Chương 251 - 260 : Cô có biết người anh ấy thích là ai không? ( 11 - 20 )

Trong phòng làm việc một mảnh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, di động của Lục Cẩn Niên vang lên, anh lấy di động ra từ trong túi, nhìn thoáng qua số gọi tới, tay theo bản năng dặp tắt khói, sau đó mới nghe máy.

Kiều An Hảo nghe được điện thoại được tiếp nối, đáy lòng run rẩy một trận, nhắm mắt lại hít sâu một hơi mới mở miệng: "Lục Cẩn Niên......"

Vừa gọi tên của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo lập tức im lặng.

Sau khi quan hệ của cô và anh không còn lạnh cứng, cô liền không còn gọi anh là "Lục tiên sinh", nhưng cũng thức thời biết quan hệ của bọn họ không tốt đến mức trực tiếp gọi tên, cho nên mỗi lần mở miệng nói chuyện, cô đều sẽ cố ý tránh gọi tên anh. Mới vừa rồi có thể bởi vì vài tin nhắn QQ của Triệu Manh, trong đầu cô có chút loạn, lại cứ như vậy tùy tiện gọi tên anh.

Kiều An Hảo nắm di động trong lòng bàn tay, toát ra một ít mồ hôi.

Lục Cẩn Niên đợi hồi lâu, cũng không có đợi được lời nói kế tiếp sau khi Kiều An Hảo gọi tên mình, mi tâm hơi hơi giật giật, tuy giọng nói đạm mạc không có chút tình cảm, nhưng giữa lông mày xinh đẹp chói mắt lại nhiễm lên một tầng ôn nhu: "Làm sao vậy?"

Kiều An Hảo nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, theo bản năng muốn nói đến chuyện Hàn Như Sơ vừa mới gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, nhưng lời nói đến bên miệng, cô lại muốn tự mình đến gặp Lục Cẩn Niên một lần, vì thế cánh môi giật giật, liền tiếp tục trầm mặc một trận, mới dịu dàng uyển chuyển mở miệng hỏi: "Đêm nay anh có việc gì không?"

Lục Cẩn Niên không rõ ý tứ của Kiều An Hảo, dừng một lát, thanh thanh cổ họng, lại hỏi một câu:"Có gì không?"

Kiều An Hảo nâng ngón tay lên, dùng sức vẽ lung tung ở trên cửa sổ thủy tinh, sau đó như là hạ quyết tâm, lấy hết dũng khí nói ra lời nói trong suy nghĩ của mình: "Nếu đêm nay anh không có việc gì, có thể về nhà một chuyến không?"

Tính toán cẩn thận, anh và cô kết hôn đã sắp nửa năm, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh, bảo anh về nhà. Lúc trước hai người đều là tương kính như tân(1), trừ thỉnh thoảng cùng giường chung gối thì không khác gì người xa lạ.

Trong nháy mắt, Lục Cẩn Niên thật sự có một loại cảm giác cô vợ nhỏ gọi chồng về nhà, có chút hạnh phúc, có chút rung động nói không nên lời nhanh chóng quay cuồng trong lồng ngực anh, khiến anh đứng trước cửa sổ sát đất, thật lâu đều không có phát ra âm thanh.

Kiều An Hảo đợi một chút, vẫn không đợi được giọng nói của Lục Cẩn Niên, vốn cô không có nắm chắc câu trả lời của Lục Cẩn Niên, hiện tại càng trở nên thấp thỏm bất an. Tuy rằng anh không có cự tuyệt, nhưng trầm mặc của anh vẫn làm hai gò má cô phiếm hồng, cô cắn khóe môi, nuốt hai ngụm nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng mở miệng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với anh...... Nếu anh không có thời gian, vậy......"

"Khoảng nửa giờ, tôi có thể về tới nhà." Kiều An Hảo còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lẽo của Lục Cẩn Niên liền nhẹ nhàng truyền đến.

Trong nháy mắt, Kiều An Hảo sửng sốt, không đợi cô phục hồi tinh thần, điện thoại liền bị Lục Cẩn Niên cắt đứt.

Kiều An Hảo lấy điện thoại di động từ bên tai xuống, dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay, thở ra một hơi thật dài, phát giác tốc độ tim đập của mình nhanh đến có chút dọa người.

-

Lục Cẩn Niên nói là nửa giờ sẽ về tới Cẩm Tú Viên, trên thực tế chỉ hai mươi phút, Kiều An Hảo liền nghe thấy tiếng xe truyền đến từ dưới lầu.

Cô đi đến trước cửa sổ, đi xuống nhìn thoáng qua, xe Lục Cẩn Niên đã sắp chậm rãi tiến vào gara.

Kiều An Hảo lập tức xoay người, chạy ra khỏi phòng ngủ, vịn cầu thang, vội vã chạy xuống lâu, mới vừa chạy tới cửa chính, thì chuông cửa vang lên.

Kiều An Hảo đứng ở cửa, hít sâu một hơi, ngây người hai giây, mới vươn tay, chậm rãi kéo cửa ra, trước thò đầu ra bên ngoài thăm dò, thấy quần áo và giày da của Lục Cẩn Niên, mới mở cửa ra, rồi tránh ra, sau đó ngồi xổm người xuống, lấy ra dép trong tủ giầy của Lục Cẩn Niên, cẩn thận đặt trước mặt của anh.

Môi Lục Cẩn Niên giật giật, không lên tiếng, sau khi đổi dép ra, tiện tay đặt chìa khóa xe ở cái mắc treo gần cửa chính, sau đó vừa đi vào trong nhà, vừa cởi bỏ áo khoác âu phục của mình.

Lục Cẩn Niên đang chuẩn bị ném áo khoác trong tay lên ghế salon, thì một đôi tay nhỏ bé lại nhanh hơn một bước cầm lấy áo trong tay anh, treo ngay ngắn trên cái mắc áo.

