Chương 7: Lại là anh!?

_ Đây là cái tát trả cho cô! Tôi không muốn mắc nợ ai đâu.- nó tát lại Selva
_ Anh cô...về mà hỏi lại xem ai là người đã tiếp cận ai trước, vả lại nếu cô muốn, tôi sẽ đổi chỗ khác để cho tên đó ngồi một mình theo ý cô. Được chứ?- nó nói rồi bước đi ra khỏi lớp
* Xì xào...xì xào...*
_ Hừ, mấy người nhìn gì? Câm cái miệng lại hết đi!- nhỏ quát
_ Về lớp!!- nhỏ xoay người đi ra khỏi cửa " Isabel, mày cứ chờ đó! Cái tát này...tao sẽ không bỏ qua đâu!"
Nó sau khi rời khỏi lớp, liền chạy thật nhanh ra sân sau của trường. Ngồi xuống một gốc cây, lúc đó nước mắt mới chảy xuống:
_ Ba ơi, mẹ ơi...con nhớ ba mẹ, sao lại bỏ con như vậy chứ?- nó ngẩng đầu lên nhìn trời
_ Trong trường này, con luôn bị coi thường, bị khinh bỉ chỉ vì xuất thân nghèo khó, lại không có ba mẹ. Những người đó- họ luôn cười chê con, ghét bỏ con thậm chí chỉ muốn con biến mất khỏi mắt họ. Họ có cuộc sống dư dả, may mắn vì được sinh ra trong gia đình giàu có và còn...có đầy đủ ba mẹ. Họ được yêu thương, nuông chiều của cả gia đình và bạn bè. Còn con...không có gì cả, con chỉ ước một nửa như họ thôi!- nó nằm xuống, lấy sợi dây chuyền kỉ vật mà mẹ để lại  ra ngắm
_ Con đã làm gì sai chứ? Con đã cố gắng hoà đồng với mọi người...nhưng tất cả họ đều không hiểu, đều nhìn con qua con mắt lạnh lẽo...Ba...mẹ...- nó khóc...thật nhiều, đã nói ra hết tất cả những gì dồn nén bấy lâu nay rồi...vì mệt quá mà thiếp đi
Nó không biết, giọt nước mắt của nó đã rơi xuống chiếc vòng, bất chợt chiếc vòng toả sáng và vụt tắt. Ở nơi nào đó...có người sẽ hiểu được cảm nhận của nó...
*Bar Frex*
_ Hắn đang ngủ chợt...trái tim đau nhói. Bật dậy, lấy tay đặt lên ngực trái" Gì thế này, sao mình lại cảm thấy buồn và tủi thân, cô đơn như vậy...cảm nhận này...do đâu mà tới. Tại sao ngực mình...lại...đau"
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi chợt biến mất, hoàn toàn không còn. Hắn đứng dậy, mặc dù thắc mắc nhưng hắn cũng không để tâm, nhanh chóng cho qua tất cả cảm nhận vừa nãy. Chính vì thế, hắn không hề biết rằng, chiếc dây chuyền của hắn đang loé sáng và cũng vụt tắt ngay sau đó. Nhìn bên ghế, hắn đưa tay kêu thằng bạn thân dậy:
_ Này, Drake dậy đi. Ngủ đủ rồi đấy!

_ Ưm, mới ngủ chút mà đủ gì!- Drake khẽ cựa mình

_ Đối với tao là đủ rồi!- hắn thản nhiên( t/g Ơ hay anh này, chỉ mình anh đủ thì được à?)

_ Kệ mày, tao muốn ngủ. Tránh ra- Drake lấy tay đẩy hắn ra rồi nằm xuống ghế mà ngủ tiếp

_ Hừm, được rồi. Tao có việc đi trước, ngủ nhiêu thì ngủ đi- hắn xoay người rời đi

" Về nhà thôi! Giờ cũng chẳng biết đi đâu, về ngủ cho khỏe!" hắn nghĩ thầm rồi phóng lên mái nhà nhanh chóng hướng căn biệt thự của mình tiến đến( t/g việc của anh đấy à?)

* Sáng hôm sau*

Như mọi ngày, hắn bước xuống xe với phong cách lãng tử thu hút, đôi mắt đỏ lạnh lùng quét một loạt xung quanh rồi bước từng bước về lớp. Vào đến lớp, thấy chỗ ngồi kế bên mình còn trống, hắn chợt nhăn mặt:" Chưa tới sao?"

Đến khi chuông reo vào tiết đầu, vẫn không thấy một dấu hiệu xuất hiện nào của người hắn muốn gặp, hắn chán nản nằm dài xuống bàn, trong lòng  thắc mắc vô cùng:" Hôm nay cô ta không đi học! Khốn kiếp, định trốn hả? Cô có trốn đằng trời tôi cũng tìm được, tôi còn chơi chưa đủ!"

Sau tiếng chuông, cô giáo cũng bước vào với khuôn mặt tươi cười hết cỡ, thông báo một tin"động trời" với toàn thể lớp:

_ Chào các em, hôm nay chúng ta lại có học sinh mới chuyển từ lớp khác qua. Cô nghĩ các em cũng biết thành viên mới này đấy!

