Chương 179: Không yêu cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo (1)


  "Thiếu gia, họ không muốn xuống lầu dùng cơm."Bạch Kỳ đứng trước bàn ăn, ánh mắt nhìn lướt qua bàn đầy thức ăn, âm thầm thở dài.

Thiếu gia vì mọi người, cố ý tự tay mình làm một bữa cơm, chỉ muốn cùng họ thật tốt ăn một bữa, tiếc rằng họ lại lựa chọn dùng cơm trong phòng, cũng không chịu xuống lầu.

"Khụ khụ. . . . . ." Vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng của Kỷ Trà Thần không thay đổi, dường như đã sớm đoán được như thế. Trong đôi mắt đen chợt lóe lên nỗi thất vọng, một lúc lâu, mới chậm rãi nhếch môi: "Được rồi."

Đứng lên, xoay người muốn trở về phòng.

Bạch Kỳ nhìn bóng lưng cô đơn của anh không khỏi nhíu mày, lo lắng mở miệng: "Thiếu gia người không uống thuốc, bình thường lại không ăn uống gì, thân thể rất có thể chịu đựng không nổi nữa. Người việc gì phải hành hạ mình như vậy? Cô ấy trước giờ vẫn không tiếp nhận tình cảm của người!"

Kỷ Trà Thần không quay đầu lại, rõ ràng bóng lưng cứng đờ, dừng bước. Tiếng nói khàn khàn thật thấp vang lên: "Tôi không cần bất kỳ ai tiếp nhận tình cảm."

Tất cả đều là tự nguyện! Bất quá là báo ứng của mình mà thôi!

Đêm khuya, ánh trăng hiện ra ngoài cửa sổ, chiếu trên mặt đất trắng như tuyết, trong không gian mang theo lạnh lẽo.

Ninh Tự Thuỷ kéo khăn choàng khoác trên vai, ngồi trên xích đu, trong tay cầm điện thoại di động bấm dãy số quen thuộc, tút tút mấy tiếng, rất nhanh truyền đến tiếng nói quen thuộc: "Thế nào, Tự Thủy."

"Là tôi. Tình trạng anh ấy thế nào rồi?" Ninh Tự Thuỷ kềm chế, đè thấp giọng nói tràn đầy lo lắng, ở trong đêm không ngừng vòng vo.

"Anh ta ngủ rồi, đừng lo lắng. Tôi sẽ chăm sóc cho anh ta thật tốt."

Uhm! Ngón tay nắm thật chặt điện thoại di động, nghìn lời nói tất cả đều bị ngăn ở cổ họng không nói ra được; thân thể trong đêm khuya hơi run rẩy một chút, cúi đầu, mái tóc màu đen như tảo biển phản chiếu ánh sáng mặt trăng buông xuống sau lưng.

Tim co rút đau đớn, cũng rất mệt mỏi.

Liên, anh thật sự tốt chứ?

Hồi lâu, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp: "Nếu như có thể, cô đừng gọi điện thoại tới nữa. Anh ta trốn tránh tới đây chính là không hy vọng liên quan đến chuyện của cô nữa, nếu có chuyện gì tôi sẽ chủ động liên lạc với cô. Cô giữ gìn sức khoẻ. . . . . ."

"Ừ." Ninh Tự Thuỷ khó khăn bật ra một chữ từ trong cổ họng, tâm tình tan vỡ.

Đáp lại bên tai là âm thanh tít tít mờ mịt, lạnh lẽo và vô tình . . . . . .

Điện thoại theo lực đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, rơi trên cỏ, ánh trăng lờ mờ, bỗng nhiêu có bóng đen che ánh trăng trước người cô, thân thể lạnh run rẩy dữ dội, một tay nắm dây xích đu, đầu ngón tay dùng sức trắng bệch. Ngửa đầu nhìn bộ dáng người đứng trước mắt, không đến một giây lại cúi đầu xuống như không thấy.

Kỷ Trà Thần cầm áo khoác choàng lên vai cô, giọng nói tràn đầy mê hoặc và lo lắng."Ban đêm sương xuống nhiều, sao không mặc thêm quần áo nhiều một chút?"

Ninh Tự Thuỷ không trả lời câu nói của anh, cũng không vứt bỏ áo khoác của anh, bình thản ngồi yên, như búp bê xinh đẹp không có linh hồn.

Không thích cũng không hận, lạnh lẽo cũng không lo.

"Ninh Tự Thủy." Kỷ Trà Thần đọc rõ tên cô, mày kiếm nhíu chặt, rõ ràng xương ngón tay kiềm chặt cằm cô nâng lên, để tầm mắt cô ngừng lại trên người mình.

Không chịu nổi cô lạnh lùng như vậy, không chịu được không thấy bóng dáng mình trong ánh mắt cô . . . . . .

Không báo trước khom lưng phủ lên đôi môi mềm mại của cô, nước bọt lẫn vào mùi thơm bạc hà nhàn nhạt một tầng lạnh lẽo, đầu lưỡi nóng ướt từng chút một mê luyến theo môi đỏ mọng đầy đặn, thưởng thức hương thơm.

