chap 9
Tại sao ngay từ đầu lại phải thuê cái đám vệ sĩ này làm gì chứ? Chỉ toàn lũ ngốc ngồi không xem CCTV hoặc xem mấy trò thể thao vớ vẩn rồi uống bia. Chẳng hiểu để lũ vô dụng này đầy rẫy trong nhà làm gì.
Nhìn xem, cái đám người này.
Chase đứng ở cửa bếp nghiến răng. Đúng như hắn dự đoán, đám nhân viên rảnh rỗi đang tụ tập ở đó, còn thong thả uống cà phê nữa chứ.
Chase dựa vào tường, cau mày nhìn chằm chằm vào gáy Josh.
***
Ha.
Josh thở dài rồi nhìn ra khu vườn. Anh đã ăn qua loa và tự pha cho mình một tách cà phê nóng. Vẫn còn thời gian trước ca làm. Josh nhấp một ngụm cà phê rồi nghĩ ngợi. Lâu lắm rồi mới có một buổi sáng thư thái như thế này, cũng không tệ.
Hay là gọi điện cho Pete nhỉ.
Mới hôm trước còn nhìn thấy mặt con mà giờ đã thấy nhớ con đến quặn lòng. Muốn nghe giọng con quá, anh vội vàng tìm điện thoại. Nhưng…
“Này.”
Josh giật mình quay lại bởi giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên. Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tường kia, anh lại một lần nữa kinh ngạc. Chase đang đứng đó, trừng mắt nhìn anh.
Trước tình huống bất ngờ này, Josh chỉ biết chớp mắt. Anh lúng túng đứng dậy, cố gắng tìm từ ngữ để nói nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì. Những hình ảnh về Pete vừa tràn ngập trong đầu anh trong nháy mắt giờ đã bị thay thế bởi một thứ khác.
Sự im lặng nặng nề bao trùm lấy cả hai. Không hiểu sao Chase chỉ nhìn anh chằm chằm mà không nói gì. Một lúc lâu sau, Josh mới cố gắng tìm cách lên tiếng.
“…Có việc gì sao?”
Thay cho câu trả lời, Chase hạ tầm mắt xuống, quét một lượt từ đôi chân dài của anh xuống đến thân hình cân đối, cơ bắp cuồn cuộn không chút mỡ thừa. Hắn cau mày.
Tại sao người đàn ông này lại làm vệ sĩ với cái bộ mặt kia được chứ? Đáng lẽ ra phải là người được bảo vệ mới đúng.
“…?”
Thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, Josh nghiêng đầu khó hiểu. Chase càng không hài lòng với phản ứng này. Nhưng khi hắn mở miệng thì lại vô thức thốt ra một câu hoàn toàn khác với những gì hắn đang nghĩ.
“Điện thoại sao không ai nghe máy, lũ khốn kiếp.”
Chase thầm chửi thề, nhưng tự hắn cũng biết đây là tất cả những gì hắn có thể nói.
Sao lại không thể hỏi người ta: “Với cái bộ mặt đó sao anh lại đi làm vệ sĩ?” nhỉ?
Chase muốn cắn lưỡi mình.
“À.”
Josh lúc này mới hiểu ra, anh khẽ kêu lên một tiếng. Chase lại càng không hài lòng, nhưng Josh hoàn toàn không nhận ra điều đó, ngược lại còn chợt hiểu ra.
Thì ra là vì chuyện này mà hắn xuống đây.
Vừa mừng vì đã biết lý do, vừa cảm kích vì đã có chủ đề để nói, anh vội vàng lên tiếng:
“Chắc là họ không nghe thấy. Cậu cần gì à?”
Chase vẫn cau mày nói:
“Ăn cơm.”
“Vâng?”
Josh theo phản xạ hỏi lại một tiếng rồi chợt nhận ra có lẽ sẽ có một cú đấm bay tới, nhưng không hiểu sao Chase vẫn đứng im tại chỗ mà không hề nhúc nhích. Hắn chỉ trừng mắt nhìn Josh với đôi mắt đỏ ngầu.
“Ăn cơm, không hiểu tiếng Anh à? Không nghe thấy sao? Tai để làm cảnh chắc?”
