Chương 223 - 230 : Bị nghi ngờ yêu ( 11 - 18 )

( 11 )

Kiều An Hảo trả lời: "Là bị đâm xe."

Lục Cẩn Niên thuận theo lời của Kiều An Hảo, không nhanh không chậm hỏi: "Người không sao chứ?"

"Không sao." Kiều An Hảo khẽ chớp mắt, quay đầu lại thuận theo hướng nhìn vừa rồi của Lục Cẩn Niên, đột nhiên phát hiện ngọn hải đăng đối diện, từ góc độ này nhìn sang, khung cảnh đẹp như trong mộng.

Kiều An Hảo nhìn một lúc, nghĩ tới vết thương sau lưng Lục Cẩn Niên, liền nhẹ giọng hỏi: "Anh thì sao?"

"Hử?" Lục Cẩn Niên hỏi lại một câu.

"Vết thương sau lưng anh thì sao? Khỏi chưa?"

"Khỏi rồi." Lục Cẩn Niên ngữ điệu nhàn nhạt, khiến người khác không nghe ra được một chút nào cảm xúc.

Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, nghĩ tới Lục Cẩn Niên cứu mình, tuy là vì Hứa Gia Mộc, nhưng cô vẫn chưa nói cảm ơn một lần nào, vì vậy liền nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn anh."

Lục Cẩn Niên đương nhiên biết Kiều An Hảo cảm ơn là vì viêc gì, hắn không nói lời nào, cũng không nhìn Kiều An Hảo, chỉ là hai tay đút túi, tư thế ưu nhã đứng một bên, lẳng lặng ngắm nhìn ngọn hải đăng phía xa, khóe môi lại câu lên một nụ cười đạm nhạt, qua một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Không có gì."

Kiều An Hảo nghe thấy câu "Không có gì" chậm chễ cả một khoảng thời gian dài của Lục Cẩn Niên, không tiếp lời, hai tay lại chống lên lan can bạch ngọc trước mặt, ngẩng đầu, nhìn lên ánh đèn trên đỉnh sáng nhất của ngọn hải đăng, mặt mày cong cong vẽ ra một nụ cười.

Gió đêm ấm áp, ngọn đèn lung linh, cả không gian yên tĩnh, hai người tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại có một niềm hạnh phúc và thỏa mãn khó nói rạo rực.

Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên mới thu ánh mắt từ phía xa trở về, nhàn nhạt cất tiếng nói: "Cũng sắp bắt đầu ghi hình rồi, đi thôi."

Kiều An Hảo gật gật đầu, quay mình trở lại.

Lục Cẩn Niên liền theo phía sau Kiều An Hảo, bước chân không nhanh không chậm, hai người một trước một sau, không có nhiều lời, một con đường sỏi đá quanh co, lại bị hai người bước đi trên đó biến thành một dải đẹp đẽ động lòng.

Về đến trường quay, Kiều An Hảo mới biết, Trình Dạng và Kiều An Hạ đã từ trong thành phố quay trở lại.

Bởi vì phải quay phim ngay, đạo diễn gọi bọn họ tới nói yêu cầu quay phim, vì vậy Kiều An Hảo căn bản không kịp tới chào hỏi Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ vốn dĩ đang cùng Trình Dạng nói chuyện quay xong bộ phim này, đợi Trình Dạng có thời gian thì đi đâu chơi, kết quả lại nhìn thấy Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên người trước người sau từ rừng cây phía đối diện đi tới, biểu cảm trên mặt cô hơi ngưng lại, hứng thú cùng Trình Dạng tiếp tục nói chuyện phút chốc liền giảm đi rất nhiều, liên tiếp xao nhãng, thậm chí thỉnh thoảng còn thất thần, căn bản không nghe thấy lời Trình Dạng.

Cảnh quay tối nay là Tống Tương Tư, Lục Cẩn Niên với mấy diễn viên quan trọng trong đoàn, thưởng thức Kiều An Hảo tập trung luyện tập một điệu nhảy, mà điệu nhảy này, là Kiều An Hảo chuẩn bị cho bữa tiếc hàng năm của công ty, làm tiết mục chủ chốt.

Yêu cầu của kịch bản là điệu nhảy của Kiều An Hảo rất đẹp, mọi người đều nhìn ngắm đến thất thần, chỉ có Lục Cẩn Niên, nhận được tin nhắn của người con gái đã từng yêu sâu nặng, sau đó vì chọn lựa, rõ ràng có chút không được tập trung, cuối cùng, đợi đến khi Kiều An Hảo nhảy đến đoạn đặc sắc nhất, hắn lại quay mình bỏ đi.

Kiều An Hảo từng học qua vũ đạo, mấy năm này cũng không bị mai một, mà giáo viên vũ đạo trong đoàn phim cũng đã cầm tay chỉ dạy trước cho cô điệu nhảy tối nay cần diễn, động tác không hề khó, vậy nên đối với cô mà nói, cũng chỉ là một chuyện đơn giản.

Theo chỉ thị của đạo diễn, mọi người lần lượt nhập vai, đem ánh mắt toàn bộ đều đặt lên người Kiều An Hảo.

