Thanh Xuân Tôi Và Cậu

    "Thanh xuân của mỗi người có lẽ luôn gắn liền với một mối tình khắc cốt ghi tâm nào đó. Là khoảng thời gian vì tình yêu mà bất chấp,hy sinh bản thân mình. Để khi trưởng thành rồi nghoảnh đầu nhìn lại mới bật cười tự nhủ không hiểu vì sao mình của năm ấy lại ngốc nghếch khờ dại đến thế. Nhưng nếu ngược thời gian trở lại, chắc hẳn ta sẽ vì người mà đổi thay...."


   Seoul, ngày 8 tháng 8 năm 1990......

"당신에게 행복한 생일, 당신에게 행복한 생일, 행복한 생일 생일, 당신에게 행복한 생일 ..."

(happy birth day to you,happy birthday to you,happy birthday happy birthday,happy birthday to you...) Hôm nay chính là sinh nhật của tôi_ Jung Eunji.

" Tada... Jiji, cậu nhanh thổi nến đi " Bomi háo hức nói.

"Từ từ đã nào,làm gì gấp vậy, tớ thổi ngay đây... Phù...Phù... " tôi nói và thổi nến.

" Không đúng, tớ có linh cảm là tụi mình thiếu thiếu gì á " Hayoung có chút băn khoăn.

" Tớ cũng thấy vậy a~" Chị cả Chorong cũng nghĩ vậy.

" Đúng rồi, tụi mình quên nhắc cậu ước điều ước rồi... Haizzz... chỉ tại nhỏ Bomi này hết , ko bao giờ bỏ cái tật ham ăn.. " Beakhuyn vừa nói, vừa cóc yêu Bomi.

" Sao giờ " tôi mệt mỏi nói.

"Tớ nghĩ cậu nên thắp lại rùi ước ák " 

" Dù sao thì đó vẫn là cách tốt nhất ... để tớ thắp cho cậu" Sehun nói.

" Rồi đấy, cậu ước đi JiJi"

Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu ước....

"Phù... hihi, xong òi nè" 

" CHÚC MỪNG SINH NHẬT CẬU, EUNJI " 

" Chúng ta cùng nhập tiệc nào, hôm nay chơi hết mình luôn nha" tôi nói to, hôm nay tôi cảm thấy rất vui a~.

Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên,cả đám bọn tôi đã kéo nhau dậy rồi cùng nhau nhảy. Thú thật thì tôi cũng chẳng thích mấy trò này lắm đâu... nó thật ồn ào và mệt mỏi, thế nên chỉ đứng 1 lúc rồi tìm 1 chỗ để ngồi. Ngồi xuống ghế tôi lấy ngày 1 cốc nước lọc để uống. Nhìn tụi bạn nhảy ở trên mà tôi chỉ biết cười trừ. Công nhận tụi bạn tôi cũng giỏi thật, nhảy như 1 dance, vậy mà còn chả biết mệt. Còn tôi thì.. chỉ nhảy 1 lát thôi mà đầu óc đã choáng váng, quay cuồng.

Nghĩ ngợi 1 lúc, tôi nhìn xuống hàng ghế cuối cùng, nơi có 1 chàng trai với vóc dáng chuẩn, khuôn mặt khôi ngô, chuẩn hot boy. Cậu chỉ ngồi đó một mình mà chẳng cùng tham gia cùng chúng tôi... Từ lúc tôi với cậu quen nhau, chưa bao giờ tôi thấy cậu nở 1 nụ cười hay nói chuyện nhiều. Cậu là vậy, 1 con người vô cùng lạnh lùng, sắt đá. Cậu rất ít khi tiếp xúc với mọi người dù là nam hay nữ... Cậu chẳng khác gì 1 cậu bé mắc chứng bệnh tự kỉ, lúc nào cũng ở 1 mình, làm gì, ở đâu cậu cũng chỉ một mình. Cuộc đời cậu gắn liền với 2 chữ "CÔ ĐƠN", chẳng có ai làm bạn, chẳng có ai chia sẻ. Dù vậy nhưng cậu học rất rất là giỏi ah. Năm nào cậu cũng là học sinh giỏi của lớp, luôn đứng đầu trường... và cậu cũng được rất nhiều bạn nữ trong trường hâm mộ, cậu được mọi người đặt cho cái biệt danh là "Hot boy lạnh lùng". Tôi thấy nó cũng hợp với cậu đấy chứ. Đã nhiều lần tôi cố thử trò chuyện cùng cậu, thế nhưng với bản tính lạnh giá vốn có của cậu, tôi chẳng thể nào mà tiếp xúc với cậu được... Nhưng hôm nay, cũng thật bất ngờ khi cậu đến dự sinh nhật của tôi, thế nên, hôm nay tôi quyết định sẽ là người bắt chuyện với cậu. Suy nghĩ 1 hồi lâu, tôi quay về thực tại. Ánh mắt cậu hướng về phía tôi, cậu nói:

" Cậu... tớ... chúc mừng sinh nhật cậu nha.." Cậu ấy nói.Tôi thực sự thấy bất ngờ khi cậu chính là người chủ động bắt chuyện trước...

