Chương 5

Trans: Yzhen

"Trên tàu lượn siêu tốc bất giác gọi tên người, đó lần âm thanh rung động nhất mà tôi từng nghe được."

Part 1.

 Khu vui chơi quả nhiên đông đúc như trong dự đoán.

Trên không trung có bong bóng đủ hình dạng đang đung đưa theo gió, trẻ con tay giơ cao chiếc kẹo bông gòn mềm mềm, ngọt ngọt, có tiếng rao hàng ầm ĩ của những người bán hàng, tiếng nói chuyện huyên náo của khách du lịch, còn có hương thơm nức mũi của thức ăn ngập tràn trong không khí.

Từ tàu hải tặc bước xuống, Lưu Vũ chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, lúc chơi tàu hải tặc gió thổi đến thanh mát, thống khoái vô cùng. Thuận theo sự tăng lên của adrenalin* trong cơ thể, những buồn lo vẫn luôn kiềm nén trong trái tim em rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết, theo tiếng la hét mà vất hết ra ngoài.

*adrenalin: theo mình tìm hiểu được đây là một chất được sinh ra khi cơ thể rơi vài cảm giác sợ hãi hay tức giận, nó sẽ khiến nhịp tim tăng nhanh, đồng thời chuẩn bị cảnh giác cho những tình huống nguy hiểm. 

Lưu Vũ cảm thấy cánh tay đang bị nắm lấy của người bên cạnh thấm ướt mồ hôi, em quay sang liếc nhìn Santa, lại thấy mặt anh trắng bệch, chân hình như hơi mềm nhũn, ánh mắt có chút dại ra. Lưu Vũ hơi buồn cười, tay nhẹ nhàng niết vào lòng bàn tay an ủi anh. Santa cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, anh nhìn về phía Lưu Vũ, nhìn khuôn mặt bình thản tự nhiên của Lưu Vũ, nội tâm không thể tin được trên đời này lại có người không sợ tàu hải tặc.

Lưu Vũ ngẩn đầu nhìn bầu trời, xám xịt một mảnh.

"Đi thôi, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi. Đúng rồi, Santa anh có đói không? Có muốn ăn gì không" Lưu Vũ nắm tay Santa nhảy nhót tung tăng ở phía trước, ríu rít giống như một chú chim sẻ nhỏ, vui vẻ đến mức mắt cũng híp cả lại. 

Tàu lượn siêu tốc! ? Santa chấn kinh mở to mắt, vốn muốn tìm lý do để lãng sang chuyện khác, nhưng lúc anh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ đợi của Lưu Vũ, những suy nghĩ đã tính toán trong đầu bắt đầu đấu tranh kịch liệt. Anh nghe thấy tiếng kêu gào mà không khống chế được rùng mình, nhưng anh lại chẳng nhẫn tâm khiến Lưu Vũ thất vọng, những lời nói vốn đã được sắp xếp cẩn thận đột nhiên khó mà mở lời nói ra được, chỉ có thể đem nó âm thầm nuốt ngược vào trong bụng, mở miệng chỉ thừa lại một câu "Anh không đói"

"Nhưng mà em đói rồi...em muốn ăn kem" Lưu Vũ có hơi hơi đứng dậy, ánh mắt ủy ủy khuất khuất, khóe miệng chu chu, môi châu hồng mịn nhìn vào vô cùng hấp dẫn, một ngón tay em chỉ về hướng xe kem bên cạnh. 

Santa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tay phủ lên đầu Lưu Vũ xoa loạn xạ hai cái "Anh đi mua cho em." 

Lưu Vũ sau khi xác định Santa đã đi xa mới tìm đến một góc khuất, kéo vành mũ thấp xuống mặt đối diện với bức tường, mở điện thoại gọi đến một dãy số.

"Anh, chuyện đó xử lý thế nào rồi? Còn khoảng bao lâu nữa?"

"Một tháng..." Lưu Vũ chau mày "Có thể nhanh hơn nữa được không, làm phiền rồi. Ừ, được, em biết rồi."

Sau khi Lưu Vũ tắt điện thoại, đầu mày nhíu chặt xuất thần nghĩ đến chuyện gì đó. Ước lượng thời gian Santa xếp hàng chắc cũng sắp quay về , em lập tức đổi sang trạng thái thoải mái như lúc nãy đi về hướng Santa. 

Part 2.

Lưu Vũ nhận lấy kem Santa đưa, chiếc lưỡi phấn hồng vươn ra liếm một ngụm kem, ây, quả nhiên là vị dâu. Santa nhìn Lưu Vũ ăn kem, động tác đầu lưỡi liếm qua khóe môi khiến nội tâm anh tựa hồ bị đốt lên một ngọn lửa, hạ thấp thân người, cũng liếm một cái vào đúng vị trí Lưu Vũ vừa mới ăn qua, nhìn vẻ mặt trợn mắt kinh ngạc của Lưu Vũ, khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện  tâm tình vui vẻ. 