( 12 )

Kiều An Hảo một thân váy đỏ, để chân trần, đứng trên mặt sàn đá cẩm thạch lớn tinh khiết, nhẹ nhàng nhảy múa.

Đạo diễn thiết kế bối cảnh vô cùng đẹp đẽ, sau lưng là cửa sổ sát đất rộng mở, bên ngoài khung cửa là ngọn hải đăng lung linh, rèm cửa màu trắng, tường màu trắng, đến cả mặt sàn cũng là màu trắng, chỉ có duy nhất váy Kiều An Hảo là màu đỏ, màu sắc tương phản mạnh mẽ, làm nổi bật lên dáng múa của Kiều An Hảo, chói mắt lạ thường.

Để giúp cho Kiều An Hảo càng dễ dàng nhập thần vào điệu múa hơn, còn đặc biệt mở nhạc nền.

Toàn bộ hiện trường quay phim, ngoài tiếng âm nhạc ưu mĩ, cũng không hề có bất cứ âm thanh nào khác.

Hạ eo, nhấc chân, vút bay, váy đỏ phiêu dật, tà váy bồng bềnh.

Cô không đi giầy, đôi chân nhỏ bé, khéo léo, dưới sự trợ giúp của váy đỏ, tựa như sứ trắng.

Lục Cẩn Niên đứng ở bên cạnh Tống Tương Tư, đầu tiên rút điện thoại ra, làm ra dáng vẻ như đang xem tin nhắn, sau đó có chút nóng lòng ngẩng lên nhìn Kiều An Hảo, kết quả trong khoảnh khắc nhìn thấy Kiều An Hảo nhảy múa phiêu dật trước cửa sổ, biểu tình của hắn liên ngưng lại.

Vốn dĩ Lục Cẩn Niên lúc này, muốn lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại, nhưng hắn lại vẫn chăm chú nhìn điệu múa của Kiều An Hảo, thậm chí trong đầu sớm đã quên mất bản thân lúc này đang quay phim, trong lòng lại có một luồng cảm xúc sôi nổi cuộn trào không nói thành lời.

Đạo diễn ở phía xa thông qua máy quan sát nhìn thấy một màn này, lông mày chau lại, tưởng rằng Lục Cẩn Niên đột nhiên sáng tạo thêm kịch bản, cũng không hô "cắt".

Nhưng mà qua một lúc lâu, Lục Cẩn Niên cũng vẫn như cũ không có phản ứng nào. Tống Tương Tư đứng bên cạnh Lục Cẩn Niên, phát giác ra người đàn ông đứng bên cạnh mình thật lâu cũng không hề có động tĩnh, mơ hồ phát hiện được bất thường, liền quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên một chút, phát hiện hắn cư nhiên lại đang xuất thần, sau đó vô thức nhìn qua phía đạo diễn, nhìn thấy đạo diễn đang nhăn mày, hiển nhiên là đang không vui.

Tống Tương Tư khẽ động ánh mắt, giả vờ như không cẩn thận, đưa tay qua một chút, sau đó cốc nước cầm trong tay "choang" một cái rơi xuống đất, vỡ thành vô số vụn nhỏ.

Tiếng vỡ vụn này, thức tỉnh được Lục Cẩn Niên.

Đạo diễn buộc phải hô "Cắt".

Tống Tương Tư không đợi đạo diễn lên tiếng, liền nở nụ cười, phóng khoáng nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi không tập trung, làm lại một lần nhé, tôi đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý nữa."

Thái độ của Tống Tương Tư rất tốt, đạo diễn cũng không nói gì, ra hiệu cho nhân viên tiến lên trang điểm.

Tống Tương Tư nhân lúc mọi người hỗn loạn, nhè nhẹ nghiêng đầu, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Lục Cẩn Niên một câu: "Lục đại ảnh đế, tuy rằng điệu múa của tiểu thư Kiều An Hảo thực sự là rất đẹp, nhưng xin anh nhớ cho, anh hiện tại đang quay phim, anh lẽ nào muốn cho tất cả mọi người trong đoàn phi đều biết, anh là có ý với tiểu thư Kiều An Hảo sao?"

Lời của Tống Tương Tư ngắn gọn nhanh chóng, nói xong, trực tiếp quay mình, rời đi.

Biểu hiện của Lục Cẩn Niên cũng không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng trong lòng, lại có chút âm thầm kinh động.

Hắn vừa rồi cư nhiên quên mất bản thân đang quay phim, chăm chú nhìn Kiều An Hảo cũng coi như xong đi, thậm chí thân thể còn nổi lên cảm giác... nếu như không phải là vừa rồi Tống Tương Tư phản ứng nhanh làm đổ cốc nước, sợ rằng thực sự như cô ta nói, hắn liền cứ như vậy, trước mặt tất cả mọi người trong tổ phim, bộc lộ hết lòng dạ của mình...

Những năm này, hắn luôn tưởng rằng mình có thể che giấu rất tốt, nhưng đến hiện tại hắn mới phát hiện, thì ra, là hắn quá đề cao khả năng tự khống chế của bản thân, hoặc có thể nói, hắn trước giờ đối với người con gái tên Kiều An Hảo này, không hề có một chút lực kháng cự.

Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, âm thầm thở ra một hơi, muốn ép xuống những cảm xúc cuộn trào, xung động trong cơ thể mình.

( 13 )  

Vừa rồi điệu múa của Kiều An Hảo quá đẹp đẽ, tất cả sự chú ý của mọi người dường như đều đặt trên người cô, nên không có nhiều người chú ý đến sự thất thố của Lục Cẩn Niên.

Không có nhiều người không có nghĩa là không có ai, trong lúc quay phim, phản ứng của Lục Cẩn Niên đều hiện hiện rõ ràng trước ánh mắt Kiều An Hạ.

Vừa rồi, Lục Cẩn Niên, rõ ràng là nhìn Kiều An Hảo nhảy múa đến ngây người, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn Kiều An Hảo vô cùng nóng, dường như có một thứ gì đó đang hừng hừng thiêu đốt trong đáy mắt.

Nghi hoặc của Kiều An Hạ mấy ngày trước vừa ép xuống, lại một lần nữa dâng lên đầy trong tâm trí.

Kiều An Hảo trang điểm xong, lúc uống nước, không cẩn thận làm đổ nước ra tay, cô nhìn thấy túi của mình đặt bên cạnh Kiều An Hạ, liền nói: "Chị, giúp em lấy khăn giấy trong túi."

Kiều An Hạ định thần lại, biểu cảm bình tĩnh không nhìn ra được điều gì, mở túi của Kiều An Hảo, lúc lục tìm trong túi, lại nhìn thấy một bình thuốc mỡ quen thuộc, cả người cô phút chốc sững sờ.

"Chị, tìm thấy chưa?"

Tiếng của Kiều An Hảo lại truyền tới, Kiều An Hạ lập tức định thần lại, đem khăn giấy đưa qua cho Kiều An Hảo, sau đó lại liếc qua bình thuốc mỡ nhỏ kia trong túi của Kiều An Hảo, rồi mới giả bộ như cái gì cũng không nhìn thấy rút tay ra, kéo khóa túi của Kiều An Hảo.

Bình thuốc nhỏ đó, cô biết, đó là của Lục Cẩn Niên.

Theo như cô biết, là hai năm trước, sau khi một buổi tiệc kết thúc, cô uống không ít rượu, đành phải để trợ lí của Lục Cẩn Niên lái xe đưa về nhà, sau đó cô nhìn thấy trợ lí của Lục Cẩn Niên đem bình thuốc này đưa cho Lục Cẩn Niên, dặn dò hắn buổi tối nhớ bôi lên miệng vết thương trước ngực.

Lúc đó cô tò mò, còn nhiều lời hỏi một câu, trợ lí Lục Cẩn Niên nói với cô, đó là một thứ thuốc trị sẹo rất thần kì, mua tại Vân Nam.

Cô thuận miệng hỏi, có thể mua ở đâu được, cô cũng đi mua một ít. Trợ lí Lúc Cẩn Niên nói với cô, thứ thuốc đó, có lẽ cả Bắc Kinh, cũng chỉ có trong tay của mình Lục Cẩn Niên.

Chỉ có Lục Cẩn Niên mới có, nhưng bây giờ Kiều An Hảo cũng có... Kiều An Hảo cũng chưa từng đi Vân Nam, cũng không thể mua được loại thuốc mỡ này, nên thuốc mỡ của cô, chỉ có thể là từ Lục Cẩn Niên...

Kiều An Hạ càng nghĩ, trong lòng càng hoảng loạn, cảnh quay lại lần thứ hai đã bắt đầu ở phía xa, cô lại có chút đứng ngồi không yên, liền quay sang Trình Dạng tìm một cái cớ, đi vào nhà vệ sinh.

Đứng trước bồn rửa, Kiều An Hạ chậm chạm lơ đãng rửa tay, trong đầu từ từ sâu chuỗi những sự việc phát sinh trong mấy năm nay, sau đó trong lòng có một luồng dự cảm mãnh liệt, nói cho cô biết, Kiều An Hảo rất có khả năng là người con gái trong mấy năm nay Lục Cẩn Niên vẫn luôn yêu thương sâu đậm.

Kiều An Hạ bị chính dự cảm của mình, dọa sợ đến hai tay chống đỡ trên bồn rửa, đầu cúi thấp, nhìn nước cuộn, đờ đẫn.

"Kiều tiểu thư?"

Kiều An Hạ nghe thấy tên của mình, quay đầu, nhìn thấy trợ lí của Lục Cẩn Niên từ trong phòng vệ sinh đi ra, cô vội vàng thu hồi biểu tình hỗn loạn của mình, cười với trợ lí của Lục Cẩn Niên, sau đó vừa rửa tay, vừa giả như vô ý hỏi: "Anh từ thành phố trở lại lúc nào thế?"

"Thành phố? Thành phố gì cơ? Tôi không qua đó, buổi chiều tôi ở trong khách sạn ngủ mà." Trợ lí Lục Cẩn Niên vẻ mặt ngơ ngác trả lời.

"Vậy sao? Vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm rồi." Kiều An Hạ vẻ mặt bình tĩnh, cười với trợ lí của Lục Cẩn Niên.

