Chương 25: Hoả Chi Linh

Hắc Long Thần điện
Đây không phải là chỗ mà ai cũng có thể ra vào tùy tiện được. Người thờ phụng Hắc Long Thần cũng chỉ có thể ở bên ngoài mà thôi. Mười hai vị linh sứ, mười hai bộ trang phục khác nhau hôm nay lại cùng nhau tụ họp. Nguyên nhân khá đơn giản. Hôm nay chính là ngày giáo hoàng cũ hết nhiệm kỳ, để lại việc cai quản nơi này cho giáo hoàng mới.
Mười hai người cứ như vậy đứng thành hai hàng, nhường lối thảm đỏ ở chính giữa điện. Cánh cửa thần điện rộng mở, vị giáo hoàng mới ung dung bước vào: một mái tóc vàng như ánh mặt trời, đôi mắt cùng màu và một bộ áo bào đỏ vô cùng chói mắt, thân cao ngất, vai rộng nhìn như một đấng anh hào, thật không giống mấy vị giáo hoàng hầu như chỉ biết đến kinh thánh và luật lệ trước đây. Đôi mắt mang khí chất vương giả người người kính sợ, khuôn mặt dù đã bị che lại hơn nửa vẫn không thể át đi khí chất này chút nào. Đằng sau vị giáo hoàng còn có thêm hai người nữa cũng đeo mặt nạ che phần lớn khuôn mặt, một áo bào đen mang đôi mắt dị sắc, một áo bào bạc mang đôi mắt vàng kim.
Tổ hợp bổ ba này vừa bước vào đã khiến cả thần điện trở nên hết sức ngột ngạt. Khí chất kinh người không chút che dấu khiến mười hai vị linh sứ không hẹn mà cúi đầu. Hiển nhiên chỗ này có lẽ không một ai dám thất lễ với họ, ít nhất là khi còn ở đây.
Nghi lễ diễn ra vô cùng long trọng. Giáo hoàng tiền nhiệm dù thật không muốn nhưng ông không thể không thừa nhận vị giáo hoàng mới này có đủ tư cách, thậm chí còn thừa đủ tư cách thay thế ông.
Giáo hoàng tiền nhiệm rời khỏi, bốn vị linh sứ trung thành cũng lập tức rời đi. Hắc Long Thần điện trở nên vô cùng u tối. Tám vị linh sứ, hay đúng hơn là tám vị nguyên tố sứ giả lập tức quỳ rạp một chân xuống, đồng thanh nói:
- Cung nghênh Tử Thần trở về.
Đúng vậy. Người mang khí chất vương giả và dòng máu thuần khiết để nhận vị trí giáo hoàng kia không ai khác chính là Tử Thần. Tử Thần trở thành giáo hoàng của Hắc Long Thần điện, Hắc Long tông từ nay cũng không cần núp bóng nữa, ngang nhiên có thể dựa vào đó mà lớn mạnh. Hai người đi sau chính là nhân tố cuối cùng để hoàn thành bộ máy Hắc Long tông, hai vị hắc bạch hộ pháp, cũng chính là cận vệ trực tiếp dưới chân Tử Thần.
Tử Thần ngồi trên ngai giáo hoàng, chống một tay lên tay vị ghế, lười biếng ra lệnh cho 8 vi sứ giả kia đứng dậy. Theo đúng nguyên tắc làm việc của Hắc Long tông, 8 vị sứ giả vốn hầu như không biết mặt thật của nhau, chỉ có ký hiệu do chính Tử Thần để lại để nhận biết thật giả mà thôi. Ném đi giáo phục, tám vị sứ giả lộ ra trang phục của chính mình. Bên trái mộc thủy hỏa thổ, bên phải phong lôi quang ám, một dưới đất, một trên trời phân biệt rõ ràng.
Tử Thần nói:
- Hắc Long tông đến giờ phút này đã hoàn toàn có đủ khả năng bành trướng ra ngoài. Nay chỉ còn thiếu một vài điều kiện nữa, ta nhất định sẽ thu thập đủ, mà các ngươi - tinh anh ta nuôi dưỡng bấy lâu - chính là người sẽ thay ta làm việc đó.
Nói đoạn, lão quay về phía hai vị hộ pháp, ra hiệu cho hai người tiếp tục. Hắc hộ pháp bước lên, trầm giọng nói:
- Mục tiêu lần này chỉ có một: thu thập đầy đủ nhân tố cần thiết trước ngày thất tinh thẳng hàng. Từ nay đến đó chỉ còn năm năm, nguyên liệu cần dùng cho tế đàn cũng không phải muốn là có thể lấy được. Có một số vật thậm chí chỉ có thể cầu.
Bạch hộ pháp đằng sau sớm đã dùng một ma pháp phân ảnh, hướng phía tám vị linh sứ chiếu lên một tấm bản đồ lớn, chính là bản đồ của cả Hỗn Nguyên giới này. Hắc hộ pháp tiếp tục:
- Ta sẽ bắt đầu từ nhưng thứ có tung tích trước. Đầu tiên sẽ bắt đầu từ chỗ này: Hỏa Chi Linh của Nhân thú tộc.