Lúc Kiều An Hảo xoay người, Lục Cẩn Niên đang đứng thất thần trước ghế salon, cô ngẩng đầu, ngũ quan nhìn anh dưới ánh đèn có vẻ càng xinh đẹp, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ăn cơm tối chưa? Tôi chuẩn bị cơm nóng cho anh."

Một lát sau, Lục Cẩn Niên mới im lặng gật đầu đồng ý.

Kiều An Hảo lập tức xỏ dép, chạy vào phòng bếp.

Má Trần thấy Kiều An Hảo đi vào, cũng bận rộn đi theo vào, chẳng qua chưa đến nửa giờ đồng hồ, thì má Trần đã đi ra khỏi phòng bếp trở về phòng ngủ của mình.

Kiều An Hảo hâm cơm nóng, rồi bưng toàn bộ bưng phòng ăn đặt trên bàn ăn, mới gọi Lục Cẩn Niên.

Đợi Lục Cẩn Niên ngồi xuống, Kiều An Hảo vừa đưa đũa rồi múc canh.

Kiều An Hảo mặc áo ngủ màu vàng ấm trên người, tóc tùy tiện bới lên sau ót, mang đôi dép bằng bông, dáng người khéo léo nhanh nhẹn, từ lúc anh về nhà đến bây giờ, một loạt hành động của cô, rất lưu loát thành thục, giống như người vợ hiền thục đức chờ đợi chồng về nhà.

Tinh thần Lục Cẩn Niên hơi lay động, sau đó yên lặng không tiếng động cầm đũa, ung dung ăn cơm.

Từ đầu đến cuối Kiều An Hảo đứng ở một bên nhìn, thỉnh thoảng còn giúp Lục Cẩn Niên thêm cơm múc canh.

Hình ảnh rất bình thường, không khí rất ấm áp.

Lục Cẩn Niên ăn cơm xong, thì lên lầu, Kiều An Hảo thu dọn đồ xong, kêu má Trần đi rửa sạch, sau đó rửa tay trong phòng vệ sinh ở lầu một rồi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên đã tắm xong, mặc áo ngủ bằng bông màu xanh nhạt, ngồi trên ghế salon, đang xem TV, tóc có hơi ướt, có vẻ tắm xong nhưng chưa dùng máy sấy sấy tóc.

Kiều An Hảo không quấy rầy Lục Cẩn Niên, chỉ cầm áo ngủ của mình, vào phòng tắm, bởi vì Lục Cẩn Niên mới vừa tắm xong, nên nhiệt độ trong phòng tắm bốc hơi, có hơi nóng, lúc Kiều An Hảo tắm xong đi ra, trên da có hơi ửng hồng.

Lúc cô đi vào phòng thay đồ, nhìn qua giường, suy nghĩ một chút về con gấu bị mình đặt trong ngăn kéo phía dưới cùng trong phòng thay đồ, do dự một chút, cuối cùng vẫn không lấy, trực tiếp đi đến trước bàn trang điểm, thoa mỹ phẩm dưỡng da.

Lúc Kiều An Hảo đang xoa mắt, Lục Cẩn Niên ngồi trên ghế sa lon xem TV, trong lúc bất chợt nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mở miệng, hỏi: "Không phải cô nói tìm tôi có việc sao?"

Bị Lục Cẩn Niên nhắc nhở như vậy, Kiều An Hảo mới chợt nhớ lại chuyện quan trọng, ngón tay cô đặt ở khóe mắt dừng lại, nhẹ nhàng gật đầu, nhanh chóng thoa xong, mới xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên.

Bị Lục Cẩn Niên nhắc nhở như vậy, Kiều An Hảo mới mạnh mẽ nhớ đến chuyện chính, đầu ngón tay đang đặt ở hốc mắt dừng một chút, rất nhanh lại tiếp tục xoa, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, mới xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, mím môi, mở miệng nói: "Vừa rồi bác Hứa gọi điện thoại tới, nói thứ sáu này là sinh nhật của anh Gia Mộc, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, cho nên cần anh..."

Kiều An Hảo nói được một nửa, liền ngừng lại, nửa câu còn lại "cải trang thành Hứa Gia mộc, cùng tôi diễn trò" như thế nào cũng không nói nên lời, cuối cùng liền trực tiếp im lặng.

Lời nói của Kiều An Hảo còn chưa dứt, Lục Cẩn Niên lại nghe đến sinh nhật của Hứa Gia Mộc, đã hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, ánh mắt anh cũng không có biến hóa gì quá lớn, vuốt cằm nhìn Kiều An hảo, có chút lơ đãng "ừm" một tiếng, sau đó quay đầu, tiếp tục nhìn ti vi.

Ánh đèn trong phòng rất ấm áp, bao phủ lên người Lục Cẩn Niên, khiến khuôn mặt anh tuấn của anh khi nhìn nghiêng có chút mê hoặc.

Kiều An Hảo theo dõi anh trong chốc lát, mới xác định người đàn ông này hình như không có vẻ gì là hờn giận, cảm giác căng thẳng mới nới lỏng xuống, sau đó liền xoay người, nhìn vào gương, sấy tóc của mình, cầm lược, từng chút một chải tóc, lúc đang dở, đột nhiên Kiều An Hảo liền mở miệng: "Chuyện tối hôm qua, Triệu manh đều nói cho tôi biết hết, cảm ơn anh."

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào ti vi, khuôn mặt anh vẫn bình thản, như có như không "Ừ" một tiếng.

"Còn có Lâm Thi Ý và nhà sản xuất Tôn, cũng cảm ơn anh."

Lục Cẩn Niên rất bất ngờ, tại sao Kiều An Hảo lại biết điều này, tay cầm điều khiển từ xa hơi run một chút, sau đó không chút để ý mà bấm điều khiển, gật đầu một cái, không nói gì.

