cô đều tìm đủ mọi lý do trốn tránh, dù mẹ thấy vậy đều nghiêm khắc răn dạy nhưng cuối cùng vẫn là mẹ giúp cô giặt.
Đêm đó, sau khi tiễn cha mẹ, cô liền đi tắm. Khi đứng trước gương sấy tóc, cô thấy chiếc vớ bẩn bị ném trên sàn phòng tắm, tiếp đó chợt có ý nghĩ nhặt vớ lên, cẩn thận giặt sạch rồi treo lên móc. Cô thầm đắc ý, nghĩ rằng ngày mai mẹ nhất định sẽ khen cô.
Thế nhưng sang ngày hôm sau, khi cô thức giấc, không phải là lời khen ngợi của mẹ, thay vào đó là ông cậu mắt hoe hoe đỏ, hỏi cô có theo ông ấy về nhà họ không?
Mười tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, cũng không nhìn ra được sự khác thường gì trên mặt bác, chỉ nghĩ rằng từ trước đến giờ mỗi khi cha mẹ bận rộn đều gửi cô ở nhà cậu, vì vậy gật đầu đồng ý, thậm chí còn tự mình đi sửa soạn hành lý.
Nhà cậu có một người chị họ bằng tuổi cô, hai người từ nhỏ quan hệ cũng rất tốt. Đứa trẻ có bạn, sẽ luôn vui vẻ, vì vậy ban đầu, cô hoàn toàn không nhận ra điểm gì khác thường. Chỉ đến khi thấy cha mẹ mãi không đến đón mình, cô mới đi hỏi cậu mợ. Bọn họ lại nói cho cô biết cha mẹ cô đã ra nước ngoài, rất lâu mới có thể trở về, cô liền tin là thật. Đến một ngày, cô và chị họ vì cùng tranh giành một món đồ chơi mà cãi nhau, chị mới nói cha mẹ cô đã chết, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Vào trang gốc lê quý đôn để có thể đọc những chương mới nhanh nhất. Ngay lúc đó, Kiều An Hảo không hiểu ý nghĩa chết là gì, chỉ nghe thấy không bao giờ trở lại nữa thì cảm giác vô cùng sợ hãi, lập tức liền khóc rống lên, quấy nhiễu cậu mợ.
Một đêm kia, chị họ bị gọi lên phòng sách phạt đứng, cậu mợ an ủi cô hơn nửa đêm, nói với cô cha mẹ rất nhanh sẽ trở về, cô bán tín bán nghi, liên tiếp mấy ngày đều gặng hỏi cậu mợ khi nào thì cha mẹ mới trở về.
Sau này, dần dần cô không hỏi nữa, bởi vì cô đã hiểu được ý tứ trong lời nói của chị họ.
Cậu mợ vẫn luôn đối xử tốt với cô, chị họ có cái gì, cô đều có cái đó, thậm chí có vài thứ so với của chị họ còn tốt hơn. Cô rất cảm kích, nhưng thế nào vẫn không có cảm giác an toàn.
( 8 )
Cậu mợ đối xử với cô rất tốt, chị họ có cái gì, cô cũng có cái đó, thậm chí có khi còn tốt hơn so với chị họ. Cô rất cảm kích, nhưng không có cảm giác an toàn.
Tuy nhiên trong mắt người ngoài, cô là một cô gái rất hạnh phúc, bởi vì Kiều gia có tiền, cô có cả một bộ sưu tập quần áo đẹp lẫn chiếc di động đời mới vừa ra trên tạp chí khiến các cô gái cùng trang lứa đều thèm thuồng hâm mộ.
Dù sao cô cũng không phải là con ruột của cậu mợ, sở dĩ bọn họ luôn không nghiêm khắc với cô như với chị họ, là vì An Hạ đã phạm lỗi, cậu mợ luôn khiển trách An Hạ để xoa dịu cô. Giả sử có ầm ĩ, thì người bị mắng cũng chỉ là An Hạ. Sự khác biệt đối xử như vậy để cho cô hiểu rõ rằng tuy bọn họ là người thân, thế nhưng cô cũng là người ngoài, mà nhà của chính cô đã sớm tan vỡ bởi tai nạn xe cộ năm cô mười tuổi kia. Cũng bắt đầu từ khi đó, cô không gây gổ với An Hạ nữa, cũng sẽ nhường nhịn An Hạ, còn có thể lúc cậu mợ trở về nhà sau một ngày bận rộn thì cho họ ly trà nóng.
Cô vẫn cho là mình còn trẻ, sẽ cứ tiếp tục kéo dài giản đơn thuần túy như vậy. Cho đến một ngày, cô gặp anh.
