Chương 17



Thời xa xưa, khi mà quán cũng có đầu gấu đến gây sự, người yêu lúc đó của mình, rõ ràng có mặt, nói rằng muốn lên gác xép tầng ba làm bài tập lớn. Bách Khoa, là rất lắm bài tập lớn.

Giờ đây, hoàn cảnh tương tự, một người xa lạ, lại dám xuống đương đầu, cùng mình.

Nói không cảm động, chắc là nói dối rồi.

Biết làm sao?

Mặc dù chị Ga Yoon có kể về cô ta thế này, thế kia, mình vẫn không tin lắm, có thể bà ấy hơi phóng đại.

Tấm lòng của cô ta, mình ghi nhận, nhưng trước mặt, mình chỉ thấy một người con gái, cao hơn mình một cái đầu, ít nói, hiền hiền.

Nhớ lại, trước kia mình điên, không ít lần mang cô ta ra đánh đập, cô ta nhẫn nhịn chịu đựng. Đó, mình chỉ là một đứa con gái, cô ta còn không đối phó được, vậy chuyện dưới kia, liệu có ổn? Không khéo bọn chúng đấm cho dập kính ngã chổng vó thì toi.

Người ta có ý tốt, mình cũng làm sao mà nói kiểu thôi đừng xuống không lại bị oánh vỡ đầu, đành bảo.

-"Chuyện nhỏ, không cần phiền tới cô đâu, khi nào có chuyện lớn thì nhờ!"

Cô ta vẫn níu tay mình.

-"Thật mà, không sao đâu, bà già đó được cái to mồm thôi..."

-"Có gì nhớ gọi chị!"

Mãi mới chịu buông, mình búi tóc gọn gàng, chuẩn bị tinh thần.

Tầng một, bàn ghế ngổn ngang, bát chén lộn xộn, khách khứa không còn một ai.

-"Đây là cách cư xử của dân trí thức hả?"

Mình hỏi, bà ấy chỉ cười khẩy.

-"Tôi đã cho người lên chuyển lời, mà cô chậm chạp quá, cô ép tôi đấy!"

Mấy thằng em vừa hay chạy tới, mặt mũi hầm hầm, chắc bọn nó ngứa chân ngứa tay lắm rồi. Mình cũng thế đây.

Ki Kwang hôm nay đi nhập áo quần thì chắc không đến kịp, chẳng sao, bên mình tính tất cả cũng sáu người, số lượng là áp đảo rồi, đánh trận này cũng chẳng sợ thua.

Chỉ là, nếu quyết chiến nhau, nhẹ thì bầm dập, nặng thì nhập viện mấy hôm. Mình coi chúng như em ruột vậy, thực không nỡ. Vả lại, bây giờ, tại đây, quán của mình, chịu thiệt hại nặng nề hơn cả.

Cho nên, chắc đó là giải pháp cuối cùng. Còn lúc này, mình vẫn phải nhẹ nhàng.

-"Có gì vào phòng kín nói chuyện, hai người!"

Bà ta chịu vào phòng VIP bên trong, nhưng nhất quyết mang theo hai thằng kia, chả nhẽ mình lại bảo năm thằng em đứng cạnh mình, nghĩ cũng phô trương quá, đành để bọn nó đứng ngoài, có gì tiếp ứng sau.

-"Cô biết cô mắc phải tội nghiêm trọng gì không?"

Thế cơ à? Mình éo biết đấy!

-"Lần đầu tiên gặp, tôi đã không thể nào ưa được cô. Các cụ dạy cấm có sai, dân đầu đường xó chợ chẳng thể nào chòi lên mâm với người có ăn có học..."

-"Vâng, thế bác đang ngồi đây là không nghiêm túc nghe lời các cụ đấy ạ!"

-"Có đứa con gái nào như cô? Người lớn chưa nói xong đã bép xép. Tôi nào có muốn bước chân vào cái chỗ thấp kém này..."

Thấp cái đ..!

Vâng, bác cao quý, váy đỏ thẫm, áo vàng rực, giày cao gót tím sang chảng, túi hàng hiệu xanh nõn chuối. Phong cách rất giống con Yoo Jin, có vẻ mẹ chồng nàng dâu hợp cạ ghê. Tiếc là con Yoo Jin nó đang còn xuân sắc, bác thì sáu mươi rồi.

Tự nhiên mình bật cười, bà ấy tức lộn ruột.

-"Nghe nói mấy hôm trước cô tới công ty quyến rũ thằng DongWook. Cô nên nhớ nó là người có vợ rồi, làm con điếm cướp chồng người khác cô không thấy nhục à? Bị DongWook nó từ chối hết lần này tới lần khác vẫn bám, sĩ diện của cô để đâu? Chó gặm mất rồi à?"

