Chương 3: Người quen cũ.

Nói đến Thiên Nhã, vừa vọt theo cái bóng đen đến tường ngăn ra bên ngoài thì hoàn toàn mất dấu một cách khó hiểu. theo thói quen khi luyện tập suốt 3 năm trước, Thiên Nhã nhảy lên ngọn một cây cao nhất gần đó. Cổ tay vừa phát động, một màn quang nguyên tố lập tức xuất hiện như một hình trụ quanh thân hình cô.
- Thanh Quang chú – Truy Linh thuật.

Lời nói vừa dứt, từng vòng từng vòng sáng như sóng động trên mặt nước dò tìm trên một khoảng rất rộng. Không đến một phút sau, đôi mắt Thiên Nhã đột nhiên sáng dị thường, cô phóng mình đến một chỗ cách đó không xa, đoản kiếm trên tay xoẹt qua một tia sáng sắc lẹm như cắt nát cả không khí tạo thành một đạo kiếm khí mạnh mẽ phá không mà tiến. Bóng đen kia cuối cùng cũng lộ mặt, Một tên cũng không rõ là nam hay nữ, mặc một cái áo choàng dài che kín toàn bộ cơ thể, khuôn mặt cũng bị một cái mặt nạ che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc lẹm.

Thiên Nhã nheo mắt, đôi mắt màu đen sáng rực lên, hỏi:
- Không biết đằng ấy là ai? Sao lại có nhã hứng tấm công thí sinh dự thi như vậy?

Người bên kia cười lạnh, khàn khàn đáp lại như cố che dấu giọng thật của mình:
- Chuyện đó không liên quan tới nhóc, tốt nhất nhóc cũng đừng nên lo chuyện bao đồng. Tôi không có hứng thú với cái cuộc thi tuyển này, con bé đó chỉ là không may đụng phải thôi.

Thiên Nhã chợt mỉm cười, giọng điệu dù nhẹ nhưng lại vô cùng sắc bén:
- Vậy sao? Đằng ấy không có hứng thú? Vậy thì không phải đằng ấy cũng nên trả lại thứ vừa lấy đi ư?

Người áo đen khẽ tặc lưỡi, nói:
- Không ngờ là kín như vậy vẫn bị nhóc phát hiện ra. Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với cuộc thi đó, nhưng thứ này cũng không thể trả lại dễ dàng như vậy. có bản lĩnh thì tới mà lấy.

Vừa dứt lời, người áo đen vọt lên cao, sau đó phi thân xuống tính một lần nữa biến mất trong lùm cây rậm rạp. Thiên Nhã lấy mũi chân trái làm trụ, sau đó làm thành một tư thế mà gối phải, mũi chân trái và tay trái tạo thành một mặt phẳng, tay co lại 3 ngón, chụm ngón trỏ và ngón giữa lại, dựng đứng lên đặt tại trước mặt niệm chú, quát:
- Muốn trốn cũng không có dễ như vậy. Thanh Quang chú – phong tỏa thuật.

Từ mặt phẳng dưới chân Thiên Nhã, một vòng sáng quang nguyên tố khác xuất hiện, phóng ra bán kính hơn 20 mét xung quanh đó. Tiếp sau đó, từ viền của vòng sáng vòng lên vừa vặn tạo ra nửa khối cầu quang nguyên tố bao cả 2 người ở bên trong.

Áo choàng động mạnh khiến mũ trùm bị thổi bay. Từ trong gió, một mái tóc dài màu đen như mun khẽ vờn trên đôi vai và chiếc mặt nạ che hết cả khuôn mặt. Người mặc áo choàng đen kia, thì ra là một cô gái. Cô gái kia nghến răng một cái mạnh mẽ nói:

- không phải tôi đã nói nhóc đừng có lo chuyện bao đồng rồi hay sao? Một cái Tử Vân trung kỳ mà cũng muốn chặn tôi lại? ngoài việc có thể sử dụng một số chú thuật ra thì nhóc cũng chỉ là một con nhóc nhiều chuyện không hơn không kém thôi. Nếu đã không cần mạng như vậy thì… đi chết đi.

Cô gái thần bí kia phi thân về phía trước, tay phải chụng lại dựng lên như mộ thanh kiếm sắc bén bổ xuống. Áp lực đè mạnh xuống Thiên Nhã khiến cho khó chịu nhíu mày. Thực lực này, so với chính bản thân Thiên Nhã tuyệt đối không kém hơn.

Suy nghĩ kỹ một chút, người này chắc chắn có mặt trong buổi khảo thí hôm nay, nếu không thì không thể biết Thiên Nhã là Tử Vân trung kỳ mà không cần xem qua thẻ thông hành của cô được.

