811 - 815

Chương 811: Không gặp được sẽ nhớ nhung, không cùng một chỗ sẽ nuối tiếc.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ hơi hồi hộp, đầu giống như bị chập mạch, sững sờ tại chỗ.

Cô tưởng mình đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ kết hôn, cô cũng sẽ vượt qua được.

Nhưng lúc nghe được tin này, trong lòng như bị người ta đâm một nhát, máu chảy đầm đìa.

Cô nhìn đường đông nghịt, có chút mê mang, lung lay.

Một chiếc taxi dừng trước mặt cô.

Taxi thấy cô ngơ ngác, sợ đụng phải người thần kinh, nên chạy đi.

Taxi đi, cô cũng không chú ý tới.

Sương mù trong mắt lan tràn, ngưng kết thành nước, chảy ra khóe mắt.

Anh nói, sẽ không kết hôn với Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Lời hứa của anh, cô thật tin tưởng.

Vì hi vong, nên mới thất vọng, thất vọng quá nhiều liền thành tuyệt vọng.

Cô nghĩ, đúng như Trình Dật nói, tình yêu là trò đùa.

Chơi cô như vậy, có được không?

Tô Bồi Ân đến sau lưng Hoắc Vi Vũ, lẳng lặng nhìn cô rơi lệ:

"Xem ra, chuyện này, Cố Cảo Đình không nói cho em biết."

Hoắc Vi Vũ nhìn Tô Bồi Ân, khóe miệng giật giật, nở nụ cười:

"Tôi phải cam ơn anh sao? Cảm ơn anh, tôi rất khó chịu, cảm ơn anh, cuối cùng cũng làm tôi sụp đỗ, cảm ơn anh, làm tôi đau khổ."

Tô Bồi Ân nhíu mày, bật thốt lên:

"Làm em cô sụp đỗ là sao, người làm em khổ là tôi sao? Những chuyện này là do Cố Cảo Đình làm, bất quá anh chỉ nói lại thôi, để em biết sớm, để em chuẩn bị kỹ càng, để em thấy rõ hiện thực, tôi không muốn em buồn."

"Thật sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, tay nắm thật chặt, nước mắt chảy như mưa.

Câu hỏi này, giống như cô cự tuyệt tất cả những gì anh nói, làm anh cảm thấy, cô vô cùng chán ghét căm thù anh.

Tô Bồi Ân tức giận, có cảm giác rèn sắt không thành thép:

"Đến bây giờ em vẫn chưa rõ sao? Em không thích hợp với Cố Cảo Đình, em kiên trì thì được gì? Chỉ lãng phí thời gian của mình thôi."

Hoắc Vi Vũ khóc, nước mắt quá nhiều, đến nổi làm cô không thấy rõ đường.

NHưng mà, trong lòng cô như bùng nổ, đánh thẳng vào trí óc của cô.

Cô không thể kiên trì nổi.

"Thừa Ân nói, tôi ở cùng anh ta sẽ lãng phí chính mình, anh cũng nói vậy, chẳng lẽ tôi không biết sao? Không rõ ràng sao? Các người tưởng tôi ngớ ngẩn à? Tưởng tôi không nhìn thấy các người khinh bỉ, mập mờ trong mắt sao?"

"Tôi chỉ là không muốn để ý tới, tôi vì cái gì mà hèn mọn như vậy, tại sao tôi phải chia sẽ người yêu của mình với phụ nữ khác, tại sao tôi phải chịu đựng làm tình nhân, chịu đựng anh ta ngủ cùng với phụ nữ khác, sinh con đẻ cái."

"Tôi nghĩ tới những thứ này, lòng của tôi liền rất đau, khiến tôi muốn lập tức chết đi cho xong. Tôi cũng biết rõ là bản thân phải thoát ra, cố gắng quên anh ta. Nhưng có thể sao? KHông gặp được sẽ nhớ nhung, không cùng một chổ sẽ cảm thấy nuối tiếc, không có anh ta tôi cảm thấy trái tim lạnh băng, cô đơn, chết cũng cô đơn."

"Tôi không muốn như vậy." Hoắc Vi Vũ kích động, lời nói cũng không mạch lạc.

Câu cuối cùng là cô hét ra.

Đúng vậy, cô không muốn như vậy, cảm giác như vận mệnh nằm trong tay người khác, rất bất lực, uất ức, rất muốn phát tiết.




Chương 812: Chờ anh trở lại.

