Chương 11 - 20 : Lại muốn dụ dỗ tôi? ( 1 - 10 )
( 1 )
Kiều An Hảo đợi cho tâm tình hoàn toàn bình lặng xuống, mới từ trên sô pha đứng lên, cầm một bộ đồ ngủ, vào phòng tắm. Kiều An Hảo vặn nước vào bồn tắm trước, mới đứng trước bồn rửa mặt tháo trang sức.
Sau khi tẩy trang xong xuôi, cầm bàn chải đánh răng chuẩn bị bôi kem, nhưng xuyên qua âm thanh nước chảy róc rách lại truyền đến một đạo tiếng bước chân.
Kiều An Hảo động tác trong nháy mắt cứng đờ, nắm chặt bàn chải đánh răng trong tay, cô bất động trước bồn rửa mặt một hồi. Sau đó đẩy cửa phòng tắm ra, kết quả liền thấy Lục Cẩn Niên đứng trước ghế sô pha trong phòng ngủ.
Kiều An Hảo lo lắng đề phòng hơn nửa đêm Lục Cẩn Niên có thể hay không trở về, thẳng đến khi thấy sắc trời quá muộn, nghĩ rằng anh sẽ không tới thì tâm tình mới buông lỏng xuống.
Lúc này cô không hề chuẩn bị tâm lý gặp Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo đáy lòng rùng mình, sự sợ hãi và căng thẳng này không thua gì khi toàn bộ trái tim cô bị chôn vùi.
Lục Cẩn Niên như là nghe thấy tiếng đẩy cửa, hơi nghiêng đầu, hướng ánh mắt về phía Kiều An Hảo ôn hoà nhưng không có chút cảm xúc nào quét qua.
Kiều An Hảo bị ánh mắt của Lục Cẩn Niên làm cho toàn thân run lên, theo bản năng thu lại tầm mắt nhìn Lục Cẩn Niên, rất nhanh cúi đầu. Mặc dù cô biết cô mở miệng nói chuyện với anh thì anh tám chín phần đều bàng quang bỏ mặc.
Nhưng xét lại vẫn là chần chờ một chút, ôn thanh ôn khí mở miệng hỏi một câu: "Anh đã trở lại?"
Cô đưa đỉnh đầu về phía anh, thậm chí không bận tâm nhìn anh một cái. Lục Cẩn Niên nhếch khóe môi lên thật chặt, ánh mắt hờ hững rời khỏi trên người Kiều An Hảo.
Căn bản không có quan tâm Kiều An Hảo gì, chỉ là điềm nhiên như không giơ tay lên, cởi từng chiếc cúc áo tây trang của mình.
Kiều An Hảo sớm đã quen bị Lục Cẩn Niên lơ đi lời nói của mình, nhưng lúc này đây, không biết có phải vì chuyện ba tháng trước hay không. Kiều An Hảo lại mẫn cảm nhận ra từ thời khắc sống chung, người đàn ông này có tấm kén lạnh lẽo băng giá, càng khiến cô khẩn trương cùng sợ hãi và muốn chạy trốn.
Cô nắm chặt bàn chải đánh răng, rốt cuộc cũng không chịu nổi đành tìm đại cho mình cái cớ tạm thời né tránh: "Cái kia... Bồn tắm có thể đã đầy rồi, tôi đi tắm trước."
Lục Cẩn Niên vẫn như cũ một chút phản ứng ý tứ Kiều An Hảo đều không có, chỉ là hai ba lần kéo áo khoác tây trang, tiện tay ném vào một bên trên sô pha, trực tiếp cất bước, hướng về cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Lục Cẩn Niên rời đi một hồi lâu, Kiều An Hảo mới hồi phục lại tinh thần, cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, một lần nữa xoay người đi vào phòng tắm.
Nếu có thể, Kiều An Hảo thật muốn ở trong phòng tắm trốn cho đến khi Lục Cẩn Niên rời khỏi Cẩm Tú Viên. Nhưng mặc kệ cô cố gắng chậm chạp như thế nào, thì vẫn phải chui ra khỏi phòng tắm.
Kiều An Hảo vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy Lục Cẩn Niên từ căn phòng cách vách tắm rửa xong quay lại. Anh mặc áo ngủ, ngồi ở giường - nơi vị trí anh thường hay nằm, hai tay khoanh sau đầu, nhắm mắt lại ngủ.
( 2 )
Kiều An Hảo ngay cả vẻ mặt Lục Cẩn Niên đều không thấy rõ, liền vội vội vàng vàng thu hồi tầm mắt của mình, rũ mi mắt tới trước bàn trang điểm ngồi xuống.
Tấm gương nơi bàn trang điểm đối diện với chiếc giường lớn của hai người, vì thế mỗi lần soi gương, Kiều An Hảo đều lén quan sát Lục Cẩn Niên xuyên qua tấm gương kỳ diệu này.
Ban đầu, Kiều An Hảo chỉ dám vội vã liếc mắt nhìn người đàn ông, cứ lén la lén lút như thế cho đến khi cô phát giác anh luôn nhắm mắt như thể thật sự đang ngủ. Lúc này Kiều An Hảo mới dám đụng đến đống mỹ phẫm làm công việc dưỡng da, vừa tranh thủ lặng lẽ nhìn anh qua gương.
Khuôn mặt đó của anh, Kiều An Hảo có nhắm mắt lại vẫn có thể hình dung ra đầy đủ từng đường nét. Thế nhưng từ mười ba năm trước, khi lần đầu tiên cô gặp anh, đến tận bây giờ, chỉ cần nhìn vào gương mặt đó, cứ mỗi một lần cô đều có một loại cảm xúc kinh diễm.