Lâm vào suy nghĩ làm Thiên Nhã đột nhiên sơ hở nhiều hơn, bàn ta đã tụ khí kia lại một lần nữa chém xuống làm cô giật mình lui lại mấy bước liền. Nhưng có vẻ như Thiên Nhã đã đoán sai, cô gái kia nhắm đến không phải là cô mà là trung tâm vòng quang nguyên tố mà cô đã mất công dựng lên. Cô ta muốn phá bỏ cấm chế để tẩu thoát.

Thiên Nhã mạnh mẽ cắn răng một cái, vẫn là do sơ xuất của cô mà ra. Cô nhắm mắt, tay phải đưa lên trước mặt, một vòng sáng như lốc xoáy tụ ở cổ tay, quát:
- Thanh Quang chú – Quang tinh cầu.

Năng lượng từ cổ tay Thiên Nhã giống như một khẩu súng bắn ra một quả cầu quang nguyên tố có sức tàn phá khủng bố lao về phía cô gái kia. Cô gái kia đồng tử chợt co rụt lại, chỉ kịp lui lại chếch sang hai bước, đau dớn chịu một phần năng lượng quang nguyên tố kia.

Từ trong người cô gái lạ cũng từ đó mà rơi ra một mặt dây chuyền có gắn một viên đá mộc hệ màu xanh lục trong suốt như pha lê. Vật này có lẽ là do tất công chúa kia bị trộm hồi nãy.
Cô gái thần bí tặc lưỡi một cái, móc trong người ra hai quả đạn mù ném xuống rồi chạy mất hút. Thiên Nhã bây giờ mới có chút thở gấp, bước chân tới chỗ viên đá kia nhặt nó lên. Nhìn vào màu sắc của viên đá này, có lẽ là ma hạch của mộc hệ ma thú cấp thấp nào đó, hầu như không có giá trị gì cả. vậy thì lý do gì khiến cho cô gái kia cướp nó đi cơ chứ?

Thiên Nhã thu lại ma pháp, tiếp đất thở dốc. Dù sư phụ đã nói rất nhiều lần là thể lực của cô rất thấp, không thể cùng lúc thực hiện ma pháp cùng với chiến khí thích khách cùng một lúc. Nhưng với cái tính cứng đầu của cô, đời nào cô chịu để như vậy chứ. Kết quả là như bây giờ đây: chân tay thì mệt mỏi mà đầu óc thì có chút quay cuồng. Có lẽ phải nhanh chóng quay lại tìm Anh Vũ và Tiểu Bạch trước đã, việc có trả lại thứ này cho thất công chúa kia có lẽ để sau đi.

Một tiếng động ở phía gần đó là Thiên Nhã giật mình. Cô gái kia không phải là vẫn chưa có rời đi đấy chứ? Giờ mà đối mặt thì thua là cái chắc rồi. Tự mắng mình một câu ngu ngốc, Thiên Nhã lách mình đến sau một cái cây cạnh đó trốn tạm. Tiếng động kia đến chỗ cô càng ngày càng gần, một ánh sáng quang nguyên tố nhàn nhạt bao phủ làm mọi thứ sáng rõ hơn. Thầm đếm ngược từ ba đến một, cô dứt khoát đứng dậy, trong tích tắc rút thanh đoản kiếm ra hướng về người đang tiến tới.

- Là em sao?

Ánh sáng của quang nguyên tố dần mạnh lên lộ rõ khuôm mặt thanh tú cùng đôi mắt dị sắc đặc biệt. Người mới đến không ai khác chính là Tây Môn Huyền Vũ.

Thiên Nhã thở ra một hơi, thu thanh kiếm trên tay lại nói:
- Anh đột nhiên tới chỗ này làm gì?

- Anh nhận thấy một lượng ma lực khá lớn thoát ra từ chỗ này, nghĩ là ở đây có xô xát gì đó nên đến kiểm tra. Dù sao đó cũng là nhiệm vụ của anh mà. – Tây Môn Huyền Vũ không chút dấu diếm trả lời, sau đó tiếp tục hỏi – Còn em sao lại ở chỗ này? Đừng có nói với anh nguồn ma lực hồi nãy là do em gây ra đấy nhé?

Thiên Nhã không ngần ngại gật đầu, dù sao cô biết người này hồi sáng có thể cảm nhận được thực lực của cô thì việc biết được cô có thể dùng ma pháp cũng chẳng sao cả. Tây Môn Huyền Vũ khá ngạc nhiên khi cô không hề chối việc đó, nhưng cũng không tỏ ra mặt bất cứ điều gì, tiếp tục hỏi như chưa có việc gì xảy ra:
- Vậy ở chỗ này rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?

Thiên Nhã thản nhiên lôi trong túi phép ra một lọ chứa đầy viên nén trắng nhỏ, nuốt xuống một viên đáp lại:
- Em bắt trộm thôi. Chỉ là tên trộm này hơi khó nhằm một chút nên có lẽ em hơi quá tay.

