791 - 795
Chương 791: Sinh cho anh một đứa con đi.
"Cố Cảo Đình, đi vào uống một chén?" Tô Bồi Ân mời, dư quang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
"Không rảnh." Cố Cảo Đình không khách khí từ chối.
Hoắc Vi Vũ xoay đầu mở cửa ra.
Anh đi theo phía sau cô, cánh tay dài ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực.
Môi dừng ở trên mặt cô, có chút ngứa.
"Tiểu Vũ, sinh cho anh một đứa con đi, mặc kệ con trai, con gái anh đều thích." Cố Cảo Đình ôn nhu nói.
Hoắc Vi Vũ nao nao.
Đã từng, lúc trước bọn họ từng có một đứa con, cho dù bọn họ đã chia tay, trước nay cô cũng không có nghĩ tới không cần con.
Thậm chí bởi vì con, cô kiên cường muốn sống, vượt qua thời kỳ hắc ám nhất đời người.
Cô cảm thấy đứa bé kia chính là lễ vật trời cao cho cô.
Nhưng lại muốn một đứa con......
"Tích tích, tích tích."
Cô còn chưa có trả lời, di động Cố Cảo Đình vang lên.
Anh buông cô ra, nhìn về phía điện báo biểu hiện, nghe điện thoại, đè thấp giọng nói: "Chuyện gì?"
"Tư lệnh, không tốt, Cát Giai Kỳ, Tắng Sĩ Danh dẫn theo bốn hạ sĩ đi nước G cứu chiến hữu bị tố cáo." Trung tá Thượng báo cáo khẩn cấp.
"Cái gì. Không phải kêu các người nhìn chằm chằm bọn họ sao? Loại hành động này khẳng định là Duật Cẩn ra lệnh, bọn họ tiếp xúc qua với ai." Cố Cảo Đình sắc bén hỏi.
"Hôm nay cha của Quách sĩ quan phụ tá đã tới quân khu, Cát Giai Kỳ và cha của Quách sĩ quan phụ tá có tiếp xúc qua, có thể lúc ấy Duật Cẩn ra lệnh, làm sao bây giờ? Nếu bọn họ đi Nước G cứu người, Nước G sẽ cảm thấy chúng ta thất tín bội nghĩa trước, sẽ giết chết chiến hữu của chúng ta." Trung tá Thượng sốt ruột đi tới đi lui.
"Nếu không, đem những người đó trực tiếp tử hình ngay tại chỗ." Trung tá Thượng quăng bể cái chén nói.
"Nếu đem những người đó tử hình ngay tại chỗ, Duật Cẩn sẽ nói, bọn họ vì quốc gia chấp hành nhiệm vụ, ông ta sẽ ra mặt chứng minh, mà ngay lúc tôi tử hình bọn họ, cho dù không đợi phản quốc, cũng sẽ mất đi lòng quân, lúc tuyển cử tổng thống, ông ta sẽ nắm chắc." Cố Cảo Đình phân tích.
"Thật là làm sao bây giờ?" Trung tá Thượng hết đường xoay xở.
"bây giờ tôi trở về, bàn bạc kỹ hơn." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Anh cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ nghe anh nói những lời này, cũng biết, trong quân khẳng định có việc gấp, hơn nữa có quan hệ với Duật Cẩn
"anh có việc đi trước không có vấn đề gì, ngày mai em cũng trở về." Hoắc Vi Vũ thông tình đạt lý nói.
"uh, anh sẽ lưu Trình Dật lại, nếu em có việc có thể tìm anh ta, buổi tối hôm nay không cần đi ra ngoài, nếu nơi Tô Bồi Ân làm không vui, tùy thời có thể đi, anh sẽ là nơi hậu thuẫn kiên cường." Cố Cảo Đình dặn dò.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, "em hiểu rõ, cũng sẽ không để mình lại chịu ủy khuất."
Cố Cảo Đình nâng chặt khuôn mặt cô, hôn một cái ở trên trán của cô, xoay người ra cửa, một bên gọi điện thoại ra ngoài, một bên bước nhanh đi đến thang máy, giống như báo đen đi trong đêm.
