Chương 66
Lần đầu tiên mình tỉnh, xung quanh là một màu trắng. Có rất nhiều người nhưng Yuri ở gần mình nhất, chỉ kịp hỏi con sao rồi.
Yuri nói mọi thứ ổn, vợ thở phào yên tâm lắm, sau đó mệt quá lại thiêm thiếp mất.
Lần thứ hai mở mắt thì đã ở nhà, thấy đèn ngủ lờ mờ, bên ngoài cũng có vẻ tôi tối, không gian thì tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng kim đồng hồ chạy, có thể là nửa đêm rồi.
Hơi cựa người, lại vướng cánh tay ai đó đang ôm chặt. Ngước lên thấy khuôn mặt Yuri xơ xác phờ phạc đến khổ.
-"Yul..."
Chẳng biết người ta đang nghĩ gì nữa, nghe mình gọi Yuri mới khẽ giật mình, ánh mắt vui vẻ hẳn, tay áp lên mặt lên trán mình kiểm tra qua, giọng nói lắp bắp thấy lạ.
-"Sao rồi em...khó chịu ở đâu..."
-"Không, em khoẻ mà."
-"Ừ, tốt rồi, tốt quá rồi."
Yuri gặp ác mộng à, cứ tội tội kiểu gì ý?
-"Ăn chút gì nhé."
Mình thì mồm miệng nhạt thếch ý, nếu bình thường ra là mệt mỏi muốn ngủ luôn, nhưng giờ đâu phải có một mình, phải nghĩ cho bé nữa nên bảo Yuri thế cũng được.
-"Lấy thức ăn còn trong tủ lạnh hâm ấm lên cho em là được rồi, không phải nấu đâu."
-"Ừ."
Quan trọng là có cái nuốt vào bụng để con đủ chất thôi chứ giờ ăn gì cũng thấy như nhau cả mà.
Lúc Yuri đi mình theo phản xạ đưa tay xuống thăm con chút.
Lạ vậy?
Con không lớn thêm được chút nào à?
Mẹ lo quá, mẹ nhoài dậy bật đèn lớn, mẹ nhìn rõ bụng mẹ.
Bé đi đâu rồi?
Bé sút cân thôi phải không? Nói với mẹ là bé gầy đi, nói với mẹ đi. Bé không nói cũng được, bé chỉ cần hạnh hoẹ mẹ như xưa, cho mẹ chút linh cảm thôi, được chứ?
Mình phát hoảng, cơ thể lạnh toát run cầm cập, đầu óc trống rỗng theo. Nước mắt, cũng chẳng hiểu sao cứ chảy dài.
Yuri đứng trước mặt từ bao giờ, mình biết, mình biết là chuyện chẳng lành, mà mình vẫn cứ ôm chút hi vọng nhỏ nhoi. Mình kéo áo Yuri xin xỏ.
-"Yul ơi đưa mẹ con em đi khám đi, bé nhà mình, bé bị suy dinh dưỡng rồi Yul ạ..."
Người này, hình như hơi run rẩy thì phải.
-"Ăn chút rồi ngủ mai Yul đưa đi..."
Không khí u uất lắm, mình nằng nặc không chịu mà Yuri vẫn kiên nhẫn dỗ dành.
-"Yul không quan tâm tới con gì cả, không nhờ Yul nữa, em xuống bảo mẹ."
Vợ gào vợ thét mặc vợ, Yuri chỉ lặng lẽ siết chặt.
-"Có gì chứ, Yul sợ gì chứ, bé mất rồi phải không?"
Mình nín thở chờ đợi, khó khăn lắm Yuri mới gật đầu. Cái gật đầu của Yuri, như dội gáo nước lạnh vào mình vậy.
Kinh ngạc đến sững sờ.
Còn nhỏ, còn nhỏ vậy mà.
Suốt đêm ấy mình không sao ngủ nổi, xót con quặn thắt ruột gan, mà rõ ràng, rõ ràng có cái gì đó không đúng.
Mãi tới tờ mờ sáng mới nhớ ra.
Uất.
Nghẹn.
Chẳng kịp nghĩ nhiều nữa, điên tiết lao đi tìm nó tính sổ.
-"Yoo Jin, con chó mày ra đây."
-"Con khốn nạn kia..."
-"Cô Sica ơi cô Yoo Jin đi tập rồi."
Được, tưởng đi tập thể dục mà thoát được à? Đợt này không giết mày không phải là tao nữa Yoo Jin ạ.
Hùng hùng hổ hổ chạy xuống tầng một, tiếc là chưa kịp mở cửa đã bị ai đó giữ lại, khẩn khoản nói thương mình, khẩn khoản bảo mình bình tĩnh.
-"Yul ơi, con mình chết oan, là con Yoo Jin và mẹ chồng nó đẩy em..."
-"Lên nhà với Yul."
-"Không được, em phải đòi lại công bằng cho con..."
-"Sica, xin em..."
Hai đứa mình giằng co một hồi thì ba mẹ cùng vợ chồng nó cũng vừa hay đi chạy về. Đây rồi, ba mặt một lời, xem nó chối đằng trời.
-------------------------
Sai lầm của mình, là đánh giá lũ cờ hó quá thấp.