Ngày đó, đến phiên cô và bạn cùng bàn trực nhật, lúc tan học, bầu trời quang đãng, ánh tà dương chiếu rọi, thế nhưng cho đến khi các cô khóa kỹ cửa phòng học, đi ra cổng trường, chợt một tiếng sấm xa vời nơi chân trời đánh xuống. Cô ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà ga. Kết quả chỉ mới chạy đến một nửa, mưa to tầm tả trút xuống. Kiều An Hảo không thể làm gì khác hơn là ôm cặp, chạy tới dưới mái hiên gần nhất bên ven đường trú mưa.
Đó là một ngôi nhà rất cũ, lúc cô chạy vào, vừa vặn cũng có người theo sát tới, hoàn toàn là vì tò mò, Kiều An Hảo ngẩng đầu, liếc nhìn về phía bên cạnh.
Mấy bạn lấy truyện dịch của mình mà hông xin phép á, mình sẽ nguyền rủa những sinh vật lạ của bọn tàu nó sẽ chui lúc nhúc trong đồ ăn của mấy bạn. Vừa cọp pi ngôn tình, vừa được thưởng thức món tàu ha.
Đó là một nam sinh, da rất trắng, tai đeo headphone, túi đeo chéo vai, tay đút túi quần dựa lưng vào tường. Vì anh nghiêng đầu, Kiều An Hảo không thấy rõ mặt, nhưng chú ý thấy bộ đồng phục trên người anh giống y cô, chỉ có điều anh là mặc quần, còn cô là mặc váy ngang gối.
Lúc đó trong trường, Kiều An Hảo là nữ sinh có chiều cao, thậm chí cao hơn so với vài nam sinh. Thế nhưng chàng trai này còn cao hơn cô tới mấy cái đầu.
Dưới mái hiên chỉ có hai người bọn họ trú mưa, vì không quen biết nhau nên ai cũng không mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi mưa tạnh dần, anh chàng mới bất chợt vươn tay, kéo túi trên vai, đứng thẳng lưng. Theo động tác, gương mặt của anh quay lại, Kiều An Hảo thấy rõ được tướng mạo đẹp trai của anh.
Đấy là gương mặt tuấn tú nhất mà Kiều An Hảo từng được gặp, một sự gọn gàng hiếm thấy. Trong nháy mắt đó, Kiều An Hảo cảm thấy vai nam chính trong tiểu thuyết mà cô hay ảo tưởng trong mộng cứ thế đột ngột nhảy ra trước mắt cô.
( 9 )
Chàng trai dường như nhận ra có người đang chằm chằm nhìn mình, tầm mắt liền quét về phía Kiều An Hảo. Chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt, ánh mắt rất thờ ơ rất đơn độc lạnh lùng, khiến Kiều An Hảo chợt bừng tỉnh từ trong kinh diễm sự tuyệt mỹ của gương mặt ấy. Trong khi chàng trai lại phảng phất xem cô như không khí, không có nửa điểm cảm xúc liền cất bước rời đi.
Cho tới khi không còn thấy bóng lưng chàng trai, Kiều An Hảo mới ôm cặp chạy đến trạm xe. Xe buýt cũng vừa mới tới, cô quẹt thẻ lên xe, tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Nhìn cảnh thành phố được cọ rửa sau trận mưa ngoài cửa sổ, trước mắt liền nhoáng qua khuôn mặt chàng nam sinh cùng trú mưa dưới mái hiên.
Đầu tháng ba bài vở rất nặng, Kiều An Hảo rất nhanh liền ngập đầu trong núi sách, nhưng thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi rảnh rỗi, trong đầu cô luôn hiện ra gương mặt của người nam sinh kia.
Tuy nhiên, mãi cho đến tốt nghiệp trung học cơ sở, cô chưa từng được gặp lại chàng trai ngày hôm đó. Thẳng đến lớp mười khi đi nộp bản báo cáo trong trường, Kiều An Hảo đụng phải Hứa Gia Mộc cũng là học sinh mới như cô, tiếp đó đụng phải người nam sinh kia.
Mà người nam sinh ấy, lại phảng phất như đã sớm quên vụ việc trước kia. Đang lúc Hứa Gia Mộc tự giới thiệu bọn họ, anh lạnh nhạt gật nhẹ đầu, nhưng không hé một câu. Cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc nói cho cô biết, anh tên là Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên... Buổi tối hôm đó, Kiều An Hảo nằm sấp xuống bàn, trước túi sách giáo khoa lớp mười nhà trường phát, cô không kìm lòng cầm bút viết lên giấy ba chữ này.
Ba chữ đó có rất nhiều nét, cô viết rất từ tốn, rất nghiêm túc, mỗi một nét sổ mỗi một nét ngang đều quy quy củ củ theo từng nét bút của cô. Ba chữ "Lục Cẩn Niên" này, cứ như vậy lặng yên không tiếng động khảm vào tuổi xuân mỏng manh tốt đẹp của cô.
