Chương 49
Dạo này không có người yêu mình cũng chẳng buồn nấu cơm nữa, sáng trưa tối mỗi bữa ăn tạm cái bánh. Ăn cũng không thấy ngon ý chứ, mồm miệng nhạt thếch.
Buổi tối về mới là lúc buồn nhất, nhà cửa lạnh lẽo, trống trải. Mình còn chẳng dám ngủ phòng trong vì cảm thấy cái giường nó quá rộng, toàn mang chăn gối ra sofa xem phim rồi nghỉ luôn ở đây, lăn qua lộn lại cứ phải tới tầm một hai giờ sáng mới ngủ được.
Hôm nay không hiểu sao mà ba giờ rồi mắt còn thao láo ý, đành phải lấy chút rượu uống xem có xả được tý stress nào không. Nghĩ mà tủi, mới ngày nào còn oằn ẹo trong lòng ai đó nũng nịu mè nheo, giờ ngồi thu lu một góc như cún, cô đơn thế là cùng.
Đã vậy tivi lại còn phát mấy cái bài tình ca buồn, đờ mờ, nẫu hết cả ruột.
Ai đó còn yêu mình không? Còn thương mình không? Hay là nếm thử trái lạ sung sướng quá, quên mất con người yêu này rồi?
Có nhớ mình chút nào không?
Chẳng biết do tâm trạng hay do rượu nữa, tự dưng dở hơi với điện thoại, ấn số đầu tiên trong danh bạ, không ngờ người ta nhấc máy nhanh thế, cứ như tổng đài chỉ ngồi chực điện thoại ấy.
-"Giáo sư, rốt cuộc giáo sư muốn sao?"
-"Em uống rượu?"
Giọng mình lè nhè đến thế rồi ư?
-"Muốn chia tay chứ gì? Được rồi, viết đơn xin chia tay đi, ngày mai mang ra quán tôi kí, rồi tôi giải phóng cho Yul."
-"Em đang ở đâu?"
-"Viết nắn nót sạch đẹp vào, lý do phải chính đáng, hiểu chưa?"
...
Mịa cái người này, khinh nhau đến thế là cùng, đang nói chuyện mà dám cúp máy chứ. Láo thật.
Chắc chán mình quá rồi đây mà. Đời sầu vãi, mình có đến nông nỗi nào đâu mà sao chẳng cuộc tình nào được êm đẹp thế?
Trằn trọc mãi, đầu đau như búa bổ nên đành dậy tìm lọ thuốc ngủ, không dùng cách này chắc mình chết mất, căng thẳng lắm. Thuốc thì mua từ đợt điên lần trước, đâm ra ngả màu gần hết rồi, không dám uống bừa nên mình phải dốc ra bàn để tìm viên nào chưa hỏng.
Thế nào mà đang căng mắt lên bới thì có người chạy sộc vào, hất hết đống thuốc xuống đất, giữ chặt tay mình, giọng run run.
-"Sica...em...em nuốt mấy viên rồi?"
Đã uống được viên éo nào đâu, nhờ phúc của giáo sư cả đấy.
-"Em uống viên nào chưa?"
Tự dưng Yuri quát to lắm, mình đơ một lúc mới hiểu ra vấn đề, có người suy nghĩ lệch lạc nha, cũng hay, cho hiểu lầm luôn một thể.
-"Hình như là mười chín, mà không phải, hai mươi...mà chẳng nhớ rõ, sao?"
-"Đi viện."
Yuri kéo mình, nhất định lôi đi, đau lắm. Mình bực, dùng dằng quát lại.
-"Yul không buông tôi cắn lưỡi luôn bây giờ, khỏi viện viếc gì cả... Yul đâu có cần tôi nữa, quan tâm gì lắm chuyện?"
Vẫn may lần nào sài chiêu này cũng hiệu quả, người ta phải xuống nước nhượng bộ năn nỉ, trông mặt tội nghiệp lắm ý.