"Vậy không có việc gì thì tôi đi trước đây." Trợ lí của Lục Cẩn Niên nói.

Kiều An Hạ gật đầu, mỉm cười nhìn trợ lí của Lục Cẩn Niên rời đi, sau đó tay mạnh mẽ nắm chặt bệ rửa.

Trợ lí của Lục Cẩn Niên buổi chiều căn bản không lái xe đi, Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng xe bị trợ lí lái đi rồi, hắn muốn tiện đường đi nhờ....

( 14 )

Trợ lí của Lục Cẩn Niên buổi chiều căn bản không lái xe đi, Lục Cẩn Niên lại nói với Trình Dạng xe bị trợ lí lái đi rồi, hắn muốn tiện đường đi nhờ một đoạn...

Hắn rõ ràng là đang nói dối... Nhưng mục đích hắn nói dối là gì?

Lúc ở công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, cô thuận miệng nói một câu Kiều An Hảo thích ăn tôm, buổi tối Lục Cẩn Niên mời cả đoàn phim ăn tôm.

Xảy ra tai nạn xe, hắn ngay lập tức cùng Trình Dạng đến hiện trường, nhìn chằm chằm Kiều Kiều một hồi, không nói đến một câu thừa thãi liền rời đi.

Còn có buổi tối, lúc Kiều Kiều nhảy múa, hắn nhìn Kiều Kiều rõ ràng mê mẩn thất thần, thêm vào bình thuốc nhỏ trong túi của Kiều Kiều nữa....

Cánh tay nắm chặt trên bệ rửa của Kiều An Hạ, càng dùng thêm lực, ngón tay cũng trở nên trắng bệch, trong ngực nổi lên một nỗi ưu phiền bất định.

Nếu như nói vừa rồi trong đầu cô chỉ là dự cảm, chỉ là trực giác của con gái làm loạn, thì lúc này, Kiều An Hạ tuy không nắm chắc một trăm phần trăm, nhưng cũng có chín mươi phần trăm chắc chắn, Kiều An Hảo chính là tình yêu sâu đậm bao nhiêu năm nay Lục Cẩn Niên vẫn tâm tâm niệm niệm, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nghĩ đến buông tay.

Cư nhiên lại là Kiều An Hảo, cư nhiên lại là Kiều An Hảo....

"Hạ Hạ? Hạ Hạ?" Kiều An Hạ mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, cô mơ màng nâng ánh mắt, nhìn người đứng trước mặt mình, nhất thời có chút không phản ứng.

Trình Dạng hai mày nhăn lại, ôm lấy vai Kiều An Hạ, lo lắng nói: "Hạ Hạ, em có chỗ nào không thoải mái à?"

Kiều An Hạ nhìn tay Trình Dạng đặt trên vai, lại ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt mình, sau đó mới chầm chậm định thần lại, lắc lắc đầu với Trình Dạng, nói: "Em không sao."

Trình Dạng đưa tay sờ trán Kiều An Hạ, nhiệt độ bình thường, trái tim lo lắng mới ổn định trở về trong lồng ngực, vẫn có chút không yên lòng quan tâm hỏi một câu: "Sao sắc mặt lại kém như vậy chứ?"

Kiều An Hạ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau đó liền xà vào vòng ôm của Trình Dạng, nhắm mắt lại, yên lặng một hồi, mới nhỏ giọng yếu ớt nói: "Em hơi mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi."

"Được." Trình Dạng dễ dàng lập tức đáp ứng, ôm lấy Kiều An Hạ, quay mình đi ra khỏi phòng vệ sinh, đi được một đoạn, Trình Dạng đột nhiên lại hỏi một câu: "Hạ Hạ, em thực sự không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái thì phải nói với anh, anh đưa em đi bệnh viện."

Kiều An Hạ trong đáy lòng nổi lên một tia ấm áp, lắc đầu với Trình Dạng, lời nói mang theo vài phần nũng nịu nói dối: "Em có lẽ là đến tháng rồi, vừa rồi bụng hơi đau một chút, thực sự không có việc gì."

Lâm Thi Ý còn chưa tốt nghiệp cấp ba, liền bỏ học, đầu tiên còn là một cô gái ở ngoài giới, dựa vào thân thể diện mạo tốt, bên người có không ít đại gia lắm tiền, có cuộc sống nhà lầu xe hơi bao nhiêu người ngưỡng mộ, vào năm cô ta mười chín tuổi, cô ta trong một bữa tiệc may mắn gặp được một người làm đầu tư truyền thông, Lâm Thi Ý cũng không để ý người đó đã năm mươi, nhưng lại mộng tưởng có thể trở thành miếng cơm bát gạo của mình, vì thế cuối bữa tiệc ngày hôm đó liền lén lút đem số điện thoại của mình nhét vào trong tay người đàn ông hơn năm mươi tuổi đó.

Cũng chính nhờ sự chủ động tự cho số điện thoại đó của Lâm Thi Ý, liền bắt đầu cuộc sống của cô ta trong giới giải trí.

Từ mười chín tuổi đến hai mươi bảy tuổi, trong thời gian tám năm này, sự nghiệp của Lâm Thi Ý trong giới giải trí, vẫn luôn luôn trong thế đi lên.