Không biết có phải là do anh nhắm mắt lại, ít đi sự thờ ơ lạnh nhạt nơi đáy mắt, trên người anh có dòng khí lạnh cũng tiêu tán đi rất nhiều, khiến cho đường nét trên khuôn mặt anh cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Kiều An Hảo nhìn có chút xuất thần mê mẩn, thế cho nên cô cứ để y nguyên sữa dưỡng thể trên mặt mà quên mất phân tán ra.
Mặc dù đây chỉ là cô đơn phương thầm thương trộm nhớ, nhưng có thể an tĩnh như vậy mà nhìn, đáy lòng cô cũng bắt đầu nảy sinh ra một loại ấm áp và hạnh phúc không thể diễn tả.
Nếu lúc anh mở mắt thức giấc, cô tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào anh như vậy. Vì nếu cô không cẩn thận luôn nhìn anh thất thần, thì với ánh mắt sâu sắc của anh, bí mật ẩn giấu sâu dưới đáy lòng cô sẽ bị phanh phui mất.
Kiều An Hảo mặt mày đều trở nên dịu dàng ôn nhu, cô không kìm lòng được nâng tay lên, nhẹ nhàng mà chạm vào ảnh phản chiếu Lục Cẩn Niên trong gương. Rồi không thể cưỡng lại ngón tay di chuyển theo đường nét miêu tả hình dáng anh, sau đó vuốt ve lên gương mặt anh này, cánh mũi đang phập phòng này, và dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của anh.
Tâm trí cô ngay lập tức hiện ra đêm hôm đó ba tháng trước, chính cô đã chủ động hôn lên đôi môi này.
Cho dù đã qua ba tháng, cô vẫn còn nhớ rõ mồn một cánh môi anh mềm mại ấm áp.
Nhịp tim không nhịn được đập dồn dập càng lúc càng nhanh, ngón tay cô vẫn mân mê đôi môi anh phản chiếu trong gương.
Ngay tại thời điểm Kiều An Hảo sắp hoàn toàn chìm đắm trong thế giới tình yêu vụng trộm của mình, thì đột nhiên di động vang lên âm thanh tin nhắn nhắc nhở. Sau đó Lục Cẩn Niên đang nằm trên giường như là bị làm ồn đến nơi, hơi cau mày.
Kiều An Hảo nhất thời bị kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về, vội vàng quýnh lên cầm miếng bông lau đi đống kem dưỡng bị bôi bôi trét trét lung tung trên mặt.
( 3 )
Có thể là bởi vì hành động nhìn lén Lục Cẩn Niên suýt nữa bị bắt tại trận, Kiều An Hảo không dám xuyên qua gương liếc mắt đến bên giường nơi Lục Cẩn Niên nằm nữa. Chỉ là thân thể cứng đơ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt mình, bôi bôi trét trét.
Kiều An Hảo đáy lòng cho rằng dù hiện tại Lục Cẩn Niên đã tỉnh lại, nhưng với tính toán nhỏ nhặt của mình chỉ cần cô từ từ trang điểm thì anh sẽ lại ngủ tiếp thôi. Thành ra cô cố gắng đem hết sức lực từ lúc sinh ra tới nay đem từng động tác làm một cách chậm rãi từ tốn nhất.
Đừng nói rùa, mà ngay cả ốc sên cũng phải chào thua.
Kiều An Hảo dưỡng da xong, nương theo động tác đứng lên, xuyên qua gương trộm nhìn Lục Cẩn Niên một cái, phát hiện anh nằm trên giường, cầm trong tay điện thoại di động chẳng biết nhìn cái gì.
Kiều An Hảo vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên tỉnh lại, cả người càng lo lắng hơn, cô động thái lặng lẽ đi đến một bên.
Đầu tiên tắt đèn phòng ngủ, sau đó mới lê chầm chậm tới bên giường. Ngay lúc cô đang chuẩn bị xốc lên chăn định nằm xuống, bất chợt suy nghĩ cái gì. Cô xoay người, đi tới phòng thay quần áo, từ bên trong bế ra một chú gấu bông to bằng người.
Khi Kiều An Hảo ôm con gấu một lần nữa đi tới bên giường, Lục Cẩn Niên dửng dưng ngẩng đầu lên. Nhìn lướt qua Kiều An Hảo, ánh mắt lộ ra có chút lãnh. Kiều An Hảo sợ đến kinh hồn táng đảm, không dám thở một hơi, chỉ ôm con gấu vội vàng nằm xuống. Sau đó đem con gấu đặt ở giữa cô và Lục Cẩn Niên, hoàn toàn ngăn cách hai người.
Kiều An Hảo lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng là thân thể lại nằm ngay ngắn, không dám cử động.
Con gấu bông này là sau khi anh và cô kết hôn, hai người nằm chung một giường hai lần rồi quyết định mua.
Bởi vì yêu anh, cứ mỗi khi cô gần sát Lục Cẩn Niên, thì tim đập dồn dập và hồi hộp vô cớ. Cho nên ban đầu khi cô nằm trên giường, tư thế rất ư quy tắc, không dám di chuyển. Thế nhưng đợi cho đến khi cô ngủ thiếp đi, tinh thần sẽ khó tránh khỏi thư giãn, tư thế ngủ cũng sẽ trở nên tùy ý.
