Chương 11 + 12

"Thạch Thảo"

 Tan học Dương Huy đạp xe phóng như bay đuổi theo Thạch Thảo. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Thạch Thảo là bạn thân của Đan Tâm, hẳn phải rõ Đan Tâm thích gì, ghét gì, gia đình như thế nào.

Mấy tháng nay ngoài việc biết Đan Tâm sống một mình, nghiện ngôn tình, học dở hắn không biết gì về cô cả, phải tìm hiểu một chút mới có thể vạch ra kế hoạch theo đuổi cô.

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Đan Tâm hắn đã có cảm giác rất lạ với cô gái này, ngây thơ, hồn nhiên, khi cười đẹp như một thiên thần chỉ có điều hình như Đan Tâm có bí mật gì đó khó nói, nhất là vết sẹo trong lòng bàn tay phải.

"Dương Huy có việc gì không?"

"Mời cậu đi uống trà sữa, được chứ?" Không cần nghĩ Thạch Thảo cũng biết anh chàng đẹp trai này muốn moi tin tức của Đan Tâm từ miệng cô, hay đây. Cuối cùng cũng ra tay rồi.

"Được thôi."

Cả hai đi vào quán trà sữa, quán này cô và Đan Tâm hay lui tới. Âm nhạc nhẹ nhàng, phong cách cổ điển và hiện đại được kết hợp tinh tế, rất trang nhã và đặc biệt yên tĩnh.

Thạch thảo khuấy đều ly tà sữa, không đợi Dương huy lên tiếng đã hỏi thẳng, anh chàng này không tồi, gia cảnh, năng lực, bề ngoài đều thích hợp làm bạn trai Đan Tâm.

"Cậu muốn biết gì về Đan Tâm."

"Mọi thứ, những gì cậu biết tớ đều muốn biết." Uống ngụm trà sữa cho nhuận giọng Thạch Thảo bắt đầu báo cáo.

"Như cậu đã biết Đan Tâm sống một mình, không có ba mẹ, có một người chú ở Hồ Chí Minh hình như còn một đứa em gái tên Đan Linh, tớ cũng không rõ lắm Đan Tâm không hay nhắc tới gia đình mình. Gia cảnh giàu có.

Thứ cậu ấy thích thì rất nhiều và thay đổi theo tâm trạng, thích nhất biển, có thể ngồi mấy tiếng ngoài biển mà không nói lấy một câu đôi khi chỉ nhìn biển rồi về.

Còn thứ Đan Tâm ghét sao, tuy cậu ấy không nói nhưng tớ có thể cảm nhận được Đan Tâm rất ghét sinh nhật của mình, lúc mới quen tớ phải nói khô cả họng Đan Tâm mới chịu tổ chức sinh nhật, tuy bây giờ không còn như thế nữa, Đan Tâm chỉ vui vẻ khi có mặt bạn bè còn lúc tiệc tan ai biết được cậu ấy như thế nào, nhưng chắc sẽ không vui đâu."

Cô phải cố gắng rất nhiều mới trở thành bạn của Đan Tâm. Đan Tâm không hòa đồng chút nào, ngôn tình cũng là cô đưa Đan Tâm đọc rồi mới trở thành nghiện như ngày hôm nay. Cô cũng chỉ có thể nói chừng đó thôi, còn lại phải tự Dương Huy tìm hiểu. Ghét sinh nhật, Dương Huy không hiểu??????

"Tại sao lại ghét, ngày đó là ngày vui mà?"

Thạch Thảo nhún vai, trân châu tan trong miệng mùi vị rất đặc biệt, trà sữa trân châu ở đây là ngon nhất.

"Tớ không biết, hỏi Đan Tâm rất nhiều lần rồi nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh." Câu chuyện kết thúc tại đây, không ai nói gì cho tới khi Thạch Thảo xử lí xong ly trà sữa.

"Về thôi."

"Ừ, à mà này, 25-12 là sinh nhật Đan Tâm. Cậu biết phải làm gì rồi chứ, Đan Tâm không thích những thứ cầu kì đâu."

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ở nhà Đan Tâm lúc này :

Đan Tâm bỏ từng quả dâu tây mọng đỏ vào miệng, chua chua ngọt ngọt mùi vị rất ngon. Vừa ăn vừa nhìn Lâm Thiên Vũ chấm bài, cách ba tuần hồn ma đẹp trai sẽ ra bài tập để kiểm tra khả năng tiếp thu tiếng Anh của cô.

Lâm Thiên Vũ đặt bút xuống, quay lại nhìn người nào đó ăn rất mất hình tượng, nhăn mặt.

"Thiên Vũ, anh ăn không?"

Đan Tâm cười "dịu dàng" đôi mắt ánh lên vẻ ngây thơ vô số tội, đưa mấy quả dâu tây đến trước mặt Lâm Thiên Vũ, nhìn rất ngon nha, hồn ma đẹp trai ăn đi nào.

