Chương 40: Bị bắt cóc
Lúc Thẩm Huyên tỉnh lại bên cạnh đã không còn nhiệt độ, bên ngoài trời có chút âm u, giống như là muốn mưa, cô ôm chăn muốn ngồi dậy, cuối cùng vẫn là gian nan nằm lại trên giường, tiếp theo cả người đều rúc vào trong chăn.
Cô không có mất trí nhớ, mà còn nhớ rõ hết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, cảm thấy thẹn đồng thời lại cực kì tức giận, đã nói cho cô ở phía trên, kết quả cuối cùng lại không có giữ lời!
Bây giờ cởi quần xong liền không nhìn thấy người, quả nhiên, đàn ông đều là một dạng giống nhau!
Thân là một người trưởng thành, cô phải tự khai sáng cho bản thân mình, cuối cùng vẫn gian nan di chuyển vào phòng vệ sinh rửa mặt, chờ sau khi thay xong quần áo mới che cái cổ lại đi xuống lầu, đợi lát nữa ra ngoài nhất định phải dặm thêm phấn mới được, bằng không như này thì ra ngoài thế nào.
Có điều ngoài dự đoán, chờ đến khi cô xuống lầu lại phát hiện Mục Đình còn chưa đến công ty, đã hơn mười giờ rồi, chuyện này vẫn là lần đầu tiên Thẩm Huyên nhìn thấy đối phương không có đi làm, chẳng lẽ là tay bị phế?
Lấy một cái bánh mì kẹp từ trên bàn cắn, vừa ăn vừa đi đến sô pha bên kia, vẻ mặt khó chịu hướng người đang xem laptop đi đến, "Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à? Công ty các anh hôm nay không bận sao?"
Liếc nhìn người vừa đi ngang qua, Mục Đình duỗi tay ôm lấy eo cô, đem người ấn vào trong lòng ngực, đưa tay lau nhẹ vụn bánh trên khóe miệng của cô, môi mỏng hé mở, "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, Thẩm Huyên không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn anh, "Em mới không giống như anh, lát nữa em còn muốn đi thăm ông!"
Cắn thêm miếng bánh mì kẹp, cô quét mắt nhìn tay đối phương, vẫn quấn băng gạc như cũ, nhìn không ra tình huống như thế nào, có điều ngày hôm qua dưới loại tình huống như này tay khẳng định chảy máu, người này thật là ngay cả cơ thể của mình mà cũng không để ý.
"Anh...... Nếu có việc, liền nhanh đi trước đi, em lại không phải là một đứa trẻ, thế nên không cần anh trông coi." Cô bỗng nhiên nói thầm một câu.
Thấy tay anh bị thương cũng quá đáng thương đi.
"Không phải một đứa trẻ, vậy sao còn cắn người?" Anh nhếch miệng.
Nhìn nhau, Thẩm Huyên lập tức quay đầu đi chỗ khác, kết hợp với vành tai cũng dần dần phiếm hồng, "Em...... Em đây là trả lại cho anh!"
Nói xong, cô lại xích lại gần gỡ cúc áo của anh ra, chỉ thấy trên bả vai kia đúng là có một dấu răng rất sâu, đột nhiên có chút chột dạ, có điều nghĩ đến mình đau hơn, Thẩm Huyên lại đúng lý hợp tình trừng mắt nhìn anh.
"Không biết xấu hổ, đồ lưu manh!"
Nói xong, cô vừa chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người, nhưng ngay sau đó đột nhiên bị anh xoay người lại đè ở trên sô pha, trên đùi đột nhiên nhiều ra một bàn tay to nóng bỏng, chỉ thấy ánh mắt của anh sâu kín nhìn cô, "Em nói gì cơ?"
Tục ngữ nói kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt, Thẩm Huyên lập tức vô tội chớp chớp mắt, "Em đã nói gì sao? Em cái gì cũng chưa nói nha!"
Dứt lời, cô đột nhiên khó chịu nhăn mày lại, "Em...... Em đau eo......"
Nhìn bộ dáng đang làm bộ làm tịch của cô, Mục Đình vẫn buông cô ra, ngay sau đó Thẩm Huyên lập tức chạy ngay, còn quay đầu lại vẻ mặt khó chịu trừng đối phương, "Em nói anh là người không biết xấu hổ đồ lưu manh! Đại lừa đảo!"
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang nói, khóe môi anh khẽ nhếch, trong mắt đều là ý cười nhìn laptop, có một số người hay thích trả đũa, hô hào muốn ở phía trên kết quả cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là một con hổ giấy chỉ biết nói ngoài miệng.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Huyên liền lên lầu ở trên cổ dặm chút phấn, phải dặm vài tầng mới đem những dấu vết kia che khuất, ngày mai cô cũng phải ở trên cổ anh cắn một mảnh dấu vết, để xem anh ra ngoài như thế nào đi gặp người.
