Chương 28



Cơm nước xong, Yuri nói có chuyện muốn nói riêng với ba mẹ, mấy người ra phòng khách uống trà đàm đạo. Mình rửa bát xong thì về phòng, lâu lâu mới về đây ngủ nên mọi thứ cũng khá đơn giản, có nhà vệ sinh nhỏ bên trong, còn bên ngoài chỉ có giường với tủ quần áo.

Lúc sau nghe tiếng cửa lạch cạch, ngó ra thấy cái mặt kia, ghét thế, bao nhiêu uất ức của mình dâng trào, nhặt lấy cái dép, ném về phía đó, quát.

-"Biến cho tôi!"

Kẻ lì lợm này, không những không nghe còn điềm nhiên đi tới, mình ức, chạy ra lôi chị ta, định tống ra ngoài mới phát hiện ra cửa bị khoá ngoài.

Là ba mẹ mình sao?

Hết lần này tới lần khác về phe chị ta.

-"Ba mẹ, mở cửa cho con!"

-"Ba, mẹ, nghe con nói không?"

-"Ba mẹ ơi..."

Mặc mình gào khản cả cổ, hai cụ cứ như điếc hết rồi ý, hàng xóm mấy nhà mở cửa sổ ra quát giữ trật tự, điên thế không biết.

Không còn cách nào, mình chán, lườm Yuri một cái rồi nhảy lên giường trùm chăn kín, đến cái mặt đấy bây giờ mình cũng không muốn nhìn.

-"Biết rồi hả?"

Giọng Yuri, ngập ngừng.

-"Biết cái gì?"

-"Ghét chị lắm à?"

-"Ghét? Sao tôi phải ghét? Chị xem, đến ba mẹ tôi cũng yêu quý chị, tôi nên nhất mực trân trọng chị mới đúng...à mà tôi cũng cảm thấy vinh dự nữa, quen biết con đại gia, lại là giáo sư Toán học, ôi vinh dự quá...tý có khi phải xin chữ kí mới được!"

Mình bỏ chăn, ức chế nói một thôi một hồi. Xâu chuỗi mọi chuyện, từ việc Yuri gọi Lee DongWook ở công ty, tới việc nó bị đánh, càng thấy hợp tình hợp lý, càng thấy mình là con ngu bị người ta trêu chọc.

-"Đùa tôi sướng lắm hả? Vâng, đúng rồi, chị là giáo sư cơ mà, tôi thì mới chỉ tốt nghiệp cấp ba, trình độ so với chị chắc chỉ là châu chấu đá voi, giáo sư được lòng nhiều người thế thì nhờ gọi xuống một cú điện thoại, bảo ba mẹ mở cửa giúp tôi với, nhìn chị giờ tôi chỉ muốn dần cho một trận thôi..."

-"Em muốn sao thì tuỳ!"

Người ta làm sai, ít nhiều cũng phải rối rít cuống quít, chị sai rồi, chị xin lỗi, chị thề anh hứa lần sau chị không như thế, em hiểu cho chị, chị có chỗ khó xử, chị đau lòng lắm các thể loại chứ?

Đằng này, cái người này, đang ngồi dưới đất, cạnh chân giường của mình, chỉ buông mỗi một câu, sau đó lặng thinh, vẻ mặt rất tội lỗi. Muốn diễn vẻ đấy cho ai xem?

Đừng có mong mình thương cảm, quên đi!

Mình nói, mình quát, mình đánh, chị ta chấp nhận hết, không phản kháng.

Có ai từng trải qua giống mình? Khi cãi nhau, nếu đối phương chửi lại, bạn có khi còn dễ chịu hơn gấp trăm ngàn lần so với việc đối phương im thin thít như khúc gỗ vậy.

Mình bị dồn nén quá mức, tự dưng ức chế, oà khóc nức nở. Yuri cuống cuồng nhảy lên giường, kéo mình vào lòng dỗ.

-"Đừng như thế, chị sai rồi!"

Hơi thở quen thuộc phải vào má, cái người này, sự chân thành, dịu dàng này, khiến người ta phải bối rối. Yuri không phải là người tầm thường, chị ta là yêu ma mới đúng.

Thảo nào, đến Sun Mi còn yêu thầm chị ta.

Giờ mình mới nhớ ra chuyện Sun Mi đấy, thấy bực bội hết cả, đạp ai đó xuống dưới, mình gạt nước mắt, tiếp tục rúc vào chăn.

