Chương 7: Xem bệnh


Nghe vậy, cô gái tóc ngắn đột nhiên cả người cứng đờ, nhưng trên mặt lại là một bộ đương nhiên nhìn về phía Thẩm Huyên, "Chúng tôi đương nhiên là có, cô đây là có ý gì?"

"Thất Thất......" Tô Họa kéo tay người bên cạnh, một bên đem cánh tay bị phỏng dấu sau lưng, mặt lộ vẻ xin lỗi nhìn người trước mặt "Thật xin lỗi, vừa mới nãy là do tôi không cẩn thận."

Trong sách viết nữ chính, chính là một đóa bạch liên hoa, cho dù bị những nữ phụ khác thuê người thiếu chút nữa là đã bị XXX, bị như vậy nữ chính còn có thể tha thứ cho đối phương.

Đương nhiên, Thẩm Huyên cũng không nghĩ muốn phát biểu ý kiến gì, rốt cuộc đối phương bây giờ đã xin lỗi, chính là cô nhìn không quen cái cô bạn tốt này của nữ chính, thời điểm đọc sách cô còn cảm thấy Chu Thất Thất chính là người thẳng thắn nghĩ gì sẽ nói đó, bây giờ....Bây giờ chính cô đã trải nghiệm thử đúng là báo ứng mà.

"Cũng do tôi không thấy rõ, khách thang máy bên kia đúng thật là rất nhiều, tôi vốn đang nghĩ giúp hai người, nhưng mà nếu các người có thẻ, vậy tôi đây đi trước vậy." Cô mỉm cười yếu ớt, xách theo túi xách Hermes lập tức rời đi.

Nhìn cô gái kia nói xong liền rời đi, Chu Thất Thất nhịn không được tức giận bất bình nói thầm một tiếng, "Giả vờ làm người tốt cái gì, rõ ràng chính cô ta đã nhận ra, có tiền thì có gì ghê gớm chứ, có tiền liền thích khinh thường người khác sao chứ!"

Tô Họa đứng bên cạnh lập tức bất mãn nói: "Rõ ràng là chúng ta sai, sao cậu lại nói như vậy chứ, may mắn là cô tiểu thư ấy không so đo với chúng ta, còn có cậu căn bản là không thẻ, chúng ta như thế nào đi tiếp đây?"

Hơn nữa cô còn cảm thấy vị tiểu thư lúc nãy, rõ ràng rất dễ nói chuyện, nếu Thất Thất không tranh cãi với vị tiểu thư kia, nói không chừng cô ấy còn giúp bọn cô, còn bây giờ đợi đi thang máy bên kia chắc phải hơn hai mươi phút nữa.

"Được rồi được rồi, cậu là người tốt, còn tớ là tội nhân, có thể đi được chưa?" Chu Thất Thất lẩm bẩm, sau đó nghiêng đầu, não bắt đầu hoạt động, hướng bốn phía nhìn xem làm như thế nào mới có thể đi vào.

Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Huyên lái xe về biệt thự, âm thầm nhổ một bãi nước bọt, chính mình được cái vận khí gì thế này, còn gặp nữ chính sớm hơn so với nam chính nữa.

Vừa nhìn nữ chính liền thấy tính cách rất giống như trong sách đã miêu tả, tất nhiên cô ta càng như vậy, thì người xung quanh đều cho rằng cô ta chịu nhiều ủy khuất. Cho nên không cần nữ chính ra tay, những nữ phụ đã bị nhóm người theo đuổi nữ chính biến thành vật hy sinh làm nền cho nữ chính hết, vừa nhìn liền thấy việc ly hôn của cô phải tiến hành nhanh mới được.

Trên thực tế, bọn họ có thể ly hôn trước, cùng lắm thì gạt ông của nam chính, nhưng mà cô thật không nỡ rời xa cái cây rụng tiền nam chính này, đi theo anh ta quả thực so với trúng vé số còn kiếm được nhiều tiền hơn. Tuy nhiên không biết như thế nào, cô luôn có cảm giác đối phương nhìn cô như nhìn người nghèo, cho nên mới hay cho cô tiền.

Vì là giờ cao điểm có nhiều người tan sở về, nên kẹt xe mãi đến khi chiều tối Thẩm Huyên mới về được đến biệt thự.

Lúc trưa ở bệnh viện cũng không ăn vừa miệng cái gì, không biết hôm nay dì Vương sẽ nấu món ngon gì đây, chỉ là khi Thẩm Huyên vào biệt thự, liền nghe được bên trong truyền đến một một trận ồn ào tiếng chửi bậy.

Tập trung nhìn vào, chỉ thấy có một cặp vợ chồng trung niên đang đứng trong đại sảnh, người đàn ông mang mắt kính bộ dạng dạ dạ vâng vâng, người phụ nữ mặc váy hoa, với một lớp trang điểm đậm, nhưng không che dấu được nếp nhăn trên khóe mắt, lúc này bà ấy đang chỉ tay lên lầu mà mắng.