Do cô không ý thức được mình đang ở dưới tình huống nào, có khả năng cô đụng trúng anh. Vào đêm đầu tiên, anh chỉ dùng lực đẩy cô ra. Nhưng khi đêm thứ hai, anh trực tiếp xách cô lên từ trên giường ném xuống dưới đất, sau đó đứng dậy mặc quần áo và đi ra khỏi phòng.
Khi đó, cô chỉ biết là anh không thích cô đụng chạm vào anh, thậm chí là buổi tối ngủ cũng không cho phép vô ý đụng chạm.
Vì để tránh cho về sau phát sinh tình huống tương tự, ngày thứ hai cô đã cố ý mua một chú gấu bông cao to một thước tám. Sau đó cứ mỗi lần cùng anh ngủ chung một giường liền đem bé bự đặt ở giữa hai người.
Thứ nhất có thể phòng ngừa chính mình buổi tối lại đụng đến anh, mà vừa có thể che chắn người của anh. Cứ mỗi lần như thế, cô cũng sẽ không ngủ trước, bởi vì có anh sát bên, cô hồi hộp hơn nửa đêm mới có thể ngủ.
Bên trong phòng ngủ chỉ là ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, tầm nhìn được tốt lắm, làm cho thính giác con người trở nên nhạy bén khác thường.
Kiều An Hảo nằm một bên gấu, nhắm mắt lại, nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, trên người anh có một mùi hương dễ chịu nhẹ nhàng, chậm rãi bay vào mũi cô, khiến đáy lòng cô trở nên xao động.
( 4 )
Quanh quẩn bên tai cô là tiếng bíp bíp nho nhỏ Lục Cẩn Niên thỉnh thoảng gõ màn hình di động.
Không biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên khóa màn hình di động, toàn bộ phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi Kiều An Hảo có thể nghe thấy được hơi thở của Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo nằm xuống quá nhanh nên tư thế có chút không thoải mái. Cô không dám cử động mạnh nhưng cẩn thận mà thay đổi tư thế nằm một chút.
Thế nhưng cho dù thế, vẫn gây động tĩnh đến Lục Cẩn Niên bên kia bé bự, anh lập tức mạnh mẽ xoay người, động tác có chút mạnh, Kiều An Hảo sợ đến mức hoàn toàn không dám cử động .
Có vẻ tâm tình Lục Cẩn Niên không được tốt lắm, chắc là có chuyện phiền não. Toàn bộ sự chú ý của Kiều An Hảo đều đặt lên người Lục Cẩn Niên nên cô cũng không ngủ được.
Đột nhiên, Lục Cẩn Niên xốc chăn đứng lên, động tác có chút mãnh liệt, Kiều An Hảo sợ tới nỗi muốn run cũng chẳng dám.
Kiều An Hảo không dám mở mắt nhìn Lục Cẩn Niên, cô chỉ nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân của Lục Cẩn Niên. Sau đó là tiếng bật lửa vang lên, theo sau là thoang thoảng mùi thuốc lá lan ra khắp phòng.
Kiều An Hảo luôn nghĩ rằng Lục Cẩn Niên không hút thuốc, bởi đây là lần đầu tiên từ lúc kết hôn tới nay anh hút thuốc trước mặt cô.
Đáy lòng Kiều An Hảo có chút nghi hoặc, Lục Cẩn Niên rốt cuộc là từ khi nào thì học được và bắt đầu hút thuốc?
Lục Cẩn Niên hút hai ngụm rồi nhìn lướt qua giường nơi Kiều An Hảo đang nằm và con gấu bên cạnh còn lớn hơn cả cô. Sau đó liền hờ hững quay đầu đi tới ban công, mở cửa sổ ra.
Sau khi hút xong, đợi cho mùi thuốc lá trong phòng tản dần đi, Lục Cẩn Niên mới đóng cửa sổ, quay về giường ngủ.
Lần này Lục Cẩn Niên nằm xuống, liền không động đậy.
Không có Lục Cẩn Niên hết lần này tới lần khác gây ảnh hưởng, tuy rằng Kiều An Hảo trong lòng lo lắng nhưng vì có bé bự ngăn cách ở giữa, hơn nữa cô thật sự cũng có chút mệt, cả người dần dần buông lỏng cảnh giác, sau đó chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Kiều An Hảo cũng không biết mình rốt cuộc ngủ bao lâu, đột nhiên cổ tay của cô bị người khác hung hăng nắm lấy, trong nháy mắt cơn đau buốt truyền khắp toàn thân cô.
Kiều An Hảo đang mơ ngủ khẽ nhíu mi, từ từ mở mắt, sau đó liền nhìn thấy Lục Cẩn Niên ngồi phía bên kia con gấu với ánh mắt lạnh như băng mà nhìn chằm chằm cô. Anh dùng âm điệu không chút ấm áp nói chuyện với cô: "Lại muốn thừa dịp lúc tôi ngủ, mà quyến rũ tôi ?"
Kiều An Hảo chợt tỉnh ngủ, nghi hoặc trừng mắt nhìn, sau đó cúi đầu mới phát hiện không biết từ khi nào mà bàn tay cô lại xuyên qua bé bự, đưa tới bên cạnh Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo theo bản năng muốn rụt tay về, lại bị Lục Cẩn Niên càng dùng sức giữ lấy, giọng điệu rõ ràng mang theo ý giễu cợt : "Như thế nào? Vừa diễn xong bộ phim thứ nhất, hiện tại không thể chờ đợi lại muốn dùng thân đổi lấy bộ phim thứ hai sao?"