Kiều An Hảo chải xong tóc, do dự một chút, vẫn mở miệng khuyên một câu: "Thật ra không nên loại bỏ toàn bộ đường rút lui sau này của nhà sản xuất Tôn, về sau tôi trốn tránh anh ta là được, nhỡ đâu kinh phí của Khuynh Thành thời gian không đủ, tiền của anh cũng sẽ bị giữ lại trong đó."

Động tác bẩm điều khiến từ xa của Lục Cẩn Niên dừng lại, anh nhìn chằm chằm ti vi, chớp chớp hai cái, qua một lúc lâu, anh mới quay đầu, nhìn liếc qua Kiều An hảo, giọng nói không nóng không lạnh: "Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt."

"Được." Kiều An Hảo lên tiếng, để lược xuống, sau đó đứng lên, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên, rồi đi lên giường.

Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng động, lại nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo đang ở trên giường, cũng không có con gấu bông to bự mà cô vẫn hay ôm, vẻ mặt hơi lặng đi một chút, sau đó lại quay đầu nhìn ti vi, điều chỉnh âm thanh của ti vi về mức nhỏ nhất, cũng nhân tiện tắt đèn đi.

Toàn bộ thế giới, lập tức yên tĩnh trở lại, Kiều An Hảo ở trong chăn, nhắm mắt lại miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu, cô mờ nhạt cảm giác được Lục Cẩn Niên nằm xuống bên cạnh mình, giống như trước đây, hai người cách nhau một khoảng, bởi vì không có con gấu ngăn ở giữa, khoảng cách lại càng lớn hơn.

Bóng đêm dần dần đậm lên, Kiều An Hảo có thể tinh tế nghe thấy được nhịp điệu hô hấp của Lục Cẩn Niên, hơi thở thơm mát của người đàn ông không ngừng bay vào trong từng hô hấp của cô.

Trong thâm tâm có có chút mong đợi, muốn cùng anh phát sinh chuyện gì đó, nhưng lại không dám chủ động, chỉ có thể cứng ngắc thân thể, dù một chút cũng không dám động đậy.

Sau khi hoàn toàn mất ý thức, Kiều An Hảo nặng nề chìm vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nằm ở bên cạnh, lại đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà. Qua một lúc, bởi vì khó chịu, anh ngồi dậy xốc chăn lên, rón ra rón rén xuống giường, cầm theo bao thuốc đi ra ngoài phòng ngủ, đứng ở chỗ cửa sổ cuối hành lang lầu hai, châm một điếu. Vừa hứng gió đêm thổi vào người, vừa hút thuốc, anh phải thật vất vả mới có thể đè ép được cảm giác xúc động táo bạo trong người xuống. Sau đó, anh mới quay trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng nằm xuống giường, nhìn thấy một mảng lớn phía sau lưng cô bị lộ ra ngoài chăn, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn ngủ, da thịt non mềm như có thể búng ra nước, Lục Cẩn Niên thật khó khăn để bình tâm, lại một lần nữa tâm trí anh bị cô làm cho loạn lạc, anh hít vào một hơi thật sâu, vươn tay ra, thật cẩn thận kéo lại chăn cho cô, ngón tay không may đụng phải da thịt của cô, giống như bị điện giật, cả người đều thấy tê dại, ngay lập tức anh lấy chăn che lấp đi cơ thể cô rồi quay lưng lại.

Lục Cẩn Niên cảm giác được độ ấm mềm mại của người con gái đang nằm trong chăn, không ngừng lay động vào lòng anh, khiến cả người anh đều thấy khô nóng khó nhịn, lại muốn đứng dậy nhưng người con gái phía sau lại đột nhiên cọ cọ đầu vào lưng anh.

Toàn thân anh đều vô cùng căng thẳng, vừa định dịch người ra bên ngoài một chút, tay của Kiều An Hảo lại ôm lấy thắt lưng anh.

Chỉ trong nháy mắt, hô hấp của Lục Cẩn Niên như ngừng lại, anh nhắm mắt lại, âm thầm hít vào vài ngụm khí, sau đó mới đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của Kiều An Hảo đang đặt bên hông mình, thong thả xoay người, đang định chuẩn bị tránh ra một khoảng cách với cô, Kiều An Hảo lại hơi nghiêng đầu, gối lên trên cánh tay của anh, hơi thở của cô đều đều kéo dài, phả vào trước ngực anh một hồi ngứa ngáy khó nhịn.

Lục Cẩn Niên muốn đặt Kiều An Hảo sang một bên cũng không thể, bởi vì sức lực anh vừa dùng hơi lớn, khiến Kiều An Hảo đang ngủ say liền bừng tỉnh, cô gái còn đang mơ màng mở to mắt, đáy mắt vẫn còn cả tầng sương mù mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh nhỏ giọng nói thầm một câu: "Lục Cẩn Niên, sao thế?"

Ngữ điệu của cô, mềm mại yếu đuổi, giống như là thầm oán trách, lại giống như đang làm nũng với anh, lúc gọi tên anh, âm thanh còn hơi kéo dài, khiến tận sâu trong đáy lòng Lục Cẩn Niên run lên từng hồi, mạnh mẽ cầm lấy tay cô, rốt cuộc cũng không thể kìm chế mà cúi đầu, ngâm chặt môi của cô.

Kiều An Hảo nửa tỉnh nửa mơ, không giãy dụa cũng không phản kháng, lúc được người đàn ông hôn sâu sắc, còn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nâng hai cánh tay mềm mại lên, ôm lấy cô anh, dáng vẻ cô ngoan ngoãn nhu mì như vậy, khiến Lục Cẩn Niên hoàn toàn mất hết ý trí...

-

Đã một thời gian rất lâu rồi, anh và cô có một buổi tối ăn ý – yêu.

Lục Cẩn Niên cũng không biết nên hình dung cảm giác của mình như thế nào, vui sướng đầm đìa sao? Cả thể xác và tinh thần đều vui sướng sao?