Đương nhiên, kim chủ ở sau lưng của cô ta, cũng người này tiếp người kia thay đổi, hơn nữa còn càng ngày càng lợi hại.

Dù sao, lăn lộn trong giới, có rất nhiều lúc, không phải nhờ thực lực, mà là nhờ hậu thuẫn.

( 15 )

Lâm Thi Ý thực sự rất ghét Tống Tương Tư, đầu tiên cô cũng cố gắng cùng so tài với Tống Tương Tư, nhưng Tống Tương Tư, con người này cũng rất quái dị, nói cô ta một thân thanh cao trong giới giải trí, nhưng có chuyện gì tốt cô ta cũng lấy được, lại không giống như dựa vào chống lưng, nhưng nói cô ta có chống lưng, thì nhiều năm như thế này lại không hề lộ ra một vết tích, tin đồn gì.

Trong giới giải trí đều gọi Tống Tương Tư là nữ diễn viên thiên tài trăm năm khó gặp, Lâm Thi Ý có đấu thế nào cũng đấu không lại Tống Tương Tư, đến cuối cùng đành dứt khoát nhận thua.

Ngoài Tống Tương Tư, trong tám năm này, Lâm Thi Ý không ngừng dùng thủ đoạn, không quản là dựa vào nam minh tinh tuyên truyền lôi kéo sự chú ý, hay là uy hiếp dẫm đạp lên đối thủ nữ của mình, tóm lại có thể nói, cô ta lên như diều gặp gió, mãi cho đến khi Kiều An Hảo giành vai nữ thứ của cô ta trong "Khuynh thành thời quang", cô ta mới bắt đầu gặp chuyện đen đủi.

Chuyện xích đu, khiến cô trong lòng vẫn còn lo sợ, thu liễm đi rất nhiều, cũng khiêm tốn trầm lặng hơn rất nhiều, kết quả, cô ta phát hiện, mình không hề có dấu hiệu vận mệnh chuyển tốt, lại vô cớ mấy ngày này, những lời mời trước đây đều hủy bỏ kí kết với cô, thậm chí trong một lần phỏng vấn, cô ta cố ý để lộ ra dây áo nội y, để hở ra cả nửa bầu ngực, muốn nhờ một động tác nhỏ này, lên top trên weibo, kết quả đám kí giả vẫn luôn canh me loại tin tức tai tiếng scadal này, thế nhưng lại không hề chụp lại ảnh của cô.

Lâm Thi Ý cảm giác được nguy cơ trong sự nghiệp của chính mình, vì vậy liền nghĩ cách lấy lòng đám người có tiếng nói trong giới giải trí mà mình quen biết, kết quả ai ngờ được, đám người đó không biết có phải đã đều thống nhất với nhau hay không, mà toàn bộ đều tránh cô không gặp.

Lâm Thi Ý lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình trạng kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa như thế.

Trong giới giải trí không thiếu nhất chính là minh tinh, nếu như mức độ gây chú ý của một người thấp xuống, chẳng qua bao lâu, sẽ bị mọi người quên lãng.

Vậy nên Lâm Thi Ý cảm thấy mình cần phải kiếm được một chương trình, dù cho có người ở sau lưng cô ta ngáng chân, cũng không thể chặn được tiền đồ của cô ta, vì vậy cuối cùng cô ta nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ tới người duy nhất bây giờ cô ta có thể gặp được, nhà sản xuất Tôn.

Bởi vì cô ta biết, nhà sản xuất Tôn gần đây đang chuẩn bị làm một bộ phim cổ trang.

Kết quả ai biết được, lão quỷ háo sắc này, mỗi ần cô ta nửa đêm đi tìm lão, đều có bộ dạng "người đến không từ" chơi cô, cô cũng vô cùng phối hợp, kết quả sau khi phối hợp xong, lão ta tuy nói cũng rất dễ nghe, nhưng lại không có hành động nào thực tế.

Lâm Thi Ý cũng cảm thấy nhà sản xuất Tôn là cố tình chơi mình, dám tức không dám nói, chỉ có thể càng cố gắn đi lấy lòng lão ta.

Cũng không biết là cô có vận khí tốt, hay là ông trời không nỡ tuyệt đường sống của cô, trong lúc cô lại một lần nữa đi tìm nhà sản xuất Tôn, lại cho cô tìm thấy một đường sống.

Lâm Thi Ý có thẻ phòng của nhà sản xuất Tôn, nửa đêm lẻn vào phòng Tôn tổng, muốn trèo lên giường lão ta, cho Tôn tổng một điều bất ngờ, kết quả lén lút khẽ khàng tiến vào gian phòng, lại nghe thấy thanh âm của Tôn tổng truyền tới.

"Đám ngôi sao nữ này, có thể chơi thì còn ai chưa chơi qua, cũng chỉ có Tống Tương Tư là chưa động đến, nhưng cũng không thể động đến, bảo đảm vé phòng chiếu, ai mà không đem cô ta biến thành thần tiên mà cưng đỡ chứ... À, anh còn không nói, còn có một người, rất đẹp... còn đẹp hơn Tống Tương Tư, thanh khiết sạch sẽ, hơn nữa chỉ nhìn một cái là nhìn ra thuần chất tự nhiên, chưa từng chỉnh sửa... gọi là Kiều An Hảo gì đó... tôi thực sự vô cùng có hứng thú với cô ta, chỉ là giăng bẫy thế nào cũng không mắc, hứng thú lại không có được, vậy nên trong lòng rất ngứa ngáy khó chịu...."