Hoắc Vi Vũ đi vào phòng tắm, nằm ở trong bồn tắm, miên man suy nghĩ.
Quyền Linh biết quan hệ cô và Cố Cảo Đình sao?
Duật Cẩn đối phó Cố Cảo Đình như vậy, Quyền Linh biết không?
hay là, bà chính là quân sư bày mưu tính kế sau lưng?
cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, nhìn về phía Tô Bồi Ân, nắm lên chai sữa tắm bên cạnh ném tới trên người Tô Bồi Ân, tức giận nói: "Cút đi."
Tô Bồi Ân căn bản không có ý muốn đi, dựa vào khung cửa đánh giá cô, "Biết Cố Cảo Đình đi chỗ nào không?"
Chương 792: Anh và em không ngủ với nhau, tiểu Tô Tô thẳng thắn.
"Tôi không muốn biết, thỉnh anh đi ra ngoài, lỗ tai anh điếc sao?" sắc mặt Hoắc Vi Vũ xanh mét nói, nắm tay nắm chặt.
Tô Bồi Ân móc lỗ tai, "em kêu anh đi ra ngoài, anh liền đi ra ngoài, cũng quá không có mặt mũi đi."
Anh đi vào, đem sữa tắm đặt ở bên cạnh cô.
Hoắc Vi Vũ cả kinh lấy khăn tắm che thân thể, mày cong lên.
Cô đối phó anh một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể hận ngứa răng.
"Liền một cái B, em có cần phải che không? cơ ngực anh lớn hơn so với em, bản thân anh xem chính mình là được." Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.
"Cút đi." Hoắc Vi Vũ lười nói với anh.
"Nếu bây giờ anh đi ra ngoài, không nói cho em một bí mật em rất quan tâm." Tô Bồi Ân liếc cô nói.
Hoắc Vi Vũ mím môi, phòng bị trừng mắt với anh, không nói lời nào.
Tô Bồi Ân ngồi ở bên cạnh bồn tắm, tát nước trên mặt cô.
Cô liền biết, anh không có bí mật gì tốt.
"anh có thể cút cho tôi." Hoắc Vi Vũ phát tiết quát.
Tô Bồi Ân lười biếng cười, "anh phát hiện em thật đúng là ngu dốt, anh thượng hay không thượng em không có cảm giác sao? Không có cảm giác sao?"
Anh lại dùng nước tát trên mặt cô.
Hoắc Vi Vũ nghe ra manh mối, nhíu mày, nhìn về phía anh, cầm tay anh đang tát nước, "Những lời này là có ý gì?"
"dáng người em khô cằn, em cảm thấy anh sẽ coi trọng em sao? Em nơi nào có tự tin." Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh, tưởng từ trên mặt anh nhìn ra anh nói giỡn.
Anh gợi lên khóe miệng, vẻ mặt bất cần đời.
"Ý của anh là, anh không có cùng tôi phát sinh quan hệ?" Hoắc Vi Vũ hỏi trắng ra.
"em nghĩ muốn thật, người phục vụ đem quần áo em cởi ra mà thôi." Tô Bồi Ân giải thích.
"Vậy anh làm tôi hôn mê làm gì, trong đầu tôi còn có loại hình ảnh này." Hoắc Vi Vũ chất vấn.
"Cái loại hình ảnh này? Hoắc Vi Vũ, em thật đúng là không thuần lương, anh tiêm vào cho em cũng chỉ là mê dược bình thường, em thật đúng là có thể mơ mộng." Tô Bồi Ân cười nói.
"Vậy anh làm tôi hôn mê làm gì." Hoắc Vi Vũ bực.
"Không làm em hôn mê, làm sao lừa em, chẳng lẽ, anh còn phải thượng em thật, anh đây thiệt thòi hay không thiệt thòi." Tô Bồi Ân trêu chọc nói, hướng tới trên mặt cô tát nước đi lên.
Hoắc Vi Vũ bực bội, cô cũng hất rất nhiều nước đến trên người anh.