Nói ngắn gọn là lúc kết thúc, cả người anh đều có chút lâng lâng hoa mắt choáng váng, anh ghé vào trên người cô, trong phòng tràn ngập mùi nam nữ hoan ái của anh và cô, từ trước đến nay, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đợi hơi thở của anh vững vàng trở lại, lúc từ trên người Kiều An Hảo rời đi, cô gái đã hoàn toàn ngủ say, bởi vì hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên phiếm hồng rất đáng yêu.

Lục Cẩn Niên vươn tay, yêu chiều vỗ về đầu của cô, sau đó lấy khăn ướt trong tủ đầu giường, lau sạch sẽ thân thể của cả hai người, rồi kéo cô vào trong ngực, hài lòng nhắm mắt lại.

Thẳng thắn mà nói, lúc ban đầu Lục Cẩn Niên cũng không muốn phát sinh chuyện đêm kia với Kiều An Hảo, rất lâu rồi, quá mức để ý, bất cứ chuyện gì cũng cẩn trọng, sợ khi xảy ra, cuối cùng sẽ trở thành tổn thương người giao dịch.

Lục Cẩn Niên lo lắng như vậy, Kiều An Hảo cũng lo lắng như vậy, cho nên qua hôm sau hai người đều suy nghĩ đối phương sẽ mở miệng thế nào, kết quả hai người nhìn đối phương cũng không có bất kỳ giải thích gì về chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, vì vậy đều ăn ý lựa chọn im lặng.

Có một số việc, là độc dược, một khi bắt đầu, thì không thể bỏ.

Hôm sau, Lục Cẩn Niên vẫn ở lại Cẩm Tú Viên như cũ, ban đêm mặc dù hai người cũng rất tò mò, rốt cuộc trong lòng đối phương nghĩ gì về chuyện tối hôm qua, nhưng mà buổi tối vẫn tiếp tục làm chuyện đêm trước.

Mọi chuyện tốt đẹp, mặc dù tới quá mức bất ngờ, giống như là một giấc mộng, nhưng cả hai không ai muốn làm vỡ nó.

Tận đáy lòng hai bên đều có sự quan tâm đến nhau.

Kiều An Hảo sợ mình vừa mở miệng, thì sẽ cùng Lục Cẩn Niên quay trở về trước đây.

Lục Cẩn Niên sợ mình vừa mở miệng, Kiều An Hảo sẽ cho là anh ép buộc.

Ai cũng muốn giữ lại điều tốt đẹp kia, sợ biết rõ có thể chẳng qua là hư ảo lừa mình dối người, nhưng đối với yêu thương dài đến ba năm mà nói, coi như chẳng qua là hư ảo nhất thời, bọn họ cũng muốn hết sức có thể duy trì bao lâu hay bấy lâu.

Ba hôm sau, tiếp tục quay《 Khuynh Thành Thời Gian 》 như cũ, trở lại đoàn phim, ở đây không giống Cẩm Tú viên, có thể mỗi ngày mỗi đêm không kiêng kị ở chung một chỗ, nhưng mà trước sinh nhật của Hứa Gia Mộc Sinh ba ngày, đoàn phim cần quay cảnh trong thành phố, cho nên đêm đó sau khi Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên vội vã xong việc của mình, cũng trở về Cẩm Tú viên.

Ban đêm, tất nhiên không thiếu được một cuộc kiều diễm – vui mừng – yêu thương.

Ngày hôm sau Kiều An Hảo mệt mỏi, thức dậy hơi trễ, rửa mặt xong xuống lầu, má Trần đã làm xong cơm trưa, Kiều An Hảo không nhìn thấy Lục Cẩn Niên, cho là anh có việc ra ngoài, cho nên tự nhiên xuống rửa tay, chuẩn bị ngồi xuống ăn cơm, má Trần lại nói: "Để tôi lên lầu gọi ông Lục."

"Anh ấy không có ra ngoài?" Kiều An Hảo nghi ngờ ngẩng đầu lên.

"Lúc nãy trợ lý của ông ấy tới, hai người đang ở trong thư phòng."

Kiều An Hảo gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Má xem cơm đã xong chưa, tôi sẽ đi lên gọi bọn họ xuống ăn cơm."

Bước chân Kiều An Hảo nhẹ nhàng đến cửa thư phòng của Lục Cẩn Niên, định đóng vai, cô vừa giơ tay lên muốn mở cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến giọng của Lục Cẩn Niên: "Đúng rồi, tối thứ năm tuần này, tôi muốn trở về một chuyến bên nhà họ Hứa, cậu nhớ để lịch trình trống ngày hôm đó."

"Thứ năm tuần này?" Trợ lý dừng lại một chút, hỏi một câu:" Lục tổng muốn đóng vai của cậu Hứa?"

Lục Cẩn Niên không lên tiếng.

"Thứ năm tuần này là sinh nhật của cậu Hứa, nhưng mà..." Trợ lý ngừng một chút, muốn nói lại thôi lại mở miệng nói: "Thứ năm tuần này, cũng là sinh nhật của Lục tổng."

Cả người Kiều An Hảo lập tức sững sờ ngoài cửa phòng, thứ năm tuần này là sinh nhật của anh?

Cô hiểu rõ Lục Cẩn Niên, dường như anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, trước đây cô cũng tò mò hỏi thăm Hứa Gia Mộc có biết sinh nhật của Lục Cẩn Niên không, Hứa Gia Mộc còn trách tính tình Lục Cẩn Niên quái gở, hỏi sinh nhật anh cũng không nói.

"Lục tổng, anh làm cậu Hứa tổ chức sinh nhật, vậy sinh nhật của anh thì sao?"

"Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ là." Lời nói Lục Cẩn Niên vô cùng tự nhiên, thoải mái, giống như không hề để ý đến sinh nhật của mình.