 "Quả thật rất ngọt."

Lưu Vũ cảm thấy đầu mình như đang bốc hỏa, không cần nghĩ cũng biết mặt mình hiện tại nhất định là đã đỏ rực. Em quay đầu đi không dám nhìn Santa nữa, nhanh chân bước đi, mãnh nam tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân ngại ngùng.

Khi Lưu Vũ và Santa được nhân viên thắt xong dây an toàn, Lưu Vũ lúc này ngồi bên phải Santa, nhắm mắt run đùi đắc ý mà lầm bầm tiểu khúc, độ cong khóe miệng vạch trần tâm tình hưng phấn của em. Mà Santa bên kia trạng thái vô cùng không tốt, hai tay anh nắm chặt lấy tay vịn, miệng hơi hơi mím lại, trán toát một mảnh mồ hôi lạnh. 

Lưu Vũ cũng nhận ra sự bất an của Santa,em mỉm cười đưa tay phủ lên bàn tay đang nắm chặt tay vịn của anh, dịu dàng vỗ vỗ mấy cái sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt. Santa cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ mu bàn tay, trái tim thình thịch thình thịch như muốn bay ra ngoài, Santa lật ngược tay nắm chặt lấy tay Lưu Vũ mười ngón đan chặt vào nhau, còn cố ý hướng về phía Lưu Vũ nháy nháy mắt.

Giây phút này Lưu Vũ cảm thấy con đường dài nhất em từng đi chính là con đường có Santa. 

Tàu lượn bắt đầu di chuyển chậm rãi, lúc bắt đầu tốc độ rất chậm, sau đó từ từ tăng nhanh, cực kỳ giống tình yêu dần dần nóng bỏng của họ bốn năm trước, họ dưới ánh đèn sân khấu lén lút yêu đương, khi tình cảm thăng cấp đến nhiệt độ cao nhất, tàu lượn cuối cùng đến ngay điểm cao nhất, rồi dừng lại. 

Tiếp đó, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt bao phủ Lưu Vũ và Santa. Quá trình tàu lượn cấp tốc rơi xuống khiến Lưu Vũ không ngừng nghĩ đến năm đó lúc họ rơi xuống vách núi, thật ra chọn lựa ngồi tàu lượn siêu tốc cũng là do em có tâm tư của riêng mình, em hi vọng Santa có thể nhớ lại tất cả hồi ức trước kia của bọn họ.

Nhưng đến lúc này, trong khoảng khắc khi tàu lượn rơi xuống, Lưu Vũ chỉ cảm thấy bàn tay đang bị nắm chặt truyền đến sức mạnh cùng dịu dàng, và cả cái tên bị Santa hét đến phá âm

"Lưu Vũ---------------aaaaaaaa--------"

Lưu Vũ từ trước đến nay không hề sợ ngồi tàu lượn siêu tốc, nhưng lúc này, em sợ rồi. Em sợ giống như tại vách núi kia, em sẽ lại đánh mất đi người em yêu, em sợ người em yêu từng mất rồi có lại được sẽ lại lần nữa rời xa em. Em nắm chặt lấy tay Santa, nắm chặt vô cùng. Mượn tiếng la hét cùng tạp âm xung quanh, lần này không phải bên bờ biển, trên tàu lượn siêu tốc ở khu vui chơi, lần đầu tiên em nhìn thẳng Santa chính thức bày tỏ với anh

"Santa-----em-----thích anh-------" Lưu Vũ gân cổ hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhuộm đỏ rực. Santa nghe thấy Lưu Vũ tỏ tình với mình hoảng hốt quay phất đầu qua nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ, quên luôn gào thét, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lưu Vũ mỉm cười hơi hơi nghiêng ngả đầu.

Tàu lượn siêu tốc lại lần nữa đến vị trí cao nhất. 

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng gió thổi qua đôi gò má, đây là sự yên tĩnh trước phong ba bão táp. Santa nhìn chăm chú vào mắt Lưu Vũ, ánh mắt anh ảm đảm không rõ, ngay sau đó, anh một tay kéo lấy cổ áo Lưu Vũ, mạnh mẽ ép sát hôn lấy đôi môi thanh tú hồng nhuận ấy. 

Người người đều cho rằng nên ở nơi đỉnh nhất của vòng quay hôn nhau, anh cứ không đấy, anh muốn cùng em trên tàu lượn siêu tốc tại nơi cao nhất hôn môi, khiến những tiếng gào thét ngay sau đó sẽ biến thành tiếng kêu tan nát vụng vỡ.

Trong khoảng khắc Santa hôn Lưu Vũ, mưa từ trên trời rơi xuống như trút nước. Ở trung tâm thành phố, bọn họ phảng phất lại nghe thấy âm thanh của sóng biển. 

