796 - 800
Chương 796: Tài hoa hơn người, phụ nữ xứng đôi.
"Tiểu Vũ, ngủ chưa?" Cố Cảo Đình nhắn rất đơn giản.
Hoắc Vi Vũ nhìn thời gian, lúc gửi là 3 giờ sáng.
Anh ta muốn gọi cho cô sao?
Chỉ là cô ngủ thiếp đi, cho nên anh không gọi.
Chắc giờ này anh đang ngủ, cô nhắn tin sớm quá sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi.
Cô ném điện thoại di động lên giường, đánh răng, rửa mặt, chạy bộ ở khuôn viên quán rượu.
Chạy ba vòng.
Cô nhìn thấy Tắng Khải Kỳ cũng đi ra từ sau cửa quán rượu.
Anh cười với cô, nụ cười xa cách, chào hỏi:
"Sớm, không nghĩ tới cậu cũng chạy bộ sớm vậy."
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ chút, mở miệng nói:
"Ừ, chạy cùng đi."
Tắng Khải Kỳ thụ sủng nhược kinh, chạy theo bên cạnh cô, nói chuyện phiếm:
"Lúc trước mình thấy tin tức trên mạng, nói cậu cứu được điện hạ, được chọn làm thái tử phi, thật hay giả vậy?"
"Cậu thấy thế nào? Nếu như là thật, cậu có thể nhìn thấy mình ở đây sao?" Hoắc Vi Vũ hời hợt nói.
"Nói cũng đúng, chẳng qua, nếu cậu làm thái tử phi, cũng rất xứng đôi." Tắng Khải Kỳ tán dương.
"Mình thấy hôm qua cậu cũng tham gia phòng thương nghiệp, bây giờ cậu làm IT, làm thế nào?" Hoắc Vi Vũ cố ý hỏi.
"Bình thường." Tắng Khải Kỳ nói.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được anh phòng bị:
"Hiện tại, nghề IT tốt xấu lẫn lộn, người tiêu thụ phần lớn là trẻ con. Bọn họ khá mù quáng theo phong trào."
Tắng Khải Kỳ như tìm được tri âm:
"Đúng vậy, bọn họ không có hưởng qua tốt, đối với một số chất lượng không tốt, cũng không chọn."
Hoắc Vi Vũ mỉm cười:
"Cho nên, các nhà đầu tư có hiểu hay không hiểu, đều sẽ thò một chân vào, lúc đó càng không phân biệt được tốt xấu rồi."
"Nghề này, có chút giống Đại Lãng Đào Sa, cho dù là vàng, khả năng bị người khác phát hiện cũng rất thấp, hơn nữa, trò chơi là bữa ăn nhanh của những người làm nghề này, một trò chơi cho dù tốt, cũng sẽ bị đào thải, phải không ngừng sáng tạo ra những thứ khác bắt kịp xu thế của xã hội." Tắng Khải Kỳ nói tầm nhìn của mình.
"Quảng bá thương mại ý nghĩa rất lớn, chỉ có quảng bá lớn, dư luận tốt, mới có người chơi, cộng thêm cậu thường xuyên phát triển nghiên cứu trò chơi, khẳng định sẽ tích luỹ lại."
"Mình cảm thấy, cậu nên phối hợp với một công ty truyền hình điện ảnh, đẩy ra một hoặc nhiều trò chơi, trở thành ông lớn trong trò chơi, liền không ai có thể theo kịp." Hoắc Vi Vũ cố ý dẫn đạo nói.
"Trước mắt xác thực có mấy nhà truyền hình điện ảnh đang tìm mình hợp tác, mình đang do dự nên hợp tác với ai, dù sao mình cũng vừa về nước, tình hình trong nước hoàn toàn không hiểu rõ, câu có đề nghị gì tốt không?" Tắng Khải Kỳ hỏi.
Hoắc Vi Vũ thấy anh mắc câu, khóe miệng hơi hơi giương lên.
"Muốn xem cậu nghĩ thế nào?" Hoắc Vi Vũ nhìn như hời hợt hỏi.
Chỉ không vì lợi ích mà kết giao, đối phương mới không phòng bị, mới có thể nói chân thực.