Ninh Tự Thuỷ mở to mắt nhìn anh, mặt không chút thay đổi, không giãy giụa, không tức giận, yên lặng để anh hôn, hàm răng chỉ khép chặt không để lại một khe hở nào, ngay cả để cho anh một cơ hội tiến vào cũng không có.

Đến khi cánh môi sưng đỏ, Kỷ Trà Thần cũng không cạy mở được hàm răng, rời khỏi môi cô, kéo ra khoảng cách hai người, hơi thở nóng bỏng như thiêu đốt lao thẳng tới trên gương mặt cô. Đôi mắt sâu thẳm trong đêm tối vô cùng mê hoặc, môi mỏng thoáng qua nụ cười tự giễu: "Em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao?"

Không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại, đối với anh mới là sỉ nhục lớn nhất.

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ lẳng lặng nhìn anh, ngón tay trắng noãn chậm rãi dừng lại trên gương mặt anh, dọc theo đường nét lạnh lùng nghiêm nghị một đường đi xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo hướng về chỗ ngực anh, giọng nói lạnh lùng: "Tôi đã từng cố gắng muốn đi vào nơi này, tôi tưởng rằng mình ở chỗ này rồi. Nhưng vốn dĩ tất cả chẳng qua là trăng trong nước, hoa trong kiếng, một giấc mộng hoàng lương (Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi), khi tỉnh mộng thì mọi thứ cũng không còn. Kỷ Trà Thần, tôi mệt mỏi cũng sợ hãi. Tôi còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, nhưng tôi cảm giác mình đã sống như thể hai đời người vậy."

Kỷ Trà Thần im lặng lắng nghe, trong lòng lại dâng lên rung động bất an, cô cứ nói như vậy, có thể sẽ làm cho mình vĩnh viễn mất đi cô.

"Đời thứ nhất tôi yêu anh, yêu đến tận xương cũng cảm thấy chưa đủ. Đời thứ hai tôi hận anh, hận đến chịu đựng đau đớn kịch liệt, ăn mòn xương cốt chính mình chỉ để quên anh. Kỷ Trà Thần, tôi xin anh hãy rời khỏi tôi, không thể yêu anh. Năm năm trước lòng của tôi đã bị anh thương tổn đến trăm ngàn vết thương rồi, máu chảy đầm đìa, những vết thương kia chưa từng dễ chịu. Thời gian là liều thuốc tốt đã chữa khỏi, thế nhưng thời gian 5 năm chưa đủ, thật không đủ để cho tôi quên đi những cơn ác mộng kia, thậm chí tôi cảm thấy những ký ức kia đáng hổ thẹn, không chịu được tất cả những hồi ức liên quan đến anh."

Bóng dáng cao lớn khẽ run, trong đôi mắt âm u tràn đầy phiền muộn, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ánh mắt trống rỗng của cô, tâm như bị kim châm đau nhức. Trong giọng nói run rẩy pha lẫn cầu xin: "Đừng nói nữa. . . . . . Đừng có nói nữa."

Ngón tay trắng noãn đặt trên vai anh, nắm thật chặt lên áo sơ mi của anh, lông mi khẽ run rẩy, giọng nói không có tình cảm quanh quẩn trong đêm khuya vắng lặng.

"Bị gãy bốn chiếc xương sườn, hai viên đạn, cánh tay phải trật khớp, đùi phải gãy xương, nhà họ Kỷ tan rã, hơn nữa anh cứu tôi một mạng, những gì chúng ta nợ nhau anh đã sớm trả hết rồi. Hôm nay hai chúng ta không nợ gì nhau, anh duy nhất chỉ nợ đứa bé đang sống đã thay thế Tịch Nhược bị anh dùng sức bóp chết, anh chỉ thiếu đứa bé đó, nhưng anh làm thế nào trả lại con bé đây? Anh luôn miệng nói không cách nào buông tôi ra, nhưng còn Liên, Tịch Nhược, sinh mạng đứa bé đã mất, Dương Lưu Vân, nhiều người như vậy cùng chuyện ngăn cản giữa chúng ta, anh cho là giữa chúng ta còn có thể sao? Anh cho tôi cơ hội giết chết anh, đúng vậy, tôi không xuống tay được, cho đến hôm nay tôi không có biện pháp nào nhẫn tâm giết anh, mà tôi cũng không còn biện pháp gì ở lại bên cạnh anh rồi. Anh có thể dùng tất cả thủ đoạn giữ tôi ở lại đây, chẳng qua cũng chỉ lấy được một công cụ không có thể xác và linh hồn, tôi như thế, anh cũng muốn sao?"

Gió mát đưa từng câu từng chữ lời của cô vào bên tai, mang theo rét mướt lạnh lẽo. . . . . .

Môi mỏng khẽ nhếch lên ý cười xao lãng, ngón tay đặt tại cổ áo mình, chậm rãi cởi ra nút áo tinh xảo. . . . . .

Một nút. . . . . .

Hai nút. . . . . .

Hơi ấm bàn tay quỷ dị đè xuống ngón tay cô muốn cởi nút áo thứ ba, ngẩng đầu, phản chiếu dưới ánh trăng là đôi mắt âm u và lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói khàn khàn phát ra khó khăn nơi cổ họng: "Đủ rồi. . . . . . Đã quá đủ rồi. . . . . . Em cần gì phải dùng phương thức tàn nhẫn này đối xử với anh? Em đang ở đây trừng phạt anh!"