-"Xin em đấy...Yul không cần em thì cần ai?"
Lời ấy nói ra, lòng mình mềm mềm đi một chút, mà xong kiểu ức chế tích tụ bao ngày dâng trào hết lên, tủi thân nức nở.
-"Hơn một tháng, nói không thèm nói, chạm không thèm chạm, đồ cũng dọn về bên kia rồi, rõ là Yul không cần còn gì? Hứa này hứa nọ xong rốt cuộc vẫn chán ghét bỏ mặc nhau..."
Hoàn toàn là lời thật lòng ấm ức của mình, có câu bổ sung sau thì hơi mang tính chất làm màu.
-"Thôi để tôi chết đi cho Yul nhẹ nợ."
Mình nói xong rồi ra vẻ oan khuất tủi khổ lắm, gào khóc la hét ầm ĩ. Người yêu bị doạ phát hoảng, cuống quít hết cả.
-"Không phải thế, em bình tĩnh...cả đời Yul, chưa bao giờ hối hận đến vậy, thậm chí đêm nào Yul cũng gặp ác mộng, mơ thấy ngày hôm đó em ngã trước mặt Yul, rồi em không bao giờ tỉnh lại nữa...Yul...thực sự rất sợ...Yul nhớ em phát điên, nhưng Yul lại ghê tởm chính mình ...đến chạm vào em Yul cũng thấy mình không đủ tư cách...Yul bỏ em thì cuộc đời Yul đâu còn gì nữa...nghe Yul...tới bệnh viện..."
Khi chưa hiểu người ta, hờn dỗi trách móc đủ thể loại. Đến khi hiểu rồi, trái tim thổn thức khôn nguôi, xúc động lắm, nước mắt trào ra liên tục, giọng nói cũng nghẹn đi.
-"Em đùa đấy, em chưa uống viên nào cả."
Ai đó vẫn có vẻ chưa tin, còn lo lắng lắm, mình nắm tay Yuri, trấn tĩnh.
-"Em thề, em mà nốc tần ấy thì giờ còn nhơn nhơn được à?"
Yuri thở phào, cả người tựa vào sofa như trút được gánh nặng. Yuri hiền thật, bị trêu như vậy mà không giận. Nhìn Yuri gầy đi, tự dưng mình thương người ta, xót hết cả ruột, đành mở lời.
Mình bảo, mình không để ý chuyện đó nữa, mình thương Yuri, không bao giờ thấy ghê tởm Yuri cả. Người yêu quay sang, nhìn mình lâu lắm, khoé mắt ươn ướt. Mãi sau Yuri hỏi, có thể nào ôm mình được không? Nói thì hơi thẹn nên mình chỉ gật đầu thôi.
Người ta vòng tay qua, nhấc hẳn mình lên đặt trong lòng, khẽ đặt một nụ hôn trên trán. Cảm giác lực tay Yuri siết càng lúc càng chặt, như kiểu muốn nghiền mình tan nát vậy, mà mình chẳng thấy đau đâu, chỉ thấy ngọt ngào thôi, rồi cũng nép sát vào lồng ngực ấy, lâu lắm mới được ngửi mùi thơm này, nhớ ơi là nhớ.
Yêu Yuri nhiều quá mất rồi, yêu phát nghiện luôn ý chứ, biết là sau này còn nhiều khó khăn, có thể sẽ mệt mỏi, nhưng chỉ cần Yuri không chán ghét, mình sẽ nhất định kiên cường mà giữ Yuri tới cùng.
------------------------
Có cái người này bên cạnh đúng là thoải mái dễ chịu thế chứ nị, tha hồ chui rúc, ngủ say sưa tít mít luôn. Đến khi nghe ai đó kêu tên mình mới bừng tỉnh.
Quay sang, Yuri vẫn nhắm mắt mà, chắc mình mơ. Thôi ngủ tiếp.
-"Sica...xin em..."
-"Sica..."