Kiều An Hảo hơi nhăn trán, nhìn thoáng qua khe cửa, vừa vặn thấy Lục Cẩn Niên ngồi ở trước bàn đọc sách, cúi đầu, chậm rãi lật xem văn kiện, lật xem được một nửa, thì bất chợt như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khoảng không trước mặt, vẻ mặt hoảng hốt một chút, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia tự giễu, sau đó lại cúi đầu, vừa lật xem văn kiện, vừa dùng giọng điệu chẳng cảm xúc gì, không chút để ý nói:"Nói ra sinh nhật của tôi xong, cũng không có gì để trải qua."

Là không có gì để trải qua, từ sau khi mẫu thân qua đời, trên cái thế giới này biết người biết sinh nhật của anh ít ỏi đến nỗi có thể đếm được, ba, vợ ba, còn có ông nội...... Nhưng là sinh nhật của anh vào một ngày kia, những người đó đều chỉ lo lắng nhìn Hứa Gia Mộc ra đời, làm sao có khả năng nhớ tới anh? Cho nên, thật sự không có gì để trải qua...... Huống chi, cũng không có người cùng anh vào sinh nhật......

Trợ lý không có nói chuyện.

Trong thư phòng thực im lặng.

Lục Cẩn Niên ưu nhã ngồi ở trước bàn đọc sách, tiếp tục lật xem văn kiện, theo ánh mắt Kiều An Hảo nhìn lại, Lục Cẩn Niên bây giờ với Lục Cẩn Hiên lạnh lùng cao ngạo của ngày thường, không có gì khác nhau, thậm chí giọng điệu của anh vừa nói chuyện, có cam chịu và vô tình, nhưng mà không biết sao lại thế này, Kiều An Hảo lại thấy được có chút chết chóc và cô độc trên người đàn ông ấy.

Cô nhớ rõ tường tận, mỗi lần sinh nhật Hứa Gia Mộc, không thiếu người tới chúc mừng, không khí luôn náo nhiệt, mà lần nào Lục Cẩn Niên cũng xuất hiện, hơn nữa mỗi lần đều tặng quà sinh nhật cho Hứa Gia Mộc, cả người anh thoạt nhìn thực bình tĩnh, nhưng có ai từng nghĩ đến, ngày nào đó, thật ra cũng là sinh nhật của anh, anh có thể thản nhiên chứng kiến em trai mình nhận được nhiều lời chúc phúc, mà cũng vừa vặn là sinh nhật anh, ngay cả một câu cơ bản nhất "Sinh nhật vui vẻ" cũng không từng nghe quá.

Đáy lòng Kiều An Hảo, nảy sinh một tia đau lòng, cô tựa vào vách tường, đứng hồi lâu, mãi cho đến khi má Trần từ phòng ăn đi ra, Kiều An Hảo mới lấy lại tinh thần, gõ cửa thư phòng.

Buổi chiều, có thể ở công ty truyền thông Hoàn Ảnh có việc, cho nên Lục Cẩn Niên vừa ăn cơm xong, liền rời đi cùng trợ lý.

Bởi vì không cần quay phim, Kiều An Hảo không có việc gì để làm, nghĩ đến thứ sáu cũng là sinh nhật Lục Cẩn Niên, lại là sinh nhật Hứa Gia Mộc, vì thế liền nghĩ đi ra ngoài mua quà tặng hai người, theo thói quen tìm điện thoại gọi cho Triệu Manh trước, kết quả Triệu Manh cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, Kiều An Hảo ngượng ngùng xin lỗi vì đã quấy rầy, vì thế liền nghĩ, gọi cho Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ làm việc tại Kiều thị, thời gian thoải mái, nghe được Kiều An Hảo rủ cô đi dạo phố, ngay lập tức đồng ý không một chút do dự.

Kiều An Hảo cùng Kiều An Hạ là vậy hôm nào hẹn nhau đi mua sắm đều đến trung tâm thương mại bên cạnh tập đoàn Kiều thị, hôm nay cũng vậy, Kiều An Hảo trực tiếp lên xe đi qua tìm Kiều An Hạ, sau đó hai người đi bộ đến trung tâm thương mại.

Kiều An Hạ cũng còn nhớ rõ sinh nhật Hứa Gia Mộc, cho nên lúc Kiều An Hảo giúp Hứa Gia Mộc chọn quà, Kiều An Hạ thuận đường chọn lựa một phần.

Lúc Kiều An Hạ đang chuẩn bị tính tiền, Kiều An Hảo đứng lại trước quầy thu ngân, không có rời đi, ngược lại nhìn chằm chằm cái gì đó ở bên, nhìn một lượt cửa hàng, cuối cùng thấy được một cái kẹp cà vạt quý phái trang nhã, lập tức chỉ cho nhân viên bán hàng lấy xuống cho mình xem.

Lúc Kiều An Hạ đang chuẩn bị tính tiền, Kiều An Hảo lại ghé vào quầy thu ngân, không hề rời đi, ngược lại lại nhìn chằm chằm gì đó ở bên trong, lần lượt nhìn một lần, cuối cùng cũng thấy được một chiếc kẹp caravat cực kỳ đắt tiền liền lập tức chỉ người bán hàng lấy cho mình.

Kiều An Hạ không nhịn được lên tiếng giễu cợt: "Kiều Kiều, em mua cho Hứa Gia Mộc một món rồi còn chưa đủ? Còn phải mua thêm sao?"

Kiều An Hảo nở một nụ cười với Kiều An hạ, giơ hai tay nhận lấy chiếc kẹp caravat mà người bán hàng đưa đến, đắn đo suy nghĩ một chút, sau đó liền khoa tay múa chân ở trước ngực mình, xoay người, quay mắt về phía Kiều An Hạ hỏi: "Thế nào?"

Kiều An Hạ lui về phía sau hai bước, nghiêm túc nhìn vài lần, sau đó gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Kiều An Hảo cúi thấp đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc kẹp caravat trong chốc lát, càng nhìn càng thấy ưng ý, trong đầu cũng không nhịn được tưởng tượng ra dáng vẻ của Lục Cẩn Niên khi đeo chiếc kẹp caravat này.

