(6)

"Oh...?"  Bây giờ đầu anh ngập tràn hình ảnh của một Sakura khỏa thân đang cúi xuống chiếc bàn này, rên rỉ vì phấn khích khi anh vỗ mạnh vào cặp mông nhỏ bé đó vì mọi hành vi sai trái của cô.  Và rồi anh xoa dịu da thịt đau nhói của cô bằng những cái vuốt ve và nụ hôn nhẹ nhàng cho đến khi cô cầu xin một sự giải thoát thì anh mới tha cho cô.

"Hay là em nên trừng phạt anh 1 chút nhỉ?"  cô ấy đã tiếp tục.  "Để bản thân bị phân tâm khi đang bận rộn làm việc - anh đang cần một đòn roi tử tế hơn em nhiều."

"Ngày nào em cũng hành anh đủ kiểu, thưa công chúa," anh nói nhanh. Cô có một tính cách thống trị, hay bắt nạt đến mức anh thà để cô ngồi vào bàn và để cô làm bất cứ thứ gì cô muốn.  Đôi khi anh tự hỏi chính xác ai là Hokage trong văn phòng này - Sakura hay Kakashi?  Thường thì anh phải nhìn tượng đài Hokage trên sườn núi để nhắc nhở bản thân.

"Đừng nhìn lơ đãng vậy," cô nói với anh, "hay là anh không hứng thú?"

"Em không thể nói tôi không quan tâm? Em đang ngồi trên dấu hiệu lớn nhất đấy."

"Đó có thể là bất cứ điều gì mà," cô nói một cách miễn cưỡng.  "Một thanh kunai, một cái tẩu thuốc, một cuộn giấy còn sót lại từ bữa trưa ... Kakashi-sama, chứng minh anh rất nhiệt tình đi."

Cô thường buộc tội anh bởi anh có khuôn mặt rất thờ ơ, không biết anh đang cảm thấy thế nào, và điều đó khiến cô khó chịu mỗi khi anh không thể hiện phản ứng trước những dịp vui hay buồn.  Khi được thông báo rằng mình sẽ trở thành Hokage, anh ấy chỉ đơn giản nói 'Ồ' và gật đầu nhẹ.  Khi ông Ukki qua đời vài tháng trước, đám tang của ông ấy cũng bị bỏ bê do lịch trình làm việc dày đặc của Kakashi, anh chỉ thở dài khi đặt cái cây khô héo và cái chậu của nó bên cạnh thùng rác.  Anh không phải là một người đàn ông biết thể hiện cảm xúc, và hành động luôn lớn hơn lời nói - hay khuôn mặt, trong trường hợp của Kakashi.

Vì vậy, anh kéo mặt nạ của mình xuống, áp người về phía trước và bắt lấy đôi môi của cô.  Cô há hốc mồm ngạc nhiên, và Kakashi ngay lập tức tận dụng điều này để thực hiện một nụ hôn sâu cháy bỏng, lôi kéo lưỡi cô chơi đùa và nếm thử hương vị của cô như thể cô là viên kẹo ngọt ngào nhất.  Cô ấy thậm chí còn có vị hơi giống kẹo, và anh chắc chắn rằng son bóng của cô ấy có vị anh đào, khiến cô ấy dường như trở thành một phụ nữ thực thụ. Rất ngon.  Máu trong huyết quản cũng dần sôi sục và anh càng giữ cô chặt hơn, nắm lấy hông cô để ép chúng sát cơ thể anh một cách thô bạo, cho cô thấy sự nhiệt tình với ham muốn của anh.

Tiếng rên rỉ đầu tiên của cô phát ra nhẹ nhàng, đứt quãng, và cô rùng mình một cách gợi tình khi anh lại ép hông cô xuống, cọ sát thứ kích thích của anh vào cơ thể cô.  Cô ấy thật nóng bỏng.  Anh có thể cảm thấy sức nóng của cô qua tất cả các lớp quần áo của họ và anh biết rằng họ có thể đơn giản tiếp tục như vậy và dễ dàng đạt được sự thỏa mãn mà không cần phải cởi bỏ bất cứ thứ gì.

Sakura đột ngột dứt khỏi nụ hôn và ngả người ra sau, đủ xa để khuỷu tay cô tựa vào thành bàn.  "Ok," cô thì thầm, với đôi môi sưng hồng và đôi mắt nặng trĩu.  "Anh rất nhiệt tình."

"Tôi không bao giờ làm thứ gì nửa vời cả," anh tự mãn trả lời.

"Anh luôn làm mọi thứ nửa vời."

"Ừ, ừm, không phải những thứ quan trọng." Anh lại thấy ánh mắt của mình lại bị hút vào khe ngực của cô, nơi mà hơi thở gấp gáp của cô khiến bầu ngực căng phồng mềm mại phập phồng một cách khá khiêu khích bên dưới áo vest.  Núm vú căng cứng chọc vào lớp vải và anh muốn chạm ngón tay của mình vào một trong số chúng, thích thú với cách Sakura uốn cong hông của mình để đáp lại anh.