( 5 )
Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên châm chọc, sắc mặt trở nên tái nhợt. Trớ trêu thay, chuyện đêm hôm ấy hình thành định kiến trong anh, cho dù cô giải thích, anh cũng sẽ không tin, cô áp chế đáy lòng bi thương, nhẹ giọng nói : "Tôi không có ý đó ."
"Không có?"
Lục Cẩn Niên trào phúng cười nhạo một tiếng, mặt anh lúc đó lạnh như băng, lời nói sắc bén không chút lưu tình : "Thật không nghĩ tới, cô Kiều không chỉ có giận đổ bìm leo, mà ngay cả kỹ năng khẩu thị tâm phi đều là số một! Trước đây không biết là ai, thừa dịp tôi uống say liền bò lên giường tôi? Nếu tôi nhớ không lầm, đêm kia đều là cô chủ động, hơn nữa miệng còn luôn cầu xin tôi, muốn tôi ngủ cùng cô!"
Lời nói của Lục Cẩn Niên như dao găm, từng nhát từng nhát cứa vào tim gan khiến lòng Kiều An Hảo rỉ máu đỏ tươi đến chói mắt.
Đêm đó đúng là cô đã cầu anh, bất quá lúc đó là vì cô uống rượu, đầu óc không tỉnh táo, cô tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Cho nên mới thì thầm vào tai anh nói : "Hãy để em làm người phụ nữ của anh?"
Kiều An Hảo thật sự không nghĩ tới Lục Cẩn Niên lấy chuyện tình đêm đó mang ra chế nhạo cô. Ngay lập tức sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng vì nhục nhã hổ thẹn và cũng thật thảm hại.
Cô lấy tay nhéo chính mình, muốn dùng đau đớn này để át đi nỗi đau mà lời nói Lục Cẩn Niên gây ra, mới giọng điệu bình tĩnh hướng Lục Cẩn Niên tiếp tục mở miệng giải thích: "Tôi thật không có ý muốn quyến rũ anh, tôi chỉ là đang ngủ, không biết sao tay lại đụng trúng anh."
"Tốt nhất là như cô nói. Tuy nhiên, nói cho cô biết, mặc dù trò chơi là do cô bắt đầu, nhưng chơi tiếp như thế nào là do tôi quyết định. Cô dùng thân thể thực sự có thể chiếm được chỗ tốt ở chỗ tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải cô muốn chỗ tốt liền có thể đạt được, cũng phải nhìn xem tôi có hứng thú muốn ngủ với cô hay không."
Lục Cẩn Niên dừng một chút, giọng điệu mang theo cao ngạo lạnh lẽo, tiếp tục bạc bẽo nói : "Nếu tôi không có hứng thú, cho dù cô cố sống cố chết cầu xin tôi như lần trước, tôi cũng chẳng them chạm vào một ngón tay cô!"
Nghe những lời Lục Cẩn Niên vừa nói, huyết sắc trên mặt Kiều An Hảo từng chút từng chút biến mất gần như không còn một giọt.
Khi Lục Cẩn Niên nói những lời này, cô vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, từ đầu đến cuối không có can đảm ngẩng đầu nhìn nét mặt anh.
Lục Cẩn Niên nói xong những lời này, liền lạnh nhạt hất cổ tay cô ra, xoay người xuống giường, đi vào phòng thay quần áo.
Thời điểm Lục Cẩn Niên ăn mặc chỉnh ra khỏi phòng thay đồ, Kiều An Hảo vẫn duy trì tư thế từ lúc trước khi anh rời giường. Bóng dáng cô mỏng manh, hơn nữa còn cúi đầu, giống như học sinh tiểu học vì làm sai mà bị người lớn khiển trách, trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống trông có vẻ cực kỳ vô tội.
Lục Cẩn Niên đứng ở cửa phòng thay đồ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Kiều An Hảo một lát. Sau đó ánh mắt trầm xuống, liền xoay người, mở cửa phòng ngủ, rời đi.
( 6 )
Thật lâu sau khi Lục Cẩn Niên rời đi, Kiều An Hảo mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào nửa giường lớn nơi Lục Cẩn Niên vừa mới nằm trong chốc lát.
Sau đó đặt bé bự qua một bên, chúi mặt vào nơi mà Lục Cẩn Niên vừa nằm ấy, bên trên còn vương lại chút hơi thở ấm áp của anh.
Kiều An Hảo tham lam hít hơi ấm còn lưu lại trên chăn của anh, sau đó mặt cọ cọ mặt vào chăn, nơi mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, đáy lòng bắt đầu dâng lên một chút chua sót.
Ngay cả khi anh nói với cô những lời tàn nhẫn độc ác như vậy, nhưng cô lại không có khí khái mà vẫn yêu anh.
Ở buổi tiệc mừng công phim "Địa lão thiên hoang" tối qua, Triệu Manh nói không sai, lúc trước kia giữa cô và anh không phải như thế này.
Những năm anh ở trường học, có quan hệ tốt với nam sinh là điều bình thường, nhưng đối với nữ sinh nếu có thể tránh liền tránh đi, mà cô quả thật là khác với những nữ sinh khác vì có thể nói chuyện cùng anh.
Đương nhiên, cô có thể cùng anh nói chuyện, không phải bởi vì anh đối với cô có chút để ý, mà là vì Hứa Gia Mộc.