"Mình đối với công ty của mình rất có lòng tin, trước mắt trên thị trường không có một trò chơi nào có thể vượt qua trò chơi của mình, hơn nữa, cái này lợi nhuận cũg không ít."
"Nhưng mà, thiếu vốn, nên chỉ có thể làm một chút. Mình muốn vay ngân hàng, quảng bá cho trò chơi, IP đạt đến trình độ nhất định, rất hữu dụng với công ty." Tắng Khải Kỳ như có điều suy nghĩ nói.
"Chờ cậu làm, nghề IT trong nước cũng không như bây giờ, kỹ thuật cũng không như bây giờ, cậu làm lớn, còn có người làm lớn hơn, mình cảm thấy tầm nhìn của cậu hơi hạn hẹp rồi." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
Chương 797: Xuống tay rất nhanh, mắc câu rồi hả?
"a, vậy cô nghĩ như thế nào?" Tắng Khải tò mò nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
"anh làm tăng giá trị, mục đích còn không phải muốn tương lai bán đi có giá tốt sao?" Hoắc Vi Vũ cong cong khóe miệng, "sau khi bán đi, anh còn có thể làm gì?"
"Cũng không phải bán đi, có thể hùn vốn đưa ra thị trường, hùn vốn chiếm hữu tương đối nhiều cổ phần, cùng tăng giá trị có quan hệ." Tắng Khải phân tích nói.
"Giả thiết, anh tăng giá trị là một, anh tìm người tăng giá trị là 10, nhiều lắm anh có 10% cổ phần."
"Tôi có thể tìm thị giá trị cũng là một. Như vậy, tôi chính là 50% cổ phần."
"Muốn tìm thị giá trị là một, bây giờ anh có thể tìm, vì cái gì một hai phải chờ đến người đề cao thị giá trị sau đâu, anh không cảm thấy lúc trước đều phí công vô ích sao?" Hoắc Vi Vũ dừng lại bước chân, chạy có chút mệt mỏi, hơi thở phì phò.
"Nói cũng phải." Tắng Khải cũng dừng lại bước chân, tự hỏi, "Sợ là sợ, bọn họ biết tình huống công ty tôi, sẽ ép giá, tôi không có tự tin nói cổ phần, cho nên, tôi còn muốn đề cao giá trị trước."
"Mở rộng khối này toàn bộ từ người khác tới xử lý, anh chỉ nâng cao kỹ thuật, anh muốn chiếm hữu nhiều ít cổ phần?" Hoắc Vi Vũ trực tiếp hỏi.
"phân tích tình huống cụ thể đi." Tắng Khải ba phải cái nào cũng nói được.
"Sảng khoái, người đàn ông như vậy vẽ vời làm gì." Hoắc Vi Vũ kích tướng, muốn biết ý tưởng chân thật của anh ta.
"50%." Tắng Khải này công phu sư tử ngoạm nói.
Hoắc Vi Vũ cười, nói gì cũng không có nói, tiếp tục chạy bộ.
"Làm sao vậy?" Tắng Khải khó hiểu, đi theo bên cạnh Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Tôi trả lương một ngàn vạn một năm đi Thung lũng Silicon nước Mỹ mời một thiên tài IT lại đây, mở một công ty game, anh cảm thấy thế nào?" Hoắc Vi Vũ nửa đùa hỏi.
"Hoắc Vi Vũ, cô đây là có ý tứ gì?" Tắng Khải khó hiểu.
Hoắc Vi Vũ lại dừng bước lần nữa, nghiêm túc nói: "trước kia tôi đã làm một phương án điện ảnh, đơn giản mà nói, tùy tiện một tác phẩm hai mươi tập, đại khái yêu cầu một ngàn vạn, không bao gồm mở rộng, mời đều là diễn viên nhỏ.
hơn nữa đại chế tác mở rộng các loại, ít nhất phải chuẩn bị một trăm triệu.
Mà, hai mươi tập nếu là kịch bản phổ biến, sức hút là năm đến mười tuần.
Nói cách khác trò chơi này nhiều lắm đứng đầu bốn tháng.
bốn tháng này muốn thu hồi một trăm triệu, lại chia ra, anh cảm thấy đầu tư một trăm triệu có thể kiếm nhiều ít?"
"Đương nhiên là làm viện tuyến, sau đó tiến hành thao tác tư bản, kia mới là lợi nhuận lớn nhất." Tắng Khải phản bác nói.
