Chương 167
Vô luận là bắt yêu sư tên Yến Xích Hà này, hay là thư sinh áo trắng này, thể chất cả hai đều là thuần dương thể vô cùng đặc thù, dương khí tương đương tinh thuần. Đối với những quỷ quái yêu ma như họ mà nói, nếu hấp thu tinh khí trong cơ thể họ, có thể nhanh chóng nâng tu vi lên một cấp bậc khác.
Tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến không thích phương pháp tu hành kiểu này, nhưng đến Lan Nhược Tự mang Ninh Thái Thần đi là yêu cầu của thụ tinh Hoè Sinh, lần này nếu hắn có thể thành công mang Ninh Thái Thần đi, đêm trăng tròn liền không cần phải nộp lên một nam tính khác.
Hắn chỉ có tu vi trăm năm, bấy lâu nay lại bị thụ tinh áp chế, với thực lực hiện tại của hắn, cũng không thể đánh thắng Yến Xích Hà, nhưng Hắc Sơn có thể. Hắc Sơn hiện tại liền ở chỗ này, nếu làm Hắc Sơn vương của các yêu ra tay, mặc dù là Yến Xích Hà có Thanh Phong Thất Tinh Kiếm, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Nếu là nửa canh giờ trước, Nhiếp Tiểu Thiến còn có thể khẳng định nói, yêu quái Hắc Sơn sẽ không bỏ qua bắt yêu sư.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy bầu không khí vi diệu giữa Hắc Sơn và bắt yêu sư này, Nhiếp Tiểu Thiến lại không dám xác định.
Lưu Li ở một bên có chút khó hiểu, nàng thật sự không rõ Nhiếp Tiểu Thiến vì sao lại đột nhiên hỏi Hắc Sơn đại nhân loại vấn đề rõ ràng này vào thời điểm này.
“Tiểu Thiến, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy, Hắc Sơn đại nhân khẳng định sẽ không bỏ qua hai món đại bổ tuyệt đỉnh này.”
Yêu quái và bắt yêu sư từ xưa đến nay đều là hai phía đối lập như nước với lửa,
làm Hắc Sơn đại nhân vương của các yêu, sao có thể mặc kệ bắt yêu sư này ở dưới mí mắt kiêu ngạo tác loạn?
Nhiếp Tiểu Thiến lại không nói gì, hắn chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú sâu vào Phó Trăn Hồng, ánh mắt lạnh lẽo dường như thẳng tắp nhìn thấu sâu trong nội tâm Phó Trăn Hồng, muốn thấy rõ mọi ý tưởng của hắn.
Nhiếp Tiểu Thiến đang chờ câu trả lời của Phó Trăn Hồng.
Hắn ẩn ẩn cảm giác được, Hắc Sơn dường như không có ý định muốn ra tay, Hắc Sơn nếu không ra tay, với tu vi hiện tại của hắn, thêm một Lưu Li có thực lực càng không đáng kể, căn bản không cách nào mang Ninh Thái Thần đi từ trong tay Yến Xích Hà.
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Nhiếp Tiểu Thiến tức khắc càng lạnh lẽo ngưng trọng.
Mà Yến Xích Hà và Ninh Thái Thần được nhắc đến trong lời nói của Nhiếp Tiểu Thiến, cũng không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt tới trên người Phó Trăn Hồng.
Họ đều đang chờ câu trả lời của Phó Trăn Hồng.
Vì thế giờ khắc này, không khí quỷ dị tại Lan Nhược Tự đầy quỷ khí này lan tràn mở ra.
Mà là nữ tính duy nhất trong số mấy người này, Lưu Li đột nhiên cảm thấy không khí dường như trở nên càng ngày càng lạnh, rõ ràng nàng là xà yêu thiên tính máu lạnh, lại còn cảm giác được một luồng hàn ý khiến nàng sởn tóc gáy không thể hiểu được.
Không nên a.
Lưu Li thầm đánh một cái rùng mình, tầm mắt nàng qua lại nhìn quét giữa mấy nam nhân này một lần, cuối cùng cũng dừng hình ảnh tới trên người Phó Trăn Hồng.
Từ khi Hắc Sơn đại nhân xuất hiện bắt đầu, không khí liền hướng tới phương hướng càng ngày càng quỷ dị phát triển.
[ Cô nàng Lưu Li này, đang ở Tu La Tràng mà không tự biết. ]
Trong giọng nói của hệ thống gà mờ lộ ra một vẻ hưng phấn hóng chuyện.