Tám vị linh sứ không hề có chút nghi ngờ nào về quyết định này. Hiện nay, Nhân thú tộc chính là tộc bị tổn hại đến đáng thương nhất. Hoàng đế hiện tại chỉ là bù nhìn, mà ngay cả Thánh nữ mà Nhân thú tộc coi như thánh vật cũng chỉ là một con lục vĩ hồ thấp kém mà thôi. Muốn cướp đồ từ Nhân thú tộc đối với họ bây giờ chính là dễ như trở bàn tay.
Lôi sứ giả khẽ liếm môi, hắn vẫn nhớ như in cái khí tức khủng khiếp của con bé cửu vĩ hồ khí đó. Hắn thật muốn xem lần này hắn phá nát Nhân thú tộc như vậy, con bé đó có quay về hay không? Nếu thật là quay về, hắn nhất định sẽ giết nó, khiến nó chết không toàn xác.
Nghĩ đến vậy, Lôi liền xung phong đi giết giặc. Lôi Phong liền một bộ, hiển nhiên Phong cũng sẽ được cử đi theo. Người cuối cùng được cử đi chính là điểm chết của Nhân thú tộc, Thủy sứ giả, Băng.
Ba người nhanh chóng rời đi, những người còn lại cũng không có hành động gì nữa lần lượt giải quyết còn việc trong tông còn dồn lại. Hắc Bạch hộ pháp trước khi rời đi còn nghe Tử Thần cảnh cáo:
- Đã làm việc cho ta thì nên trung thực một chút. Huyết khế vẫn là huyết khế, đừng mong có thể chống lại được.
Hắc hộ pháp lạnh lùng đảo mắt nhìn lại, không thèm trả lời liền theo bạch hộ pháo rời đi, bỏ lại Hắc Long Thần điện lạnh lẽo u tối.
Đúng một tuần trời Hoàng Thiên Nam và Tây Môn Huyền Vũ chưa trở lại, Thiên Nhã đã sốt rột muốn chết. Hai tên này gần đây hành tung rất kỳ lạ, lúc đến lúc đi rất khó lường, lúc muốn tìm lại càng không thấy, giống như toàn bộ bốc hơi vậy.
Tiểu Bạch và Phong Ảnh tự giam mình trong phòng đó đúng một tuần rồi. Thiên Nhã thật không hiểu hai người họ đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Bạch lại cố ý lập kết giới khiến cô không thể can thiệp.
Thanh Long chạy loạn cả lên vì việc hội chồng chất, Chính Nguyên đột nhiên bị triệu về Nhân thú tộc, Chu Lý lại ngay cả mặt mũi cũng không thấy, có vẻ như đã nhận nhiện vụ nhất quyết dắt Anh Vũ và Anh Dạ ra ngoài.
Gần đây cảm giác bất an trong Thiên Nhã càng ngày càng lớn, lại thêm Hàn Nhã từ ngày cô lấy lại được ý thức không hề xuất hiện khiến cô lo đến sắp nổ tung rồi.
Vừa nghe tin Tây Môn Huyền Vũ trở về, Thiên Nhã lập tức chạy về hội, một cước đạp bay cửa phòng hội trưởng đi vào. Tây Môn Huyền Vũ cười đùa hỏi:
- Sao vậy? Anh mới chỉ đi có một tuần mà nhớ đến vậy ư?
Thiên Nhã nghiêm mặt, cô hoàn toàn không có tâm trạng để đùa.
- Đi theo em, có vẻ có chuyện lớn rồi.
Tây Môn Huyền Vũ biết Thiên Nhã sẽ không vô cớ mà tỏ vẻ mặt như thế, liền bước theo sau.
Căn phòng nghỉ của hội vốn là nơi Tây Môn Huyền Vũ sẽ ở lại khi không kịp trở về ký túc nay lại bị phong kín, một chỗ hở cũng không có. Thiên Nhã có nói qua cho Tây Môn Huyền Vũ nghe chuyện xảy ra, ánh mắt anh lại có chút ngưng lại. Việc một cửu vĩ hồ khác xuất hiện tất nhiên không phải chuyện nhỏ. Anh chạm tay vào kết giới, dùng lôi nguyên tố mạnh mẽ phá cửa.
Căn phòng vẫn như lúc đầu Thiên Nhã rời đi, một mảnh tối om. Bên trong hai người giống hệt nhau vẫn im lặng ngồi đó. Thiên Nhã vội chạy đến chỗ Tiểu Bạch hỏi han, Tiểu Bạch cũng chỉ nhẹ lắc đầu tỏ vẻ không sao. Phong Ảnh bình thường không bao giờ từ chối trả lời cô cũng làm động tác tương tự. Cô thật không hiểu một tuần qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô cảm giác bất an tới như vậy? Hiện tại ở chỗ này, sao lại giống như chỉ mình cô không biết chuyện gì diễn ra?
Cả Tiểu Bạch và Phong Ảnh đều im lặng rời khỏi, Thiên Nhã càng trở nên khó hiểu hơn nhưng thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Tây Môn Huyền Vũ nắm lấy tay cô, đưa cô trở về phòng hội trưởng. Bản thân anh cũng không ngờ rằng nhân thú tộc còn có thêm một cửu vĩ hồ khác. Chuyện trước kia của Tiểu Bạch anh cũng không biết, đương nhiên không phải như thế có nghĩa anh không hiểu tại sao có tới hai cửu vĩ hồ lưu lạc bên ngoài mà Thánh nữ nhân thú tộc hiện nay lại chỉ là một lục vĩ hồ thấp kém.