Tây Môn Huyền Vũ biết Thiên Nhã không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề đó nữa, đổi sang chuyện khác:
- Giờ này em không phải nên cùng bạn của em tìm nhà trọ nào đó nghỉ nhân rồi hay sao? Anh nhớ là  an ninh của mấy nhà trọ ở đây rất tốt, làm gì có chuyện có trộm cơ chứ?

Đã không nhắc thì thôi, cứ nhắc tới là Thiên Nhã lại thấy bực mình. Vương Tuấn Kiệt chết tiệt, thế tử nhân tộc thì to lắm hay sao? Cho dù là hoàng đế xuất hiện đi chăng nữa, Hoàng Thiên Nhã cô cũng không sợ. Nếu không phải vì hôm nay không muốn là khó ông chủ quán, thì cho dù phòng đó Anh Vũ muốn nhường cho thất công chúa, cô cũng phải đá tên tự cao kia ra đường.

Nhìn sắc mặt không được tốt của Thiên Nhã, Tây Môn Huyền Vũ tất nhiên đoán ra được cô chưa tìm được nhà trọ, hơn nữa còn vừa mới trải qua chuyện gì đó ức chế lắm. Anh cười cười, nói:

- Nếu em không thấy phiền thì qua chỗ anh ở tạm đi. Dù sao vẫn tốt hơn là ở ngoài phơi sương đêm nay đúng không?

Thiên Nhã chu môi lên một chút, sau đó không khách khí gật đầu, nhưng cũng không quên nói:
- Tất nhiên là em không thấy phiền, dù sao cũng là em đi ở nhờ mà. Nhưng trước hết em phải tìm bạn em trước đã. Em đi lâu như vậy chắc họ sẽ lo lắng đấy. Nhưng mà em lại không thông thạo chỗ này…

Tây Môn Huyền Vũ càng ngày càng thấy cô bé con này thú vị hơn. Tuy nói là anh chủ động mời, nhưng không nghi ngờ gì mà lập tức gật đầu như thế quả nhiên là hiếm thấy. Hơn nữa kiểu nói kia của cô chính là không khách khí muốn nhờ anh giúp tìm mấy người bạn của cô. Anh không tự chủ đưa tay lên vò vò mái tóc dài của cô một cái nói:
- Nhóc con. Em cũng đủ xảo quyệt đấy. Muốn nhờ người khác cũng nên có tâm một chút chứ. Trước hết là về chỗ anh cái đã, bạn của nhóc anh sẽ giúp nhóc đi tìm. Vậy đã được chưa?

Thiên Nhã cười đắc thắng đáp lại:
- Em chưa có nhờ anh nhé. Là anh muốn giúp thì em cũng không ngại đâu.

Vẻ mặt này của Thiên Nhã không làm cho Tây Môn Huyền Vũ cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút buồn cười. Cô nhóc này làm anh nhớ tới một người quen cũ, cũng là cái tính cách không khách khí như vậy, cũng cái vẻ mặt đắc thắng và ánh mắt tinh anh như hồ ly khi dắt người ta và tròng như thế.

Ngôi nhà mà Tây Môn Huyền Vũ nói đến là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ và một mái hiên đơn giản nằm sâu trong rừng bạch đàn. Xung quanh đó không có người sinh sống nên trông có vẻ hoang vu lắm. Thiên Nhã nhanh nhẹn nhún chân chạy đến mở cửa, không ngờ cánh cửa đột nhiên mở ra, trong đó còn vọng ra tiếng nói của một tên con trai khác:
- Tây Môn, tớ mới tìm được mấy đứa nhỏ không tìm được nhà trọ nên đưa về đây. Cậu không phiền chứ?

Thiên Nhã đâm sầm vào người trước mặt khiến anh ta ngã ngửa ra sau, mà cô thì nằm gọn trên ngực trên con trai kia. Tên con trai kia, hiển nhiên là tên tóc vàng hồi sáng, đôi mắt màu lục sáng lên nhìn vào cô bé trước ngực kia, nói:
- Là em? Sao em lại đi cùng Tây Môn chứ?

Thiên Nhã vội đứng dậy, chỉnh lại trang phục một chút, thản nhiên đáp lại:
- Em đi bắt trộm. Tình cờ gặp thôi.

Tóc vàng nhìn Thiên Nhã ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thêm câu nào đã bị một cái bóng khác từ trong nhà chạy ra gạt phăng sang một bên, sau đó ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia, nói:
- Nhã Nhi, cậu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

Thiên Nhã lắc đầu cười tỏ vẻ không sao, hỏi:
- Anh Vũ đâu?

- Nói đến cũng thật kỳ lạ nha. – Tiểu Bạch chu cái miệng nhỏ lên đầy giận dỗi – trước giờ không phải cậu ấy cưng chiều tớ nhất sao, từ khi cô thất công chúa đó xuất hiện là tớ lập tức bị thất sủng… khó chịu chết đi được ấy.