"Nếu là viện tuyến, cùng anh làm IT có quan hệ gì?"
Tắng Khải bừng tỉnh đại ngộ, "tán gẫu với cô, so với ngày hôm qua ở phòng khách nói chuyện hữu dụng hơn, cám ơn cô."
Hoắc Vi Vũ hơi mỉm cười, nói máy móc: "Tôi cũng cảm thấy ngày hôm qua ở phòng khách nói chuyện không có ý nghĩa bao lớn."
mặt trời lên tới, bầu trời hồng chói lọi, vô cùng đẹp.
tia nắng ban mai chiếu ở trên mặt cô, làm khuôn mặt cô rạng ngời.
"chừng nào cô trở về Ninh Xuyên?" Tắng Khải hỏi.
"Ăn xong cơm sáng xong đi, còn anh?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Cũng vậy, tới Ninh Xuyên rồi, tôi mời cô ăn cơm, coi như bạn học hội tụ, có thể chứ?" Tắng Khải chủ động mời nói.
"Không ngại tôi mang thêm bạn chứ?"
"Bạn trai?" Tắng Khải hỏi thử.
"người đầu tư. Các người có thể nói chuyện, tôi tin tưởng, anh cùng anh ta tán gẫu, thu hoạch càng nhiều." Hoắc Vi Vũ thực xác định nói.
"Được, số di động của cô?" Tắng Khải lấy ra di động.
Hoắc Vi Vũ nói số di động, đi đến khách sạn.
Tô Bội Ân nghênh diện đi tới, ngăn ở trước mặt cô, nhìn xuống cô, "cô xuống tay rất nhanh, mắc câu rồi hả?"
Chương 798: Muốn không an phận.
"Tôi cũng muốn hạng mục này, ai có thể cướp được, dựa vào bản lĩnh riêng đi." Hoắc Vi Vũ khiêu khích, nâng cằm lên, tinh quang ở trong mắt lóng lánh.
"Sự việc không phải đơn giản như cô nghĩ." Tô Bồi Ân tươi cười.
"anh không biết tôi nghĩ như thế nào, làm sao biết tôi nghĩ đơn giản?" Hoắc Vi Vũ bước qua anh.
thái độ này của cô, làm trong lòng anh khó chịu, thực khó chịu.
Anh cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, "cô biết Cố Cảo Đình đi nơi nào sao?"
"Tôi muốn biết, cũng không cần anh tới nói cho tôi." Hoắc Vi Vũ gỡ tay anh ra.
"Được, tôi xem đến lúc đó cô khóc nhè, đừng trách bây giờ tôi đã không có nhắc nhở cô." Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô phát hiện, mỗi lần nói chuyện với Tô Bội Ân, trong lòng cô đều không thoải mái.
Nếu nói với anh cảm giác không thoải mái, về sau không cần nói chuyện với anh đi.
Hoắc Vi Vũ đi đến thang máy.
Trên xe
Hoắc Vi Vũ cầm lấy di động, nhìn màn hình màu đen.
Trên màn hình phản chiếu mặt cô.
Bây giờ đã 9 giờ rưỡi.
Cố Cảo Đình thức dậy, hay là chưa thức.
nếu anh thức dậy, hẳn là sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cô không cần gọi qua, nếu ảnh hưởng công tác của anh thì không tốt.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Trình Dật nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ trong gương sau xe, trấn an nói: "Tư lệnh có việc gấp hồi quân khu, cho nên, bây giờ hẳn là rất bận, chờ anh xong việc, khẳng định sẽ liên hệ với cô."
Hoắc Vi Vũ liếc Trình Dật, mềm nhẹ hỏi: "lúc trước anh nói anh ta mở một cái vui đùa với tôi, vui đùa cái gì?"
"Tôi nói là nếu, nếu là giả thiết." Trình Dật giải thích.
"Cho nên không có, đúng không?" Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên khóe miệng, không có chăm chú vào vấn đề này.
Cô cần thiết tìm việc làm, làm chính mình bận rộn, mới sẽ không lo được lo mất.
Hơn nữa, cô xác thật có chuyện phải làm.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Thần.
Ba tiếng, Thẩm Mặc Thần liền tiếp, anh đã ở công tác.