"Đúng vậy" Giọng nói lạnh lùng không chút do dự vang lên, đôi mắt nhìn thẳng, dừng lại trên gương mặt tuấn tú của anh. "Tôi là đang trừng phạt anh, vì tôi cảm thấy số phận không công bằng, tại sao yêu tôi đến mức muốn tổn thương tôi còn yêu tôi, thậm chí lại vì tôi làm bị thương? Kỷ Trà Thần, anh sẽ không có được hạnh phúc, cả đời này cũng sẽ không."

Đẩy tay anh ra, đứng thẳng, xoay người đi vào trong biệt thự.

Kỷ Trà Thần đứng cạnh xích đu, thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có. Gió đêm thổi qua, xích đu nhẹ nhàng đong đưa, ánh trăng bao quanh anh, trên một quầng sáng nhàn nhạt, rất nhanh biến thành sầu muộn.

Thân hình to lớn cao ngạo hơi run rẩy, hai đầu gối tê liệt đến quỳ trên cỏ, cũng không nhúc nhích. Trong đầu vẫn luẩn quẩn lời của cô..., như bàn tay nhỏ vô tình ở giữa hung hăng xâu xé trái tim anh.

Cho dù anh vứt bỏ cao ngạo, vứt bỏ tự ái, vứt bỏ xuống mọi thứ, cứ như vậy mang mình trơ trụi bỏ ở trước mặt cô, cũng không đổi lại được một chút tha thứ hay sao?

Ninh Tự Thủy, tha thứ cho anh, thật khó như vậy sao?

Khi Ninh Tự Thuỷ đi vào phòng khách thì gặp phải Trạc Mặc đứng bên cửa sổ, anh chậm rãi quay đầu, phát ra ánh mắt sắc bén, nhếch môi lạnh lùng nói: "Quyết định của dì sẽ không thay đổi nữa sao?"

"Đúng vậy" Ninh Tự Thuỷ gật đầu, ánh mắt thành khẩn ngừng lại trên khuôn mặt anh: "Sau này vẫn còn phải nhờ cháu chăm sóc tốt cho Tịch Nhược rồi."

"Em ấy sẽ không vui đâu." Mi mắt Trạc Mặc rũ xuống, giọng nói sâu kín: "Để cho em ấy gặp chuyện vui, cháu đều không tán thành."

Không đợi cô nói lời nào nữa, quay người đi lên lầu.

Ninh Tự Thuỷ sửng sốt một chút, nhìn bóng lưng Trạc Mặc, bất đắc dĩ mấp máy môi. Trạc Mặc, quan tâm đối với Tịch Nhược, đã vượt qua tất cả.

*************

Buổi chiều.

Ninh Tự Thuỷ vốn tránh ở trong phòng xử lý chuyện của Hồng môn, nhưng bị Bạch Kỳ mời tới thư phòng.

Cả người Kỷ Trà Thần dựa vào trong ghế da, khi đôi đồng tử màu đen nhìn đến Ninh Tự Thuỷ thì thu lại ánh mắt, quay đầu dời đi. Ngón tay không ngừng xoay tròn bút máy màu đen, tinh thần không được tốt cho lắm, trên trán đầy vẻ uể oải không che giấu được.

Hôm nay Si Mị mặc áo sơ mi màu trắng làm nổi lên bờ vai rộng, phần hông hẹp, làm tôn lên dáng người sang trọng, hai chân thon dài mạnh mẽ được quần tây bao bọc, quần được ủi thẳng, có thể nhìn thấy cả đường thẳng tắp đối xứng nhau; tóc đỏ đang ngay ngắn vì tức giận mà dựng thẳng lên một ít tuy không lộn xộn nhưng lại rũ xuống ở phía sau.

Có thể thấy rất ít khi anh ăn mặc chỉnh tề như thế.

Bên phải thư phòng có một giá rượu nhỏ, bày đầy các loại rượu danh tiếng, bóng dáng xinh đẹp đứng lặng im, phản chiếu hình ảnh trên sàn nhà sáng bóng, tóc dài màu rượu đỏ nổi bật nằm rải rác xoắn ở trước ngực, không giống vơi Si Mị ngày thường. Lúc quay người lại, một đôi đồng tử sáng ngời như bảo thạch trong dãy ngân hà sáng chói khắp bầu trời, ánh sáng rực rỡ chói mắt, làm cho người ta không dời mắt được.

Hai tay thon dài trắng nõn như trời sinh ra để đàn dương cầm cầm lấy chai rượu, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, như gió xuân, không khỏi làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Chỉ là ánh mắt như cười mà không phải cười, sắc bén như ẩn như hiện, nham hiểm, giống như một con hồ ly xảo quyệt.

Si Mị đứng lên, giới thiệu đơn giản: "Hạ Tình, đây là Ninh Tự Thủy, là mẹ của Tịch Nhược mà anh đã nói với em."

Hạ Tình bước hai chân thon dài đi tới trước mặt, đưa một tay ra, giọng nói trong trẻo ngắn gọn: "Xin chào, tôi là Hạ Tình, cô có thể gọi tôi là Tình."