Hứa gia cùng Kiều gia có thâm giao, cho nên cô và Hứa Gia Mộc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Mà Lục Cẩn Niên là anh cùng cha khác mẹ với Hứa Gia Mộc, nói cách khác, Lục Cẩn Niên cũng là người của Hứa gia, nhưng anh chỉ là con riêng.
Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, hai người không vì bậc cha chú mà xuất hiện vấn đề gì ngăn cách, ngược lại cảm tình của bọn đặc biệt tốt.
Kiều An Hảo chính là thông qua Hứa Gia Mộc mà quen biết, có thể cùng Lục Cẩn Niên nói chuyện nhiều hơn so với các nữ sinh khác.
Nhưng là, cũng chỉ là nói xã giao mà thôi, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là "Xin chào" , "Hi" , "Tạm biệt", toàn những câu nói khách sáo không quan trọng.
Thời điểm còn trẻ không có nhiều cố kỵ như bây giờ, tim rung động liền sẽ chủ động tấn công. Khi đó cô tuy rằng không táo bạo giống các nữ sinh khác dám thổ lộ với anh, viết thư tình cho anh, ở lễ tình nhân trao tặng anh chocolate.
Nhưng cô luôn yên lặng mà quan sát từng động thái của anh, ngẫu nhiên ở trường học, sân thể dục hay bất ngờ gặp anh trên đường về nhà. Sau đó cố gắng kiềm chế sự kích động đặc thù của thiếu nữ, ra vẻ trùng hợp rồi chờ anh lên tiếng gọi, anh có đôi khi đáp lại cô, có đôi khi chỉ gật đầu. Cho dù khô khan không một đoạn đối thoại thú vị như thế, cô vẫn hạnh phúc mà nhảy nhót thật lâu.
Cô không phải chưa từng ảo tưởng được ở cùng anh, nhưng lại không có dũng khí mà thổ lộ, mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy ôn hoà, duy trì khoảng cách không xa không gần. Nhưng cô thích, từng ngày từng ngày khắc sâu, đến cuối cùng liền biến thành yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm.
Sau này lên đại học, cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thái độ Lục Cẩn Niên đối với cô trở nên lạnh nhạt và cực kỳ chán ghét.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ mình quá nhạy cảm, bởi vì cô yêu anh nên mới xuất hiện ảo tưởng.
( 7 )
Nhưng mãi đến sau này, cô trong lúc vô tình từ trong miệng Hứa Gia Môc nghe được anh nói đã có người thương. Sau đó lại một lần ngẫu nhiên lúc ăn cơm gặp anh, cô nhịn không được liền hỏi, người trong lòng anh là ai.
Tuy vào thời điểm đó, Lục Cẩn Niên đã nhiều lần có thái độ không kiên nhẫn đối với cô, thế nhưng một lần kia, cũng là anh một lần đã không giữ được kiên nhẫn với cô.
Thậm chí sau một thời gian dài, cô vẫn còn nhớ rõ, khi ấy anh dùng vẻ mặt rất lạnh nhạt và lạnh lẽo mà nói với cô : "Bất kể người tôi thích là ai, thì đó cũng không phải là cô!"
Vào lúc đó, cô mới hoàn toàn hiểu được, Lục Cẩn Niên thật sự rất chán ghét cô.
Tuy rằng cô không rõ lắm, anh rốt cuộc bởi vì sao mà chán ghét và ghê tởm cô, nhưng từ thời điểm đó cô cũng thức thời bắt đầu xa cách anh.
Giống như lời Triệu Manh nói, anh và cô từ khi đó cơ hồ đã bắt đầu ít liên lạc, cho dù là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng như những người xa lạ mà không biết nhau, không trao đổi, coi như bất đắc dĩ phải nói chuyện thì trong lời nói của anh, luôn là những câu khó nghe và khiến người khác tổn thương.
Vì quá yêu, cho nên mới để tâm đến những lời anh nói. Vì quá yêu, cho nên luôn dễ dàng bị cứa nát tim gan nơi yếu hại nhất của cô, dần dà lâu ngày, cô sinh ra sợ phải đối mặt với anh, sợ giao lưu với anh. Không vì lí do nào khác, chỉ vì sợ anh vừa mở miệng, lời nói ra liền khiến cho cô rướm đầy máu và thống khổ.
Kỳ thật cô vẫn luôn nghĩ rằng, cô và anh sẽ không có khả năng cùng xuất hiện, hai người liền như vậy mỗi người một ngả. Cho đến một ngày, ông trời trêu ngươi, cô và anh gắng gượng trở thành vợ chồng.
Trời biết, khi cô biết cô và anh trở thành vợ chồng, cô hạnh phúc và vui mừng như thế nào.
Cô biết anh chán ghét cô, cho nên trong đêm tân hôn, cô liền thức thời nói sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, lại càng sẽ không để bất luận ai biết quan hệ giữa anh và cô.
Cô chính là quá yêu anh, cho nên đêm đó mới theo cơn say mơ mơ màng màng hồ đồ chủ động quyến rũ anh.
Cô nghĩ rằng anh thật sự chán ghét cô tới cực điểm, mới có thể sau khi ngủ với cô liền phẫn nộ như vậy.
Kỳ thật cô thật không muốn anh nghĩ rằng cô vì vai diễn của bộ phim này, mới nhảy vào trong ngực anh, nhưng cô không có cách nào khác, cô chỉ có thể vờ như mình là một cô gái ham hư vinh, giống những cô gái khác vì danh lợi mà không tiếc rẻ việc bán thân để ngụy biện cho lần ôm ấp kia.