"anh hai, giữa trưa cho em một chút thời gian, em sẽ cùng Tắng Khải ăn cơm, giới thiệu cho anh làm quen, đến lúc đó các người tâm sự, buổi sáng em nói chuyện cùng anh ta, anh ta rất có ý tưởng, cũng rất có dã tâm, kỹ càng tỉ mỉ, các người gặp mặt rồi nói." Hoắc Vi Vũ nói đơn giản.
"Cám ơn, đến lúc đó đem địa điểm gởi cho anh là được."
"uh." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại qua Lâm Thừa Ân.
Thật lâu sau, điện thoại mới tiếp nghe.
"cô có chuyện gì sao? Anh ta còn đang ngủ?" Luân Côn không vui nói, khả năng cũng là vì mới vừa bị đánh thức, giọng rất là khàn khàn.
Hoắc Vi Vũ ý thức được bọn họ ngủ chung, mặt hơi đỏ chút, nhẹ giọng nói: "Có thể kêu Thừa Ân tiếp điện thoại không? Tôi có việc gấp nói với anh ta."
"cô có việc gấp nói với tôi là được, mặt khác, Thừa Ân là để cô kêu sao? Không phải nói cô là em gái anh ta sao? Kêu thân thiết như vậy làm gì? cô có ý tưởng không an phận đối với anh ta?" Luân Côn bá đạo nói.
Hoắc Vi Vũ: "......"
"Đưa điện thoại cho tôi." Giọng Lâm Thừa Ân truyền đến lỗ tai của Hoắc Vi Vũ.
Anh đoạt lấy.
Luân Côn đem điện thoại đặt ở phía sau, cười nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Cướp được cho anh, đoạt không được liền tịch thu, những em gái lẳng lơ đó không thích hợp với anh."
"Có đưa hay không?" Lâm Thừa Ân phát hỏa, tức giận nhìn anh.
Hai người giằng co một phút đồng hồ, ai cũng không có nói chuyện.
Cuối cùng, Luân Côn lộ ra sủng nịch cười, đem điện thoại đặt ở trên tay Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân tiếp nhận di động, ánh mắt lăng liệt, nói với Hoắc Vi Vũ: "Tiểu Vũ, vừa lúc anh có một chuyện vô cùng trọng yếu nói cho em."
Chương 799: Trời ạ,này cũng quá cẩu huyết.
"Chuyện gì?" Hoắc Vi Vũ cảm giác bên kia không khí ngưng trọng.
"Mẹ em trước kia làm văn nghệ quân đội, chuyện này em biết không?" Lâm Thừa Ân hỏi.
"Không biết, em chỉ biết là trước kia mẹ em là một diễn viên múa cổ điển, bà khiêu vũ rất đẹp, làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ hồ nghi.
"mấy ngày nay anh đụng tới một người, người này là chiến hữu của Cố Ngạo Thiên lúc còn trẻ, ông ta nói, Cố Ngạo Thiên đã từng yêu một người làm văn nghệ quân đội, gọi là Quyền Linh, đưa cho anh nhìn ảnh chụp lúc đó, là mẹ em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
"Cố Ngạo Thiên? ba ba của Cố Cảo Đình?" Hoắc Vi Vũ kinh ngạc.
Cố Ngạo Thiên mất tích hơn hai mươi năm, cô đối với tên này cũng có chút xa lạ.
"Đúng vậy, ba ba của Cố Cảo Đình, ông nội của Cố Cảo Đình rất có quyền thế, Cố Ngạo Thiên tương đương được lót vàng trong quân khu, con đường làm quan một mảnh sáng sủa, mà thân phận mẹ em rất mơ hồ, cho nên, ông nội của Cố Cảo Đình ngăn cản bọn họ ở bên nhau." Lâm Thừa Ân giải thích.
"thân phận mẹ em làm sao mơ hồ được? em có ông ngoại, còn có biểu ca, khi còn nhỏ không thấy qua sao? biểu ca kia còn rất thích em, bởi vì bọn họ đều di dân đi nước Mỹ, mới không có liên hệ, anh đều quên mất sao?"
