Chap 18

Nhìn Lý Nguy đang đứng trước mặt cúi đầu không nói, Hạ Chân Ngọc hỏi: "Không phải là đã xin nghỉ được rồi sao, làm sao lại đột nhiên nói là không thể nghỉ?"

Lý Nguy liếc mắt nhìn Hạ Chân Ngọc một cái rồi thấp giọng nói: "Là Lương cục trưởng đích thân nói, tuần này có một cuộc kiểm tra quan trọng, tất cả các ngành đều phải chuẩn bị để kiểm tra, đặc biệt ban kỹ thuật là trọng điểm kiểm tra, mấy ngày này không cho phép nghỉ."

Hạ Chân Ngọc thở dài: "Haizz, được rồi. Ngày mai em đến cơ quan nói hủy bỏ tên của anh, cơ hội tốt như vậy đành phải lãng phí rồi."

Lý Nguy ôm vai Hạ Chân Ngọc nói: "Thực xin lỗi, Chân Ngọc, anh biết em vì gia đình này mà hao phí rất nhiều tâm tư. Anh cũng biết rõ bây giờ là anh làm liên lụy đến em. Nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ phối hợp trị liệu đem thân thể chữa khỏi bệnh, hơn nữa anh cũng sẽ cố gắng thay đổi bản thân mình, học cách đối nhân xử thế, có quan hệ tốt với lãnh đạo và cả đồng nghiệp nữa."

Hạ Chân Ngọc nghe Lý Nguy có thể nói như vậy vẫn là rất vui mừng, chỉ cần tâm lý Lý Nguy ổn định, như vậy mấy vấn đề khác cũng không quá quan trọng, cô cười cười nói: "Trong mấy ngày em không có ở nhà, anh cũng đừng có chơi game quá muộn, cũng không nên uống rượu, chờ em đi về em sẽ mang quà về cho anh."

Sau khi dặn dò xong một số việc, Lý Ngũy cũng đều đáp ứng từng việc một rồi, tâm tình Hạ Chân Ngọc mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Hôm nay cô xuất phát nên Lý Nguy cũng sớm rời khỏi giường, sau đó gọi xe đưa Hạ Chân Ngọc ra sân bay. Thật ra trước đó Chu Cẩn Vũ cũng đã gọi điện cho Hạ Chân Ngọc nói là muốn tới đón cô đi, nhưng Hạ Chân Ngọc không đồng ý. Lần này đi du lịch Lý Nguy không thể đi cùng, cho nên cô vẫn là nên cẩn thận một chút mới tốt.

Kỳ thực hành lý cũng không nhiều, chỉ cần mang theo một ít quần áo để thay, còn những thứ khác ở khu du lịch đều có, thực sự là rất nhẹ nhàng. Trong lúc chờ đồng nghiệp tụ tập đầy đủ, Lý Nguy còn nói vài câu dặn dò cô chú ý an toàn... Nói xong liền chuẩn bị đi về.

"Tiểu Lý à, cậu đối với Chân Ngọc cũng thật là dụng tâm, tuy rằng thời gian xuất phát có chút hơi sớm, nhưng trời cũng đã là sáng rồi, cậu còn có lòng đưa tiễn vợ đến đây, thật đúng là tình cảm vợ chồng son rất tốt nha". Trong đám người cũng không biết là ai đột nhiên nói một câu như vậy.

Những người khác nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười rộ lên, chỉ có điều khi ánh mắt nhìn Lý Nguy có đồng tình, có thương hại cũng có cả vui sướng khi người gặp họa. Lý Nguy không biết tình huống này là như thế nào, mặt đỏ bừng chào một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Hạ Chân Ngọc cảm thấy bởi vì bản thân cô mà Lý Nguy mới bị những người khác đối xử như thế, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy, lúc ở trên máy bay tâm tình có chút sa sút. Những nhân viên đi nhóm đầu tiên này hoặc là có bối cảnh hoặc là do chủ ý của lãnh đạo, dù sao tất cả đều là nhân vật quan trọng trong đơn vị, bởi vậy chị Vương không thể vào được nhóm đầu tiên. Bản thân cô không muốn va chạm quá nhiều dẫn đến thị phi, vì vậy trên máy bay cô dự định ngủ bù.