Mi mắt Ninh Tự Thuỷ hạ xuống, giơ tay ra nắm tay cô, giọng nói lạnh lùng: "Ninh Tự Thủy, cũng có thể gọi tôi EV!"

"Tôi biết cô! nữ học trò EV duy nhất của Chiêm Dực Dương, tôi đã xem qua cô biểu diễn ảo thuật nhiều lần rồi, rất tốt! So với thầy cô không kém chút nào." Không có bất kỳ lời nói khen ngợi khách khí, giọng nói nghe rất chân thành tha thiết.

Ninh Tự Thuỷ chỉ mím môi, đối với lời nói như thế cô cũng không đáp lại bất kỳ điều gì, thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng được, không sao cả.

"Tóm lại tôi chỉ muốn biết cô có thể làm cho Tịch Nhược khoẻ mạnh hay không." Đôi mắt sắc bén của Kỷ Trà Thần dừng lại trên người Hạ Tình, đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Tình nhún vai không có gì đáng kể: "Tôi còn chưa có xem qua người bệnh làm sao biết mình có thể hay không?"

Ninh Tự Thuỷ âm thầm đánh gíá cô ta một chút, người phụ nữ này nhìn bình thường vô hại, nhưng dựa vào hơi thở phát ra trên người cũng ít nhiều nguy hiểm, nhất là đôi mắt kia sẽ làm người ta liên tưởng đến một con hồ ly xảo quyệt.

"Hiện tại cô có thể xem qua Tịch Nhược một chút không?"

Hạ Tình quay đầu, mấp máy môi với cô lộ ra nụ cười sáng lạn: "Không thể! Tôi ngồi máy bay rất lâu, tối hôm qua còn xem phim kịnh dị đến trời sáng, hiện tại rất mệt mỏi, có thể sẽ phạm sai lầm khi xem bệnh. Phòng của tôi chuẩn bị xong chưa? Tôi muốn ngủ bù."

Si Mị nhíu mày: "Người phụ nữ này, cô thật phiền phức!"

Mắt phượng Hạ Tình cong như trăng lưỡi liềm nhíu lại, giọng nói lạnh đi vài phần: "Anh thử nói thêm câu nữa nữa xem?" Đầu ngón tay kẹp lấy phi tiêu nhắm ngay anh, ra sức phóng tới.

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ vẫn bình tĩnh chợt lướt qua rồi ngừng lại trên phi tiêu trong tay cô ta, lông mày đen nhếch lên, nhưng không mở miệng.

"Bạch Kỳ đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi đi." Vẻ mặt Si Mị bất đắc dĩ, người phụ nữ này không dễ chọc, cũng khác biệt với những người phụ nữ khác, cô ta nhìn như vô hại, nhưng lại thích đâm người, sơ ý một chút sẽ mất mạng như chơi.

Lúc này trong đôi mắt Hạ Tình mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, ung dung cười một cái với Ninh Tự Thuỷ, lúc hai người lướt qua nhau mới có thể nghe được tiếng nói: "Yên tâm, tôi cũng không là người phụ nữ rắc rối nữa!"

Ninh Tự Thuỷ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng qua một chút nghi ngờ.

Rốt cuộc Hạ Tình là người như thế nào?

Si Mị đứng thẳng, hai tay đút trong túi, dường như rất tò mò nhìn cô, thản nhiên mở miệng giải thích: "Hạ Tình sinh ra ở cô nhi viện, sau này được một bác sĩ già dặn kinh nghiệm nhận nuôi, ông bác sĩ đó mang toàn bộ y học cả đời trao lại cho Hạ Tình. Cô ấy cũng không học qua bất kỳ trường lớp chuyên nghiệp nào dạy, nhưng y thuật rất tốt, hầu như không có người nào mà cô không cứu được. Chỉ có điều -- tính tình cô ấy hơi tàn ác quái đản, không thích tiền, trong lòng đồng cảm thì không hề gì, liền vui vẻ cứu người, còn không vui coi như giết cô ấy, cũng sẽ không cứu người."

Lông mày đen của Ninh Tự Thuỷ nhăn lại, nghĩ đến vừa rồi cô không giải thích được một câu nói, đúng là một người phụ nữ rất kỳ quái.

"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cô ấy giúp một tay cứu Tịch Nhược." Si Mị bổ sung thêm một câu, ánh mắt kiên định, dường như đã cùng Hạ Tình đặt ra thoả hiệp nào đó.

"Cám ơn." Ninh Tự Thuỷ nói ra hai chữ, xoay người rời đi.

Mắt phượng Si Mị chớp chớp: "Rõ ràng cô ấy cám ơn tôi? Người nên cảm ơn không phải là anh sao?"

Kỷ Trà Thần chẳng nói câu nào, môi mỏng lạnh lùng từ đầu đến cuối mím lại thành đường cong, giống như tất cả đều không liên quan đến mình. Từ khi đi vào đến lúc rời khỏi, ánh mắt cô chưa từng lưu lại trên người anh. Lời nói đêm qua như một giấc mộng, không chân thật, lại từng chút một lăng trì vào lòng anh.

Ninh Tự Thủy, thật sự làm được. Coi thường sự hiện hữu của anh, đánh mất xương cốt của mình, chỉ để quên đi.

