chap 2


Nếu không phải vì công việc, Josh chẳng cần giấu giếm mình là một omega làm gì. Nhưng đáng tiếc, chẳng ai thuê một omega làm vệ sĩ cả. Vì vậy, ngay từ khi bắt đầu công việc này, Josh đã giả làm beta.

Việc giấu đi thân phận omega không quá khó khăn. Vẻ ngoài của anh thường khiến mọi người nhầm lẫn anh là alpha, và pheromone của anh cũng rất nhẹ. Trong chu kỳ phát tình thì mùi hương trở nên rõ hơn, nhưng anh đã quen dùng thuốc để kiểm soát. Từ khi bị đánh dấu, chu kỳ của anh cũng giảm đáng kể, giúp anh duy trì bí mật dễ dàng hơn.

Josh tin rằng mình có thể giấu bí mật này cả đời.

Khi vô thức định chạm vào tai, nơi mang dấu ấn, anh đã kịp thời rụt tay lại. Chỉ cần để lộ dấu hiệu, mọi thứ sẽ sụp đổ. Thậm chí nếu cố giả làm alpha, anh sẽ phải giải thích lý do tại sao trước đây lại giả làm beta. Cuối cùng, danh tính omega của anh sẽ bị phơi bày.

Cách duy nhất là tiếp tục che giấu. Vì thế, ngay cả khi không làm việc, Josh cũng đeo tai nghe của vệ sĩ hoặc cố tìm cách che tai mình.

Mất việc...

Ý nghĩ đó khiến sống lưng Josh lạnh toát. Anh làm bộ như đang nhấp ngụm cà phê để che giấu sự bất an. Hoàn toàn không hay biết điều này, Rose nhìn anh với ánh mắt đầy cảm thông:

"Pete năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Làm bố đơn thân chắc vất vả lắm nhỉ?"

"Cũng ổn thôi."

Mọi người trong văn phòng đều nghĩ mẹ của Pete đã bỏ đi, để lại con cho Josh chăm sóc. Với tính chất công việc, câu chuyện này nghe có vẻ hợp lý và không cần Josh phải giải thích thêm. Những lời đồn đoán và sự cảm thông từ mọi người thậm chí còn giúp anh dễ dàng duy trì vỏ bọc.

Nhưng sự quan tâm của Rose đã chuyển thành một thứ khác kể từ khi cô ly hôn vài tháng trước. Điều này khiến Josh cảm thấy không thoải mái.

Rose không hề để ý đến sự khó chịu của anh, thậm chí còn nghiêng người lại gần hơn.

"Nhưng trẻ con cần mẹ mà. Pete chắc nhớ mẹ lắm? Cô ấy không liên lạc gì sao?"

Josh cau mày nhẹ. Với anh, một mối quan hệ nghiêm túc không nằm trong kế hoạch. Nếu chỉ là một đêm, anh có thể cân nhắc, nhưng những gì Rose mong đợi hoàn toàn nằm ngoài khả năng của anh.

"Rose, khoảng cách này hơi gần rồi đấy."

Nhưng Rose phớt lờ lời cảnh báo, nghiêng người sát hơn, đôi môi chuẩn bị chạm vào anh. Đến giây cuối cùng, Josh nhanh tay giơ lên ngăn lại.

Rose mở tròn mắt, nhìn Josh với vẻ bối rối. Anh nở một nụ cười dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng:

"Rose, tôi không muốn cô phải đấu tranh với cô ấy vì tôi."

Rose khựng lại, nheo đôi mắt.

"Cô ấy? Ý anh là mẹ của Pete sao? Nhưng cô ấy đâu còn ở đây."

"Biết đâu được cô ấy có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."

"Anh đang đùa tôi đấy à?"

Josh khẽ ra dấu im lặng:

"Suỵt Nghe xem, tôi vừa nghe thấy tiếng bước chân. Có ai đó đang đến."

Rose quay lại nhìn về phía cửa, ngay lúc đó, cánh cửa bật mở.

"Chuyện gì đây? Sáng sớm đã làm trò gì thế này?"

Giọng nói cộc cằn của Mark, sếp của Josh vang lên. Rose hoảng hốt lùi lại, còn Josh đứng dậy, bình thản chào:

"Chào anh, Mark."

"Cậu đợi tôi sao?"

Mark liếc Rose, rõ ràng nhận ra sự ngượng ngùng của cô. Anh ta nhún vai, không nói thêm mà đi thẳng vào văn phòng. Josh theo sau rồi khép cửa lại.

Mark vừa bước tới bàn làm việc, vừa nhìn Josh qua vai:

"Sao cậu không nhận lời cô ấy? Làm bố đơn thân chắc không dễ đâu."

Josh đáp lại bằng lời nói dối quen thuộc:

"Pete còn mẹ. Cô ấy sẽ quay lại sau khi học xong."

"Thế à."

Mark gật gù và không hỏi gì thêm.