Thiên Nhã thấy thật buồn cười, người khác nghe thấy khẳng định là sẽ nghĩ Tiểu Bạch ghen, thực ra Tiểu Bạch chỉ kiếm chuyện kể với Thiên Nhã chút thôi.

- Cậu ấy… - Thiên Nhã đưa tay lên vò mái tóc bạch kim kia nói – cậu cứ là như vậy, sau này Anh Vũ không lấy được vợ cũng là do cậu hết.

Tiểu Bạch cười cười, đôi má núm hiện sâu trên gương mặt non nớt.

Thiên Nhã rất tự nhiên đi vào nhà, giống như chủ nhân của nó không phải là người nãy giờ vẫn đứng sau cô mà chính là cô vậy. Thanh Long nhìn về phía tên bạn của mình như vật thể lạ. Hắn quen Tây Môn Huyền Vũ 10 năm nay cũng chưa từng thấy có người nào có thể tự tiện trước mặt cậu ta như vậy đâu đấy.

- Phải rồi, tớ dẫn 3 đứa nó về đây cậu không phiền đấy chứ? – Thanh Long ngu ngơ hỏi

- Bây giờ tớ nói phiền chẳng lẽ cậu sẽ dẫn chúng phơi sương ngoài kia à?

Tây Môn Huyền Vũ đáp lại bằng một câu hỏi, giọng cũng mang vài phần châm chọc. Thanh Long này có lúc thì rất sâu sắc, có lúc lại như một tên ngố cái gì cũng không hiểu vậy.

Ngôi nhà này từ bên ngoài có vẻ nhỏ nhưng bên rong có thể coi là rộng đi. Diện tích chắc cũng trên dưới 50 mét vuông, vậy là gấp đôi căn ngày trước 3 người bọn Thiên Nhã sống rồi. Nội thất trong đây cũng không có gì, một cái bàn thấp nhỏ ở chính giữa căn phòng, một góc nhỏ sâu vào bên trong có lẽ là phòng tắm hay nhà vệ sinh gì đó, không có nhà bếp cũng như phòng ngủ gì cả. Ở một góc phòng, một bộ chăn đệm được trải gọn gàng, nằm trong đó tất nhiên là công chúa nhỏ Anh Dạ rồi, bên cạnh Anh Vũ cũng túc trực không rời nửa bước. Giờ thì Thiên Nhã đã hiểu tại sao Tiểu Bạch lại dùng từ “thất sủng”, từ đó dùng trong trường hợp này tuyệt đối là đúng.

Thiên Nhã đến chỗ Anh Vũ, không nói nhiều đặt vào tay cậu sợ dây chuyền cướp lại được từ tay cô gái thần bí kia. Anh Vũ ngay lập tức hiểu ra đây chính là thứ Anh Dạ tưởng như đã làm mất khi nãy, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Nhã, ánh mắt đầy cảm kích, giống như vật kia vốn là của cậu làm mất vậy.

- Mấy đứa còn không chịu đi ngủ thì ngày mai không có sức đi thi đâu đấy.

Tây Môn Huyền Vũ từ ngoài bước vào, lên tiếng phá tan cái không khí tĩnh lặng kia. Thiên Nhã không nói gì, ngoan ngoãn kéo theo Tiểu Bạch sang góc bên cạnh tính nằm xuống lại bị Thanh Long cản lại:
- Rừng bạch đàn này từ nửa đêm tới gần sáng nhiệt độ giảm rất mạnh. Hai đứa nằm kiểu đó sẽ bị cảm đấy.

Nói đoạn, Thanh Long lôi từ trong túi phép ra một bộ chăn đệm sạch sẽ trải xuống. Thiên Nhã hơi nhíu mày nói:
- Bọn em nằm đây rồi, vậy đêm nay anh tính ngủ kiểu gì? Bọn em đã làm phiền hai anh rồi, không muốn làm phiền thêm nữa đâu, cái này anh giữ lại đi.

Câu nói này làm Thanh Long không khỏi ngạc nhiên. Anh chưa từng thấy ai từ chối sự giúp đỡ của anh bao giờ cả. Tham gia đội hỗ trợ khảo hạch tâm sinh đã 3 năm, trường hợp không tìm được chỗ trọ như 3 người Thiên Nhã tất nhiên không thiếu, nhưng từ chối sự giúp đỡ của anh thế này cũng là thấy lần đầu.

- Yên tâm đi. Cái này anh có cũng không chỉ là một bộ. Hai đứa cứ nằm đây đi.

Thanh Long mỉm cười nói, khuôn mặt hiền hòa như ánh trăng càng làm tăng thêm nét tuấn tú lại có phần thanh cao kia. Đôi mắt màu xanh thu thủy lại sáng lên đầy thu hút. Tiểu Bạch bất giác cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nhân lúc Nhã Nhi còn chưa nhìn về phía mình lập tức chui vào trong chăn thu thành một cục như tổ kén. Thiên Nhã thấy vậy đành gật đầu đồng ý, lễ phép cảm ơn Thanh Long một tiếng sau đó cũng nằm xuống bên cạnh Tiểu Bạch khẽ nhắm mắt.

