Chương 371 - 380 : Anh cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt? ( 1 - 10 )
Trực giác của phụ nữ nói cho Kiều An Hảo biết, tiếp theo dường như sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, cô cùng Lục Cẩn Niên kể từ lúc sinh nhật của anh trôi qua, vẫn không làm cái gì, cô vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, không nhịn lại cắn đôi môi hồng hào của mình.
Ánh mắt của Lục Cẩn Niên có chút thâm thuý, đưa tay nâng mặt cô lên, cúi đầu, lấp kín đôi môi của cô.
Động tác của Lục Cẩn Niên có chút bất ngờ, mãi đến khi có một cảm giác tê dại ướt át từ trên môi truyền đến, cô mới ý thức được lúc này mình cùng Lục Cẩn Niên đang làm, lông mi khẽ run rẩy, tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông thăm dò vào trong miệng cô, rung động đã lâu, khiến cho tất cả suy nghĩ trong đầu Kiều An Hảo nháy mắt bị xoá sạch.
Bóng đêm mập mở, ngọn nến cứ lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng lại có gió đêm thổi vào từ cửa sổ, thổi đến chỗ gần ban công khiến trái bong bòng lắc lư, lại mang theo hơi mát vào sao cơn mưa.
Toàn bộ thế giới, yên tĩnh đến mơ hồ, bên tai Kiều An Hảo chỉ có tiếng tim đập dồn dập của cô và anh, còn có âm thanh ái muội khi hôn môi vang lên.
Càng về sau, bàn tay nắm lấy áo anh của cô có chút không còn sức, trong lòng bàn tay thấm đầy mô hôi.
Hôn đến quá sâu, quá nồng nhiệt, đến cuối cùng, hai người đều có chút say mê, sau đó lại tiếp tục tiến tới theo bản năng.
Một tay Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, hôn đến nồng nhiệt, một tay lại kéo dây khoá trên lễ phục của cô.
Lễ phục của Kiều An Hảo hôm nay có chút rườm rà, Lục Cẩn Niên mò mẫm hồi lâu, cũng không thể kéo ra, trong lòng phát hoả, trái lại càng bắt đầu quyết liệt hơn, cuối cùng anh dứt khoát kéo váy của cô lên trên, bởi vì dùng lực có phần hơi gấp, Kiều An Hảo bị sức lực của anh làm cho lùi về sau một bước, lại đá đến chỗ hai ngọn nến, ly thuỷ tinh chụp bên ngoài nháy mắt vỡ vụn, phát ra âm thanh thâm thuý, đánh thức Lục Cẩn Niên, sau đó một chút lý trí trở về, liền thở gấp nặng nề một cách mê muội, di chuyển khỏi đôi môi của cô một chút.
Anh suýt đã quên, cô vừa mới làm giải phẫu còn chưa đến một tháng, may là cô đá đến chỗ ngọn nến, nếu không sợ rằng đã gây ra tai nạn lớn rồi.
Hô hấp của Lục Cẩn Niên dồn dập một lúc lâu, lại cúi đầu, vẫn chưa thoả mãn lại hôn lên môi Kiều An Hảo một chút, đè nén ngọn lửa không bình thường đang dâng lên trong lòng mình, mở miệng mang theo chất giọng khàn khàn, nói: "Có muốn ăn bánh ngọt không?"
Một giâu trước còn đang hôn mãnh liệt đến vậy, một giây sau lại hải cô có muốn ăn bánh ngọt hay không, thay đổi như vậy không khỏi có chút nhanh, khiến Kiều An Hảo có chút không theo kịp suy nghĩ của anh, suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm chạp lắc đầu với anh.
"Vậy anh nói má Trần bỏ vào tủ lạnh, ngày mai ăn." Giọng nói của Lục Cẩn Niên, mang theo một chút dục vọng, nhắm chặt mắt lại, giãn ra một khoảng cách với thân thể của Kiều An Hảo, chỉnh sửa quần áo hỗn độn một chút, sau đó mở miệng nói: "Đi tắm rửa đi."
Chuyện vừa rồi, vừa mới bắt đầu, mà hiện tại lại dừng đột ngột, người khó chịu không chỉ có Lục Cẩn Niên, mà còn có Kiều An Hảo, trong lòng trống trải, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô gái, nội tâm có chút rụt rè, không có can đảm chủ động quấn lấy Lục Cẩn Niên rồi tiếp tục đoạn tình cảm mãnh liệt như vừa rồi, vì thế sau khi nghe anh nói xong, cho dù chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà gật đầu, xoay người đi từ từ vào phòng tắm.
Lục Cẩn Niên chờ cửa phòng tắm đóng lại, mới bưng bánh ngọt trên bàn, đi xuống lầu, kêu má Trần đặt bánh vào tủ lạnh, rồi đi ra ngoài nhà.
Gió đêm rất lạnh, thổi vào khiến anh dễ chịu hơn, theo bản năng lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu ngậm trong miệng, khi cầm bật quẹt chuẩn bị châm, nghĩ tới lúc tối trong bệnh viện, Kiều An Hảo nói với mình: Hút thuốc không tốt cho cơ thể, tốt nhất là không nên hút, cai đi.
Động tác của anh hơi ngừng lại, cuối cùng cầm điếu thuốc trên miệng xuống, nhét vào trong hộp thuốc, vừa mới chuẩn bị đút vào túi, do dự một lát, cầm thêm bật lửa, ném hai thứ đó vào trong thùng rác.
