Chương 1.
Cái chết, thứ mà hắn xem như không, từ trước đến nay số người hắn giết thật sự đếm không nổi. Hắn từ khi đủ 13 tuổi đã bị ba hắn nhốt trong trại huấn luyện cùng với 1 con hổ bị bỏ đói lâu ngày. Chạy trốn và sợ hãi là hai từ mà hắn không được phép nghĩ đến, vì điều đó đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận hắn là một thằng yếu đuối, ba hắn đã dạy hắn như vậy. Còn một điều quan trọng hơn hết, nếu hắn thua cuộc con hổ đó sẽ có một bữa ăn no nê với con mồi chính là hắn và mẹ của hắn.
16 tuổi hắn đã phải tập làm quen với súng đạn, dao găm và những bài kiểm tra đến lúc gần mất mạng mới được duyệt qua. Cũng vì ở trong trại huấn luyện lâu năm mà khả năng giao tiếp của hắn cũng chỉ ở mức trung bình. Số câu nhiều nhất trong một cuộc trò chuyện chỉ tầm 5 câu là cùng. Và trong năm này có một cậu nhóc cũng được đưa vào trại huấn luyện.
Trong trại huấn luyện này hắn không có bạn, không hẳn là vậy, hắn vẫn có người suốt ngày kiếm trò để ép hắn chiến đấu với người kia, cậu ấy nhỏ hơn hắn ba tuổi là một cậu nhóc thân hình mảnh khảnh cùng đôi mắt một mí, hắn chỉ thấy cậu cười có đúng một lần lúc cậu nhận được chiếc dao nhỏ mà vệ sĩ Pen tặng cho cậu xem như phần thưởng khi cậu hoàn thành xong bài kiểm tra thể lực. Cậu ấy không cao bằng hắn nhưng thân thể lại dẻo dai hơn hắn nhiều, vì lợi thế đó nên trong mỗi lúc tập cận chiến cậu luôn dể dàng dành điểm trước hắn.
Hắn cũng chẳng ghét bỏ gì cậu đâu, chỉ là mỗi lần cậu ghi điểm trước hắn thì luôn đá đá hàng lông mày như vẻ khiêu khích hắn làm hắn chỉ biết bất lực nhìn cậu mà thôi. Có lần hắn tập luyện quá hăng mà lỡ làm bản thân bị thương nhưng lại giấu vệ sĩ Pen vì sợ bị phạt,lúc hắn về lại phòng của mình máu từ cánh tay cứ chảy ra không ngừng, hắn chỉ biết xé chiếc áo của mình ra để cầm máu đỡ. Bỗng một chiếc đầu bé bé từ cửa sổ phòng kia nhô lên cùng với hộp y tế nhỏ. Phòng của hai người sát vách nhau và có một cánh cửa sổ thông qua hai phòng.
" Này, anh mau lấy để cầm máu đi" giọng nói thì thầm nhỏ xíu để vệ sĩ Pen không phát hiện ra được
"..."
" Ơ kìa, anh muốn mất máu đến chết à?"
" không cần cậu quan tâm đâu, lo đi ngủ đi "
Thấy tình thế không ổn, cậu liền leo lên cửa sổ rồi nhảy vọt qua phòng hắn. Hắn thấy hành động của cậu liền khó hiểu nhăn mặt
" Cậu làm gì vậy hả ? "
" Suỵttt, anh ngồi yên đi "
Hắn vẫn một mặt nhăn nhúm nhìn cậu với một loạt hành động vệ sinh vết thương, lần đầu có người chăm sóc hắn như vậy đúng không nhỉ? Hắn nhìn cậu chằm chằm còn cậu thì cứ im lặng rửa vết thương cho hắn, trong một khoảnh khắc nào đó hắn lại thấy con người này cũng có chút gì đó đáng yêu.
Thấm thoát hắn cũng đã đủ 18 tuổi, đã hoành thành xong khóa huấn luyện gay gắt này và hắn cũng đã để ý một người rồi. Ngày cuối cùng khi hắn ở đây, hắn đã nhờ vệ sĩ Pen mua cho hắn một chiếc bánh kem nhỏ để làm quà sinh nhât cho cậu. Lúc này trời cũng mới nhá nhem tối, khi cả hai đã ăn tối xong và chuẩn bị tách nhau ra để về phòng của mình, hắn đã dừng bước lại và gọi cậu
" Này nhóc.... tối nay tôi sang phòng cậu chơi được không? "
" Hả? "
Cậu bị ngơ ra một lúc lâu, cậu không tin nổi câu này lại thốt ra từ miệng cái tên đứng đằng kia. Thật sự không thể tin nổi
" Hôm nay là giáng sinh mà, vệ sĩ Pen cho tôi và cậu được ra khỏi phòng thoải mái "
" À, tôi quên mất hôm nay là giáng sinh. Vậy... anh sang ngồi một chút tôi tắm xong sẽ ra ngay "
" Được "
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cậu ra ngoài thì thấy điện phòng mình đã tắt ngúm, nhưng cảnh trước mắt lại hoàn toàn khác. Chiếc bánh kem màu trắng phía trên đầy dâu và xung quanh là những ngọn nến đầy màu sắc đang không nhừng phát sáng. Cậu thanh niên cầm chiếc bánh trên tay từ từ tiến lại phía cậu cùng những lời hát quen thuộc.
" Happy Birthday to you... happy birthday to you...". Kểt thúc bài hát cũng là lúc hắn đến trước mặt cậu.
" Chúc mừng sinh nhật cậu "
Cậu nảy giờ cứ ngơ ra một chỗ, đôi mắt cũng dần long lanh dưới ánh sáng của những ngọn nến ấy. May sao cậu kiềm mình lại nhanh chóng không lại òa khóc lên mất rồi. 15 năm cậu sống trên đời này chưa từng biết đến việc tự tổ chức sinh nhật của mình là như thế nào hay được người khác tổ chức cho, cái cảm giác hạnh phúc pha một chút tủi thân đã làm cậu hơi khó kiềm chế cảm xúc của mình một chút, vì cậu cũng là một đứa trẻ mà.
" Mau ước rồi thổi bánh đi " giọng hắn đều đều không rõ là đang vui hay gì.
Cậu cũng nhắm mắt cầu nguyện một lát sau liền mở mắt rồi thổi nến. Hắn đặt chiếc bánh kem lên giường cậu rồi lần mò lại bật đèn phòng lên. Quay sang đã thấy cậu cầm chiếc bánh kem lên trước mặt ngắm nghía rồi
" Cảm ơn anh"
" Cái này vệ sĩ Pen mua cho cậu, tôi chỉ giúp anh ấy tặng cậu thôi"
Hắn nói dối mà không thèm chớp mắt. Cứng đờ một hồi trước cặp mắt dò hỏi của cậu rồi mới lên tiếng
" Cái này là quà sinh nhật kèm quà giáng sinh cho cậu. Trong chiếc bánh có một món quà nhỏ, cậu cứ từ từ ăn nó rồi mở quà sau"
" Quà hả? "
" Cái này cũng vệ sĩ Pen mua cho cậu đó, nhớ tập luyện thật tốt. Tôi đi đây "
Chưa nói hết câu hắn đã mở cửa quay về phòng mình rồi đóng chặc, cậu ở phía bên này thì lóng ngóng không biết nên làm gì. Cái tên này lúc nào cũng hành xử khó hiểu hết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top