Vẫn là giọng điệu mỉa mai quen thuộc, Josh cau mày nhưng rồi vẫn cố nhịn. Dù sao thì anh cũng chỉ là người làm thuê.
“Tôi sẽ chuẩn bị.”
Josh trả lời một cách chuyên nghiệp nhất có thể rồi quay người đi. Chase vẫn đứng đó bất động nhìn anh mở cửa tủ lạnh và chuẩn bị đồ ăn.
Anh cố phớt lờ ánh mắt của hắn, lấy món ăn đã được chuẩn bị sẵn ra rồi cho vào lò vi sóng như mọi khi, nhưng rồi anh khựng lại. Điều khiến anh do dự chính là mấy hạt đậu xanh trên đĩa.
Người đàn ông kia cũng ghét đậu xanh mà.
Nhớ lại những chiếc đĩa lúc nào cũng chỉ còn trơ trọi mấy hạt đậu xanh, Josh liền nghĩ đến Pete. Sao lại giống cái tính đó chứ, trong lòng thầm than vãn, nhưng dù sao thì sự thật cũng chẳng thay đổi được gì.
“…Anh làm gì thế?”
Chase hỏi. Lần này thì hắn thực sự tỏ vẻ nghi hoặc. Nhưng Josh không hề quay lại mà nhanh chóng lục lọi trong tủ lạnh lấy những nguyên liệu cần thiết. “Rầm” một tiếng đóng cửa lại. Anh giãn cơ mặt bực bội của mình rồi quay lại nhìn Chase.
“Tôi đang chuẩn bị bữa ăn chứ còn gì nữa.”
Nụ cười toe toét của anh làm Chase nhướn mày đầy nghi ngờ.
“Không phải là bỏ thuốc độc vào đấy chứ?”
“Gì cơ?”
Josh không thể tin được nên buột miệng hỏi lại. Nhưng lời nói của Chase lại rất chân thành. Josh khẽ thốt lên một tiếng:
“Nếu tôi định bỏ thuốc độc thì đã làm từ lâu rồi, đồ ăn làm sẵn cũng bỏ được mà?”
“Có thể là anh muốn tự tay làm nên mới chờ cơ hội.”
Trước sự nghi ngờ không dứt của Chase, Josh nở một nụ cười thật tươi. Thấy vậy, Chase khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh. Josh tao nhã vẽ một vòng cung bằng một tay, cúi người xuống.
“Thật vinh dự khi được cậu đây ban cho cơ hội trổ tài, tôi không biết phải làm sao cho phải. Thuốc độc thì bôi vào miếng bít tết hay là tẩm vào nĩa đây ạ? Xin mời cậu chọn theo sở thích. Tôi xin hân hạnh phục vụ.”
Rõ ràng là lời nói mỉa mai nhưng hắn lại không hề cảm thấy khó chịu. Nếu là người khác thì đã bật cười rồi. Chase cũng vì thế mà cảm thấy xấu hổ.
Cái quái gì vậy, cái tên này.
Chase chớp mắt nhìn anh, chợt nhận ra anh đang cười rất tươi, khác hẳn với những gì anh vừa nói. Khi đã biết điểm mấu chốt để vô hiệu hóa ý chí chiến đấu của đối phương, hắn chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc.
Tính cách tốt hơn tôi á? Đúng là đồ khốn kiếp không biết điều.
Trước vẻ mặt ngớ ngẩn của Chase, Josh vẫn cười rồi quay người đi.
Thay vì lúc nào cũng nghi ngờ đồ ăn có độc, có lẽ nên hạ hỏa thì hơn.
Trong lòng thì nghĩ vậy.
Trong lúc nướng thịt, làm sốt và luộc rau, Chase đứng bất động tại chỗ. Josh biết ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào lưng mình, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ.
Mỗi khi không tiện bế Pete trên vai để nấu ăn, Josh sẽ đặt con vào ghế rồi thắt dây an toàn cho con. Cậu bé sẽ nhìn chằm chằm vào Josh với ánh mắt khao khát, không rời mắt khỏi từng động tác của anh. Thật khó mà làm ngơ trước ánh mắt của con. So với ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành kiêu ngạo thì chẳng là gì cả.