-"Bác không hiểu chuyện thì đừng vu oan cho người khác như vậy!"

-"Tôi nào có vu oan, tôi lại không hiểu con người cô. Nói thật, con tôi là đứa có tài, lại thuộc dạng bảnh bao, thôi thì cô yêu, không quên được nó cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô xem lại mình đi? Cô có cái gì? Có cái gì xứng với nó?"

-"Bác nói xong chưa?"

-"Cả cái xe của con Yoo Jin, cô cũng hành động như một đứa rồ dại. Tự xem lại mình đi, sợ già chết cũng không ai thèm rước cái của nợ như cô về đâu!"

Cha nhà nó, chỉ vì bà ta thuộc lớp "người cao tuổi" mà mình phải nhẫn thế này đây! Nóng cả máu.

-"Tôi hôm nay muốn cảnh cáo cô, đừng bao giờ làm phiền con trai và con dâu của tôi, một lần nữa thôi, chỉ một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ có cách san bằng cái quán này!"

-"Được, tôi biết rồi, bác nói xong rồi thì về đi!"

-"Cô nghĩ tôi báu cái chỗ bẩn như tổ chuột này ấy hả?"

Bà ta ưỡn ẹo đứng dậy, tiếp tục mỉa mai.

-"Cái loại mất nết, con nhà vô giáo dục, ba mẹ không biết dạy dỗ..."

Điên!

Dám lôi cả ba mẹ mình vào, điên mà!

Thôi, mình chịu, mình không thể nhịn thêm được nữa rồi.

-"Bác đứng lại đã!"

Bà ấy khoanh tay trước ngực, nhìn mình rất thách thức.

-"Nhà bác gia giáo. Phải, chính vì quá gia giáo nên mới ăn cháo đá bát, chứ người thường ai làm thế!"

-"Cô..."

-"Ngày con trai quý tử của hai người học đại học năm nhất, hai người bị tai nạn, có biết một ngày nằm viện bao nhiêu tiền không? Thuốc bổ một tháng, bao nhiêu tiền biết không? Con trai các vị, tiền đóng học phí, tiền mua laptop, tiền học thêm tiếng Anh giao tiếp ở Apolo, ôn thi Ielts ở Acet... cho tới cơm ăn hàng ngày, là ai lo? Chẳng phải là con vô học này lo sao?"

-"Đồ vu khống tráo trở, là con trai tôi vất vả đi làm thêm..."

-"Làm thêm cái đ...Bác có học mà bác không biết nghĩ hả? Hắn ta hồi đó còn là sinh viên, một tháng giỏi lắm kiếm được bao nhiêu? Cả cái mảnh đất của tôi, các người cũng nuốt trắng trợn, tôi đến đòi đất, hắn còn giở trò..."

Giọng mình nghẹn đi, thực, đó là những việc mình không muốn nhắc lại chút nào, đau lắm, nhục lắm.

-"Bịa chuyện, nói cho cô biết, cô mà dám đem những lời này nói linh tinh ảnh hưởng danh dự gia đình chúng tôi, tôi thề cả nhà cô không được sống yên ổn!"

Doạ à, con giun xéo lắm cũng quằn, mình lúc đó uất hết cả người, thách thức luôn.

-"Được, tôi ngày nào cũng ở đây, xem bà làm được gì? Gọi điện nịnh ông thông gia hả? Sống cái cảnh dựa hơi đấy mà không thấy ngại à? Tôi nói cho bà biết, chỉ cần bà động tới một sợi tóc của người nhà tôi, tôi dám đến gặp Shin mặt ngựa cho lão ta rõ bộ mặt của con rể quý, tôi còn giữ ảnh nude của con trai bà đấy, cả video HD luôn, hoá đơn đóng viện phí ngày xưa cũng còn đủ cả, cứ đợi đấy..."

Mạnh miệng thế thôi chứ thực ra có cái gì đâu. Buồn cười là cái bà già này lại có tật giật mình, thấy mình cứng vậy mặt bắt đầu căng thẳng, lo lo, rốt cuộc chỉ kết luận một câu gọn lỏn.

-"Tốt nhất từ giờ đừng ai xen vào cuộc sống của ai cả!"

Sau đó bà ta hậm hực bỏ về, rất giống cái điệu bộ con Yoo Jin hôm trước.

