Chương 169: Các người là ai, tại sao muốn giết tôi?


  Diễm Dương Thiên.

Chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa chung cư hồi lâu, vẫn không có động tĩnh. Cửa sổ xe quay xuống một khe hở. Người thanh niên trong xe, hai chân gác lên nhau, thân thể hơi dựa vào, mày kiếm không giấu được uể oải bên trong.

Trong đầu Ninh Tự Thuỷ vẫn quanh quẩn. Mình không phải là Kỷ Trà Thần thứ hai, nhưng Tiểu Ngư Nhi lại để mất đứa bé, đứa con duy nhất giữa hai người! Anh rất muốn cùng Tiểu Ngư Nhi có một đứa con, thế nhưng cô ấy lúc nào cũng khó chịu không nguyện ý, có lẽ cảm giác mình vẫn còn con nít, lại không có biện pháp chăm sóc một đứa bé khác. Anh càng ép buộc cô, cô lại càng trốn anh uống thuốc tránh thai; lâu dài anh cũng không ép buộc cô có đứa bé nữa, dù sao thì hai người vẫn còn trẻ, chờ hai năm muốn có con cũng không muộn.

Ngàn nghĩ vạn muốn không tính đến Tiểu Ngư Nhi sẽ có thai, còn lớn gan tự mình đi phá bỏ!

Ngón tay trắng ngần vuốt vuốt sống mũi, muốn giảm bớt mệt mỏi, lại không làm dịu được mệt mỏi trong lòng; Tiểu Ngư Nhi là một cô gái rất đặc biệt, thế nhưng cùng cô gái như vậy ở chung một chỗ, nhất định phải chịu đựng, tim mệt mỏi.

Cô vĩnh viễn như đứa bé, không hiểu chuyện.

Thân thể Tiểu Ngư Nhi được bồi dưỡng như người thường, nhưng vì Kỷ Gấm Sóc không muốn gặp cô, tinh thần cũng không được tốt, cả người gầy gò, vẻ mặt tiều tụy, tâm lý mệt mỏi. Tâm tư thật vất vả, vừa đi xuống, liếc nhìn liền bị thu hút bởi ánh mắt ở cửa xe phía chung cư .

Trong mắt tràn đầy mờ mịt, xe Kỷ Gấm Sóc cô làm sao không nhận ra?

Nhưng --

Chân bước đi rồi dừng lại, không dám đi về phía trước, vẻ mặt do dự. Nhiều ngày không thấy, nhớ nhung thành điên cuồng, thế nhưng nhớ đến chuyện đã xảy ra sáng nọ, cô chần chừ. Như thế đi lên, Kỷ Gấm Sóc lại có thể liếc mắt cũng không nhìn mình liền rời đi?

Anh ấy chưa bao giờ gặp mình mà nổi cáu, sẽ không bộc lộ nét mặt nghiêm khắc như thế với mình, sẽ không nói những lời nghiêm trọng như vậy! Có thể thấy được, anh thật sự tức giận, nổi giận rồi.

Lần này thật sự là sai lầm của mình, không thể trách anh! Thế nhưng nếu vì nguyên nhân này anh thật sự không cần mình nữa, nên làm gì bây giờ?

Nghĩ tới đây, nước mắt không cầm được rơi xuống, tràn ra lặng lẽ không tiếng động trên gương mặt tiều tụy. Thật là nhớ, rất nhớ, liếc mắt nhìn Kỷ Gấm Sóc, dù là một câu cũng không nói, chỉ cần nhìn anh là tốt rồi, nhưng thấy thì đã sao? Nhìn vẻ mặt anh lạnh lùng như vậy, trong lòng khó tránh khỏi khổ sở hơn. . . . . .

Tiểu Ngư Nhi cúi đầu, tóc rối như cỏ dại, bị gió thổi lên. Ngay khi cô xoay người muốn đi, thì bên trong xe Kỷ Gấm Sóc ngước mắt, liếc nhìn thấy cô. Chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô làm sao tiều tụy thành như vậy?