[ Tiểu Hồng, bên Ninh Thái Thần và Yến Xích Hà là hai cái, bên Thiến ca ca là một cái, hai đối một, lượt này Thiến ca ca chắc chắn thua. ]
Phó Trăn Hồng không phản ứng hệ thống gà mờ này, tam nhi này trừ bỏ có một cái miệng lải nhải biết lảm nhảm, cơ bản không có tác dụng gì.
Phó Trăn Hồng nhìn về phía Nhiếp Tiểu Thiến, “Mang Ninh Thái Thần đi chính là mệnh lệnh của thụ tinh Hoè Sinh kia?”
Nhiếp Tiểu Thiến khẽ ừ một tiếng, nhắc đến thụ tinh kia, đường cong cằm Nhiếp Tiểu Thiến căng ra càng lạnh lùng cứng rắn, hắn vô cùng chán ghét thụ yêu kia, nhưng cũng vì bị quản chế với hắn, mà không thể không nghe lệnh hắn sai phái.
“Hắc Sơn đại nhân, Bà Bà bảo chúng ta mang thư sinh này đi, là vì hiến thư sinh này cho ngài.” Lưu Li chủ động giải thích, trên khuôn mặt kiều tiếu mang theo một tia nịnh nọt và lấy lòng: “Ngài nếu là hấp thu dương khí thư sinh này, thực lực tất nhiên sẽ càng thêm cường đại.”
Phó Trăn Hồng nghe vậy, trên mặt không có quá lớn biến hóa.
Ninh Thái Thần ở một bên cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hóa ra hai yêu quái này bắt hắn, là vì hiến cho Hắc Sơn.
Hiến cho…… Hắc Sơn.
Nghĩ vậy, Ninh Thái Thần đột nhiên cảm giác được một tia hơi hơi xấu hổ và một loại ngượng ngùng mơ hồ, ánh mắt nhìn về phía Phó Trăn Hồng cũng có chút hơi hơi luống cuống, vành tai càng là không tự giác phiếm ra chút đỏ ửng mỏng.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy thế, ánh mắt trầm xuống, hàn khí trên người tức khắc càng nặng. Ngay cả Yến Xích Hà, thấy Ninh Thái Thần đột nhiên có bộ dáng có chút thẹn thùng này, cũng ít nhiều cảm thấy có chút không thoải mái.
Phó Trăn Hồng nhàn nhạt nhìn Lưu Li một cái.
Lưu Li trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ là nàng lắm lời?
Mà đúng lúc này, một luồng yêu khí âm hàn dày đặc đột nhiên từ ngoài điện tràn
ngập tiến vào.
Vô số rễ cây màu lục đậm giống như từng con rắn độc nguy hiểm phun tin, dọc theo mặt đất lạnh lẽo cứng rắn tùy ý lan tràn duỗi dài, với tốc độ cực nhanh nhanh chóng hoạt vào trong điện, sau khi hoạt tới bên chân Phó Trăn Hồng, sau đó theo mắt cá chân Phó Trăn Hồng một
vòng một vòng chậm rãi quấn lên trên.
Những rễ cây này liền giống như loại dây trói buộc nào đó, thẳng đến khi leo lên đến vị trí eo bụng Phó Trăn Hồng, mới ngừng lại.
Sắc mặt Lưu Li vui vẻ, kêu một tiếng: “Bà Bà.”
“Thật đúng là náo nhiệt a.”
Âm thanh không phân biệt được giới tính tràn ngập mở ra trong điện này, mang theo hàn khí âm lãnh quỷ mị vô cùng, khi xuyên qua màng nhĩ người, khiến người ta lạnh cả sống lưng, lông tơ dựng đứng.
Đồng thời khi giọng nói này rơi xuống, một thân ảnh mảnh khảnh ở phía sau Phó Trăn Hồng hiển lộ ra tới.
Một bộ hắc y, sợi tóc màu lục đậm buông
xõa phía sau lưng, khuôn mặt tái nhợt đến không có một tia huyết sắc, đôi mắt phượng hẹp dài lưu chuyển một vẻ tàn nhẫn và đen tối.
Là thụ yêu Hoè Sinh, nhưng lại khác so với khi Phó Trăn Hồng nhìn thấy hắn ở Vô Mạng Thành.
Phó Trăn Hồng rũ xuống đôi mắt, nhìn về phía đôi tay đang ôm lấy vòng eo hắn này. Vì vết thương còn chưa lành, làn da vốn nên là trắng nõn tinh tế vẫn là khô khốc già nua, mất đi nước và đầy nếp nhăn.
Nhưng vô luận là xương cốt, hay là khớp
ngón tay đều vô cùng tinh tế nhỏ nhắn, kích thước như vậy không phải là tay
một nam tử sở hữu.