"Hả ... à.. ừ... cám ơn cậu nha"

"Xin lỗi vì tớ không có quà cho cậu.." vừa nói, cậu vừa gãi đầu.

"Không sao mà, cậu đến là tớ vui òi" Tôi cười nhẹ.

"Không khí ở đây ồn ào quá, cậu có muốn ra ngoài nói chuyện không" Tôi ngỏ lời với cậu.

" Ukm "

Bước trên con đường nhỏ, chúng tôi, chẳng ai dám nói với ai câu nào, không khí vô cùng ngột ngạt, tất cả chỉ là 1 sự im lặng và im lặng. Bước đi bên cậu, tìm tôi đập nhanh hơn bao giờ hết... 1 chút hồi hộp, 1 chút lo lắng, và cả 1 chút ấm áp cứ thế xen lẫn vào tâm trí tôi... Hôm nay bầu trời Seoul thật đẹp, tất cả những cảnh vật nơi đây rực rỡ, tỏa sáng hơn mọi ngày, những ánh đèn lung linh đầy màu sắc của thành phố, những bông hoa khép nép bên kia đường, những cặp tình nhân đi bên nhau , cùng nắm lấy tay nhau bước đi trên con đường nhỏ,những hành động mà họ dành cho nhau thật đáng ngưỡng mộ và ghen tỵ.... Tất cả tạo nên 1 bức tranh vô cùng xinh tươi và hoàn mỹ... Nắm lấy tay cậu, kéo cậu đến bãi cỏ xanh mướt cạnh bờ sông, tôi không hiểu sao mình lại làm vậy, chỉ biết là cảm giác thật ấm áp, mặt tôi bắt đầu đỏ lên.

  Nằm xuống bãi cỏ, chúng tôi ngước nhìn bầu trời đầy sao trên kia. Để ý kĩ  mới thấy, hình như một vài ngôi sao trên trời tạo thành một hình trái tim nhỏ thì phải. Tôi nghĩ chắc lại có 1 tình yêu nào sắp chớm nở rồi đây. Không khí im lặng bao trùm, lại một lần nữa tôi chủ động. Tôi quay mặt qua , bỗng nhiên bắt gặp ánh ắt của cậu, tôi trở nên ngại ngùng.

  " Cậu/ Cậu.. " Chúng tôi đồng thanh.

"Ukmm... Cậu nói trước đi" Tôi nhường cậu.

" Thôi, Cậu cứ nói trước, mình nói sau .." Cậu nói với tôi.

"Eunwoo à.. cậu... cậu... tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng như thế" Tôi hỏi.

"Tớ... tớ... tớ... ukm.... tớ" Cậu ấp úng.

" Không sao... Cậu không muốn nói thì thôi, tớ không ép đâu, tớ chỉ muốn hiểu rõ cậu hơn thôi, nếu cậu không thích thì thôi vậy." Tôi tỏ vẻ buồn rầu.

" Không... tớ... tớ sẽ nói mà"Vui thật, cuối cùng thì cậu cũng chịu chia sẻ với tôi rồi.Tôi lắng nghe những gì cậu nói.