Tàu lượn cấp tốc rơi thẳng xuống, người người la hét xung quanh, Santa và Lưu Vũ lại chẳng nghe thấy gì nữa. Bởi vì lúc này, bọn họ chỉ có thể cảm nhận được tiếng hít thở của đối phương, cách lớp áo mỏng đã bị thấm ướt lạnh lẽo nghe thấy tần số nhịp đập của trái tim. Cùng với xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng truyền đến từ đôi môi. 

Lưu Vũ bị Santa đột nhiên hôn lên ánh mắt hàm chứa mê ly, khuôn mặt hồng hồng,  hàn mi vẫn còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt . Lúc hai người buông nhau ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc làm tai Lưu Vũ như muốn nhỏ máu. Santa như vừa thưởng thức được một bữa ăn thịnh soạn, híp mắt hồi tưởng lại mùi vị của Lưu Vũ, đầu lưỡi vươn ra liếm một vòng lên khóe miệng, giống như một con sói đầy tính xâm lược. 

Lưu Vũ mắng chửi trong lòng, đây rõ ràng là một con sói lớn, cớ sao ngày thường cứ như một chú cún bự, nhõng nhẽo còn hơn cả em nữa.

Hai người bị mưa xối đến ướt đẫm toàn thân, quần áo dính sát vào da thịt có chút lạnh lẽo. Nhưng hai người yêu nhau vừa hôn nhau xong trong nội tâm vẫn còn một mảnh nóng rực, mưa cũng không dập tắt được ngọn lửa trong lòng bọn họ, bàn tay hai người vẫn luôn mười ngón đan vào nhau, từ lúc tàu lượn khởi động đến lúc ngừng lại bọn vẫn chẳng chịu buông nhau ra.  

Vậy thì cứ cùng nhau xuống đi, đừng quay đầu lại nữa.   

Part 3.

Xuống tàu lượn siêu tốc, chân của Lưu Vũ hơi mềm. Không phải vì sợ hãi đến đứng không vững, mà là do bị hôn đến không còn sức lực. Em giả vờ tức giận, không nặng không nhẹ huých Santa, Santa lập tức biết ý theo kiểu bế công chúa bế em lên, gấp gấp gáp gáp tìm chỗ trú mưa, nếu không nhanh lên bảo bối bà xã của anh sẽ bị ốm mất.

Bọn họ trốn vào một tiệm cà phê, người trong tiệm đại đa số đều là người lâm thời đến trú mưa. Nhìn thấy hai người bọn họ từ đầu đến chân đều đang nhỏ nước, người phục vụ tốt bụng đưa qua cho mỗi người một cái khăn lông. Santa sau khi nói cám ơn nhận lấy khăn lông trước tiên tỉ mỉ lau người cho Lưu Vũ, đem mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước của Lưu Vũ lau khô, sau đó cởi áo ngoài của anh khoác lên người Lưu Vũ. Lưu Vũ hơi hơi vùng vẫy muốn đem áo khoác khoác lại lên người anh, Santa không nặng không nhẹ liếc em một cái "Không cho phép không ngoan, mặc đi nào" sau đó mới mới qua loa lau cho chính mình. 

Hai người gọi cà phê uống cho ấm người, trên cốc cà phê vẫn còn đọng lại làn hơi nóng mờ ảo. Lưu Vũ nhớ lại chuyện lúc nãy hai người điên cuồng hôi môi cảm thấy đầu của bản thân hình như muốn bốc hỏa, cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt Santa. 

Santa cảm thấy rất oan ức, không phải hôm qua Lưu Vũ nói muốn học nắm tay, học ôm ấp, học hôn môi sao, anh cũng đâu có làm sai. Cún bự uất ức. 

Lưu Vũ biểu thị, anh như vậy cũng tiến triển quá nhanh rồi đi, haiz...

Màn hình lớn trong tiệm cà phê đang phát một bộ điện ảnh đen trắng kinh điển <Roman Holiday> , Santa nhìn theo ánh mắt Lưu Vũ nhìn qua đó, phim đang chiếu đến phân cảnh nữ chính cùng nam chính đang vui vẻ dạo phố. 

Lưu Vũ âm thầm cảm khái một câu

"Nếu như có thể mãi mãi vui vẻ như vậy thì tốt rồi" 

Santa vừa muốn mở lời, chính tại lúc này, điện thoại của Lưu Vũ đột ngột reo lên.

Lưu Vũ nhấc máy, "Alo, được, tôi biết rồi, tôi chút nữa sẽ qua đó" cúp điện thoại, thần sắc của em có chút nghiêm trọng. 

 Ánh mắt Lưu Vũ nhìn về hướng Santa mang theo chút áy náy, "Xin lỗi, công việc của em có chút việc gấp, không thể tiếp tục cùng anh chơi khu vui chơi nữa." 

 Santa lắc đầu không vấn đề gì, cầm lấy chìa khóa xe.

"Đi thôi nào, em đến công ty đúng không? Anh đưa em đi"

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top