Nằm xuống, lại nghe tiếng gió rít, lại sốt ruột Yuri ngồi dưới đất lạnh. Đã dặn lòng mặc xác chị ta rồi, đồ dối trá chết sớm đi càng tốt, mà thế nào lại như con hâm lật đật dậy khép cửa sổ.

Đêm đó, mình nghĩ nhiều thứ, mông lung hết cả, Yuri chắc cũng không ngủ, nghe tiếng thở dài đều đều. Mãi sau thấy Yuri gọi nhỏ, mà mình không đáp, tay Yuri luồn qua chăn, khẽ kéo tay mình nắm lấy, hờ hững cắn nhẹ từng ngón tay.

Mình không biết mình làm sao nữa, cảm giác run rẩy len lỏi tận trong tim. Mình không biết nên mở mắt đạp cho một trận hay cứ mặc kệ. Mình, hoàn toàn bất lực rồi!

------------------------------

Mở mắt ra mặt trời đã lên cao lắm rồi, không thấy người ta ở đây.

Mỗi lần về nhà, ba mẹ thường cho chị em gái mình ngủ nướng ấy, thích ngủ tới bao giờ cũng được, thậm chí có lần ba nấu cơm, mẹ rửa bát.

Mẹ bảo đời con gái sướng được mấy đâu, lúc nào đi lấy chồng thì khổ lắm, mẹ thương lắm.

Mình đánh răng rửa mặt, ngó quanh nhà không có ai thì đi ra vườn, cảnh gì thế kia? Ba người, người trẻ thì treo thang cắt mướp cắt bầu, hai cụ già ở dưới một cụ giữ thang một cụ cầm rổ đựng, tình cảm như một gia đình đích thực vậy.

Từ khi Yuri về, mình có cảm giác bị ra rìa, rất là ức!

-"Đừng chấp Sica con ạ, nó độc mồm độc miệng nhưng tính tình phổi bò lắm..."

-"Dạ!"

-"Trong ba đứa nhà dì, con Ji Yoon bé nhất nhưng khôn nhất, Ga Yoon thì đanh đá, có con Sica nửa vời, mồm to nhưng dại lắm, con để ý nó giúp dì."

Kinh thật, ba mẹ mình đi bôi bác mình thế đấy.

-"Con biết mà, quả bầu bé thế này cũng cắt à dì?"

-"Thế là to rồi con, cắt đi, hôm nay có đám giỗ đằng ngoại nhà chú, nhà mình có rau sạch, mang sang họ đỡ phải mua."

-"Vâng ạ!"

-"Nhường Sica một chút con ạ..."

-"Bà cứ dặn thừa, nó đã bao giờ không nhường!"

-"Chú dì yên tâm."

-"Lần sau con gửi ít đồ thôi, tốn kém, tháng nào con cũng gửi thuốc bổ với áo quần, chú dì ngại lắm, con xem, sâm con mua vẫn còn bao nhiêu kia kìa!"

-"Chú dì mà nói vậy con buồn lắm đó, chú dì không coi con như người trong nhà."

-"Nào có!"

-"À hôm nào con đưa dì đi may bộ Hanbok nhé, có tiệm mới mở được lắm, con thấy bộ kia của dì cũng cũ rồi, cả chú nữa, con đưa chú đi khám lại mắt luôn..."

Tự nhiên sống mũi cay cay, thảo nào Yuri được ba mẹ mình quý như vậy. Mình, anh chị em mình, toàn con ruột, thỉnh thoảng về cho được ba mẹ chút tiền, hai cụ thích mua gì thì mua, nhưng thử hỏi, đã bao giờ để ý Hanbok của mẹ cũ, mắt ba kém rồi?

-"Thôi con ạ, lần trước con đưa rồi, lần này để chú dì bảo Jessica cũng được ..."

Ba mẹ mình từ chối khéo đây mà.

-"Không thôi được ạ, Sica bận quán xá lắm, thứ bảy tuần sau con về..."

-"Thế tối qua hai đứa sao rồi?"

Chết thật, ba mẹ hỏi thế là sao?

Mình họ sặc sụa, ba nhìn thấy thì vẫy vào, mẹ giao cho rổ rau, hai cụ lủi luôn. Không hiểu tối qua Yuri thưa cái chuyện quái quỷ gì với ba mẹ mình mà thái độ hai người là lạ kiểu gì ấy!

