C3,4: Tôi sẽ uống để anh vừa lòng


Cô vùng vẫy lắc đầu liên tục:

"Không cần, tôi không cần tiền nữa."

Mặc dù cô có dùng lực để chống trả và không tự nguyện thì anh cũng không quan tâm đến điều đó, anh chỉ biết lúc này ham muốn trong anh đang dâng trào cần được giải tỏa. Anh buông tay cô, đứng dậy cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người xuống để lộ cơ bụng săn chắc mê người…tuy nhiên cô lại rất sợ hãi dáng vẻ này của anh. Nhân lúc anh chưa động tới mình, cô định vùng dậy chạy đi nhưng không may còn chưa kịp đứng dậy đã bị anh đè xuống lần nữa.

"Muốn chạy à? Đây là nhà của tôi, cô nghĩ cô chạy được sao?"

"Nguyễn Mạnh Quỳnh anh là tên khốn nạn."

Anh cúi thấp người ghé vào tai cô thì thầm:

"Để tôi cho cô biết thế nào mới là khốn nạn nhé!"

Rẹt!

Anh đưa tay xé rách chiếc váy trên người của cô xuống.

"Không…không được!"

Cô bám chặt lấy vai anh ngăn hành động ngỗ ngược của anh lại. Tuy nhiên sức yếu đuối của cô không thể cản được người như anh. Nhìn thân hình quyến rũ của cô bày ra trước mắt, yết hầu của anh lên xuống liên tục, hai tay bắt đầu không kiểm soát được mà động chạm lên người cô. Mặt cô đỏ lên, dường như anh đã động tới chỗ nhạy cảm khiến cô rùng mình.

"Cô thật biết cách lấy lòng tôi."

"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…anh tha cho tôi đi."

Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, đáp lại bằng một nụ hôn đầy dục vọng. Đến khi cô sắp không thở được anh mới buông ra, lần này thân dưới bắt đầu làm việc, anh dùng sức xâm chiếm cô một cách điên cuồng.

"A… tôi… xin lỗi… a… mau dừng lại… hức…"

Cô vừa cầu xin vừa khóc, cô đau tới nỗi phát khóc, tay bám chặt lấy ga giường xin anh dừng lại. Đáp lại lời cầu xin của cô chỉ có sự im lặng và gương mặt thỏa mãn của anh.

"Tên…khốn…kiếp…a…"

Nhìn thấy cơ thể cô có chút phản ứng sau màn dạo đầu, anh bèn nở một nụ cười tà mị pha chút nham hiểm.

"Miệng thì cứ bảo dừng nhưng cơ thể cô lại không hề muốn dừng lại, là tôi khốn kiếp hay là cô?"

"Ưm…tôi sai rồi…tôi xin lỗi anh…a…làm ơn…hãy dừng lại."

Không gian mỗi lúc yên ắng hơn chỉ còn tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng của cô trên giường. Đến khi nhận ra sự cầu xin không còn tác dụng cô mới cắn chặt môi không chống cự nữa. Bây giờ cô đang rất đau, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều rất đau.

Hức!

Tại sao cô phải chịu đựng nỗi đau này trong khi bản thân không hề có lỗi?

Cô thừa nhận trước đây có thích anh nhưng không phải sẽ thành thế này, người đàn ông lạnh lùng đang làm chuyện tàn nhẫn ấy với cô không còn là người trước đây cô luôn thầm thích nữa…

Sáng hôm sau.

Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn rồi, lúc này đã là 8 giờ 30 phút sáng, có lẽ anh đã đến công ty. Cô ngồi dậy cảm thấy toàn thân nhức mỏi, nhất là thân dưới. Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trông thật yên bình, cô cũng từng ước mình sẽ được sống một cuộc sống đơn giản như thế. .

Cô bước xuống giường, nhìn thân thể phản chiếu trong gương không khỏi xót xa, đau đớn, thứ cô giữ gìn bao nhiêu năm lại bị cướp mất chỉ trong một đêm.

Thay đồ xong, cô bước xuống dưới nhà, không ngờ anh vẫn còn ở nhà. Anh ngồi trên sofa như đợi ai đó, nhìn thấy cô, quản gia Nam bỗng lên tiếng:

"Thiếu phu nhân…"

Tiếng chào ấy đã đánh thức anh. Cô từ từ bước vào phòng bếp để chuẩn bị làm bữa sáng. Cơ thể không được khỏe sau đêm hôm qua nhưng cô vẫn cố gượng sức mà làm việc. Nhìn theo dáng cô bước vào nhà bếp anh cũng đứng dậy đi tới đó.