Thanh Long lúc này mới quay lại phía sau nhìn tên bạn tốt, khuôn mặt có chút muốn khóc. Cái này gọi là người không vì mình thì trời chu đất diệt. Cái gì mà anh không chỉ có một bộ chứ, rõ ràng là nói dối. 3 năm qua, năm nào cũng vậy mà không có chút kinh nghiệm nào. Lúc nào cũng giúp đỡ người khác như đúng rồi sau đó lại phải đi cầu cứu người khác.

Tây Môn Huyền Vũ thở dài lấy ra một bộ chăn đệm đưa cho Thanh Long, không quên nói Anh Vũ đi ngủ sớm rồi ra ngoài. Dù sao anh cũng phải đi tuần một chút xem có chuyện gì hay không.

Thanh Long trải xong chăn đệm liền nhắc Anh Vũ lần nữa đi ngủ sớm, sau đó ra ngoài lập một cái kết giới quanh nhà đề phòng ma thú tập kích, đến nửa đêm mới quay vào nhà nằm xuống bên cạnh Anh Vũ chợp mắt một chút.

Thiên Nhã tỉnh lại khi trời còn tối mịt, có lẽ khoảng 2 3 giờ sáng gì đó. Quả nhiên là nhiệt độ ở đây hạ xuống rất nhanh, vừa rời khỏi chăn đã cảm thấy có chút rùng mình. Thiên Nhã mở cửa bước ra ngoài, một màn sương mờ hiện ra trước mặt. Trên từng tán cây, ngọn cỏ còn đẫm hơi sương, nhỏ giọt xuống mặt đất ẩm ướt. Bên hiên nhà, cô nhận ra một bóng người đang ngồi đó, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi nhưng lông mày đang trau lại khó chịu. Thiên Nhã lấy ra một chiếc áo choàng dài phủ lên người kia, sau đó tính vào nhà thì lại có cảm giác góc áo của mình bị giữ lại. Cô khẽ quay đầu, đôi mắt kia vẫn nhắm tịt nhưng cơ mặt đã có chút giãn ra. Thiên Nhã thở dài, ngồi xuống bên cạnh đó nhìn về phía trước mặt, cũng là hướng đông chờ mặt trời mọc.

Từ đó cho đến lúc mặt trời mọc vẫn còn quá sớm. Cô khẽ nhìn con người bên cạnh. Nếu khuôn mặt lúc sáng là sự thành thục thì khuôn mặt của bây giờ chính là sự non nớt. Sở dĩ có sự thay đổi lớm như vậy cũng chính là từ đôi mắt mà ra. Đôi mắt dị sắc sắc lẹm tuy không chứa sát khí nhưng lại ẩn hiện đâu đó khí thế của một bậc đế vương khiến ai nhìn vào đó cũng có chút rùng mình. Quan sát thật kỹ thêm chút nữa, Thiên Nhã dường như cảm thấy gương mặt này có một chút gì đó quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng là ở đâu mới được cơ chứ?

Ánh nắng đầu tiên chiếu rọi trên gương mặt không tỳ vết khiến anh có chút khó chịu nhăn mày. Đôi đồng tử dị sắc dần mở ra, ánh lên trong nắng sớm. Chợt nhận ra trên người có thêm một tấm áo choàng, cầu vai lại nặng hơn một chút, Tây Môn Huyền Vũ nhìn sang bên cạnh, gương mặt không mấy cảm xúc. Cô bé con kia không biết từ lúc nào đã dựa vào vai anh mà ngủ.

Anh đã quên rằng hôm qua chính là thời điểm mỗi tháng anh đều phải trải qua một lần, thân thể vô lực và thậm chí không thể đề phòng chút nào. Nếu cô bé con kia thực sự muốn giết anh thì khẳng định là hôm nay anh đã không thể thấy ánh mặt trời.

Khẽ đưa tay lên chạm vào gương mặt nhỏ bé kia, Tây Môn Huyền Vũ như sững lại. Lạnh ngắt. Đó là cảm giác duy nhất anh thấy bây giờ. Tuy trán không nóng sốt nhưng khuôn mặt và đôi bàn tay đã đỏ lên vì lạnh. Anh thật sự không hiểu vì lý do gì mà cô bé con này lại ngồi cạnh mình như vậy… cho tới khi nhận ra tay còn lại của mình vẫn đang nắm góc áo của cô bé kia chưa buông.

Mỉm cười hiền hòa, anh nhẹ nhàng bế cô nhóc ngồi vào lòng mình, ôm lấy như một báu vật. Thiên Nhã thấy động, theo bản năng tỉnh lại đã thấy mình trong vòng tay ấm của tên kia lập tức cựa người phản kháng.