Họp gia đình.
Cả ba mẹ thằng DongWook cũng qua, bà ấy và con Yoo Jin, một mực cho rằng mình vu khống.
Chúng còn lý luận con Sun Mi trốn đi lâu rồi, chưa từng gặp.
Tất cả giúp việc trong nhà về phe nó, nói buổi hôm ấy không hề thấy cô Yoo Jin về nhà, chính bác Han, người làm cao tuổi nhất của cái gia đình này, dũng cảm đứng ra làm chứng.
-"Hôm ấy tôi vừa mang nước cam lên thì cô Sica tỉnh giấc, chính mắt tôi trông thấy cô ấy choáng rồi vấp ngất xỉu, nhưng khoảng cách xa quá tôi không kịp đỡ..."
Mịa kiếp cái bà già này.
Già khắm khú mà bịa chuyện không chớp mắt thế.
Nhục nữa là mẹ Yumi kéo mình ôm ôm vỗ về an ủi.
-"Sica à, mẹ thương lắm, chỉ có điều, hôm đó Yoo Jin và mẹ DongWook đi spa với mẹ, hai người còn nằm tắm trắng ở phòng cạnh phòng mẹ..."
Chỉ là nằm cạnh phòng thôi mà? Họ lẻn ra lúc nào mẹ cũng đâu có biết được?
Mình đòi gọi nhân viên spa đến hỏi.
Họ đến rồi, lại càng thêm chứng cứ chống lại mình.
-"Được chưa Sica? Bỏ cái tật vu oan giáo hoạ cho người khác đi."
-"Cái loại vô học này."
-"Mày nên vào viện lại hoặc ứng tuyển làm biên kịch ấy."
Mấy người xỉa xói, ba chồng mình hắng giọng.
-"Nó mới mất con, bọn mày ít lời đi một chút."
Bọn chúng nói thế nào, mình đíu quan tâm.
Quan trọng nhất là, ngày hôm nay, không một ai tin mình.
Kể từ ba mẹ ruột tới anh chị em bạn bè, ai cũng nghĩ mình quá đau lòng đâm ra hoang tưởng.
Yuri, cả thế giới có bỏ rơi cũng được, chỉ cần Yuri nghe mình thôi.
Nhưng không!!!
Yuri nói Yuri tin mình, đó chỉ là lời nói an ủi thôi, nếu Yuri thực sự tin thì chẳng bao giờ để yên cho lũ cờ hó nhởn nhơ như vậy.
Một người học Toán, hẳn là lý trí hơn một con bán bánh rồi. Sự việc rành rành ra thế, hẳn chỉ có thể phán xét dựa trên nhân chứng sống, trong đó có mẹ Yumi.
Nực cười nhất là ba mẹ mình còn gọi lên hỏi Yuri, lo lắng mình bị tái bệnh, hỏi có cần đưa vào khoa thần kinh một lần nữa không?
Mình biết, nếu đặt mình là Yuri mình cũng không tin đâu, hơn ai hết, Yuri chính là người chứng kiến khoảng thời gian mình đau đớn cùng cực sinh ra rồ dại, nói năng lảm nhảm.
Vậy đó, tiền sử là một con điên nó khổ như thế đấy!
Được rồi, giờ chỉ có một thân một mình. Nhưng chẳng sao cả, dù thế nào mình cũng sẽ chiến đấu tới cùng.
Mình tìm cái thằng chịu trách nhiệm với hệ thống camera trong nhà. Tất nhiên các phòng ngủ không có lắp máy quay, nhưng cầu thang, ngoài ngõ đều có, như vậy là đủ rồi.
Nó gõ gõ cái gì loằng ngoằng lắm, vài lớp mật khẩu mới vào xem được, mà chỉ đồng ý cho xem thôi chứ cấm được mang đi, thật hay ho, xem cả đoạn video sắc nét mà đúng tầm buổi sáng hôm ấy chẳng ai về nhà cả, cứ như có ma can thiệp vậy.
Nói đùa con Yoo Jin chẳng khôn tới mức này đâu, chắc chắn có người chống lưng cho nó, là ai thì còn phải bàn à?
Đã cố tình làm giả thế này thì mình tài thánh cũng chẳng trộm để mang đi phân tích được. Mà có phân tích thì giỏi lắm là kết luận được cảnh quay không thật chứ vẫn không có bằng chứng hai người đó về nhà hại mình.
Đắng.
Mình tìm cách mua chuộc lại người giúp việc, rút rất nhiều tiền, thuyết phục bọn nó gần lung lay rồi, không ngờ từ phía sau nghe tiếng quát tới điếng người.
-"Sica!"
Yuri sững sờ lắm, như kiểu mình ác độc rắp tâm hại người ý. Mình chẳng làm gì sai cả, chẳng có gì phải sợ.
Yuri không nói gì nữa, chỉ kéo vợ về phòng, cũng không mắng mỏ hay đả động gì chuyện cũ, nhưng mình tức.
Con Sun Mi thì không tìm được, con Yoo Jin thì nhởn nhơ vì có ba che chở.
Mình xót con, mình buồn Yuri.
Mình hận.
Mình phát rồ lên vì éo xử được mấy đứa hãm hại con mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top