Lục Cẩn Niên đứng ngoài nhà tầm mười phút, đợi cho thể xác và tinh thần bình ổn lại, mới xoay người vào nhà đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, đã nghe thấy tiếng nước chảy rì rào từ trong phòng tắm truyền ra, Lục Cẩn Niên nghe thấy thì tim phổi đều ngứa, rất vất vả đè xuống lửa nóng không đàng hoàng, thì nó lại xông ra. Anh trực tiếp vào phòng thay đồ, cầm bộ đồ ngủ thoải mái, rồi rời khỏi phòng ngủ, rẽ vào gian phòng cách vách, chạy vào tắm nước lạnh.
Mái tóc Lục Cẩn Niên ẩm ướt, lúc trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đang đứng trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.
Tóc của cô hơi dài, mặc dù chỉ sấy đơn giản, nhưng vì còn ẩm ướt, nên hơi bện vào nhau, cô liền cầm ngón tay vuốt vuốt hai cái.
Lục Cẩn Niên ném khăn lông lau tóc đi tới, cầm lấy lược trên bàn, không nói tiếng nào đặt cái lược lên tóc Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo sửng sốt một chút, ngẩng đầu xuyên qua chiếc gương trước mặt, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, không lên tiếng từ chối, chỉ thả tay xuống.
Lục Cẩn Niên cầm lược chải xuôi theo mái tóc dài của Kiều An Hảo, cầm lấy máy sấy, nghiêm túc sấy.
Sấy tóc xong, Lục Cẩn Niên còn không quên chải lại mái tóc dài cho Kiều An Hảo, sau đó mới buông lược xuống, mở miệng nói hai chữ: "Được rồi."
Kiều An Hảo xuyên qua chiếc gương, lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên, cười khẽ, rồi bắt đầu bôi kem dưỡng da.
Lục Cẩn Niên không lên tiếng nữa, qua quýt sấy khô tóc cho mình, rồi lên giường nằm.
Kiều An Hảo bôi xong kem dưỡng da, cũng lên giường, chờ cô nằm xuống, Lục Cẩn Niên tắt đèn mà lúc nãy cô đi tắm đã mở lên.
Trên đất bày mấy ngọn nến, chưa cháy hết, trong phòng ngủ còn phảng phất ánh sáng màu vàng.
Hai người nằm trên giường – cũng không ai nói chuyện với ai, lúc này thời gian đã không còn sớm, nhưng Kiều An Hảo lại không chút buồn ngủ nào, trong đầu nghĩ tới chuyện Lục Cẩn Niên mới làm được một nửa thì đột nhiên dừng lại, sao anh chạm vào cô một phần rồi, lại không làm tiếp nữa?
Kiều An Hảo có tâm sự, thỉnh thoảng xoay người, bên cạnh là Lục Cẩn Niên vì tắm nước lạnh rất vất vả mới bình ổn được, lại bị cô lăn qua lộn lại có chút kích thích. Cuối cùng khi Kiều An Hảo xoay người lần nữa, rốt cuộc có chút không nhịn nổi vươn cánh tay, kéo cổ tay cô, không để người cô nhích tới nhích lui nữa.
Lúc Lục Cẩn Niên kéo người Kiều An Hảo, vốn tưởng rằng anh muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong, nhưng mà không nghĩ tới Lục Cẩn Niên chỉ nắm cổ tay cô, không có hành động nào khác, đáy lòng dâng lên tia mất mát và chán nản, người lại có chút buồn bực xoay người lại.
"Không ngủ được?" Theo giọng Lục Cẩn Niên, người cũng quay đầu, nhờ vào ánh sáng nến, nhìn về phía Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên không nói gì, Lục Cẩn Niên có chút bất đắc dĩ nhẹ thở dài một hơi, không hề dấu hiệu vươn tay, đem Kiều An Hảo ôm vào trong ngực mình, giam thân thể cô lại để cho cô không thể động, nói: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi."
Được Lục Cẩn Niên ôm ở trong ngực, làm cho Kiều An Hảo buồn bực, thật lâu mới bình tĩnh lại, mặc dù cách lớp quần áo của hai người, cô như cũ có thể cảm giác được nhiệt độ của anh, ánh sáng lay động, không khí nhu hòa, cô gối đầu trên cánh tay của anh, bên tai là tiếng tim đập của anh, nháy mắt cảm thấy vô cùng kiên định.
Trong đầu cô, không ngừng nhớ lại chuyện phát sinh gần đây, mặc dù anh giống như trước đây, người thoạt nhìn rất đạm mạc, nhưng cô có thể cảm giác được, anh rõ ràng rất quan tâm đến cô. Đêm nay ở Kim Bích Huy Hoàng, anh dắt tay cô. Còn cõng cô về nhà, cho cô sinh nhật... Trước kia anh chưa bao giờ làm việc này với cô.
Anh làm sao đột nhiên thay đổi lớn đối với cô như vậy?
Kiều An Hảo nghĩ đến cuối cùng, trong đầu cô hiện lên một giả thiết lớn mật, có thể anh với cô ở chung một thời gian dài như vậy, anh có tình cảm với cô hay không?
Một ý nghĩ này xuất hiện ở trong đầu cô, thần trí Kiều An Hảo càng trở nên hỗn loạn, tâm tình không hiểu càng khẩn trương lên, nhịn không được mở to mắt, nhìn về phía Lục Cẩn Niên.
Người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt thật bình tĩnh, như là chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Trên trán anh, còn lưu lại khí chất đạm mạc cùng thanh cao bẩm sinh này.
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, đáy lòng có một loại kích thích, hơn nữa cái kích thích này, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng cùng, cô rốt cục có chút khống chế không nổi lên tiếng gọi tên của anh: "Lục Cẩn Niên?"
Lục Cẩn Niên đang nhắm mắt, nghe Kiều An Hảo gọi, phản ứng có điều kiện "Ừ" một tiếng, sau đó liền mở mắt.
