Chương 53: Đại kết cục


Nhạy bén nhận ra được cái gì, ông Thẩm trên giường bệnh nheo mắt lại, nhìn tờ xét nghiệm thô lỗ nói: "Nha đầu thúi, còn dám chơi trò mập mờ với ông!"

Có lẽ là gần đây điều dưỡng quá tốt, tinh thần ông Thẩm không chỉ tốt lên rất nhiều, ngay cả giọng cũng cao lên không ít, Thẩm Huyên cau mày ai oán nhìn đối phương, cuối cùng vẫn lấy tờ giấy xét nghiệm từ trong tay Mục Đình đưa qua.

Nhìn ánh mắt kỳ quái của tiểu nha đầu này, ông Thẩm hồ nghi tiếp nhận tờ giấy kia, tầm mắt đảo qua, khi nhìn đến một hàng chữ phía dưới lập tức trợn to mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu, tiếp theo cả người đều lâm vào một trận mừng như điên, cuối cùng vẫn là nhịn không được cười to ra tiếng.

"Ha ha ha không nghĩ tới bộ xương già này của ông lại còn có thể chờ đến ngày chắt ngoại ra đời!"

Nói xong, nhanh chóng vẫy tay với Thẩm Huyên, "Mau tới đây cho ông nhìn một cái!"

"......"

Trước sau khác biệt quá lớn, nhìn bộ dáng ông vui sướng không thôi, Thẩm Huyên không biết nên nói cái gì, cảm thấy mình đã dính hào quang của đứa con.

Không giống với cái trừng mắt giận dữ vừa nãy, lúc này vẻ mặt ông Thẩm từ ái giữ chặt tay Thẩm Huyên, ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của cô, giống như muốn nhìn ra một đóa hoa.

"Tốt Tốt Tốt! Ông không xuất viện, nhất định để cho đám bác sĩ kia quan sát nhiều hơn, nói như thế nào thì ông cũng phải chống đỡ được đến khi đứa cháu ngoại này ra đời mới được, ha ha ha ông so với lão Mục còn may mắn hơn nhiều!" Giữa mày ông Thẩm không che dấu được đắc ý.

Có thể nhìn thấy chắt ngoại là một chuyện, chủ yếu ông vẫn muốn nhìn thấy cháu gái sinh hạ người thừa kế cho Mục gia, cho dù phải chết, ông cũng an tâm ra đi, cho nên ông mới gấp không chờ nổi thúc giục cháu gái sinh con, rốt cuộc ông cũng không còn bao nhiêu thời gian, chưa từng nghĩ ông lại thật sự chờ đến được

"Ông......" Vẻ mặt Thẩm Huyên bất đắc dĩ nhìn Mục Đình đứng phía sau, có chút không có biện pháp nào với ông, lúc trước còn gấp không chờ nổi muốn xuất viện, hiện tại mới biết yêu quý cơ thể.

Có điều đây cũng là chuyện tốt, thừa cơ hội này, Thẩm Huyên vẫn là đem chuyện Thẩm Tất nói ra, bởi vì hiện tại trong lòng ông đang hưng phấn, hẳn là có thể bớt được không ít tức giận

Nhưng sau khi chờ ông nghe xong, cả khuôn mặt nháy mắt trầm xuống, vui sướng mới nãy nháy mắt biến mất hầu như không còn, kế hợp với không khí trong phòng bệnh cũng ngưng trọng theo

"Thật xin lỗi, vì đã không báo cho ông." Mục Đình bỗng nhiên lên tiếng, chỉ là trong mắt hiện lên một tia âm trầm.

Nếu như không phải sợ ông Thẩm chịu không nổi kích thích, anh tuyệt đối sẽ khiến Thẩm Tất không còn mạng mà sống.

Trầm mặc hồi lâu, sắc mặt ông Thẩm vẫn đặc biệt âm trầm, giống như đang phải chịu đựng lửa giận cực lớn, nửa ngày, mới thở dài nghiêm túc nói: "Cháu làm không sai, nếu là ông, nhất định sẽ đánh chết cái tên súc sinh lòng lang dạ sói kia!"