Mạnh Quỳnh ném một hộp thuốc vào người cô ngán ngẩm:

"Uống đi!"

"Đây là…?" Cô ngây người hỏi.

"Thuốc tránh thai. Tôi không muốn có con với loại người như cô."

Cô bàng hoàng, không tin nổi người đàn ông được coi là chồng mình lại nói ra những lời như vậy. Cô đau đớn, tức giận ném hộp thuốc đó xuống đất và gắt gỏng:

"Nếu không thích tôi tại sao lại làm chuyện đồi bại đó với tôi. Tại sao anh lại bắt tôi uống thứ thuốc này?"

"Vì sao à? Vì tôi muốn giày vò cô, giày vò cơ thể cô và…để cô phải trả giá cho những việc ba cô đã làm."

Nói rồi anh cứ thế rời đi, cô đau khổ ngã quỵ xuống dưới đất, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống. Cái giá cô phải trả lại đắt thế này sao?

Cô đưa tay mở hộp thuốc lấy ra một viên và nuốt xuống:

"Tôi sẽ uống…để anh vừa lòng!"

Tập đoàn Nguyễn thị.

Nguyễn thị là một trong những công ty hàng đầu thế giới về thiết kế. Các mẫu thời trang mang nhãn hiệu NMQ được nhiều người coi trọng và tin dùng, cũng chính vì thế mà Nguyễn trở nên lớn mạnh như ngày hôm nay. Sau khi ba của Mạnh Quỳnh qua đời người thừa kế công ty chính là anh, vì tuổi đời còn trẻ khiến anh trở thành cái gai trong mắt các cổ đông. Họ coi thường anh, gán cho anh cái mác "thừa kế vì có quan hệ máu mủ".

"Nguyễn Tổng, các cổ đông nói nếu anh có thể đưa ra một biện pháp giúp phát triển Nguyễn thị lớn mạnh hơn nữa thì hãy nói đến chuyện mở cuộc họp hội đồng quản trị." - Trương Hạo, trợ lý kiêm tài xế riêng của Mạnh Quỳnh.

"Hừ…bọn họ tưởng bản thân có quyền lực lắm mà ra lệnh với Nguyễn Mạnh Quỳnh này sao?" Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

"Nguyễn Tổng, nghe nói hôm nay là ngày về nước của giám đốc Nhan…chúng ta có nên đi đón cô ấy không?"

Anh ngập ngừng một lúc nhưng cũng đứng dậy. Chưa kịp bước ra ngoài, một giọng nữ đã vang lên càng lúc càng rõ:

"Mạnh Quỳnh, em trở về rồi đây."

Một người phụ nữ tóc ngắn, thân hình mảnh khảnh chạy vào trong văn phòng chủ tịch. Nhìn thấy anh, cô ta liền vứt mấy đống đồ trên tay cho Trương Hạo, rồi nhảy bổ đến ôm anh.

"Nghe nói anh đã lên chức chủ tịch Nguyễn thị, chúc mừng anh nhé anh yêu."

Anh lạnh lùng nhìn cô gái đang ôm mình. Cô ta là Nhan Điềm - giám đốc Marketing của Nguyễn thị, là bạn gái cũ của anh nhưng hai người đã chia tay hai năm trước kể từ khi cô ta ra nước ngoài.

"Đây là công ty, ra dáng vẻ của một lãnh đạo giùm tôi đi cô Nhan."

Nhan Điềm ngơ ngác nhìn theo anh:

"Sao anh lại lạnh lùng với em, chẳng phải trước đây em vẫn thường hay làm thế sao?"

"Trước đây đã là quá khứ rồi. Giám đốc Nhan, cô và tôi đã chia tay hai năm trước, cô nhớ chứ."

"Nhưng em..."

Nhan Điềm định chạy theo anh nhưng Trương Hạo đã đứng ra cản lại:

"Giám đốc Nhan, Nguyễn Tổng là người đã có gia đình rồi mong cô hãy tự trọng."

"Cái… cái gì?"