Vừa tiếp xúc với tầm mắt của anh, thì đáy lòng Kiều An Hảo có chút hoảng, khóe miệng định câu nói "Có phải anh thích em không" kia thì bỗng nhiên ở dừng cổ họng, đầu óc của cô hơi thanh tỉnh lại, Lục Cẩn Niên đã từng nói qua, cả đời này mặc kệ người trong lòng anh là ai, đều không có khả năng là cô, cho nên có thể là cô suy nghĩ nhiều quá phải không?
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo thật lâu cũng không phản ứng, mi tâm nhíu lại, lại mở miệng: "Làm sao vậy?"
Kiều An Hảo hoàn hồn, nhìn Lục Cẩn Niên, trong lòng xoắn xuýt, tìm một phương thứccó vẻ uyển chuyển, mở miệng nói: "Anh bây giờ có buồn ngủ không?"
Trong lòng ôm một người phụ nữ, hơn nữa là một người phụ nữa mình thích, chỉ cần là người đàn ông bình thường, đều khó có thể ngủ, Lục Cẩn Niên hắng giọng một cái: "Không buồn ngủ."
Sau đó lại hỏi một lần nữa: "Làm sao vậy?"
"Ừ." Trầm mặc một lát, Kiều An Hảo lại hỏi: "Em có thể hỏi anh một vấn đề được không?"
"Em nói." Lục Cẩn Niên đáp hết sức sảng khoái.
Kiều An Hảo có chút khẩn trương, tay lặng yên không một tiếng động nắm chặt chăn, sau đó mang theo vài phần giống như quyết đánh đến cùng, đem vấn đề mình muốn hỏi lên: "Anh cảm thấy em có chỗ nào không tốt sao?"
Vấn đề này của Kiều An Hảo, quả thực làm Lục Cẩn Niên bối rối, khiến anh trong chốc lát không biết trả lời như thế nào.
Ở trong lòng anh, cô là đẹp nhất trên thế giới này.
Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên trầm mặc, bản thân cũng trở nên càng khẩn trương hơn, vì thế lại mở miệng, như hòa hoãn không khí, giải thích vấn đề mình vừa mới hỏi có chút đột ngột: "Là như vậy, trước kia, anh Gia Mộc nói với em, anh đã có người trong lòng."
"Sau đó em liền tò mò, muốn tìm cơ hội đến hỏi anh, người trong lòng anh là ai..." Lúc Kiều An Hảo kể lại chuyện cũ, vẫn cố gắng để cho giọng nói của mình phát ra bên ngoài không quá gấp gáp, cô cho rằng bản thân đã nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại không nghĩ tới, khi nói đến đây, trong lòng vẫn truyền đến cảm giác đau đớn như bị dao cắt, cô âm thầm hít vào một hơi thật sâu, khống chế cảm xúc của mình, mới tiếp tục thoải mái kể lại sự việc đã khiến cô bật khóc rất nhiều lần sau khi thức dậy từ trong giấc mơ: "Mặc kệ người trong lòng tôi là ai, cũng không thể là cô."
Ngữ điệu của cô rất vững vàng, thậm chí lúc cô nói xong, khóe môi còn cong lên, lộ ra vẻ tươi cười, sau đó buông mi mắt xuống, che giấu đau thương và khổ sở nơi đáy mắt, tiếp tục nói đùa, thoải mái: "Anh biết không, những lời này thực sự rất đả kích với anh, lúc ấy em rất tổn thương, chỉ muốn hỏi anh một câu, đã như vậy sao anh còn trả lời, chẳng nhẽ em kém cỏi như thế sao?"
Đại não của Lục Cẩn Niên càng thêm lờ mờ, trong trí nhớ của anh, thật sự không nhớ rõ chuyện đó, trán anh nhăn lại, nhớ tới năm năm trước, hai người mấy tháng không gặp nhau, về sau mới chạm mặt ở hôm tổ chức họp mặt của Hứa Gia Mộc, mà một ngày trước, anh biết được từ Hứa Gia Mộc, người mà cô muốn kết hôn là cậu ta, tâm tình rất tuyệt vọng, ngày hôm sau, anh và cô cũng không nói chuyện, anh chỉ một mình uống rượu, sau cùng, còn xuất hiện ảo giác, nghĩ rằng cô đến nói với mình.
Sau khi anh thức dậy, đã không thấy cô đâu, anh cảm giác như từng có một cảnh như vậy, nhưng uống rượu say đến mức đầu đau như vỡ ra, lại không nghĩ ra được cảnh tượng cụ thể như thế nào, vì thế liền coi đó là ảo giác.
Trong lòng anh dường như xác định lời nói trong miệng cô, là đoạn đối thoại của hai người năm năm trước, sau khi im lặng một lúc lâu, mới hỏi: "Là năm năm trước, lúc Hứa Gia Mộc tổ chức tụ hội sao?"
"Ừ." Âm thanh trả lời của cô rất nhẹ.
"Trước đêm đó anh mới biết người con gái anh thích muốn gả cho người khác, cho nên tâm tình không tốt, sau đó liền uống hơi nhiều, sau cùng cũng hơi mơ màng, cho rằng mình xuất hiện ảo giác..."
Ảo giác... Kiều An Hảo không nói rõ được cảm xúc của mình bây giờ là thế nào, cô thấy mình giống như không thể hô hấp, đầu ngón tay cố sức nắm lấy chăn đệm, đem hết toàn bộ sức lực ra để kiềm chế phản ứng mãnh liệt của bản thân: "Nói như vậy nghĩa là, đêm đó, thật ra là anh đã xem em là người anh thích hả? Anh tưởng là cô ấy hỏi anh, nên mới nói như vậy?"