Lúc xuống lầu Mục Đình đã không còn ở đó nữa, nghe dì Vương nói là đi công ty, biết ngay người này ngày nào cũng bận rộn với công việc, tay đã bị như vậy cũng không biết nghỉ ngơi một chút, bây giờ không tĩnh dưỡng tốt về sau miệng vết thương nứt ra rồi lại càng khó tốt hơn
Chờ đến khi cô đến bệnh viện, lại phát hiện Bạch Tư vừa vặn từ phòng bệnh bước ra, hơn nữa biểu tình có chút ngưng trọng, giống như đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thấy Thẩm Huyên mới chậm rãi bước lại tiếp đón.
"Sao lại thế này? Chẳng lẽ là bệnh tình của ông chuyển biến xấu sao?" Cô đột nhiên có chút nôn nóng.
Cau mày đi đến cạnh hành lang, Bạch Tư lựa lời nói: "Buổi sáng hôm nay ông Thẩm nghe một cuộc điện thoại, tiếp theo lại đột nhiên phát bệnh, bác sĩ phải cấp cứu thật lâu mới qua khỏi cơn nguy kịch, còn nói...... Nếu lại có lần tiếp theo, thì không chắc sẽ có vận khí tốt như hôm nay nữa đâu."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Huyên biến đổi, cô cho rằng chỉ cần ông hảo hảo dưỡng bệnh liền sẽ không có việc gì, lại không nghĩ đến chuyện này.
"Ai gọi điện thoại cho ông?" Cô hỏi.
Lắc đầu, Bạch Tư chỉ thở dài, "Không biết, thời điểm ngài Thẩm nghỉ ngơi không thích có người ở bên cạnh trông coi, cho nên các y tá cũng chỉ ở bên ngoài nhìn."
Những chuyện bình thường tuyệt đối sẽ không kích thích đến ông, hơn nữa biết rõ sức khỏe của ông không tốt, còn gọi điện thoại đến đây kích thích ông, người này có thể có ý gì tốt chứ.
Thẩm Huyên lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào, có điều người trên giường bệnh đang nghỉ ngơi, sắc mặt so với ngày hôm qua thì kém đi rất nhiều, nghĩ nghĩ, cô vẫn là cầm lấy di động bên cạnh, cái này mở khóa bằng vân tay, Thẩm Huyên chỉ có thể dùng ngón cái của ông ở mặt trên ấn một chút.
Trong nhật ký cuộc gọi cuộc trò chuyện mới nhất lại có thể hiển thị tên Thẩm Tất!
Đã sớm biết sẽ là như thế này mà, đôi cha con này căn bản là không có ý tốt, nói không chừng chuyện ông cô trúng độc Thẩm Tất cũng có phần, nhưng mà chuyện này căn bản là không thể xem như chứng cứ, cho nên cô cũng không thể làm gì được đối phương, ông đưa Thẩm Tất ra nước ngoài cũng là nghĩ hắn sẽ sống tốt, không nghĩ tới đối phương lại phát điên như vậy!
Nghĩ đến đợi sau khi ông tỉnh lại, Thẩm Huyên nhất định phải khuyên đối phương không thể lại thiên vị cái tên súc sinh kia, bằng không nếu tiếp tục như vậy tên súc sinh kia sẽ không biết sợ là gì, ở trong mắt hắn nào còn có thân tình.
Ngày hôm qua ngủ muộn, nên bây giờ rất buồn ngủ, Thẩm Huyên cũng không tự giác ghé vào giường bệnh liền tính ngủ một giấc, có điều mùi của nước sát trùng khiến cô có chút ngủ không được, ngược lại tâm tình có chút trầm trọng, cũng không biết bệnh của ông khi nào có thể tốt.
Đang mơ mơ màng màng thì một y tá đi vào thay thuốc, lúc này cô mới mệt mỏi vuốt lại tóc, trong khi đó vẫn nhìn đối phương đổi bình thuốc khác.
"Người bệnh sẽ có tình huống xuất hiện mồ hôi, cho nên Thẩm tiểu thư tốt nhất thường xuyên dùng khăn lông lau thay cho người bệnh một chút."
Nghe thanh âm của y tá, Thẩm Huyên chỉ gật đầu, "Được."
Thay xong bình thuốc, người đeo khẩu trang bỗng nhiên nhìn chằm chằm sau lưng cô, thanh âm bình tĩnh, "Thẩm tiểu thư nếu mệt mỏi thì có thể qua bên kia nghỉ ngơi một chút, chúng tôi sẽ thường xuyên tiến vào xem tình hình của ngài Thẩm."
Đúng là có chút buồn ngủ, có điều Thẩm Huyên vẫn khẽ lắc đầu, chống cằm nhàn nhạt nói: "Không cần, cảm ơn......"
Lời còn chưa dứt, một cái khăn tay mang theo mùi hương nhàn nhạt đột nhiên từ phía sau gắt gao che lại miệng mũi của cô, tiếp theo đầu dần dần choáng váng, Thẩm Huyên không kịp lên tiếng liền dần dần ngất đi.