Để xem bộ dáng khi ăn của anh như thế nào mà dám nhăn mặt.

"Không ăn."

Bé con này rõ ràng biết hắn không ăn được thứ gì rồi mà.

Từ khi là hồn ma hắn không thể ăn, không thể uống, chỉ có thể hít thở, mấy trái dâu tây mọng đỏ này cũng như đôi môi kia chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Đan Tâm còn muốn ép hồn ma đẹp trai ăn thì điện thoại reo lên.

Ai vậy nhỉ, nhìn đến ngớ người. Bà ngoại, đã bao lâu rồi bà không gọi cho cô.

"Đan Tâm nghe điện thoại."

"Hả, ừ."

"Được "

"A lô, bà ngoại con nghe đây."

"Con làm gì mà lâu thế hả?"

"Hì, tại con hơi bất ngờ, bà rất lâu không gọi điện cho con rồi."

"Con bé này bà không gọi con cũng có thể gọi cho bà mà." Đan Tâm lè lưỡi cười hì hì. Không biết bà gọi cho cô có việc gì không đây, cầu trời không phải là bản trường ca bất tận đó nữa.

Lâm Thiên Vũ nhìn Đan Tâm đầy kinh ngạc, bé con này không biết tí gì về tiếng Anh nhưng tiếng Trung thì không khác người Trung chính gốc như hắn là bao.

Đan Tâm học tiếng Trung từ khi nào nhỉ???

"Lần sau con sẽ gọi mà bà gọi cho con có việc gì không?"

"Gọi thăm con không được sao, con làm như bà có chuyện mới gọi cho con ấy." Bà ngoại ở bên kia điện thoại nằm trên ghế dài phơi nắng ai oán, cháu gái bà làm như bà không thương nó vậy, trong số năm đứa cháu bà quan tâm nhất vẫn là Đan Tâm.

Nó là đứa trẻ bất hạnh. Cố nén tiếng thở dài, bà không muốn Đan Tâm nhận ra sự bất thường của mình.

"Sao đây, sắp tới sinh nhật con rồi muốn bà tặng cho con thứ gì?" Cô đoán cấm có sai chính là bài ca này.

Đan Tâm im lặng, cô không thích sinh nhật một chút nào. Đối với người khác đó là ngày vui nhưng đối với cô thì không khác gì ngày tận thế. Cô mất đi tình thương yêu của ba mẹ, sự ấm áp của một gia đình cũng vào ngày đó.

Lâm Thiên Vũ thấy nụ cười trên môi Đan Tâm vụt tắt, tâm trạng cũng trùng theo. Hắn ngồi xa nên chỉ thoáng nhe thấy bà cô nói cái gì đó liên quan đến sinh nhật.  Sinh nhật của ai?.... Không lẽ là của Đan Tâm, ôi chúa ơi, hắn đúng là đáng chết vạn lần, sao hắn có thể vô tâm như thế chứ.

Hắn....hắn không biết sinh nhật của cô là ngày nào.

"Bà ngoại con không cần quà đâu."

"Đan Tâm bà biết con không thích sinh nhật nhưng không được như thế biết chưa, con không có lỗi gì cả những thứ đó đều là sai lầm của ba mẹ con."

"Con biết nhưng con vẫn không thích, nếu bà muốn tặng quà thì cứ tùy ý đi ạ con sẽ vui vẻ nhận lấy." Bên kia điện thoại truyền ra tiếng thở dài, con bé này vẫn như vậy.

"Bà nhớ hồi nhỏ con rất thích hoa lavender, bà sẽ nói cậu làm thành hoa khô gửi về cho con, được không?"

(Lavender_còn gọi là hoa oải hương hay huân y thảo nó có ý nghĩa là chờ đợi một tình yêu, sự thủy chung, ngờ vực)

"Vâng, bà cứ gửi về đi."

Nhà cậu cô có một vườn lavender nhỏ, lúc nào cô sang Trung Quốc vào dịp hoa nở thể nào cô cũng ngắt vài cành bỏ vào quần áo, hương thơm lưu lại rất lâu.

Cô thích hoa này nhưng đó là hồi còn học tiểu học. Bây giờ cô còn thích lavender hay không cô cũng không biết nữa.

Cô đã sớm vứt tên loài hoa này ra khỏi đầu vậy mà bà ngoại vẫn nhớ. Đan Tâm cố lấy lại tinh thần, quá khứ nên xếp vào ngăn tủ rồi khóa lại.

Đan Tâm mày vẫn luôn kiên cường mà, hãy cười mà sống, sống thật tốt.

"Không nói chuyện của con nữa, chuyến du lịch lãng mạn ở Pháp của bà thế nào, có kiếm về được ông ngoại nào cho con không đó?"

Đan Tâm nói chuyên cả tiếng đồng hồ, vừa buông điện thoại xuống đã ngã phịch xuống giường ôm lấy gấu bông chui vào chăn bông ấm áp.