Lục Cẩn Niên dùng lực mấp máy môi, trên mặt hiện lên chút thương cảm, qua một lúc lâu, mới nhàn nhạt lên tiếng, giải thích: "Câu nói kia, cũng không phải là anh nói cho người mình thích nghe, mà là nói cho bản thân nghe."
Hóa ra là như vậy... Nhưng là dù câu nói kia không phải nói cho cô nghe, thì người anh yêu cũng không phải là cô... Thâm tâm cô vừa vui sướng được một chút, trong nháy mắt lại nhiễm lên một tầng đau thương, nhưng vẫn cố gắng biểu hiện tươi cười nói: "Em còn tưởng rằng mình thật sự kém cỏi như vậy." Tạm dừng một giây, Kiều An Hảo nói: "Thế nhưng, người anh thích rất hạnh phúc, có thể khiến anh mãi mãi không thay đổi như vậy."
Lục Cẩn Niên cong cong khóe môi một chút, không có lên tiếng, trong phòng yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng vang rất nhỏ phát ra từ ngọn nến, qua thật lâu, Lục Cẩn Niên mới mở miệng, bất quá chỉ là kêu tên Kiều An Hảo, liền dừng lại: "Kiều Kiều......"
Kiều An Hảo nghi hoặc nâng mí mắt lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái:"Sao?"
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ánh mắt có chút phức tạp, kỳ thật anh thật sự rất muốn nói cho cô, người trong lòng anh thật ra chính là cô, nhưng là lại sợ sau khi nói ra, ngay cả làm cơ hội làm bạn bình thường với cô cũng không còn.
Bởi vì đã từng hoàn toàn mất đi, cho nên thật sự không muốn lại giẫm lên vết xe đổ kia, thời gian 5 năm không có cô, anh cảm thấy mình như thiếu đi sức sống và mệt mỏi.
Đáy lòng Lục Cẩn Niên loạn thành một đoàn, giống như là đang đánh nhau, trong chốc lát, anh mới lên tiếng, mở miệng nói: "Em là một cô gái tốt đáng giá được người người yêu."
Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều An Hảo nghe được lời khen chính mình từ trong miệng của Lục Cẩn Niên, cô ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh truyền tới, trong lúc bất chợt đáy lòng lại có một cỗ xúc động, rất muốn hỏi anh một câu, cô thật sự đáng giá được người người yêu sao? nếu cô đáng giá được người người yêu như vậy, vậy anh thì sao? Vì cái gì không yêu cô?
Trong đầu Kiều An Hảo rất xúc động, cô thật sự thốt lên tên của Lục Cẩn Niên.
Nhưng là, cô nhìn Cẩn Niên đang chăm chú nhìn chính mình, ánh mắt như đang chờ chính mình nói, cô lại không có dũng khí tiếp tục hỏi.
Hiện nay anh cùng cô đang ở chung, trong nhận thức của họ từng ấy năm tới nay, đây là thời gian tốt đẹp nhất, cô thật sự rất sợ, một khi mở miệng, mộng đẹp liền chấm dứt, ác mộng lại kéo đến.
Dù sao, tuy rằng anh nói cô là một cô gái tốt đáng giá được yêu, nhưng cũng không có nói lên anh sẽ yêu cô.
Lời nói Kiều An Hảo đến bên miệng, cuối cùng vẫn không có hỏi ra, chỉ hóa thành một câu rất nhẹ "Ngủ ngon".
Qua hồi lâu, giọng nói của Lục Cẩn Niên từ trên đầu của cô truyền đến, cũng hai chữ: "Ngủ ngon."
Hai người lại không nói chuyện với nhau, chỉ nhắm mắt lại, nhìn như là đi vào giấc ngủ, nhưng mà người ở bên cạnh lại không nhìn thấy lòng của người kia, đều đang nghĩ đến không thể để người kia biết được tâm sự bí mật của mình.
Lại cứ cố tình, cái tâm sự bí mật kia là, anh yêu cô, cô thương anh.
-
Tối hôm qua ngủ như thế nào, Kiều An Hảo một chút cũng không nhớ, khi tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng, Lục Cẩn Niên đã không còn ở trong phòng ngủ.
Ngọn nến trên mặt đất, tối hôm qua cháy hết rồi tự nhiên tắt, chỉ còn lại màu đỏ trống rỗng bên ngoài, bong bóng trên vách tường, vẫn giống như tối hôm qua, nói cho Kiều An Hảo biết, chuyện xảy ra hết thảy đều không phải một giấc mơ.
Cầm lấy di động, Kiều An Hảo nhìn thấy thật nhiều tin nhắn đều là do bạn bè cùng người nhà gửi đến chúc mừng sinh nhật, khi cô đang đánh răng, từng cái từng cái khooi phục lại, sau đó xuống lầu, ăn xong cơm trưa, Triệu Manh vừa tới đón cô trở về đoàn làm phim, Kiều An Hảo thu thập xong này nọ, khi chuẩn bị ra cửa, nhớ tới bánh ngọt do Lục Cẩn Niên chuẩn bị cho mình, vì thế liền để cho thím Trần đem bánh ngọt gói lại, trực tiếp mang theo trở về đoàn làm phim.
Buổi chiều không có cảnh diễn của Lục Cẩn Niên, cho nên người khác cũng không có xuất hiện, bất quá mới rời khỏi anh vài cái giờ ngắn ngủi, Kiều An Hảo phát hiện chính mình lại có chút nhớ anh.
Quay hết một buổi chiều, Kiều An Hảo trên đường từ phim trường đi trở về khách sạn, thấy được xe của Lục Cẩn Niên, biết anh đã đến đây, nghĩ đến chính mình còn chưa có ăn bánh ngọt, liền tìm cho chính mình một cái lý do để đi tìm anh.