Trương Hạo không nói rõ cho Nhan Điềm biết vợ anh là ai nhưng kiểu úp mở đó đủ khiến cô ta tức điên.

"Rốt cuộc là con hồ ly tinh nào đã quyến rũ anh ấy chứ?"

Đến tối.

Nhan Điềm nhìn thấy anh đang ngồi một mình uống rượu ở quán rượu gần công ty liền sấn đến:

"Mạnh Quỳnh, để em uống cùng anh nhé!"

Anh quay sang nhìn ả rồi im lặng tiếp tục uống coi như cô ta không có tồn tại vậy. Nhan Điềm vô cùng tức giận nhưng vẫn tỏ ra không sao, chuốc cho anh say mèm.

Đến lúc anh say mê mệt rồi cô ta dìu anh đứng dậy định đưa anh về, ai ngờ lúc đó trợ lý Trương lái xe đến đón anh:

"Để tôi đưa Nguyễn Tổng về nhà, giám đốc Nhan như vậy sẽ rất phiền đến cô."

"Có gì mà phiền, tôi biết đường về biệt thự Nguyễn gia mà…anh cứ về trước đi, tôi sẽ đưa anh ấy về."

"Nhưng…"

Chưa kịp để Trương Hạo nói hết lời, Nhan Điềm đã bắt taxi dìu anh ngồi vào trong, cùng anh trở về Nguyễn gia. Đến nơi ả bấm chuông, ra mở cửa là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp:

"Mạnh Quỳnh anh sao thế này?" Cô vội vã đỡ lấy anh.

"Cô là vợ của anh ấy sao?"

"Phải, tôi là vợ anh ấy."

"Cô tên là Phạm Phi Nhung?"

"Phải…"

Lúc này trong đầu Nhan Điềm đang có một âm mưu hết sức độc ác khi nhìn thấy cô:

"Hồ ly tinh dám cướp anh ấy khỏi tay tôi. Một kẻ như cô không xứng với anh ấy chút nào, tôi sẽ lấy lại những gì vốn dĩ là của tôi."

____

C4: Lời hứa gắn kết tình cảm

Mặc dù là nữ chủ nhân của căn nhà này nhưng khi cô vừa động vào anh thì Nhan Điềm đã lớn tiếng:

"Cô đừng động vào anh ấy, tôi sẽ dìu anh ấy vào trong, tôi biết anh ấy dùng phòng nào mà."

Nhìn hai người họ cô có cảm giác như có một mối quan hệ bất thường giữa Nhan Điềm và anh. Cô thu tay lại tránh sang một bên để Nhan Điềm đưa anh lên phòng. Vì anh quá nặng nên Quản gia Nam cũng vội vàng chạy đến, đỡ lấy anh cùng Nhan Điềm đưa lên trên phòng.

Một lúc sau, chỉ thấy Quản gia Nam từ trên đi xuống cô mới thắc mắc:

"Cô gái đó đâu?"

"À, Nhan tiểu thư đang giúp thiếu gia thay đồ."

"Sao cơ?"

Vốn dĩ đây là việc của cô mới đúng.

"À mà cô gái đó là ai vậy? Trông có vẻ rất thân thiết với Hiểu Phàm."

"Cô ấy là Nhan Điềm, giám đốc Marketing của tập đoàn Nguyễn thị, cô ấy cũng từng là bạn gái của thiếu gia."

"Thì ra là vậy…thì ra…họ từng yêu nhau."

Nhìn thấy mặt cô sụp xuống, ánh mắt có chút buồn rầu Quản gia Nam liền tiếp lời:

"Thiếu phu nhân cô không cần lo lắng, hai người họ đã chia tay rồi và bây giờ cô mới là vợ của thiếu gia."

Cô mỉm cười, một nụ cười gượng gạo như đang tự ép bản thân cười vậy. Cô nhìn lên trên lầu, thở dài rồi đi vào phòng bếp. Quản gia Nam cũng thấy cô thật đáng thương.

Hôm sau,

Anh tới công ty với cơn đau đầu chưa dứt từ đêm qua, nếu hôm qua anh uống ít một chút thì hôm nay cũng không mệt tới vậy. Nhận được tin nhắn hẹn gặp từ người bạn thân, anh liền đến quán cà phê gần đó để gặp bạn mình.