Kiều An Hạ chờ một chút liền không kiên nhẫn, không nhịn được thúc giục một câu: "Kiều Kiều, em đã nghĩ kỹ chưa?"

Lúc này, Kiều An Hảo mới đưa chiếc kẹp cho người bán hàng: "Làm phiền rồi, giúp tôi bọc lại nhé."

Người bán hàng mỉm cười gật đầu một cái: "Xin hỏi, hai vị tính tiền cùng nhau hay tính riêng?"

Kiều An Hạ lấy ví tiền ra, rút ra tấm thẻ màu đen, không hề nghĩ ngợi nói: "Tính cùng đi."

"Tính riêng đi." Kiều An Hảo vươn tay ngăn cản Kiều An hạ, ôn tồn cười với người bán hàng, sau đó quay đầu lại nhìn Kiều An Hạ, mở miệng nói: "Chị, quà sinh nhật, em muốn tự mình mua."

Kiều An hạ có chút không chịu được nói: "Được rồi, tùy em."

Sau đó đưa thẻ cho người bán hàng: "Tính tiền cho phần của tôi, không có mật mã."

Người bán hàng tươi cười giơ hai tay lên tiếp nhận, nhanh nhẹn tính tiền, sau đó cho phần quà của Kiều An Hạ vào một cái túi to rồi đưa cho Kiều An hạ, sau đó còn đưa tay chỉ vào quầy phục vụ ngoài cửa, lễ phép nói: "Cô ơi, nếu cô muốn tặng quà, cần đóng gói và có thiệp chúc mừng, có thể đi sang bên kia để chọn lựa."

Kiều An Hạ mỉm cười gật đầu một cái, tiếp nhận túi đồ, để lại lại cho Kiều An Hảo một câu: "Chị đi trước xem sao", sau đó bước đi về phía quầy phục vụ.

Kiều An Hảo thanh toán xong, cũng đi đến, chọn được hai chiếc hộp xinh đẹp, sau đó đưa cho người bán hàng đóng gói lại, vẫn không quên dặn người bán hàng một câu, màu đỏ là gói cho quà của Hứa Gia Mộc, màu lam là gói cho chiếc kẹp caravat kia.

Kiều An Hạ đang ngồi viết lời chúc tò mò hỏi một tiếng: "Kiều Kiều, chẳng lẽ không phải cả hai thứ đều là tặng cho Hứa Gia Mộc hả? Sao còn chia ra gói vào hai hộp?"

Kiều An Hảo cầm bút, chuẩn bị tự tay viết lời chúc, hơi giật mình một chút, sau đó liền khôi phục lại tự nhiên, cúi đầu, trước tiên viết bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ", sau đó mới dịu dàng nói: "Hai ngày nữa, một người bàn ở đoàn làm phim của em cũng có sinh nhật, em cũng muốn chọn cho anh ta một món đồ."

Thật ra, ngay từ đầu Kiều An Hảo đã muốn nói cho Kiều An Hạ biết quà tặng kia là dành cho Lục Cẩn Niên, nhưng lại nhớ đến một tháng trước, Kiều An Hạ vẫn còn muốn trở thành bạn gái của Lục Cẩn Niên, lại bị anh từ chối thẳng thừng, cho nên Kiều An Hảo sợ mình nói ra sẽ chọc cho Kiều An Hạ mất hứng, cuối cùng liền chọn cách giữ bí mật.

"Như vậy. . ." Kiều An Hạ hơi không để ý trả lời, sau đó ký lên thiệp chúc mừng, đưa cho nhân viên bán hàng.

Đợi khi hai món quà của Kiều An Hảo cũng gói xong, thì hai người đi ra ngoài.

Có thể vừa rồi Kiều An Hảo nhắc tới nguyên do quay phim, Kiều An Hạ nhớ tới mấy ngày trước Kiều An Hảo suýt nữa gặp chuyện không may, ngay sau đó ngày hôm sau, tràn ngập tin tức scandal của Lâm Thi Ý.

Nếu đổi lại trước kia, cô cũng sẽ không nghĩ cái gì, nhưng đêm đó chính mắt cô thấy, dáng vẻ Lục Cẩn Niên nổi giận mà mất đi lý trí vì muốn tốt cho Kiều Kiều, cho nên qua hôm sau thấy Lâm Thi Ý bị người người chửi rủa, cô lập tức hiểu ra, vậy chắc chắn là Lục Cẩn Niên thao túng sau lưng vì Kiều An Hảo.

Cô cho là anh đã làm đủ rồi, nhưng buổi tối hôm đó, cô tham gia một bữa tiệc, vừa vặn trong bữa tiệc đó có nữ cổ đông của Truyền Thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới Tôn tổng tự rút lui, thì nữ cổ đông kia mở miệng giải thích, sự việc chính xác là thái độ Lục Cẩn Niên cứng rắn đá Tôn tổng phạm sai lầm ra khỏi đoàn phim.

Thì ra, Lục Cẩn Niên yêu Kiều An Hảo yêu đến mức cái gì cũng không cần.

"Chị, chị nhìn bộ quần áo này như thế nào?" Đột nhiên xuất hiện giọng nói của Kiều An Hảo, khiến Kiều An Hạ đang miên man suy nghĩ giật mình tỉnh lại, Kiều An Hạ nghe tiếng nhìn lại, thấy Kiều An Hảo đứng trước kính dưới ánh đèn chiếu sáng vào, trong tay giơ lên một lễ phục nhỏ màu hồng, nghiêng đầu, xinh xắn ướm thử.

Ánh đèn sáng ngời, chiếu từ trên đầu Kiều An Hảo chiếu nghiêng xuống, làm tôn lên nước da trắng như tuyết của cô, cô cũng không có trang điểm, nhưng làn da rất đẹp, gương mặt như được vẽ ra, môi đỏ răng trắng, thật sự là một mỹ nhân hiếm thấy.