Về đến phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, cắt ra một miếng thật lớn, lúc đang chuẩn bị bê đi lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên......
Trở về phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, lấy ra một miếng lớn, lúc đang chuẩn bị bưng lên lầu, điện thoại trong phòng lại vang lên, bắt máy, là bưu điện gọi tới: "Xin hỏi Cô An Hảo có ở nhà không?"
Kiều An Hảo một tay ôm bánh ngọt, một tay cầm điện thoại lên, thân người nghiêng sang một nửa, trả lời một tiếng: "Tôi đây."
"Chào cô Kiều, lúc trước có người chuyển cho cô hai bưu phẩm chuyển phát nhanh, cho hỏi có cần đưa qua cho cô ngay cho cô không?"
Một bưu phẩm trong đó Kiều An Hảo biết, là quà sinh nhật của Kiều An Hạ. Vốn Kiều An Hạ muốn đích thân đến, nhưng người lại đang đi công tác tại Thượng Hải, vì thế phải chuyển đến đây, còn một bưu phẩm khác... Đôi mày thanh tú của Kiều An Hảo cau lại, có chút tò mò là ai đưa đến, nhưng vì đang vội lên lầu tìm Lục Cẩn Niên, cũng không có bao nhiêu tâm tư mà suy nghĩ, ôn hoà lễ phép mà nói với người trong điện thoại: "Vậy làm phiền anh rồi."
Cúp điện thoại, Kiều An Hảo giống như một con mèo tham ăn ngốn nga ngốn nghiến phần bánh ngọt còn lại, lại còn nhờ Triệu Manh nhận bưu phẩm giúp mình, vừa nói, người đã nhanh chóng đi đến cửa, lúc kéo cửa ra, Kiều An Hảo tạm dừng một chút, sau đó lại quay trở về phòng, đặt bánh ngọt xuống, chình tóc mình một chút, soi gương quan sát bản thân mình cẩn thận một hồi, lấy son cẩn thận tô một tần mỏng, mím mím môi, thấy bản thân mình đã trang điểm không tệ, lúc này mới hài lòng bưng bánh ngọt lên, cuối cùng rời khỏi phòng.
-
Kiều An Hảo tới cửa phòng trên tầng của Lục Cẩn Niên, vẫn không quên lấy điện thoại ra, soi gương một chút, xác định không có gì bại lộ, mói giơ tay lên ấn chuông cửa.
Người mở cửa là trợ lý của Lục Cẩn Niên, nhìn thấy Kiều An Hảo, tránh người ra: "Cô Kiều, mời vào."
Kiều An Hảo bưng bánh ngọt vào phòng, sau khi nhìn quanh bốn phía, thấy trong phòng khách không có Lục Cẩn Niên, mới nói: "Lục Cẩn Niên đâu?"
"Ngài Lục ở phòng ngủ." Trợ lý chỉ phòng ngủ một chút, lại đi qua trước, gõ gõ cửa, chờ đến lúc bên trong truyền đến giọng nói cực kỳ lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên "Vào đi", mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lục Cẩn Niên ngồi trước bàn đọc sách, đầu cũng không quay về hướng cửa phòng ngủ mà liếc một cái, chỉ nhìn chằm chằm màn hình vi tính không rời mắt, giống như người vừa gõ cửa, không có chút quan hệ gì với anh.
Trợ lý đã sớm quen với dáng vẻ lạnh nhạt như vậy của Lục Cẩn Niên, lại thấp giọng nói thêm một câu: "Ngài Lục, cô Kiều sang đây."
Cơ hồ là lúc trợ lý vùa nói xong, mặt Lục Cẩn Niên quay khỏi màn hình vi tính, ánh mắt dừng trên người Kiều An Hảo trước cửa phòng ngủ.
Kiều An Hảo lập tức nở nụ cười rạng rỡ với Lục Cẩn Niên, lưc này vùa lúc mặt trời lặn về phía Tây, xuyên qua cửa sổ, ánh mặt trời phiếm hồng ánh lên mặt Kiều An Hảo, tôn lên nụ cười trên mặt của cô, Lục Cẩn Niên thất thần một hồi, đứng lên khỏi ghế, giọng nói lúc mở miệng, lại nhẹ nhàng đến ngay cả bản thân cũng không phát hiện: "Sao lại qua đây?"
Kiều An Hảo tiếp tục cười với Lục Cẩn Niên, nâng phân nửa miếng bánh ngọt bưng trong tay: "Vừa mới cắt bánh ngọt xong, đưa tới cho anh một miếng."
Lục Cẩn Niên vội đẩy các loại giấy tờ tán loạn trên bàn ra một chút, dọn ra một chỗ trống.
Bánh sinh nhật của Kiều An Hảo, là do trợ lý đi đặt tối hôm qua, vì biết hôm nay là sinh nhật Kiều An Hảo, vì thế biết hôm nay là sinh nhật Kiều An Hảo, lập tức mở miệng chúc mừng: "Cô Kiều, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn." Kiều An Hảo cười với trợ lý, mang bánh ga – tô đặt chỗ trống mà Lục Cẩn Niên đã dọn sẵn, nghĩ tới trợ lý đang ở đây, không mời anh ta ăn hình như có hơi kỳ cục, vì thế quay đầu, hỏi trợ lý: "Anh cũng tới đây ăn một miếng đi?"
Trợ lý vừa định gật đầu nói "Được," kết quả liền nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên, nhất thời khiến lời anh ta định nói mắc cứng ngay cổ họng, sau đó thì nở nụ cười, nuốt nuốt nước miếng một cái, mới nói lời trái với lương tâm: "Cảm ơn cô Kiều, nhưng từ nhỏ tôi đã không ăn đồ ngọt."