Chính Nguyên hớt hải chạy vào phòng hội trưởng, đảo mắt một vòng, thở hồng hộc hỏi:
- Thánh nữ đâu? Không phải, ý tôi là Tiểu Hồ đâu?
Thấy Thiên Nhã im lặng không đáp lời, Tây Môn Huyền Vũ đành lên tiếng thay:
- Con bé mới ra ngoài không lâu, hẳn là còn chưa đi xa.
Chính Nguyên không hỏi thêm câu nào, liền như bay chạy ra ngoài, nhất quyết phải tìm bằng được Tiểu Bạch. Cha anh mới báo tin Nhân thú tộc gặp chuyện, đây chính là thời điểm tốt nhất đưa Thánh nữ trở về. Từ khi nghe tin Thánh nữ còn sống, hơn nữa sống rất khỏe, cha anh vốn đã muốn tìm cơ hội lật đổ lục vĩ hồ thấp kém kia lắm rồi. Bạch Hổ gia tộc, đời đời cũng chỉ nguyện phục vụ cho cửu vĩ hồ mà thôi.
Chẳng cần Chính Nguyên phải mất công đi tìm, khu ký túc Tứ Linh Hội hôm nay cũng đón thêm một vị khách không mời: Vu nữ Nhân thú tộc - Bạch Thiên Nhạn. không như Chính Nguyên đi tìm khắp nơi, Bạch Thiên Nhạn trực tiếp đến ký túc tìm Tiểu Bạch, vừa hay là lúc Tiểu Bạch đang ở trong phòng. Một tiếng gõ cửa lấy lệ, Bạch Thiên Nhạn dựa vào một bên tường chờ tiếng trả lời. Tiểu Bạch vẫn vậy, lạnh lùng bước ra, cùng không chào một tiếng, trực tiếp hỏi:
- Có chuyện gì đến tìm tôi sao?
Bạch Thiên Nhạn không phải người thích dài dòng, trực tiếp đi vào vấn đề:
- Nhân thú tộc gần đây xảy ra chuyện, Thánh Nữ mời cô về tộc một chuyến giải quyết.
Bạch Thiên Nhạn cố ý nhấn mạnh chữ mời, rõ ràng để Tiểu Bạch hiểu ý là một vinh dự mà đến. Tiểu Bạch nhếch môi cười lạnh, này còn không phải ý là dù cô không đến cũng sẽ có người đến rước cô về hay sao?
- Được thôi, chờ một chút, tôi cần chuẩn bị một số đồ.
Tiểu Bạch vào phòng chỉ vơ tạm vài bộ đồ, không cần rườm rà, còn ra hiệu cho người đang trong phòng cùng mình đi theo. Người kia cũng khoác lên một tấm áo choàng che kín cơ thể, lập tức nối gót ra ngoài.
Bạch Thiên Nhạn nhíu mày, cô ghét nhất người ngoài vào tộc. Tiểu Bạch chỉ lạnh giọng nói đó là cận vệ của mình, sau đó ra hiêu Bạch Thiên Nhạn dẫn đường.
Bạch Thiên Nhạn dù rất không cam lòng, cũng không mở miệng. Dù sao nhiệm vụ lần này của cô là mang lục vĩ hồ này trở về bảo vệ Hỏa Chi Linh. Nhân thú tộc là trên hết, dù thế nào cũng phải bảo vệ.
Chính Nguyên chạy khắp nơi, cuối cùng lại thấy Tiểu Bạch bị Bạch Thiên Nhạn đưa đi mất. Một chút bất an đột nhiên len lỏi trong lòng, Chính Nguyên vốn biết Bạch Thiên Nhạn coi trọng huyết thống, nhất định không làm hại Tiểu Bạch, nhưng Thánh nữ lục vĩ hồ hiện tại thì không. Tiểu Bạch nếu không trở về dưới sự bảo hộ của Bạch Hổ gia tộc. E là lành ít dữ nhiều.
Chính Nguyên không nghĩ nhiều, lập tức quay lại Tứ Linh Hội báo một chút, lần này nhất quyết phải trở về tộc sớm. Thiên Nhã nghe tin như muốn nhảy dựng lên. Tiểu Bạch không phải đứa quá dễ kích động, nhưng cũng không đủ bình tĩnh. Trường hợp này mà đi về tộc không phải là quá nguy hiểm sao? Suy nghĩ hồi lâu, cô đành quyết định đi theo Chính Nguyên. Tây Môn Huyền Vũ hết nước ngăn cản mà không được. Cô đã quyết cái gì, khó mà thay đổi được. Tây Môn Huyền Vũ cũng chỉ có thể nhắc nhở cần thận với hai người. Thời điểm này quá mức nhạy cảm, dù gì cũng là cả một chủng tộc gặp nguy hiểm, không chỉ đơn thuần là ở mức độ nội chiến nữa rồi.
Chính Nguyên mang trong mình linh huyết của Tiểu Bạch, chỉ cần một vài thao tác đơn giản đã mở được truyền tống trận trở về Bạch Hổ gia tộc.