Thấy ông tức đến nỗi thân mình đều phát run, Thẩm Huyên nhanh chóng chạy lại giữ chặt tay ông, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, "Lúc trước cháu không dám nói cho ông là vì không muốn ông chịu kích thích, sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của ông, có điều không phải bây giờ đã có chắt ngoại rồi sao, sau này để ông tự mình dạy dỗ nó được không?"

Thẩm Huyên sợ hãi nhìn chằm chằm ông Thẩm, sợ đối phương sẽ chịu kích thích, có điều cũng may ông chỉ tức giận mà thôi, ngược lại cũng không có quá mức kích động, hiển nhiên đã hoàn toàn thất vọng đối với Thẩm Tất rồi.

"Cháu nói rất đúng, ông còn có chắt ngoại, lão Mục đợi lâu như vậy còn chưa được, điều đó có nghĩa là ông vẫn may mắn hơn ông ấy, sau này khi ông xuống đó ông ấy khẳng định bị chọc tức." Ông Thẩm cười khổ một tiếng, nhưng cũng may lông mày nhíu chặt cũng nới lỏng chút ít.

Nói xong, lại vỗ vỗ tay cô, "Cháu ra ngoài một lúc, ông có một số việc muốn nói cùng Mục Đình."

Chớp chớp mắt, Thẩm Huyên nhìn Mục Đình phía sau, người sau mặt vẫn không đổi sắc không có chút ngạc nhiên nào, thấy vậy, cô cũng chỉ có thể ra ngoài phòng bệnh trước, nghĩ đến bác sĩ Liễu kêu mình qua đó, cô lập tức đi đến khoa phụ sản một chuyến.

Đơn giản chính là trong thời gian mang thai cần chú một số thứ, còn bảo cô chú ý giữ ấm, đừng để bị lạnh, tốt nhất cách hai tháng lại đến đây kiểm tra một lần.

Thẩm Huyên đều ghi nhớ hết ở trong lòng, chờ khi cô quay lại cũng không biết người bên trong nói cái gì nữa, cô cũng chỉ có thể ở bên ngoài chờ một lát.

Không bao lâu Mục Đình liền đi ra, Thẩm Huyên vừa định đi vào, lại phát hiện dường như ông muốn nghỉ ngơi, liền không tiếp tục đi vào, mà là theo Mục Đình cùng nhau trở về.

Người lái xe là lão Triệu.

Thẩm Huyên chủ động nâng tấm ngăn trong xe lên, sau đó tò mò nhìn về phía người bên cạnh, "Ông với anh nói cái gì mà lâu như vậy?"

Dứt lời, khuôn mặt nhỏ đột nhiên liền suy sụp xuống, "Khẳng định là ông muốn thả tên lưu manh Thẩm Tất ra đúng hay không!"

Dù sao cũng là cháu trai duy nhất của Thẩm gia, cô biết ông không thể nhẫn tâm!

Nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, Mục Đình đang muốn chợp mắt bỗng nhiên duỗi tay đem người ôm lại, bàn tay to thuận thế phủ lên cái bụng bằng phẳng của cô, đặc biệt nhẹ nhàng, "Chỉ là một ít chuyện của công ty thôi."

Nhướng mày, cô bất mãn hừ một tiếng, "Chuyện của công ty thì sao lại muốn trốn tránh em? Bây giờ em mới là chủ tịch!"

Nhìn cái miệng nhỏ chu lên, còn có thể treo được một hũ dầu, Mục Đình cúi đầu chôn ở giữa cổ cô, thanh âm trầm thấp, "Đừng nói chuyện."

Cảm nhận được cảm xúc của anh hình như có chút không đúng, Thẩm Huyên cũng để mặc cho anh ôm không dám hé răng.

Toàn bộ trong xe đều yên tĩnh xuống, cô chưa từng thấy qua anh như vậy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết, Thẩm Huyên không khỏi duỗi tay vỗ vỗ lưng anh, tựa như đang an ủi.

Tâm tình Mục Đình có chút phức tạp, anh đương nhiên muốn có con, có điều chỉ cần một đứa là đủ rồi, nhịn một năm cũng đã đủ vất vả.

Thẩm Huyên phát hiện cảm xúc đối phương đặc biệt không đúng, nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào, cô cũng không dám hỏi, vốn tưởng rằng có thể là do anh không thích đứa nhỏ này.