Ninh Tự Thuỷ không có chăm sóc tốt cho cô ư? Mới vừa sanh non, tìm người chăm sóc tốt cho thân thể cô chưa?

Cô, khóc sao?

Tay Kỷ Gấm Sóc đặt trên đầu gối không tự chủ được nắm chặt, kiếm môi nhấp nhẹ: "Đi mời phu nhân lên xe."

"Vâng." Tài xế đã sớm đợi anh nói câu này rồi, lập tức xuống xe đuổi theo Tiểu Ngư Nhi.

Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi lo sợ nhìn anh ta, quả thật không thể tin vào đôi mắt mình, tài xế lại còn nói Gấm Sóc bảo mình lên xe. Quay đầu lại nhìn cửa sổ xe khép chặt, chỉ cần lên xe là có thể thấy Gấm Sóc rồi. Nhưng lên xe ngộ nhỡ Gấm Sóc nói ly hôn, thì làm thế nào?

Dường như tài xế thấy được sự do dự của cô, tốt bụng hạ giọng nhắc nhở: "Phu nhân nên cùng tiên sinh nhận lỗi, tin tưởng tiên sinh, hết giận rồi sẽ không sao."

Ngón tay Tiểu Ngư Nhi nắm lại thật chặt, cắn môi dưới, do dự lên xe.

Trong xe nhỏ hẹp yên tĩnh, tài xế không có lên xe, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt như có như không của hai người. Tiểu Ngư Nhi thận trọng ngồi ở chỗ bên cạnh anh, chính giữa có một khe hở; đầu cúi xuống, muốn nhìn anh lại sợ không dám nhìn, chỉ có thể dùng ánh mắt còn lại len lén nhìn anh.

Bộ dáng Kỷ Gấm Sóc căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt, môi mỏng hờ hững mím lại một đường cong, cằm như mũi nhọn lạnh lùng. Đúng là, anh vẫn còn rất tức giận, rất tức giận!

Anh cũng không chủ động mở miệng, dùng sự trầm lặng lạnh nhạt dày vò Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt lướt qua cô một cái. Sắc mặt tái nhợt đáng sợ, mặt trái xoan chỉ lớn chừng bàn tay, quầng thâm mắt rất nặng, có túi mắt, da cũng có chút vàng vọt, mắt cũng không có thần thái như trước đây nữa.

Tiểu Ngư Nhi hít thở không thông, sắp không chịu nổi sự lặng im, cơ thể cử động mấy cái, hít sâu, lúc chuẩn bị mở miệng lại nghe được giọng nói lạnh lẽo xa lạ của anh truyền đến: "Tôi cho em thời gian năm phút để giải thích."

Tiểu Ngư Nhi sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ những ngày qua anh cũng không có đi thăm dò sao?

Kỷ Gấm Sóc nhìn thấu ý nghĩ của cô, ánh mắt ưng sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng tràn đầy lạnh lẽo, nói: "Tôi muốn chính tai nghe em giải thích."

Tiểu Ngư Nhi cúi đầu, hoảng hốt dùng ngón tay cào vào đầu gối, trán toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh, toàn bộ lời nói như đâm vào cổ họng, không nói ra. Trong mắt mờ mịt, vệt nước mắt trên gương mặt còn chưa khô, khổ sở.

"Nói rõ nguyên nhân, hoặc xuống xe!" Trên mặt Kỷ Gấm Sóc lộ vẻ lạnh lùng không nhẫn nại, anh không đủ kiên nhẫn cùng cô dây dưa nữa! Sợ mình không khống chế được cảm xúc sẽ bóp chết người phụ nữ này!

"Đừng!" Tiểu Ngư Nhi lo sợ bật thốt lên, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt âm u của anh, trong trí nhớ như thể người khác nhau hoàn toàn, xa lạ và nguy hiểm. Nước mắt chứa đầy trong vành mắt, bướng bỉnh cắn môi không chịu đi xuống. Hít mũi một cái, cố gắng để mình bình tĩnh một chút.