Tộc trưởng của Bạch Hổ gia tộc, cũng chính là cha của Chính Nguyên sớm đã rất nóng ruột. hai ngày nay nghe nói điện Hỏa Chi Linh bị tấn công. Dù đã cố gắng bảo vệ nhưng vẫn không chặn được là bao. May mắn là kết giới bao quanh Hỏa Chi Linh mạnh mẽ, bọn chúng mới không thể làm gì được. Nghe tộc trưởng kể lại, trên bầu trời lúc sắp tấn công thường có ba con hùng ưng xuất hiện, Thiên Nhã giật mình, sống lưng lạnh lẽo vô cùng. Hiển nhiên lại là người của Hắc Long tông.
Hắc Long Thần không ngờ nhìn trúng bảo vật của Nhân thú tộc, khó trách họ lại mang Tiểu Bạch trở về.
Chuyện trong Nhân thú tộc Thiên Nhã từng nghe Tiểu Bạch nói qua, muốn kích hoạt năng lượng bảo vệ Hỏa Chi Linh, cách duy nhất chính là dùng huyết mạch. Huyết Mạch càng thuần khiết, kết giới càng mạnh mẽ. Tuy nhiên, nếu lần này Tiểu Bạch kích hoạt huyết mạch, dù Hỏa Chi Linh có được bảo vệ. Thân phận Tiểu Bạch cũng không dấu được nữa. Bach Hổ gia tộc tuy lớn mạnh, nhưng ngày đó Tiểu Bạch có thể bị hại một lần thì bây giờ cũng không có lý do không bị thêm một lần nữa.
Chính Nguyên nghe một hồi, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Vậy cha có xác định được chính xác Thánh Nữ trở về hay chưa không?
Tộc trưởng gật đầu xác nhận, quả nhiên Tiểu Bạch đã về chỗ này. Thiên Nhã khẽ nhíu mày, cuối cùng lên tiếng:
- Xin lỗi tộc trưởng, cháu biết chuyện này hơi vô lễ, nhưng cháu có thể mạn phép hỏi một chút được không?
Tộc trưởng sớm nghe giới thiệu đây là bạn của Thánh Nữ cũng không bài xích, nhưng như thế không có nghĩa sẽ đón tiếp, chỉ lạnh giọng nói:
- Cô cứ hỏi.
Thiên Nhã không mấy để ý thái độ này, bây giờ an toàn của Tiểu Bạch quan trong hơn.
- Bạch Hổ gia tộc các vị luôn thề trung thành với cửu vĩ hồ, dù là diệt tộc cũng đồng ý chứ?
Một câu này nói ra, vài vị trưởng bối đã không hài lòng, rất nhiều người muốn mắng cho con nhóc ngoại nhân này một trận rồi. Thiên Nhã cũng không thích mấy lời vô nghĩa, chỉ ném một ánh mắt sắc bén về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng cũng có chút ngạc nhiên. Dù ánh mắt kia không hợp với khuôn mặt non nớt của Thiên Nhã, nhưng khí chất từ cô bé con này toát ra rõ ràng khiến ông phải khiêm nhường vài ba phần.
- Bạch Hổ ta ghét nhất là lời sáo rỗng, lời một khi đã thốt ra sẽ không rút lại, hống chi đây là lời thề, tuyệt sẽ không đổi.
Thiên Nhã thu lại ánh mắt, nói:
- Tốt. Việc điều quân cháu vốn không hiểu, an nguy phía bên chủng tộc nhờ các vị lo. Cháu hy vọng sự việc mười năm trước sẽ không lặp lại.
Nói đoạn, cô quay sáng Chính Nguyên hỏi:
- Thần điện nằm ở chỗ nào vậy?
- Phía Nam thành, cách đây khoảng một ngày ngày đi bộ, nếu có bạch hổ linh thú dẫn đường thì chắc không đến nửa ngày.
Chính Nguyên rất thành thật trả lời, anh biết tính cách của Thiên Nhã, nhất định sẽ có tính toán trước khi hỏi cái gì đó.
- Vậy Hoàng cung và điện Thánh Nữ ở chỗ nào?
Thiên Nhã hỏi đến đây, Chính Nguyên cũng giật mình nhưng cũng trả lời:
- Phía Đông thành, khoảng cách với Thần điện cũng tương tự.
Ánh mắt Thiên Nhã khẽ ngưng lại, đây không phải chuyện đùa nữa rồi. Cô dù không biết vì sao Hắc Long tông nhắm vào Hỏa Chi Linh, nhưng Bạch Hổ gia tộc nằm giữa hai vị trí quá trọng yếu. Theo luật nhà binh, đơn giản nhất chỉ cần tấn công cả hai địa điểm, dù Bạch Hổ gia tộc có lớn mạnh đến đâu cũng chưa chắc có thể chi viện cả hai được. Lần này trên bầu trời Hỏa Linh Thành lại có tới ba con Hùng ưng, cũng đại diện cho ba tên sứ giả cùng nhau xuất chiến, còn chưa rõ quân lực mang theo ra sao, nhưng tuyệt đối không tính là ít.
- Ý cô là...
Tộc trưởng vốn là người làm binh lão luyện, ông tất nhiên hiểu Thiên Nhã đang nghĩ gì. Đúng là mấy ngày qua vì chuyện Hỏa Chi Linh, ông đã quên mất điện Thánh Nữ. Chỗ này mà rút hết người của ông về thì nơi đó chính là thần không biết quỷ không hay.
Thiên Nhã gật đầu nói:
- Chuyện này nhờ các vị, cháu đi trước một bước.