( Meo>> Nhớ thời xưa mấy đứa có bồ, tụi nó khắc đầy lên bàn, chẳng để ý để tứ xem cái bàn có phải là vật riêng của tụi nó, cũng chẳng bận tâm đến mấy đứa bị ế chỏng queo như ta có phát tởm hay không. Chỉ tội cái bàn khi không bị có mấy cái tattoo vô vị xấu quắc.)
Trường trung học phổ thông chia lớp theo thành tích. Hứa Gia Mộc có thành tích tốt, ở lớp 10-1, cùng lớp với Lục Cẩn Niên. Nếu đây không phải trang diễn đàn của lê quý đôn chấm cơm thì có nghĩa là bạn đang đọc truyện cọp pi không xin phép đấy. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thành tích không xê xích lắm, nên đều ở lớp 10-3.
Hứa Gia Mộc rất thân với chị em Kiều An Hảo và Kiều An Hạ, thường hay nói chuyện với nhau, vì vậy Kiều An Hảo càng ngày càng được gặp mặt Lục Cẩn Niên nhiều hơn. Cô càng ngày càng để tâm đến anh, khi đêm khuya vắng người, lúc một mình nằm trên giường, số lần nghĩ đến anh cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, Kiều An Hảo gần như là mê luyến. Mỗi khi đi vệ sinh trong giờ học, cô đều cố ý đi ngang qua cửa phòng lớp 10-1, sau đó giả vờ vô tình quét mắt vào phòng học của bọn họ. Nhìn thấy bóng dáng của anh ở chỗ ngồi quen thuộc thì tim cô đập rộn lên, không nhìn thấy thì mất mát ảm đạm. Lúc tan học, cô cố ý lôi kéo bạn cùng lớp đi chạy bộ quanh sân thể dục, ra vẻ bộ dạng rèn luyện thân thể, thật ra chỉ là muốn xem anh đá banh.
Hết lớp mười, văn lý phân khoa, Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên chọn khoa học tự nhiên, cô cũng chọn khoa học tự nhiên, còn biết sau khi phân khoa, phải phân chia lớp lần nữa. Vì để có thể cùng lớp với Lục Cẩn Niên, lần đầu tiên trong đời cô nổ lực quyết tâm học tập cho thật giỏi.
( 10 )
Cô không phải là không mệt mỏi, nhưng mỗi khi cô nghĩ đến cô có thể sẽ được cùng lớp với Lục Cẩn Niên, cô liền sẽ có một động lực mạnh mẽ.
Cô kiên trì không ngừng nỗ lực để làm bài kiểm tra cuối ky, lấy được thành tích ngoài dự đoán của mọi người, được các giáo viên khen ngợi cô là một hắc mã*.
*Hắc mã : không lường được thực lực với người cạnh tranh
Cô được như ước nguyện vào học lớp 11L-1 (lớp một khối lý).
Thế nhưng, khi có phiếu điểm, cô mới phát hiện, Lục Cẩn Niên trong lần thi cuối kỳ này đặc biệt không tốt, đơn giản không có duyên với lớp một, trực tiếp đi lớp ba.
Cứ như vậy, Kiều An Hảo mộng tưởng tan vỡ. Cô và Hứa Gia Mộc thành bạn cùng lớp. Mà Lục Cẩn Niên đi lớp 11L-3 (lớp ba khối lý). Kiều An Hạ chọn môn khoa học xã hội, ở 11V-3(lớp ba khối văn).
Bạn bè xung quanh đều vui vẻ vì Kiều An Hảo đạt được thành tích như vậy, nhưng sau khi Kiều An Hảo lại gượng cười tiếp nhận lời chúc mừng của bọn họ, một mình len lén trốn trong rừng Ono (Tiểu Dã) phía sau phòng giáo viên, khóc đến mê man.
Mặc dù chịu khổ chịu sở, nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật là cô và Lục Cẩn Niên vẫn không cùng lớp. Cô chỉ có thể như hồi lớp mười, lén lén lút lút để tâm đến anh, dõi theo anh.
Nữ sinh lớp 11-3, không giống nữ sinh lớp 11-1 học giỏi còn mang theo vài phần kiêu kỳ, cho dù là thích, càng nhiều hơn cũng là rụt rè. Bình thường mỗi khi Kiều An Hảo trong giờ học đi ngang qua phòng 11-3, thấy vây quanh bên người Lục Cẩn Niên nhiều nữ sinh, líu ríu không biết nói chuyện gì với anh. Mặc dù phần lớn đa số anh đều làm gương mặt lạnh lùng không lên tiếng, hoặc nằm úp trên bàn giả ngủ, thế nhưng Kiều An Hảo thấy cảnh tượng như vậy, lại cứ như uống phải hai bình dấm, chua chịu không nổi.