"Thật xin lỗi! Là em không tốt, em không biết mình mang thai đã hơn một tháng. Vì em không có nôn mửa, không có phản ứng, lại không nhớ được ngày của mình đến lúc nào, nên em hoàn toàn không biết gì. Chỉ mơ hồ cảm thấy hơi mập, liền tuỳ tiện uống thuốc giảm béo . . . . . ."

Vẻ mặt Kỷ Gấm Sóc cứng đờ, môi mỏng mím lại càng chặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gò má cô. Làm gân xanh trên tay đều nổi lên. . . . . .

Giờ phút này Tiểu Ngư Nhi biết anh rất tức giận, ngón tay siết chặt vạt áo, kiềm chế mình không run rẩy. Cắn môi tiếp tục nói: "Lúc em đi kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé không được rồi, thuốc giảm cân đã ảnh hưởng đến cục cưng, sau này sinh ra sẽ dẫn đến dị dạng hoặc chậm phát triển. . . . . . Thật xin lỗi, em không muốn có một cục cưng không khỏe mạnh, sợ anh nổi giận nên không dám nói cho anh biết, càng sợ anh buồn; lừa anh ra nước ngoài, len lén tìm Tự Thủy đi phá thai. Em không muốn cho anh biết, em nghĩ về sau có thể cùng anh có một cục cưng khỏe mạnh . . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên đôi gò má tái nhợt của cô, ngay cả cô cũng không phát hiện.

Đôi mắt đẫm lệ, nghiêng đầu nhìn đôi má bị che lấp mờ nhạt của Kỷ Gấm Sóc, nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, Gấm Sóc. . . . . . Em thật có lỗi với anh! Em thật sự không muốn làm tổn thương anh. . . . . . Em biết rõ anh yêu đứa bé đến mức nào. . . . . . Thật xin lỗi!"

Tiểu Ngư Nhi bụm miệng, khóc không thành tiếng. Đây hết thảy đều là mình đáng đời, tự chuốc lấy. Kỷ Gấm Sóc vẫn không cho mình tuỳ tiện uống thuốc giảm béo, không cho phép giảm cân, nhưng mình vẫn không nghe lời uống thuốc lung tung, làm cho cục cưng cũng không có.

Vẻ mặt Kỷ Gấm Sóc rất bình tĩnh, yên lặng bình tĩnh như cơn bão trước khi xảy ra. Đôi tay nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên, tỉnh táo nghe xong giải thích của cô; mi mắt rũ xuống mấy giây, mở ra lần nữa, ánh mắt cũng không còn nhìn cô thêm lần nào nữa. Môi bạc nhếch lên, nặn ra hai chữ lạnh lẽo : "Xuống xe!"

Tiểu Ngư Nhi ngẩn người, nước mắt chảy dài không cầm được, nhìn dáng vẻ anh lạnh lùng, giơ ngón tay lên muốn vuốt ve mặt anh, chỉ nhận được sự lạnh lùng trong mắt anh, tay cứng đờ ở giữa không trung. Hồi lâu, lẩm bẩm: "Thật xin lỗi!"

Mở cửa xe ra, ánh mắt lưu luyến từ trên người anh dời đi, hai chân bước xuống đất, lúc đứng lên, nước mắt càng dâng trào hiện ra trên ngực, nhất thời trời đất u ám, cả người không hề phòng bị, ngã xuống đất.

"Phu nhân. . . . . ."

Đôi mắt Kỷ Gấm Sóc dừng lại trên người hôn mê ngã trên mặt đất, lòng hoảng sợ. Lập tức xuống xe, đôi tay ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Ngư Nhi, giọng nói khẩn trương : "Tiểu Ngư Nhi. . . . . . Tiểu Ngư Nhi. . . . . ."

