Chương 12

Cơ thể Tôn Ngộ Không hơi giật mình, mở mắt trong đêm đen, hắn quay đầu đi nhìn về phía Phó Trăn Hồng, đôi mày kiếm anh tuấn nhăn lại không vui, đồng tử đen sáng ngời lóa mắt như hắc diệu thạch ẩn hiện hàn quang lạnh lẽo và sắc bén, tầm mắt sắc bén bức người thẳng tắp bắn về phía Phó Trăn Hồng, ẩn chứa sự cảnh cáo không tiếng động.

Phó Trăn Hồng lại không hề bị ánh mắt này ảnh hưởng, khóe môi hắn tràn ra một nụ cười cực nhạt, liền cứ như vậy đặt tay nhẹ nhàng lên vai Tôn Ngộ Không dưới tầm mắt của hắn.

Ngón tay hắn tinh tế mà mịn màng, dưới ánh trăng mỏng manh, được vầng sáng vụn vặt kéo ra một chút ánh sáng óng ánh.

Quần áo vai sườn Tôn Ngộ Không là màu hồng trầm tĩnh dày đặc, tay Phó Trăn Hồng là màu trắng lạnh lẽo không rảnh như tuyết điên lạc trong núi, giờ phút này, bàn tay thon dài trắng nõn này đặt trên vai Tôn Ngộ Không, giống như là diễm quỷ chuyên chạy đến săn thực đàn ông vào thời gian đêm khuya nguy hiểm mê say.

Nhưng Phó Trăn Hồng không phải diễm
quỷ, hắn là yêu tinh.

“Tiểu khỉ con,” Phó Trăn Hồng gọi tên Tôn Ngộ Không, dùng giọng nói nhẹ chỉ có hai người mới có thể nghe được: “Ngươi là từ một khối tiên thạch dựng dục mà sinh, chịu linh khí thiên địa tinh hoa nhật nguyệt, mà con đường tu hành pháp lực của ta vừa vặn chính là như thế.”

Lời này của Phó Trăn Hồng lập tức làm Tôn Ngộ Không nghĩ tới chuyện dưới nước Bạch Hổ Lĩnh, tiểu yêu này nhân cơ hội hút đi một ít dương khí của hắn. Cái cảm giác quái dị đó hắn đến bây giờ đều còn nhớ rõ, quả thực là tà đạo. Tôn Ngộ Không nghĩ như vậy, khuôn mặt tuấn tú tức khắc lạnh lùng mà căng ra, hắn một phen gỡ tay Phó Trăn Hồng ra, dùng khẩu hình nói: “Cho nên ý của ngươi là lão Tôn còn thành thuốc bổ của ngươi?”

Phó Trăn Hồng bị cách nói này của Tôn Ngộ Không chọc cho vui vẻ, nhịn không được bật cười, nhưng tiếng cười này vừa mới lăn ra khỏi yết hầu, đã bị Tôn Ngộ Không nhanh chóng bịt miệng lại.

“Không được cười!” Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu lại nhìn Đường Tăng, thấy sư phụ không có dấu hiệu bị đánh thức sau, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trực giác nhạy bén nói cho Đại Thánh gia, nếu hiện tại sư phụ hắn tỉnh, hơn nữa năng lực làm càn của tiểu yêu này, xác định sẽ phát sinh chuyện xấu gì đó không chịu khống chế.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Tôn Ngộ Không không kiên nhẫn hỏi hắn.

Phó Trăn Hồng chớp chớp mắt, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút trên lòng bàn tay Tôn Ngộ Không đang che miệng mình.

Trong khoảnh khắc này, đầu lưỡi ướt át mềm mại lướt qua lòng bàn tay ấm áp của Tôn Ngộ Không, kích thích hắn đột nhiên rụt tay lại.

“Ngươi không phải Bạch Cốt Tinh sao?” Xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng, Tôn Ngộ Không thập phần ghét bỏ nhìn Phó Trăn Hồng: “Sao lại giống chó vậy liếm loạn cả lên?”

[ Ha ha ha cười chết, Tiểu Hồng, hầu ca
thẳng nam hắn nói ngươi là chó! ]

[ …… ]

Phó Trăn Hồng cảm thấy tiểu hầu đá này
có chút thiếu thu thập.

“Lăn trở về giường ngươi đi.” Câu này Tôn Ngộ Không không dùng khẩu hình, thanh âm rất nhỏ, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.