Phó Trăn Hồng ngửi thấy một mùi hương thơm nồng đậm, như là hương phấn son của nữ tử, nhưng lại không phải hương vị từ việc bôi và chà lau loại phấn nước phù phiếm trên bề mặt này, mà là một loại mùi hương dường như từ trong cốt
tủy tản mát ra.
Hắn có thể vô cùng cảm giác rõ ràng có hai vật thể mềm mại lại tròn trịa đang kề sát cơ thể hắn phía sau.
Giờ phút này, thụ yêu này, đang dùng hình thái nữ tử.
Vì Hoè Sinh quay lưng lại với Phó Trăn Hồng, cho nên hắn không thể thấy rõ thần sắc Phó Trăn Hồng giờ phút này như thế nào. Hắn tầm mắt lướt qua trên mặt Yến Xích Hà và Ninh Thái Thần sau, lại đặt ánh mắt trên người Phó Trăn Hồng.
Cánh tay hắn siết chặt lực đạo ôm lấy Phó Trăn Hồng, cố ý dùng nơi mềm dẻo kia nhẹ nhàng cọ xát một chút lưng Phó Trăn Hồng, sau đó hơi nhón mũi chân, áp môi tiến đến bên tai Phó Trăn Hồng, dùng giọng nữ tính phong tình vạn chủng nói: “Bất quá mới hai ngày không gặp, Hoè Sinh thật là nhớ Hắc Sơn đại
nhân nhớ đến tim đều có chút đau.”
Nói xong câu đó sau, Hoè Sinh thậm chí còn làm trước mặt mọi người, trực tiếp vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một chút trên vành tai nhỏ nhắn tinh xảo của Phó Trăn Hồng.
Lưu Li thấy cảnh tượng như vậy, không biết vì sao, mặt đột nhiên liền đỏ lên. Tuy rằng nàng không phải không có gặp qua bộ dáng hình thái nữ tử của Bà Bà, thậm chí Bà Bà khi nói chuyện với những cấp dưới như các nàng, cơ bản đều là hình thái nữ tử, nhưng lần này nhìn thấy Bà Bà âm lãnh tàn nhẫn lại ái muội làm động tác khiêu khích vượt rào như thế đối với Hắc Sơn đại nhân, Lưu Li vô cớ cảm giác được một loại cảm giác xấu hổ mơ hồ.
Hình thái nữ tử Bà Bà cùng Hắc Sơn đại nhân, thân mật dán vào nhau như vậy, hình ảnh có vẻ rất quỷ dị, lại cũng rất tà, rất mị, có một loại lực đánh vào khiến người ta muốn kinh hô.
Nhiếp Tiểu Thiến nhìn cánh tay Hoè Sinh kia quấn lấy eo bụng Phó Trăn Hồng, bàn tay rũ bên người nắm chặt thành quyền, hắn cảm thấy hình ảnh này vô cùng chói mắt, thậm chí cảm giác được phẫn nộ.
Phó Trăn Hồng nâng nâng mí mắt, bất động thanh sắc xem biểu cảm thay đổi của những người này vào trong mắt.
“Hoè Sinh.” Phó Trăn Hồng gọi thụ yêu phía sau một tiếng, trong giọng nói bình tĩnh mang theo sự cường thế không cho
phép cự tuyệt.
Hoè Sinh khẽ cười một tiếng, buông lỏng tay ra, sau đó di chuyển bước chân, đứng ở bên cạnh Phó Trăn Hồng. Mặc dù hắn không làm thêm động tác nào khác, bất quá vẫn cố ý khống chế khoảng cách, làm cánh tay mình và cánh tay Phó Trăn Hồng dán sát vào nhau.
Phó Trăn Hồng liếc nhìn hắn một giây, cũng không nói thêm gì nữa. Hoè Sinh này ngoài mặt đối với hắn cung kính có thừa, nhưng từ ngày Phó Trăn Hồng nói có chút cảm thấy hứng thú với hắn câu đó, động tác thụ yêu này liền trở nên càng thêm ái muội, không ngừng thăm dò điểm chịu đựng của Phó Trăn Hồng.
[ Vốn dĩ là hai đối một, hiện tại lại đến thêm một cái, thế cục biến thành 2v2, thắng bại khó phân. Tiểu Hồng, sóng này ngươi chọn ai? ]
[ Yên tĩnh chút. ]
“Hắc Sơn đại nhân, hình thái nữ tử lần này của ta, ngươi nhưng cảm thấy hứng thú?” Khóe môi Hoè Sinh hơi cong lên, vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa đầu vào vai
Phó Trăn Hồng.