Bởi vì, anh đã từng nói : bất kể người anh thích là ai, thì đó không phải là cô!
Nghĩ đến đây, khóe mắt Kiều An Hảo có chút ướt.
-
Lục Cẩn Niên rời đi, Kiều An Hảo mãi cho đến rạng sáng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, cô vẫn chưa gặp lại Lục Cẩn Niên, thậm chí ngay cả một chút tin tức của anh cũng đều không có.
( 8 )
Qua khoảng một tuần, Kiều An Hảo nhìn thấy tin tức mới nhất trong làng giải trí về việc Lục Cẩn Niên đang quay phim điện ảnh, sau đó cô mới biết rõ tình hình anh quay phim ở Rome.
Những ngày ảm đạm tiếp theo cứ trôi đi, mới nháy mắt đã qua nửa tháng, đã đến cuối tháng Tư.
Kiều An Hảo vào làng giải trí đã hơn nửa năm, không có tiếng cũng chẳng có miếng. Dù cho cô dựa vào Lục Cẩn Niên mà có được vai diễn trong "Địa lão thiên hoang", nhưng là hiện tại bộ phim đang ở hậu kỳ chế tác, vẫn chưa công chiếu. Hơn nữa ngay cả khi tung ra quảng cáo, nhưng cũng chỉ là dành cho những diễn viên nổi tiếng trong phim, đó là lý do mà Kiều An Hảo vẫn như cũ không được ai biết đến, không có ai tìm đến cô để thử vai diễn, cũng không có quảng cáo nào mời cô làm đại diện, dẫn đến cô mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi.
Nhưng Triệu Manh vẫn luôn là một người đại diện có trách nhiệm, không ngừng giúp cô tìm không ít cơ hội thử vai của các bộ phim mới.
Trong làng giải trí từ trước đến nay luôn thâm sâu, có nhiều khi không phải bạn xinh đẹp, diễn kĩ tốt, liền có thể nhận được vai diễn. Vì thế trong hơn nửa tháng nay, Kiều An Hảo đã tám lần dưới ống kính, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.
Mà hôm nay, là lần thứ chín Kiều An Hảo thử vai, kết cục giống như tám lần trước, vẫn là không được diễn.
"Kiều Kiều, gần một tháng rồi, đừng nói vai kha khá, ngay cả một vai đầy tớ chỉ lộ cái mặt, cũng không quay thử thành công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết đói mất."
So sánh với Triệu Manh nóng nảy hấp tấp, Kiều An Hảo ngược lại có vẻ vô cùng bình thản, cô ngồi ở ghế lái phụ, một bên tùy ý xem lướt qua điện thoại, một bên ngữ điệu bình ổn nói : "Trước kia, không phải chúng ta cũng thế này sao?"
Kiều An Hảo nói tới đây, vừa vặn thấy trên Sina Weibo đứng đầu mục tìm kiếm là tên "Lục Cẩn Niên", lời đang nói tức khắc đứt đoạn, một lát sau mới làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói : "Hơn nữa, nếu như tôi chết đói, tôi cũng sẽ không để cậu cùng chết đói đâu."
"Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không bỏ đói tôi, cho dù nửa năm qua không nhận được vai diễn, nhưng mỗi tháng đều cấp cho tôi tiền lương. Thế nhưng, Kiều Kiều, cha mẹ cậu có để lại cho cậu nhiều tài sản như thế nào, cũng không chịu nổi cậu tiêu phí như thế!" Triệu Manh vừa nói, một bên nhìn qua kính chiếu hậu liếc Kiều An Hảo một cái, liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cô xuất hiện ba chữ "Lục Cẩn Niên". Một lát sau, tiếp tục nói: "Kiều Kiều, bằng không cậu tìm Lục Cẩn Niên hỏi một vai đi, thừa dịp cậu bây giờ còn có thể từ trên người anh ta với được chỗ tốt, liền mạnh mẽ lợi dụng anh ta một chút. Dù sao tên đàn ông này không đối tốt với cậu, không cần phải uổng. Lại nói, tiền của anh ta và cậu nửa xu quan hệ cũng không có. Ba mẹ cậu mất sớm, từ nhỏ được người chú nuôi lớn, chẳng lẽ cậu muốn sau khi không còn quan hệ với anh ta, lại về ăn nhờ ở đậu nhà ông chú cậu?"
Qua khoảng một tuần, Kiều An Hảo nhìn thấy tin tức mới nhất trong làng giải trí về việc Lục Cẩn Niên đang quay phim điện ảnh, sau đó cô mới biết rõ tình hình anh quay phim ở Rome.
Những ngày ảm đạm tiếp theo cứ trôi đi, mới nháy mắt đã qua nửa tháng, đã đến cuối tháng Tư.
Kiều An Hảo vào làng giải trí đã hơn nửa năm, không có tiếng cũng chẳng có miếng. Dù cho cô dựa vào Lục Cẩn Niên mà có được vai diễn trong "Địa lão thiên hoang", nhưng là hiện tại bộ phim đang ở hậu kỳ chế tác, vẫn chưa công chiếu. Hơn nữa ngay cả khi tung ra quảng cáo, nhưng cũng chỉ là dành cho những diễn viên nổi tiếng trong phim, đó là lý do mà Kiều An Hảo vẫn như cũ không được ai biết đến, không có ai tìm đến cô để thử vai diễn, cũng không có quảng cáo nào mời cô làm đại diện, dẫn đến cô mỗi ngày đều có thời gian nhàn rỗi.