Nghĩ đến cậu bé chảy nước miếng khi mải mê nhìn Josh, anh không khỏi mỉm cười. Khi anh vô tình bật cười thì Chase đột ngột lên tiếng:
“Có gì buồn cười à?”
A, Josh khựng lại. Anh ngay lập tức bị Chase bắt bẻ, nhưng cũng may là có điều khoản cấm nên anh vẫn ổn. Anh tuân theo điều khoản đó, lờ câu hỏi đi.
“Này.”
Chase lại lên tiếng. Vừa nói vừa cười đầy giận dữ.
“Anh đang cố tình phớt lờ tôi đúng không?”
Josh thoáng do dự. Cứ thế này thì dù có tuân theo điều khoản hay không thì cũng sẽ bị ăn đòn mất. Trong điều kiện hợp đồng mới có điều khoản không được hành hung, nhưng không biết sẽ được tuân thủ đến mức nào. Dù sao thì bị đánh cũng chỉ có mình chịu thiệt. Với cả anh cũng không muốn nếm lại cú đấm khá đau đó của Chase lần nữa. Josh quyết định rồi mở miệng:
“Không phải có điều khoản là không được trả lời khi cậu bắt chuyện sao? Tôi chỉ làm theo hợp đồng thôi.”
Nhưng thứ anh nhận lại vẫn chỉ là những lời chửi rủa và mỉa mai thô tục.
“Ai bảo anh lúc nào cũng phải thế? Anh không có chút tinh ý nào sao? Lúc cần thì phải nói chứ, đồ ngu. Đầu óc rỗng tuếch à?”
*À há, anh Chase vô lý đủ điều luôn ha
Chase có vẻ tức giận nên có vẻ nói nhiều hơn bình thường. Mặc dù vậy thì trong số đó cũng chẳng có lấy một lời tử tế nào.
Josh phải hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn giận đang sôi trào. Đã có lúc anh muốn đấm cho hắn một trận rồi thà vào tù còn hơn, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, gương mặt của Pete lại hiện lên trong đầu anh khiến anh không thể không kiềm chế. Thay vào đó, Josh nở một nụ cười chuyên nghiệp và đáp lại:
“Xin lỗi. Lần sau tôi sẽ suy xét cẩn thận hơn.”
“…”
Chase im lặng nhìn anh chằm chằm. Trước bầu không khí căng thẳng, Josh đành phải nói dối.
“Tôi chỉ là nhớ đến một chương trình hài mà tôi đã xem lần trước thôi. Không có ý gì đặc biệt đâu.”
Sợ lại bị hắn bắt bẻ, anh vội vàng chuyển chủ đề.
“Tôi chuẩn bị đồ uống cho cậu nhé? Nước lọc, nước có ga, hay là để tôi chọn… “
“Này.”
“Vâng.”
Lần này thì Josh trả lời ngay lập tức. Chase nghiến răng.
“Im đi.”
“…”
Josh ngậm miệng theo ý hắn, thay vào đó anh nhanh chóng bắt đầu bày bàn ăn. Anh đặt tấm lót bàn, khăn ăn được gấp gọn gàng, để nĩa với dao lên rồi bày món ăn đã hoàn thành lên đĩa.
Chase vẫn nhìn chằm chằm vào Josh khi anh đặt chiếc đĩa đã được bày biện hoàn hảo xuống bàn. Josh phớt lờ hắn, lấy một chai rượu từ tủ rượu ở một bên tường, mở nút chai, nhanh chóng nếm thử hương vị rồi rót đầy ly, mỉm cười lùi lại. Lần này là một nụ cười chân thành.
“Mời cậu dùng bữa, cậu Miller.”
Chase im lặng nhìn Josh một lúc. Josh lại một lần nữa mỉm cười với hắn. Mãi đến lúc đó Chase mới nhúc nhích người.
Chỉ vài bước chân là hắn đã đi hết căn phòng rộng lớn, đến được bàn ăn. Khi Chase vừa định ngồi xuống ghế thì Josh đột nhiên kêu lên như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
Chase cau mày nhìn, anh lập tức quay người lại và mang ra một chiếc chảo nhỏ. Với một nụ cười tươi rói, anh đổ thứ gì đó bên trong lên trên miếng bít tết trước mặt Chase.