"Thật vậy sao...." Kiều An Hảo quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, lúc này vẻ mặt người đàn ông rất bình thản, hoàn toàn không có sự quyết đoán như lúc nãy vừa mới dọa trợ lý. Kiều An Hảo hồn nhiên không biết rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bên miệng nở nụ cười nhợt nhạt, cầm cái nĩa của mình đưa cho Lục Cẩn Niên: "Tất cả chỗ bánh ngọt này đều là của anh."
Lục Cẩn Niên " Ừm" một tiếng, thừa dịp Kiều An Hảo không chú ý, lại quét mắt về phía trợ lý.
Trợ lý lập tức bừng tỉnh hiểu ra, ngay tức khắc mở miệng nói: "Anh Lục, tôi vừa nhớ ra, đã đồng ý với bà xã tôi hôm nay đi ăn cơm tối cùng cô ấy, nếu nếu không có việc gì, tôi có thể đi trước hay không?"
Biết rõ là do mình nhắc nhở, trợ lý mới biết nói ra lời thú vị như vậy, nhưng trên mặt Lục Cẩn Niên vẫn cứ 'vân đạm phong khinh' làm như chuyện không liên quan đến mình, chỉ hơi gật đầu: "Ừm, đã biết."
Trợ lý như được đại xá, nói với Kiều An Hảo một tiếng" Cô Kiều, hẹn gặp lại," rồi lập tức ra khỏi căn phòng của Lục Cẩn Niên.
Trợ lý đi rồi, Lục Cẩn Niên liếc nhìn thời gian trên máy tính, vừa đúng lúc tới giờ ăn cơm, liền hỏi: "Muốn ăn món gì?"
"Tùy tiện thôi...." Kiều An Hảo vừa trả lời xong, đã nghĩ tới khi mình tới đây, hình như Lục Cẩn Niên đang bận rộn gì đó, vì thế sửa miệng nói: "Vừa rồi có phải anh đang bận giải quyết công việc không? Muốn xử lý xong rồi hãy đi?"
Dừng lại một lát, Kiều An Hảo vung lời nói dối: "Bây giờ em chưa đói bụng, vừa ăn bánh ga – tô xong."
Lục Cẩn Niên suy nghĩ một lúc, gật đầu, cầm ipad bên cạnh đưa cho Kiều An Hảo: "Vậy chờ anh một chút."
"Được." Kiều An Hảo nhận ipad, sợ bản thân ở lại phòng ngủ sẽ quấy rầy Lục Cẩn Niên, liền chỉ chỉ phòng khách: "Em ra ngoài chờ anh."
Lục Cẩn Niên gật đầu, không nói gì.
Kiều An Hảo cười ngọt ngào với Lục Cẩn Niên, rồi ôm ipad rời khỏi phòng, nhân tiện nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Lục Cẩn Niên nhìn cánh cửa khép chặt của căn phòng, đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu cười như có như không, kéo ghế dựa phía sau ngồi xuống, tiếp tục xử công việc trong máy tính.
---
Lúc Lục Cẩn Niên xong hết tất cả công việc, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, anh nhìn thoáng qua thời gian, thế mà đã hơn hai giờ, nhớ tới Kiều An Hảo đang ở phòng khách chờ mình, lập tức đứng dậy, đá văng ghế dựa ra sau, bước nhanh về cửa phòng khách, vừa kéo cửa ra Lục Cẩn Niên nhìn thấy Kiều An Hảo đang nằm trên ghế sofa, giơ ipad xem phim. Có lẽ sợ sẽ quấy rầy đến công việc của anh, âm lượng ipad mở rất nhỏ.
Trong thoáng chốc bước chân Lục Cẩn Niên chậm lại, vẻ mặt trở nên dịu dàng.
Kiều An Hảo cảm giác được có một bóng đen che lên đầu mình, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy người chẳng biết đã xong công việc từ lúc nào Lục Cẩn Niên, lập tức đặt ipad lên ghế sofa, ngồi dậy cười tủm tỉm hỏi: "Xong việc rồi hả?"
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo tươi cười, đáy lòng hiện lên một loại thỏa mãn cùng hạnh phúc chưa bao giờ có, anh nghĩ thế gian này tốt đẹp nhất, đại khái chính là như vậy đi, mặc kệ công việc anh bao nhiêu mệt mỏi và phiền phức, vừa đi ra là có thể nhìn thấy người mình yêu, cười ấm áp như vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm gương mặt mềm mại của Kiều An Hảo, nhìn một lúc lâu, mới chớp mắt, giọng nhẹ nhàng chậm chạp nói: "Đói bụng không."
"Bình thường." Một giờ trước đúng là rất đói, nhưng bây giờ đói đã đi qua, cho nên thật sự bình thường rồi.
Lục Cẩn Niên đi tới cầm chìa khóa xe cùng bóp tiền trên bàn trà: "Đi thôi, đưa em đi ăn cơm."
-
Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo đi ăn, trong đại viện nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Kinh, mỗi người đều ngồi trên bàn lớn, cộng thêm 20% phí phục vụ, nghe nói là quy định hội viên của nhà họ Bạch, muốn tới nơi này ăn cơm, không đơn giản chỉ có tiền thì có thể giải quyết, nghe nói nữ phục vụ ở nơi này, so với tiểu thư trong hộp đêm "Nhân gian trên trời" trong thành phố lớn yêu cầu còn cao hơn.