( 16 )

Đây rõ ràng là nhà sản xuất Tôn đang nói chuyện điện thoại cùng người khác, Lâm Thi Ý nghe được nửa sau của câu chuyện, cánh tay vốn muốn đẩy mở cửa phòng ngủ, liền dừng lại.

Nhà sản xuất Tôn có hứng thú với Kiều An Hảo...

Cô ta phí công lấy lòng lão ta lâu như vậy, không đạt được chút lợi lộc nào, nếu như là Kiều An Hảo, vậy cô ta khẳng định là muốn thế nào được thế đấy.

Trong giới này, có những người vì đạt được chỗ tốt, đến chính bạn của mình cũng có thể bán đứng dâng lên cho người khác ngủ không phải là không có, mà Kiều An Hảo lại là người mà Lâm Thi Ý căm ghét nhất, nếu như đem cô ta, đổi lấy một chỗ tốt, tội gì mà không làm chứ?

Khóe môi Lâm Thi Ý cong lên một nụ cười lạnh, không tiến vào phòng ngủ của nhà sản xuất Tôn nữa, liền lặng lẽ rời đi, sau đó liền bắt đầu tính toán, làm thế nào có thể đem Kiều An Hảo dâng lên giường của nhà sản xuất Tôn, sau đó đạt được sự vừa ý của nhà sản xuất Tôn, đem đổi lấy chỗ tốt mà mình muốn?

Có chuyện xích đu làm bài học, kế hoạch lần này của Lâm Thi Ý, cố ý tìm lúc Lục Cẩn Niên không có mặt để hành động.

Ngày hôm đó, là ngày thứ sáu, bởi vì trời đổ mưa, cảnh quay ngoài trời của tổ phim chỉ có thể chọn hôm trời nắng, vậy nên buổi chiều và buổi tối đoàn làm phim trực tiếp cho mọi người nghỉ ngơi.

Nhà sản xuất Tôn ngày hôm đó có lẽ do tâm tình tốt, liền đề xuất buổi tối mời mọi người ăn cơm.

Lâm Thi Ý vừa hay đến kì kinh nguyệt, bụng hơi khó chịu, nên có chút không muốn đi, nhưng lại biết được Lục Cẩn Niên vào thành phố có việc, liền cắn chặt răng, gắng gượng bò xuống giường, trang điểm xinh đẹp đi tham gia bữa tiệc.

Nhà sản xuất Tôn mời khách, mọi người tự nhiên đều sẽ không từ chối, ngoài Lục Cẩn Niên và Trình Dạng buổi tối đưa bạn gái vào trở về thành phố, những người khác có thể đến đều đến đầy đủ.

Địa điểm lựa chọn là một suối nước nóng nghỉ dưỡng cách sơn trang không xa, sau khi ăn cơm xong, nhà sản xuất Tôn còn hào phóng mời mọi người tắm nước nóng.

Lâm Thi Ý tới kì kinh nguyệt, không thể ngâm mình, nên chỉ nằm trên một chiếc giường ấm bên bờ suối nói chuyện cùng với người khác, ánh mắt lại luôn chú ý đến Kiều An Hảo.

Suối nước nóng độ ấm cao, thời gian ngâm mình lâu, sẽ rất dễ bị thiếu nước, Lâm Thi Ý rộng rãi cho người quản lí của mình đi mua mấy thùng nước giải khát mang tới, sau đó còn đặc biệt tìm người phục vụ của suối nước nóng, đem phát cho mọi người mỗi người một chai.

Kiều An Hảo, Triệu Manh, Tống Tương Tư cùng mấy nữ diễn viên khác đang trong bồn tắm rượu đỏ nói chuyện, phục vụ liền mang nước ngọt tới, cẩn thận mở nắp cho mọi người, tự mình từng chai từng chai đưa đến tận tay cho mỗi người.

Người phục vụ không hề nói ai mời, đưa xong nước ngọt liền rời đi, mấy người cũng nghĩ là đó là nhà sản xuất Tôn mời khách đưa tới, cũng không nghĩ nhiều, vừa nói chuyện vừa uống nước.

Không biết là do suối nước nóng quá nóng hay không, hay là ngâm nước lâu khí nóng ngấm vào thân thể, Kiều An Hảo cảm thấy trong người mình càng ngày càng nóng, trong lòng khó chịu như có lửa đốt, đến cuối cùng, cô chịu không nổi liền từ suối nước nóng đứng lên, tìm một lí do, khoác khăn tắm, đi vào nhà vệ sinh.