Vừa ra khỏi quán thì không hiểu kiểu gì mà người học thức "cao quý" lại bị ngã, kiểu đấy chắc không đau lắm nhưng vấn đề là mặc váy ngắn, giờ chổng háng lên ai cũng phì cười, ngay cả hai thằng "cận vệ" bên cạnh cũng không nhịn được.

-"Thằng Singu nó để vỏ chuối ở bậc thềm chị ạ..."

-"Mày thật, người ta già rồi!"

-"Kệ chứ, già còn đi giày chục phân, cho chết!"

-"Lần sau cấm, nghe chưa!"

Bọn nó giải tán, mình cấm là cấm thế thôi chứ trong lòng cũng không thấy thương cảm cho "người già" là mấy, tội lỗi, tội lỗi quá!

--------------------------

Xong xuôi, mới nhớ ra còn người đang đợi. Mình lật đật lên lầu, thấy hắn đang ngồi nhìn xa xăm.

-"Ổn cả chứ?"

-"Tất nhiên rồi!"

-"Ừ!"

Chiếc thiệp nhỏ cùng chữ kí của mình vẫn ngay ngắn trên mặt bàn, cô ta khuấy cốc nước, ngập ngừng nói.

-"Em biết chị tên gì không?"

Mình ngẩn ra, ăn nhờ ở đậu nhà cô ta bao lâu, bắt nạt hạnh họe, giờ đến cái tên cũng chẳng biết.

-"Chị tên là Yuri!"

Yuri? Vậy là làm việc cùng chỗ thằng DongWook phải không?

-"Chị Sica, bát chén giờ sao hả chị? Bàn ghế nữa?"

Tiếng nhân viên gọi với, mình đáp.

-"Bát chén thì phải thay mới chứ còn gì nữa, bảo Lizzy đi mua, bàn ghế cái nào sửa được thì sửa, không thì thay..."

Tự dưng thiệt hại không đâu, nghĩ tới lại bực hết cả người, mình dặn thêm.

-"Từ nay con Yoo Jin, thằng DongWook, anh chị em dây mơ rễ má nhà chúng nó, kể cả họ hàng xa tám đời, không cho bước chân vào quán, mày thuê thêm thằng bảo vệ nữa, lúc rỗi thì dắt xe, trông xe cho khách với thằng Key, có chuyện thì phải chặn cửa, chết cũng không được cho lũ chó vào làm càn, không được thì gọi cho chị hoặc anh Singu..."

-"Dạ!"

Mình tu chai nước, quay sang.

-"Yuri...chị chính là cái người cứu tôi hôm nọ phải không? Thực sự biết ơn chị nhiều lắm, nhưng cũng hi vọng cô không phải cháu chắt chút chít gì của Shin mặt ngựa, nếu không, chắc tôi phải tiễn chị ra khỏi cửa rồi, suất ăn bánh một năm tôi đành đền bằng tiền mặt, mong chị thông cảm..."

Cô ta ho sặc sụa, mặt hơi đỏ, sau đó mới bình tĩnh nói.

-"Ừ thì chị tên là Yuri, nhưng không phải người cứu em, cũng chẳng liên quan gì tới người em vừa nhắc, cái thiệp này là bạn chị cho, bạn chị cũng tên là Yuri, bạn chị nói không thích ăn bánh, mà chị lại thích ăn..."

-"Vậy hả?"

-"Ừ!"

-"Vậy chị làm nghề gì?"

-"Ừm, chủ yếu là research, thỉnh thoảng có nơi mời thì dạy..."

-"Kiểu là giảng viên đó hả?"

-"Có thể coi như vậy!"

-"Ngành gì?"

-"Toán!"

-"Mọt sách, thảo nào cận..."

Mình trêu, Yuri cười.

-"Thực ra không phải tôi quá so đo, nhưng số tôi toàn dính vào chó, nhọ không chịu được..."

Chẳng hiểu sao lúc đấy tự dưng mình lại trút bầu tâm sự lên Yuri nữa.

-"Cũng không hẳn là xấu..."

Mình ngạc nhiên, vậy thế nào là tốt?

-"Em nghĩ xem, nếu xung quanh em toàn thiên thần, em sẽ thấy mình thật nhỏ bé. Nhưng thêm một vài người như vậy...em hiểu chị chứ?"

-"Kiểu như mình cũng xấu tính, nhưng so với kẻ xấu tính hơn rất nhiều thì mình được xem như là tốt hả? Tinh thần AQ phải không?"

-"Thông minh..."

Yuri đưa tay qua xoa đầu mình, vô thức thôi, má mình ửng hồng.