Đối với nhà họ Bạch, Kiều An Hảo cũng chỉ dừng lại ở nghe nói qua, cũng chưa có cơ hội tới một lần, hôm nay đến đây, quả thực giống như những gì nghe nói, đơn giản phí một năm đi vào đã cần bảy con số, còn chưa bao gồm giá cả dùng cơm, một bình rượu bên trong tùy tiện cũng đều là danh tửu, về phần những người phục vụ, mặc đồng phục sườn xám, dáng người hoạt bát, thùy mị hạng nhất, thật là nơi cảnh đẹp ý vui.
Thẳng thắn mà nói, đường đi ở trong đại viện nhà họ Bạch rất xa hoa, hương vị đồ ăn coi như là kinh ngạc, nhưng cũng không có thể xem như cực phẩm nhân gian, sau khi so sánh giá cả, có vẻ có chút không đáng giá.
Nhưng cho dù là tính giá không bằng giá trị, Kiều An Hảo ăn xong bữa cơm này là cực kỳ vui vẻ.
Từ đại viện nhà họ Bạch đi ra, đã khuya, cả thành phố đã hãm nhập trong một mảng ánh đèn rực rỡ.
Lục Cẩn Niên chở Kiều An Hảo bằng ô tô, chạy như bay trên ngã tư đường, trở về đoàn làm phim.
Kiều An Hảo có phần không muốn cùng Lục Cẩn Niên tách ra, đợi cho xe dừng lại ổn định, Lục Cẩn Niên cũng tắt máy, cô mới không tình nguyện cởi dây an toàn, thấy Lục Cẩn Niên đẩy mở cửa xe xuống xe, mới làm theo chậm rãi xuống xe.
Hai người vai kề vai tiến vào đại sảnh khách sạn, nhân viên phục vụ bấm thang máy, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đi vào, khi Lục Cẩn Niên ấn tầng của mình, thuận đường ấn luôn tầng của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo nhìn con số màu đỏ ở thang máy, từng bước từng bước nhảy, rất nhanh thì nhảy tới tầng của mình, cửa thang máy mở ra, cô mang theo một chút không muốn tạm biết với Lục Cẩn Niên: "Em đi trước."
Lục Cẩn Niên nhẹ nhàng mà gật đầu một cái, nói một tiếng: "Ngủ ngon."
Kiều An Hảo ở trong thang máy tiếp tục đứng một lúc, mãi cho đến thang máy vang lên còi báo động, Kiều An Hảo mới vội vàng bước chân đi ra khỏi thang máy, cô đang chuẩn bị xoay người khoát tay với Lục Cẩn Niên ở sau lưng, lúc nói tiếng hẹn gặp lại, thì cửa thang máy đã đóng.
-
Lục Cẩn Niên về phòng của mình, thì tháo cà- vạt, cởi hết quần áo xuống, lúc đang chuẩn bị đi vào phòng tắm, lại nhận được tin nhắn của Kiều An Hảo: "Cảm ơn anh đêm nay mời ăn tối."
Một tay Lục Cẩn Niên cởi nút áo chậm lại, cánh tay kia ở trên điện thoại di động gõ vài cái, gửi đi một câu "Không khách khí" qua.
Kiều An Hảo rất nhanh trả lời cho anh một mặt cười, sau đó lại gửi một câu: "Em đi tắm rửa, ngủ ngon."
Lục Cẩn Niên trả lời một câu "Ngủ ngon", chờ giây lát, không đợi Kiều An Hảo nói gì, anh đã đi vào phòng tắm.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Lục Cẩn Niên theo thói quen hút một điếu thuốc, kết quả khi sờ soạng trong túi, phát hiện trống rỗng, mới nhớ ra bản thân đã ném bao thuốc đi, về sau liền từ bỏ, tự rót cho mình một ly nước ấm, ngồi trên sô pha của phòng khách, mở tivi ra.
Đều là những chương trình nhàm chán, cuối cùng Lục Cẩn Niên tắt tivi, tùy tiện ném chiếc điều khiển lên bàn trà, nhìn thấy chiếc ipad ở một bên, cầm lên thấy Kiều An Hảo còn chưa xem hết bộ phim "Quyến luyến laptop", sau khi tắt đi, mới phát hiện ipad còn một một cửa sổ khác đang mở, là QQ, chắc là Kiều An Hảo mới vào, vì thế liền thuận tay mở ra, mật khẩu của Kiều An Hảo cũng không đổi, dừng lại ở trang đầu của QQ, Lục Cẩn Niên nhìn xuống những câu nói ngắn trên đó.
Phần lớn là ghi lại tâm trạng của cô, cùng với những chuyện mà cô muốn làm, một ít cảm tưởng rải rác, đại loại như "Không hiểu tại sao tự dưng muốn ăn Haagen-Dazs", "Rất muốn đi xem một màn hội diễn xướng", "Đêm nay cùng chị họ ăn đại tiệc" không có câu nói nào có giá trị lớn cả, ngẫu nhiên cũng có một số bức ảnh thêm vào.
Lục Cẩn Niên xem lại thật cẩn thận, thấy vẫn giống năm năm trước, gần một ngàn bài đăng không chính thức, trong đó có bốn trăm bức ảnh là do cô tự chụp, thay đổi đại khái hai mươi kiểu tóc, chia sẻ ba mươi tám bài hát, đi du lịch hơn hai mươi tư nơi, trong đó Hàng Châu chiếm bảy lần, đọc hơn ba cuốn tiểu thuyết, trong đó có một quyển dựng thành phim không lâu trước đó.
Lúc Lục Cẩn Niên buông ipad xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười hai giờ đêm, anh đứng dậy chuẩn bị quay trở lại phòng ngủ, di động lại nhắc nhở có một sự kiện vào ngày mai, lấy đi động ra, nhìn lướt qua, ngày mai là ngày kiểm tra lại sau khi phẫu thuật.