Đó là đậu xanh được nướng vừa chín tới.
“…”
Chase chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa. Phải mất vài giây sau ánh mắt của hắn mới từ từ di chuyển lên. Khi hai ánh mắt chạm nhau, anh lại nở một nụ cười tươi rói.
“Tôi quên bỏ thuốc độc vào rồi.”
Gương mặt Chase dần dần trở nên dữ tợn. Nhưng Josh hoàn toàn không để ý, nói thêm:
“Chúc ngon miệng, có lẽ sau khi ăn thuốc độc thì tính tình của cậu cũng sẽ bớt nóng nảy hơn đấy.”
“…”
Nói rồi, Josh nhanh chóng kéo ghế ra cho hắn giống như cách anh vẫn hay làm với các cô bạn gái khi đi hẹn hò.
Người trước mặt đẹp hơn bất kỳ ai Josh từng quen, nhưng mà tính tình thì tệ hơn cả.
Josh nghĩ thầm như vậy và chờ đợi Chase ngồi xuống. Một phần trong anh hồi hộp thật sự, không biết hắn sẽ phản ứng ra sao.
Chase liếc nhìn chiếc đĩa. Thứ hắn nhìn thấy chỉ toàn là đậu xanh chất đống, chẳng thấy miếng thịt nào đâu. Đúng lúc anh nghĩ có lẽ hắn sẽ ném chiếc đĩa đi thì Chase đột nhiên nhúc nhích người. Hắn vòng qua bàn ăn rồi tiến về phía chiếc ghế mà Josh đang chờ. Có vẻ như hắn định ngồi xuống. Josh thoáng cảm thấy thất vọng.
Đột nhiên, Chase chộp lấy cánh tay của Josh.
“…?”
Trước tình huống bất ngờ, Josh ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Chase. Chase cau mày nhìn xuống anh. Một lần nữa, ánh mắt cả hai lại chạm nhau. Lần này thì quá gần.
Đôi mắt màu tím hơi mờ đục nhìn Josh. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc. Josh nuốt khan. Anh biết rất rõ người đàn ông trước mắt mình là ai. Anh cũng biết mình nên giả vờ như không quen biết rồi buông tay ra, và sự thật là Josh trong mắt Chase chẳng là gì cả.
Nhưng thật không may, cơ thể anh lại không cử động. Anh thậm chí còn ngừng thở, chỉ biết ngây người như thể bị thôi miên, nhìn chằm chằm vào Chase.
Thật sự là phát điên mất. Đây có phải là mặt người không vậy?
Ha.
Chase thở dài. Cùng lúc đó Josh dường như nghe thấy tiếng nhạc chuông sô cô la ngọt ngào mà anh đã quên từ lâu. Cô bé tóc vàng dễ thương ngày nào giờ đã lớn như phổng trước mắt anh. Đêm nào anh cũng mơ thấy mình hôn cô bé. Anh đã từng thầm thương trộm nhớ cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu hơn mình rất nhiều.
Cô bé đã chẳng còn đâu nhưng tim anh vẫn đập rộn ràng. Như thể anh đã biến trở lại thành cậu bé nhỏ ngày nào vậy.
Trước mắt anh, hàng mi dài của Chase từ từ nâng lên hạ xuống. Đôi mắt màu tím không rõ tiêu cự chốc ẩn chốc hiện.
“Anh.”
Chase thì thầm bằng một giọng nói ngọt ngào như chính khuôn mặt hắn.
“Thật sự muốn chết sao?”
Hắn cười như thể hắn sẽ bóp cổ anh ngay lập tức, bàn tay đang nắm lấy cổ tay anh siết chặt lại. Chẳng mấy chốc đầu ngón tay anh tê rần, cánh tay run rẩy, nhưng Josh vẫn không thể rời mắt khỏi Chase. Anh khó khăn đáp:
“Không.”
“Vậy đây là cái gì? Anh muốn chết đến phát điên rồi phải không?”
Giọng nói của Chase trầm hẳn xuống. Sự tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Cứ tiếp tục thế này, hắn thật sự sẽ đánh chết Josh mất. Trong bầu không khí căng thẳng, anh buột miệng nói đùa:
“Nếu cậu muốn chết trên giường thì tôi sẵn sàng.”