Phó Trăn Hồng khẽ mím một chút môi, sau đó vén lên một lọn tóc của Hoè Sinh, thong thả ung dung nói: “Vấn đề này không có bất kỳ ý nghĩa nào.”
“Vậy sao,” ý cười trên mặt Hoè Sinh càng nồng đậm: “Quả nhiên a, vẫn là tu thành nam nhi thân, rốt cuộc có một số việc, một nữ tử làm lên, chung quy vẫn là không có phương tiện.”
“Cái thứ quỷ đồ vật không nam không nữ gì đó,” Yến Xích Hà đột nhiên cười lạnh một tiếng, xen vào cuộc đối thoại của Phó Trăn Hồng và Hoè Sinh, vô cùng kiêu ngạo lại cuồng ngạo nói: “Bại tướng dưới tay ta bị thương, hiện tại còn dám chạy tới chịu chết?”
Yến Xích Hà nhìn thụ yêu này liền cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Đặc biệt là còn làm hành động thân mật với Hắc Sơn.
Tuy rằng Yến Xích Hà biết yêu và yêu quen biết nhau cũng không kỳ quái, có một số yêu quái thậm chí còn sẽ kết thành bạn lữ song tu tương tự, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện.
Giờ phút này, hắn nhìn Hắc Sơn và thụ yêu không nam không nữ này đứng chung một chỗ, trong lòng có chút hơi hơi nghẹn lại.
Rốt cuộc nửa canh giờ trước, hắn còn cùng Hắc Sơn thân mật ôm nhau, trước mắt mới qua bao lâu, cục diện liền thay đổi. Tâm tình Yến Xích Hà ít nhiều có
chút vi diệu không cân bằng.
Đến nỗi ý nghĩa đằng sau loại cảm xúc này, Yến Xích Hà cũng không muốn đi miệt mài theo đuổi, cũng không dám đi
miệt mài theo đuổi.
“Ngươi đạo sĩ thối này, chớ có vô lễ với
Bà Bà!” Lưu Li tuy rằng không phục sự khống chế của thụ yêu, nhưng làm trước mặt Hoè Sinh, công phu bề ngoài nàng lại sẽ không thiếu.
Hoè Sinh làm sao không biết tâm tư của những quỷ mị yêu quái thuộc hạ này, bất quá hắn cũng không để ý những thuộc hạ này đối xử với hắn như thế nào, chỉ cần có thể nghe lệnh hắn, những điều khác hắn lười phải tốn tâm tư so đo.
“Yến Xích Hà, ta thừa nhận ngươi quả thực rất có tài, nhưng ngươi chỉ có một người, hơn nữa nếu ta không cảm giác sai, dòng khí trong cơ thể ngươi hiện tại cũng không ổn định, quá mức vận chuyển lực lượng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, căn bản không có khả năng một bên ứng đối công kích của chúng ta, một bên bảo vệ tốt thư sinh kia.” Hoè Sinh không nhanh không chậm nói.
Lưu Li, người thường xuyên nịnh bợ Hoè Sinh, sau khi nghe Hoè Sinh nói như vậy, tức khắc liền hiểu ý tứ của hắn, tiếp lời hắn nói, “Đạo sĩ thối, ngươi giao thư sinh kia ra đây, đêm nay chúng ta liền mỗi người bình an vô sự.”
Yến Xích Hà không nói gì, mà là theo bản
năng nhìn về phía Phó Trăn Hồng.
Đối mặt ánh mắt Yến Xích Hà, Phó Trăn Hồng nhướng mày, thong thả ung dung nói: “Ta tuy đối với ngươi cảm thấy hứng thú, nhưng không đại biểu ta sẽ ngăn cản hành động của họ.”
Không ngăn cản, cũng không tham dự.
Lời này của Phó Trăn Hồng vừa là đang trả lời Yến Xích Hà, cũng là đang trả lời Hoè Sinh và Nhiếp Tiểu Thiến.
Yến Xích Hà có chút bực bội, cũng không biết là vì Hắc Sơn không đứng về phía hắn, hay là vì thái độ có chút xem kịch vui này của đối phương.
Nhưng Yến Xích Hà cũng rõ ràng, hắn hoàn toàn không có bất kỳ lý do nào đi làm Hắc Sơn, cũng là yêu quái, đi can thiệp hành vi của yêu quái khác.
Hắc Sơn không nhúng tay, đối với hắn mà nói, đã là cục diện lạc quan nhất.