Cô không biết bản thân đã mất đi đứa nhỏ, làm thế nào đưa cô đi bệnh viện?
Nhưng ngày kiểm tra lại không thể không đi, lỡ như để lại di chứng thì làm thế nào bây giờ?
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào màn hình di động trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, giống như nghĩ đến điều gì, mở ra danh bạ, gọi điện cho trợ lý.
Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, trở lại phòng khách sạn, Kiều An Hảo tắm rửa xong, liền lên giường ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại rất sớm, sau khi rửa mặt xong, Triệu Manh đi đến, cô mơ màng vào nhà tắm.
Lúc Kiều An Hảo đang đợi Triệu Manh, thì nhớ ra Kiều An Hạ có chuyển phát nhanh cho mình, vì thế nhìn quanh phòng một lần, phát hiện trên bàn làm việc có cái hòm, đi qua, mở ra, nhìn thấy bên trong là đóng gói hộp Chanel, mở ra là một đôi khuyên tai mới nhất năm nay, bên dưới còng có một tấm thiệp, mặt trên có chữ của Kiều An Hạ: Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ, An Hạ.
Khóe môi Kiều An Hảo cong lên, cất tấm thiệp và đôi khuyên tai thật kỹ, thu gọn lại hộp quà một chút, mới phát hiện bên dưới còn một phong thư khác, không có địa chỉ người gửi, chỉ có địa chỉ người nhận, Kiều An Hảo nhíu mày, liền bóc phong thư, mở ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy, cô rút ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, gương mặt lập tức không còn một giọt máu.
Đó là mẫu chứng từ phiếu thu phẫu thuật nạo thai, và người được phẫu thuật là cô... Thời điểm Kiều An Hảo nhìn thấy cái tên chỗ chữ ký, ngón tay cô run rẩy kịch liệt.
Lục Cẩn Niên.
Là anh ký tên đồng ý làm phẫu thuật phá thai cho cô.
Kiều An Hảo khiếp sợ, không dám tin vào những gì mình thấy. Nhưng giấy trắng mực đen rành rành như vậy, không giống như trò lừa bịp.
Đầu óc cô trống rỗng, đọc đi đọc lại tờ giấy ấy nhiều lần, cuối cùng không còn nhìn được những dòng chữ đó viết gì.
Kiều An Hảo không biết bản thân nhìn tờ phiếu thu đứng như trời trồng ở đó bao lâu, cho đến khi Triệu Manh tắm xong chạy ra hỏi máy sấy tóc, cô mới hốt hoảng vội vàng thu lại cảm xúc, nhanh chóng nhét tờ phiếu vào túi xách, rồi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh chỉ về phía ghế sofa: "Ở đó đó."
Dù biểu hiện của cô rất bình tĩnh, nhưng Triệu Manh vẫn nghe ra được có điều bất ổn, nên cứ để tóc ướt nhẹp như thế, nhìn cô, quan tâm hỏi: "Kiều Kiều, cậu làm sao thế."
"Không có gì." Kiều An Hảo lắc đầu, trong đầu cô lúc này vô cùng hỗn độn, chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ yên tĩnh một mình suy nghĩ, bèn gắng gượng cười với Triệu Manh: "Chắc tại mình đói bụng, nên bị hạ đường huyết ấy mà. Mình xuống nhà hàng trước, chờ cậu."
Triệu Manh gật đầu: cũng được.
Kiều An Hảo không nói gì thêm, xốc túi xách, nhanh chóng ra khỏi phòng khách sạn.
Cô không vào nhà hàng, mà đi thẳng ra khuôn viên đằng sau khách sạn, tìm chỗ vắng người, rồi ngồi xuống băng ghế, lấy tấm phiếu ra nghiền ngẫm. Xúc cảm bị kiềm hãm biến đổi thành sức lực, nên tờ phiếu bị nhăn nhúm đến đáng thương.
Nếu không sai sót, theo như trong phiếu có ghi, thời gian phẫu thuật của cô khoảng hai mươi ngày trước
Nhưng khi đó cô ngủ rất say, không có ấn tượng gì nhiều, hôm sau thức dậy đã ở trong phòng ngủ Cẩm Tú Viên, má Trần bảo rằng cô tới tháng.
Kỳ nguyệt san của cô thường không đều, cứ mỗi lần tới tháng thì nó hành đau đến chết đi được. Dù đợt đau bụng kinh lần này khiến sức khỏe cô suy yếu hơn bình thường, nhưng cô cũng không cảm nhận được có điều gì bất thường, nên chẳng mảy may suy nghĩ gì nhiều.
Phải chăng chính là lúc đó cô... đã làm phẫu thuật phá thai?
Nhưng lá thư này cũng quá lạ đi, không ghi thông tin người gửi, có khi nào là cái bẫy?
Kiều An Hảo càng nghĩ càng thấy loạn, thật tâm cô tin tưởng Lục Cẩn Niên sẽ không ra tay từ bỏ con của mình, nhưng tờ phiếu này lại quấy nhiễu lý trí của cô.
Kiều An Hảo đấu tranh nội tâm hồi lâu, bèn nhét lại vào trong túi xách, lấy chìa khóa xe, quyết định đến bệnh viện một chuyến.
Thay vì chỉ nhìn nó rồi suy nghĩ lung tung, không bằng trực tiếp đến bệnh viện hỏi cho ra lẽ.
-
Đường phố buổi sớm vắng tênh, Kiều An Hảo chỉ mất chừng hai tiếng đã tới bệnh viện thành phố.
Vì bệnh viện này rất đông người, Kiều An Hảo sợ có người phát hiện, chụp ảnh rồi tạo scandal, nên sau khi đội mũ và đeo khẩu trang thì mới xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top