Chỉ chốc lát, toàn bộ quần áo anh ướt đẫm.
"anh sao chán ghét như vậy." Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
"Chán ghét? anh nói thượng em, em nói chán ghét anh, anh nói không thượng em, em cũng nói chán ghét anh, anh thật không biết, rốt cuộc muốn em sao?" Tô Bồi Ân đứng dậy, nhìn mình ướt chèm nhẹp, liếc Hoắc Vi Vũ một cái, "em đứng lên, đi ra ngoài, anh muốn tắm rửa một cái."
Hoắc Vi Vũ: "......"
"Đây là chỗ của tôi." Cô không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn nói.
"anh tới đây, đây không phải chỗ của em sao?" Tô Bồi Ân đương nhiên nói.
Hoắc Vi Vũ: "......"
"Được, tôi cho anh, anh tắm xong chạy nhanh đi." Cô quấn khăn tắm đứng lên, giọt nước tí tách rơi.
Cô đi chân trần bước trên mặt đất, đi ra bên ngoài, vào phòng ngủ, cố ý khóa cửa.
thay quần áo, cô nằm ở trên giường, mở TV ra.
Không nghĩ tới Tô Bồi Ân.
Bất quá, anh nói không thượng cô, thật ra cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều.
Bằng không, cảm thấy mình lăn ở trong đống rác, bẩn thỉu dơ dáy.
Về sau cũng không cần bị anh quản chế.
Cửa, lại bị đẩy ra lần nữa.
Hoắc Vi Vũ nhìn Tô Bồi Ân chỉ vây quanh khăn tắm xuất hiện ở cửa.
Cô kinh ngạc mở lớn đôi mắt.
rõ ràng cô đã khóa cửa.
"anh vào bằng cách nào." Hoắc Vi Vũ hỏi.
"đây không phải trọng điểm, trọng điểm là......"
Chương 793: Tiểu ác ma, biểu hiện đi.
rõ ràng cô đã khóa cửa.
"anh vào bằng cách nào." Hoắc Vi Vũ hỏi.
"đây không phải trọng điểm, trọng điểm là......"
"em đi phòng anh lấy quần áo cho anh." Tô Bồi Ân phân phó.
Hoắc Vi Vũ âm dương quái khí cười.
Anh dựa vào đâu có tự tin ra lệnh cho cô.
"Thật ngượng ngùng, Tô tổng, tôi đã từ chức, tôi lại không phải thủ hạ của anh, tại sao tôi phải nghe anh nói."
"Được, anh cũng chỉ có thể cố mà ngủ ở nơi này." Tô Bồi Ân không sao cả đi qua cô.
Hoắc Vi Vũ sợ anh tới thật sự, càu nhàu một chút lăn xuống giường, phòng bị nhìn anh, bất đắc dĩ nói: "Được, đưa thẻ phòng anh cho tôi, tôi đi lấy quần áo cho anh, cầm quần áo, thỉnh anh lập tức trở về phòng mình."
Tô Bồi Ân nửa nằm ở trên giường cô, tự nhiên như là ở trên giường mình, đổi kênh truyền hình, khoan thai nói: "thẻ phòng ở túi tây trang của tôi, tự mình đi lấy, áo ngủ tôi ở trên giường, còn có nội K ở trong rương hành lý bên trong túi phong kín."
Hoắc Vi Vũ chỉ muốn anh cút nhanh lên, hôm nay không so đo với anh, về sau, cả đời không qua lại với nhau đi.
Cô đi đến phòng tắm, tìm được tây trang của anh, lấy ra thẻ phòng ở túi tiền.
di động anh vang lên.
Hoắc Vi Vũ liếc mắt một cái.
Cô xem là điện của Duật Cẩn, dừng một chút.
Duật Cẩn tìm anh, không phải là thương lượng làm sao đối phó với Cố Cảo Đình đi.
Tiểu ác ma ở trong lòng tác quái, cô tiếp nghe di động của anh.
"chào Ngài, tôi là Duật Cẩn." Duật Cẩn rất có hàm dưỡng chào hỏi.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, không nói gì.