Nhưng Triệu Manh vẫn luôn là một người đại diện có trách nhiệm, không ngừng giúp cô tìm không ít cơ hội thử vai của các bộ phim mới.
Trong làng giải trí từ trước đến nay luôn thâm sâu, có nhiều khi không phải bạn xinh đẹp, diễn kĩ tốt, liền có thể nhận được vai diễn. Vì thế trong hơn nửa tháng nay, Kiều An Hảo đã tám lần dưới ống kính, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại.
Mà hôm nay, là lần thứ chín Kiều An Hảo thử vai, kết cục giống như tám lần trước, vẫn là không được diễn.
"Kiều Kiều, gần một tháng rồi, đừng nói vai kha khá, ngay cả một vai đầy tớ chỉ lộ cái mặt, cũng không quay thử thành công. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chết đói mất."
So sánh với Triệu Manh nóng nảy hấp tấp, Kiều An Hảo ngược lại có vẻ vô cùng bình thản, cô ngồi ở ghế lái phụ, một bên tùy ý xem lướt qua điện thoại, một bên ngữ điệu bình ổn nói : "Trước kia, không phải chúng ta cũng thế này sao?"
Kiều An Hảo nói tới đây, vừa vặn thấy trên Sina Weibo đứng đầu mục tìm kiếm là tên "Lục Cẩn Niên", lời đang nói tức khắc đứt đoạn, một lát sau mới làm như không có chuyện gì, tiếp tục nói : "Hơn nữa, nếu như tôi chết đói, tôi cũng sẽ không để cậu cùng chết đói đâu."
"Tôi đương nhiên biết cậu sẽ không bỏ đói tôi, cho dù nửa năm qua không nhận được vai diễn, nhưng mỗi tháng đều cấp cho tôi tiền lương. Thế nhưng, Kiều Kiều, cha mẹ cậu có để lại cho cậu nhiều tài sản như thế nào, cũng không chịu nổi cậu tiêu phí như thế!" Triệu Manh vừa nói, một bên nhìn qua kính chiếu hậu liếc Kiều An Hảo một cái, liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động của cô xuất hiện ba chữ "Lục Cẩn Niên". Một lát sau, tiếp tục nói: "Kiều Kiều, bằng không cậu tìm Lục Cẩn Niên hỏi một vai đi, thừa dịp cậu bây giờ còn có thể từ trên người anh ta với được chỗ tốt, liền mạnh mẽ lợi dụng anh ta một chút. Dù sao tên đàn ông này không đối tốt với cậu, không cần phải uổng. Lại nói, tiền của anh ta và cậu nửa xu quan hệ cũng không có. Ba mẹ cậu mất sớm, từ nhỏ được người chú nuôi lớn, chẳng lẽ cậu muốn sau khi không còn quan hệ với anh ta, lại về ăn nhờ ở đậu nhà ông chú cậu?"
( 9 )
Triệu Manh nói không sai, tuy suy nghĩ có hơi thực tế, nhưng mọi chuyện đều là lo nghĩ cho cô. Kiều An Hảo cũng biết, lời nói của Triệu Manh không có ác ý, chẳng qua là muốn tình hình hiện tại của cô nhanh chóng vực dậy trong làng giải trí thì chỉ còn cách nương tựa vào thế lực của Lục Cẩn Niên. Tương lai nếu phải chia tay Lục Cẩn Niên, cô cũng có thể có được một cuộc sống giàu sang, phụ nữ đa phần vì mình mà dự liệu, chung quy không có sai.
Cũng không phải cô thanh cao mà khinh thường loại giao dịch này. Mà là, người đàn ông kia chán ghét cô, ngay cả ngủ cùng cô cũng khiến anh chán ghét.
Kiều An Hảo rũ mi che đi đáy mắt buồn bã, sau đó bưng môi nở nụ cười : " Anh ấy đang quay phim ở Rome, việc này không phải cậu biết biết. Mình cũng không thể chạy đến Rome để ngủ cùng anh ta."
Triệu Manh nghe được câu này, biểu tình hơi sửng sốt.
Kiều An Hảo mi tâm cau lại, nghi ngờ hỏi một câu : "Làm sao vậy?"
"Kiều Kiều, cậu không biết sao?"
"Biết cái gì?"
Triệu Manh qua thật lâu mới mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên đã rời Rome từ hai ngày trước, anh ta lẽ nào vẫn chưa về nhà sao?"
Anh đã trở về ... Nhưng cô là vợ mà lại chẳng hề hay biết.
Kiều An Hảo biểu tình cứng nhắc, sau đó phảng phất như cùng mình không có quan hệ gì vậy, dửng dưng cười nói : "Anh ấy bình thường không hay về nhà, mình đạt được kỷ lục dài nhất trong ba tháng không có tin tức của anh ấy, bất quá hiện tại mới hơn nửa tháng."
Triệu Manh không nói tiếp, trong xe nháy mắt trở nên yên tĩnh, một lát sau, Triệu Manh vẫn là không nhịn được liền nói: "Kiều Kiều, hai ngày trước từ người khác mà mình biết được anh ta đã trở về, người đó hình như nghe nói từ ban lãnh đạo truyền thông Hoàn Ảnh, hôm Lục Cẩn Niên mới từ Rome trở về liền tới công ty họp, kết quả hội nghị mới diễn ra một nửa, anh ta lại đột nhiên ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện."
Kiều An Hảo nghe được tin này, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt "À" một tiếng.