Trong quán cà phê, một người đàn ông ăn mặc xì tin, tóc nhuộm đỏ, trên tai có vài ba chiếc khuyên đang chăm chú nhìn vào điện thoại. Trên điện thoại của anh ta lại có hình của Phi Nhung, không hiểu sao anh ta nhìn nó chăm chú như thế.

Anh đến quán cà phê, ngó nhìn xung quanh một lúc không biết bạn mình ở đâu, bỗng nhiên người đàn ông tóc đỏ kia giơ tay lên vẫy vẫy lấy sự chú ý của anh:

"Mạnh Quỳnh, tôi ở đây, ở đây này."

Anh hơi nghiêng đầu cau mày nhìn chăm chăm tên đó, vài giây sau mới nhận ra đó là Hàn Văn Triệt - người bạn thân mà hôm nay hẹn gặp anh.

"Lâu rồi không gặp nhìn cậu thay đổi quá đấy!" Anh lên tiếng.

"Cố đại tổng tài, lâu ngày không gặp cậu cũng thay đổi đấy, lên chức chủ tịch Nguyễn thị từ lúc nào thế?"

"Màu tóc, khuyên tai và bộ đồ này là sao đây? Hàn Văn Triệt, cậu đã 25 tuổi rồi còn không chịu trưởng thành sao?"

"Này đừng có cổ hủ như thế chứ? Đây đang là xu hướng của giới trẻ đấy biết không?"

"Đúng là chẳng ra gì."

Hàn Văn Triệt chẹp miệng:

"Đúng là tôi vẫn còn chưa trưởng thành chứ có như cậu đâu, lấy vợ từ khi nào mà lại chẳng mời người bạn này một tiếng."

"Sao cậu biết?"

Hàn Văn Triệt giơ điện thoại ra, đập ngay vào mắt anh là tấm hình của Phi Nhung.

"Vợ cậu đây phải không? Nhìn cũng xinh đẹp đó chứ, hai người yêu nhau bao lâu rồi…"

"Một cuộc hôn nhân mang tính chất để trả nợ. Cô ta nợ gia đình tôi, làm vợ tôi cũng là để trả nợ hiểu chứ?"

"Nhưng…người ta làm gì có lỗi với gia đình cậu sao?"

"Đang thương xót cho cô ta à Hàn Văn Triệt, nếu hôm nay gọi tôi ra đây chỉ để nói chuyện này thì dẹp đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm."

"Ấy…từ đã…Nguyễn Mạnh Quỳnh, tôi còn chưa nói hết mà."

Hàn Văn Triệt chưa nói hết câu anh đã đứng dậy rời đi.

"Hừ, người gì đâu mà…"

Từ xa, một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở trước cửa quán cà phê, người bên trong đang nhìn về phía Hàn Văn Triệt và Nguyễn Mạnh Quỳnh. Người đàn ông tuổi đã cao trong xe ấy chính là ông nội của anh - Nguyễn lão chủ tịch, ông nhìn Hàn Văn Triệt một lát rồi hỏi tài xế:

"Cậu thanh niên tóc đỏ kia là ai vậy?"

"Thưa lão chủ tịch, cậu ấy là Hàn Văn Triệt, thiếu gia của Hàn Gia từng học chung với thiếu gia nhà chúng ta hồi đi học. Hình như hai người có quan hệ rất thân thiết và là bạn thân của nhau."

"Giúp tôi đặt một cuộc hẹn với cậu nhóc đó."

"Vâng thưa lão chủ tịch."

Lúc sau, Hàn Văn Triệt nhận được một tin nhắn hẹn gặp từ một người tự xưng là trợ lý của Cố lão chủ tịch tập đoàn Nguyễn thị. Hàn Văn Triệt lúc đầu còn tưởng là tin nhắn bông đùa liền bật cười, xóa tin, cất điện thoại vào túi quần, ung dung rời khỏi quán cà phê. Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị một người đàn ông cao lớn chặn lại:

"Cậu Hàn, lão gia nhà tôi muốn nói chuyện với cậu."

"Sao?"

Từ đằng sau, Nguyễn lão chủ tịch xuất hiện cùng chiếc gậy ba toong lọc cọc bước đến.

"Hàn thiếu gia cậu không phiền khi ông già này muốn đề nghị cậu nói vài chuyện chứ?"