"Không biết Tô tiên sinh khi nào thì thuận tiện, tôi muốn mời ngài ăn bữa cơm, vừa lúc tiểu Ái mấy ngày nay cũng sẽ trở về." Duật Cẩn mỉm cười nói.
Tiểu Ái?
Không phải công chúa lúc trước vẫn luôn du lịch bên ngoài sao?
Chẳng lẽ, Duật Cẩn muốn đem Duật Ái giới thiệu cho Tô Bồi Ân?
Anh thật đúng là diễm phúc không cạn.
"Không được anh cho phép, tiếp nghe di động của anh, không cảm thấy không lễ phép sao?" Tô Bồi Ân từ từ mở miệng nói.
Hoắc Vi Vũ bị bắt quả tang.
Cô khẩn trương, cúp điện thoại, hắng giọng một cái, giải thích: "không cẩn thận tiếp, là tổng thống, ông ta mời anh ăn cơm, sau đó nói Tiểu Ái cũng mau trở lại, chuyển đạt xong, tôi đi lấy quần áo cho anh."
Hoắc Vi Vũ bước qua anh.
Tô Bồi Ân cầm tay cô, ý vị thâm trường nhìn cô, "em có nghĩ tới hay không, em có thể là con gái tổng thống, bây giờ là tổng thống và Cố Cảo Đình tranh giành, giữa lão ba và tình nhân, em giúp ai?"
"Tôi không có khả năng là con gái của Duật Cẩn, nếu tôi là con gái của Duật Cẩn, ông ta sẽ không bức tôi và Duật Nghị kết hôn." Hoắc Vi Vũ thực xác định nói.
"Vậy em không muốn biết, cha em là ai sao?" Tô Bồi Ân đánh giá sắc mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, không cho anh bắt giữ nội tâm chân thật của cô. "Nếu ông ta muốn tìm tôi, đã sớm tới tìm, cũng không cần chờ đến bây giờ."
"Có lẽ ông ta không biết sự tồn tại của em?"
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, mở to đôi mắt, lạnh băng nhìn anh, "Chuyện này tôi không muốn nhắc lại, buông tay ra, tôi đi lấy quần áo cho anh."
Tô Bồi Ân buông tay ra, nhìn cô xoay người dứt khoát, trong lòng có cảm giác quái dị, nói không rõ, nói không rõ.
Hoắc Vi Vũ vào phòng anh, trực tiếp đi vào phòng ngủ của anh.
Cô nhìn áo ngủ anh đặt ở trên giường.
Hoắc Vi Vũ đi qua lấy áo ngủ, dư quang ngó qua tủ đầu giường của anh, đôi mắt căng thẳng, nhăn mày ......
Chương 794: Tôi ít đọc sách, đừng có gạt tôi.
Một phần liên quan tới "Khải năng hành" kế sách thu mua.
Thì ra, Tô Bồi Ân cũng có hứng thú IT của công ty này?
Vậy chẳng phải nhị ca sẽ có thêm một đối thủ mạnh cạnh tranh sao?
Trong lòng nổi lên ý xấu.
Cô cầm kế hoạch của anh, nhìn thoáng ra đằng sau, xác định Tô Bồi Ân không có tới.
Cô lật ra.
Tô Bồi Ân không phải dạng kỹ càng bình thường, không chỉ điều tra cuộc đời Silicon Valley, sở thích, phân tích rõ ràng, ngay cả thân thích của Silicon Valley cũng điều tra kỹ càng.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy ba chữ: Tắng Khải Kỳ.
Tắng Khải Kỳ?
Tắng Khải Kỳ lại là em trai của thiên tài Silicon Valley.
Hơn nữa, Tắng Khải Kỳ phụ trách quản lý cùng vận doanh ở công ty, cũng phụ trách bộ phận kỹ thuật IT.
Nói cách khác, cụ thể đều phải tìm Tắng Khải Kỳ thương lượng.
Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác oan gia ngõ hẹp.
Hôm nay cô còn đắc tội với người bạn học cũ này.