"Lái xe đến bệnh viện!" Kỷ Gấm Sóc ôm cô vào xe, mới phát hiện cô nhẹ như mây trắng, một trận gió là có thể thổi bay.

Ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt, không thể yêu, không thể hận; người phụ nữ đáng chết này, không nghe lời mình, không những làm mất đi đứa bé của anh và cô, còn tự làm khổ mình thành cái dạng này, rốt cuộc muốn anh phải làm sao?

Tim, cuối cùng vẫn còn đau vì cô!

Ninh Tự Thuỷ ngồi trong phòng bệnh nhìn máy vi tính, còn Trạc Mặc và Tịch Nhược thì đọc sách, bé có chỗ nào không hiểu lập tức sẽ hỏi Trạc Mặc.

Hiệu suất làm việc của Đường Diệc Nghiêu rất nhanh, rõ ràng đã đem tài liệu chuyển tới. Ninh Tự Thuỷ dựa vào trên ghế sa lon, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà trắng tinh, trong đầu toàn bộ đều là tư liệu của Bạch Kỳ.

Trước đây cha mẹ của Bạch Kỳ chính là người giúp việc ở nhà họ Kỷ, cô và Kỷ Trà Thần cùng nhau lớn lên, từ nhỏ đã tiếp nhận sự quả lý huấn luyện rất chuyên nghiệp, mười tám tuổi đảm nhiệm chức quản gia Kỷ Trà Thần, luôn luôn trông nom cuộc sống thường ngày của anh ta, trung thành và tận tâm, tuyệt không hai lòng.

Ba năm này mình và Kỷ Trà Thần kết hôn, Bạch Kỳ đối với mình mặc dù không thân thiện, nhưng cũng chăm sóc chu đáo, quả thật xem mình là nữ chủ nhân mà hầu hạ; cô ít nói, nhưng rất thông minh sắc bén, cũng rất hiểu tâm tư Kỷ Trà Thần.

Thậm chí có thể nói so với Si Mị, Thiệu Vũ Hiên, Đường Diệc Nghiêu mấy người họ, Bạch Kỳ mới là người hiểu rõ Kỷ Trà Thần hơn, đối với nhà họ Kỷ cô rõ như lòng bàn tay. Ở nhà họ Kỷ, cô có vị trí hết sức quan trọng, bề ngoài Kỷ Trà Thần xem cô như quản gia nhưng trong lòng rất coi trọng cô, sẽ giao phó một số chuyện quan trọng để cô để ý.

Nếu như nói người thần bí năm năm trước chính là Bạch Kỳ, mục tiêu của cô ta là mình, động cơ kia là gì?

Hoặc nói -- cô ta yêu Kỷ Trà Thần? Vì yêu sinh hận?

Khả năng này rất lớn, nhưng còn một chuyện nghĩ không ra, nếu là Bạch Kỳ, thì tại sao cô ta chỉ nhằm vào mình, mà không ra tay với Dương Lưu Vân? Kỳ lạ hơn chính là sau khi mình rời khỏi nhà họ Kỷ, nguyên nhân cũng vì Bạch Kỳ và Dương Lưu Vân bất hòa mà bị Kỷ Trà Thần điều đi phụ trách công việc cho anh ta.

Chẳng phải dễ dàng ra tay với Dương Lưu Vân hơn so với mình?

Ninh Tự Thuỷ thở dài một hơi sâu, suy nghĩ ngổn ngang, không nghĩ ra những chuyện này. Ngoại trừ Bạch Kỳ, những người khác không có nghi ngờ.

Tịch Nhược nghe được tiếng cô thở dài, nghiêng đầu nhìn Trạc Mặc một cái, đôi mắt trong trẻo lo lắng nhìn cô. "Mẹ, người không sao chứ?"

"Mẹ không sao, chỉ là có một số việc nghĩ không thông." Ninh Tự Thuỷ lấy lại tinh thần, cho con gái một nụ cười.

"Mẹ sắp phải làm cô dâu của cha rồi, chuyện gì cũng đừng nghĩ đến nữa, thật vui vẻ làm cô dâu, có được hay không?" Tịch Nhược mở to mắt, nhìn cô.