“…”
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Chase, Josh liền biết ngay lần này trò đùa của mình không hiệu quả. Anh không những không được chết trên giường mà còn có nguy cơ chết trong bếp. Josh vội vàng lục lọi trong đầu tất cả những dụng cụ làm bếp có thể dùng đến.
Mình sẽ bị nướng trong lò sao, hay là bị đâm bằng dao? Chắc là không đến mức bị nhét vào tủ lạnh đâu nhỉ?
“Anh…”
Chase nghiến răng, người run lên nhè nhẹ. Khoảnh khắc hắn giơ tay lên, Josh theo phản xạ nhắm mắt lại. Anh thầm nghĩ nếu chỉ bị đánh thôi thì cũng coi như là may mắn.
“…”
Josh căng thẳng chờ đợi cú tát vào mặt, nhưng mãi vẫn không thấy gì. Đếm đến mười rồi mà vẫn không xong, anh đành mở mắt ra.
Chase đang nhìn xuống anh. Bàn tay giơ lên cao vẫn dừng lơ lửng trên không trung.
Josh ngơ ngác chớp mắt.
Người đàn ông này sao vậy?
Không hiểu vì sao hắn chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào mặt Josh. Anh ngập ngừng muốn lên tiếng nhưng lại không thể thốt nên lời.
Không hiểu vì sao cả hai lại đứng sát nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Không ai chủ động rời đi hay né tránh ánh mắt của đối phương. Josh không hiểu ý đồ của Chase nên chỉ biết im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chase bất động một hồi rồi từ từ nghiêng đầu nhưng Josh lại không hề nhận ra. Đến khi nghe thấy tiếng hít sâu đầy mạnh mẽ, anh mới giật mình cứng đờ cả người. Chase đang ngửi mùi hương của anh.
Đầu óc Josh ngay lập tức trở nên trống rỗng. Anh muốn đẩy Chase ra nhưng cơ thể lại không thể cử động được. Hơn nữa, anh sợ Chase sẽ nghi ngờ mình cố tình phản ứng thái quá.
Mình đã uống thuốc chưa nhỉ? Là hôm qua hay hôm nay rồi? Hình như hôm nay chưa uống thì phải?
Josh không thể nhớ nổi.
Không sao, mình vốn dĩ có mùi hương rất nhẹ mà.
Anh cố gắng trấn an bản thân. Bình thường anh hay quên uống thuốc mà cũng chẳng ai phát hiện ra. Đến chính anh đôi khi còn quên mất mình là omega, trừ những lúc đến kỳ phát tình. Chắc chắn sẽ không bị phát hiện đâu.
“Cậu Miller.”
Josh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi xin phép đi trước được không?”
Chase vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không trả lời. Josh lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn chỉ cau mày, im lặng một hồi lâu nên anh hoàn toàn không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Đột nhiên Chase buông tay Josh ra khiến anh lảo đảo lùi lại phía sau. Chase lại cau mày, dường như muốn nói gì đó. Josh vội vàng nở nụ cười gượng gạo.
“Vậy tôi đi nhé, cậu Miller.”
Rồi anh chạy trốn khỏi đó như thể vừa thoát khỏi một nguy hiểm. Chase đứng chết trân tại chỗ, mắt vẫn nhìn theo hướng anh vừa biến mất. Vầng trán vẫn nhíu chặt.
Một mảnh ký ức mơ hồ chợt hiện lên trong đầu hắn. Chase bực bội vuốt ngược mái tóc ra sau.
Chắc chỉ là mình nhầm lẫn thôi, chắc chắn là do mình đã quá đa nghi khi thấy người kia giống với người trong giấc mơ.
“Thư đe dọa sao?”
Tại nơi tất cả mọi người tụ tập, Mark đưa ra một mảnh giấy với vẻ mặt nghiêm nghị. Vì bản gốc đã được giao cho cơ quan điều tra nên thứ họ còn lại chỉ là bản sao. Nội dung của bức thư đe dọa được tạo ra bằng cách cắt dán những mẩu giấy từ nhiều tạp chí khác nhau không dài lắm.