Cô đặt kế hoạch của Tô Bồi Ân lên bàn, cầm áo ngủ của anh, về phần quần áo lót, cô không có ý định cầm.
Cô trở về phòng mình.
Ánh mắt của Tô Bồi Ân từ màn hình TV dời sang cô, rất bình tĩnh nói:
"Em nhìn lén kế hoạch của tôi trên tủ đầu giường?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô có cảm giác, anh cố ý đặt sấp tài liệu ở đó để cô đọc.
"Ừ, thế nào?" Cô cũng không phủ nhận, ném áo ngủ lên người anh:
"Mặc xong rồi đi nhanh lên."
"Có phải em cầm thiếu gì không?" Tô Bồi Ân hỏi.
"Tôi chỉ thấy áo ngủ thôi." Hoắc Vi Vũ nói ra.
"Được." Tô Bồi Ân xuống giường, làm bộ muốn cởi khăn tắm.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ xoay người.
Anh cười, mặc áo ngủ vào, ném khăn tắm lên giường, đi đến phía Hoắc Vi Vũ, đứng ở sau lưng cô.
"Sau khi xem xong, có hứng thú hợp tác hay không, tờ đơn này tôi muốn cầm, em phụ trách bàn bạc, tiền và vận hành để tôi, về sau cho em 5% cỗ phần, thế nào?" Tô Bồi Ân dụ dỗ nói.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu liếc anh, ghét bỏ nói:
"Nếu tôi có thể đàm luận thành công, còn cần anh bỏ vốn sao? 5%? Anh cũng thật biết nói đùa."
Cô kéo cửa ra, cằm dưới hướng ra ngoài:
"Anh có thể đi, tôi muốn ngủ."
"Cố Cảo Đình bên kia cũng muốn cạnh tranh à?" Tô Bồi Ân dò hỏi.
Hoắc Vi Vũ liền biết, anh đang bẫy cô, thăm dò tin tức.
Cô làm động tác kéo khóa ở miệng:
"Ngại quá, tôi không biết gì hết."
Khóe miệng Tô Bồi Ân giật giật, ý vị thâm trường nói ra:
"Được thôi, ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt, về sau rất bận rộn đấy."
Hoắc Vi Vũ thấy Tô Bồi Ân dễ nói chuyện như vậy, cô có chút không quen, luôn cảm thấy anh đang giấu gì đó.
Cô nhìn trên giường.
Anh đã nằm qua, còn ném khăn tắm ở đó.
Trong lòng cô vốn có chút bệnh thích sạch sẽ, gọi điện thoại:
"PHiền các người đến phòng tôi, tôi muốn đổi ga giường."
"Được."
Hoắc Vi Vũ ngồi xuống ghế sofa, tùy ý bật TV, ánh mắt không tập trung vào màn hình.
Cô một mực suy nghĩ " Khải năng hành" thu mua, cùng tình huống của nhị ca.
Thở dài một hơi, suy nghĩ lung tung, không bằng trực tiếp hỏi rõ ràng.
Cô gọi cho Thẩm Mặc Thần.
Chuông reo một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...
Thẩm Mặc Thần không bắt máy.
Hoắc Vi Vũ đảo mắt nhìn TV.
Trên TV phát tin tức.
Cô nhìn thấy một tin tức...
Chương 795: Miễn là còn sống, không có gì là không thể.
Trên màn hình TV phát đoạn giám sát ở một quán rượu.
Thời gian là buổi trưa lúc 11 giờ 45 phút.
Một chiếc xe tải màu đen đứng trước cửa quán rượu.
Một người mặc đồ đen che mặt béo lùn đột nhiên xuất hiện, bắt một cô bé đang kéo đàn nhị.
Cha của cô bé đó, là một người đàn ông bị gãy tay chân, không thể đi lại, không còn cách nào khác, chỉ có thể gào thét.
Xe tải không có bảng số.
Camera giám sát cũng không ghi lại rõ mặt của người nọ.
Có người đồng tình nhìn người đàn ông ăn mày, lập tức giúp ông báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát đến, hiểu rõ tình huống, đưa người đàn ông đến viện phúc lợi.