Kiều An Hảo bắt gặp Lục Cẩn Niên và một nữ sinh sau khi tan học đứng ở trước cổng trường nói chuyện, hoặc cùng đi lên xe buýt rời khỏi. Kiều An Hảo biết cô gái kia, là lớp trưởng lớp bọn cô, nhiều buổi liên hoan ở trường đều đoạt hết danh tiếng. Hãy tìm tới trang diễn đàn của lê quý đôn để đọc chương mới. Vào thời điểm đó, Kiều An Hảo cảm giác trái tim cô như bị dao đâm không thương tiếc, cô đau đớn như thể cả thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Buổi tối khi về đến nhà, cô liền sẽ suy nghĩ lung tung, giữa anh và cô gái kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Tất nhiên, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên không phải là không có kỷ niệm đẹp, chẳng hạn như học kỳ hai lớp 11. Vì tới kỳ kinh nguyệt, cô đau đến mặt tái nhợt, dựa vào tường mà đi. Là anh đã dìu cô đưa đến phòng y tế của trường.
Cho tới bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng buổi chiều ngày hôm đó. Cô nằm trên giường phòng y tế, anh ngồi trên ghế trước cửa sổ phòng, cầm một quyển sách lặng lẽ đọc. Mặc dù không có nói chuyện, nhưng lại khiến cô vui trong lòng, như thể có cả thế giới.
Tuy nhiên đến cuối, bọn họ đã hàn huyên đôi câu. Cô gái lúc trước đã cùng Lục Cẩn Niên bắt xe buýt về nhà đúng lúc đến mua băng cá nhân trong phòng y tế, gặp Lục Cẩn Niên nên mới tám chuyện hồi lâu.
( 11 )
Đợi đến khi nữ sinh kia rời khỏi, trong phòng y tế mới trở lại yên tĩnh, Kiều An Hảo cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, cuối cùng hỏi ra vấn đề khiến cô cảm thấy bối rối : "Cô gái kia là bạn gái cậu sao?"
Hỏi xong câu này, Kiều An Hảo suýt nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, Lục Cẩn Niên sẽ không nghĩ cô là một cô gái nhiều chuyện chứ?
Kiều An Hảo thấp thỏm không yên nâng mí mắt lên, cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên. Người con trai kia nghe xong câu hỏi này, mi tâm hơi nhíu lại, sau đó khuôn mặt đang đọc sách ngước lên nhìn cô, mở miệng nói ra hai chữ cực nhạt : "Không phải."
Kiều An Hảo "à" một tiếng, gật gật đầu.
Tầm mắt Lục Cẩn Niên liền quay trở về trang sách..
Trong phòng lại im phăng phắc, qua một hồi thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng của Lục Cẩn Niên lại theo chiều gió đến đây : "Gần đây lớp tụi mình có hoạt động, mình và cậu ấy cùng phụ trách."
Lúc nam sinh nói lời này, vẻ mặt cứng ngắc như khúc gỗ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào sách.
Kiều An Hảo lại vùi mặt vào trong chăn, yên lặng không một tiếng động, mặt cười toe toét.
Bởi vì đến kỳ kinh nguyệt nên Kiều An Hảo đau không chịu nổi, bác sĩ châm một mũi giảm đau cho cô, trước khi rời đi, mới trả tiền, tổng cộng 28 Nhân dân tệ. Kiều An Hảo chưa kịp lấy ví tiền trong cặp ra thì Lục Cẩn Niên đã lấy trong túi ra 30 Nhân dân tệ đưa cho bác sĩ.
Kiều An Hảo đi ra khỏi phòng y tế, suy nghĩ một chút, rồi chạy đến bên cạnh Lục Cẩn Niên, lấy ví tiền ra, lục lọi bên trong một chút, tìm được năm mươi Nhân dân tệ, đưa cho Lục Cẩn Niên : "Đây là tiền thuốc men, trả lại cậu, cám ơn."
Tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua tờ 50 Nhân dân tệ mới tinh trong tay Kiều An Hảo, và cả cái bóp tiền của cô còn đang mở toang hoang với một xấp tờ 100 thật dày. Truyện được edit tại diễn đàn lê quý đôn chấm cơm. Mặt mày hơi ảm đạm một chút, sau đó liền quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Kiều An Hảo nữa, bước nhanh chân hơn, để lại Kiều An Hảo một khoảng thật xa rời đi.
Lần thứ hai Kiều An Hảo nỗ lực phấn đấu, cố gắng học tập là thời điểm chuyến đi dã ngoại của trường, lúc ấy Hứa Gia Mộc tổ chức tiệc nướng ngoài trời, gọi rất nhiều bạn học đến, Kiều An Hạ và Lục Cẩn Niên cũng có mặt.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, mọi người ăn uống no say xong, nằm ở trên cỏ xanh mướt, nhìn trời xanh mây trắng, cũng không biết là ai bắt đầu trước, bàn luận về nguyện vọng muốn vào trường đại học. Sau đó từng người từng người đều nói mình muốn thi vào trường đại học nào, duy chỉ có Lục Cẩn Niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói một câu nào. Mãi cho đến khi bọn họ trở về, Kiều An Hảo mới nghe Hứa Gia Mộc đứng sau lưng cô và An Hạ hỏi Lục Cẩn Niên : "Anh, còn anh thì sao? Muốn vào trường đại học nào?"