***

Mark thờ ơ rút một điếu thuốc ra châm lửa. Từ ngày có Pete, Josh đã bỏ thuốc lá. Anh tránh xa khói thuốc, cố gắng không để mùi bám vào người. Đứng lùi lại một chút, anh lên tiếng:

"Mark, tôi có thể xin tạm ứng được không?"

"Tạm ứng? Bao nhiêu?"

"...10 ngàn đô?"

Mark ho sặc sụa đến mức Josh thậm chí đã chuẩn bị trong đầu các bước cấp cứu nếu anh ta không thở nổi. Sau khi bình tĩnh lại, Mark nhìn Josh với ánh mắt đầy nghi ngờ:

"Cậu cá độ hay sao?"

"Không, không phải thế."

Josh lắc đầu, trả lời thành thật:

"Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần tiền."

"À, tôi nhớ rồi, cậu từng nói bà ấy có bệnh mãn tính. Là do huyết áp à?"

"Vâng, cả thận nữa... nhiều vấn đề lắm."

Josh nói với giọng điệu bình thản, không để lộ cảm xúc gì. Anh không muốn dùng câu chuyện của mình để đánh vào lòng thương hại của Mark.

"Viện phí còn nợ, tôi có để dành được một ít nhưng vẫn thiếu rất nhiều. Anh nghĩ sao, có thể giúp tôi không?"

Mark ngậm điếu thuốc, trầm ngâm không nói gì. Với quy mô nhỏ của công ty bảo vệ, số tiền 10 ngàn đô chắc chắn là một khoản lớn. Sau một hồi suy nghĩ, anh ta thở dài:

"Để tôi xem thế nào."

Mark không nói thẳng là không, nhưng rõ ràng anh ta đang gặp khó khăn. Josh cũng không muốn gây áp lực nên chỉ cúi đầu cảm ơn, rồi nói thêm trước khi rời đi:

"Dù là việc gì cũng được, miễn là công việc bảo vệ."

Mark cau mày:

"Đừng nói bừa. Làm bảo vệ thì biết đến bao giờ mới kiếm được 10 ngàn đô? Nghĩ thực tế chút đi."

Josh gượng cười, chào tạm biệt và rời khỏi phòng. Phía sau, Mark vẫn ngồi đó, kẹp điếu thuốc cháy dở trên tay, vẻ mặt đầy căng thẳng.

***

"Daddy, mùi thuốc lá."

Vừa gặp Josh, đứa trẻ được giao cho bà Robert trông nom đã tươi cười rạng rỡ, nhưng rồi lập tức bịt mũi trách móc. Josh cuống cuồng phủi quần áo, còn Pete thì kiên nhẫn đưa hai tay ra, chờ đợi đến khi mọi thứ ổn thỏa. Anh bế bổng đứa bé lên, áp môi cọ nhẹ vào đôi má bầu bĩnh.

"Phùuuu~"

"Hahaha!"

Pete không chịu được nhột, cười khanh khách rung cả người. Cậu bé đã được bà Robert tặng cho một món đồ chơi mới. Bàn tay bé nhỏ cầm chặt chiếc xe ô tô đồ chơi xinh xắn, lạ mắt. Josh nhìn thoáng qua, bà Robert mỉm cười giải thích.

"Tôi tiện đường thấy món này, nghĩ ngay đến Pete nên mua về."

Từ chối tấm lòng ấy thì thật không phải. Josh mỉm cười, chân thành cảm ơn bà và không quên bảo Pete chào bà.

"Pete có làm phiền gì bà không ạ?"

"Không hề, Pete luôn ngoan ngoãn mà. Nếu cậu đến muộn hơn chút cũng không sao đâu. Tôi rất thích chơi cùng Pete, lúc nào cũng hoan nghênh cả, nên đừng lo."

Bà Robert cười dịu dàng, gương mặt toát lên sự chân thành. Dẫu sống nhờ lương hưu nhưng bà vẫn nghĩ đến Pete mà tặng quà. Josh thấy áy náy, nghĩ mình phải làm gì đó đáp lại.

Nhớ lại bà từng nhắc đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, anh khẽ liếc nhìn phía sau bà rồi đổi chủ đề.

"Nhà bà có chỗ nào cần sửa không? Hôm nay tôi nghỉ nên cũng có chút thời gian rảnh."

Nghe vậy, bà Robert không giấu được niềm vui.

"Thật sao? Nếu vậy thì... đèn trong nhà vệ sinh và cả bồn rửa nữa. Nước không rút được làm tôi đau đầu mãi."

"Được rồi, để tôi về lấy đồ nghề."

Bế Pete trong tay để thằng bé không khóc, Josh trở về nhà. Lúc quay lại, cầm theo túi đồ nghề thì bà Robert đã chuẩn bị nướng bánh quy.

"Chết thật, thế này chắc không xong sớm được rồi."