〈Sự phán xét của thần linh đối với alpha trội!〉
Josh xoay tờ giấy qua lại rồi đưa cho Seth – người tiếp theo. Seth đưa cho Henry, Henry đưa cho Isaac, theo thứ tự như vậy, để cho tất cả mọi người đều xem qua mảnh giấy rồi Mark mới mở miệng.
“Những bức thư từ người hâm mộ hoặc trò đùa của anti-fan gửi đến văn phòng đều bị loại bỏ, nhưng cái này thì khác.”
“Trên phong bì không có địa chỉ.”
Mark gật đầu trước lời chỉ ra của Josh.
“Ai đó đã bỏ nó vào hộp thư. Nhưng không có gì được ghi lại trên CCTV cả. Chuyện này là sao vậy?”
Seth lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Trong số những người đến đây có ai…”
Tất cả đều nghĩ đến cùng một điều rồi im lặng. Mark tiếp tục nói:
“Tất cả những người ra vào biệt thự hiện tại đều là những người đã làm việc ở đây ít nhất một năm trở lên. Bên công ty nói họ đã thuê những người này sau khi xác minh danh tính chắc chắn… Nhưng để đề phòng, tất cả bọn họ đều phải được đưa vào danh sách theo dõi.”
“Chẳng lẽ là hành động của một tổ chức tôn giáo nào đó sao?”
Isaac hỏi, Mark lắc đầu.
“Thật khó để kết luận như vậy chỉ với điều này. Có thể là ngụy trang, hoặc một trong những kẻ nhắm đến chúng ta là phe đó. Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để an toàn vượt qua bữa tiệc sắp tới đây.”
“Bữa tiệc á?”
Seth hỏi lại sau khi nghe Mark nhắc đến. Ngay lập tức cậu ta nhận ra điều gì đó rồi kêu lên “À!” một tiếng. Tất cả đều nhìn Seth với ánh mắt thương cảm khi cậu ta ôm đầu đau khổ.
Chase đã đồng ý tham dự bữa tiệc tổ chức để quảng bá cho bộ phim sắp khởi quay. Vì vai diễn của hắn tuy là vai phụ nhưng gần như được xem là vai chính nên đây là điều đương nhiên phải làm.
Đúng lúc này lại có thư đe dọa.
Josh thầm thở dài. Hơn nữa, các cuộc tấn công khủng bố nhằm vào các alpha trội diễn ra rất thường xuyên. Chủ tịch của công ty sản xuất phim, đồng thời là một alpha trội, Keith Pittman cũng từng bị tấn công. Việc anh ta trở thành mục tiêu cũng là điều đương nhiên vì anh ta là một người khá nổi tiếng, nhưng trường hợp của Chase Miller còn nguy hiểm hơn gấp bội.
Trong thời gian Chase ở nhà, tất cả mọi người đều sống thoải mái và tận hưởng sự bình yên, nhưng giờ thì mọi chuyện đã kết thúc. Mark mở miệng với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Trước tiên, thảo luận xem phải làm gì trong bữa tiệc. Địa điểm là biệt thự của Pittman…”
Tất cả đều không nói một lời nào mà tập trung lắng nghe lời anh ta nói. Gần cuối buổi nói chuyện, Mark nói thêm:
“Mọi người đã mang lễ phục chưa? Hãy chuẩn bị trang phục thật tốt, nếu không có thì ngày mai chúng ta sẽ đi thuê một lượt. Thế nào? Ai không có?”
Anh ta giơ tay lên rồi nhìn xung quanh mọi người một lượt. Không có ai giơ tay. Chẳng mấy chốc Mark nói với vẻ mặt thất vọng.
“Chết tiệt, chỉ có mình tôi thôi sao?”
Anh ta nhỏ giọng chửi rủa, Henry cáu kỉnh nói với anh ta.
“Lễ phục là cái gì? Tại sao tất cả chúng ta đều phải biến thành công tước chứ? Không thể mặc bộ vest đi làm bình thường được à?”
“Vì người ta yêu cầu phải ăn mặc như vậy nên tôi cũng đành chịu thôi.”
Mark trả lời qua loa. Bỗng nhiên ánh mắt của Isaac và Josh chạm nhau. Cậu ta mỉm cười.
“Josh mặc lễ phục chắc chắn sẽ rất đẹp, tôi rất mong được nhìn thấy cậu trong bộ lễ phục đấy.”