Ý cười trong mắt Phó Trăn Hồng chưa giảm, giây tiếp theo, nhanh tay lẹ mắt trực tiếp nhéo mạnh một cái trên má Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không ăn đau, bóp chặt cổ Phó
Trăn Hồng, một cái xoay người đem hắn kiềm chế dưới thân, nói với vẻ trên cao nhìn xuống: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Xem nhẹ ánh mắt có chút hung ác của Tôn Ngộ Không, tư thế hai người hiện tại thật sự là có chút quá mức ái muội.

Phó Trăn Hồng nhướng mày, cười như không cười nói: “Lời này ta hẳn là hỏi ngươi, ngươi hiện tại muốn làm gì?”

Tôn Ngộ Không một tay chống ở mặt bên Phó Trăn Hồng, một tay khác bắt lấy cổ hắn, hai chân áp chế hai chân Phó Trăn Hồng phòng ngừa hắn lộn xộn. Rõ ràng là sự trói buộc rất đứng đắn, nhưng trong đêm tối yên tĩnh không tiếng động như vậy, dưới sự dẫn đường ngôn ngữ cố ý của Phó Trăn Hồng, đột nhiên liền có chút biến vị (thay đổi ý nghĩa).

[ Tiểu Hồng tâm cơ, chính là cố ý chờ một màn này. Ngươi làm sao sẽ không sợ con khỉ nhỏ đem ngươi đá xuống giường. ]

[ Đá ta đi xuống ném tới trên mặt đất sẽ phát ra tiếng vang khá lớn. ]

Không biết có phải vì ở gần nhau, Tôn Ngộ Không cảm giác được cái mũi ấm áp của tiểu yêu này phả hơi lên mặt hắn, làm hắn cảm thấy có chút ngứa. Thế là hắn bóp chặt tay Phó Trăn Hồng lại dùng sức thêm một ít, thò sát vào tai Phó Trăn Hồng, cảnh cáo nói: “Ta hiện tại buông ngươi ra, ngươi liền cho ta thành thật về giường ngươi.”

Trên cổ phỏng chừng lúc này đã bị Tôn Ngộ Không véo ra vết bầm, sắc mặt Phó Trăn Hồng không hề hiện ra sự khó chịu sắp hít thở không thông, ngược lại là dựa theo lời Tôn Ngộ Không, từng câu từng chữ nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi sẽ đi theo ta đến giường ta sao?”

Tôn Ngộ Không một chút không phản ứng lại: “Cái gì?”

Phó Trăn Hồng giơ tay một phen vòng lấy cổ Tôn Ngộ Không, cổ tay dùng sức kéo xuống, cơ thể Tôn Ngộ Không liền vì sức mạnh này trực tiếp dán vào cơ thể Phó Trăn Hồng.

Ngực hai người cách vải dệt quần áo đụng phải cùng nhau.

Một người ấm áp, một người lạnh lẽo.

Thừa dịp Tôn Ngộ Không vì sự ngoài ý muốn này mà ngây người, Phó Trăn Hồng rút ra cổ tay đối phương đang nắm lấy mình, “Tiểu khỉ con, ngươi cho ta hút một chút dương khí, ta sẽ khôi phục đến càng nhanh, ngày mai tây hành liền sẽ không liên lụy các ngươi.”

“Không được.” Tôn Ngộ Không ngồi dậy, cơ hồ là lập tức từ chối.

“Vì sao không được? Chúng ta đều là yêu, ta hút ngươi một chút dương khí đối với ngươi cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.”

Quá quỷ dị, cảm giác miệng đối miệng liền không đứng đắn! Những lời này Tôn Ngộ Không chưa nói ra, tự giác nói cho hắn nếu nói ra, khẳng định sẽ bị tiểu yêu này cười nhạo.

“A sư phụ, cái này quả tử hầu ca…… Không thích…… Ân…… Ăn…… Không bằng đều cấp yêm lão heo.” Giọng Trư Bát Giới đột nhiên vang lên trong không khí, nói mớ đứt quãng.

Tôn Ngộ Không hướng bên Trư Bát Giới nhìn thoáng qua, tên heo ngốc này trở mình đối mặt bên ngoài đang ngủ ngon lành, nước dãi đều từ trong miệng chảy ra.

Tôn Ngộ Không thu hồi ánh mắt, lần thứ ba nói: “Về giường ngươi đi.”

Phó Trăn Hồng vẻ mặt vô tội: “Ngươi như
vậy đè nặng ta, ta làm sao trở về?”