Hàn Văn Triệt tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không từ chối lời đề nghị của Cố lão chủ tịch. Ngồi đối diện với nhau một lúc Nguyễn lão chủ tịch mới lên tiếng:

"Nghe nói cậu và Mạnh Quỳnh là bạn thân từ hồi đi học."

"Vâng, cháu và cậu ấy là bạn thân."

"Nếu vậy tôi có thể nhờ cậu chút chuyện được chứ?"

"Chủ tịch cứ nói đi ạ, cháu đang nghe đây."

"Tôi có thể nhờ cậu hàn gắn tình cảm giữa Mạnh Quỳnh và vợ nó được chứ. Chỉ vì vụ tai nạn hai năm trước xảy ra với ba mẹ thằng bé đã khiến quan hệ hai đứa trở nên tồi tệ, dù có bắt chúng lấy nhau nhưng tôi vẫn không thể khiến hai đứa nó thật lòng vì nhau…những chuyện như về tình cảm này chắc Hàn thiếu gia cậu hiểu hơn ai hết chứ?"

"À…vâng, cháu…cháu sẽ cố gắng hết sức giúp ông."

"Vậy ta cảm ơn cậu, nếu giữa hai đứa có tiến triển thì công lớn nhất chính là thuộc về cậu."

"Chủ tịch yên tâm cháu hứa với ông sẽ gắn kết hai người họ lại với nhau…"

Trong lúc đó tại nhà hàng GG,

Cô nhận được điện thoại hẹn gặp của Tiểu Linh liền đến đó để gặp mặt. Vừa tới nơi, cô bỗng nhìn thấy một người đàn ông trông rất quen mắt nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi. Dương Tiểu Linh nhìn thấy cô bỗng nhiên chạy đến, kéo tay cô vào trong, đứng trước mặt người đàn ông kia giới thiệu:

"Cậu nhớ anh ấy không? Anh ấy từng là học trưởng của mình và cậu hồi đại học đó."

"Chào em, anh là Phó Thuần. Nghe Tiểu Linh nói thì anh cũng đã nhớ ra em, em là Phạm Phi Nhung có phải không?"

"V…vâng, tôi là Phi Nhung."

Phó Thuần, một người học trưởng mẫu mực mà cô từng rất hâm mộ khi còn đi học, không ngờ có một ngày gặp lại anh ấy. Biết được tài năng của cô qua những bản thiết kế cô tự vẽ và qua những gì mình biết hồi đại học, Phó Thuần ngỏ ý mời cô tới Phó Thị (một công ty thời trang có tiếng) làm nhà thiết kế độc quyền:

"Nếu em không chê có thể tới Phó Thị làm nhà thiết kế riêng cho công ty anh được chứ? Công ty của anh vẫn đang đi tìm vị trí nhà thiết kế độc quyền nhưng vẫn chưa tìm thấy ai phù hợp."

"Vậy tại sao…anh lại chọn tôi?"

Dương Tiểu Linh bỗng huých tay cô:

"Anh ấy thấy cậu tài năng vì không muốn bỏ phí mới chọn cậu, cơ hội tốt thế này đừng nói là cậu từ chối đấy nhé!"

Cô đã từng mơ ước có một lần được vào một công ty thời trang nào đó làm việc, dù chỉ là nhân viên quèn thôi cũng được, miễn là cô có thể thỏa sức với ước mơ thiết kế. Cơ hội lần này Phó Thuần đề cập thực sự rất tốt nhưng cô cứ ngập ngừng.

Đến lúc định quyết định, bỗng dưng Mạnh Quỳnh xuất hiện bước vào trong nhà hàng cùng vài đối tác khiến cô bàng hoàng. Không hiểu sao, khi bắt gặp ánh mắt của anh cô lại sợ hãi và cảm giác không hề thoải mái.

"Trái đất tròn thật chồng của cậu lại xuất hiện ngay ở đây."

Dương Tiểu Linh bất ngờ lên tiếng, Phó Thuần ngơ ngác nhìn anh rồi hỏi:

"Người đàn ông đó là chồng em sao Phi Nhung."

Cô khẽ gật đầu. Dương Tiểu Linh liền cất lời xua đi bầu không khí ngột ngạt:

"Thôi nào chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện chúng ta, tiếp tục đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top