Chương 20: Sinh ra nghiệt chủng
"Tôi nói này đại gia! Tôi gọi anh là đại gia không được sao? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi chân trước đem thân thể của cô ấy chữa trị khỏi, anh chân sau đem cô ấy hành hạ, nửa cái mạng cũng muốn mất. . . . . . anh không biết cô ấy ra máu sao! Thiếu chút nữa. . . . . . thiếu một chút nữa đứa bé cũng sẽ không còn!" Thuộc Vũ Hiên dựng râu trợn mắt, tức giận giơ chân nhìn Kỷ Trà Thần. Hắn cũng không phải rãnh rỗi, không có chuyện để làm, đặc biệt mỗi ngày vây xung quanh Ninh Tự Thủy, hắn còn có một đống lớnbệnh nhân chờ xem bệnh.
Không tốt.
Kỷ Trà Thần không nói lời nào, cả người căng cứng, ánh mắt khóa chặt thân thể người nằm trên giường bệnh. Vẻ mặt tái nhợt không có tia máu, gầy gò đáng sợ, mỏng manh nhỏ bé. Muốn mở miệng, cổ họng cứng ngắt, không nói ra lời.
Con ngươi sâu thẳm u ám, rõ ràng vẫn là gương mặt này, rõ ràng vẫn là người này, nhưng tại sao đột nhiên lại thay đổi. Vì muốn giữ cô lại, thậm chí hắn không tiếc dùng hôn nhân trói buộc cô, nhưng vẫn không trói buộc được lòng của cô sao?
"Anh rốt cuộc nói một câu đi? Rốt cuộc không muốn đứa bé chứ? Đừng như vậy, tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc, chuyện gì cũng sẽ giải quyết xong". Thuộc Vũ Hiên thúc giục. Nhìn hai người chơi đùa, bọn họ không mệt, hắn cũng mệt mỏi. Mỗi ngày lởn vởn đi theo sau đít, thì còn làm được chuyện gì!
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, hàng mi dày, run nhẹ, tiếng hít thở yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể biến mất. Trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi thuốc khử trùng, dường như muốn đông thành băng.
Hồi lâu, tiếng nói lạnh lẽo từ trong môi mỏng của hắn phun ra: "Tốt". Nếu như không có đứa bé này, tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Thuộc Vũ Hiên ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kỷ Trà Thần, sửng sốt thật lâu không phản ứng kịp. Hắn thật có thể tàn nhẫn giết chết đứa bé này?
"Tôi sẽ không để cho cô ấy sinh ra nghiệt chủng này". Tiếng nói lạnh lùng của Kỷ Trà Thần lượn lờ giữa không khí, còn lạnh hơn mùa đông sắp đến, trong không khí lạnh lẽo càng thêm lạnh lẽo.
"Tốt! Tôi lập tức đi lấy thuốc". Thuộc Vũ Hiên phục hồi tinh thần, gật đầu.
Ngón tay Kỷ Trà Thần nắm viên thuốc, chỉ cần bây giờ đút cho cô uống, tất cả đều sẽ kết thúc. Người đàn ông hoang dã đó, hắn sẽ tìm ra, cũng nhất định phải để cho Ninh Tự Thủy trả giá cao vì phản bội hắn.
Viên thuốc mới vừa áp vào bờ môi của cô, Ninh Tự Thủy đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm hắn, hoảng sợ không yên, xoay người bò đến góc giường, kinh hoảng lắc đầu: "Tôi không uống! Tôi không muốn uống! Kỷ Trà Thần, tôi sẽ không thể hủy bỏ đứa bé này! Anh cũng không thể ép buộc tôi hủy bỏ đứa bé này. . . . .. Anh tuyệt đối không thể làm như vậy".
Tại sao anh có thể giết đứa con ruột thịt của mình? Anh không thể tàn nhẫn như vậy!
Kỷ Trà Thần nhíu mày kiếm, môi mỏng nhấp nhẹ, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngoan, uống nó đi, xong rồi tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra".
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tôi không uống. . . . . . Tôi tuyệt đối sẽ không uống. Trừ phi ...... tôi chết!" Tay vuốt ve cái bụng khô quắt, đứa bé này là con của bọn hắn! Nếu như mất đi đứa bé này, thật không biết mình còn có thể tiếp tục yêu hắn hay không. . . . . . Có lẽ, sẽ hận chết hắn!
"Cô tình nguyện chết, cũng muốn sinh nghiệt chủng này?" Vẻ mặt Kỷ Trà Thần tức giận, ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bụng của cô, vừa nghĩ tới trong bụng của cô mang thai con hoang của người khác, tim hắn giống như có ngàn vạn con kiến cắn xé, đau đớn khó nhịn, tức giận khó đè nén.
Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, nước mắt từ trong hốc mắt rơi ra, giọng nói nghẹn ngào nhưng vô cùng kiên định: "Đúng vậy". Nếu như đứa bé không còn, tình yêu của cô và Kỷ Trà Thần cũng sẽ hoàn toàn chết đi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top