Ơ hay, lạ thế nhờ? Chẳng hiểu gì sất.
Vài lần như thế thì mình tỉnh hẳn, phát hiện ra người yêu gặp ác mộng, khổ thân. Mình khẽ lay Yuri.
-"Em đây."
-"Đừng...em...tỉnh lại đi em..."
-"Em đây mà, em thương..."
-"Sica..."
-"Sica..."
...
"...thậm chí đêm nào Yul cũng gặp ác mộng, mơ thấy ngày hôm đó em ngã trước mặt Yul, rồi em không bao giờ tỉnh lại nữa..."
Trời đất, đừng có bảo người yêu mơ thấy mình chết nhé? Mình gọi mãi, vỗ mãi mà Yuri cứ như vậy, hai hàng lông mày nhíu lại rất căng thẳng, mồ hôi trên trán ứa ra liên tục, miệng thì không ngừng gọi mình, mỗi lúc một thảm thiết.
Xót Yuri phát khóc, chẳng biết làm gì ngoài bắt chước lại cách Yuri chăm mình ngày trước, kéo Yuri vào lòng, tay xoa lưng đều đều, đặt môi mình miết lên môi người ta.
Một lúc sau thì thấy hơi đau, ai đó tỉnh rồi, đang xấu tính cắn nhá. Yuri hôn mình, từ mi mắt tới chóp mũi, hết vành tai lại chuyển sang hai má, rồi cuối cùng dừng lại ở môi, mãnh liệt nhiệt tình, hại mình thở cũng không nổi, cả người tê dại choáng váng.
Mãi mới được tha, người yêu hơi nhổm dậy, hai tay gắt gao ôm eo, mặt úp vào hõm vai mình, thở ra nhẹ nhõm.
-"May quá!"
Mình vuốt vuốt tóc Yuri, dịu dàng hỏi.
-"Sao may?"
-"May mà em còn sống."
Nghe người ta nói mà trống ngực mình đánh thình thịch. Trời đất ạ, trên đời có người dễ thương hơn được không? Cưng muốn chớt luôn. Nguy thật, đột nhiên muốn ăn thịt giáo sư thế cơ chứ, tội lỗi, tội lỗi quá!
Mình cầm tay Yuri cắn hờ, rồi lại hôn lên vành tai Yuri, cảm xúc dạt dào mênh mang lắm. Trưa đến nấu cho Yuri bát cháo, chiều cũng đi dạo linh tinh, sang tối hôm sau thì Yuri không gặp ác mộng nữa.
...
Rốt cuộc, cái chuyện đó lại khiến cho tình cảm của mình với giáo sư keo sơn gắn bó, ngày một thắm thiết. Nếu Sun Mi biết, không hiểu nó có ức sặc máu không nữa?
Lại nói tới con hồ ly, nó xin nghỉ ở Viện Toán, biến mất không dấu tích. Không gào thét, không đòi hỏi, không bắt chịu trách nhiệm, cao thượng đến thế là cùng.
Nhưng mà kể được như người ta, ví dụ như bọn đàn em của mình đi, chơi bời lêu lổng có số có má, tình một đêm bình thường như cân đường hộp sữa thì có phải tốt không?
Mọi việc, cũng cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua.
Khổ nỗi, Yuri nhà mình, động vật quý hiếm của thế kỉ 21, đến ăn cơm trước kẻng với người yêu còn thấy tội lỗi nữa là xâm phạm học trò? Thi thoảng thấy Yuri buồn, mình biết mà, không cảm thấy gì thì đã không phải là giáo sư.
Nói chung mình cũng không tin là dễ dàng đến vậy, chỉ là không biết lúc nào nó xuất chiêu thôi.
Có chút hồi hộp tò mò ra phết. Cuối cùng, một ngày đẹp trời cũng nhận được tin sốc.
Bạn Sun Mi cắt cổ tay tự tử.
Khá khen cho tinh thần dũng cảm của bạn.