"người gọi là ông ngoại, là cha nuôi của mẹ em, không phải cha đẻ, thân phận mẹ em thành ra mơ hồ, bà cũng không chịu nói, cho nên, ông nội của Cố Cảo Đình không có khả năng để cho mẹ em vào cửa, mặc dù mẹ em sinh cho bọn họ một đứa cháu, vẫn là bị vô tình đuổi đi, người vợ mà Cố Ngạo Thiên cưới là Thái Nhã." Lâm Thừa Ân tự thuật nói.
trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, "đứa bé Quyền Linh sinh ra đâu?"
"Dựa theo thời gian mà nói, hoặc là đã chết, hoặc là, chính là Cố Cảo Đình." Lâm Thừa Ân phân tích nói.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn phía trước, trong đầu trống rỗng.
Nếu đứa bé kia chính là Cố Cảo Đình, cô và Cố Cảo Đình là anh em cùng cha khác mẹ, này cũng quá cẩu huyết.
Hẳn là không có khả năng.
Nếu cô và Cố Cảo Đình là huynh muội, ba ba cũng không có khả năng đáp ứng để cô gả cho Cố Cảo Đình, trừ phi, ba ba cũng không biết Cố Cảo Đình là con của Quyền Linh.
Cố Cảo Đình là con của Quyền Linh sao?
Nếu Cố Cảo Đình là con của Quyền Linh, anh cũng không phải con ruột của Thái Nhã.
Không đúng, khẳng định nơi nào sai rồi.
Tin tức này quá mức khiếp sợ, trong đầu Hoắc Vi Vũ thực loạn.
"Tiểu Vũ, em còn đó sao?" Lâm Thừa Ân hỏi.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, vành mắt hơi hơi đỏ lên, "Thừa Ân, em sẽ tìm Cố Cảo Đình làm một phần xét nghiệm ADN, em và anh ta rốt cuộc có phải anh em hay không sẽ hiểu ngay."
"Chuyện này vô cùng trọng đại, ảnh hưởng cũng rất lớn, không có xác định kết quả trước, nhất định phải bảo mật, nếu xác định là anh em thật sự hãy bàn bạc kỹ hơn, phải biết rằng, Cố lão gia tử đối với huyết thống rất để ý, cho nên, cẩn thận xử lý." Lâm Thừa Ân nhắc nhở.
"em biết, em sẽ cẩn thận xử lý." Hoắc Vi Vũ đáp, trong lòng nặng nề, giống như có vật đè ép trầm trọng, cảm thấy khó thở.
Cô không hy vọng Cố Cảo Đình là anh cô, không hy vọng.
Vành mắt lại đỏ một ít, "Thừa Ân, em cúp trước."
Lâm Thừa Ân cảm giác được bên này cô có chút không thích hợp, hứa hẹn nói: "Nếu em không muốn ở Ninh Xuyên ngây người, ở Ninh Xuyên ngốc không đi xuống, có thể tới tìm anh, anh sẽ là nơi vững chắc nhất để em dựa vào."
"Cô ta tới tìm anh làm gì, anh cho cô ta dựa vào làm gì, tôi cho anh cái quyền này sao? Cùng anh nói chuyện, bất luận người phụ nữ nào anh thích đều đừng nghĩ tồn tại, càng đừng nghĩ tới tôi này." Giọng Luân Côn không hài lòng vang lên.
Chương 800: Tôi yêu anh!
"Cô ta là em gái tôi." Lâm Thừa Ân tức giận nói.
"Là em gái ruột sao, có quan hệ huyết thống sao? Cho dù là em gái ruột, cũng là nữ." Luân Côn cố chấp nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Cô cảm giác được Luân Côn chiếm hữu dục.
Trách không được Thừa Ân không vui.
Thừa Ân ở nơi Luân Côn khẳng định bị khinh bỉ.
"Thừa Ân, bây giờ em có năm trăm triệu, em gởi tới tài khoản của anh, anh trả tiền trở về đi, em và Mẹ Lâm đều rất nhớ anh." Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
"Năm trăm triệu? Em làm sao có năm trăm triệu? Lớn như vậy mức...... Cố Cảo Đình cho em." Lâm Thừa Ân ngưng trọng suy đoán nói.
"anh đừng nghĩ tiền nơi nào tới, anh về trước lại nói." Hoắc Vi Vũ không muốn nói.
