Chương 18
Căn nhà hai tầng đó, vườn rau thơm đó, cây khế chua loét, và cả mọi chuyện xảy ra nơi ấy.
Hôn không đã là gì? Còn mở áo cởi quần đòi hỏi như con dở ý chứ!
Nghĩ thấy chịu mình luôn, mặt dày hơn thớt.
Nhưng mà nghĩ, kể ra cũng hạnh phúc, đó chẳng phải là cuộc sống mình luôn ao ước từ nhỏ sao?
Không cần quá giàu có, chỉ cần một vợ một chồng, trong căn nhà nhỏ, hàng ngày người chồng đi làm, người vợ ở nhà nấu cơm chăm sóc nhà cửa, tối đến ôm nhau tâm sự chuyện đời.
Ngoài việc không phải vợ chồng, thì đích xác mình và Yuri, trong mấy tháng mình bị điên, là vậy.
Xưa kia hay kể về ước ao cho con Yoo Jin, Sun Mi, bọn nó bảo, quá tầm thường. Tới giờ, nghĩ lại, số mình nhọ, kể cả việc tầm thường như thế, hiện tại cũng thật khó khăn, tự dưng thấy buồn buồn.
Mình, từ giờ tới cuối đời, chắc chỉ như này thôi, gắn bó với cái quán bánh này, lúc nào có vốn hay tìm được mặt bằng thích hợp, mở thêm quán bánh ngọt nữa, cứ thế mà sống thôi.
Thấy bảo giờ cũng nhiều trẻ con cơ nhỡ, có khi hay mình nhận vài bé về nuôi? Tới già có chỗ cậy nhờ?
Mông lung suy tính tương lai, trời tối lúc nào không biết, đành uể oải xách túi đi về. Lững thững xuống thềm, mặt lại đỏ ửng. Bốn mắt đứng sờ sờ trước mặt từ bao giờ?
Mình phải cố gắng lắm mới làm ra cái biểu hiện tự nhiên, nhẹ cười một cái.
-"Về không? Nhân thể tiện đường!"
Yuri đưa tay giúp mình hất lọn tóc bên má ra sau, ân cần hỏi. Chỉ đơn giản thế thôi mà mình cứ như bị ma nhập, cảm giác không thể thở nổi, cả người cứng đờ.
Mình phải đi cấp cứu gấp rồi.
Không thì cũng khẩn cần ông trời phái xuống ai đó giải nguy cho mình.
Đúng lúc đó, thằng Yunho béo cũng rồ con motor trước mặt. Chuyện là sợ bên thằng DongWook giở trò, ban nãy bọn nó đã bàn bạc thời gian tới sẽ luân phiên nhau đưa mình đi và về.
Lúc ấy nghĩ bọn này thật vẽ chuyện, giờ thì lại cảm ơn vì mình đã không ngăn cản cái ý tưởng đó.
Thật may mà, mình chào Yuri, vội tóm cái mũ bảo hiểm rồi nhảy tót lên xe, bảo thằng Yunho phóng càng nhanh càng tốt, chứ ở lại chắc mặt mình thành cà chua mất.
Xong thì thằng bé chở mình đi mua quà tặng người yêu. Nghe nói mai là Lễ Tình Nhân trắng. Giới trẻ giờ sành điệu thật, "va linh tinh" còn đủ loại đen đỏ trắng, khéo mấy hôm nữa phát minh ra xanh tím hồng cũng nên.
Chọn mãi mới được cái váy đạt yêu cầu của nó. Về tới nơi thì đã khuya lắm rồi.
Lạ là lúc đến cổng, mình lại nhìn thấy Yuri, hoa mắt chăng?
Hay nghĩ nhiều nên ảo giác?
Không phải, hình như là Yuri thật. Mặt mày có vẻ không được vui cho lắm.
Tìm mình à?
Cứ tới Royal là tìm mình hả?
Cẩn thận ăn dưa bở, mặt mình lại nóng ran lên rồi, tức vãi! Đành vỗ tay lên má, lờ lờ đi lên.
Mà xong cảm giác có ai đi ngay đằng sau mình, rất gần. Cái mùi này, thơm thơm quen quen. Đất trời ơi, mình bị ngộ rồi à?
Chết mất, có nên quay lại không?
Quay lại thì hỏi cái gì?
Chào chị, chị muốn gặp tôi à?
Chuối vãi, nhỡ Yuri bảo không lên gặp bạn, có phải mất mặt nhục nhã không?
Rồi giả sử Yuri bảo ừ, thì biết nói cái gì trong tình trạng tim đập chân run thế này?
Chết mất thôi!
Về tới nhà, vừa mở khoá cửa định chui vào, lại thấy ngón tay mình bị ai đó chạm vào, âm ấm, rồi cả bàn tay, bị nắm chặt, lôi lại.
Mình ngại, chẳng dám nhìn thẳng vào người đối diện nữa, cảm giác Yuri cũng ngại hay sao, mãi mới cất lời.
-"Khoẻ không?"
Hả? Gì vậy trời?
-"Khoẻ!"
-"Cho Sica này!"
Yuri đặt quả táo vào lòng bàn tay mình. Là một quả táo đỏ thẫm, chắc là giống táo Mỹ, nhìn rất đẹp.
-"Cảm...cảm...ơn, còn việc gì..."
Sao giọng mình, không giống cất ra từ mình vậy nhỉ?
-"Không có gì!"
-"Vậy chào chị..."
-"À..."
-"Sao?"
-"Đi xe máy, nhỡ trời mưa thì sao? Chỗ chị tiện đường hơn..."
