30. Bắt cóc
Hôm nay là ngày Yeonjun được nghỉ làm, nhưng Soobin lại có việc phải họp sớm nên không thể ăn sáng cùng anh được, nên gã đã hứa sẽ đi ăn trưa và đi chơi cùng anh nguyên một buổi chiều vì vậy anh đã tự đặt cho mình một tô mỳ ramen thật ngon về nhà. Sau khoảng 15' chờ đợi thì anh cũng nhận được tô mỳ của mình, anh chạy ra mở cổng và trả tiền cho shipper, anh cầm tô mỳ cười tít cả mắt mà không hay biết ở bụi cây gần đó có một người đang theo dõi mình.
Anh mang mỳ vào và đổ ra tô đang dọn ra bàn thì anh thấy bên ngoài cổng có ai đó cứ thập thò nhìn vào, anh nghĩ chắc có lẽ là người shipper vừa rồi vẫn chưa đi nên anh cũng không suy nghĩ nhiều mà bắt đầu ăn tô mỳ của mình. Nhưng một lúc sau anh thấy người đó vẫn đi qua đi lại ở trước cổng nhà anh với những hành động rất khả nghi, anh thầm nghĩ chắc người nào tìm mình có việc gì nhưng để chắc chắn anh vẫn nhắn cho Soobin một tin nhắn để phòng trường hợp xấu nhất và linh cảm của anh đã đúng. Anh bước ra mở khóa cổng tiến đến chỗ người kia mà hỏi
" Anh có việc gì không, tại từ nãy đến giờ tôi thấy anh cứ đi trước cổng nhà tôi"
" À Không có gì đâu, tại tôi đang lạc đường nên loanh quanh chưa biết phải đi đâu, may quá có anh đây rồi anh xem hộ tôi chỗ này đi như nào được không"
Lúc này anh thầm nghĩ mình đã quá nhạy cảm rồi, anh cầm lấy chiếc điện thoại trên tay người kia để xem bản đồ chỉ dẫn, đang tập trung xem đường thì bỗng anh bị một chiếc khăn bịt chặt lấy miệng, anh đã cố gắng vùng vẫy nhưng có lẽ là chiếc khăn đó đã chứa thuốc mê, nó làm cho chân tay của anh mềm nhũn đi, sau đó mắt tối sầm lại và anh không còn biết gì nữa.
Đến khi anh mở mắt dậy và nhận thức được mọi thứ xung quanh thì anh thấy mình đang bị trói chặt hai tay vào chiếc ghế gỗ, miệng thì bị khăn bịt lại không thể kêu la hay nói một lời nào, quang cảnh ở đây hoang tàn đến đáng sợ có lẽ đây là một nhà kho và hai bên của anh là hai cậu con trai trông có vẻ không quá vạm vỡ nhưng mặt lúc nào cũng hằm hằm sát khí. Anh quan sát ra đằng trước thì thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đứng nói chuyện với hai người con trai nữa,một người là tên bắt cóc anh vừa nãy và một người..... là Riki
" Làm vậy có ổn không mày, sau vụ lần trước mày còn không sợ à mà còn dây vào nó làm gì" cậu trai kia lên tiếng
" Lúc đó tao chưa biết điểm yếu của nó nhưng giờ thì khác rồi người nó yêu đang ở trong tay tao xem nó có dám manh động không, tao sẽ khiến thiếu gia Choi Soobin đó sẽ phải quỳ rạp dưới chân tao, sẽ phải nhục nhã như một con chó tao mới hả dạ..."
Nghe chúng nhắc đến Soobin thì Yeonjun không thể giả vờ im lặng nữa, anh dùng hết sức bình sinh kêu gào đến rát cổ họng. Thấy câu nói của mình bị xen ngang Riki mới tiến lại gần đến chỗ anh với một khuôn mặt không thể đểu cáng hơn
" Xin chào Choi Yeonjun chúng ta lại gặp nhau rồi anh nói xem có phải chúng ta rất có duyên đúng không, nghe nói cậu Choi đây đang được thiếu gia Choi chiều chuộng hết mực, anh đoán xem tôi bắt anh đến đây để làm gì nào?"