Một lát sau chỗ bên cạnh cũng có người ngồi, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Tú Trân, vì thế sau khi chào hỏi cô càng thêm xác định là chỉ ngủ chứ không có nói lời nào. Lúc Trần Tú Trân đến thấy có thể ngồi cùng Hạ Chân Ngọc thì rất cao hứng, dự định nhân cơ hội lần này đi du lịch sẽ tạo mối quan hệ tốt. Nhưng vừa thấy chính là Hạ Chân Ngọc nhắm mắt lại ngủ, cũng không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ nữa, cô ta cảm thấy nhàm chán liền lấy một quyển tạp chí ra đọc để giết thời gian.

Lúc đến nơi, mọi người trong đơn vị bọn họ được bố trí ở tại khu C, nhưng mà nghe những người khác thăm dò được tin tức nói, khu D mới là khu vực chân chính xa hoa, đều là những biệt thự riêng biệt tựa như khách sạn năm sao. Nhưng mà khu C bọn họ ở cũng không kém, hai người một buồng được ngăn cách bởi phòng khách, tựa như một căn hộ nhỏ độc lập, mỗi người một gian phòng ngủ.

Tất cả mọi người đối với điều kiện nghỉ lại như vậy đều hết sức vừa lòng, hướng dẫn viên du lịch phát thẻ phòng, rồi lại giới thiệu các nhà hàng, thời gian ăn uống cùng các cơ sở vật chất, trang thiết bị vui chơi giải trí nghỉ dưỡng, sau đó để cho mọi người tự do hoạt động.

Hạ Chân Ngọc vẫn là ở cùng một phòng với Trần Tú Trân, nhưng mà may mắn là phòng ngủ độc lập nên thoải mái không ít, bằng không thật đúng là không biết làm như thế nào để ở chung với người phụ nữ có tính cách dễ dàng thay đổi như thế.

Chờ đến lúc thu xếp ổn thỏa thì cũng đã đến giữa trưa rồi, tất cả mọi người đều cùng đi đến phòng ăn, vào đến phòng ăn thì mắt mọi người đều sáng lên, cơm trưa là kiểu tự chọn, có đủ loại món ăn và đều được làm hết sức tinh xảo, hơn nữa cũng không ít những món ăn xa hoa cao cấp, vì thế mọi người lũ lượt đi tới chọn lấy chọn để.

Bởi vì lần này chủ yếu là đi nghỉ ngơi, giải trí, cho nên toàn bộ thời gian cơ bản đều là ở tại khu du lịch hưởng thụ các loại phục vụ. Buổi chiều Hạ Chân Ngọc cùng mấy người đồng nghiệp đi chăm sóc thân thể, rồi lại đến ôn tuyền ngâm mình, sau đó trở lại phòng ngủ nằm ở trên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái ngủ thiếp đi.

Hạ Chân Ngọc bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, cô đứng lên còn có chút lơ mơ, qua một lát cô mới chợt nhớ tới bản thân mình đến đây để đi du lịch, lúc cô mở cửa thì thấy Trần Tú Trân đang đứng ở ngoài cửa, cô hỏi: "Chị Trần, có chuyện gì vậy?"

Trần Tú Trân cười nói: "Em thật đúng là có thể ngủ, bây giờ cũng sắp đến giờ cơm chiều rồi, mau mau sửa soạn một chút, một lát nữa đi xuống phòng ăn, buổi tối nay có tiệc rượu đón chào đấy." Nói xong hình như là lại nghĩ tới đến điều gì đó liền bỏ thêm một câu: "Nghe nói một giờ trước Chu thị trưởng cũng đã đến khu du lịch rồi." Sau đó lại cười cười rồi mới trở về phòng.

Chu Cẩn Vũ đương nhiên sẽ đến, đây chính là đợt du lịch do bên thành phố tổ chức, sao chị ta lại cười đến mức kỳ dị như vậy, Hạ Chân Ngọc lắc lắc đầu bắt đầu rửa mặt thay quần áo, một lát nữa Trần Tú Trân sẽ tìm cô để lôi kéo đi đến phòng ăn.

Phòng ăn rất lớn, Chu Cẩn Vũ dùng micro để nói, sau khi phát biểu ngắn gọn xong liền bảo mọi người bắt đầu ăn uống, theo thường lệ sẽ lần lượt đến từng bàn mời rượu, sau đó sẽ cùng nhân viên trở về phòng ăn riêng biệt để dùng bữa.

Hạ Chân Ngọc cũng không phải là quá đói, hơn nữa trong phòng khách này có rất nhiều khói thuốc, mùi rượu cũng thật sự nồng nặc, cô nói với người ngồi cùng bàn một tiếng, rồi chuẩn bị về phòng xem tivi.