Môi Tôn Ngộ Không mấp máy một chút, muốn nói cái gì, kết quả khi đối diện với ánh mắt mang theo một chút trêu chọc của Phó Trăn Hồng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói xoay người một lần nữa nằm trở về.

Phó Trăn Hồng ngồi dậy, lại một lần dùng
sức nhéo mạnh một cái trên má bên kia của Tôn Ngộ Không, lúc này mới nhanh chóng xuống giường trở về giường mình.

Tôn Ngộ Không che lại mặt bị nhéo đỏ, rất là tức giận trừng mắt nhìn Phó Trăn Hồng một cái, một cái nghiêng người dứt khoát lấy lưng cõng hắn, nhắm mắt làm ngơ.

Tâm trạng Phó Trăn Hồng thực sung sướng, làn da trên mặt Đại Thánh gia này khẩn thật lại có co dãn, nhéo lên xúc cảm cực tốt. Hơn nữa một trái một phải mỗi bên tới một chút, chỗ bị nhéo đỏ thoạt nhìn mới có thể đối xứng.

[ Tiểu Hồng ngươi chính là đang trả thù. ]

Sáng sớm ngày thứ hai, Phó Trăn Hồng dậy sau, nhìn thấy vết đỏ trên má Tôn Ngộ Không còn chưa tan, cố ý hỏi: “Tiểu khỉ con, mặt ngươi sao lại hồng như vậy, còn hơi sưng?”

“Bị muỗi cắn.”

Sa Ngộ Tịnh thật đúng là tin: “Thời tiết tháng sáu nóng bức này, giữa đêm quả thật nhiều muỗi.”

Đường Tăng cũng không giống Sa Ngộ Tịnh dễ lừa gạt như vậy, vết đỏ trên mặt Tôn Ngộ Không rõ ràng là bị người dùng tay véo ra, hắn nhàn nhạt nhìn Phó Trăn Hồng một cái.

Phó Trăn Hồng cười khẽ: “Hòa thượng, nhìn ta làm gì?”

Đường Tăng hỏi hắn: “Hôm nay có thể đi đường không?”

Phó Trăn Hồng gật đầu, nói ý vị không rõ: “Đêm qua nghỉ ngơi tốt.”

Hắn thốt ra lời này xong, không ngoài ý muốn nhận được cái liếc xéo của Đại Thánh gia.

Bốn thầy trò thu thập xong sau, cộng thêm một Bạch Cốt Tinh Phó Trăn Hồng, năm người một ngựa bắt đầu một đường Tây hành.

Trong nguyên tác Tây Du Ký, Tôn Ngộ Không vì tam đả Bạch Cốt Tinh bị Đường Tăng hiểu lầm, trục xuất sư môn trở về Hoa Quả Sơn. Thiếu đi một Tôn Ngộ Không pháp lực lợi hại nhất, ba người còn lại ở sau khi qua thôn Bạch Hổ đi đến Bảo Tượng Quốc, Đường Tăng bị Hoàng Bào Quái Khuê Mộc Lang bắt được ở động Ba Nguyệt trên núi Bát Giới.

Khuê Mộc Lang nguyên là Khuê Tinh trong Nhị Thập Bát Tú trên trời, thực lực không tầm thường, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh hai người liên thủ vẫn không địch lại Khuê Mộc Lang, cuối cùng Bạch Long Mã cho Trư Bát Giới ra chủ ý bảo hắn đi Hoa Quả Sơn tìm về Tôn Ngộ Không, bốn thầy trò mới vượt qua kiếp nạn này.

Hiện tại Phó Trăn Hồng trở thành Bạch Cốt Tinh, đã không có tam đả, tuy rằng ăn Tôn Ngộ Không một trận đòn chắc chắn, nhưng hướng đi cốt truyện đã hoàn toàn thay đổi.

Tôn Ngộ Không không có về Hoa Quả Sơn, Khuê Mộc Lang không thể đánh thắng được hắn, hơn nữa có Phó Trăn Hồng hỗ trợ, vị Hoàng Bào Quái nổi danh này cuối cùng vẫn là bị 27 tinh viên thu phục trở về thượng giới.

Thân phận Bạch Cốt Tinh của Phó Trăn Hồng là một trong những yêu quái không có bối cảnh nhất, hắn thay đổi cốt truyện ban đầu, đi theo bốn thầy trò đi thỉnh kinh, những vị thần tiên phía trước kia dường như đối với hành vi này của hắn lựa chọn cam chịu.