Josh nghĩ thầm nhưng không tìm được cớ từ chối. Cuối cùng, việc sửa đèn nhà vệ sinh kéo dài đến tận việc chỉnh lại chiếc ghế trong phòng khách. Pete ban đầu thích thú quan sát Josh làm việc, nhưng sau thì chán và ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi Josh bế Pete trở về nhà thì trời đã ngả tối. Bà Robert ngỏ ý mời ở lại dùng bữa nhưng anh khéo léo từ chối, sợ nếu nấn ná thêm, công việc sẽ không bao giờ dứt được mất. Thay vào đó, bà gói cho anh một túi đầy bánh quy mới nướng mang về. Pete vừa thức giấc đã với tay đòi ăn. Josh vội vàng giấu túi bánh đi.

"Không được, phải ăn tối trước."

Pete nhìn chiếc bánh xa dần với ánh mắt tiếc nuối. Josh thấy lòng mình mềm nhũn khi cậu bé ngước lên với gương mặt ngây thơ. Cuối cùng, chỉ chịu thua sau ba giây.

"Trời ơi."

"Con mình sao lại đáng yêu thế này chứ?"

Anh thở dài, lấy một chiếc bánh đưa cho Pete. Thằng bé nhận lấy, nhảy cẫng lên vui sướng. Josh chỉ biết cười, dùng ngón tay lau nhanh dòng nước dãi ở khóe miệng con, rồi vội chuẩn bị bữa tối.

Trong đầu anh là hàng loạt câu hỏi không dứt: 'Bao giờ Mark mới liên lạc? Liệu có vay được tiền không? Tiết kiệm còn bao nhiêu? Có chỗ nào vay thêm được không?' Đến mức anh không nhận ra Pete đã làm rơi thìa hai lần và phải lấy cái mới.

Khi bữa ăn kéo dài hơn hai giờ đồng hồ vừa kết thúc, chuông cửa liền vang lên.

"Xin lỗi vì đến muộn."

Mark không đợi ai trả lời, mở cửa và đi thẳng vào nhà. Sự xuất hiện bất ngờ của ông chủ làm Josh căng thẳng. Pete đang ngồi trên ghế trẻ con, chấm bánh quy vào ly sữa, thấy vậy thì mở to mắt nhìn vị khách lạ. Josh nhanh chóng bước tới, hôn lên đầu cậu bé trấn an.

"Pete, chú Mark đến đấy. Chào chú đi nào."

"Cháo chú."

Pete lí nhí chào. Mark chỉ ừ một tiếng, xoa đầu cậu bé qua loa rồi quay sang Josh.

"Chúng ta cần nói chuyện."

Josh vội hỏi:

"Anh ăn tối chưa?"

"Rồi. Cậu thì sao?"

"Không sao, tôi ổn."

Josh vốn định ăn tối cùng lúc Pete thưởng thức bánh quy, nhưng giờ ưu tiên là cuộc nói chuyện. Mark hiếm khi ghé thăm nhà nhân viên, nhất là vào giờ này. Lại thêm sự kiện ban ngày khiến Josh không khỏi lo lắng.

"Phù"

Mark ngồi xuống sofa nhưng mãi không mở lời. Josh cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống cách anh ta một đoạn và chờ đợi. Thời gian dường như kéo dài vô tận nhưng anh không dám hối thúc.

Thi thoảng Josh liếc nhìn Pete, cậu bé vẫn lặng lẽ chờ đợi. Sau một khoảng thời gian dài như vô tận, cuối cùng Mark cũng có vẻ đã đưa ra được quyết định, chậm rãi mở lời.

"Về công việc ấy mà."

Sau khi thở dài thêm một lần, anh ta tiếp tục nói.

"Có một việc. Thù lao cũng khá, điều kiện nhìn chung không tệ. Thực ra rất tốt. Số tiền cậu cần, họ sẵn sàng trả toàn bộ ngay lập tức, thậm chí còn trả trước. Chỉ riêng khoản đặt cọc thôi cũng đủ để cậu trang trải, còn sau khi hoàn thành công việc, cậu sẽ nhận thêm phần còn lại. Tiền sẽ được chia thành nhiều đợt, nhưng tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì. Tóm lại, điều kiện chẳng có gì để chê. Nhưng vấn đề nằm ở người đưa ra yêu cầu."

Josh cau mày. Là ai mà khiến Mark phải vòng vo đến thế? Anh cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung vào đôi môi của ông chủ, chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu sau Mark mới thốt ra cái tên, và khi nghe nó, Josh ngay lập tức hiểu tại sao anh ta lại ngần ngại như vậy.

"Chase C. Miller. Cậu còn nhớ chứ?"

Chỉ một giây nghe thấy cái tên đó, Josh quên cả cách thở. Chase C. Miller. Làm sao anh có thể quên được.

Đôi mắt màu tím lạnh lẽo từng nhìn anh chằm chằm từ trên cao. Mái tóc vàng tự nhiên lấp lánh dưới ánh nắng. Khuôn mặt sắc nét đến lóa mắt và cơ thể dài, mảnh mai nhưng tao nhã, khiến trái tim anh luôn bị siết chặt. Người đàn ông từng liên tục đứng đầu danh sách những nam diễn viên nổi tiếng nhất Hollywood kể từ khi ra mắt. Cũng là người nhiều năm liền giữ danh hiệu 'Người đàn ông quyến rũ nhất thế giới.'