"Luôn luôn với bộ ngực," cô nói với giọng cáu kỉnh chế nhạo.

"Luôn luôn?"  anh ta vọng lại.

"Đừng nghĩ rằng em không nhận thấy cách anh nhìn chằm chằm vào em khi em ở văn phòng."

"Chà, không có gì khác để nhìn chằm chằm vì em đã khá nhiều lần đuổi tất cả những người phụ nữ khác đi," anh nói.

Cái nhìn của cô m không hề ăn năn.  "Em có quyền đó. "

"Em ghen à?"

Cô cau có.  "Không."

Anh không tin cô.  "À," anh nói, nghịch chiếc khóa kim loại trên dây kéo áo vest của cô.  "Vậy chính xác thì anh chui vào đầu vào rọ của em?"

"Thực ra là anh đang quyến rũ em."

"Nếu đó là sự thật, thì tôi sẽ là người kiểm soát ở đây, và điều đó chắc chắn không xảy ra."

"Anh là sếp của em. Anh luôn kiểm soát em", cô nói với anh ta với một nụ cười gượng gạo.

"Là vậy sao?"  Chà, anh sẽ phải thử nghiệm điều đó.  "Ngồi lên bàn làm việc."

Sakura bất động và đôi mắt cô nheo lại một cách kỳ quái nhìn anh và cố gắng đánh giá xem anh đang nghĩ gì.  Dù kết luận thế nào, cô vẫn quyết định làm theo, cẩn thận nhấc người khỏi lòng anh, đẩy chiếc máy đánh chữ ra sau và ngồi xuống mép bàn, chân đặt lên mép ghế giữ hai đầu gối anh.  Trông cô rất không chắc chắn, nhưng đồng thời cũng rất kích thích, và anh có vẻ rất thích thú khi nhìn thấy vòng một đầy đặn của cô.

"Cởi áo vest ra," anh nói với cô.

Sakura cau mày.  "Không đời nào!"  cô phản đối, ôm lấy mình.  "Cửa không khóa - bất kỳ ai cũng có thể bước vào!"

"Cởi áo vest của em ra nếu không tôi sẽ sa thải em," anh ta nhắc lại đều đều.

"Đó là quấy rối tình dục, đồ khốn già nua," cô nhận xét.

"Nhanh lên. "

Nhìn anh ta một cái nhìn bối rối, cô bắt đầu kéo khóa áo vest của mình.  Anh hoàn toàn biết rằng những lời đe dọa sa thải chẳng có nghĩa lý gì đối với cô gái này, vì vậy anh không cảm thấy tội lỗi.  Biểu cảm như thể bị lạm dụng của Sakura chỉ là một thứ khiến chuyện này thêm thú vị.

Chiếc áo vest trượt khỏi vai cô và trượt xuống sàn.  Bên dưới cô mặc một chiếc áo yếm màu đen ôm sát, mỏng như giấy lụa.  Rõ ràng là cô không mặc áo ngực.

"Và cả cái đó nữa," anh nói, và nhìn một vệt ửng hồng mờ nhạt trên má cô khi cô ngập ngừng một lúc lâu.  Sau đó, trong một động tác gấp gáp như thể muốn trút bỏ nó càng nhanh càng tốt, cô kéo chiếc áo yếm qua đầu và ném nó đi.  Cánh tay cô tự giác chuyển động như thể muốn che mình lại, và ánh mắt lo lắng của cô lướt qua cửa sổ lồi rộng phía sau anh.

Kakashi phải cưỡng lại ý muốn chạm vào cô.  Cô ấy thật hoàn hảo.  Bộ ngực của cô trông mềm mại và đầy đặn, nhỏ nhắn nhưng hình dáng vô cùng đẹp, và đỉnh điểm là núm vú nhỏ cùng màu với mái tóc của cô.  Trong ánh sáng chói chang của ban ngày sau lưng anh, làn da của cô dường như bừng sáng - nõn nà và mịn màng - và anh sẵn sàng đánh cược rằng cô "ngon" như vẻ bề ngoài.

Nhưng điều đó rất đáng để chờ đợi.  "Và phần còn lại nữa," anh nói với cô.

"Cái này không công bằng," cô càu nhàu, và anh tự hỏi liệu cô có khó chịu khi anh không thể hiện nhiều phản ứng  khi nhìn thấy bộ ngực của cô.

"Tôi là sếp của em, tôi không cần phải công bằng." Đúng.  Anh thích thú với điều này, và Sakura cũng vậy nhưng cô quyết tâm không để lộ ra ngoài.  "Bây giờ cởi chúng ra."

Lần lượt hai chiếc giày cao giót của cô rơi xuống hai bên ghế của Kakashi, sau đó là chiếc váy đỏ.  Chiếc quần lót của cô đã lộ ra từng inch như trêu ngươi, chất liệu vải cotton trắng mềm mại với những đường viền ren.  Chúng rất tốt, nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng trên sàn nhà.  Anh cũng đã hy vọng có một vài chiếc quần tất, nhưng có vẻ như chiếc tất của cô ấy là loại cố định.  Mặc dù điều đó là hấp dẫn theo đúng nghĩa của nó.