Cha mẹ Kiều An Hảo đã mất, sau khi sống nhờ ở nhà Kiều An Hạ, lúc nào cũng khiêm nhường với Kiều An Hạ, đúng như lời Kiều An Hạ, nói gì nghe nấy, cho nên dù là Kiều An Hạ biết Kiều An Hảo xinh đẹp hơn mình, nhưng cho tới bây giờ chưa từng để ở trong lòng.

Bởi vì tận đáy lòng cô biết, cô vẫn luôn rất tự tin, Kiều An Hảo không sánh bằng mình, phải biết rằng, Kiều An Hảo chỉ là một cô nhi, mà cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kiều thị, hòn ngọc quý trên tay của cha mẹ, người nối nghiệp tương lai của Kiều thị.

Nhưng mà bây giờ, vừa vặn Kiều An Hạ quan sát Kiều An Hảo dưới ánh đèn, vậy mà tinh thần lại dao động.

Cô cũng không biết, Kiều An Hảo xinh đẹp đến lấn lướt người khác, khiến tinh thần người khác hoảng loạn, vì sao Lục Cẩn Niên thích cô, chính là thích vẻ đẹp của cô sao?

Kiều An Hảo vẫn nhìn chằm chằm Kiều An Hạ, không nhịn được cau mày, môi đỏ mọng mềm mại trề ra, lại gọi hai tiếng: "Chị? Chị?"

Kiều An Hạ lại thu hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện mình quan sát Kiều An Hảo đến mê man, mi mắt rũ xuống, tự đáy lòng khen ngợi một câu: "Đẹp lắm, thích không? Chị mua cho em."

Kiều An Hảo xoay người, quan sát trong gương một lát nữa, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Quên đi, đi xem thêm đi."

Việc đi dạo này hơn một giờ, Kiều An Hảo cũng không chọn được bộ đồ mình thích, cuối cùng cùng với Kiều An Hạ tìm một quán cà phê trong cửa hàng rồi ngồi xuống.

Từ lúc Kiều An Hảo biết ngày sinh của Lục Cẩn Niên, vẫn luôn thầm dự tính làm thế nào tổ chức sinh nhật cho Lục Cẩn Niên, lúc đi vào quán cà phê, thấy trên vách tường quán cà phê cho nên dán đầy bong bóng màu tím màu hồng xinh đẹp, cô chợt nghĩ ra, mình cũng nên trang trí cho Cẩm Tú viên, cho Lục Cẩn Niên một sự bất ngờ.

Chọn xong cà phê, Kiều An Hảo tiện tay lấy điện thoại di động ra, vào mấy shop bán hàng online, nhân tiện chọn lựa một ít đồ trang trí đẹp đẽ, khi nhìn đến đủ loại nến chữ xinh đẹp, lập tức cảm thấy thích thú, nghiêng đầu, nghĩ rốt cuộc mình có nên đặt trên mặt sàn trong phong ngủ không, đặt ra một đống câu hỏi?

Kiều An Hảo nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ nghĩ ra một câu nói đơn giản nhất: Lục Cẩn Niên, sinh nhật vui vẻ.

Vì thế liền viết mấy chữ kia đưa cho chủ quán, sau đó nói đại khái diện tích mặt sàn phòng ngủ cho chủ quán, chủ quán tính toán một chút, nói cho Kiều An Hảo tổng thể cần bao nhiêu ngọn nến, Kiều An Hảo dựa theo lời tư vấn của chủ quán, viết xuống đơn hàng.

Sinh nhật, cần có bánh sinh nhật ......Kiều An Hảo mua xong đồ trang trí, vốn muốn đi Thiên Nga Đen đặt một chiếc bánh sinh nhật, nhưng lúc cô rời khỏi cửa hàng bán đồ cao cấp , nhìn đến quảng cáo cách làm bánh ngọt thủ công, Kiều An Hảo chớp mắt nhìn, sau đó theo hướng dẫn cách làm bánh ngọt trong quảng cáo, một lần mua hết thảy toàn bộ, công cụ làm bánh ngọt, lò nướng, chuẩn bị đến ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên, tự mình làm một cái bánh ngọt chúc mừng sinh nhật anh.

Kiều An Hảo thanh toán xong, nghĩ đến ý tưởng hoàn mĩ kia, khóe môi nhịn không được dương lên.

Sau khi Kiều An Hạ bị dáng vẻ xinh đẹp của Kiều An Hảo làm cho chấn động, thường thỉnh thoảng nhìn chằm chằm xem Kiều An Hảo trong chốc lát, cũng không biết có phải lòng cô đang bị quấy phá hay không, cô càng quan sát

Kiều An Hảo, càng cảm thấy Kiều An Hảo ở 365 độ đều không có góc chết nào, rất xinh đẹp đến nỗi không thể không ngắm nhìn.

Kiều An Hạ nhìn thấy Kiều An Hảo vẫn mân mê di động,còn thỉnh thoảng cười ngây ngô một chút, nhịn không được lên tiếng hỏi một câu:"Nhìn cái gì đấy? Vui thành như vậy?"

Kiều An Hảo nghe thấy Kiều An Hạ nói, ngẩng đầu, cong cong lông mày liếc nhìn Kiều An Hạ một cái, sau đó cắn ống hút uống một ngụm nước trái cây, cười khanh khách nói:"Em mua một ít đồ ở chợ bán đồ quý báu."

"Không có triển vọng, có thế thôi cũng thích thú được ." Kiều An Hạ cẩu thả nói một câu trào phúng, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua di động của chính mình, thấy trên QQ đăng một tin tức, Kiềù An Hạ tiện tay mở ra, là một bức ảnh mới của Lục Cẩn Niên, muốn hợp tác cùng với Hollywood.