Nhưng Ninh Tự Thủy, dù anh mất đi xương cốt của mình, cũng không cách nào quên em.

************

Từ ngày đó về sau, Dương Lưu Vân hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại. Gian phòng ngổn ngang sớm được người dọn dẹp sạch sẽ, chẳng qua là mình ngủ trên giường, không mảnh vải che thân, chỉ đắp một cái chăn giường. Cả người toàn bộ đều là vết bầm, mảng xanh mảng tím, chi chít chằng chịt. Hạ thân đau không cách nào nhúc nhích nổi, mỗi một cái chuyển động đều đau xé tim rách phổi.

Nhớ tới những hình ảnh kia, bất giác nước mắt rơi xuống, chảy xuống dọc theo gò má trắng nõn, thấm ướt cả chăn.

Khom người ngồi ngơ ngác trên giường, nhìn ngoài cửa sổ không biết gì, rốt cuộc vẫn không biết mình đã làm sai điều gì, mình là ai? Tại sao mọi thứ đều không nhớ rõ? Tại sao những người đó xúc phạm mình như vậy?

Còn có --

Người đàn ông kiên nghị kia là người nào? Vì sao trong mắt anh ta đầy thù hận như vậy? Mà mình, lại vì sự chán ghét của anh ta mà cảm thấy đau lòng?

Khắp người ươn ướt khó chịu, hít mũi một cái, lau nước mắt của mình, muốn đi xuống giường tắm rửa, hai chân mới vừa chạm trên đất, đứng lên không tới một giây đã hung hăng ngã xuống, trước mặt bỗng tối sầm thiếu chút nữa đã hôn mê.

Tay che kín bụng, đau đớn khó chịu, hít một hơi khí lạnh.

"Không có chuyện gì. . . . . ." Khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, chống đỡ thân thể bước từng bước đi tới phía phòng tắm, mỗi một bước đi cảm giác như dao đâm đau đớn, giữa hai đùi có chất lỏng chậm rãi chảy xuống, thuận thế theo bên đùi chảy dọc xuống . . . . . .

Chất lỏng màu đỏ tươi trên sàn nhà, thực sự nổi bật, nhắc nhở chuyện đã xảy ra tàn nhẫn đến cỡ nào.

Trải qua một khoảng thời gian dài, rốt cuộc cô cũng đi tới phòng tắm, mệt mỏi rã rời nằm sấp vào trong bồn tắm, bắt đầu mở nước ấm, trong phòng tắm sương mù mờ mịt, ánh mắt mơ hồ; nước nóng lan tràn qua da thịt cô, làm tan biến những mệt mỏi không chịu nổi kia, còn hạ thân thì không thoải mái. Đầu óc hỗn loạn, gần như muốn thiếp đi trong bồn tắm.

Đôi tay cực lực chà xát da thịt, từng mảng lớn đỏ thẫm trước ngực, hầu như muốn gạt bỏ một lớp da. Chỉ cần trong đầu thoáng hiện qua những hình ảnh kia, khổ sở muốn chết đi!

"A. . . . . . A. . . . . . Tại sao phải đối với tôi như vậy? Rốt cuộc là vì cái gì?" Cuối cùng không nhịn được cuồng lên, đôi tay hung hăng đập trên mặt nước, nước văng khắp nơi, ngón tay đụng phải bồn tắm sưng đỏ lên, cũng không cảm thấy đau đớn.

Rốt cuộc nước trên mặt không rõ là nước hay nước mắt. . . . . . Cơ thể cuộn lại, khóc nức nở trong bồn tắm.....

"Như thế đã chịu không được rồi sao?" Tiếng nói lạnh lẽo chợt vang lên trong không gian trống trãi, xuyên qua hơi nước tiến vào bên tai cô, càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn bóng dáng đang dựa ở cửa, dáng người to lớn, một đôi mắt âm u như con báo đen nhìn chằm chằm con mồi, lãnh khốc hung tàn.

"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Mặc dù toàn thân đều được nước ấm bao quanh nhưng vẫn không ngăn được run lên cầm cập.

Toàn thân người đàn ông này đều tràn đầy nguy hiểm cùng cạm bẫy.

Ánh mắt sắc bén của Đường Diệc Nghiêu dừng lại trên khuôn mặt trái xoan nhìn như vô hại của cô, môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, sải bước đi tới .

"Anh muốn làm gì? Cút ngay. . . . . ." Cô run rẩy muốn trốn tránh, lại phát hiện bồn tắm cũng không lớn lắm, không thể trốn chỗ nào được.

Đặt chân ở cạnh bồn tắm, trên cao nhìn xuống, cô lo ngoại cùng sợ hãi bị thu hết vào trong mắt. Ánh mắt cười chế giễu, khom lưng, ngón tay mạnh mẽ kiềm chặt cằm cô, hiếp mắt: "Yên tâm, tôi đối với thân thể bẩn thỉu của cô đã chịu không thấu, sớm không có hứng thú gì rồi, bất quá chỉ muốn nhìn cô một chút coi có thể chống đỡ thêm nữa hay không thôi."

Môi anh ẩn chứa ý cười, nhưng giọng nói lại làm cho người ta rét lạnh, làm cô không ngừng run rẩy. Tinh thần gần như sụp đỗ, tiếng nói nghẹn ngào mệt mỏi vang lên: "Rốt cuộc anh là ai? Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai?"