Môi mỏng Ninh Tự Thuỷ nhếch lên vẻ tươi cười, đứng lên đi tới bên giường của bé, sờ lên tóc bé, gật đầu: "Đương nhiên rồi."

"Thật ra thì con đã khoẻ hơn rất nhiều, không cần nhập viện. Cho dù nằm viện có Mặc làm bạn với con vậy là đủ rồi, tổ chức hôn lễ nhất định bề bộn nhiều việc, một mình cha sẽ rất bận bịu. Mẹ, người đi giúp đỡ cha nhé." Bàn tay nhỏ bé của Tịch Nhược nắm lấy cánh tay cô, cầu xin.

Lông mày Ninh Tự Thuỷ chau lại: "Con bây giờ rất thiên vị Liên."

"Bởi vì chú ấy là cha con mà !" Tịch Nhược dựa vào trong ngực Trạc Mặc, lời nói ngay thẳng.

So với Kỷ Trà Thần, Liên Phượng Vũ mới là người cha duy nhất trong lòng bé. Liên Phượng Vũ chưa từng vì thân phận bé là con gái Kỷ Trà Thần mà đối xử với bé khác thường, ngược lại thương yêu bé như con gái ruột.

"Được rồi! Con ngoan ngoãn ở bệnh viện, trừ khi đến ngày hôn lễ, nếu không không cho phép ra khỏi bệnh viện một bước." Nụ cười Ninh Tự Thuỷ biến mất, giọng nói nghiêm túc.

"Biết rồi ạ." Tịch Nhược chép miệng.

Ninh Tự Thuỷ liếc nhìn Trạc Mặc một cái, để cho anh chăm sóc tốt Tịch Nhược với mình. Sau đó, lái xe rời đi! Thật ra thì hôn lễ cũng không cần cô phí nhiều tâm tư, một mình Liên Phượng Vũ có thể giải quyết mà không cần giúp đỡ, chẳng qua có một số việc cô nhất định phải biết rõ.

Xe chạy như bay trên đường lớn, đôi tay Ninh Tự Thuỷ nắm chặt tay lái, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện của Bạch Kỳ, nhất thời chủ quan không phát hiện mình bị người khác theo dõi, đến chỗ khúc quanh mới phát hiện có ba bốn chiếc xe rất kỳ lạ đi theo phía sau mình, lông mày xinh đẹp vặn thành một đường.

Người thần bí kia thật đúng là chưa từ bỏ ý định, một lớp không dừng một lớp lại lên. Dường như muốn đuổi cùng giết tận mình, ngay cả cơ hội thở cũng không cho!

Cuối cùng nhấn chân ga một cái, xe lao ra, tốc độ nhanh như muốn rời khỏi mặt đất. Thật ra như vậy rất nguy hiểm, nhưng bây giờ không thể bận tâm được. Nếu như không bỏ rơi bọn họ, mình rất có thể bị bắt sống, hoặc trực tiếp giết chết!

Cô còn chưa muốn chết!

Mấy chiếc xe biết thân phận bại lộ, cũng trực tiếp theo đuôi ở phía sau, ép sát không buông, dường như muốn đưa cô vào ngõ hẻm.

Ninh Tự Thuỷ bỗng đánh tay lái về phía bên trái, vốn cho rằng phía sau xe sẽ sợ hãi mà tránh đi, lại không nghĩ tới bọn họ chẳng những không tránh ra, ngược lại tăng thêm tốc độ. Xe không bị khống chế, trực tiếp phá hàng rào bảo vệ hung hăng đụng vào lan can trên đường . . . . . .

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, đầu xe bốc lên khói xanh, thân thể Ninh Tự Thuỷ mất khống chế xiêu vẹo, trán đụng vào trên tay lái. Máu chảy ra trên da thịt, dọc theo xương gò má chậm rãi chảy xuống.