Ván cờ giữa Phật gia và Đạo gia, trong trận cờ này Bạch Cốt Tinh hẳn là làm bốn thầy trò trải qua một kiếp nạn, sự thay đổi của Phó Trăn Hồng khiến kiếp nạn ban đầu này đã không còn. Bọn họ cũng liền bất động thanh sắc mặc cho sự tình phát triển, trong mắt bọn họ, bất quá là kiếp nạn này bị trì hoãn mà thôi, Bạch Cốt Tinh đi theo bốn thầy trò thỉnh kinh, kiếp nạn trì hoãn kia sớm muộn gì cũng sẽ đến, xét đến cùng chỉ là một vấn đề thời gian thôi.

Tạm thời bất luận những suy đoán này có
chính xác hay không, cục diện như vậy trước mắt đối với Phó Trăn Hồng mà nói không nghi ngờ là có lợi. Trải qua chuyện Khuê Mộc Lang, hắn rõ ràng cảm giác được cảm quan bốn thầy trò đối với hắn lại biến tốt không ít.

Trư Bát Giới trở nên càng thích dính hắn, lúc dừng lại nghỉ ngơi liền chạy tới bên cạnh hắn nói chuyện với hắn, ngôn ngữ giữa Sa Ngộ Tịnh cũng đối với hắn rất là thành khẩn ôn hòa.

Tuy rằng Đường Tăng như cũ là một bộ dáng trầm tĩnh ôn nhuận, nhưng Phó Trăn Hồng có thể cảm giác được đối phương đã đang thích ứng sự tồn tại của hắn, thậm chí đang bắt đầu chậm rãi tiếp thu hắn.

Đường Tăng một chút cũng không sợ hắn, đây là điều Phó Trăn Hồng phát hiện được trong mấy ngày vây Đường Tăng ở hang bạch cốt, có lẽ là vì thiên tính của Tăng nhân áo trắng này chính là đạm nhiên như thế, có lẽ là vì hắn cũng không có thật sự động thủ với Đường Tăng, lại có lẽ là vì lời hứa đã từng muốn độ hóa hắn.

Trong bốn thầy trò này, ngược lại là Tôn Ngộ Không đối với thái độ của hắn chuyển biến là nhỏ nhất, vị Đại Thánh gia này như cũ đối với hắn thập phần cảnh giác.

Ra khỏi Bảo Tượng Quốc sau, đoàn người tiếp tục đi phía trước. Tôn Ngộ Không đi tít đằng trước, Phó Trăn Hồng đi ở vị trí sau hắn một chút, Trư Bát Giới nắm Bạch Long Mã theo sát phía sau, Sa Ngộ Tịnh chọn hành lý ở cuối cùng đội ngũ.

Đi rồi không sai biệt lắm hai canh giờ, Phó Trăn Hồng bọn họ mới dừng lại được. Phía trước là một chỗ đỉnh núi, ngọn núi này rất là hiểm trở, cheo leo lồng lộng, vách đá dựng đứng, dưới đỉnh nhọn tước tước là cây cối cao lớn rậm rạp, cao ngất nguy nga, nhìn từ xa, phảng phất thẳng tắp đi vào tầng mây.

Tục ngữ đều nói núi cao che lấp mặt trời che tinh đấu, khi gặp yêu thú cùng thương lang (chó sói).

Trư Bát Giới duỗi dài cổ hướng trên núi nhìn nhìn: “Sư phụ, trước ngộ núi cao, chỉ sợ có hổ lang ngăn cản.”

Tôn Ngộ Không quay đầu lại nói với Đường Tăng: “Ta đi phía trước dò đường.”

Đường Tăng nói: “Nhớ lấy phải cẩn thận.”

Tôn Ngộ Không gật đầu, ngay sau đó gọi ra Cân Đẩu Vân, hắn nhảy lên đi sau, nhìn thoáng qua Phó Trăn Hồng, suy nghĩ vài giây, sau đó nói: “Ngươi cũng cùng ta cùng nhau.”

Phó Trăn Hồng chỉ vào chính mình: “Ta?”

“Là ngươi.”

“Đại sư huynh, chính ngươi một người đi không phải được rồi,” Trư Bát Giới không vui: “Còn cứ nhất định phải kêu Tiểu Hồng cùng nhau.”

“Ngươi tên ngốc này biết cái gì.”

Trư Bát Giới có chút không phục, hắn nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không, lại nhìn thoáng qua Phó Trăn Hồng, nắm dây cương ngựa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta biết cái gì…… Đại sư huynh ngươi đều chính là muốn nhân cơ hội cùng Tiểu Hồng đơn độc ở chung.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top