Ra đến cửa phòng ăn, cô gọi điện thoại cho Lý Nguy để báo bình an, Lý Nguy hiện giờ vẫn còn đang ở đơn vị làm việc, nói một hai câu xong Hạ Chân Ngọc liền cúp máy điện thoại. Cô đứng ở trên bậc cầu thang xác định phương hướng quay về, bả vai bỗng bị một người nào đó vỗ nhẹ, cô quay đầu lại thì nhìn thấy Quách chủ nhiệm, liền nói: "Quách chủ nhiệm, ngài cũng ăn xong rồi à?"

Quách chủ nhiệm nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, ý tứ sâu xa nói: "Tiểu Hạ à, không phải là tôi đây làm lãnh đạo nên sĩ diện, thích giáo huấn người khác, nhưng cô cũng biết ngày thường lãnh đạo thành phố, đặc biệt là Chu thị trưởng đối với đơn vị chúng ta là cực kỳ chiếu cô, đối với cô cũng có ấn tượng vô cùng tốt, đãi ngộ mà các cô được hưởng cũng là do Chu thị trưởng đưa ra. Trong trường hợp này nói thế nào thì cô cũng nên chủ động ngồi cùng một chút chứ, sao lại có thể một tiếng cũng coi như là không nhìn thấy người như vậy, haizzz."

Nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Quách chủ nhiệm, Hạ Chân Ngọc cảm thấy rất khó xử, vốn là cô hoàn toàn không muốn đi bồi rượu, nhưng thần sắc Quách chủ nhiệm lại thể hiện là nếu cô không đi tuyệt đối không bỏ qua, ông ta còn mở miệng nói: "Bây giờ thật sự là không quản được những người trẻ tuổi", "Bản thân thì bị kỷ luật lại còn phải chịu sự nổi giận của lãnh đạo", vân vân và vân vân... khiến cho cô cũng là có chút ngượng ngùng, liền cùng Quách chủ nhiệm nói vài câu áy náy rồi đi theo ông ta đến gian phòng ăn riêng biệt.

Trong gian phòng đó không nhiều người lắm, chỉ có tất cả sáu người, Hạ Chân Ngọc ở vị trí cũ ngồi xuống, bưng ly rượu lên mời Chu Cẩn Vũ. Hôm nay Chu Cẩn Vũ vẫn có chút dáng vẻ của người lãnh đạo, vẻ mặt lẫn động tác đều rất quy tắc, ở trên bàn ăn trò chuyện rất vui vẻ cũng không có chú ý quá nhiều tới Hạ Chân Ngọc. Vì thế Hạ Chân Ngọc rất là ngạc nhiên, nhưng mà như vậy thật đúng là hợp ý cô.

Tiếp theo Hạ Chân Ngọc lại mời rượu mấy vị cán bộ khác ở Tòa thị chính, tất cả mọi người đều rất nể mặt uống cạn, những người này uống rượu xong cũng mời lại Hạ Chân Ngọc uống hết mấy ly. Tiếp theo Hạ Chân Ngọc lại phải mời rượu từng người một với Trương trưởng phòng, Đỗ thư ký còn có cả Quách chủ nhiệm. Sau đó Hạ Chân Ngọc cũng không dám di chuyển, cô ngồi ở đó nhưng cảm thấy cái bàn, sàn nhà tất cả đều không ngừng xoay tròn, cô biết bản thân mình đã uống say rồi.

Hai bàn tay ở dưới bàn ra sức vịn vào hai đầu ghế ngồi, cô chỉ sợ bản thân mình đột nhiên té xuống dưới bàn thì rất xấu hổ nhưng khả năng đó cũng rất lớn. Cảm giác choáng váng rất lâu cũng không có biến mất, cô không có biện pháp nào khác đành gắng gượng mở miệng nói muốn đi toilet, trước mắt liền giống như trên mây đi ra khỏi gian phòng. Cô muốn đi ra bên ngoài để đón một chút gió mát, ai ngờ vừa gặp có một chút gió, đầu càng thấy choáng váng, cả người không đứng vững liền ngay sau đó bị ngã xuống, cũng không có cảm giác đau, tiếp đó trước mặt liền là một mảnh tối đen.

Hạ Chân Ngọc cảm thấy bản thân mình rất không thoải mái, có cái gì đó đang đè nặng lên cô, hơn nữa cô cũng không thở nổi, miễn cưỡng mở đôi mắt ra thì phát hiện bốn phía cực kỳ tối, tiếp theo thì thấy khuôn mặt đang tươi cười của Chu Cẩn Vũ, theo bản năng cô hỏi: "Anh ở đây làm gì?"