"Tôi không biết em cũng biết nói tiếng Trung đấy." Đan Tâm từ trong chăn ấm ngồi phắt dậy, "em" xưng hô theo kiểu này mới nha, hắn vẫn luôn gọi là "cô", sao tự dưng thay đổi 360 độ thế nhỉ.

Lâm Thiên Vũ buồn cười, biết ngay là thế mà.

Gọi là cô nghe thật xa lạ, từ ngày hắn nhận ra tình cảm của mình đã không muốn gọi Đan Tâm là cô nữa.

"Em nhỏ hơn tôi hai tuổi, muốn gọi là cô để trở thành bà cô hả?" Tạm thời lấy lí do củ chuối này vậy. Đây là đang nói cô già, Lâm Thiên Vũ tôi già anh sẽ là ông cụ móm mém không còn chiếc răng nào. Em thì em, dù nghe hơi hơi sởn da gà.

"Mẹ tôi là người Trung Quốc, tôi coi như là một nửa công dân Trung Quốc, biết tiếng Trung có gì là lạ."

"Hình như tôi hơi vô tâm thì phải, Đan Tâm sinh nhật của em là ngày nào?" Lại bài ca này chán chết đi được.

"Ngày chúa giáng sinh, 25-12" 25-12, không phải chứ, không thể nào, đến cả ngày sinh cũng.....

Cô biết đến sự tồn tại của hắn.

25-12 là sinh nhật cô, ông trời chính là đã an bài cô cho hắn. Đan Tâm rời giường đi đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ, hươ hươ tay, không có phản ứng.

"Thiên Vũ, anh cười ngốc cái gì đấy." Lâm Thiên Vũ kích động muốn ôm chầm lấy Đan Tâm, nhưng hắn nhịn khi không ôm lấy cô sẽ làm cô sợ chạy mất.

Hắn cười là nụ cười rạng rỡ nhất từ khi hắn đến Việt Nam. "Đan Tâm, em biết không 25-12 cũng là sinh nhật tôi, chúng ta có cùng ngày sinh."

Cùng ngày sinh, con lạy trời, lạy phật, lạy chúa Giê-su, lạy đức mẹ đồng trinh, lạy thánh A-la, lạy Tôn Ngộ Không, lạy Đường Tam Tạng, con lạy khắp bốn phương tám hướng.

Lâm Thiên Vũ không đùa với con đấy chứ con nhìn thấy hắn, nghe được hắn nói, chạm được vào hắn đã là kinh dị, tại sao ngày sinh con cũng trùng với hắn là thế nào.

Các đấng tối cao các ngài rãnh rỗi không có việc gì làm định trêu con phải không. Là duyên phận đi đâu cũng tránh không khỏi.

Đan Tâm,  Các đấng tối cao nói cho con biết, con và Lâm Thiên Vũ đã định là của nhau thế nhưng không có cái gì là dễ dàng cả. Chúng ta đưa Lâm Thiên Vũ đến bên con, có giữ được hắn hay không đều tùy thuộc vào con. Các đấng tối cao đã ban duyên phận cho con, con đừng vô tâm biến nó thành vô duyên vô phận là được rồi.

"Anh nói thật sao?"

"Tôi lừa em làm gì chứ." Đan Tâm bò lên giường cuộn tròn trong chăn ấm, chợt nhớ tới một việc.

"Thiên Vũ lúc sáng Thảo mama gọi đến bảo bảy giờ tối nay đi xem phim, anh có đi không?"

"Phim gì, ai mời?"

"phim kinh dị, hình như là Dương Huy mời." Mắt Lâm Thiên Vũ nheo lại đầy nguy hiểm, là Dương Huy từ ngày đầu tiên thấy cậu nhóc này hắn đã không thích nay càng không.

Ở lớp bám lấy Đan Tâm như sam, về nhà sáng nhắn tin chào buổi sáng, tối nhắn tin chúc ngủ ngon. Hừ, rảnh rỗi thật.

Nếu hắn không phải là hồn ma hắn rất muốn hỏi xem cậu nhóc này nghĩ gì mà đi để ý Đan Tâm "nhà" hắn.

(Nhím : ùa uây nhà cơ chứ

Thiên Vũ : thì làm thao ?)

Trong lúc Lâm Thiên Vũ bốc mùi giấm chua thì trong đầu Đan Tân nảy ra một ý tưởng cực kì khủng bố. Nha, hồn ma cộng với phim kinh dị sẽ có cảm giác gì đây, thật tuyệt vời mà.

"Thiên Vũ, anh nhất định phải đi, không đi không được đâu." Tất nhiên là hắn sẽ đi, hắn muốn xem cậu nhóc này giở trò gì.

Muốn thấy Đan Tâm sợ hãi sao, e rằng kế hoạch của cậu thất bại thảm hại, nhìn bộ dáng kích động không thể xem ngay của cô bé này thì biết.

Ma thật như hắn cô còn chẳng sợ chứ nói gì mấy con ma giả trong phim.

"Được rồi sẽ đi."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top