Tin tức ở trên cùng, mở ra một bức ảnh nổi bật của Lục Cẩn Niên, mặt mày anh tuấn, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẹp đẽ giống như thiên sứ

Kiều An Hạ nhìn chằm chằm trong chốc lát, mới trừng mắt nhìn bên ngoài, thu hồi tầm mắt, đối với Kiều An Hảo ở trước mặt mở miệng nói:"Lục Cẩn Niên thật đúng là càng ngày càng thăng tiến , không đơn giản nắm bắt thị trường điện ảnh và truyền hình trong nước, bây giờ đã tiến quân Hollywood rồi."

Kiều An Hảo cũng đã thấy người ở trong đoàn làm phim đăng tin tức trên QQ , nghe được lời nói của Kiều An Hạ, cong lên khóe môi cười cười, nói phụ họa Kiều An Hạ một câu:"Đúng vậy."

Khi học đại học, Kiều An Hảo ở Bắc Kinh, Lục Cẩn Niên ở Hàng Châu, cô nhớ anh, lại không thể trắng trợn liên hệ anh, cho nên sẽ nghĩ đủ các loại biện pháp gửi tin nhắn hoặc QQ cho anh.

Hiện tại, Kiều An Hảo nhìn cái câu hỏi kia, chần chờ một chút, liền ma xui quỷ khiến giống như trước đây, cấp Lục Cẩn Niên một tin nhắn:"Tin tức mới nhất của Văn Báo Đạo nói, bức ảnh mới của anh, muốn hợp tác cùng Hollywood, thật sao?"

Lục Cẩn Niên trả lời tin nhắn của Kiều An Hảo rất nhanh, vẫn như cũ chỉ đơn giản một chữ:"Ừ."

Cho dù là như vậy, Kiều An Hảo cảm thấy giống như anh và cô trở về thời tuổi thanh xuân tốt đẹp trước kia.

Kiều An Hảo bắt đầu nhìn màn hình điện thoại suy nghĩ một chút, lại giống như trước kia, mỗi lần cô đến Hàng Châu, lúc liên lạc với Lục Cẩn Niên, đều la hét đòi anh mời ăn cơm vậy, cô nhắn cho anh một cái tin: "Muốn được mời ăn cơm."

"Được." Di động của Kiều An Hảo, đầu tiền là nhận được hồi âm lại, sau đó lại là một tin nhắn khác, nhiều chữ hơn một chút: "Muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Kiều An Hảo đánh xong mấy chữ, tạm dừng một chút, lại thêm tiếp: "Ngày nào đó?"

Lục Cẩn Niên: "Hôm nay đi."

Kiều An Hảo: "Vậy thì có thể còn cả An Hạ nữa, bây giờ đang ở cạnh tôi."

Lục Cẩn Niên: "Hai người đang ở chỗ nào? Tôi đến đón hai người."

Kiều An Hảo không có ý kiến, lập tức thông báo địa điểm cho anh.

Qua chừng một phút, Lục Cẩn Niên nhắn tin lại: "Được, chờ điện thoại của tôi."

"Được." Kiều An Hảo nhắn lại cho Lục Cẩn Niên, tầm mắt chuyển dịch từ điện thoại di động sang, đặt trên người Kiều An hạ: "Chị, vừa rồi lúc em nhắn tin chúc mừng Lục Cẩn Niên, thuận miệng nói một câu bảo anh ấy mời ăn cơm, không nghĩ tới anh ấy lại đồng ý, chị có muốn cùng đi không?"

Kiều An Hạ có vẻ hơi ngẩn người một chút, sau đó thì nói rất tự nhiên: "Tùy tiện đi, không sao cả." Tiếp đó, liền quay ra nhìn điện thoại, bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, rồi nhấn nút chụp ảnh.

Kiều An Hạ nhìn tấm ảnh mình vừa chụp xong, rất đắc ý, đang chuẩn bị chỉnh sửa một chút thì lại ngẩng đầu, nhìn Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, chị hỏi em một vấn đề nhé?"

"Vấn đề gì?" Kiều An Hảo hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ cũng để di động xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: "Kiều Kiều, em có biết người Lục Cẩn Niên thích là ai không?"

Kiều An Hảo lắc đầu: "Không biết."

Dừng một chút, sau đó liền cắn ống hút, còn nói với Kiều An Hạ: "Nhưng mà, lúc trước em có hỏi qua anh ấy, anh ấy nói người mà anh ấy thích đã kết hôn rồi."

Kiều An Hạ không hề hé răng, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, cẩn thận đánh giá một cách chăm chú, sau khi nhìn hồi lâu, phát hiện trong ánh mắt của Kiều An Hảo chỉ có tò mờ, không hề có thứ gì gọi là che dấu hay chột dạ, lúc này cô mới thu hồi lại tầm mắt. Xem ra, Kiều An Hảo thật sự không biết mình chính là cô gái mà Lục Cẩn Niên thích.

Kiều An Hạ cúi đầu, quấy cà phê trong chén, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, nói: "Thật sự là đã kết hôn."

Vốn dĩ Kiều An Hạ đã biết cô gái mà Lục Cẩn Niên thích đã kết hôn, vậy có phải cũng có nghĩa là Kiều An Hạ đã biết người mà Lục Cẩn Niên thích là ai đúng không?

Kiều An Hảo dùng lực cắn cắn ống hút, lắc người một cái, vẫn là mở miệng hỏi một câu: "Chị, không phải chị đã biết người trong lòng Lục Cẩn Niên là ai sao?"

Kiều An Hạ không lên tiếng.

Kiều An Hảo rũ xuống mi mắt, âm thầm chuẩn bị tâm lý, sau đó thoải mái hỏi lại: "Là ai vậy?"

Kiều An Hảo đã kết hôn cùng Hứa Gia Mộc, mà Lục Cẩn Niên vẫn chưa cho Kiều An Hảo biết người anh thích là cô, chắc là không muốn quấy rầy hôn nhân của em trai mình.

Mà Kiều An Hảo và Hứa Gia Mộc có vẻ cũng không tệ lắm... Nếu cô nói ra hết chân tướng, có phải sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của Kiều An Hảo hay không?  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top