Nhưng vừa mới trở về lập tức liền mời hai chuyên gia dinh dưỡng đến đây, trực tiếp ở lại gian phòng bên cạnh trong biệt thự, dường như muốn gọi mọi lúc, Thẩm Huyên cảm thấy quá khoa trương, nhưng đối phương căn bản không cho chút đường nào thương lượng, hơn nữa điều khoa trương hơn còn ở phía sau.

---------------

Ba ngày sau Lục Tố Tố đến đây, còn mang theo bộ tây trang đã làm xong, lần này hình như cô ấy đã hỏi thăm bảo vệ bên ngoài biết rằng Mục Đình không ở nhà, cho nên thoải mái đi vào.

Nhưng lại chỉ nhìn thấy Thẩm Huyên bưng một chén canh đang uống từng ngụm một, biểu tình đặc biệt thống khổ.

"Cậu còn chưa có ăn cơm sao?" Lục Tố Tố tò mò hỏi.

Nhìn thấy Lục Tố Tố mang theo một cái túi tiến vào, Thẩm Huyên nhìn xung quanh một cái, sau đó vội vàng lôi kéo Lục Tố Tố lại đây ngồi xuống, rồi đem chén canh đưa cho Lục Tố Tố, "Nhanh lên uống hết đi!"

"A?" Vẻ mặt Lục Tố Tố mờ mịt.

Thẩm Huyên lại cực kỳ vội vàng nhìn chằm chằm phòng bếp bên kia, hạ giọng nói: "Cậu đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh chóng uống nó, lần sau mình đào cho cậu một nhà thiết kế hàng đầu đến đây!"

Vừa nghe đến nhà thiết kế hàng đầu, Lục Tố Tố trước mắt lập tức sáng ngời, nào còn để ý đến chuyện khác, gần như chỉ cần hai hơi liền uống hết chén canh kia xuống bụng, còn dư lại thịt đều bị Thẩm Huyên nhanh tay nhét vào miệng Lục Tố Tố!

Lục Tố Tố ho khan vài cái, Thẩm Huyên lại nhanh chóng thay Lục Tố Tố chùi miệng, vừa vặn dì Vương từ trong phòng bếp đi ra, thấy Thẩm Huyên nấc một cái, lúc này mới vừa lòng mang cái chén không rời đi.

Thấy vậy, lúc này Thẩm Huyên mới nhẹ nhàng thở ra.

Trời biết mấy ngày nay cô sống như thế nào, hai chuyên gia dinh dưỡng kia suốt ngày cân nhắc giúp cô làm cái gì bổ thân thể, đủ loại canh, còn có đồ ăn cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Hiện tại cô vừa thấy những bát canh đó cả người liền buồn nôn, bởi vì thiếu máu, cho nên Mục Đình cũng mặc cho cô bị hai chuyên gia dinh dưỡng kia lăn lộn, cho dù cô phản kháng như thế nào cũng vô dụng, cuối cùng nói không chừng còn sẽ nháo đến chỗ ông, không chừng còn thảm hại hơn.

"Khụ khụ...." Lục Tố Tố bị một miếng thịt không biết tên làm cho nghẹn, trực tiếp bưng ly nước trên bàn lên uống hơn phân nửa.

Biết khẳng định Lục Tố Tố rất tò mò, Thẩm Huyên chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ xoa xoa giữa trán, "Mình mang thai."

"Khụ khụ khụ khụ...." Lục Tố Tố lập tức sặc nước, cả người không nhịn được liên tiếp ho khan, một bên hoảng sợ nhìn chằm chằm bụng cô.

"Mới phát hiện vào mấy hôm trước, hiện tại mỗi ngày mình đều ở đây chịu đủ loại tra tấn, một chút cay cũng không cho ăn, cậu biết mình có bao nhiêu khó chịu không?"

Thẩm Huyên nặng nề thở dài, một bên lấy cái túi bên cạnh qua từ bên trong lấy ra một bộ tây trang, cùng bản vẽ không khác biệt lắm, cũng không biết Mục Đình mặc vào có đẹp hay không.

Nghĩ đến những ngày nay mình sống ra sao, cô đột nhiên không muốn đem quần áo đưa cho người nọ!