Hoắc Vi Vũ xem hết tin tức, trong lòng có loại cảm giác đắng chát.
Cô bé bị bắt đi, tính mạng như đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cha của cô bé đều dựa vào chăm sóc, nếu như mất cô bé này, thì ông ta như người tàn phế.
Vốn cuộc sống của bọn họ đã gian nan, bây giờ lại hoạ vô đơn chí, ông trời như muốn triệt con đường sống của họ.
Cô thấy cuộc sống của cô không tốt, nhưng trên thực tế, so với những người khác, cô ngoại trừ tình cảm bị tổn thương, thì tay chân vẫn đầy đủ, có thể làm việc, không lo ăn lo mặc, còn may mắn hơn những người kia gấp trăm lần.
Cho nên, cô phải tích cực sống.
Miễn là còn sống, thì không có gì là không thể.
Thẩm Mặc Thần gọi điện đến.
"Có chuyện gì không, Tiểu Vũ." Anh uống quá nhiều, nói chuyện lắp bắp không rõ ràng.
"Nhị ca, có phải gần đây anh muốn thua mua một chơi " Khải năng hành" của một công ty nào đó không?" Hoắc Vi Vũ thẳng vào vấn đề nói.
"Ừm, đúng rồi. Làm sao em biết?" Thẩm Mặc Thần hiếiu kỳ nói.
"Bây giờ em đang tham gia một phòng thương nghiệp ở tỉnh Ninh Giang, lúc ăn cơm, bọn họ nói đến anh, vì nguyên nhân vì mà anh một mực không đàm luận vậy?" Hoắc Vi Vũ quan tâm hỏi.
"Thiết kế của công ty trò chơi này rất tốt, từ chương trình, hình ảnh hay là BUG, khuyết điểm duy nhất là không đủ vốn, cho nên, cũng không thu được nhiều lời, anh muốn mua để phối hợp quảng bá điện ảnh, nhưng mà, ông chủ của công ty này có ý tránh né, có thể là đang đánh vào tâm lý nhà đầu tư, dù sao, người tìm anh ta cũng không ít mà." Thẩm Mặc Thần phân tích nói.
"Ông chủ của công ty đó có phải tên là Tắng Khải Kỳ?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ừ, anh ta làm vận doanh cùng quản lý, kỹ thuật thiên tài là anh trai của anh ta, chẳng qua, anh trai của anh ta cái gì cũng nghe anh ta, cho nên, phải nói chuyện với Tắng Khải Kỳ mới có tác dụng." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.
"Tờ đơn này rất quan trọng với anh sao?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
Thẩm Mặc Thần trầm mặc một hồi, không có trực tiếp trả lời:
" Thành sự tại thiên mưu sự tại nhân, nổ lực hết sức là được."
Hoắc Vi Vũ nghe ra anh là chấp nhận.
"Nhị ca, hôm nay em vào phòng thương nghiêp đụng phải Tắng Khải Kỳ, anh ta cũng ở Tứ Xuyên, trước đó cùng trường với em." Hoắc Vi Vũ nói.
"Anh ta cùng trường với em?" Thẩm Mặc Thần kinh ngạc:
"Theo anh được biết, lúc cấp 3 anh ta đi du học ở Mỹ mà."
"Cũng là bạn chung trường thời cấp 3, em hẹn anh ta thử, nếu như anh ta chịu gặp mặt, thì em sẽ báo cho anh." Hoắc Vi Vũ nói.
"Được."
Hoắc Vi Vũ cúp máy, trong đầu trầm tư.
Hôm qua thái độ của cô với Tắng Khải Kỳ cực kỳ không tốt, cô nên hẹn anh ta thế nào đây?
Muốnc cô ăn nói khép nép, mặt dày mày dạn, cô không thể làm được.
Tùy cơ ứng biến đi.
Buổi sáng, Hoắc Vi Vũ dậy rất sớm, cô lấy điện thoại ra, mới 6 giờ 15 phút, phía trên có tin báo của Cố Cảo Đình, cô mở ra xem.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top