" ..." anh cố kêu lên từng tiếng để thể hiện sự phẫn nộ của mình
" Ô kìa anh đang tức giận sao, anh muốn đấm tôi thì đấm đi đấm đi này, à tôi quên mất anh đang bị trói cơ mà, nào để tôi xem anh muốn nói gì với tôi nhé"nói rồi hắn bỏ khăn bịt miệng của anh xuống
" Thằng chó, mày sẽ không bao giờ bằng được Soobin đâu, chó thì sẽ mãi là chó thôi, luôn hèn hạ và bẩn thỉu, tốt nhất thì mày đừng có đụng vào em ấy" anh nhổ nước bọt vào mặt hắn ta mà lên tiếng mắng mỏ
" MẸ THẰNG KHỐN NÀY!!!"
Sau đó là hàng loạt cú tát được giáng xuống mặt anh, làm cho khóe miệng của anh rướm máu, tên Riki cứ điên cuồng như vậy cho đến khi được bạn của hắn ngăn lại hắn mới chịu dừng
" Riki dừng lại, chúng ta còn phải chờ Soobin đến nữa mà "
" Anh cứ chờ đấy, chỉ một lúc nữa thôi anh sẽ biết được ai sẽ là con chó thực sự"
Hắn tóm lấy mặt anh mà chụp một bứ hình sau đó là gửi tin nhắn đến cho Soobin
Về phía Soobin sau khi nhận được tin nhắn của anh thì gã không còn đủ bình tĩnh để tiếp tục cuộc họp nữa mà nhanh chóng kết thúc trước sự ngỡ ngàng của bao nhân viên. Gã vừa đi vừa cầu nguyện rằng anh sẽ không sao, nhưng khi vừa đến trước cổng nhà anh gã đã thấy được sợi dây chuyền mà gã tặng cho anh đang nàm lăn lóc bên đường thì gã biết đã có chuyện không hay xảy ra với anh rồi. Gã nhặt lấy sợi dây rồi hốt hoảng chạy vào trong nhà tìm kiếm anh, gã gào thét tên anh để mong nhận được một sự hồi âm nhưng mọi thứ vẫn im bặt, gã lấy máy liên tục bấm số anh để gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là những tiếng tút dài. Trong lúc bối rối không biết làm gì gã đã gọi Taehyun để cầu cứu
" Sao đây, tao đang bận đi chơi với Beomgyu rồi tí gọi lại sau nhé"
" Yeonjun....Yeonjun...anh ấy..." gã nói với giọng run run
" Yeonjun? Anh ấy làm sao?"
" Tao nghi anh ấy bị bắt cóc rồi"
"Cái gì?! Bắt cóc? Cậu nói Yeonjun sao" Beomgyu đang ăn kem ngon lành khi nghe thấy Yeonjun thì cầu liền quảng nguyên cây kem đi giật lấy máy của Taehyun mà gào lớn
" Đúng vậy, bây giờ hai người có thể đến nhà của Yeonjun không, tôi sẽ nói rõ hơn"
"Được"
Nói rồi cả hai phóng một mạch đến nhà Yeonjun, Đến nơi Beomgyu vội lao vào mà bắt đầu cuộc tra hỏi của mình
" Cậu nói đi, bắt cóc là sao hả, Yeonjun của tôi đâu? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Ai đã bắt cậu ấy"
" Anh ấy có nhắn tin đến và nói có người lạ mặt trước nhà, sau khi nhận được tin thì tôi đã tức tốc chạy về nhưng chỉ nhặt được sợi dây này còn Yeonjun thì không thấy đâu nữa, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi thật sự vãn chưa biết ai là tên bắt có nhưng cõ lẽ là người này" nói rồi gã đưa chiếc điện thoại với dòng tin nhăn hăm dọa kia cho hai người xem
" Vậy giờ ta phải tìm anh ấy như nào? Hay là báo cảnh sát đi" Taehyun lên tiếng
" Được đấy, anh thấy chúng ta nên báo cảnh sát thôi chứ ngồi đây cũng không giả quyết được gì" Beomgyu đồng tình
" Vậy tôi sẽ báo ngay đây"