"Đại học A."
Đại học A là trường đại học hàng đầu cả nước, điểm thi tuyển sinh đại học rất cao, Kiều An Hảo cũng không dám nghĩ tới.
Thật ra, chính cô cũng không biết chính xác mình muốn vào trường đại học nào. Lúc mọi người cùng bàn bạc về nguyện vọng, có người nói muốn đến đại học Hàng Châu, cô gật đầu nói, thành phố đó cũng rất tốt, cô cũng thích, cũng muốn đi Hàng Châu.
( 12 )
Thật ra Kiều An Hảo thích Hàng Châu, đơn giản là vì thành phố đó đẹp. Nhưng dẫu đẹp đến đâu cũng không bằng thành phố có Lục Cẩn Niên. Cô biết rõ đại học A giống Lục Cẩn Niên, đều là mộng tưởng xa không thể với tới của mình. Thế nhưng lại vẫn vì mơ tưởng đó mà đi cố gắng.
Hôm đó trở về, Kiều An Hảo liền đưa ra mục tiêu của cuộc đời mình, tiến vào trường đại học A, trở thành bạn đại học của Lục Cẩn Niên.
Đại học A so với thi vào lớp 1 khó hơn nhiều, học sinh toàn quốc có thể thi đậu đại học A đều là đối tượng được các bậc phụ huynh ước ao ca ngợi. Đến với diễn đàn lê quý đôn để cập nhật chương mới. Nhưng tiềm năng con người luôn không có giới hạn, có lẽ nói, ngay từ lúc cô say đắm Lục Cẩn Niên, si mê đến điên cuồng, chỉ cần có thể gần kề bên anh, phải trả giá lớn như thế nào cô cũng chịu.
Kể từ đó, cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cuộc sống hằng ngày của cô đều là ăn, học, ngủ, trộm nhớ Lục Cẩn Niên rồi đem nỗi nhớ hóa thành động lực, càng thêm cố gắng học tập.
( Meo>> Ôi, ta không có khả năng đó nha. Hay tại hông có anh nào đẹp troai đến mức khiến ta đổ? )
Thời gian không phụ lòng người có tâm, thành tích Kiều An Hảo thi vào trường đại học quả thật rất chấn động, chỉ thua Hứa Gia Mộc một chút, nhưng với điểm số này dễ dàng để cô lọt vào đại học A.
Kiều An Hảo đứng trước bảng dán phiếu điểm ở trường, xem xong thành tích của mình, mới bắt đầu tìm thành tích của Lục Cẩn Niên. Điểm của anh còn cao hơn nhiều so với Hứa Gia Mộc.
Khoảnh khắc Kiều An Hảo xem điểm chuẩn trúng tuyển của đại học A, nước mắt đột nhiên tuôn trào.
Ước mơ của cô cuối cùng đã trở thành sự thật.
Vào thời gian mùa hè nóng bức nhất, Kiều An Hảo nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học A như mong muốn. Cuối hè đầu thu, Kiều An Hảo vui mừng hớn hở cầm thư thông báo đến đăng ký ở đại học A. Cô biết Hứa Gia Mộc cũng ở đại học A, cho nên sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, liền gọi điện thoại hẹn Hứa Gia Mộc buổi tối hẹn ở quán giải khát uống trà sữa. Kiều An Hảo làm như vô tình hỏi Hứa Ga Mộc một câu : "Lục Cẩn Niên đâu? Không ở chung với cậu à?"
Hứa Gia Mộc cắn ống hút, mơ hồ không rõ nói:"Anh mình sao? Anh ấy không vào đại học A, anh ấy đi Hàng Châu."
Dừng một chút, Hứa Gia Mộc còn nói : "Lúc nghỉ hè, anh mình được bên Tìm Kiếm Tài Năng nhìn trúng, đến Hoành Điếm đóng vai phụ. Hàng Châu cũng khá gần Hoành Điếm, anh ấy cảm thấy học đại học ở nơi đó đỡ phải chạy đi chạy lại."
Bạn biết cảm giác sấm sét giữa trời quang là sao không?
Cho dù qua nhiều năm như vậy, ở trong mộng Kiều An Hảo đều mơ thấy một màn kia, đều có thể lại trải qua cảm giác kia một lần nữa, một tia sét không thương tiếc đánh mạnh vào đầu cô.
Cô đã nỗ lực cố gắng, cuối cùng vào được đại học A nhưng anh lại đi Hàng Châu, nguyên nhân là anh muốn quay phim, nơi đó tương đối gần với Hoành Điếm.