Rất tiếc, mệnh bạn lớn, khi mình và Yuri đến nơi thì nghe bác sĩ bảo may mà người nhà đưa tới kịp thời nên giờ đã thoát khỏi cơn nguy kịch, mẹ con bình an. Chỉ Yuri vào thăm trò cưng thôi, mình đứng ngoài cửa.
-"giáo sư...sao lại tới đây?"
Yếu ớt lắm.
-"Bạn thấy thế nào rồi? Sao lại dại dột vậy?"
-"Giáo sư...hai đứa...là con của giáo sư..."
Yuri trầm ngâm không nói gì, mình thì đúng là choáng. Nói thật thời gian qua, dự trù đủ thứ, kể cả tình huống nó có thai cũng nghĩ tới, nhưng quả thực có những sự việc, vượt quá cả sức tưởng tưởng của con người.
Song thai, phúc khí lớn thật!
Giá kể nó là con điếm nào đó, có khi mình còn chút hi vọng. Mà nó là Sun Mi, một con nổi tiếng giữ mình, nổi tiếng cẩn thận. Thời đại công nghệ, xét nghiệm ADN ngày càng phổ biến, muốn giấu cũng đâu có dễ.
Mình tin, chỉ khi chắc chắn một trăm phần trăm là con Yuri nó mới dám bày ra trò này.
-"Em...bao nhiêu lần em định bỏ con, mà không nỡ, hàng đêm em sống trong tuyệt vọng...hai con cứ lớn dần...em biết giáo sư thương Sica, em không muốn làm người thứ ba, em lại càng không muốn sinh con ra chịu tổn thương...rồi cuối cùng...em nghĩ rằng em và con nên cùng rời khỏi thế giới này...đấy là cách tốt nhất..."
Bạn ấy khóc lóc nức nở.
Cảm động sởn gai ốc, trên đời sao lại có người phụ nữ nhân hậu tuyệt vời thế cơ chứ?
Đúng lúc đó, mẹ bạn từ đâu bước tới, bảo muốn nói chuyện với mình, cũng lại một màn nước mắt nước mũi giàn dụa.
-"Sica à, dì nghe qua chuyện rồi, con và Sun Mi chơi thân, trước giờ dì luôn coi con như con gái, con cũng biết ba Sun Mi cực nghiêm, ông ấy mà biết chuyện này chắc giết con bé mất."
Chưa kịp phản ứng thì dì đã quỳ xuống trước mặt mình.
-"Thôi coi như dì xin con, con buông tay đi, hai đứa nhỏ đáng thương lắm, rồi cái tội chửa hoang, làm sao ngẩng mặt được với thiên hạ, dì cũng có mỗi nó là con một thôi, nó xảy ra cơ sự gì dì sống không nổi mất."
Dì biết thương con dì, chả nhẽ ba mẹ mình không xót mình? Nó mang tội chửa hoang thì đã sao? So với việc người đàn ông ấy, đã trở thành sinh mạng của mình, bên nào nặng hơn?
-"Dì đứng lên đã."
Người yêu ra đây từ lúc nào không biết nữa, giọng trầm trầm. Yuri đỡ mẹ Sun Mi ngồi lên hàng ghế nhựa ngoài hành lang bệnh viện rồi lễ phép nói có chuyện muốn thưa.
Mình gạt nước mắt, quay đi. Phía xa xa thấy bóng dáng mấy người, hình như ba mẹ Yuri, cả vợ chồng con Yoo Jin thì phải. Sắp tới không biết còn xảy ra chuyện gì nữa?
Đó là một ngày, mình biết người mình thương nhất, sắp được làm appa, mà mình, lại không phải là umma.
Đó là một ngày, có người phụ nữ trung niên quỳ dưới chân, van xin mình thương lấy con bà ấy.
Một ngày, vẫn biết có khả năng sẽ xảy ra, cớ sao đau đớn, nhức nhối đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top