“Josh dù có cởi đồ ra thì cũng đẹp thôi.”
Lời nói thờ ơ của Seth khiến tất cả mọi người đồng loạt nhìn cậu ta. Trước khi Josh kịp mở miệng, Isaac đã hỏi trước với vẻ mặt cứng đờ.
“Sao cậu biết? Chuyện đó.”
Henry cau mày, ghê tởm lùi người ra phía sau. Seth ngược lại tỏ ra bối rối nói.
“Gì chứ? Mọi người đã từng đi nghỉ mát cùng nhau mà, ở Miami đấy!”
“À.”
“À ha.”
Từ chỗ này đến chỗ khác, mọi người đột nhiên nhớ lại rồi thờ ơ quay đi. Isaac nhìn Josh với vẻ mặt thoải mái hơn.
“Đúng rồi. Hồi đó chúng ta đã cùng lướt ván.”
Với vẻ mặt hoài niệm như thể đang nhớ lại ký ức, Josh đồng tình.
“Phải, rất vui.”
Thời điểm đó là trước khi anh có Pete, vì vậy anh đã có khá nhiều thời gian với các thành viên, bao gồm cả những kỳ nghỉ. Anh nghĩ rằng họ đã tạo nên những kỷ niệm đẹp, nhưng Henry lại có ý kiến khác.
“Chuyện đó là chuyện từ bao giờ rồi? Tôi sẽ không bao giờ đi với anh nữa, đồ khốn. Đi đến đâu cũng thấy anh dẫn cả phụ nữ lẫn đàn ông theo.”
“Josh đẹp trai lại còn có thân hình đẹp nữa nên cũng không thể tránh được.”
Isaac đột ngột lên tiếng rồi nói thêm như một câu đùa.
“Chỉ có điều hơi thấp bé.”
“Cảm ơn.”
Josh mỉa mai nói. Seth cười, đồng tình.
“Đúng vậy, đó là khuyết điểm duy nhất của Josh.”
“Mấy tên này…” Josh không ngần ngại giơ tay đánh nhẹ vào sau gáy Seth một cái không đau. Cậu ta tinh quái liếc nhìn Josh rồi nói thêm:
“Nhờ có anh mà chúng tôi cũng hẹn hò được nhiều hơn đấy. Tôi thấy đi với Josh rất tốt? Phụ nữ chủ động bắt chuyện trước nên không cần phải tốn công sức đi săn làm gì.”
“Chắc chắn đó là một lợi thế. Nếu tôi chưa kết hôn thì…”
Isaac ngay lập tức nhìn Mark. Anh ta vừa nói chen vào một câu thì vội vàng ho khan.
“Tôi phải gọi điện về nhà.”
Josh rời mắt khỏi bóng lưng vội vã rời đi của Mark, anh nhận thấy biểu cảm của Henry không được tốt lắm. Cậu ta đang cau có nhìn Isaac. Chẳng lẽ Isaac đã nói gì khiến Henry khó chịu sao? Anh cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra có gì đặc biệt.
Liếc mắt nhìn thì thấy Henry như muốn gây gổ với Isaac. Có nên ở lại can ngăn không? Josh thoáng do dự nhưng đó là một suy nghĩ thừa thãi. Ngoài dự đoán, Henry không nói gì mà đứng phắt dậy rồi rời đi. Tất nhiên, cậu ta không quên để lại một câu cho Josh.
“Đến lượt anh trực phòng giám sát đấy.”
“Được rồi.”
Josh trả lời đơn giản rồi cười nói thêm:
“Ngủ ngon, Henry.”
Cậu ta im lặng nhìn Josh. Giống như hầu hết các alpha khác, trên khuôn mặt điển trai của cậu ta thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Một lát sau, Henry chửi thề một tiếng ngắn gọn rồi quay lưng bỏ đi. Tiếp theo, Josh đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì chạm mắt với Isaac.
“…? Có gì muốn nói sao?”
Josh chợt nhớ ra cậu ta đã định nói gì đó rồi thôi. Isaac mở miệng rồi lại nhìn về phía Seth. Cậu ta đang xem lại kế hoạch bảo vệ vừa nãy. Isaac lại nhìn Josh rồi cười như bình thường.