-"Cắt quả bầu thôi cũng điệu, xuống để tôi cắt cho!"

Yuri nào có dám không nghe, tới lượt mình lên, cảm giác Yuri ở quá gần, đầu óc vẫn bị ảnh hưởng, mình lệnh.

-"Tránh ra cho tôi làm việc, đi vào nhà đi!"

-"Giữ thang, nhỡ em ngã..."

-"Ngã cái gì mà ngã, thang ghế này ngã sao được, đi đi..."

Lủi thủi đi vào nhà, người đâu mà, đuổi đi là đi thật.

Thế nào mà ba phút sau đã thấy lò dò ra, tay cầm cốc nước cắm sẵn ống hút, đưa lên cho mình.

-"Uống đi cho hạ hoả."

Nhìn cái mặt, ghét thế không biết, mình không chịu, nhất định đuổi đi, miệng thì cứng, mà nhìn mặt người ta xị ra thấy tội ghê.

Yuri đi tới đi lui, hết ngồi lại đứng, rốt cuộc không hiểu bị cái gì nhập, đột nhiên lao tới, hai tay bất ngờ ôm lấy chân mình, đầu áp chặt phía bụng, thủ thỉ.

-"Đừng như vậy nữa, chị thấy khổ lắm..."

Giọng nói ấy, nỉ non ai oán, nghe như mật ngọt rót bên tai.

Cả người mình mềm nhũn, tim đập thảng thốt, chỉ muốn theo bản năng tự nhiên nhất, vòng tay qua ôm lấy người ta.

Được sao?

Hình như có câu mật ngọt chết ruồi thì phải?

Yêu nhau bảy năm, thề non hẹn biển còn bị cuỗm mất, đằng này còn chưa có giao ước gì?

Đối phương, không ai khác, mà là Sun Mi, người phụ nữ hoàn hảo nhất trong những người hoàn hảo.

Thực ra bạn bè chơi thân, mình sẽ không làm cái chuyện dây dưa với người yêu bạn. Tuy nhiên Sun Mi và Yuri, hiện tại là Sun Mi đơn phương, nếu là mình của mấy năm trước, chắc là cạnh tranh công bằng đấy.

Nhưng mình của bây giờ, già rồi, trải đời, hiểu lắm rồi. Dù cho Yuri có thích thích mình một chút thì sao chứ? Chẳng phải tới lúc kết hôn sẽ chọn người như Sun Mi sao? Đằng này, mình cũng chẳng dám chắc, là Yuri thích mình, hay đơn thuần tình cảm chị em nuôi dưỡng từ nhỏ?

Nếu hôm nay, mình cứ ngu xi mà đâm đầu vào, sau này hậu quả, ai chịu?

Mình không muốn điên một lần nữa, mình không muốn ba mẹ mình khổ nữa, mình không muốn trải qua những việc kinh khủng đó nữa.

Mình đẩy Yuri ra, mệt mỏi vào nhà.

Lúc về lại Seoul, ba mẹ cứ ép mình phải đi với Yuri. Mình nói Yuri chở tới quận ABC là được, rồi mình sẽ tự bắt xe, mà Yuri không dừng, mình cũng chẳng buồn la hét.

Cả quãng đường không ai nói với ai câu nào, cứ lặng yên như vậy cho tới khi về tới quán, mình vừa xuống xe thì hắn bỗng dưng cũng xuống, chặn trước mặt mình.

-"Chị...chị...chị thèm ăn chép chiên quá!"

Ngón tay trỏ của Yuri ngoắc nhẹ vào ngón út của mình, ánh mắt năn nỉ...

-"Sica, Sica ơi!"

Có ai đó gọi mình.

-"Ơ, em chào giáo sư ạ! Giáo sư, Sica..."

-"Sica, mày quen giáo sư à?"

Giọng Sun Mi dịu dàng vô cùng, mà sao mình cảm giác như mình sắp toi tới nơi rồi ấy!

Lại còn Yuri, chỉ ừ, chào em, mặt vẫn không quay sang bên đó, cứ nhìn mình chằm chằm như đợi câu trả lời vậy.

-"Tối nay chị sang ăn cơm được không? Giờ chị lên quán ngồi đợi em nhé?"

Sun Mi há hốc rồi, chết mất, mình ăn ở kiểu gì mà toàn rơi vào mấy cái tình huống máu chó vậy hả? Biết làm sao???

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top