Ông bà ta thường nói, người với người có thể ở bên nhau, phải xem duyên phận. Mà cô và Lục Cẩn Niên có lẽ số phận của hai người không có duyên.
Đó là lý do vì sao cô liều mạng, dốc toàn lực ra sức yêu anh, nhưng không chiếm được một mảnh ký ức nào của anh...
Thời thanh xuân, rõ ràng là tốt đẹp như vậy, nhưng lại tốt đẹp đến mức khiến cho người ta thương cảm.
Ở trong mộng Kiều An Hảo nghĩ vậy, nhắm mắt lại, nước mắt lại từ từ chảy ra.
( 13 )
Kiều An Hảo ở trong mộng nhớ lại, đôi mắt đang nhắm kia, nước mắt liền từ từ tràn mi.
Hóa, mặc kệ cô có cố gắng như thế nào, thì cô vĩnh viễn đều không có cách nào để tới gần anh.
Nhiều khi, một số người bề ngoài giống như không biết buồn phiền, nhưng chỉ khi ở trong mộng mới dám tuỳ ý trút ra. Dường như phần ký ức đau khổ rành rành khắc sâu trong tim, lại luôn ép bản thân không được chạm vào. Nhưng một khi chạm đến, thì như vòi nước không thể hãm phanh, rõ ràng đau khổ tột cùng đó, nhưng lại không cách nào kiềm chế mà không ngừng suy nghĩ về nó.
Sức học của Kiều An Hạ vẫn luôn không tính là quá tốt, thành tích thi đại học cũng bình thường, sau cùng được nhận vào một trường đại học ở Thượng Hải.
Kiều An Hạ và Kiều An Hảo tuy rằng không phải là chị em ruột thịt, nhưng dù sao trong cơ thể cũng chảy cùng dòng máu nhà họ Kiều, hơn nữa sau khi cha mẹ Kiều An Hảo mất, Kiều An Hảo vẫn ở tại nhà Kiều An Hạ, cho nên tình cảm của hai người cũng không khác chị em ruột thịt là mấy.
Kiều An Hạ đến Thượng Hải, phải xa nhà, chung quy cũng nhàm chán, liền thường xuyên gọi điện thoại cho Kiều An hảo và Hứa Gia Mộc, rủ bọn họ đến Thượng Hải chơi.
Dưới đủ loại dụ dỗ mời mọc của Kiều An Hạ, rốt cục vào mùa đông đại học năm thứ nhất Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc cùng nhau bay đến Thượng Hải.
Thượng Hải giống Bắc Kinh, đều là thành phố lớn sầm uất, không có gì vui để chơi, Kiều An Hạ liền đề nghị bọn họ cùng đi Hàng Châu.
Hứa Gia Mộc không có ý kiến, bởi vì Lục Cẩn Niên đang ở Hàng Châu nên Kiều An Hảo lại càng không có ý kiến. Vì thế ba người đồng loạt đến Hàng Châu.
Dù Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên là anh em ruột cùng cha khác mẹ, quan hệ từ trước đến nay đều rất tốt, cho nên Hứa Gia Mộc chỉ cần một cú điện thoại, liền thành công gọi Lục Cẩn Niên ra.
Bọn họ ở Hàng Châu chơi bốn ngày, Lục Cẩn Niên liền đi cùng họ bốn ngày, từ cầu Đoạn Kiều bên Tây Hồ đến tháp Lôi Phong, rồi lại chơi từ chùa Linh Ấn Tự đến công viên quốc gia đầm lầy Xixi. Nếu đây không phải trang lê quý đôn, thì có nghĩa là trang bạn đang đọc cóp pi mà không xin phép chủ nhà đó. Nhớ tẩy chay nó ra nha. Dù thời gian bốn ngày thực ngắn, nhưng vì từ sang đến tối, mười hai bữa ăn đều ở chung với nhau, lại làm cho quan hệ của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên bốn năm chung trường nhưng đều không quen biết nhau, chỉ trong bốn ngày này lại trở nên quen thuộc.
Một ngày cuối cùng trước khi rời Hàng Châu, bọn họ đi đến khu cửa hàng bách hoá Hàng Châu. Các cô gái khi thấy cái gì đó trông xinh xắn cũng đều muốn mua. Kiều An Hảo và Kiều An Hạ cùng Hứa Gia Mộc vốn quen biết từ nhỏ, Hứa Gia Mộc có rất nhiều tiền, hai người họ không chút lưu tình mạnh mẽ làm thịt Hứa Gia Mộc.