- Bỏ em ra. Anh tính làm gì với một con bé mới 13 tuổi hả? Chơi trò ấu dâm sao?

Thiên Nhã nổi giận nói, phần vì xấu hổ, phần vì sợ không biết tên kia tính làm gì mình. Tây Môn Huyền Vũ có chút giật khóe mắt, đáp lại:
- Nhóc cũng không cần làm quá lên như vậy. Anh chỉ thấy nhóc lạnh nên giúp một chút thôi. Với cả chuyện này nhóc cũng đâu phải là thử lần đầu, không phải 2 năm trước cũng làm rồi sao?

Thiên Nhã ngẩn ra một chút như để tiêu hóa thông tin vừa nhận được, sau đó từ giận dữ lại chuyển sang vui mừng:
- Là anh? Không đúng, mắt của anh khi đó…

- Đồng sắc, màu vàng, đúng chứ?

Thiên Nhã gật gật đầu, Tây Môn Huyền Vũ tiếp tục nói:
- Lần đó anh giúp hiệu trưởng đi làm nhiệm vụ bí mật nên bà phải giúp anh dấu đôi mắt này đi. Mà anh cũng thật không ngờ có một cô bé dám liều mình phi vào động của Băng Giao chỉ vì muốn tìm lại một mặt đây chuyền cho cô bạn nhỏ của mình cơ chứ.

Nghĩ lại chuyện cũ, Thiên Nhã cũng cảm thấy rùng mình. Lần đó dù cô đã kết hợp với anh đánh chết Băng Giao, tuy nhiên con vật xảo quyệt kia trước khi chết vẫn không quên đánh sập của động nhốt hai người ở đó.   
 
Suốt 1 tuần liền, hai người gần như mất hoàn toàn sức sống do quá lạnh. Băng Giao kia dù sao cũng là linh thú hơn ngàn năm, băng mà nó tạo ra độ cứng nói so với sắt thép cũng không ngoa chút nào, thậm chí ngay cả hỏa nguyên tố thông thường cũng không thể là tan chảy được. Tây Môn Huyền Vũ trong thời gian đó đã luôn ôm Thiên Nhã trong lòng, có như vậy mới có thể giữ được chút nhiệt cho cả hai. Mãi cho đến ngày thứ 7, khi Thiên Nhã gần như không còn chút sức lực nào nữa thì tường băng rạn nứt, đổ rạp. Cô chỉ lờ mờ cảm nhận được có 2 tiếng bước chân chạy vào đưa cô và Tây Môn Huyền Vũ ra ngoài.

Thiên Nhã ngước mắt lên nhìn gương mặt kia một lượt. Đúng là rất giống thật. Tuy vậy, cô cũng lách mình thoát ra khỏi vòng tay kia, nói:
- Lần đó rốt cục anh phải đi kiếm cái gì mà tới tận đó cơ chứ?

- Băng Tâm. - Tây Môn Huyền Vũ nhẹ nhàng đáp lại, theo anh thì chuyện đó có dấu cũng chẳng cần nữa – Anh cũng không biết chắc chắn đó là thứ gì. Hiệu trưởng chỉ nói nó nằm ở chỗ Băng Giao nghìn năm thôi.

- Băng Tâm? – Thiên Nhã nhỏ giọng hỏi lại, sau đó cố gắng lục lọi lại trong trí nhớ xem mình có từng biết về thứ này hay không.

Phân tích đơn giản một chút thì chữ “Tâm” này có lẽ là trái tim. Chẳng lẽ là ý chỉ trái tim của Băng Giao ư? Nhưng lúc đó Băng Giao chết đã hoàn toàn tan biến, không hề để lại trái tim hay gì cả, vậy thì cái đó là gì mới được.

Nhìn Thiên Nhã đột nhiên rơi vào suy nghĩ khiến cho Tây Môn Huyền Vũ thấy có chút buồn cười, nói:
- Em cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Nhiệm vụ đó đã kết thúc 2 năm rồi. Dù có không thành công thì cũng giúp anh một số chuyện không nhỏ, ví như có thêm kinh nghiệm thực chiến và một người bạn đồng hành chẳng hạn. Mặc dù là thời gian đồng hành cùng em cũng không nhiều lắm.

Thiên Nhã khẽ nhíu mày như bà cụ non, nói:
- Đi không công có gì mà vui cơ chứ? Lần đó còn chưa kịp chào anh lấy một câu mà đã không thấy đâu nữa rồi. Đồng sinh cộng tử như vậy mà người ta còn chưa biết tên anh đâu đấy.

Tây Môn Huyền Vũ bật cười, nói:
- Tên anh là Tây Môn Huyền Vũ, bình thường mọi người thường gọi bằng họ, nhưng nếu không muốn em có thể gọi sao cũng được.