“Không có gì, để lần sau đi.”
“…Ừ.”
Chuyện riêng sao?
Josh cũng không tiện hỏi han nên đành quay người đến phòng giám sát.
“Hả.”
Anh dừng lại khi đang kiểm tra từng màn hình. Camera trong phòng ngủ của Chase có vấn đề. Khi báo cáo cho Mark thì anh ta trả lời như thể đã biết chuyện này rồi.
[Bị sao đó mấy ngày rồi. Lần trước tôi xem thì thấy có đoạn bị mất… Tôi đang định xem xét lại. Hôm trước Laura có nói hay là bỏ luôn cái CCTV trong phòng ngủ đi, dù sao thì cũng can thiệp quá sâu vào đời tư rồi, đứng trên lập trường của Laura thì chắc là lo lắng. Lỡ như bị rò rỉ ra ngoài thì… Trong số chúng ta thì không có ai làm vậy nhưng cũng có lập trường của bên đó không thể hoàn toàn tin tưởng được.]
Đoạn ghi bị mất chắc là ám chỉ ngày hôm đó mà Josh đã cố tình xóa đi. Josh giả vờ không biết gì rồi nói:
“Laura nói cũng đúng mà, dù sao cũng có camera khác, cần gì phải đến tận phòng ngủ…”
[Thì dù sao tôi cũng chưa sửa. Đang xem xét có nên tắt luôn không. Bỏ hẳn thì cũng hơi lo lắng…]
Mark cúp máy mà chưa đưa ra kết luận. Josh lặng lẽ nhìn vào màn hình. Đúng như lời Mark, camera trong phòng ngủ thỉnh thoảng lại nhấp nháy, chất lượng hình ảnh cũng không tốt lắm.
Đang suy nghĩ thì Chase bước ra khỏi phòng tắm.
Hắn hoàn toàn khỏa thân.
Josh ngay lập tức sững người. Ngay cả trong cái màn hình tệ hại kia, vóc dáng hoàn hảo cùng khuôn mặt của hắn vẫn có thể nhận ra một cách rõ ràng.
Hắn lau vội đầu bằng chiếc khăn rồi ném nó xuống chân giường. Chase ngồi xuống giường. Hắn im lặng một lúc như đang chìm trong suy nghĩ rồi đột nhiên ngẩng lên. Josh có cảm giác như thể hắn đã chạm mắt với mình qua CCTV mặc dù điều đó là không thể.
Chase mở miệng. Khi đôi môi hắn mấp máy như đang nói thầm điều gì đó thì màn hình đột ngột tắt ngúm.
“Gì chứ?”
Josh hét lên rồi đứng phắt dậy. Anh chớp mắt mấy lần nhưng màn hình vẫn đen thui. Anh nhìn luân phiên giữa cửa và màn hình rồi rơi vào một cuộc đấu tranh nội tâm.
Có nên chạy đến xem không? Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra như lần trước sao? Khoan đã, lần trước là do phát tình mà. Bây giờ hoàn toàn không có khả năng đó.
Mặc dù biết hắn chỉ là tắm xong thôi.
Nhưng… Anh vừa xoay người thì màn hình đột nhiên bật trở lại. Josh dừng lại, nhìn chằm chằm. Chase trong màn hình đã nằm trên giường. Trên người hắn có một tấm ga mỏng.
“…Ha.”
Josh thở dài như bị nghẹn rồi lại ngồi phịch xuống ghế.
…Phải làm sao đây.
Đã có cả thư đe dọa rồi thì không thể tắt camera được. Nhưng cứ để tình trạng này tiếp diễn thì chẳng khác gì cực hình.
Anh vừa cảm thấy tội lỗi vừa ghê tởm bản thân mình, Josh vò mặt. Cuối cùng, Josh nói với Mark tạm thời nhận nhiệm vụ bảo vệ bên ngoài. Như vậy sẽ giảm bớt nguy cơ bị ảnh hưởng bởi mùi hương pheromone hơn rất nhiều cũng như có thêm nhiều lợi ích khác. Chỉ là cơ thể sẽ mệt mỏi hơn mà thôi.
Vài ngày sau, ngày diễn ra bữa tiệc của Keith Pittman cũng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top