"Nếu cái này là tiền của Cố Cảo Đình, anh sẽ không muốn, anh không cho em thiếu anh ta, càng không cần em bởi vì anh thiếu anh ta, có nghe hay không." Lâm Thừa Ân nói dứt khoát.
"tiền này vốn dĩ chính là anh ta cho em, nếu không tại anh ta, em sẽ không ở tàng gặp chuyện không may.
em không ở tàng gặp chuyện không may, anh sẽ không yêu cầu Luân Côn hỗ trợ.
anh không cho Luân Côn hỗ trợ, anh sẽ không bị anh ta cầm tù mất hết tự do.
Hơn nữa, những cái đó giá trị năm trăm triệu không phải ở chổ Cố Cảo Đình sao?
Thừa Ân, trở về đi, em rất nhớ anh." Hoắc Vi Vũ hít hít cái mũi, vành mắt càng thêm đỏ.
Nếu xác định Cố Cảo Đình là anh cô, cô cảm thấy chính mình sẽ không chịu nổi.
Cạnh cô, một Thừa Ân, là hoàn toàn hiểu biết cô.
Cô sợ chính mình sẽ tan vỡ.
Bây giờ cô cảm thấy thật bất lực.
"Cố Cảo Đình là thương nhân, anh ta sẽ không vô duyên vô cớ cho em năm trăm triệu, em nói cho anh, em dùng cái gì đi trao đổi với năm trăm triệu?" Lâm Thừa Ân vô cùng hiểu biết nói.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, không biết nên nói như thế nào.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, chẳng khác nào chứng thực suy đoán của Lâm Thừa Ân.
"em đi trả lại tiền, bằng không anh tình nguyện chết." Lâm Thừa Ân lạnh giọng nói.
"Thừa Ân, em nhớ anh, anh trở về đi, hết thảy chờ anh trở lại rồi nói, được không?" giọng Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào.
"Rốt cuộc điều kiện trao đổi là gì?" Lâm Thừa Ân đề cao đê-xi-ben gào rống nói.
Nước mắt từ trên mặt Hoắc Vi Vũ chảy xuôi xuống dưới, "em ở bên người anh ta, làm người phụ nữ .......của anh ta"
Sau lưng, ba chữ này, Hoắc Vi Vũ khó có thể mở miệng.
"Tình nhân!" tính tình Lâm Thừa Ân lập tức bạo phát.
"Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc em nghĩ như thế nào, đầu óc em có phải hay không bị kẹp cửa, em đi làm tình nhân người khác!!! em không phải ghét nhất loại phụ nữ này sao? Cố Cảo Đình muốn cưới chính là Đan Địch Tư Lục Phỉ, nếu Đan Địch Tư Lục Phỉ phát hiện ra em, em cảm thấy em có thể tồn tại sao!!! em hồ đồ." Anh chửi ầm lên.
"Nhưng em cũng không thể trơ mắt nhìn anh bị cầm tù, Luân Côn là người đáng sợ, em cảm giác được anh không vui, anh thực không vui." Hoắc Vi Vũ cũng kích động lên.
"anh yêu anh ta, anh không có gì không vui, ảnh chụp trong ngăn kéo không phải em đã xem qua sao? em không phải không biết chuyện của anh sao? anh không cần em cứu anh, anh không cần em bán mình, tự mình anh có thể giải quyết." Lâm Thừa Ân xúc động nói.
Luân Côn nghe được một câu anh mong đợi lâu lắm, trong mắt nguyên bản tối tăm hóa lóng lánh rực rỡ lung linh, anh xoay mặt Lâm Thừa Ân, môi dừng ở trên môi anh, vô cùng cường thế mà bá đạo.
Lâm Thừa Ân đang thế ngẩng đầu lên, hung hăng đem anh ta đẩy ra.
Dĩ vãng Luân Côn bị anh đẩy ra, khẳng định sẽ tức giận, sau đó dùng sức mạnh.
Nhưng mà hôm nay, tâm tình anh tốt.
rốt cuộc Thừa Ân thừa nhận yêu anh, rốt cuộc thừa nhận.
Anh còn tưởng rằng đều là tự mình tình nguyện.
Làm Thừa Ân thừa nhận, thật vất vả.
Cho nên, anh cười sung sướng, tiếng cười sang sảng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top