Sakura do dự và chỉ ngồi trong chiếc quần lót và đôi tất tuyệt với làn da nóng bừng lên hai bên má.  Cô ấy có thấy xấu hổ không?  Kakashi không thể hiểu nổi làm thế nào mà ai đó có thể xấu hổ về một cơ thể như vậy.  Anh yêu vẻ ngoài của cô.  Anh yêu cái cách mà cặp đùi đẫy đà chạm vào chiếc hông thon gọn với vòng eo hẹp của cô, thích việc bắt gặp chiếc cổ thanh thoát và đôi vai quyến rũ trước khi chảy xuống bộ ngực đầy đặn, cái bụng phẳng lì, cặp đùi trơn bóng chạm nhau, được che phủ bởi một mảnh vải không đáng kể, không gì có thể che giấu nơi ấy của cô ẩm ướt thế nào.  Anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi của cô.

Và mặc dù anh ấy hoàn toàn tận hưởng mọi thứ mà anh khao khát.  Sakura lại không thích điều đó.  Rõ ràng là khi cô quyết định cởi quần áo của mình trước mặt ai đó, cô cũng mong đợi người đó cũng làm thế

"Bây giờ anh cũng cởi một cái gì đó chứ," cô nói một cách tương phản.

"Không," anh nói đơn giản.  "Cởi quần lót của em ra ."

"Không," cô ấy nói, cũng đơn giản như vậy.  "Anh cũng phải cởi."

Đó là một yêu cầu rõ ràng.  "Được," anh thở dài khi cởi chiếc mũ Hokage vành rộng và đặt nó lên đầu Sakura, để tấm chắn nắng bằng vải quấn quanh mũ rũ xuống vai cô.  Nó sẽ chỉ cản đường anh , và Sakura trông vui hơn nhiều khi lại thắng cuộc trong cuộc tranh luận với anh. Đưa tay ra sau mỗi đầu gối của Sakura để nhẹ nhàng kéo chúng ra, nở nụ cười dịu dàng với cô rồi anh bắt đầu hôn lên làn da mềm mại không thể tưởng tượng được ở đùi trong của cô, nơi anh đã chạm vào cô trước đây;  chính xác chỗ ren trắng của chiếc tất của cô ấy kết thúc.

Cô có vẻ thích điều đó.  Anh nghe thấy tiếng thở dốc của cô và cảm thấy bàn tay của cô lướt qua tóc anh.  Anh cắn nhẹ lên phần da thịt mềm mại của cô nhưng đủ mạnh để khiến cô thở hổn hển và để lại dấu vết.  Anh muốn để lại nhiều dấu vết trên khắp người cô, nhưng có vẻ thật đáng tiếc khi làm vậy với làn da hoàn mỹ như thế này, vì vậy anh dùng lưỡi xoa dịu vết cắn nhỏ và tiến gần hơn về phía giao nhau giữa hai chân cô.

"Anh đã nghĩ mình sẽ làm gì khi nghỉ hưu chưa?"  cô hỏi.

"Không biết." Anh không thực sự trả lời.  Anh đã đến rất gần nguồn gốc của mùi hương quyến rũ xâm nhập vào não anh, sâu hơn, tăm tối hơn. "Tôi đoán tôi sẽ gia nhập..."

" Không thể," cô nói.  "Từng là Hokage, mãi là Hokage. Anh sẽ là Rokudaime cho đến khi chết."

"Đừng làm tôi mất hứng," anh nhắc nhở, và áp miệng vào nơi chính giữa cô. 

Sakura khẽ kêu một tiếng, đùi cô rung lên bần bật dưới tay anh.  Anh có thể nếm được hương vị của cô.  Thứ hương vị nguyên sơ trần gian đó mỗi lúc một khác, nhưng cảm giác ngọt ngào của Sakura khiến anh muốn xé toạc chiếc quần lót sang một bên và khám phá cô đúng cách.  Anh cọ xát lưỡi của mình trên đường may của quần và phần thưởng của anh là một tiếng rên rỉ run rẩy khác khi đùi cô căng lên và cố gắng siết chặt quanh đầu anh.  Anh đang kiểm tra cô.

"Bây giờ có muốn cởi quần lót không?"  anh ấy hỏi.

Tất nhiên là cô ấy làm theo.  Cô nhìn anh bằng đôi mắt đầy khao khát, và anh có thể thấy rằng cô không muốn gì hơn là miệng anh áp lại vào cô... nhưng sự táo bạo chưa bao giờ rời khỏi đôi mắt đó.  "Anh trước," cô nói.

Sakura sẽ không bao giờ nghe lời anh, ngay cả khi đang giả vờ.

Chà, Kakashi vẫn có cách để dỗ dành.

Anh kéo cô ra khỏi bàn và trở lại vào lòng mình, xoay người cô như vậy để cô quay mặt lại bàn.  Sakura tò mò liếc qua vai anh, nhưng anh hất cằm về hướng máy đánh chữ.  "Bắt đầu lại với bức thư."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top