Kiều An Hảo mở vòi nước, vục nước lạnh rửa mặt, để mình thoải mái một chút, ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt mình đỏ đến không ngờ, cô nhịn không được chà xát mặt, phát hiện chính mình tinh thần lại có một nỗi hưng phấn không hiểu được nổi lên, đến tốc độ nhịp tim cũng theo đó trở nên gấp gáp, đập mạnh đến mức, cuối cùng, Kiều An Hảo phát hiện đầu óc mình có chút mông lung, mơ hồ, khí lực bắt đầu tan rã, ý thức hỗn loạn không rõ ràng, nhưng lại có một loại hưng phấn kì lạ không nói nên lời, trong cơ thể bắt đầu luân chuyển toán loạn.

Hơi thở của Kiều An Hảo càng trở nên gấp gáp, liền sau đó, cả người cô không chịu khống chế mềm nhũn ngã xuống đất.

( 17 )

Lâm Thi Ý vào lúc Kiều An Hảo đi vào nhà vệ sinh, liền ngay sau đó vội vàng đem quản lí và trợ lí của mình cũng đi theo vào, sau khi Kiều An Hảo mất ý thức ngã ra đất, Lâm Thi Ý đưa mắt cho quản lí và trợ lí của mình, sau đó hai người đi lên trước, kéo Kiều An Hảo lên, đem tóc cô xõa ra, che khuất đi khuôn mặt, giả vờ như đang đỡ cô, sau đó nhân lúc mọi người còn đang ở bên suối nước nóng, không có chú ý đến chỗ này, nhanh chóng trực tiếp rời suối nước nóng, sau đó lên xe bảo vệ của Lâm Thi Ý, trở về khách sạn của đoàn phim.

Lâm Thi Ý trực tiếp theo thang máy, đưa Kiều An Hảo lên lầu, sau đó cầm thẻ phòng của nhà sản xuất Tôn quẹt mở của phòng của nhà sản xuất Tôn, kéo Kiều An Hảo vào, trực tiếp ném lên giường, sau đó liền khóa cửa rời đi.

Về đến phòng của mình, Lâm Thi ý rút điện thoại của mình ra, gửi cho nhà sản xuất Tôn một tin nhắn: "Tôn tổng, tôi tặng cho ngài một phần đại lễ mà ngài vô cùng mong muốn, đang ở trong phòng của ngài, tôi khuyên ngài bây giờ tốt nhất nên từ suối nước nóng khu nghỉ dưỡng quay trở về khách sạn nhận lấy."

Nhà sản xuất Tôn tắm suối nước nóng thân thể có chút mệt mỏi, vậy nên liền từ suối nước nóng đi lên, vừa lau mái tóc ẩm ướt của mình, vừa tới phòng gửi đồ lấy điện thoại, kết quả nhìn thấy tin nhắn Lâm Thi Ý gửi đến cho mình khoảng mười phút trước.

Nhà sản xuất Tôn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng liền cất điện thoại đi trực tiếp thay quần áo, thanh toán, sau đó nhanh chóng cho trợ lí lái xe đưa mình trở vê khách sạn mà đoàn làm phim ở.

Triệu Manh và mọi người nói chuyện đến say sưa, đến khi có người ngâm suối nước nóng đủ rồi, đề nghị rời đi, Triệu Manh mới phát hiện, Kiều An Hảo đi nhà vệ sinh lâu như vậy rồi vẫn không thấy quay trở lại, thế là liền đứng lên, đi tới nhà vệ sinh, kết quả tìm một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Kiều An Hảo, chỉ gặp được những người quen khác, trong những bồn tắm khác, lại đảo một vòng những bồn tắm lớn nhỏ trong suối nước nóng, vẫn không tìm được Kiều An Hảo, lúc này mới quay trở lại phòng nghỉ.

Đồ của cô và Kiều An Hảo đều đặt trong cùng một tủ đồ, Triệu Manh mở tủ đồ, phát hiện quần áo và túi xách của Kiều An Hảo vẫn còn trong đó.

Đồ vẫn còn, sợ là Kiều An Hảo vẫn ở trong suối ước nóng, vì vậy lại quay trở lại suối nước nóng.

Không ít người đã ngâm nước nóng đủ, đang lục tục rời đi.

Triệu Manh vừa cùng những người quen biết chào hỏi, vừa cẩn thận tìm trong suối nước nóng tìm một lượt, vẫn không hề tìm thấy Kiều An Hảo, Triệu Manh liền vội vã trở lại phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy bên trong chỉ còn lại vài diễn viên và nhân viên, vừa nói chuyện, vừa thay đồ.

Trong lòng Triệu Manh, nổi lên một tia lo lắng hoảng loạn không nói nên lời, liền lúc cô đang định lại một lần nữa quay lại suối nước nóng tìm kiếm, lại bị Tống Tương Tư gọi lại: "Triệu Manh, mọi người đều rời đi rồi, cô một mình còn từ trong suối nước nóng chạy ra, lại chạy vào trong đó làm gì?"

Triệu Manh liền dừng ngay bước chân, gọi một tiếng Tương Tư tỉ, sau đó mới nói: "Tôi không tìm thấy Kiều Kiều rồi."

"Kiều tiểu thư lúc trước không phải là cùng mọi người nói chuyện sao? Lại nói, một người lớn như cô ấy, làm sao có thể mất đi được?" Tống Tương Tư dừng lại một chút, dò đoán nói: "Hay là Kiều tiểu thư đột ngột có chuyện, thay quần áo đi trước rồi, không kịp nói cho cô?"