"Cậu... cậu thật sự mang thai?!"

Lục Tố Tố trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, lần trước nghe Thẩm Huyên nói như vậy, cô ấy còn tưởng rằng đối phương chỉ nói giỡn, không nghĩ tới lại là sự thật!

Thẩm Huyên chỉ liếc Lục Tố Tố không nói gì, người sau kinh ngạc cảm thán không thôi nhìn chằm chằm bụng cô, trên mặt tất cả đều là không thể tưởng tượng được, "Cậu lại thật sự ngủ với Mục Đình rồi, như thế nào không nói sớm cho mình biết!"

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Tố Tố hoàn toàn không dám tưởng tượng đến, rốt cuộc lúc trước Mục tổng rõ ràng còn đặc biệt lãnh đạm!

Biết suy nghĩ của Lục Tố Tố còn dừng lại ở quá khứ, Thẩm Huyên cũng lười giải thích với cô ấy, mà hỏi tình hình gần đây của Tô Họa.

Người sau nhún nhún vai, vẫn là câu nói kia, đối phương quá có tư có vị, cũng tiến bộ rất nhanh, có điều so với Tô Họa, cô ấy đối với cái bụng Thẩm Huyên càng coi trọng hơn, rồi liên tục hỏi cô làm sao có.

Lục Tố Tố không ngừng đặt câu hỏi, Thẩm Huyên đành phải nói Mục Đình rất nhanh sẽ quay về, người sau mới vội vàng nhanh chóng rời đi.

Đem tây trang lên lầu treo, Thẩm Huyên quyết định chờ đến thời điểm tâm tình tốt lại đưa cho Mục Đình.

Ai kêu anh cả ngày để cô uống vài thứ kia, bổ thân thể là một chuyện, nhưng cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của cô nha, thấy cô còn không cười một chút, thì ra trong lòng đã sớm nghĩ nên tra tấn cô như thế nào.

Chờ đến tối dì Vương lại nghe phương án của chuyên gia dinh dưỡng làm cho cô một bàn đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, ngay cả bóng dáng một chút ớt cay đều nhìn không thấy, còn có một chén canh gà đậm đặc.

Miễn cưỡng uống lên một nửa, cô nhịn xuống cổ ghê tởm kia, một bên đem ánh mắt hướng người ngồi đối diện, ánh mắt lộ ra chờ đợi, "Em uống không được......"

Nói xong, bỗng nhiên cầm chén đẩy qua một chút, vẻ mặt vẫn mong đợi như cũ nhìn anh.

Mí mắt Mục Đình vừa nhấc, liền bình tĩnh nhìn cô chăm chú, người sau vội vàng nghiêm túc nói: "Không phải nói có phúc cùng hưởng sao, anh giúp em uống một chút là được......"

Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập khẩn cầu, Mục Đình vẫn là đem canh đẩy qua một bên, "Không có lần sau."

Thật ra mấy ngày nay cô cũng béo ra một chút, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng hồng hào hơn một chút so với trước, nhưng vẫn có chút gầy.

Thấy anh cũng không thích uống canh này, Thẩm Huyên nhịn không được bĩu môi lặng lẽ nói thầm một tiếng, chính mình không muốn, đừng đẩy cho người khác, người này hoàn toàn không có một chút tinh thần dân chủ.

Thẳng đến trong chén đột nhiên nhiều ra một miếng thịt, cô mới liếc mắt nhìn người đối diện, cô ăn còn dư lại nửa chén cơm liền không muốn ăn nữa.

Chờ đến lúc tắm xong, cô mới từ tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang, quyết định ngày mai đưa cho anh mặc ra ngoài.

Sau khi mang thai Mục Đình liền không cho cô thức đêm, di động cũng không cho chơi nhiều, cho nên rất sớm Thẩm Huyên đã mang theo oán niệm đi ngủ.

Bởi vì không cần phải chạy bộ, nên cô đã đem đồng hồ báo thức tắt đi, có điều đến tám giờ sáng ngày hôm sau, cô vẫn mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy cách đó không xa có bóng người cao lớn đang thay quần áo, cô lập tức giụi mắt ngồi dậy.

"Anh chờ một chút!"