Yến Xích Hà cũng không tính toán giao ra Ninh Thái Thần, nếu Hắc Sơn không nhúng tay, hắn miễn cưỡng có thể ở đồng thời cố kỵ an nguy Ninh Thái Thần, cùng với ba yêu quái này năm năm khai (đánh ngang tay). Đến nỗi ảnh hưởng của suối nước đối với hắn, vấn đề có thể tẩu hỏa nhập ma này, căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của Yến Xích Hà.
Hắn có tin tưởng có thể khống chế được.
Nghĩ như vậy, Yến Xích Hà nắm chặt Thanh Phong Thất Tinh Kiếm trong tay, đang chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, Ninh Thái Thần lại ngay lúc này đứng dậy.
“Các ngươi nếu là muốn bắt ta, không cần như thế mất công.” Ninh Thái Thần nói, giọng nói ôn hòa nhất quán lộ ra một tia nghiêm nghị.
Hắn cũng không muốn chết, hắn còn có nhiệm vụ trong người, hắn còn muốn đi trước Kim Hoa làm việc, nhưng nếu là vì duyên cớ của hắn, mà liên lụy Yến đạo trưởng, nội tâm hắn suốt ngày đều sẽ thấp thỏm lo âu.
Thế nhân thường nói, sinh tử có mệnh phú quý tại thiên.
Rất nhiều chuyện, hết thảy đều có mệnh
số. Ninh Thái Thần sau khi nghe được những lời thụ yêu nói, thật sự làm không được vì có thể giữ mạng sống của mình mà khiến người khác vì hắn mạo hiểm.
Yến Xích Hà và hắn bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải vì hắn mà lăn lộn như thế, “Ta đi cùng các ngươi là được.”
Lông mày kiếm anh đĩnh của Yến Xích Hà nhíu chặt lại, “Tiểu tử, ngươi đang nói cái gì đó?”
Yến Xích Hà có chút tức giận, sự quyết tâm chịu chết hiên ngang lẫm liệt này của Ninh Thái Thần trong mắt Yến Xích Hà vô cùng buồn cười, đây đã là một loại không tín nhiệm đối với thực lực của hắn, cũng là xem nhẹ sinh mệnh của bản thân.
Ninh Thái Thần rũ mi mắt, không đi nhìn Yến Xích Hà.
Hắn biết Yến Xích Hà sẽ tức giận, nhưng
đây là lựa chọn của hắn.
Điều này không có ai đúng ai sai, cũng không có bất kỳ ý tứ không tín nhiệm nào, chỉ có thể nói tính cách hai người họ khác biệt, lập trường vị trí khác biệt, góc độ đối đãi sự vật cũng khác biệt, hắn có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình.
Yến Xích Hà luôn luôn tự phụ, lại sao có thể trong tình huống còn chưa đánh, liền tùy ý Ninh Thái Thần cứ như vậy dưới mí mắt hắn bị yêu quái mang đi?
Hắn đặt Thanh Phong Thất Tinh Kiếm chắn ngang trước mặt Ninh Thái Thần, đang muốn nói lúc này, Phó Trăn Hồng lại đột nhiên nói: “Vậy tốt.”
Phó Trăn Hồng nâng tay lên, chỉ hướng về phía Ninh Thái Thần, “Nếu đã như thế, thư sinh này ta liền mang đi.”
Yết hầu Yến Xích Hà nuốt một ngụm,
“Ngươi…”
Hắn vừa mới phun ra một âm, Phó Trăn Hồng liền với tốc độ tia chớp bay người đến bên cạnh Ninh Thái Thần, bắt lấy cổ tay Ninh Thái Thần mang hắn rời khỏi chỗ.
Và chuyện này trước sau, bất quá chỉ trong chớp mắt.
Yến Xích Hà kinh ngạc với tốc độ của Hắc Sơn thế mà nhanh chóng đến thế, nhanh đến mức khiến hắn căn bản không kịp phản ứng.
Hắn nhìn chằm chằm Phó Trăn Hồng bắt cóc Ninh Thái Thần đứng ở ngoài điện, trầm khuôn mặt kêu một tiếng, “Hắc Sơn.”
Khóe môi Phó Trăn Hồng hơi cong lên, nở nụ cười, “Tiểu đạo trưởng, nếu muốn cứu thư sinh này, ngươi liền đến Vô Mạng Thành của Hắc Sơn Giới tìm ta. Ta cho ngươi một ngày thời gian.”
Một ngày sau, vừa lúc là tháng nhuận năm nhuận.
Chờ đến giờ Tý trăng tròn, quỷ môn mở rộng ra, bách quỷ dạ hành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top