"Mình còn nghe mấy người lãnh đạo đó nói, Lục Cẩn Niên rất kỳ quái, sốt cao tới 40 độ, kết quả đưa đến bệnh viện, sống chết cũng không chịu để cho bác sĩ kiểm tra, cứ thế ầm ĩ đòi xuất viện, mọi người cố gắng khuyên như thế nào cũng không lay chuyển được anh ta. Cuối cùng anh ta cứ thế mặc bản thân đang sốt cao, bỏ lại mọi người, một mình lái xe rời đi." Nói xong lời cuối cùng, Triệu Manh nhịn không được cảm thán một câu : "Lục Cẩn Niên đúng là có nhiều tật xấu a, đã đốt thành cái quỷ dạng kia rồi, cũng không chịu cho bác sĩ khám, cậu nói anh ta có thể chết cháy vì sốt quá cao hay không?"
Kiều An Hảo vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng hai tay cô ở nơi Triệu Manh không nhìn thấy, âm thầm bấu chặt vạt áo mình.
Triệu Manh không chớp mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước lái xe, qua một lúc lâu, lại lên tiếng hỏi một câu : "Kiều Kiều, cậu không định đi xem anh ta sao?"
Kiều An Hảo trầm mặc một hồi, lắc đầu : "Mình đã nói với anh ấy sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau."
Lần này đổi thành Triệu Manh "À" một tiếng, sau đó hai người liền không nói chuyện nữa.
( 10 )
Bất kể Kiều An Hảo ở trước mặt Triệu Manh biểu hiện không quan tâm Lục Cẩn Niên, Triệu Manh vẫn đưa cô về Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo do dự một hồi, cuối cùng vẫn là mở garage lấy xe của mình, ra khỏi nhà.
Kiều An Hảo có nghe Hứa Gia Mộc nhắc qua, ở vùng ngoại ô phía Bắc thành phố, Lục Cẩn Niên có một căn biệt thự riêng biệt giữa sườn núi. Cô còn thông qua Hứa Gia Mộc mà biết nơi mà Lục Cẩn Niên ghét nhất chính là bệnh viện, mỗi lần anh ngã bệnh, đều muốn chạy đến cái nơi biệt thự rừng rú hoang vắng đó mà một mình trốn tránh.
Kỳ thực khi đó, Hứa Gia Mộc bất quá là bởi vì Lục Cẩn Niên sinh bệnh nhưng sống chết cũng không chịu đi bệnh viện nên mới thuận miệng mà tiết lộ với cô.
Nhiều khi người nói vô tâm, người nghe có ý, nên lúc đó cô đã âm thầm ghi nhớ.
Tuy rằng Kiều An Hảo không xác định được Lục Cẩn Niên có ở trong căn biệt thự đó hay không, thế nhưng, cô vẫn ôm một chút hy vọng thử vận may, chuẩn bị đi một chuyến.
Trước khi đi Kiều An Hảo còn cố ý đi đến tiệm thuốc, cô không biết Lục Cẩn Niên rốt cuộc là bị bệnh gì. Cho nên để cẩn thận, cô chỉ mua một ít thuốc hạ sốt.
Kiều An Hảo cũng chưa từng đến căn biệt thự đó, chỉ là mơ mơ hồ hồ nhớ được, Hứa Gia Mộc nói căn biệt thự của Lục Cẩn Niên nằm ở nơi cao nhất của ngọn núi nhất, mà cái ngọn núi kia tên là Nghi Sơn. Cho nên Kiều An Hảo chỉ là tìm kiếm đường đi Nghi Sơn, liền sau đó phát hiện quả thật nó nằm ở phía bắc Bắc Kinh, lúc này mới khởi động xe, lên đường.
Cũng may Nghi Sơn không lớn, chỉ có một khu biệt thự, Kiều An Hảo lái xe chạy thẳng tới đỉnh cao nhất nơi biệt thự, thấy phía trên là một tòa biệt thự trơ trọi, cô đoán đó có lẽ là biệt thự của Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo khởi hành đi lúc ba giờ chiều, cho tới khi cô đến Nghi Sơn, đã hơn năm giờ chiều.
Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh mặt trời đỏ vàng chiếu vào phía lên biệt thự, làm nổi bật như một tòa thành, đẹp huy hoàng.
Cổng biệt thự đóng chặt, Kiều An Hảo dừng thẳng xe trước cổng, nhìn xung quanh trái phải, thấy một bên hàng rào rất thấp, liền trực tiếp trèo qua.
Cô không có chìa khóa của biệt thự nên đành gõ cửa, nhưng không có ai ra mở, hướng đến cửa sổ sát đất nhìn xuyên vào căn biệt thự rộng lớn, cũng không thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên. Kiều An Hảo đi vòng quanh biệt thự dạo qua một vòng, cuối cùng phát hiện phía sau biệt thự có một cánh cửa sổ sát đất đang hé mở một nửa, cô do dự một chút, liền đi lên trước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong biệt thự trang hoàng cực kỳ xa hoa, Kiều An Hảo trước tiên đi quanh một vòng ở tầng một, không thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên, liền bước lên tầng hai. Toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có biết bước chân của cô, Kiều An Hảo lần lượt kiểm tra từng phòng, cuối cùng trong căn phòng ngủ lớn cuối lầu 2 cũng thấy được Lục Cẩn Niên.
Anh đang mặc tây trang trên người, mắt nhắm lại, yên tĩnh nằm trên giường.
Kiều An Hảo giơ tay lên gõ cửa một cái, thấy người đàn ông trên giường không có phản ứng, lúc này cô mới bước nhanh vào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top