Thật ra giữa ba người lúc này là hiện tượng rất bình thường, nhưng Lục Cẩn Niên nhìn một đống đồ bị bọn họ như đang đi chợ mua rau mua cải. Ánh mắt quét qua quét lại cũng không chớp lấy một cái, nhưng trở nên càng ngày càng trầm mặc. Đến cuối cùng, anh trực tiếp lấy cớ đi toilet, sau đó ở trong buồng vệ sinh, liền hút từng ngụm lớn điếu thuốc. Thẳng đến khi anh hút gần hết một hộp thuốc lá thì điện thoại vang lên, là bọn họ đã mua sắm xong, gọi điện thoại đến, hỏi anh đang ở đâu.
Thời điểm Kiều An Hảo ở Hàng Châu, đã thêm QQ của Lục Cẩn Niên, sau khi trở lại Bắc Kinh sẽ tìm cớ để trò chuyện với anh.
Trò chuyện cũng không nhất thiết cần có nội dung gì, hai người cứ bạn một lời tôi một câu mà nói như vậy thôi.
Chỉ cần trong lòng cảm thấy gần gũi, thì khoảng cách vĩnh viễn cũng không là vấn đề.
( 14 )
Lúc ấy từ Thượng Hải đến Hàng Châu đã có tuyến xe, chỉ mất một tiếng ngồi xe, cho nên Kiều An Hảo thường xuyên tới Thượng Hải tìm Kiều An Hạ, sau đó lấy cớ ở Thượng Hải không còn gì chơi, liền chạy đến Hàng Châu. Sau khi đến Hàng Châu, liền ở trên QQ, giả bộ giọng điệu của bạn tốt mà nhắn tin nửa đùa nửa thật cho Lục Cẩn Niên : tớ và An Hạ đang ở Hàng Châu, cậu không mời tụi tớ ăn cơm sao?
Lục Cẩn Niên thật ra không từ chối, mỗi một lần như vậy đều hỏi bọn họ đang ở đâu, sau đó đi qua, đưa các cô đi ăn.
Bốn năm đại học, Kiều An Hảo gom góp lại thành một đống thật dày toàn là vé máy bay từ Bắc Kinh đi Thượng Hải, vé xe từ Thượng Hải đến Hàng Châu, và cả vé máy bay từ Hàng Châu về Bắc Kinh.
Một chồng vé kia có bao nhiêu tờ, liền biểu thị cô được gặp Lục Cẩn Niên bấy nhiêu lần.
A, không đúng, phải là số vé máy bay này trừ đi 3 cái, số còn lại mới là số lần cô gặp được anh.
Đúng vậy, có ba lần cô đi Hàng Châu, anh không gặp cô.
Rõ ràng trước khi lần thứ nhất anh không gặp cô, cô vẫn như thường lệ đến Thượng Hải trước. Kết quả vì chưa nói qua với An Hạ, nên An Hạ đã cùng bạn học đi Pháp, cho nên chỉ còn lại một mình cô ở Thượng Hải.
Cô ở đó cũng không có quen ai, cho nên liền lên tuyến xe đi Hàng Châu. Trước kia, còn có Kiều An Hạ, hoặc có cả hai người Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc, nhưng lúc này đây lại chỉ có một mình cô, trên suốt chuyến đi, Kiều An Hảo vẫn luôn nghĩ mình phải dùng cớ gì để gặp Lục Cẩn Niên.
Kết quả chưa chờ Kiều An Hảo nghĩ ra, thì đã có cớ xuất hiện trước mặt cô.
Bởi vì cô lơ đãng, nên lúc xuống xe ở Hàng Châu, cô mới phát hiện ví tiền của mình đã bị móc mất.
Lúc ấy trên người cô không có lấy một xu dính túi, nhưng cô không buồn, mà ngược lại còn thấy may mắn khi ví tiền của mình bị đánh cắp.
Cô nhắn tin cho Lục Cẩn Niên nhờ giúp đỡ. Lục Cẩn Niên hỏi cô đang ở chỗ nào, sau đó dặn cô ở nguyên tại chỗ không được đi đâu. Cô liền thực sự đứng yên một chỗ không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi gần ba tiếng đồng hồ, mới thấy Lục Cẩn Niên phong trần mệt mỏi đi tới.
Lúc đó, Lục Cẩn Niên đang mặc một thân cổ trang, loại vừa bẩn vừa cũ nát, khiến người qua đường không ngừng quay qua nhìn hắn.
Trên xe taxi, Kiều An Hảo mới biết được, lúc Lục Cẩn Niên nhận được tin nhắn của cô, là đang ở Hoành Điếm quay phim.
Bởi vì Kiều An Hảo bị trộm mất ví, thậm chí chứng minh thư cũng mất, căn bản không có cách nào ở khách sạn, diễn đàn lê quý đôn. Vì thế Lục Cẩn Niên đành phải đưa cô đến phòng trọ của anh ở gần trường học.
Đó là một nhà trọ cực kỳ cũ kỹ, không gian hẹp, bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bàn máy vi tính, bên trên là chiếc vi tính để bàn lâu đời, còn có một bếp mở và một buồng vệ sinh.