Nhìn người bị ngất, y tá lập tức cất tốt cái khăn, lấy di động ra và gọi điện thoại, tiếp theo lại đem hòm thuốc phía dưới mở ra, rất nhanh đem người nhét vào, ngay sau đó mới giống như không có việc gì đẩy hòm thuốc đi ra ngoài, đi ngang qua vệ sĩ đứng bên ngoài cũng không có lộ ra bất luận cái gì bất thường.
................
Duỗi tay ra không thấy được năm ngón tay trong không gian không có bất luận một tia sáng nào, rồi lại còn tràn ngập một cổ mùi gay mũi, khi Thẩm Huyên mơ mơ màng màng tỉnh lại cái gì cũng nhìn không thấy, vừa định đứng dậy nhưng cả người lại không có sức lực, ngay cả đầu cũng choáng váng.
Mãi đến khi tay cô chống ở trên mặt đất chạm vào một vật mềm như bông, cô mới sợ tới mức rất nhanh thu tay lại, đột nhiên nhớ tới một giây trước khi mình ngất xỉu, cái người y tá kia!
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, theo sau là chùm tia sáng chói mắt khiến căn phòng cũng đi theo sáng lên, Thẩm Huyên không khỏi giơ tay chắn ở trước mắt, mơ hồ chỉ thấy đây là một gian phòng chứa đồ rất bừa bộn, còn tràn ngập một cổ mùi quái dị, mà cô vừa mới sờ phải chính là tàn thuốc
"Nơi này là nhà của bạn tao, sẽ không có người biết đến."
Nghe được giọng nói quen thuộc, cô lập tức trừng mắt nhìn người đó, đối phương đang hút xì gà, cà lơ phất phơ kéo ghế dựa ngồi xuống, trên mặt tất cả đều là đắc ý.
"Tao nể tình mày tốt xấu gì cũng là người thân, vốn dĩ nếu mày không tranh gia sản thì tao sẽ tha, nhưng mày cái nha đầu thúi này lại liên hợp với Mục Đình đem bố tao bắt đi!"
Nói đến đây, Thẩm Tất đột nhiên đem xì gà ném vào người cô, trên mặt mang theo tàn nhẫn, "Mày cho rằng tao không dám lấy mạng mày có phải hay không?"
Bởi vì mặc áo khoác, cho nên xì gà chỉ rơi trên ống tay áo, chính mình cũng không có bị phỏng, có điều trong mắt Thẩm Huyên vẫn lộ ra châm chọc nhìn hắn nói: "Anh xem tôi là đồ ngốc sao? Các người không chỉ tìm người hạ dược tôi, còn hạ độc với ông, anh muốn gia sản rất bình thường, nhưng đó chính là ông nội của anh! Anh lại có thể hạ thủ được, anh còn là con người sao?!"
"Im miệng!"
Thẩm Tất đột nhiên ngồi xổm xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô, "Nếu không phải ông ta thiên vị mày, bố tao sẽ làm như vậy sao? Tao mới là người thừa kế của Thẩm gia, mày chẳng qua chỉ là bát nước đã hắt đi mà thôi, ông ta lại đem nhiều cổ phần như vậy để lại hết cho mày, tao làm như vậy thì có gì sai!"
Tóc đột nhiên bị người túm chặt, Thẩm Huyên bị bắt ngẩng đầu lên, tầm mắt chợt đối diện với một đôi mắt âm độc, "Tao không giống như bố tao, nơi này có máy bay tư nhân, tao có thể đi bất cứ lúc nào, dù cho giết mày cũng không ai biết!"
Nhắm mắt lại, Thẩm Huyên nhịn xuống hoảng loạn trong lòng, nhưng trên mặt lại hoàn toàn bình tĩnh, cô biết chính mình không thể hoảng, nhất định phải kéo dài thời gian, Mục Đình nhất định sẽ phát hiện cô mất tích.
"Tuy nhiên tao sẽ không để mày chết sớm như vậy."
Thẩm Tất cười hắc hắc, "Tao có vài người bạn ở nước ngoài đều đang chờ ở bên ngoài, bọn họ đối với mày thấy rất hứng thú, có điều nói thế nào đi nữa thì mày cũng là em họ của tao, làm sao tao có thể để mày chịu khổ đây? Chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao đảm bảo mày hoàn hảo không tổn hao gì từ nơi này rời đi."
Thẩm Huyên không nói gì, chỉ là mắt lạnh nhìn đối phương ngồi ở trên ghế, trên mặt tất cả đều là âm lãnh nhìn chằm chằm chính mình, "Tao muốn mày đem bố tao thả ra, nói cách khác......"
Nhà ở không có cửa sổ thông khí, cũng nhìn không được bên ngoài là ban ngày hay ban đêm, Thẩm Huyên nghiêng người bình phục hô hấp, một bên ra vẻ trấn định nói: "Bố của anh bị cảnh sát bắt đi, tôi lại không phải thần tiên, sao có thể đem hắn thả ra?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top