Chu Cẩn Vũ cười trầm thấp một tiếng không có trả lời, lại trực tiếp che môi Hạ Chân Ngọc lại. Hạ Chân Ngọc bị động tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng này của Chu Cẩn Vũ, cô có chút mơ mơ màng màng, hơn nữa bị Chu Cẩn Vũ phun ra khí nóng khiến cho cô càng muốn hôn mê.

Hạ Chân Ngọc cố sức suy nghĩ, tại sao cô lại ở cùng một chỗ với Chu Cẩn Vũ, lại đột nhiên cảm thấy một bàn tay ấm áp của Chu Cẩn Vũ đang cầm nắm khối mềm mại trước ngực cô. Cô hoảng sợ đồng thời cũng ý thức được trên người cô không có mặc quần áo chỉ được che đậy bằng một chiếc chăn mỏng. Điều càng khiến cho cô giật mình hơn là khi Chu Cẩn Vũ xốc chăn lên, dùng thân hình đè ép lên cô, lại cũng không có mặc quần áo.

Da thịt cực nóng tiếp xúc ở cùng một chỗ làm cho Chu Cẩn Vũ thở dài khoan khoái. Anh đương nhiên biết Hạ Chân Ngọc có chủ ý gì, đơn giản là anh đã nói qua là sẽ không miễn cưỡng cô, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục kéo dài. Chu Cẩn Vũ anh vốn là không có kiên nhẫn cùng phụ nữ chơi trò chơi giằng co như vậy. Cho dù anh quả thật rất thích Hạ Chân Ngọc, nhưng cũng sẽ không để cho cô tiếp tục kéo dài như vậy. Anh đương nhiên sẽ không bắt buộc cô, nhưng nhất thiết cần phải sử dụng một chút thủ đoạn thích hợp. Hơn nữa, Hạ Chân Ngọc đối với anh không phải là không có cảm giác, về điểm này Chu Cẩn Vũ thực sự rõ ràng.

Hạ Chân Ngọc đã có chút tỉnh táo, cô không muốn biết tại sao cô lại cùng Chu Cẩn Vũ lăn lộn ở trên một cái giường, cảm giác của cơ thể nói cho cô biết, cô cùng Chu Cẩn Vũ chưa có phát sinh chuyện gì. Cho nên hiện tại việc khẩn cấp nhất chính là làm cho Chu Cẩn Vũ dừng lại, bởi vì cô bị hôn môi, nên chỉ có thể mơ hồ phát ra chút thanh âm. Chu Cẩn Vũ nghe xong liền rời khỏi môi cô, Hạ Chân Ngọc thở hổn hển, cất giọng nói: "Anh buông ra, anh đã nói là không ép buộc tôi".

Chu Cẩn Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của Hạ Chân Ngọc, bàn tay nắm ở nơi mềm mại của cô hơi chút dùng lực nhéo nhéo, lại cúi đầu xuống dán lên môi cô nói: "Bình thường nhìn em cũng không phải béo, không nghĩ tới dáng người em thật sự là không tệ. Chân Ngọc, anh đương nhiên sẽ không bắt buộc em, hiện tại việc anh cần phải làm là làm cho em cam tâm tình nguyện cho anh".

Nói xong anh không cho Hạ Chân Ngọc có cơ hội mở miệng nữa, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn chặn cái miệng của cô, hung hăng dây dưa môi và lưỡi của cô, bàn tay cũng không ngừng dao động trên thân thể tuyết trắng non mềm của Hạ Chân Ngọc, cảm giác thật là tuyệt vời.

Cuối cùng Hạ Chân Ngọc cũng nhận thức được hôm nay Chu Cẩn Vũ thật sự không muốn buông tha cho cô, liền dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa ngồi dậy. Nhưng mà thân thể sau khi say rượu thực sự không còn chút khí lực nào, ngược lại còn có cảm giác như là ỡm ờ hùa theo Chu Cẩn Vũ. Nghe thấy thanh âm càng lúc càng thở dốc của Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc rõ ràng vẫn không nhúc nhích chỉ im lặng kháng cự lại.