Đến nhà trọ, Lục Cẩn Niên liền đi tắm gội trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới kêu Kiều An Hảo đi tắm, còn mình thì nhân lúc đó cầm ví tiền đi ra ngoài.
Khi Kiều An Hảo tắm rửa xong, thì Lục Cẩn Niên cũng đã mua đồ ăn về, bày ra trên chiếc bàn duy nhất đang để máy vi tính.
( 15 )
Sau bữa tối, Lục Cẩn Niên đổi mới cả bộ chăn và ga giường, chuẩn bị quay về ký túc xá.
Kiều An Hảo lại vươn tay níu anh lại.
Lục Cẩn Niên cho rằng Kiều An Hảo sợ, ngược lại cũng không nói gì, ngồi xuống bật máy vi tính.
Kiều An Hảo nằm trên giường chơi điện thoại.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh máy lóc cóc phát ra từ máy vi tính bàn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mười một giờ đêm, Lục Cẩn Niên trực tiếp trải một tấm đệm trên sàn, nằm trên đất. Kiều An Hảo nằm trên giường, đắp trên người chiếc chăn vẫn còn mang theo nhàn nhạt hương thơm ngát, giống mùi trên người Lục Cẩn Niên, khiến nhịp tim cô khẽ nhanh hơn một chút.
Đêm hôm đó, năm tháng tĩnh hảo, chàng trai cô gái đã không chút nào tiến xa hơn, cứ như vậy cùng nhau trong căn phòng tĩnh lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, rồi nghe khe khẽ tiếng hít thở của nhau và rơi vào mộng đẹp.
Nửa đêm hôm đó, Hàng Châu nổi lên mưa to, bên ngoài sấm chớp vang rền. Đồng bào diễn đàn trang lê quý đôn đồng tâm tẩy chay các trang truyện khác cọp bi không xin phép. Thời tiết xấu như vậy, nhưng lại khiến Kiều An Hảo đang chìm trong giấc mơ, khóe môi câu lên một tia cười.
Ngày hôm sau, Kiều An Hảo đi làm thẻ căn cước tạm thời, Lục Cẩn Niên mua cho cô vé máy bay, rồi tự mình đưa cô ra sân bay.
Trước khi cô qua cửa an ninh, Lục Cẩn Niên lấy ra tờ 100 nhân dân tệ đỏ chói còn mới nguyên trong bóp, nhét vào trong tay Kiều An Hảo. Ngay cả anh, người luôn kiệm lời ít nói lại thấp giọng căn dặn cô, chú ý an toàn, đến Bắc Kinh rồi sẽ gọi điện cho cô.
Vào thời điểm đó, anh và cô rõ ràng rất tốt, quan hệ dường như càng ngày càng tiến gần, xu hướng như tiếp tục tiến triển... một đoạn tình cảm, nước chảy thành sông, hai người sẽ thuận theo tự nhiên mà ở cùng một chỗ.
Tuy nhiên, về sau cứ như vậy trong một đêm, bằng một cách nào đó nó đã thay đổi.
Kiều An Hảo trở lại Bắc Kinh, liền chạy đi hoàn tất cho xong tất cả giấy tờ. Giấy tờ xong xuôi đâu đó, cô liền lập tức mua vé bay đi Thượng Hải, sau đó lôi kéo Kiều An Hạ đi Hàng Châu, và như thường lệ gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên nói, anh đang quay phim ở Hoành Điếm nên không qua kịp.
Cô bảo rằng cô có thể đi Hoành Điếm.
Lục Cẩn Niên lại nói, khu vực trường quay bị phong tỏa để tránh người ngoài.
Khi ấy, cô cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh thực sự bề bộn nhiều việc, cô chỉ là có chút mất mát, cùng Kiều An Hạ ở lại Hàng Châu ngây người hai ngày, liền trở về Bắc Kinh.
Một tháng sau, cô lại đi Hàng Châu, Lục Cẩn Niên nói với cô anh đang ở Tây An đóng phim.
Lại qua nửa tháng, cô vẫn đến Hàng Châu, Lục Cẩn Niên vẫn như cũ lấy việc quay phim ra từ chối cô.
Thời gian đó, Lục Cẩn Niên ở trong làng giải trí đã bắt đầu ló đầu, diễn được vài vai cực kỳ xâm nhập lòng người.
Ngay cả một số cô gái cùng ký túc xá đại học với Kiều An Hảo cũng bắt đầu si mê anh rồi.
Trời sinh người phụ nữ đều rất nhạy cảm, lúc đó cô đã nghĩ Lục Cẩn Niên đang trốn tránh mình, thế nhưng cô lại không biết lý do vì sao anh trốn tránh.
Cô tự mình đa tình, lo được lo mất, cứ nghĩ ngợi lung tung.
Cho nên sau khi biết anh có người trong lòng, còn giả vờ làm bạn tốt hỏi thăm xem cô ấy là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top