Chưa kịp ấn số để gọi thì một đoạn tin nhắn đã được gửi đến máy gã. Nội dung của đoạn tin nhắn chính là hình ảnh của Yeonjun đang bị trói và bịt chặt miệng, cùng với đó là lời nhắn
" Nếu muốn cứu nó thì hãy đến địa chỉ này, đặc biệt phải đi một mình và không được báo cảnh sát, đừng để tao phá hiện mày chơi trò bẩn sau lưng tao nếu không lúc mày đến anh ta chỉ còn là cái xác thôi đấy, tao cho mày 30 phút "
" Không được rồi, phải báo cảnh sát ngay thôi Yeonjun của anh đang bị nguy hiểm"
" Nhưng trong tin nhắn bắt Soobin phải đến một mình và không được báo cảnh sát mà, em biết là anh đang lo lắng nhưng hãy tin tưởng Soobin nhé, nó chắc chắn sẽ cứu được Yeonjun về cho anh" Hắn ôm lấy anh đang run cầm cập người mà an ủi
" Giờ mày tính sao đây, tao đi cùng mày nhé"
" Không tao sẽ đi một mình và làm đúng như lời hắn nói"
" Mày bị điên sao?! mày cũng biết đây là cái bẫy mà, mày đến đấy chắc chắn sẽ nguy hiểm"
" Nhưng tính mạng của Yeonjun mới là trên hết, không có anh ấy thì cuộc sống của tao cũng chẳng còn ý nghĩa gì, mày tin tưởng tao mà đúng chứ"
" Vậy cẩn thận, hãy mang Yeonjun về cho Beomgyu của tao một cách an toàn tao tin mày"
Và không mất quá nhiều thời gian để Soobin có thể đến được địa điểm đã cho. Đó là một căn nhà bỏ hoang, gã bước vào thấy Yeonjun của gã đang bị trói chặt trên thành ghế và đang ra sức dãy dụa và bên cạnh chính là Riki, kẻ thù truyền kiếp của gã
" Lại là mày sao Riki, mày lại dám đụng đến người của tao có lẽ lần trước tao đã xử mày quá nhẹ tay rồi"
" Đúng là thiếu gia Choi lạnh lùng đến tận đây mà vẫn có thể mạnh miệng như vậy, mà không ngờ mày dám đến đây một mình thật đấy"
" Tao đến rồi mau thả anh ấy ra ngay"
" No no no, tao đã mất công đến vậy sao có thể thả ra dễ dàng chứ"
" Vậy điều kiện của mày là gì, muốn bao nhiêu cứ nói ra"
" Không phải cái gì cũng đem tiền ra giải quyết được đâu cậu Choi, với những gì mày đã làm với tao thì tiền không là gì đâu. Tao đây là muốn mày quỳ xuống và bò đến ôm lấy chân tao, mày chịu không"
" Sao tao phải quỳ gối trước loại chó như mày chứ"
" Cũng đơn giản thôi nếu mày không làm theo thì mày thấy gì không " hắn chỉ ra chỗ ghế ngồi của anh và kề ngay cổ anh chính là một con dao thật sắc bén chỉ cần cứa nhẹ một đường thì máu cũng có thể phun ra ào ạt
" Được nếu đó là thứ mày muốn, nếu tao làm rồi mày sẽ thả anh ấy ra chứ"
" Đương nhiên rồi"
Nói rồi gã bỏ hết tôn nghiêm bao lâu của nay của mình mà từ từ quỳ gối xuống. Người ta thường nói quỳ gối chính là một sự hèn hạ nhưng trong hoàn cảnh này nếu như cái tôi của gã có thể đổi lấy được sự tự do cho anh thì gã xin nguyện, gã không hề cảm tháy khó chịu chút nào vì đây chính là sự chân thành của gã dành cho anh, là cái giá mà gã phải nhận khi đã làm tổn thương anh. Gã chầm chậm quỳ xuống và bò đến chân của Riki, hắn ta thì cười như điên dại khi đã đạt được mục đích của mình,anh thì ra sức kêu tên gã, khuyên gã dừng lại