Mấy chiếc xe cũng lập tức dừng lại, người mặc quần áo màu đen lập tức xuống xe, mỗi người trong tay cầm súng, thận trọng tiến tới gần.

Ninh Tự Thuỷ bị đau nhíu mày, ngón tay mò lấy súng giấu bên hông, xem ra hôm nay không tránh khỏi một cuộc ác chiến.

Bọn người đáng chết này giống như bầy chó điên cắn cô không tha, vẫn không muốn làm người khác bị thương, không có biện pháp, ngấm ngầm chịu đựng đi xuống!

Chẳng qua là---

Đối phương còn chưa động thủ, thình lình xuất hiện kẻ thứ ba, ra tay rất nhanh, thủ đoạn làm việc gọn gàng, không có chút dài dòng dây dưa nào. Lập tức hai bên lâm vào bắn nhau kịch liệt, khói thuốc súng cuồn cuộn, đạn bay tứ tung, nghiền nát giọng nói, cảnh tượng mờ nhạt, mọi thứ giống như điện ảnh không chân thực.

Thời gian giằng co không bao lâu, hỗn loạn từ từ ngừng lại. Ninh Tự Thuỷ một mực ở trong xe chú ý động tĩnh bên ngoài, ngón tay bóp ở trên cò súng, từ từ nghe được một chút âm thanh, không nhịn được mở cửa xe, cẩn thận, phòng bị. . . . . .

Thi thể ngổn ngang trên đất, máu tươi đầm đìa, mảnh kiếng bể dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. . . . . .

Rốt cuộc là người nào? Tại sao muốn cứu mình?

Lúc Ninh Tự Thuỷ lướt mắt qua thì cả người đều sững sờ, dừng lại theo một thân người chỉnh tề từ phía sau đi tới, không ai khác, chính là -- Bạch Kỳ!

Cô ta một thân trang phục, tóc cột cao, lộ ra gương mặt tinh xảo, mặt không chút thay đổi đi tới. Lúc dừng lại trước mặt cô thì sắc mặt mới có chút mềm mỏng, gật đầu: "Xin lỗi, Ninh tiểu thư, tôi đã tới muộn."

"Cô, tại sao lại ở chỗ này?" Trong sự lạnh nhạt thoáng qua vẻ kinh ngạc, mình còn đang hoài nghi cô ta, cô ta lại cứu mình.

"Từ chuyện ở bãi đậu xe lần trước, thiếu gia rất lo lắng cho an nguy của cô, nên vẫn phái người bảo vệ cho cô." Bạch Kỳ giải thích.

Môi mỏng Ninh Tự Thuỷ nhẹ nhàng nhếch lên, cười lạnh. Thay vì nói là bảo vệ, chẳng bằng nói là theo dõi. Ánh mắt dừng lại trên quần áo Bạch Kỳ, bị máu tươi nhiễm đỏ, không khỏi nhíu mày: "Cô đã từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp."

Bạch Kỳ gật đầu, cũng không có giấu giếm. "Tôi là quản gia thiếu gia, cũng là vệ sĩ nhà họ Kỷ. Có điều, vì là con gái, nên thiếu gia không muốn để tôi xuất đầu lộ diện, đó là lí do có rất ít người biết tôi, đều cho rằng tôi chỉ là một người giúp việc mà thôi."

Cũng là Kỷ Trà Thần rất hiểu phụ nữ!

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ rũ xuống, vẻ mặt phức tạp chợt lóe lên. Nếu như Bạch Kỳ nói đều là thật, rốt cuộc người thần bí kia là ai? Năm năm trước Kỷ Trà Thần điều tra, không có manh mối, năm năm sau lại xuất hiện nữa, cho dù là Kỷ Trà Thần hay là mình, cũng không tra được.

Chợt điện thoại di động vang lên, tiếng chuông hết sức vang dội trong không khí yên tĩnh, nhưng lại làm cho người ta sợ.