Thì ra Yuri băn khoan chuyện đó, mình vội vàng giải thích.
-"Không, thằng Yunho có ôtô mà, nhưng nó thích đi cái motor ấy hơn vì nó bảo trông ngầu, với lại dễ lượn, mưa thì lại đi ôtô..."
-"Ra thế."
-"Ừ!"
-"Nhưng có vẻ hơi chậm nhỉ? Thấy hai người rời quán lâu rồi mà..."
Người này hôm nay rỗi hơi à? Tự dưng lại quan tâm lắm chuyện vậy? Thế mà mình vẫn đáp mới sợ chứ.
-"Đi mua váy cho người yêu nó nữa!"
Vừa dứt lời, thấy Yuri đơ một phát, sau đó cười cười. Hâm rồi, chịu luôn!
-"Ừ, ngủ ngon nhé!"
-"Ừ!"
-"Khoá cửa cẩn thận!"
Yuri vỗ vỗ vai mình, dặn dò ba lăng nhăng mãi mới về.
-------------------
Mình vào nhà, mặt tai đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Điên, điên nặng!
Quả táo người ta cho thì không dám ăn, cứ mân mê mãi. Ngắm trái, ngắm phải, ngắm trên, ngắm dưới, ngắm kiểu gì cũng thấy táo đẹp.
Sao lại có quả táo đẹp đến vậy cơ chứ?
Đúng là tuyệt phẩm của tạo hoá mà.
Xong kiểu đi đâu mình cũng mang theo nó ý, cảm giác như bỏ ra là thấy thiếu thiếu.
Nâng niu như thế rồi mà không hiểu sao ngơ kiểu gì, lúc ra uống nước bị rơi tọt vào thùng rác.
Cũng may mà mình ít khi ăn cơm ở nhà nên thùng rác cũng khá sạch sẽ.
Lúc lấy táo ra, vớ luôn được tờ giấy nhỏ...gì vậy? Là hoá đơn mà?
Mình đâu có đi siêu thị mấy đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, lại mò mò thêm, được một đống hoá đơn nữa, hôm mua đậu Hà Lan, hôm mua thịt nạc xay, hôm mua cá, hôm mua ếch...
Rất giống với món cháo những lúc mình ăn khi say rượu.
Nói như vậy, mình tự huyễn về sức mạnh bản thân à? Sự thật là, mình say khướt, rồi có người đưa về, còn đi mua đồ nấu cháo cho mình?
Ai vậy?
Đầu óc mình vốn không được nhanh nhạy cho lắm, nên đành phải ngồi phân tích từ từ.
Đi uống rượu, là với bọn nó.
Vậy người này, chỉ có thể là một trong số bọn chúng.
Phải, học tập Conan, khoanh vùng đối tượng.
Thực ra hồi mới tốt nghiệp cấp ba, cả nhóm tụ tập, bọn chúng hỏi mình, chị Jessica, nếu một trong mấy đứa, có một đứa thích chị thì phải làm sao?
Mình khi đó coi bọn này toàn trẻ trâu, vội xua đi, kêu vớ vẩn đừng có đùa.
Cái đợt mình mới khỏi điên, trong một lần nhậu, bọn nó lại hỏi. Nếu bây giờ cái đứa đó vẫn thích chị thì làm thế nào?
Lúc đó tưởng bọn nó say làm nhảm thôi, với cả mình cũng bảo mình giờ không tin đàn ông.
Tới bây giờ thì tò mò nhé!
Hằng ngày còn dùng số lạ nhắn tin cho mình.
Đứa nào vậy?
Rốt cuộc là đứa nào, tò mò chết đi được!
Nghĩ tới nghĩ lui, đành âm thầm lập kế hoạch.
Chiều hôm sau, rủ tất cả làm bữa nhậu lớn.
Mình cứ vừa khích vừa chuốc thôi, còn mình thì chén toàn nước lọc. Cố gắng để ý rồi mà vẫn chưa nhận ra trong số bọn này, ai là đứa giả vờ uống?
Thôi được, cứ diễn đi, rồi cháy nhà ra mặt chuột!
Tới khi tất cả ngà ngà say, mình bắt đầu vờ loạng choạng đứng lên, rời vị trí. Thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn xem là thằng ranh nào.
Mãi mà không thấy ai cả.
Tới khi mình cách quán nhậu một đoạn khá xa, mới thấy có bóng đen trông nghi nghi, cũng cẩn thận gớm, chị bắt được mày rồi em ạ! Đợi đấy!
Việc của mình là giờ phải giả vờ như những lần trước, nôn thốc nôn tháo, sau đó xỉn đi nhỉ?
Đang toan tính, bất ngờ có tiếng đập cực mạnh, chân mình đau điếng, cả người khuỵ xuống.
-"Bố đợi mày lâu lắm rồi con ạ, đây là lời cảnh cáo của anh DongWook dành cho mày!"
Bà nhà nó, không ngờ dính chưởng lúc này.
-"Chó má dám đánh lén, về bảo nó không đáng mặt đàn ông..."
Tiếng bước chân rõ dần, bóng đen phía xa chạy thục mạng về phía mình. Thấy có người, tên kia cố kiết đập thêm hai phát nữa vào lưng mình, rồi nhanh chóng chuồn.
Cảm giác đau buốt truyền khắp, có ai đen như mình không, giăng lưới bắt giặc, chưa bắt được đã hi sinh mẹ nó mất rồi.
Cố, cố mở mắt xem là ai mà sức cùng lực kiệt, mi mắt trĩu xuống, cứ thế lịm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top