Thiên Nhã không nhiều lời, vừa phi thân nhảy lên liền có một vệt trắng nhanh như chớp lao qua đưa đi mất. Có Bạch hổ linh thú còn mất tới nửa ngày đường, như vậy qua lâu, sợ là đến lúc đó Tiểu Bạch chịu không nổi nữa. Bạch Phụng là Quang hệ Thánh thú, tốc độ của cậu chỉ cần mười phút là đủ rồi.
Hoả Chi Linh thần điện vẫn rực sáng, nhưng bên ngoài đã bị tấn công không ít. Chính giữ điện, chỉ có một bóng lưng mặc áo choàng đen, mái tóc ngắn bạch kim quay lưng về phía Thiên Nhã nhưng cô vẫn có thể nhận ra, dáng này rất giống Phong Ảnh. Nếu Phong Ảnh ở đây, Tiểu Bạch đang ở đâu chứ?
- Đến rồi sao? Quả nhiên vẫn là em đến đầu tiên, đám người kia một chút cũng không đáng tin.
Người kia không hề quay lại nhưng làm Thiên Nhã có chút ngờ ngợ. Giọng nói này tuyệt không phải của Phong Ảnh nhưng quen quá, cô đã nghe ở đâu rồi thì phải.
Thiên Nhã rảo bước đi đến chỗ người kia, vẫn một đôi mắt đỏ rực, một khuôn mặt hao hao Tiểu Bạch nhưng mang nét từng trải hơn. Người kia vẫn đặt tay trên tế đàn, nhỏ từng giọt máu xuống từng chút gia cố tầng bảo vệ cho Hỏa Chi Linh.
- Tiểu Bạch đâu? Còn có Phong Ảnh, hai người bọn họ đâu rồi?
Thiên Nhã có chút lo lắng hỏi, hai người họ không ở đây thì ở đâu chứ? Có phải gặp nguy hiểm gì rồi không?
- Hai đứa nó vẫn đang trước mặt em.
Thiên Nhã giật mình nhìn về phía trước, nơi đó là một ngọn lửa vĩnh cửu đỏ rực, trên cao còn có một viên linh thạch lớn, hai bóng trắng đang nắm tay vòng quanh nó, hiển nhiên chính là Tiểu Bạch và Phong Ảnh. Cô cũng chưa kịp hỏi, người kia đã nói trước:
- Hỏa Chi Linh được gọi là linh bảo của Nhân thú tộc, không chỉ vì nó mang nâng lượng hỏa nguyên tố khổng lồ, mà vì nó mang truyền thùa của Cửu vĩ hồ đời trước. Nó chỉ nhận kích hoạt năng lượng của cửu vĩ hồ, cũng chỉ truyền thừa lại cho cửu vĩ hồ. Hai đứa nó vốn là một cặp song sinh, lại mang trong người hỏa nguyên tố di truyền từ mẹ, chỉ có hai đứa nó mới có thể nhận truyền thừa. Một khi truyền thừa xong, hai đứa nó tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật tối cao của Nhân thú tộc.
- Làm sao anh chắc chắn hai người họ là song sinh chứ? Người giống người rất nhiều, hơn nữa Tiểu Bạch chưa từng nói cậu ấy có một đứa em song sinh, dường như cũng không hề biết chuyện này.
Thiên Nhã không ngại hỏi, dù sao người này dám giải thích chuyện truyền thừa cho cô, có lẽ cũng không dấu chuyên trước đó.
- Vì anh là anh trai của hai đứa nó, như vậy có đủ chứng minh không?
Người kia nhìn xuống, đôi mắt đỏ mang vài phần bi thương, nhưng nhiều hơn chính là căm phẫn.
- Ảnh vừa sinh đã lộ năng lực bức người, đám người đó liền không ngại mang một đứa trẻ đi chôn sống. Nếu không phải lúc đó anh đã biết chút chuyện đánh tráo đứa nhỏ, sợ là Ảnh bây giờ cũng đi đầu thai rồi. Anh luôn bắt Tiểu Hồ phải che dấu, thậm chí bắt nó trở thành một đứa trẻ nhu nhược chỉ mong nó có thể sống, không ngờ cũng bị chúng ép đến không thể ngẩng mặt lưu lạc bên ngoài. Anh năm đó nếu không giả chết rời khỏi tộc, có lẽ cũng không thể đứng đây. Bây giờ ba anh em đã trở lại, vậy không cần phải kiêng nể gì cả. Một khi hai đứa nó hoàn thành truyền thừa, lập tức diệt bọn phản tặc kia, rửa mối hận của cửu vĩ ngày trước.
Thiên Nhã hơi nhíu mày, có thù phải báo là chuyện đương nhiên, nhưng trong giai đoạn này mà chọn để nhận truyền thừa thì quá mức không sáng suốt rồi. Cô cũng không muốn vướng mắc vào chuyện thù hận của đám này, liền hỏi:
- Còn bao lâu nữa?
Người kia lập tức hiểu ý, nhẩm tính đáp lại:
- Lâu nhất nửa ngày.
Vừa lúc Bạch Hổ gia tộc tới, như vậy là tốt nhất. Bạch Hổ gia tộc đứng về phe cửu vĩ, đến lúc đó muốn lật đổ lục vĩ hiện tại không khó. Quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo tới khi đó không bị ai quấy rối, bằng không hai người kia nhất định gặp nguy hiểm.