Một cực alpha đã để lại dấu ấn trên cơ thể Josh.

Và cũng chính là người đã khiến anh mang thai Pete.

Chết tiệt thật.

Josh ngồi trên giường, ôm đầu như muốn bóp nát những suy nghĩ trong đầu mình. Từ lúc ru Pete ngủ đến giờ, anh đã ngồi như thế khá lâu rồi, lòng dằn vặt không yên. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, ý nghĩ của anh vẫn quay về cùng một chỗ.

'...Cậu cũng không muốn đúng không? Bọn tôi cũng thế.'

Giọng nói của Mark vang lên trong đầu Josh, kéo anh về hiện thực. Anh thở hắt ra, như vừa giải thoát khỏi sự bức bối nghẹn ngào. Mark đã nói tiếp khi đó:

'Thực ra hợp đồng này đến được một tuần rồi. Nhưng tôi nghĩ chẳng ai muốn nhận nên định từ chối. Mà điều kiện tốt thật, không dễ kiếm được mức thù lao như vậy. Miller vốn nổi tiếng chịu chi mà.'

'Cái gã đó thì chỉ dư thừa mỗi tiền và ngoại hình.'

Josh nhếch mép cay đắng nghĩ: 'Nếu tính cách tốt được một nửa vẻ ngoài, chắc cả thế giới đã thờ phụng hắn rồi.'

Người ta thường bảo rằng sau khi dồn hết tâm huyết để tạo ra cơ thể hoàn mỹ của Chase Miller, Chúa đã kiệt sức đến mức ném bừa phần nhân cách của hắn vào đâu đó. Josh khẽ cười mỉa mai trước ý nghĩ ấy.

Thấy anh im lặng, Mark bứt rứt gãi đầu và nói thêm:

'Nhưng mà, cậu biết đấy, công việc kiểu này... không dễ nuốt đâu. Gã Miller tính khí chẳng vừa, mà với số tiền như vậy, không ai có quyền kêu ca gì. Hắn phải khổ lắm mới nhờ được đến chúng ta. Dù sao thì, nghe cậu đang cần tiền, tôi mới quyết định hỏi cậu thử. Những việc khác thì chỉ là mấy đồng lẻ, chẳng giải quyết được gì. Nếu cậu nhận, những người còn lại cũng dễ đưa ra quyết định hơn.'

Josh hít sâu, cố lấy lại bình tĩnh:

'Anh đã nói với những người khác chưa?'

'Rồi. Trước khi đến tôi đã gọi điện thông báo sơ qua. Tạm thời họ đều bảo sẽ suy nghĩ.'

Josh nhớ lại lần trước mọi người nghiến răng chửi rủa khi nhắc đến cái tên đó. Thật ngạc nhiên khi lần này, phản ứng lại không quá tiêu cực.

Chẳng lẽ họ cũng gặp vấn đề tài chính giống mình?

Thấy Josh lặng im suy tư, Mark nói tiếp:

'Công việc dự kiến kéo dài khoảng 3 đến 6 tháng. Nếu lâu hơn, thù lao sẽ tăng thêm. Nếu cậu thực sự cần tiền thì hãy cân nhắc. Dù sao nếu nhận thì cả đội sẽ đi cùng nên đừng lo lắng quá.'

Mark để lại lời khuyên rồi rời đi. Kể từ lúc đó, Josh cứ lưỡng lự, tiến thoái lưỡng nan.

Tại sao lại là gã đó chứ?

Câu trả lời đã rõ ràng, không ai khác sẵn sàng trả số tiền lớn như vậy cho một nhiệm vụ bảo vệ. Và điều tệ hại hơn là Josh rất cần số tiền đó.

Đến khi trời mờ sáng, Josh buộc phải chấp nhận sự thật đã định trước. Dài nhất là 6 tháng. Xong hợp đồng mình sẽ rút ngay. Người của Mark sẽ lo phần còn lại.

Chờ đến giờ Mark đi làm, Josh gọi điện hỏi:

"Có ai trong nhóm liên hệ lại chưa? Ai đã quyết định đi cùng?"

- Có tôi, Seth, Henry và Isaac, tất cả bốn người.

Josh thở phào nhẹ nhõm khi biết không phải mình đi một mình. Mark bổ sung:

- Henry lại dính vào cờ bạc. Cậu ta chơi thua sạch, còn vay tiền Isaac và cũng nướng luôn vào đó. Isaac không còn cách nào khác nên phải nhận việc.

Josh không bất ngờ. Henry vốn hay thuyết phục và cả đe dọa Isaac, khiến Isaac nhiều lần phải móc ví. Nhưng lần này sự liều lĩnh của Henry lại gián tiếp giúp ích cho anh.

Josh thở dài cay đắng và nói:

"Tôi cũng sẽ đi."