Phát giác Hạ Chân Ngọc tiêu cực chống đối, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, giọng nói có chút mờ ám: "Cô bé ngốc, đàn ông cũng không dễ dàng buông tha như vậy đâu, một lát nữa hãy nói cho anh biết, anh và chồng em người nào tốt hơn. Hửm". Nói xong nở nụ cười ha ha, sau đó lại hôn lên môi Hạ Chân Ngọc một chút, liền bắt đầu thay đổi vị trí, từ cổ Hạ Chân Ngọc dần dần đi xuống, hôn thẳng đến địa phương mềm mại nhô cao làm cho anh không rời ra được.

Hạ Chân Ngọc làm sao từng trải qua chuyện này, cho dù cô đã cùng Lý Nguy rất nhiều lần thử qua, nhưng mà cho tới bây giờ Lý Nguy cũng chưa từng làm qua những thủ đoạn như thế này, hơn nữa cũng không làm cho cô xuất hiện cảm giác khô nóng như vậy. Không biết có phải nguyên nhân là do cô uống quá nhiều rượu hay không, nhưng Hạ Chân Ngọc biết bản thân cô là có cảm giác, đây mới chính là điều làm cho cô cảm thấy sợ hãi, cô vẫn luôn cố gắng bình tĩnh tự kiềm chế, mà hiện tại cô lại không thể khống chế được bản thân mình.

Tại hai khối mềm mại mà anh lưu luyến hôn một thời gian dài, lại khẽ cắn vài cái. Chu Cẩn Vũ tiếp tục hôn xuống phía dưới, Hạ Chân Ngọc rốt cục cũng không gắng gượng được nữa, cô nâng nửa người lên cuống cuồng hô: "Chu Cẩn Vũ, dừng lại ngay, có nghe thấy không, tôi không phải đùa với anh đâu, tôi thực sự tức giận."

Cô hô to một tiếng xong đầu choáng váng mạnh liệt thân thể lại té ngã trở lại, Chu Cẩn Vũ không tiếp tục hôn nữa, lại nhớ tới Hạ Chân Ngọc bên cạnh, toàn bộ thân thể anh đều đang dính sát trên thân thể cô, anh không ngừng cọ xát, vô cùng thân thiết hôn hôn vào lỗ tai của cô rồi cười nói: "Được, anh không hôn, nhìn em nôn nóng kìa, cũng là người đã kết hôn rồi mà vẫn còn thẹn thùng như vậy sao?"

Nói xong cũng không có ở yên một chỗ ôn nhu đụng chạm như vậy, lực đạo ở bàn tay anh cũng lớn dần lên, đầu Hạ Chân Ngọc choáng váng đến mức như não bị căng ra. Cô bị Chu Cẩn Vũ đùa nghịch khiến cho hô hấp dồn dập, thân thể nóng giống như là bị hỏa thiêu, cả người đều là mồ hôi, không thể nói rõ cảm giác khó chịu đó như thế nào. Cuối cùng tay của Chu Cẩn Vũ cũng đã hướng tới nụ hoa của cô, thử thăm dò vuốt ve xoa nhẹ, sau đó chậm rãi đâm vào.


Giọng nói của Hạ Chân Ngọc có chút run rẩy: "Chu Cẩn Vũ, anh có thể buông tha cho tôi được không, tôi cầu xin anh, thật sự tôi không thể cùng anh phát sinh quan hệ, thật sự đó." Ba chữ cuối cùng đang mang theo một chút giọng nghẹn ngào.

Toàn thân Chu Cẩn Vũ như bị kéo căng vì kiềm chế, anh sợ bản thân mình không khống chế được lực đạo sẽ làm tổn thương Hạ Chân Ngọc khi mà cô chưa có chuẩn bị tốt. Nhưng khi nghe thanh âm nhỏ bé cầu khẩn của Hạ Chân Ngọc, anh lại càng thêm hưng phấn, bàn tay còn đang ở phía dưới giúp Hạ Chân Ngọc thả lỏng thân thể, còn bàn tay kia nâng khuôn mặt của cô lên và nói:

"Bé ngoan, anh sẽ không làm tổn thương em, anh cam đoan!" Nói xong lại ôm Hạ Chân Ngọc không ngừng hôn lên môi cô.

Hạ Chân Ngọc ở trước mặt một người đàn ông kinh nghiệm đầy mình như Chu Cẩn Vũ, căn bản không có khả năng chống cự, tuyến phòng ngự cuối cùng cũng bị tan rã. Chu Cẩn Vũ biết Hạ Chân Ngọc đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, anh nhẹ nâng thắt lưng của cô lên đem chính mình đâm vào, lại cảm thấy có sự khác thường, anh vội vàng hít sâu một hơi khống chế chính mình dừng lại.