Vừa mới dứt suy nghĩ, trên bầu trời đã xuất hiện hai con hùng ưng. Thầm rủa một lũ phá đám, Thiên Nhã cắn răng phi thân nhảy lên. Mới có hai tên, quả như cô đoán, một tên đi phá điện thánh nữ, ép Bạch Hổ gia tộc phân tán lực lượng, còn làm chậm bước tiến của họ đến chỗ này. Một mình cô mà so với hai tên sứ giả, thật sự là quá sức, nhưng nếu cô không làm gì, hai người kia cũng gặp chuyện mà thôi.
Lôi đứng trên hùng ưng, nhìn thấy bóng đen nhỏ nhảy lên chỉ nhếch môi cười. Từ đó đến nay, gây ấn tượng với hắn cũng chỉ có hai người: một là con bé quang nguyên tố bị Ám đánh suýt chết vẫn không buông tay khi đó, hai chính là nhóc con cửu vĩ hồ bị gia tộc bỏ rơi. Vốn hắn đến đây chỉ để tìm nhóc con cửu vĩ, thật không ngờ nhóc con quang nguyên tố cũng ở chỗ này.
Cổ tay vừa động, Lôi đã triệu hồi Lôi Long Thương trên tay, trực tiếp nhảy xuống, một thương chớp động, lôi nguyên tố khổng lồ giáng xuống như muốn phá nát cả Hỏa Chi Linh điện.
Hai người vừa bật ra, một mũi tên hướng Thiên Nhã mà bắt tới, căn bản khiến cô vì trên không mà không thể đánh trả. Mũi tên màu lục nhạt, mang theo Phong nguyên tố xuyên phá mạnh mẽ, này chính xác là người đã bắn cô khi còn trong kỳ khảo hạch cuối năm.
Thiên Nhã đọc phép, mở một vòng quang nguyên tố trên không trung, đạp xuống lấy đà né tránh. Cô chỉ vừa nhảy lên, mũi tên đã theo đó mở cuồng phong, quét vòng phép của cô vỡ tan tành. Quả nhiên là nguyên tố sử giả không có tên nào tầm thường hết, cứ nhìn đây là biết rồi.
Một lần bắn trượt, Phong cũng không dễ gì bỏ qua như thế, tiếp tục phóng thêm tên, năng lượng cũng tăng đến kinh khủng chứng tỏ mũi tên đầu tiên kia hắn căn bản cũng không dùng hết sức. Lôi được Phong hỗ trợ, không ngại mà tiến tới tấn công không ngừng nghỉ, nụ cười trên môi càng ngày càng trở nên đểu cáng hơn.
Thiên Nhã bị dạt ra không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô đều cố gắng đọc phép giữ mình trên không. Cô biết, chỉ cần bản thân chạm đất, với năng lực của Phong, chỉ cần một mũi tên cũng đủ quét bay cả thần điện bên dưới.
- Chủ nhân, để ta đi
Trong không gian linh thú, Bạch Phụng đã lên tiếng. Cậu hoàn tòan cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, nhưng không hiểu tại sao cô nhất quyết không dùng đến mình. Bản thân Thiên Nhã không phải không muốn triệu ra Bạch Phụng. Bạch Phụng kết hợp với linh lực của bản thân cô đã tạo thành Thánh khí, không chỉ mang một hình dáng nhất định, mà dù biến đổi thế nào năng lượng quang nguyên tố cũng là hàng đầu. Nhưng Hoàng Thiên Nam từng nói, Bạch Phụng là trân bảo cả Hỗn Nguyên giới này tranh giành, dù cậu không đồng ý cũng sẽ có chuyện cưỡng chế khế ước. Bây giờ năng lượng của cô không đủ, nếu để Bạch Phụng lộ diện, không chỉ mạng cô không giữ nổi, ngay cả Bạch Phụng có thể cũng sẽ bị cưỡng chế bắt đi.
Thiên Nhã chỉ nhất quyết nói một câu không cần, trên tay cũng nhiều thêm một thanh hắc kiếm, vốn là vũ khí ngày trước được sư phụ tặng, có điều điều khiển quá khó do khi đó năng lực chưa đủ nên không dám dùng. Cô điều động quang nguyên tố, tốc độ tăng nhanh gấp mấy lần, bất chấp phía trước mà lao về phía Lôi.
Từ ngày đến đây, cô đã học được một đạo lý: Thế giới này vốn là các lớn nuốt cá bé. Chỉ cần không chết, một cơ hội chiến thắng cũng phải bắt lấy.
Bao năm qua, cô liều lĩnh như vậy là vì cái gì? Những thứ ngày trước cô không làm được, bây giờ cô sẽ làm. Những người dám động vào cô còn có thể tha thứ, nhưng dám động vào người thân của cô, chỉ có chết.
Ba mũi tên của Phong xé gió lao đến, Thiên Nhã cũng không giảm tốc độ, một bước lại một bước càng nhanh hơn. Đến khi ba mũi tên chỉ cách Thiên Nhã vài mét lại đột nhiên biến mất, cô mới câu môi cười lạnh, thầm nghĩ nếu anh còn chậm thêm chút nữa, cô thề sẽ không nhận mặt sư huynh này.