- Tốt. Vậy là năm người, tính cả cậu.

Mark ghi chú ngay, không chút bất ngờ trước quyết định của Josh. Có vẻ như Mark đã đoán trước được điều đó. Sau khi hỏi thêm vài chi tiết về ngày khởi hành và các yêu cầu khác, Josh đồng ý nhận email hợp đồng để xem xét kỹ hơn.

Thực lòng mà nói, điều duy nhất anh quan tâm là số tiền hứa hẹn có được chuyển đúng hạn hay không. Nội dung hợp đồng, giờ chẳng còn quan trọng nữa.

Josh ngồi trên giường, vò đầu bứt tóc, không biết đã bao lâu trôi qua. Từ khi ru Pete ngủ, tâm trí anh luôn quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ rối rắm. Dù đã cố gắng hết sức, anh vẫn không thể thoát khỏi những ý nghĩ về công việc và người đàn ông kia.

- Đừng lo, Josh. Mẹ rất vui khi biết Pete sẽ về ở cùng.

Giọng nói vui vẻ của Emma vang lên qua điện thoại. Sau khi cúp máy, Josh thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì anh đã giải quyết được vấn đề lớn nhất, đó là tìm nơi an toàn để gửi Pete trong thời gian làm việc.

Gã đó sẽ không bao giờ biết về sự tồn tại của Pete đúng không?

Josh chìm vào suy nghĩ. Nếu sự thật bị lộ, chuyện gì sẽ xảy ra? Anh không dám tưởng tượng. Nếu muốn nói ra, anh đã làm điều đó từ khi biết mình mang thai. Nhưng bây giờ, việc thừa nhận là điều không thể. Thử nghĩ xem, một ngày nào đó, có một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, liệu gã đàn ông đó sẽ phản ứng thế nào?

Giấu chuyện này không phải việc khó. Như tất cả mọi người, hắn cũng chỉ nghĩ Josh là một beta. Hơn nữa, Chase C. Miller chưa bao giờ để mắt đến những kẻ nhỏ bé như anh.

...Thậm chí, hắn còn không nhớ việc đã đánh dấu mình.

'Cậu là của tôi.'

Câu nói bất chợt vang lên trong tâm trí Josh khiến lòng anh lạnh buốt. Đôi mày anh khẽ chau lại, nén cảm giác bất an vào trong.

Vì phải sắp xếp cho Pete trước, Josh quyết định khởi hành sớm hơn nhóm và sẽ gia nhập cùng họ khi công việc bắt đầu. Dành thêm vài ngày bên mẹ và em gái cũng là điều anh mong muốn.

Josh không quên cảm ơn bà Robert và hứa sẽ thường xuyên liên lạc. Bà ôm chặt Pete, tỏ rõ vẻ tiếc nuối. Sau nhiều đêm không ngủ để chuẩn bị mọi thứ, Josh ôm Pete trên một tay, tay còn lại kéo theo chiếc vali nhỏ, lên chuyến bay định mệnh.

Vẻ mặt của các tiếp viên hàng không khi thấy Josh khá thú vị. Họ mỉm cười rạng rỡ khi nhìn gương mặt anh, nhưng lập tức ngạc nhiên khi thấy đứa trẻ trên tay anh, trước khi nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp.

Josh đặt Pete vào ghế trẻ em đã được lắp sẵn, cẩn thận đắp kín chăn cho con. Anh đưa Pete một viên kẹo để thằng bé yên lặng. Pete hài lòng, ngồi ngoan ngoãn nhai kẹo.

Lúc đặt vali lên khoang hành lý, Josh vô tình nhìn Pete. Khuôn mặt phúng phính với đôi má tròn trĩnh của thằng bé làm anh không khỏi nghĩ đến gã đàn ông kia.

Có phải vì mình biết thằng bé là con của hắn hay hai người thật sự rất giống nhau?

Josh chớp mắt, cố đè nén những suy nghĩ ấy. Đây là điều anh không thể xác nhận và anh cũng chẳng muốn nghĩ đến.

Pete nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khi lau sạch vệt nước kẹo trên miệng con, Josh bất giác tự hỏi: Liệu gã có nhận ra mình không? Hắn có còn nhớ mình không?

Những ký ức đầu tiên về Chase hiện lên trong tâm trí Josh, đôi mắt màu tím lạnh lẽo nhìn xuống từ trên cao, thái độ ngạo mạn và tự mãn. Hình ảnh về gã luôn mang lại cảm giác khó chịu.

Một tên kiêu ngạo tự luyến.

Đa số các cực alpha đều có xu hướng rối loạn nhân cách, nhưng nếu phát triển sau tuổi dậy thì, họ thường hiểu rõ cảm xúc hơn. Chase C. Miller là một ví dụ, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, cảm xúc duy nhất hắn hiểu rõ nhất dường như là sự giận dữ.

Thậm chí, ngay cả kẻ rối loạn nhân cách cũng biết cảm nhận giận dữ. Có lẽ nhờ thế mà hắn diễn xuất được.