Cảm giác được động tác của Chu Cẩn Vũ, Hạ Chân Ngọc tuyệt vọng, khi Chu Cẩn Vũ chậm rãi lui về phía sau một chút, rồi lại dùng lực đâm tới, Hạ Chân Ngọc cảm thấy thân thể đau đớn vì bị xé rách, cô vừa khóc vừa hô: "Chu Cẩn Vũ, anh cút đi."

Mặc dù Chu Cẩn Vũ kinh nghiệm phong phú nhưng mà cũng không chống đỡ được tình huống như thế này, trong nháy mắt anh cảm thấy hết sức kinh ngạc, không thể tin được đó lại có thể là lần đầu tiên của Hạ Chân Ngọc. Rất nhanh anh đã kịp phản ứng dừng lại động tác của mình, không dám cử động nữa, anh ôm Hạ Chân Ngọc và liên tục hôn lên môi cô, dỗ dành cô và nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Chân Ngọc, là anh không tốt, anh không biết em chưa từng —— Đừng sợ, ráng chịu một chút, lập tức sẽ không đau như vậy nữa, đừng sợ."

Thời gian bao nhiêu lâu thì có thể không đau nữa, Chu Cẩn Vũ là một người đàn ông thì làm sao có thể biết được, nhưng mà cũng chỉ có thể nói như vậy, chính bản thân anh cũng còn có chút hoảng sợ.

Chu Cẩn Vũ một bên an ủi Hạ Chân Ngọc, một bên tiếp tục yêu thương nhẹ nhàng xoa nắn thân thể cô, để cho cô có thể tiếp tục thả lỏng người ra, bằng không chính anh cũng nhanh chóng không nhịn được. Chờ cho Hạ Chân Ngọc có chút mỏi mệt vì khóc, cũng có chút thích ứng với sự đau đớn này, Chu Cẩn Vũ liền không kiềm chế được bắt đầu chuyển động. Anh vừa động Hạ Chân Ngọc lại kêu đau, nhưng thật sự Chu Cẩn Vũ không có quản được nhiều như vậy, anh có thể chịu được đến lúc này là đã cực kỳ tự chủ rồi.

Ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc, lực đạo của Chu Cẩn Vũ không ngừng gia tăng, khoái cảm như muốn chết đi cũng không ngừng tích tụ, sau đó cuối cùng anh không khống chế được lực đạo ra sức giày vò Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc đau đớn đã có chút chết lặng, người cũng đang ở trong trạng thái nửa hôn mê, nhưng mà vẫn nhỏ giọng nức nở: "Anh mau đứng lên đi, Chu Cẩn Vũ, tôi đau."

Âm thanh mảnh mai rên rỉ này giống như là một loại dược làm cho hưng phấn đánh sâu vào thần kinh yếu ớt của Chu Cẩn Vũ. Anh gần như là ôm lấy Hạ Chân Ngọc mãnh liệt va chạm, cuối cùng anh cũng đã lên đỉnh, khiến cho thể xác và tinh thần cực độ sung sướng trong khoái cảm, Chu Cẩm Vũ gầm nhẹ một tiếng rồi phun ra.

Qua một hồi lâu, Chu Cẩn Vũ buông Hạ Chân Ngọc đã ngủ mê mệt ra, lấy tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của cô, nhìn sắc mặt hồng hào của Hạ Chân Ngọc, khe khẽ cười một tiếng, rồi tự mình độc thoại: "Đây là tình huống gì, Hạ Chân Ngọc, em thật đúng là cho anh một kinh hỉ."

Mặc dù anh đối với quan hệ nam nữ đã rất cởi mở, nhưng lần đầu tiên của Hạ Chân Ngọc lại là cho anh, Chu Cẩn Vũ vẫn là mang theo cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng không thể khống chế dược, đây cũng là bệnh chung của đàn ông.

Anh đứng dậy dùng khăn giấy lau sạch thân thể hai người, rồi lại dùng khăn mặt ấm lau thân thể cho Hạ Chân Ngọc. Sau đó anh bế Hạ Chân Ngọc lên đem drap giường tháo ra, lúc này mới ôm thân thể mềm mại của Hạ Chân Ngọc ngủ thiếp đi.

Ngày mai rất làm cho người ta chờ mong, anh chờ lời giải thích của Hạ Chân Ngọc, mà Hạ Chân Ngọc cũng có thể nhận rõ được một sự thực, Chu Cẩn Vũ anh mới là người đàn ông của cô, người đàn ông duy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top