"Làm gì sai?" Anh hỏi ngược lại, nụ cười càng đậm: "Tốt nhất cô nên tự mình nhớ lại xem mình đã làm gì, nếu cơn ác mộng này mãi mãi không chấm dứt. Biết đâu sau khi nhớ lại, đối mặt với tất cả những chuyện đã xảy ra sẽ không cảm thấy khổ sở như vậy nữa, dù sao. . . . . ."

Giọng nói dừng lại một chút, ngón tay buông lỏng cằm cô ra. "Cô vẫn luôn như thấp hèn như vậy, đê tiện thích bị người khác đùa giỡn."

"Đủ rồi. . . . . . Đừng nói nữa. . . . . ." Cô khổ sở che kín hai tai không muốn nghe tiếp nữa, ở trước mặt ác ma này mình từ đầu đến cuối cũng không xem như người, không có tự tôn, toàn bộ đều không có.

Thậm chí nguyên nhân anh đối với mình như vậy cũng không biết. . . . . .

"Đừng nói nữa?" Đường Diệc Nghiêu nhíu mày, môi mỏng tuyệt tình phát ra lời nói: "Dường như cơ thể cô không phải nói như vậy."

Bàn tay nắm lấy tóc cô, mang cô từ trong bồn tắm lôi ra ngoài, hung hăng đẩy cô ngã trên sàn nhà, lạnh lẽo đáng sợ. . . . . .

"A. . . . . ." Cô phát ra tiếng rên khổ sở, sàn nhà trong nháy mắt mang lạnh lẽo thấm vào da thịt, lạnh phát run, toàn thân trần trụi trắng trợn hiện ra trước mặt anh, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt đầy khinh miệt của anh.

Đường Diệc Nghiêu cúi người xuống, ngón tay chậm rãi tỉ mỉ vuốt ve mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô, khi đầu ngón tay ngừng lại trên viên tròn mềm mại của cô thì ngón tay nhẹ nhàng sờ qua viên tròn đó, bàn tay không ngừng xoa nắn nơi tròn trịa, nhào nặn ra đủ kiểu hình dạng, nơi đó từ từ vừa đỏ lại căng cứng. . . . . .

"Đừng. . . . . . Không cần. . . . . ." Cô muốn thoát khỏi, lại bị bàn tay to lớn của anh đè hai tay lại hoàn toàn không động đậy được, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

"Tôi nói rồi đối với thân thể dâm đãng của cô từ lâu không có ham muốn, chẳng qua để cho cô biết mình hèn hạ đến cỡ nào, cô thích đàn ông ở trên người. Nhìn bản thân đi, thật dâm đãng, tôi chỉ xoa nhẹ cô mấy cái, đã có phản ứng nhanh như vậy ."

Mạnh mẽ kéo ngón tay cô, nhét vào giữa đùi, trên lớp rừng rậm rạp dính chất lỏng trong suốt, ẩm ướt sáng óng ánh. . . . . .

"Hu . . hu. . . . Đủ rồi, đừng nói nữa. . . . . ." Cô không kềm chế được thét lên, cảm thấy nhục nhã xông lên đầu, như muốn chết đi! Cơ thể của mình sao lại không chịu được như thế, lại có thể có phản ứng với động tác của anh ta. . . . .

"Ha ha." Đường Diệc Nghiêu nhếch môi cười lạnh: "Thế nào nghe không nổi nữa sao? Tiểu nô lệ của tôi, bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi. Tốt nhất cô hãy mau sớm nhớ lại chuyện trước kia, nếu không cô sẽ phải chịu đau đớn, sống không bằng chết! Còn có nhiều đàn ông đang chờ thỏa mãn cơ thể dâm đãng của cô đó!"

Cô chợt mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm: "Ác ma, anh là ác ma. Rốt cuộc tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Anh giết tôi được rồi."

"Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu. Tốt nhất cô chớ có tự mình tìm đến cái chết, nếu như cô muốn được người luân phiên... thi thể mà nói . . . . . ."

"Anh. . . . . ." Ánh mắt cô không tin được nhìn anh, hầu như không dám tin vào lỗ tai mình. Rõ ràng anh lại có thể nói ra những lời như vậy, ngay cả thi thể cũng không buông tha ư?

Anh mạnh mẽ lấy ngón tay cô kìm lại tiến vào trong huyệt ân ái, tùy ý chơi đùa. . . . . .

"Ừhm. . . . . . Đừng. . . . . ." Dưới bụng căng lên rồi trống rỗng, cảm giác được ngón tay lạnh lẽo của mình đang khuấy động trong người, dâm thủy không ngừng chảy ra, hai má bất giác đỏ hồng lên . . . . . .

"Đừng? Đừng cái gì?" Đường Diệc Nghiêu nhẹ nhàng mở miệng, lại lấy ngón tay cô đưa vào sâu hơn, chạm đến nơi sâu kín nhất bên trong, cười tà mị: "Đừng quá chậm sao? Hay là ngón tay cô quá nhỏ không thỏa mãn được thân thể trẻ con phóng đãng?"

Nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống, cảm thấy nhục nhã, cắn môi dưới. Tiếng rên rỉ chặn ở trong môi, ánh đèn chói mắt chiếu vào mắt cô không mở ra được, chỉ có thể khép lại mi mắt. . . .

Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu trầm xuống, đột nhiên một tay nâng cô lên ném trên bàn lạnh lẽo, buộc cô đối mặt với chiếc gương to lạnh lẽo phủ đầy hơi nước . . . . .

Nằm chồng lên bàn lạnh như băng xương cốt cô đều đau đớn, bị anh ép mở to mắt nhìn chính mình. Chiếu vào trong chiếc gương lờ mờ là thân thể ửng đỏ tràn đầy tình ái, khuôn mặt ham muốn, còn hai chân bị anh ra sức mở ra, nơi rậm rạp dính dâm thủy chảy ra liên tục không ngừng.

"Nhìn xem bộ dạng của cô dâm đãng chưa kìa, còn thấy mình uất ức sao? Phụ nữ dâm loạn?" Môi anh kề sát bên tai cô, tiếng nói theo hơi gió thổi vào trong lỗ tai.

"Tại sao. . . . . . Rốt cuộc vì cái gì?" Cô đã thảm hại rồi, nức nở nghẹn ngào, bờ vai gầy nhỏ khẽ run, cả người vô lực dựa vào sức đỡ của anh mới không ngã từ trên bàn xuống đất.

Bàn tay quỷ dị nhẹ nhàng vuốt ve qua gương mặt cô, trong gương phản chiếu ra anh cười tà ác, rét lạnh đáng sợ.

"Nô lệ ngoan, từ từ suy nghĩ, cuối cùng sẽ nhớ thôi."

Bàn tay to lớn chèn lên eo ôm cô lên bước nhanh ra khỏi phòng tắm mờ mịt, không chút dịu dàng ném cô trên giường, xoay người rời đi.

Bước chân dừng lại nơi cửa, ánh mắt lạnh lùng ngừng lại trên người hai người bảo vệ đang đứng ở cửa: "Trông chừng cô ta cẩn thận, nếu để cô ta chết, các người sẽ xuống dưới cùng cô ta."

"Vâng". Hai người trăm miệng một lời.

Đường Diệc Nghiêu xoay người trở về phòng mình, trên bàn đặt màn ảnh máy vi tính, vẫn im lặng phát ra hình ảnh căn phòng cách vách . . . . . . Cô cuộn lại ở trên giường không ngừng nức nở, cực kỳ giống một đứa nhóc đáng thương.

"A!" Cuối cùng môi mỏng không nhịn được nhếch lên cười lạnh, đôi mắt càng ngày càng lạnh.

Rõ ràng Ninh Tự Thuỷ rất hận, mới làm cho cô ta quên hết tất cả chuyện trước kia bây giờ mới trừng phạt, thậm chí cô ta ngay cả nguyên nhân tại sao mình bị người khác cưỡng bức cũng không biết, đau đớn rã rời. Nếu Dương Lưu Vân nhớ lại, nhất định sẽ không đau khổ như bây giờ, trước kia trong lòng Dương Lưu Vân quá thâm độc, ân ái cùng một người đàn ông hay mười người đàn ông với cô ta không có gì khác nhau cả.

Nhưng bây giờ không giống vậy . . . . .

Bây giờ chẳng qua nhìn đến nước mắt cô, rõ ràng tim mình không có bất kỳ phản ứng nào, trong đôi mắt đang chảy ra nước mắt kia cũng là dối trá, không đổi lấy được một chút thương hại nào của mình!

Mình đã từng nguyện ý quên mình phục tùng người phụ nữ này, hiện tại chính mình lại làm tổn thương cô chí mạng.

Quả nhiên là vận mệnh trêu người. . . . . .

***************

Ánh mắt của Thiệu vũ Hiên có nhiều thích thú vẫn ngừng lại trên người Hạ Tình đang làm kiểm tra cho Tịch Nhược, khóe miệng chứa đựng ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua nhìn về phía Ninh Tự Thủy.

Trong phòng đầy ấp người, nhưng không có người nào mở miệng, một đôi mắt nhìn Hạ Tình chằm chằm không chớp mắt. Nhất là Trạc Mặc là người khẩn trương nhất, một bên tay nắm thật chặt rồi lại nắm cả hai tay, ánh mắt lo lắng nhìn Tịch Nhược chằm chằm, còn muốn căng thẳng hơn so với Tịch Nhược.

Hạ Tình không khỏi nhăn đầu lông mày, quay đầu lại nhìn mọi người: "Các người có thể đừng nhìn vào tôi chằm chằm như vậy hay không? Tôi làm sao chuyên tâm kiểm tra thân thể cho bé được đây?"

Thiệu Vũ Hiên vô tội nhún vai: "Tôi cũng là bác sĩ, cũng sẽ không quấy rầy đến cô."

Hạ Tình lườm anh một cái, giọng nói lạnh lùng: "Trừ cậu này ra, tất cả mọi người đi ra ngoài hết đi!"

Hất cằm về phía Trạc Mặc, ý bảo chỉ có một mình anh có thể ở lại.