Tô Bồi Ân nắm chặt vai của cô:

"Em đã biết rõ em và anh ta không thể quang minh chính đại ở cùng một chổ, em còn do dự cái gì, một cái cây, mọc tùm lum, liền không thể trưởng thành khỏe mạnh, nhất định phải chém đứt những chi tiết mọc tùm lum đó, mới trưởng thành được, không phải sao? Em muốn làm tình nhân sao?"

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Tô Bồi Ân.

"Mẹ của cô, cũng bỏ rơi cha con cô, làm tình nhân của người khác.

Cho dù là nguyên nhân gì, cô cũng không thể tha thứ.

"Chuyện của tôi không liên quan gì đến anh." Hoắc Vi Vũ quyết tuyệt nói.

"Tôi sẽ giúp em." Tô Bồi Ân nghiêm túc nói.

"Giúp, giúp thế nào?" Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng:

"Bản thân mình không làm được, người khác có giúp cũng vô ích, trò chơi chuyển người yêu này, tôi sẽ không làm, vì đó là vô trách nhiệm với người khác, cũng là vô trách nhiệm với bản thân."

"Vậy em có trách nhiệm với mình sao, nói văn hoa như vậy, em làm được sao? Em chỉ lừa mình dối người thôi, nghĩ mình thật vĩ đại, kết quả thế nào? Em vẫn làm tình nhân thôi." Tô Bồi Ân nói ra.

Hoắc Vi Vũ gỡ tay Tô Bồi Ân ra:

"Tôi muốn yên tĩnh một mình, đừng làm phiền tôi."

Cô xoay người, đi về phía trước.

Tô Bồi Ân nhìn bóng lưng quật cường của cô, thở dài một hơi.

Anh cảm thấy mình quá xúc động rồi.

Hoắc Vi Vũ phân biệt được cái nào đúng, cái nào sai, cô là người rõ ràng hơn ai hết.

Cô dùng ý trí để yêu.

"Trưa nay bọn họ sẽ kết hôn, tối sẽ ngủ với nhau." Tô Bồi Ân nhắc nhỡ.

Hoắc Vi Vũ dừng bước, nhắm mắt lại, nuốt đắng cay, kiềm chế gân xanh trên cổ.

Giờ anh ta đã là chồng người khác.

Bọn họ cũng không có khả năng đến với nhau.

Cũng may, cô chỉ hy vọng một nữa, tâm cũng đã tổn thương đến chết lặng, giờ cô không còn là một Hoắc Vi Vũ giám yêu giám hận nữa.

Cô thật hung ác với bản thân mình, không quả quyết, không quyết đoán như xưa nữa, làm tổn thương lẫn nhau.

Không có cô, anh ta cũng sẽ không sao, cũng ít phiền lòng, từ bỏ anh, là cô buông tha chính mình, cũng là cho anh tự do bay lượn.

Cho nên, cô phải cắt đứt hết thảy, tách ra, sống cuộc sống không có anh.

Mở ta mắt, ánh mắt đã thanh tịnh.

Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho anh.

"Cố Cảo Đình, chúc anh hạnh phúc."

Gửi xong, nước mắt vỡ đê.

Cố Cảo Đình nhìn điện thoại, trầm mặc thật lâu, thật lâu.

Trong mắt tổn thương, bất đắc dĩ cùng thống khổ.

Anh không còn cách nào.

Lần này Duật Cẩn phái tới, đều là người của ông ta.

Bọn họ nghĩ cách cứu viện, tương đương với hiệp nghị của anh và nước G tan vỡ, giờ chưa phải là lúc hiệp nghị tan vỡ.

Mà trước mắt anh chưa nghĩ ra cách cứu viện thành công, kết quả, toàn bộ con tin ở nước G sẽ bị bí mật xử tử.

Đan Địch Tư đã trực tiếp ngã bài, nói những người kia đều là người của Duật Cẩn, tới phá hủy liên minh.

Đan Địch Tư đồng ý thả người, điều kiện là anh phải cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Hiện tại anh đã biết rõ, lúc trước Hoắc Vi Vũ vì tính mạng của mấy anh em của mình, từ bỏ tình yêu của anh, khi đó tâm tình của cô cũng như anh bây giờ.

Mệnh, đã mất, liền không thể lấy lại được.

Đây là chuyện cấp bách, tình yêu, bọn họ có cả đời, sẽ không kết thúc ở đây.

Cho nên, anh chỉ có thể cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ.

Anh nuốt lời, cũng chỉ có thể đối mặt với chất vấn của Hoắc Vi Vũ.

Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ viết thành một câu:

"Chờ anh trở lại."






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top