Cô từ trên giường ngồi dậy, tiếp theo lại lập tức đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang, sau đó lôi kéo cánh tay anh tựa hồ muốn đích thân mặc vào cho anh vậy, một bên nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh mặc cái này đi ra ngoài."

Khuôn mặt nhỏ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Mục Đình không có phản kháng, ngược lại nghe lời cô đem quần áo mặc vào, không lớn không nhỏ rất vừa vặn.

Thẩm Huyên trên dưới quét mắt đánh giá, khóe miệng nhịn không được giương lên một độ cong lớn, không thể không nói, dáng người của người này quả thật là không thể chê, thật sự là hoàn mỹ như người mẫu, thoạt nhìn cô thiết kế cũng không có kém như vậy.

Mí mắt Mục Đình rũ xuống, bỗng nhiên tiến lên ôm eo cô, ánh mắt sáng quắc, "Giúp anh thắt cà vạt."

Bị bắt tiến lên một bước, Thẩm Huyên nhìn cái cà vạt mà anh chưa thắt, một bên vươn tay vụng về thay anh thắt cà vạt, trong miệng còn khó hiểu lẩm bẩm, "Vì sao muốn em làm nha, em cũng không biết."

Cô trước nay đều không có thắt qua cà vạt, cô cũng chỉ biết lý thuyết, thắt hai ba lần mới được, nhưng thoạt nhìn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhịn không được lại cười một lần nữa thay anh thắt lại, bằng không cứ như vậy đến công ty khẳng định sẽ bị người khác chê cười.

Thắt lại hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thông qua, không biết nghĩ đến cái gì, cô bỗng nhiên nhón chân ôm lấy cổ anh, khóe môi vẫn cười khẽ như cũ, "Về sau mỗi ngày em đều thắt cà vạt cho anh được không?"

Ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, Mục Đình cúi đầu đối diện với cặp mắt sáng nhuộm đầy ý cười của cô, đuôi lông mày khẽ động, không khỏi giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, thanh âm ôn hòa, "Hai ngày trước không phải còn muốn ly hôn sao?"

Dứt lời, mặt Thẩm Huyên không khỏi đỏ lên, mỗi ngày bị buộc uống những bát canh đó, dưới sự tức giận liền nói muốn ly hôn, nhưng mà này không phải nói giỡn sao, lòng dạ người này thật hẹp hòi.

"Anh đã nói nếu em muốn ly hôn anh liền sẽ đáp ứng, hơn nữa còn ký qua hợp đồng, anh lại gạt em!" Vẻ mặt cô oán niệm đánh cái tay trên mặt mình ra.

Mục Đình nghe vậy chỉ chậm rãi cúi đầu, biểu tình không đổi, ngay cả ngữ khí cũng đặc biệt bình tĩnh, "Hợp đồng ở đâu?"

"Đương nhiên là ở......" Thẩm Huyên dừng lại, đột nhiên trừng lớn mắt, một tay nắm lấy cà vạt của anh, "Đại lừa đảo! Không biết xấu hổ!"

Hợp đồng đang để ở chỗ ông cô, đời này cô đều đừng nghĩ đến việc lấy về, hoá ra người này cái gì cũng biết, hay là anh đã đặt thiết bị giám sát ở trên người cô!

Thẩm Huyên bĩu môi, Mục Đình cười xoa xoa đầu cô, môi mỏng hé mở, "Đừng nháo."

Nói xong, anh bỗng nhiên ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ em thật sự muốn vứt bỏ gia đình này sao?"

Duỗi tay ôm chặt cổ anh, Thẩm Huyên mới mặc kệ anh nói cái gì, đột nhiên leo lên lưng anh, người sau bất đắc dĩ đem người cõng lên, Thẩm Huyên lúc này mới để anh cõng mình xuống lầu, dù sao ngủ không được, vẫn nên ăn chút gì rồi tính tiếp.

Cúi đầu, Thẩm Huyên đột nhiên ở trên cổ anh cắn một ngụm, hút ra một vệt đỏ mới vừa lòng xoa lỗ tai anh.

Tin tức cô mang thai khẳng định bị trợ lý Chung truyền ra ngoài, cũng để cho người khác xem Mục tổng bọn họ có bao nhiêu cầm thú, đến bà xã đang mang thai cũng không buông tha!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top