" Soobin dừng quỳ trước hắn, nếu là vì anh thôi thì không đáng đâu, em hãy đứng dậy đi"
" Chỉ là quỳ thôi mà, tính mạng của anh còn quan trọng hơn đấy chứ,Đừng lo một chút nữa thôi hai ta sẽ an toàn" gã vãn cười hiền với anh mà nhẹ nhàng lên tiếng
" Hahahaha xem xem ai đang bò dưới chân Riki ta đây, thiếu gia nức tiếng ở Hàn Quốc Choi Soobin đây sa, cuối cùng thì cũng chỉ là con chó của ta thôi, Yeonjun anh thấy chưa thằng chông của anh đang hèn hạ dưới chan tôi đây này" hắn vừa nói còn vừa dùng chân dẵm lên lưng gã
"Tôi đã làm như cậu muốn rồi giờ hãy thả anh ấy ra "
" Sao nóng vôi thế cuộc vui vẫn còn mà"
" Mày định nói hai lời à"
" No no no. Tôi nào có hứa hẹn gì đâu, bây giờ chỉ cần anh sủa lên vài tiếng thôi tôi hứa sẽ thả anh ta ra ngay, lần này là tôi hứa đấy"
" MÀY KHỐN NẠN!!!"
" Anh dám quát vào mặt tôi sao, vậy tôi có hai sự lựa chọn một là làm theo những gì tôi yêu cầu hai là trên khuôn mặt xinh đẹp của anh ta sẽ có một vài nét đó, nào chọn đi"
" Được tao sẽ làm"
Đến mức này anh không thể nhịn được nữa rồi, anh liền gào lên
" Mày có giỏi thì xử tao đi đừng có đụng đến em ấy, đúng là một thằng thất bại phải sử dụng cách bẩn thỉ để chèn ép người khác, dù em ấy có bò dưới chân mày thì mày vãn mãi là đứa thất bại thôi, một con người chỉ biết sử dụng những trò dơ dáy để đứng lên như mày thì không có quyền xúc phạm người khác đúng là súc vật mà, tao khinh"
" MẸ NÓ MÀY DÁM NÓI TAO NHƯ VẬY HẢ THẰNG CHÓ"
Riki đang hả hê trước những việc mình đang làm thì nghe anh nói thế khuôn mặt mắn bắt đầu tối đen đi, rồi hắn móc ra trong người một khảu súng định sẽ đến chỗ anh vào bóp cò xử anh nhưng khi định tiến đến thì gã bị một lực nắm lấy chân không tài nào dứt ra được
" Đừng có đụng đến anh ấy, có đánh đánh tao đây này"
" Mày bỏ ra tao sẽ xử nó trước sau đó là đến mày, hai chúng mày sễ gặp nhau ở thiên đường"
Dù Riki có vùng vẫy, liên tục đánh và đá vào người gây ra bao nhiêu vết máu và bầm tím cho gã thì Soobin vẫn nhất quyết ôm chặt lấy chân hắn không buông, thấy gã cứng đầu Riki liền dùng gót giày của mình mà dẫm lên tay Soobin làm cho gã đau đớn, gã cảm nhận được từng khúc xương của mình bị gãy ra, gã đau đớn ôm lấy tay mình kêu la. Tưởng chừng đã thoát được Soobin nhưng không ngờ gã đã dùng hết sức lực còn lại của mình lấy cơ thể để ôm lấy chân của con người kia không để hắn tiến lại gần mà làm hại Yeonjun
" Mày cứng đầu thật đấy vậy tao sẽ tiễn mày đi trước vậy"
Nói rồi hắn lên nòng súng và dí thẳng vào đầu của Soobin
" Không được, hãy giết tao đi, đừng làm hại em ấy" anh thét lên đầy tuyệt vọng
* Pằng* một dòng máu tươi chả ra, không khí tràn ngập trong sự nặng nề đến ngộp thở
Truyện sắp đến hồi kết r nha mn, phần mô tả ghi là HE nhưng mà suy nghĩ lại thì HE hay SE là tùy tâm trạng của tui lúc viết nha 😗
Mn đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top