Ninh Tự Thuỷ lặng im cả buổi, chẳng nói câu nào xoay người rời khỏi phòng, mấy người còn lại cũng lần lượt rời đi. Thiệu Vũ Hiên có chút không cam tâm đi ra, tất cả từng người một đứng ở hành lang.

Ánh mắt Thiệu Vũ Hiên lặng lẽ từ Ninh Tự Thuỷ nhìn sang Kỷ Trà Thần, cuối cùng ngừng lại trên người Si Mị, mở miệng hỏi: "Nghe nói Hạ Tình rất quái đản, chữa bệnh chưa bao giờ lấy tiền, mà đổi lại là lấy một thứ gì đó, anh lấy cái gì để trao đổi cùng cô ta?"

Khuôn mặt tuấn tú kiêu ngạo của Si Mị thoáng hiện qua một chút mất tự nhiên không kềm chế được, xem thường anh: "Bệnh viện của cậu muốn đóng cửa rồi hả? Rãnh rỗi như vậy không cần khám bệnh cho bệnh nhân?"

"Tôi là viện trưởng, cũng không phải phòng cấp mà mọi chuyện đều phải cần tôi xử lý. Tôi càng hiếu kỳ là anh làm thế nào mời được Hạ Tình đến!" Thiệu Vũ Hiên đi đến bên cạnh anh, thúc cùi chỏ một cái vào anh.

Si Mị nhíu mày ghét bỏ: "Trước đây cô ấy là người phụ nữ của tôi. Sức quyến rũ của tôi là vô hạn, cậu ghen tỵ à?"

"Khó trách" Thiệu Vũ Hiên bừng tỉnh hiểu ra, khóe miệng chứa đựng nụ cười thâm ý.

Ánh mắt Kỷ Trà Thần dừng lại trên người Ninh Tự Thuỷ, lặng im hồi lâu, giọng nói trầm thấp: "Đừng lo lắng, Hạ Tình nhất định sẽ có biện pháp."

Ninh Tự Thuỷ giống như không nghe thấy, nhìn đăm đăm cánh cửa khép chặt, bề ngoài rất điềm tĩnh, nhưng kỳ thật rất hồi hộp, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hạ Tình là hy vọng cuối cùng của Tịch Nhược, nếu như ngay cả Hạ Tình mà nói cũng bó tay, mình thật không biết còn có thể hy vọng ai có thể cứu Tịch Nhược. . . . . .

Thiệu Vũ Hiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhếch môi giọng nói lạnh lẽo: "Bất quá coi như Si Mị có bản lĩnh nếu không phải Kỷ thiếu, có thể mời được Hạ Tình đến sao? Vẻ mặt không thể tốt một chút à? Lại không có giết cha mẹ cô. . . . . ."

"Câm miệng." Kỷ Trà Thần lạnh giọng quát lớn, đôi mắt sắc bén ý bảo anh câm miệng.

Khuôn mặt Ninh Tự Thuỷ tái nhợt không có chút thay đổi nào, toàn bộ trong đôi mắt đều là lo lắng đối với Tịch Nhược, trừ Tịch Nhược ra người khác và cô không liên quan. Huống chi là Thiệu Vũ Hiên giễu cợt, nhỏ nhặt không đáng kể.

Thiệu Vũ Hiên khó chịu bĩu môi, hất mặt, đôi tay đè trên lan can, ra sức nắm chặt, ngón tay dùng sức vùi sâu vào bên trong. . . . . .

Đôi mắt Kỷ Trà Thần lại lo lắng dừng lại trên người Si Mị, vẻ mặt như không hề gì. Trời sanh Si Mị tính tình phong lưu, vô số phụ nữ, mặc dù không biết anh đã từng làm thế nào quyến rũ mang Hạ Tình nắm trên tay, nhưng rõ ràng đối với Hạ Tình cũng là một đêm phong lưu không nghĩ tới chịu trách nhiệm; chẳng qua Hạ Tình cùng những người phụ nữ khác đều không giống nhau, cô ta rất nguy hiểm. . . . . .

Lần này Hạ Tình chịu xem bệnh cho Tịch Nhược, bất kỳ yêu cầu gì đều không có nói ra, điều này quả không bình thường; nhất định là Si Mị đã đồng ý với cô ta cái gì rồi, chẳng qua là Hạ Tình đã từng bị anh ta vứt bỏ, sẽ dễ dàng bỏ qua cho Si Mị sao?

Tuy rằng ngoài miệng Si Mị không nói điều gì, nhưng hai ngày nay biểu hiện cũng đã bắt đầu không giống với lúc trước!

Chính mình vẫn không có mở miệng hỏi, vì biết rõ cá tính Si Mị, ngông cuồng không chịu bị trói buộc, nếu như anh ta không muốn nói chuyện, ai cũng đừng muốn biết. Anh ta vẫn luôn cho rằng thiếu mình một mạng, cho nên cái gì cũng nguyện ý làm. . . . . .

Nhưng mà lần này, anh ta không nên lấy mạng của mình để đổi mạng cho Tịch Nhược?

Chỉ mong là, không phải như thế!

Mặc dù Tịch Nhược là con gái mình, mình đã nợ con bé rất nhiều, nhưng Si Mị cũng là anh em tốt của mình, tình cảm đương nhiên khắc sâu. . . . . .  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top