Lý do ba mũi tên kia biến mất rất đơn giản, tất nhiên do tài bắn tiễn bách phát bách trúng của Khải sư huynh mà ra rồi. Hồi nãy Thiên Nhã còn có chút ngờ ngợ, giờ thì hoàn toàn khẳng dịnh được rồi. Người vừa nhận bản thân là anh trai của hai đứa nhóc kia, còn không phải Khải sư huynh của cô sao? Tiểu Bạch cũng thật lạ. Rõ ràng rất nhớ anh trai mình, vậy mà anh ấy sống cùng mình, còn bảo vệ mình gần hai năm cũng không nhận ra.
Phong đã do Khải sư huynh xử lý, Thiên Nhã cũng không cần lo lắng về chuyện bị đánh lén nữa, trực tiếp đối chiến với Lôi. Từng kiếm, từng kiếm cô chém xuống đều mang theo sát cơ, đánh vào điểm yếu chết người. Có điều Lôi cũng không yếu kém, đánh trả cũng rất tàn độc, mỗi lần đánh ra cũng đều mang theo năng lượng xé da xé thịt đối phương. Đôi bên giao chiến không một chút nhường nhịn, thương tích trên mình cũng không ít nhưng chưa từng có ý định dừng lại.
Lôi có chết cũng không thể ngờ được con bé mới nửa năm trước bị Ám đánh đến không thể chống trả, nay lại lột xác đánh ngang tay với hắn. Thực lực của hắn cũng đã tới Nguyên Anh cao cấp đỉnh, sắp phá Thanh Anh rồi, chẳng lẽ con bé kia chỉ nửa năm mà thăng tới hơn một cấp hay sao?
Đáp án là hắn chỉ đúng có một nửa. Đúng là Thiên Nhã đã mạnh lên không ít, nhưng hoàn toàn không biến thái tới mức chỉ nửa năm thăng từ Bạch Kim sơ cấp lên tới Nguyên Anh cao cấp được. Không ai nhận ra, thậm chí ngay cả Thiên Nhã cũng không nhận ra, đôi mắt cô vốn mang một màu đen sáng, nay lại hiện thêm một ánh đỏ, dấu hiệu của Hàn Nhã.
Thực lực hiên tại của Thiên Nhã tất nhiên không phải đối thủ của Lôi, nhưng không có nghĩa là Hàn Nhã cũng thế. Linh thức của Hàn Nhã từ khi thoát ra khỏi Hạt giống nguyên lực, liền tồn tại song song trong cơ thể Thiên Nhã. Chỉ cần Thiên Nhã gặp nguy hiểm, cô nhất định sẽ giúp đỡ, đây cũng có thể nói là có lợi cùng hưởng, có họa cùng chịu, một dạng cộng sinh. Hàn Nhã làm phép thúc đẩy phong ấn trong cơ thể Thiên Nhã rò rỉ năng lượng, tạm thời khiến thực lực của Thiên Nhã tăng mạnh, cùng lúc đó lại từng chút chuyển hóa năng lượng để cơ thể Thiên Nhã không phát bạo do năng lượng thoát ra quá nhiều. Đó là lý do mà ngay cả Thiên Nhã cũng không nhận ra được Hàn Nhã đang sử dụng một phần cơ thể mình.
Thần điện đột nhiên nổ tung khiến Thiên Nhã giật mình, cũng không dám quay lại. Cô biết chỉ cần cô lơ là một chút, Lôi nhất định để cô thăng thiên. Chỉ khi nghe hải sư huynh hét cái gì mà thành công, cô mời buông xuống tinh thần một chút, dùng sức đánh văng Lôi ra xa.
Thiên Nhã vừa quay lại một chút, còn chưa kịp mừng đã bị một bóng trắng lướt qua, một đòn đánh bay thẳng xuống đất. Tiếp đó là một bóng đen cưỡi hắc ưng bay tới, một thao tác gọn nhẹ đã mang Hỏa Chi Linh đi mất. Nối gót hắn, hai tên kia cũng không rảnh việc đi theo, tất cả diễn ra không tới một phút, nhanh tới nỗi không ai có thể phản ứng gì.
Bạch Hổ gia tộc đến chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Chi Linh bị mang đi.
Hỏa Chi Linh thần điện chỉ còn một mảnh hoang tàn. Trong điện phần lớn đã bị hủy hoại. Ngồi giữa điện là hai đứa nhỏ đang dựa lưng vào nhau mệt mỏi, hiển nhiên qua trình truyền thừa khiến hai đứa mất quá nhiều sức. Cách đó không xa, một người mặc áo choàng đen vẫn ôm lấy Thiên Nhã đã quá mệt mỏi mà ngất đi.
Một vị trưởng lão lớn mật bước lên quát:
- Hỏa Chi Linh là báu vật của Nhân thú tộc, các người là con dân của tộc mà không thể bảo vệ báu vật này, đáng tội gì đây?
Chính Nguyên hoàn toàn không thèm để ý đến vi trưởng lão kia, nhanh chân bước đến đỡ hai đứa nhỏ kia dậy. Ném cho người kia ánh mắt sắc lẹm, anh nói:
- Tội của hai người này còn chưa tới lượt Bạch Hổ trưởng lão ngài phải định đoạt.