- Huyền Vũ? Anh là con rùa hay là con rắn vậy?

Câu hỏi của Thiên Nhã làm Tây Môn Huyền Vũ giật giật khóe mắt. Anh thừa biết cô đang liên tưởng tới cái gì. Huyền Vũ thần thú là một cặp thần thú được hợp thành từ Địa Xà và Thủy Quy vạn năm. Trùng hợp tên của anh lại là Huyền Vũ nên Thiên Nhã mới hỏi như vậy.

Anh khẽ gõ lên đầu cô một cái, nói:
- Anh không phải rùa, cũng không phải rắn. Huyền ở đây là huyền sắc, là màu đen huyền; còn chữ Vũ kia nghĩa là trong lông vũ.

Thiên Nhã gật gật đầu như đã hiểu, đáp lại:
- Ra là vậy. Vậy thì em sẽ gọi anh là Huyền Vũ, chắc là anh cũng không thấy phiền đúng không?
Tây Môn Huyền Vũ gật đầu, sau đó định xoay người đứng dậy thì bị giữ lại.

- Đợi một chút. Thực ra khi đó em định đưa cho anh thứ này nhưng khi tỉnh lại thì không thấy anh đâu nữa. Em đã tìm được thứ này trong động của Băng Giao ngàn năm. Lúc đó nó rất đẹp nên em không nỡ phá toàn bộ, chỉ lấy hai phần, mỗi người một phần.

Thiên Nhã lấy ra trong túi phép một viên pha lê nhỏ, bên trong đó còn ẩn chứa một thứ gì đó như một hạt sen tuyết tràn đầy năng lượng. Tây Môn Huyền Vũ nhận lấy viên pha lê, một luồng hơi lạnh thấu xương thấm vào bàn tay anh nhưng cũng chứa đầy sức sống. Là một ma pháp sư phục hồi, anh biết rõ sức sống này mạnh hơn rất nhiều so với các loại thảo dược hồi phục bình thường. Thứ này có thể giúp người ta giữ được một mạng lúc nguy cấp. Có thể nói nó như một cái bùa hộ mạng vậy.

- Thứ này không thể tùy tiện lấy ra như vậy đâu. Em mau cất lại đi. – Tây Môn Huyền Vũ nói, tay đưa trả lại viên đá cho Thiên Nhã.

Thiên Nhã ban đầu là ngạc nhiên, sau đó mỉm cười. Coi như cô không nhìn lầm người đi.

- Em đã nói là em tìm thấy nó trong động Băng Giao rồi mà. Khi đó cả anh và em đều có mặt, vậy nên đồ tìm thấy không phải cũng nên chia đôi hay sao?

Thái độ thản nhiên này của Thiên Nhã khiến cho Tây Môn Huyền Vũ không khỏi ngạc nhiên. Ngay sau đó, anh dần bình tĩnh lại, có lẽ cô bé con kia thực sự không biết tác dụng của thứ này. Tây Môn Huyền Vũ nói:

- Tuy anh ko thể nhận ra thứ này là gì, nhưng anh dám khẳng định sinh mệnh lực của nó lớn như vậy, giữ bên người chính là một cái bùa hộ thân. Em tốt nhất nên giữ lại thì hơn.

- Em biết. – Thiên Nhã vẫn giữ nụ cười trên môi, nói – Không phải đó là lý do em muốn đưa nó cho anh hay sao?

- Em biết? – Tây Môn Huyền Vũ ngạc nhiên hỏi.

- vâng. – Thiên Nhã giải thích – Sư phụ đã sớm nói cho em biết rồi. Em đã suy nghĩ rất lâu, ngày đó không nhờ anh có lẽ cái mạng nhỏ của em cũng đi đời rồi, vậy nên có bù lại cho anh một cái bùa hộ mệnh hẳn là hợp lý đi.

Tây Môn Huyền Vũ đến giờ mới hiểu, thì ra cô bé con kia là không muốn nợ mình ơn cứu mạng khi đó. Thật là một cô bé hiểu chuyện. Nếu đã đến nước này, nếu không nhận khẳng định là cô bé kia cũng không chịu rút lui, đã như vậy thì…

- Anh không nhận đồ của người lạ. – Tây Môn Huyền Vũ cười cười nói – nhưng nếu đó là bạn hay người thân quen với anh thì lại khác.

Thiên Nhã chợt thấy khó xử. Sống hơn 20 năm, cô cũng chưa từng chủ động kết bạn với ai. Chàng trai trước mặt này, cô cũng không biết là mình cùng anh ta có thể coi là quan hệ gì: bạn bè ấy à, cô còn vừa biết tên người ta thì bạn bè cái gì? Người quen hay thân thì lại càng khó nói, ngoại trừ lần đó nói là ở chung với nhau 1 tuần nhưng thực chất là cô hầu như chẳng tỉnh táo được mấy lần nên cũng không tiếp xúc với nhau được bao nhiêu.