Trên màn hình lóe lên một chuỗi mã số xa lạ, cô do dự vài giây rồi nhận nghe, trong điện thoại là giọng nói xa lạ: "Ba lần đại nạn không chết, mạng của cô thật lớn."

"Các người là ai? Tại sao muốn giết tôi?" Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh nói ra.

"Nhanh như vậy đã quên tôi rồi? Chẳng phải cô đang điều tra chuyện năm năm trước sao? Năm năm trước không muốn đi theo tôi, hôm nay lại bằng lòng à? Giữ lại cô cũng vô ích thôi..."

Thân thể Ninh Tự Thuỷ cứng đờ, ánh mắt lướt qua, nhìn một vòng chung quanh nhưng không thấy bất kỳ bóng người nào ở nơi này. Có lẽ người kia đang ở ngay đây, nhưng lại không tìm được người đó?

Dường như Bạch Kỳ đoán được chuyện gì xảy ra, ánh mắt ra hiệu cho mấy người sau lưng đi tìm.

"Cô đợi đấy, mạng của cô tôi sẽ tự mình đến lấy!"

Tu tu --

Âm thanh lạnh lẽo.

Ngón tay cầm điện thoại di động của Ninh Tự Thuỷ ra sức nắm chặt, rốt cuộc là người nào? Rốt cuộc là người nào muốn lấy mạng mình đây?

Ánh mắt Bạch Kỳ lo lắng nhìn cô: "Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?"

Ninh Tự Thuỷ cất điện thoại di động và súng, lắc đầu: "Không có việc gì."

Xoay người muốn đi, lại nghe được giọng nói chân thành tha thiết của Bạch Kỳ: "Ninh tiểu thư, cô trở về như vậy không sợ mọi người lo lắng sao?"

Ninh Tự Thuỷ quay đầu lại nhìn cô ta, không có mở miệng.

"Tôi không có ý gì khác, cô trở về với bộ dạng như vậy sẽ làm mọi người lo lắng cho cô. Chi bằng cùng tôi trở về, chải đầu rửa mặt lại." Ánh mắt Bạch Kỳ ngừng lại trên quần thụng của cô, ống quần không biết đã dính máu khi nào, trên trán cô còn có vết thương, tuy máu đã đọng lại, nhưng vết máu trên mặt vẫn còn dọa người.

Ninh Tự Thuỷ hiếp mắt, chần chờ một chút, gật đầu, cùng cô lên xe. Không phải vì vết thương trên người, mà là muốn ở trên người cô ta tìm được chút manh mối...

Trong xe rất yên tĩnh, Bạch Kỳ ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn như cũ, trong mắt hiện ra vài phần kính trọng. Năm năm sau, sự thay đổi của Ninh Tự Thuỷ làm cho ánh mắt cô lại bừng sáng, trên người đã không còn bất cứ mềm yếu nào của năm năm trước, đa phàn là sự cứng cỏi, vô cùng lạnh lùng.

Đôi mắt Ninh Tự Thuỷ vẫn nhìn cảnh vật bên ngoài, cô biết rõ Bạch Kỳ đang quan sát mình, cứ để cho cô ta nhìn đủ đi.

Cuối cùng xe ngừng lại trước biệt thự, người giúp việc vội vã chạy tới mở cửa xe, Bạch Kỳ cung kính mời cô vào.

Lần thứ ba tới nơi này, người giúp việc ở đây đối với cô đã không xa lạ gì, tuy không xác định được thân phận cô là gì, nhưng nhìn Bạch Kỳ có thái độ cung kính với cô liền biết cô là người rất quan trọng. Huống chi lần trước hết lần này tới lần khác Kỷ Trà Thần không cho người khác xử lý vết thương nhưng đồng ý để cô chạm vào, càng chứng minh thân phận cô không tầm thường.

Bạch Kỳ dẫn cô lên phòng khách, từ tủ treo quần áo trong phòng trực tiếp lấy ra quần áo. Mới tinh, thậm chí ngay cả nhãn cũng chưa cắt bỏ.