Ngay sau đó, cả lớp nhao nhao lên

_ Ai vậy cô?- nữ 1

_ Con gái hay con trai?- nam 1

...v...v...( cái lớp nó bắt đầu làm loạn, haizzz khổ thân bà cô)

_ IM LẶNG!! Em vào đi, Drake- bà cô quay sang nháy mắt với ai đó

Đằng sau cửa, một thân ảnh tiến vào

_ Chào, tôi là Vũ, gọi Drake cũng được- anh nói nhưng mắt thì không để ý đến ai chỉ đảo quanh như tìm kiếm vật gì đó

Hiện tại, lớp 12A1 đang bị hóa đá, tất cả như không tin vào mắt mình. Khi định thần lại( mất khoảng năm, sáu phút gì đó), con gái thì hú hét ầm lên, con trai thì run rẩy đầu quay qua quay lại len lén nhìn về người nào đó ở cuối bàn và người đang đứng trên bục

_ Anh Drake!- nữ 1

_ Ôi! Con mơ sao trời, anh Drake kìa!- nữ 2

_ Không ngờ lớp mình lại tốt số đến vậy?- nữ 3

_ Đúng đó, có cả hai hoàng tử học chung! Còn gì hạnh phúc bằng!- nữ 4

_ Hic, một người đã muốn chết, giờ lại thêm người nữa_ nam 1

_ Trời ơi, cả hai người này mà ra tay chắc tui không còn đường sống- nam 2

_ Khiếp quá, tui muốn đổi lớp- nam 3

_ Làm sao mà học đây! Áp lực quá!- nam 4

...v...v...( còn rất nhiều lời bàn tán nữa nhưng ghi nhiêu đây thoi)

Mà giờ đây, cái người làm xáo trộn lớp này lại không hề quan tâm, chỉ đưa mắt nhìn khắp lớp tìm người nào đó( đoán xem anh này tìm ai nào?^^)

" A thấy rồi! Ra là ở đó à!"

_ Em ngồi chỗ kia, ok?- anh nói rồi đi thẳng xuống chỗ chiếc bàn giữa, gần dãy cuối

Ở nơi đó, có một cô gái đang ngồi chống tay, mặt đăm chiêu suy nghĩ gì đó, hoàn toàn không để ý xung quanh" Tại sao Isabel lại không đi học, chẳng lẽ là vì chuyện hôm qua sao? Lúc đó mình không ở trong lớp, về lại nghe nhiều người nói vậy, mình đã cố gắng tìm nhưng hoàn toàn không thấy nhỏ đâu cả? Aizzz...thật khiến mình lo lắng mà"

_ Hey, cô bé- Drake đánh nhẹ lên vai Hannah

_ Á- cô giật mình, dòng suy nghĩ bị cắt đứt

_ Làm giật mình, chuyện gì vậy?- bình tâm lại, cô ngước lên nhìn người đối diện mình

_ Từ nay xin giúp đỡ nhé, cô bé! Tôi là Drake- anh đưa tay về phía cô

Về phía cô, chính là bất ngờ đến mức hóa đá luôn rồi" Anh...anh ta...sao lại...lại...ở đây?"

Theo phản xạ, Hannah lùi về phía sau. Thấy vậy, Drake cũng thu tay lại, khẽ cười rồi  bước đến cô...gần hơn...gần hơn nữa...

_ DỪNG LẠI!!!!- Hannah đưa tay đẩy mạnh anh ra 

_ Oái- vì không đề phòng nên Drake bị ngã ra sau, tay đập mạnh vào bàn kế bên

_ Lại là anh, NGƯỜI TÔI HẬN NHẤT!!! BIẾN KHỎI MẮT TÔI NGAY!!!- cô quát lớn

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây đây, chap 7 như đã hứa với bạn nào đó( xin lỗi nhưng au quên rồi). Au biết mình rất lề mề, viết truyện cũng chưa được hay lại bắt các bạn đợi nhưng cho au xin lỗi ạ, au thật sự không còn t/gian. Lịch học năm lớp 9 cả tuần đều kín cả( kể chủ nhật). Mọi người thông cảm cho au nhé, các bạn đọc nhớ cho au cờ-mờ-tờ nhận xét nha( nếu có thêm vote nữa thì au sẽ rất vui đấy ^^)

Ái chà, tuần sau phát sổ điểm rồi, chắc au phải bỏ nhà đi bụi quá( vì cái điểm môn Anh với Toán nó thật khủng khiếp...hic T_T), ai chứa chấp au hơm? Cho au ở nhờ nhà vài bữa hehe

Au thật rất thắc mắc nha, có readers nào sống gần au hong ta? Au ở quận 12 TP.HCM nè, ngụ trường THCS Nguyễn An Ninh quận 12, au thật sự mong muốn có readers nào học cùng trường với au, au sẽ qua lớp bạn đó nói chuyện ha( nhưng chắc chỉ là ước mơ nhỉ?)




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top