Thấy Thiên Nhã khó xử đến lúng túng một chút, Tây Môn Huyền Vũ bật cười. Cô bé này sao lại dễ thương như vậy cơ chứ? Chỉ nói chơi thôi mà, đâu cần tỏ ra như vậy.

Thiên Nhã cảm thấy có gì đó không đúng, lại thấy tên kia đang cười mình chợt cảm thấy mặt nóng bừng, cũng không biết do xấu hổ chuyện bị người ta cười hay là do nhìn thấy nụ cười đẹp đến hại người kia. Rất nhanh sau đó, cô lấy lại được bình tĩnh, đôi mắt to linh động chớp hai cái, bàn tay nhỏ đưa ra, nói:
- Thực ra em cũng không biết anh với em đã có thể coi là quen biết hay không. Nhưng mà nếu chưa phải thì hôm nay em sẽ cố gắng biến nó thành phải vậy. Em là Hoàng Thiên Nhã, em làm bạn anh được chứ?

Tây Môn Huyền Vũ cũng không còn cười như trước nữa, mặt đột nhiên nghiêm túc khiến Thiên Nhã giật mình. Cô thầm nhủ không biết có phải tên này định từ chối hay không. Đây là lần đầu tiên trong đời cô chủ động làm quen với một ai đó. Thú thật mà nói, nếu thật sự bị từ chối, có lẽ còn cảm thấy hụt hẫng hơn cả thất tình đi. À mà, cô cũng chưa bao giờ thất tình cả, kinh nghiệm trước giờ đều do mấy đứa con gái cùng lớp lắm điều kể lại bị cô nghe được thôi.

Thấy tên kia cũng không có ý định nói tiếp, Thiên Nhã quay mặt đi nói:
- Coi như em cái gì cũng chưa nói đi.

Xấu hổ chết đi được. Kết bạn mà cũng bị từ chối như vậy khiến cô chợt cảm thấy mình vô duyên kinh khủng. Giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống thôi. Dù sao đồ đó cô cũng đã đưa đến tay anh ta rồi, chỉ cần trả mà cô không nhận lại thì coi như xong đi.

Thiên Nhã nghĩ vậy gật đầu một cái, vừa định cất bước đi đã nghe đằng sau tên kia nói:
- Làm sao mà coi được, dù sao anh cũng nghe thấy rồi.

- Vậy anh muốn thế nào chứ? – Thiên Nhã chợt cảm thấy nổi nóng quay lại.

- Anh tất nhiên là muốn em chịu trách nhiệm với lời nói rồi. – Tây Môn Huyền Vũ đứng dậy, mỉm cười đưa tay trước mặt cô – Anh là Tây Môn Huyền Vũ, anh tất nhiên là rất sẵn lòng làm bạn em rồi.

Thiên Nhã chợt đỏ mặt. Dưới ánh bình minh, cái nụ cười hại dân kia thật khiến cô cảm thấy bức bối. Cảm giác muốn phát tiết hồi nãy không biết đã biến hết từ bao giờ, cô chỉ chu cái môi nhỏ lên, hờn dỗi nói:
- Huyền Vũ chết tiệt, anh hay lắm. Anh cậy lớn bắt nạt em sao?

Nói câu đó xong mà bản thân cô cũng muốn đập đầu vào tường. Hoàng Thiên Nhã ơi là Hoàng Thiên Nhã, còn dám nói người ta cậy lớn bắt nạt mình, so ra cũng không biết là mình lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi, do định lực trước nhan sắc của người ta quá kém đi.

Tây Môn Huyền Vũ lại có chút cứng lại. Lần đầu tiên trong đời có người gọi anh bằng tên như vậy. Trước giờ mọi người cũng chỉ hay gọi anh bằng họ mà thôi, người lớn hơn tuổi anh cũng không gọi là Huyền Vũ như vậy. Cô bé này… đúng là rất đặc biệt đi.

- Vậy là em đồng ý, hay là không đây? – Tây Môn Huyền Vũ hỏi lại. Cô bé dễ thương như vậy, không kết bạn cùng anh mới thấy phí ấy

- Thì đồng ý. Em sợ anh sao? – Thiên Nhã nói giọng đầy thách thức, bàn tay nhỏ cũng nắm lấy bàn tay của Tây Môn Huyền Vũ đang chìa ra kia cười vui vẻ.

Ánh nắng bình minh chan hòa chiếu xuống căn nhà nhỏ. Ngày mới đã bắt đầu, cũng là bắt đầu cho một hành trình cố gắng trở thành học viên của Hỗn Nguyên học viện. Dù vậy, đối với Thiên Nhã mà nói, ngày hôm nay đã bắt đầu bằng một niềm vui bất ngờ, vậy nên, dù là có chuyện gì cũng sẽ suôn sẻ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top