Vị trưởng lão kia như bị xúc phạm, tiếp tục quát:
- Bạch Hổ gia tộc chấp pháp Nhân thú tộc. Định đoạt tội tất nhiên cũng là do trưởng lão chúng ta. Cậu đừng đường là tộc trưởng tương lai của gia tộc này, ngang nhiên lại chứa chấp người làm mất bảo vật của toàn chủng tộc sao?
Ánh mắt Chính Nguyên càng ngày càng lạnh hơn, đôi mắt hổ phách dần chuyển đỏ như lửa, nghiêm giọng nói:
- Toàn Nhân thú tộc, tối cao nhất là cửu vĩ hồ. Thánh Nữ ở đây, còn không mau quỳ xuống.
Vị trưởng lão kia không tự chủ rùng mình, lập tức quỳ xụp xuống. Đôi mắt đỏ kia là tượng chưng cho huyết mạch bạch vĩ hồ thuần khiết nhất. Nhưng ở trên một tộc nhân Bạch Hổ lại là chuyện khác. Đời này qua đời khác, chỉ có Bạch hổ được lựa chọn mới được nhận linh huyết từ cửu vĩ hồ, mang năng lực Huyết Dã vượt qua toàn bộ giới hạn vật lý, cũng là năng lực mạnh nhất của Nhân Thú tộc.
Tiểu Bạch dần lấy lại được thăng bằng, tự thân đứng tại trước mặt Bạch Hổ tộc nhân, đôi mắt đã hoàn toàn bị màu đỏ lửa chiếm hữu, khí tức vương giả bức người phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Cô vận nguyên lực, chín cái đuôi trắng hiện ra, xinh đẹp mà kiều diễm, nói:
- Hỏa Chi Linh mất, nhưng Cửu vĩ hồ vẫn còn. Chỉ cần có Linh Huyết duy trì, Nhân thú tộc vẫn có thể quật khởi. Hiện tại ta chưa thể trở về, nhưng chuyện hôm nay cũng không thể dấu, vậy nên...
Nói đoạn, cô dắt tay Phong Ảnh đưa đến chỗ Bạch Hổ tộc trưởng, nói:
- Ta giao lại cậu ấy cho ngài, mong ngài có thể bảo vệ cậu ấy, sớm ngày đưa cậu ấy về đúng vị trí mà cậu ấy thuộc về.
Bạch Hổ tộc trưởng run run nắm lấy vai Phong Ảnh, xúc động hỏi:
- Đây là... Tiểu Vương tử sao?
Tiểu Bạch gật đầu khẳng định. Bạch Hổ tộc trưởng như muốn khóc, nói:
- Ngày đó tiểu vương tử mất tích, đại vương tử qua đời, thánh nữ một đi không trở lại, ta còn nghĩ rằng Nhân thú tộc không thể ngẩng đầu được nữa. Nay tiểu vương tử và thánh nữ trở về, chủng tộc chúng ta cuối cùng cũng ngẩng đầu được rồi.
Tiểu Bạch khẽ rũ mi, thu lại đuôi cùng đôi mắt đỏ, nói:
- Như ta đã nói, Năng lực của ta không đủ, chưa thể lật đổ thánh nữ hiện tại được. Nếu ở lại đây chỉ làm khó Bạch Hổ gia tộc các vị mà thôi. Cậu ấy lại khác, chế độ hoàng đế bù nhìn hiện tại quá mục nát. Bạch Hổ không thể phản thánh nữ, nhưng không có nghĩa không thể phản Hoàng đế.
- Thánh Nữ, còn ngài thì sao?
Bạch Hổ tộc trưởng lo lắng hỏi. Khó khăn lắm Thánh nữ mới trở về, nếu lại để cô đi thật cảm thấy không đành lòng chút nào.
Tiểu Bạch chỉ khẽ cười, nói:
- Chuyện ở đây giao lại cho chú, cháu sẽ để Chính Nguyên theo, anh ấy sẽ lo cho cháu. Cháu chỉ hy vọng khi cháu trở về, cháu có thể nhìn thấy em trai cháu, cùng cả Bạch Hổ gia tộc này sẽ vẫn bình yên mà thôi. Chú Hổ, chú làm được không?
- Nhất định được.
Bạch Hổ tộc trưởng xúc động khẳng. Đã lâu lắm rồi mới có người lại gọi ông như thế. Thánh nữ tiền nhiệm, mẹ của hai đứa nhỏ này, cũng là người lựa chọn ông đã nói ông phải bảo vệ thật tốt cho chúng ngay từ khi bà biết mình mang thai. Có điều, ông lại thất hứa hết lần này đến lần khác. Nay hai đứa cùng trở về, ông nhất định hoàn thành được lời hứa đó.
Giao xong mọi việc, Tiểu Bạch ôm lấy Phong Ảnh thật lâu. Ngày trước cô không hề biết mình có một đứa em, nay khi truyền thừa thành công, ký ức cũng trở về, thậm chí còn có thể nhìn thấy ký ức của mẹ lúc trước, cô thật sự không nỡ rời khỏi đứa em này. Phong Ảnh khẽ vỗ vỗ vai Tiểu Bạch, cười cười nói:
- Việc ở đây có em lo. Chị yên tâm đi, em ở chỗ này chờ chị về.
Tiểu Bạch mỉm cười gật đầu, dứt khoát cùng Chính Nguyên và áo choàng đen kia rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top