Kể từ hôm ấy, ngày nào Yuri cũng ghé qua quán, ngày nào bận thì chỉ ba mươi phút buổi sáng, rỗi rãi thì ngồi chiếm bàn cả tối luôn.

Mình không phản đối vì đã hứa là tài trợ bánh một năm, người ta cũng là người tốt, giúp mình lúc hoạn nạn.

Cái quá khứ đen tối, dù sao cũng đã là quá khứ, cho qua được thì cho qua, với cả nghĩ cho cùng, mình ngại thì cũng đâu cần giáp mặt với người ta, quán đâu có thiếu nhân viên.

Thề có trời đất chứng giám, đó là suy nghĩ ban đầu của mình, vô cùng, vô cùng trong sáng.

Vậy mà,

Một tuần,

Hai tuần,

Ba tuần,

Không hiểu ăn phải cái bả gì nữa?

Sáng chưa dọn hàng xong lòng đã xốn xang hết cả, cứ kiểu mong mong. Thấy người ta chưa đến thì đi ra đi vào, thấy người ta tới rồi lại ngượng chạy thẳng vào bếp. Thỉnh thoảng có việc lên tầng ba, đi qua cái bàn đấy, trống ngực đập thình thình.

-"Pha cho chị cốc nước chanh!"

Yuri cũng lạ, ba bốn nhân viên ở đấy, nhưng cứ bắt gặp cái mặt mình là sai, hết cái này tới cái kia.

-"Chỉ khuyến mại bánh thôi."

-"Chị trả tiền!"

-"Nước chanh chủ quán đích thân pha thì hai trăm ngàn một cốc."

-"Ừ!"

Thế mà mình cũng lật đật đi pha mới sợ chứ, không hiểu nổi mình mất, chắc là mình tham tiền thôi, đúng vậy, không có gì phức tạp cả!

-"Của chị đây!"

Yuri uống một hơi rồi hỏi.

-"Ngon lắm, em uống không?"

Yuri lúc nào cũng vậy, điệu bộ từ tốn, tao nhã, nói năng nhẹ nhàng. Yuri với mình, đối lập nhau luôn. Dạo gần đây ở cạnh Yuri, mình cứ bị đơ đơ kiểu gì ý.

-" Sica ơi gà rán này!"

Giọng Singu ồm ồm. Mình thích ăn gà rán lắm, cho nên lần nào nhập đồ nhắm nó cũng để dành một ít đem sang cho mình.

-"Gọi bọn kia không?"

-"Bà già lắm chuyện, bọn nó đâu có thích ăn..."

-"Chị xuống lấy bia nhá!"

-"Không cần, mang đây rồi, bia này tự ủ đấy, uống thử xem..."

-"Thật á? Giỏi ghê vậy!"

Mình hớn ha hớn hở chạy qua chỗ nó thử bia, cũng được. Thằng này tài. Khổ nỗi, vừa nhấp được một ngụm, bóc được cái đùi gà tay thấy run run, ánh mắt từ phía đằng kia, lườm lườm đến ghê.

Không phải chứ? Hay là mình tự tưởng tượng?

Lưỡng lự một lúc, định ngó lại lần nữa cho chắc, đã thấy tờ hai trăm ngàn đặt ngay ngắn trên mặt bàn, chủ nhân của nó cảm ơn rất lịch sự, sau đó rời quán.

-"Chị cả đẹp trai nhỉ? Chị thích chị cả à?"

Singu hỏi, mình giật nảy.

-"Mày cũng quen hả? Đừng nói với tao ngày bé mày cũng quen Yuri nhá!"

-"Không, tại chị Ga Yoon gọi thì em cũng gọi vậy thôi, ngày chị bệnh đó, bọn em vào thăm thì chị toàn nhận nhầm là thằng kia, rồi mấy tháng sau lại nghe hai bác nói chị ở chỗ phố A, mấy đứa em cũng qua xem trộm, chỉ là không dám vào nhà thôi..."

-"Ừ!"

-"Nói thật đi, chị thích chị cả phải không? Thấy ngày đó chị bám chị ấy kinh khủng khiếp..."

Cái thằng, suy luận vớ vẩn. Mình bóc gà, vừa ăn vừa vứt xương vào mặt nó, cảnh cáo.

-"Đập cho một trận giờ, ăn nói hàm hồ, hồi đó tao điên, biết gì đâu!"

-"Công nhận điên thật, toàn thấy đè con nhà người ta ra hôn, chị cả sướng vãi đạn..."

Cái chuyện mình đã muốn cho vào dĩ vãng thì nó lại nhắc lại. Hại mình cả ngày cứ thẩn tha thẩn thơ như con mất hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top