Dù không cần khả năng diễn xuất, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đủ để Chase nổi tiếng. Josh nhớ lại quảng cáo chocolate đầu tiên của Chase khi hắn chỉ mới năm tuổi. Quảng cáo đó gây chấn động khắp nước Mỹ, khiến cả đất nước say mê. Josh khi đó cũng bị cuốn hút, chỉ để sau này vỡ mộng khi biết Chase là con trai.

Chỉ đứng đó thôi hắn cũng đủ để chinh phục cả thế giới.

Nhưng Chase không chỉ dừng lại ở đó. Diễn xuất của hắn, từ quảng cáo đến phim ảnh đều đáng kinh ngạc. Hắn nhập vai một cách đáng sợ.

Bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau Josh:

"Ồ, đáng yêu thật."

Một tiếng thở dài nhỏ vang lên.

Josh ngẩng đầu, nhìn thấy hành khách ngồi đối diện Pete đang chăm chú vào màn hình trước mặt. Trong ánh phản chiếu mờ nhạt từ màn hình đó, người đàn ông vừa tràn ngập tâm trí anh hiện ra rõ ràng. Chase C. Miller sống động như thật. Josh ngây người không thể rời mắt.

Phải, chính là như thế.

Người đàn ông ướt đẫm bước ra từ vùng biển đầy sóng gió. Trông như một vị thần biển cả hóa thân thành con người để giáng trần. Những ngón tay dài vuốt qua mái tóc còn nhỏ giọt nước, đôi mắt tím sâu thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình, và bờ môi cong nhẹ một nụ cười nhạo báng mơ hồ. Chase Miller không phải con người bình thường.

Josh cảm nhận rõ trái tim mình chao đảo. Một sự thật đau đớn, anh sẽ không bao giờ quên được người đàn ông đó, trừ khi có thể nghiền nát hoàn toàn ký ức của mình. Nhịp tim đập loạn nhịp là minh chứng rõ ràng nhất.

Quảng cáo kết thúc, một nội dung khác hiện lên màn hình, nhưng ánh mắt Josh vẫn không rời đi.

Khoảnh khắc đối mặt với hắn ngoài đời thực đang đến gần. Nhưng Josh chỉ muốn níu kéo thêm chút thời gian, như thể việc trì hoãn có thể cứu rỗi anh khỏi thực tại. Dù vậy, máy bay vẫn không ngừng lao nhanh về phía California bất chấp mọi mong muốn của anh.

***

"Josh!"

Emma xuất hiện tại sân bay, hét lên mừng rỡ khi thấy anh. Cô chạy đến, ôm chầm lấy anh thật chặt. Josh, một tay bế Pete, tay kia kéo vali, không thể đáp lại cái ôm, đành để em gái tự làm.

Emma hít sâu như đang cố kìm nén cảm xúc, rồi ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt họ chạm nhau, Josh mỉm cười trước. Emma cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

"Mấy năm không gặp, trông em vẫn xấu như ngày nào."

Cảm động dừng lại ở đó.

"Lúc nào anh cũng đáng ghét vậy đó hả!"

Emma nghiến răng, lặp lại câu nói ấy lần thứ mấy rồi không rõ. Josh ngồi ghế phụ, thờ ơ nhìn về phía trước rồi lên tiếng:

"Lách vào đi."

"Im đi! Để em tự lái!"

"Nhấn ga lên, xe đó đang lao đến kìa."

"Anh im mồm đi! Ai là người cầm lái chứ?"

Emma bất ngờ bẻ tay lái, lách vào làn đường khác, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa. Gương mặt cô đầy căng thẳng như sẵn sàng giật vô lăng và đập vào đầu anh trai bất cứ lúc nào.

Josh liếc nhìn phía sau. Pete trông có vẻ bất an, đôi mắt đảo qua đảo lại. Anh mỉm cười, dùng tay tạo hình chú chim đang bay để trấn an thằng bé. Pete bật cười khúc khích, vỗ tay hào hứng.

Trong khi đó, Emma vẫn tiếp tục nguyền rủa nhưng giọng đã nhỏ dần.

"Thực sự đã trở về rồi."

Josh nhắm mắt lại, cảm nhận ánh nắng ấm áp tràn ngập qua cửa kính xe. Anh mỉm cười, nhận ra điều này. Mọi thứ dường như đã thực sự bắt đầu.

...

Josh tái hợp với đội sau gần một tuần xa cách.

Trong khoảng thời gian đó, anh dành thời gian cho gia đình, đi mua sắm vài thứ cần thiết cho Pete và chuẩn bị mọi thứ để bắt đầu công việc mới.

Ngôi nhà cũ kỹ anh trở về thực sự là một mớ hỗn độn. Như thể mọi thứ trong nhà đã chờ sẵn để được sửa chữa. Josh cầm búa, kéo cưa gần như cả ngày. Sau đó, anh phải cắt cỏ dại mọc um tùm, tỉa lại những cành cây rối loạn, tranh cãi vài câu với Emma, thậm chí còn phải đuổi mấy con sói đồng cỏ vài lần nữa. Kỳ nghỉ của anh cứ thế trôi qua trong chớp mắt.