"Thực ra tớ như thế này là vì tớ buồn vì chuyện gia đình của tớ. Tớ sinh ra trong một gia đình giàu có , cuộc sống phải nói là vô cùng sung sướng, mọi người nhìn vào ai cũng tưởng đó là một gia đình hạnh phúc, hạnh phúc về mặt vật chất lẫn tinh thần. Nhưng đâu ai biết rằng, đằng sau cái nhãn mác mang tên "Gia đình hạnh phúc" là cả một nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần. Sống trong gia đình đó tớ còn không biết hay nếm trải được cái gọi là "Hạnh phúc". Đối với tớ Hạnh Phúc thực sự quá xa vời. Trước mọi người, bố mẹ tớ lúc nào cũng tỏ vẻ rất là yêu thương, quan tâm tớ. Nhưng đó chỉ là cái mặt nạ bên ngoài của họ, ở nhà tớ đã phải gánh chịu rất nhiều đau thương mà bố mẹ làm với tớ. Từ nhỏ, lúc tớ mới sinh ra, tớ đã bị chính gia đình ràng buộc. Lúc tớ mới chỉ 5 tuổi, tớ đã được xem là người kế vị tập đoàn tương lai. Chính vì vậy, tớ phải học rất rất nhiều môn đến nỗi chẳng có thời gian giải trí, vui chơi như các bạn khác. Lúc nào tớ cũng chỉ biết học, học, và học... Bố mẹ bắt tớ phải học thứ này, thứ kia, bắt tớ học những thứ mà tớ chẳng muốn... Nếu tớ không học thì lại bị bố mẹ đánh đập 1 cách dã man. Họ chưa bao giờ hiểu và thông cảm cho tớ, đến cả sở thích và ước mơ của tớ họ còn chẳng biết... Tất cả những thứ họ làm đều chỉ để đưa tớ lên làm chủ tịch của công ty. Tớ chưa bao giờ được làm đều mình thích, tất cả đều là ràng buộc mà thôi. Đôi lúc tớ nghĩ rằng, tớ sinh ra vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, mọi hành động, việc làm của tớ đều nằm dưới mọi sự kiểm soát của bố mẹ. Bố mẹ đặt đâu, tớ ngồi đấy, bố mẹ muốn tớ làm, tớ đâu nào trái ý được. Cuộc sống , tương lai của tớ, đều được bố mẹ tớ sắp đặt.... Cũng là vì suốt ngày tớ bị nhốt trong nhà nên tớ quen dần với sự cô đơn, sợ sệt khi có người khác tiếp xúc với mình. Nhiều lúc thấy các cậu vui đùa tớ cũng muốn tham gia lắm, nhưng lí trí của tớ lại không cho phép.... Dù vậy nhưng chưa bao giờ tớ cảm thấy căm ghét hay oán hận bố mẹ. Tớ chỉ buồn vì số phận không đem lại may mắn cho tớ thôi...." Cậu nhẹ nhàng kể với tôi.

 " Một câu chuyện vô cùng cảm động, tớ thật sự rất khâm phục trước nghị lực của cậu ah. Ít ra tớ vẫn còn may mắn hơn cậu nhiều... Tớ sinh ra đã không có cha mẹ... chịu sự hất hủi bởi ánh nhìn kì thị của mọi người, cũng may thay tớ còn có các bạn bên cạnh chia sẻ và động viên... "

 " Tớ hỏi cậu 1 câu nữa nha, Cậu đã có bạn gái chưa? " Tôi hỏi mà chẳng biết lí do, chỉ là cảm thấy tò mò thôi.

 " Tớ thì ai mà yêu chứ" Cậu cười nhẹ, thật bất ngờ ah, lần đầu tiên tôi thấy cậu cười đó. Cậu cười thật đẹp a~, tôi chính là bị thu hút bởi nụ cười ấy. Hôm nay cậu đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc đầu thì là chủ động bắt chuyện, rồi nói nhiều hơn thường ngày, bây giờ lại mỉm cười nữa cơ... 

" Ai nói không, ở trường có cả 1 fanclub bự của cậu nữa cơ, họ đặt cho cậu cái tên là "hotboy lạnh lùng đó" ^^" Tôi phản bác lại câu nói của cậu.

"Tớ cũng có biết nhưng tớ không quan tâm. Hiện tại thì tớ đang thích một cô gái, cô ấy không xinh đẹp, không học giỏi, lại không cao nhưng cô ấy trong mắt tớ thì lại rất dễ thương, hòa đồng, vui vẻ... rất yêu đời... tớ thích mọi thứ từ cô ấy.." Cậu bộc bạch kể cho tôi.  

"Thế à... " Tôi hơi nhói ở trong lồng ngực , tôi buồn mà chẳng biết tại sao. Cô gái nào lại may mắn được cậu để ý thế nhỉ ?

"Thôi, trời cũng lạnh rồi, chúng ta về thôi, mọi người chờ kìa" Cậu mở lời.

"À.. uk.."

  Chúng tôi đi bên nhau, không khí im lặng lại lần nữa bao trùm... Hôm nay tôi khá vui khi cậu đã cởi mở hơn với tôi, nhưng cũng thấy buồn khi nghe cậu nói về chuyện tình cảm. 2 con người, 2 sự đối lập đi bên nhau, dù khoảng cách khá gần nhưng tôi vẫn cảm thấy như có 1 màng chắn giữa tôi và cậu. Giữa chúng tôi là 1 bức tường to lớn và vừng chắc. Mà bức tường đó , chẳng ai phá vỡ được. Bức tường đó mãi mãi ngăn cách chúng tôi... 

Một ngày trôi qua, dù ngắn ngủi nhưng vẫn giúp tôi hiểu rõ cậu hơn.....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top