"Nhưng mà, quần áo với túi xách của Kiều Kiều còn ở trong tủ." Triệu Manh dừng một chút, lại nói: "Nếu như Kiều Kiều thay đồ rời đi, tôi cũng không lo lắng, nhưng quần áo còn chưa thay, lại không thấy người đâu nữa, theo như tính cách của cô ấy, chắc chắn không thể nào mặc đồ tắm đi loạn được."

( 18 )

Tống Tương Tư nhíu mày, trong lòng nhận ra có gì đó không được bình thường, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm nghị:" Không thấy Kiều tiểu thư là từ khi nào?"

"Lúc cậu ấy đang nói chuyện với chúng ta, sau đó rời đi nhà vệ sinh, rồi chưa có thấy trở lại a..."

Tống Tương Tư không để cho Triệu Manh nói xong liền bước dồn dập bước về phía bể suối nước nóng.

Triệu Manh há miệng, khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía người đại diện của Tống Tương Tư, người đại diện vẻ mặt cũng mờ mịt, đều không hiểu Tống Tương Tư đang định làm cái gì đành vội vàng chạy theo Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư đi đến ly rượu đỏ bên cạnh bể nước nóng, phát hiện tất cả đồ uống ở đó đã không cánh mà bay, Tống Tương Tư tiếp tục nhìn quanh mấy hồ nước bên cạnh, thấy đồ uống bên đó vẫn còn nguyên vẹn, môi cô mím chặt, đáy lòng mơ hồ nhận ra cái gì đó, bèn rời khỏi, còn hướng người đại diện phía sau, đưa ra mệnh lệnh:" Nếu tôi nhớ không sai, giám đốc khu nghỉ dưỡng này trước liên hệ, ngỏ ý định muốn hợp tác, bây giờ cô gọi cho ông ấy, nói rằng điều đó có thể, nhưng phải giúp tôi đưa đến băng ghi hình ở đây, tôi muốn xem ngay lập tức."

Trợ lý của Tống Tương Tư tuy không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, nhưng vẫn lấy di động ấn gọi đi.

Không lâu sau, liền có nhân viên tìm đến Tống Tương Tư, cung kính mời cô đi đến phòng theo dõi.

Tống Tương Tư chăm chú theo dõi những khung ghi hình lớn nhỏ trên màn hình, nhận ra Kiều An Hảo vào trong nhà vệ sinh không lâu, Lâm Thi Ý mang theo người cùng trợ lý đi vào, ánh mắt Tống Tương Tư rét lạnh, đợi thêm 1 chút nữa, nhìn thấy Lâm Thi Ý đi ra, nhưng dễ nhận thấy rằng từ 3 người đã thành 4.

Trong đám người đó có 1 người tóc che gần hết khuôn mặt, căn bản không nhìn rõ dung mạo, nhưng Triệu Manh nhìn qua có thể nhận ra ngay đó là Kiều An Hảo, liền chỉ tay vào màn hình nói:" Kiều Kiều, Kiều Kiều bị Lâm Thi Ý mang đi kìa!"

"Lâm thi Ý mang Kiều Kiều đi làm cái gì? Không được, tôi phải đi tìm cô ta!"

Nói xong, Triệu Manh liền hướng về phía Lâm Thi Ý rời đi chạy tới.

"Cô đứng lại!" Tống Tương Tư vội vàng chạy theo, lớn tiếng gọi Triệu Manh, sau đó nhanh chân bước lên, túm lấy tay Triệu Manh, nói:" Cô cho là đi tìm Lâm Thi Ý bây giờ, cô ta sẽ giao Kiều An Hảo ra sao?"

"Tôi đi báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát?" Tống Tương Tư cười lạnh, lời nói sắc sảo không chút lưu tình:" Cô lấy bằng chứng gì? Lâm Thi Ý là đờ Kiều An Hảo ra khỏi toilet, không có bắt cóc, hơn nữa chúng ta còn là cùng 1 đoàn làm phim, mọi người quen biết nhau là dĩ nhiên, cảnh sát dựa chỉ dựa vào cái băng ghi hình mà đồng ý là Kiều An Hảo đang gặp nguy hiểm? Mà cho dù cô thuyết phục được cảnh sát, thì chỉ sợ lúc bọn họ xét đến, Kiều An Hảo đã đi tong rồi!"

"Vậy chị Tương Tư, bây giờ phải làm sao đây? Lâm Thi Ý luôn luôn ganh ghét với Kiều Kiều, Kiều Kiều bị mang đi hẳn là sẽ không có gì tốt đẹp, đúng rồi, phải gọi cho chị An Hạ..." Nói xong, Triệu Manh liền lấy điện thoại Kiều An Hảo ra, tìm số Kiều An Hạ.

Nhưng cô chưa kịp ấn gọi, đã bị Tống Tương Tư đứng 1 bên cướp lấy điện thoại, vừa tìm số Lục Cẩn Niên vừa noi:" Tìm Kiều tiểu thư đó vô dụng thôi, muốn tìm phải tìm Lục cẩn Niên!"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top