Dù dành trọn thời gian cho con trai, Josh vẫn thấy trái tim mình nhói đau khi phải tạm biệt Pete. Như mọi khi, cậu bé bám chặt lấy chân anh, nước mắt giàn giụa, không chịu rời.

“Daddy, daddy!”

Josh bế Pete lên, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé. Pete nấc lên từng hồi. Trước đây, dù chia xa buổi sáng, họ vẫn gặp lại nhau vào buổi tối, nhưng lần này thì khác. Có thể anh sẽ không được nhìn thấy con trai suốt hơn 10 ngày.

Nghĩ đến điều đó, bước chân anh như bị ghim chặt xuống đất. Josh ôm con, dỗ dành thêm gần 30 phút mà vẫn không thể rời đi.

“Josh, muộn rồi. Đi thôi con.”

Mẹ anh đứng nhìn từ xa, nhẹ nhàng nhắc nhở. Josh miễn cưỡng đối mặt với thực tế, ôm chặt Pete lần cuối trước khi trao cậu bé cho bà. Pete lập tức gào khóc, vùng vẫy trong tay bà, nhưng Josh chỉ có thể quay lưng lại, vội vã lên xe phóng đi. Tiếng khóc thảm thiết của Pete còn văng vẳng như từng nhát dao cứa vào tim anh.

“Phải, việc này khó khăn nhất trên đời mà.”

***

Khi cuối cùng cũng gặp lại đội của mình tại một quán ăn sáng, Mark lập tức gật đầu đồng cảm. Là bố của ba đứa trẻ, Mark hiểu cảm giác này hơn ai hết.

“May mà đứa lớn nhất đã tự lo được cho mình. Lúc cả ba còn bé, tôi không thể rời đi mà không thấy tội lỗi. Janet đã phải chịu vất vả rất nhiều.”

Những người đã làm bố làm mẹ đều hiểu rõ cảm giác này, nhất là với công việc khiến họ thường xuyên phải xa nhà vài tháng như thế.

Ngược lại, những người chưa lập gia đình như Isaac và Henry chỉ im lặng nhai từng miếng bánh pancake như cái máy. Seth thì chỉ sống chung với bạn gái lâu năm nên cũng không nói gì.

“Cho tôi cà phê. Cảm ơn.”

Josh không ăn, chỉ gọi một ly cà phê vì đã dùng bữa trước khi tới đây. Nữ phục vụ mỉm cười rạng rỡ, rời đi, rồi quay lại với một nắm đầy kem sữa rẻ tiền đặt lên bàn. Trước khi rời đi, cô để lại một ánh mắt ngụ ý rõ ràng.

Henry liếc nhìn và buông lời chế giễu:

“Đeo nhẫn vào đi, đồ lừa đảo.”

Josh chỉ nhếch môi cười, không đáp. Isaac đổ siro lên đĩa bánh của mình, cắt một miếng lớn cho vào miệng và chuyển chủ đề:

“Nào, giờ nói chuyện công việc đi.”

Mọi ánh mắt đồng loạt hướng về Mark. Anh ta liếc quanh một lượt. Quán ăn lúc này khá vắng, chỉ có vài nhân viên đang tụ lại một góc trò chuyện. Xác nhận không có ai để ý, Mark bắt đầu lên tiếng.

“Khoảng một tháng trước, có thông tin cảnh báo từ FBI: C của K.”

C là Chase, còn K là viết tắt của ‘bắt cóc’. Một mã hiệu mà của đội họ thường dùng để giữ bí mật trong những nhiệm vụ liên quan đến nhân vật nổi tiếng. Với Chase C. Miller, không cần phải nói cũng biết mức độ nhạy cảm của vụ việc.

Và C trong Chase cũng mang một ý nghĩa khác: Crazy.

“FBI vẫn đang điều tra nhưng chưa có manh mối rõ ràng. Họ không biết danh tính người cung cấp thông tin. Một số nghi phạm đã được đưa vào danh sách nhưng mà…”

“Do mâu thuẫn cá nhân sao?”

Isaac ngắt lời Mark. Ngay lập tức Henry chửi thề, giọng đầy mỉa mai:

“Cậu ngu thật đấy. Nếu là mâu thuẫn cá nhân thì ai mà khoanh được nghi phạm? Ai biết đến hắn đều muốn giết hắn cả thôi.”

Lời nói của Henry khiến cả bàn rơi vào im lặng. Ai cũng hiểu rằng Chase Miller là kiểu người khiến người khác từ ghét chuyển sang căm hận chỉ sau một lần tiếp xúc.

Ngay cả Josh vốn ít nói cũng chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê.

Henry luôn có cách làm người khác khó chịu, dù họ đã quen với tính khí cục cằn của cậu ta nhưng vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu cho lắm, vì biết thế nên Isaac đành im lặng.