"Mục Đình cậu rốt cuộc là có ý gì, vì sao tiểu Tề không thể đến công ty làm? Nó cũng là cháu của ông, cha tôi còn chưa có chết đâu, cậu đừng nghĩ mình có thể một tay che trời!"

Thẩm Huyên vừa đi vào đã bị tiếng chửi kia khiến cho hoảng sợ, cô đương nhiên nhận ra hai người kia là chú hai và thím hai của nam chính.

Những gia đình giàu có đều có tranh chấp để dành quyền lợi, đương nhiên Thẩm gia cũng vậy, không tính ông của nam chính, thì công ty đã bị nam chính nắm gọn trong tay, những người khác cho dù có chút bất mãn cũng chỉ dám âm thầm gây một chút rắc rối.

Tuy nhiên Thẩm Huyên đối với hai người này rất có ấn tượng, bởi vì trong sách ghi hai người này hay gây khó dễ cho nữ chính, vì cảm thấy nữ chính không xứng gả đến Mục gia, nhưng rất nhanh bị nam chính chèn ép nên không dám nói gì nữa.

Bỗng trên lầu có một thân ảnh cao lớn thẳng tắp chậm rãi đi xuống, anh đã thay một bộ quần áo thoải mái màu xám, nhưng cả người thoạt nhìn vẫn lạnh lùng như cũ, đối với tiếng chửi rũa của người phụ nữ trung niên, liền ngay cả mi mắt cũng không nâng.

"Sao nào, tại sao không nói gì? Tiểu tề cũng là người thừa kế của Mục gia, trong công ty nó cũng có cổ phần, cậu dựa vào cái gì mà không cho nó vào công ty làm, nếu hôm nay cậu không nói rõ chuyện này với tôi, tôi sẽ cáo trạng với cha, tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Người phụ nữ trung niên lập tức đề cao âm lượng.

Nghĩ việc này không liên quan đến mình cô hướng trên lầu liền đi, Thẩm Huyên yên lặng đi qua hai người kia, tính lên lầu thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm, tuy nhiên đối với câu nói của người thím hai này cô cũng không ủng hộ, nam chính cũng không nói lời nào, nên cô căn bản là không nghĩ muốn nói chuyện.

Có lẽ là chú ý tới cái gì, người phụ nữ trung niên đột nhiên chuyển tầm mắt, "Hôm nay cậu còn mang một người ngoài đến gặp ông, có phải hay không nghĩ muốn ra oai phủ đầu?"

Thẩm Huyên: "......"

Không nghĩ tới lửa lớn sẽ cháy đến chính mình, cô như cá trong chậu vậy, liền lập tức quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt của người phía sau, sắc mặt trầm xuống, "Thím hai à, con cùng Mục Đình chính là vợ chồng hợp pháp, việc này cũng là lúc trước ông đã định hôn, như thế nào vào trong mắt thím hai lại biến thành người ngoài rồi?"

"Đi thôi... đi thôi." Người đàn ông trung niên lập tức kéo kéo cánh tay của vợ mình hắn vốn dĩ không nghĩ tới, con lại là người buôn bán cũng chẳng giỏi giang gì, dù cho được vào công ty thì cũng có ích lợi gì.

Người phụ nữ trung niên lập tức hất tay của hắn ra, hung tợn trừng mắt với hắn, tiếp theo liền cười lạnh nhìn về phía Thẩm Huyên, "Chỉ cần không phải là họ Mục đương nhiên đều là người ngoài, cô cùng Mục Đình kết hôn cũng đã mấy năm, đến bây giờ bụng một chút động tĩnh cũng không có, nếu sinh không được thím hai có thể giới thiệu cho cô vài bác sĩ, đừng có không ị phân mà cứ chiếm lấy bồn cầu, chặt đứt hương khói của Mục gia chúng tôi."

Chưa từng gặp qua người nào mắng ác độc như vậy, Thẩm Huyên cũng tức giận, tùy tay đem túi xách đặt trên sô pha, giọng nói lạnh lùng, "Chúng con đang còn trẻ tuổi, hưởng thụ một chút thế giới của hai người thì có vấn đề gì sao? Nhưng mà nếu thím hai đã quen nhiều bác sĩ như vậy, như thế nào không thấy thím giới thiệu cho chị Đường, chị Đường cũng kết hôn đã mấy năm rồi, cũng không có động tĩnh, thiếu chút nữa đã quên, ở trong mắt cô hai đây chính là không ị phân mà cứ chiếm bồn cầu rồi, vậy vẫn là nhanh chóng ly hôn đi, miễn cho chặt đứt hương khói nhà chồng chị Đường."

"Cô..." Người phụ nữ trung niên tức đến cả mặt đều xanh mét, "Đây là thái độ cô nói chuyện với người lớn hay sao?!"

Vừa vặn bên ngoài đi vào vài người vệ sĩ, lập tức đem tầm mắt hướng vào người đàn ông đang từ trên lầu đi xuống, giọng nói anh bình tĩnh, "Kéo đi."

Nghe vậy, mấy người vệ sĩ kia lập tức đi qua kéo người, Thẩm Huyên cũng chỉ là trơ mắt nhìn hai người bị kéo đi, thầm than chính mình thật là lãng phí miệng lưỡi, nên giao cho nam chính giải quyết mới đúng.