Ninh Tự Thuỷ tắm rửa qua, ra ngoài, vẻ mặt có chút trắng bệch, bọt nước vẫn còn trên đôi má. Bạch Kỳ cầm hòm thuốc đứng bên giường, gật đầu cung kính: "Để tôi xử lý vết thương cho cô nhé!"

Ninh Tự Thuỷ không có mở miệng, chỉ đi tới bên giường ngồi xuống, đẩy tóc cắt ngang trán ra, ý bảo cô có thể xử lý.

Động tác Bạch Kỳ rất dịu dàng, rất nhẹ, giống như sợ làm động vết thương cô.

Thật ra nếu Bạch Kỳ thay đổi cách ăn mặc của người giúp việc lạnh lùng, xoả tóc xuống xem như là một mỹ nữ, ngũ quan rất tinh xảo, là một người đẹp đúng chuẩn phương Đông, ánh mắt lúc không cười rất lạnh. Vóc người của cô rất đẹp, nếu mặc sườn xám, sẽ càng thêm thú vị.

"Tốt rồi." Bạch Kỳ lui về phía sau một bước, nhìn vết thương của cô, biểu lộ sự hài lòng.

"Cô yêu Kỷ Trà Thần?" Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lạnh lùng nhìn thẳng vẻ mặt của cô, hỏi thằng.

Bạch Kỳ sững sờ, khóe miệng chợt nổi lên nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhìn thẳng vào đôi mắt không có nửa điểm né tránh cùng chột dạ: "Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, tôi chỉ là người giúp việc cho thiếu gia kiêm vệ sĩ. Từ nhỏ tới lớn tôi ở Nhà họ Kỷ, biết rõ cái nào nên nghĩ cái gì không nên nghĩ."

Ẩn ý trong lời nói như muốn nói với Ninh Tự Thuỷ, cô đối với Kỷ Trà Thần tuyệt đối không có nghĩ đến điều không nên có.

Ninh Tự Thuỷ xoá bỏ nghi ngờ trong lòng, một người rất biết nói chuyện, nét mặt biết nói dối, thế nhưng ánh mắt lại nói không được sợ. Trừ khi lời nói dối của cô ta có thể lừa được mình! Chẳng qua là --

Bạch Kỳ ôm hòm thuốc dường như nhìn thấu nghi ngờ của cô, mím môi giải thích: "Gần đây thiếu gia ở công ty rất bận bịu, không có trở về. Tôi và thiếu gia không có quan hệ, là tôi mời cô về xử lý vết thương. Lúc này thiếu gia không có ở nhà!"

"Tôi biết rồi." Ninh Tự Thuỷ nhàn nhạt mở miệng, đối với lời nói của cô không hoài nghi nữa.

Nếu Kỷ Trà Thần để Bạch Kỳ đưa mình trở về, anh ta sẽ không chờ tới bây giờ mà không xuất hiện.

"Cô trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi đi chuẩn bị bữa ăn, dùng bữa tối rồi hãy đi, xin hãy để cho người đưa cô đi." Bạch Kỳ lui về phía sau ba bước, mới xoay người rời đi.

Bạch Kỳ, Kỷ Trà Thần, nhà họ Kỷ. . . . . .

Ý thức hốt hoảng, đối với Bạch Kỳ không có hoài nghi, chẳng qua trong lòng có nhiều nghi hoặc. Muốn xác nhận người thần bí muốn giết mình năm năm trước, nhưng cuối cùng không biết đối phương là ai! Lại vì cái gì!

Thật là nhức đầu!

Ninh Tự Thuỷ nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt ngừng lại ở khảm vách tường tủ quần áo, tất cả mặt tường toàn bộ đều là tủ quần áo, màu sáng, lại dựa vào tường, trên cửa tủ quần áo toàn bộ đều là kính vây quanh.

Như ma quỷ sai khiến đến mở cửa tủ quần áo ra, cô không khỏi sững sờ. . .  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top