Mark hắng giọng tiếp tục:

“Theo suy đoán, kẻ đứng sau có thể là một nhóm cuồng tín, một tổ chức tội phạm lớn hoặc một nhóm fan cuồng. Cũng có thể là tất cả bọn chúng.”

“Một tổ chức tội phạm sao?” 

Câu hỏi của Seth phá tan bầu không khí im lặng. Vẻ mặt Mark đầy mỉa mai, anh ta trả lời ngay: 

“Còn vì cái gì nữa? Tiền thôi.” 

Josh liền nghĩ ngay đến mức cát xê khổng lồ của Chase C. Miller và khối tài sản khổng lồ của gia tộc Miller. Nhưng ngay lúc đó, Mark lại nói một điều khiến mọi người đều ngạc nhiên.

“Mấy người có biết tinh trùng của một cực alpha đáng giá bao nhiêu không?” 

“Tinh trùng?” 

Josh lỡ buột miệng hỏi lại. Mark quay sang anh, gật đầu khẳng định. 

“Đúng vậy, ai cũng muốn có con của một cực alpha.” 

Cả người Josh lạnh toát, hình ảnh Pete hiện lên trong tâm trí. Anh cầm vội cốc cà phê đưa lên miệng để che giấu sắc mặt tái nhợt của mình. Trong khi đó Mark vẫn tiếp tục: 

“Người ta đồn rằng nếu sở hữu được tinh trùng của một cực alpha, ba đời cũng không cần làm gì. Chưa kể nếu đó là của Chase C. Miller, giá trị sẽ còn tăng lên gấp bội.” 

Seth lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Nhưng cực alpha có thể kiểm soát việc thụ tinh mà đúng không? Dù bị ép buộc họ cũng không thể sinh con nếu không muốn.” 

“Thông thường là vậy. Nhưng chính vì thế mà nó càng quý giá.” 

Mark nhún vai rồi bổ sung: 

“Tuy nhiên vẫn có cách. Mọi người đều biết điều gì xảy ra nếu một cực alpha không thể phát tán pheromone trong một thời gian dài mà đúng không?” 

“Họ sẽ phát điên.” 

Josh trả lời gần như theo phản xạ. Mark gật đầu đồng tình.

“Chỉ cần nhốt họ lại và bỏ mặc vài ngày. Một cực alpha đã mất kiểm soát thì không thể kiểm soát được việc thụ tinh.” 

Không ai nói gì thêm. Ai cũng hiểu rõ pheromone là nguồn sức mạnh khiến cực alpha thống trị xã hội, nhưng nếu tích tụ quá lâu trong cơ thể, nó sẽ trở thành chất độc, tự hủy hoại họ từ bên trong. Đó là lý do cực alpha phải phát tán pheromone liên tục, làm cho không khí xung quanh họ luôn ngập tràn mùi hương quyến rũ đặc trưng. 

Tuy nhiên, cách duy nhất để thực sự giải phóng pheromone chính là quan hệ tình dục. Và lý do này hợp thức hóa cho lối sống phóng túng của họ. Những câu chuyện về các cực alpha ngủ với nhiều người trong một đêm không phải là hiếm, và điều đó thường khiến người khác cảm thấy ghê tởm. 

Khi nghĩ lại những bữa tiệc trụy lạc mà anh từng chứng kiến trong những lần bảo vệ các cực alpha, gương mặt Josh nhăn lại. Tất cả những người xung quanh bàn cũng thế. 

“Dù sao thì ít nhất Chase chưa từng tổ chức mấy bữa tiệc đó ở nhà mình.” 

Lời của Seth là một sự an ủi nhỏ nhoi. Nhưng chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm, Henry đã nghiến răng châm chọc:

“Đó là chuyện của mấy năm trước. Cậu chỉ làm việc với hắn có vài tháng, cậu biết cái quái gì chứ?” 

Không khí lại trở nên trầm lắng. Chase nổi tiếng với những vụ bê bối tình cảm cùng các nữ diễn viên hay đồng nghiệp, nhưng trong khoảng thời gian Josh làm việc với hắn, Chase lại khác thường. Có lẽ do vừa hoàn thành một dự án, nên hắn đang nghỉ ngơi và khá kín tiếng. 

Thời điểm đó, có tin đồn Chase vừa chia tay bạn gái. Những bức ảnh cô ấy đi chơi với người đàn ông khác lan truyền khắp nơi, kéo theo hàng loạt lời đồn. Nhưng Chase không hề phản ứng, chỉ im lặng suốt hơn ba tháng, không hẹn hò hay tham gia bất kỳ bữa tiệc nào. 

“Chắc vì vậy mà khi kỳ phát tình đến, hắn đã mất kiểm soát và gây ra chuyện.” 

Josh suy nghĩ lạnh lùng. Nếu Chase chịu giải phóng pheromone thường xuyên hơn, có lẽ Pete đã không tồn tại. Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy rối bời. 

Sau đó hắn đã sống thế nào nhỉ? 

Josh tự hỏi, dù biết mình không nên. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