Lúc này dì Vương vừa vặn nấu cơm xong, chờ cô thay xong quần áo liền xuống dưới rửa tay ăn cơm, đối phương vẫn chưa có động đũa, hình như là đang đợi cô, Thẩm Huyên phát hiện, nam chính thật ra rất lịch sự.

Dù là như thế, cô vẫn nhịn không được nói xấu hai người kia, "Cũng không biết mấy người bảo vệ ở ngoài cửa làm ăn ra sao, mà loại người này còn dám cho vào đây, nếu còn có lần sau nhất định sẽ trừ tiền lương của họ."

Trên bàn năm món ăn cùng một tô canh, đều là món ăn thanh đạm, chỉ có một mâm cua lớn mà Thẩm Huyên yêu thích nhất tương đối dầu mỡ, cô một mình mang bao tay ngồi xuống ăn ngon lành, bởi vì nam chính không ăn loại đồ ăn này.

Trên bàn ăn rất yên tĩnh, giống như chỉ có một mình cô nói chuyện, tuy nhiên Thẩm Huyên đã quen với hoàn cảnh như vậy, vẫn như cũ nghiêm trang nhìn Mục Đình liếc mắt một cái, "Tôi nói này, thật ra......anh có thể dành nhiều thời gian đến thăm ông, hoặc là trò chuyện cùng ông nhiều một chút, dù là không có gì để nói, nhưng ông chỉ cần nhìn thấy anh nhiều chút chắc chắn ông cũng sẽ rất vui vẻ."

Rốt cuộc cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, bác sĩ nói còn nửa năm, nhưng cô biết thật ra không quá hai tháng nữa, cô không nghĩ đến lúc đó nam chính sẽ hối hận.

Nghe vậy, Mục Đình vẫn như cũ thong thả ung dung ăn đồ ăn, không nói một lời, chỉ là ngửi thấy mùi cua thì chau mày lại.

"Thứ sáu tôi có cuộc họp, cô có thể đi trước." Giọng nói anh đạm bạc.

Thẩm Huyên chậm rãi buông con cua lớn của cô ra, trên mặt có chút nghi hoặc. 

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, trong lòng bỗng nhảy dựng, cô thiếu chút nữa đã quên, cuối tuần này là kĩ niệm hai mươi năm thành lập của công ty Mục Thị, phải tổ chức tiệc để xây dựng hình ảnh cho công ty, cô là phu nhân của tổng tài chắc chắn là phải đi, chỉ là Thẩm Huyên đột nhiên nhớ tới một sự kiện, dựa theo thời gian này, vậy trong hai ngày tới nam chính liền sẽ gặp được nữ chính nha!

Bởi vì bị tính cách tươi mát thoát tục của nữ chính hấp dẫn, khiến cho nam chính vẫn luôn nhớ mãi không quên, sau đó không quá hai ngày liền gặp nữ chính ở ngày kỹ niệm hai mươi năm của công ty

Đương nhiên, nữ chính chỉ là một nhân viên nhỏ chắc chắn là không đến được loại địa phương này, nữ chính còn bị quản lý làm khó, cực khổ hoàn thành bản thiết kế đưa đến cho đối phương, sau đó quản lý còn gây khó dễ cho nữ chính, đúng lúc bị nam chính nhìn thấy, tự nhiên là một trận anh hùng cứu mỹ nhân.

Không nghĩ tới cốt truyện tới nhanh như vậy, yên lặng nhìn người đàn ông đối diện bình tĩnh không gợn sóng.

Thẩm Huyên nhịn không được cầm ly nước lên uống, thật ra cô còn có chút chờ mong, chính là muốn nhìn một chút nam chính bị hào quang Mary Sue của nữ chính hấp dẫn sau đó sẽ có bộ dạng thất thố, nói chung tốt hơn so với bây giờ mất nữa ngày dùng gậy gỗ đập cũng không chịu nói ra câu nào tốt cả.

Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt cô đang nhìn trộm mình, Mục Đình mi mắt hơi rũ, nhàn nhạt nói: "Cuối tuần sẽ có bác sĩ đến đây."

"À..." Không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên tinh thần cô chấn động, ngay cả cua lớn đang cầm trên tay cũng không ăn, "Bác sĩ? Cái gì bác sĩ?"

Khuôn mặt nhỏ biến đổi, cô lập tức không dám tin tưởng trừng lớn mắt, "Anh cho rằng tôi bị bệnh tâm thần sao?!"

Tầm mắt đảo qua, anh bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, "Không cần cô trả tiền."

"......"

"Đối với việc này thì vấn đề không phải là tiền, vấn đề là...."

Tùy tay đẩy qua một tờ chi phiếu, anh tiếp tục thong thả ung dung ăn cơm, biểu tình không có bất kỳ gợn sóng nào.

Thẩm Huyên tầm mắt dừng lại ở tờ chi phiếu, lập tức một tay chụp đến tờ chi phiếu kia, mày nhăn lại, "Một khi đã như vậy, tôi đây liền cố gắng xem xét lại."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top