Phần 1: Hồi ức hoa anh đào

Sáng ngày 26 tháng 11, tại đền Kiyouta. Hôm nay cũng như ngày nào vậy, tôi bỏ tiết học ngày hôm nay vì nó quá chán nản nên tôi đã tới đây để đi dạo 1 chút. Đây là nơi trang nghiêm, tôn kính. Mặc dù nơi này vốn đã quá quen thuộc với tôi rồi nhưng bao giờ khi đi tới đây, tôi lại cảm thấy lạ lẫm cứ như là tôi mới đến đây lần đầu vậy. Vẫn như vậy, có 1 vu nữ luôn ở đây để quét dọn sân vào sáng sớm. Tên cô ấy là Yuu, Kiyouta Yuu. Tới đây chắc các bạn đang thắc mắc là tại sao họ của vu nữ ấy lại trùng với ngôi đền nhỉ? Chuyện đó tôi cũng không biết tại sao. Do là cô ấy chưa bao giờ nói với tôi chuyện này cả, kể cả khi tôi đã hỏi cô ấy rất nhiều lần. Tôi nhìn thấy cô ấy đang làm việc thì liền kêu 1 tiếng:

-A, Yuu. Chào buổi sáng. Cô ấy liền quay lại rồi đáp:

-Chào cô, Kiyano. Hôm nay lại bỏ học sao? Người thiếu nữ với mái tóc dài có màu hồng như những cánh hoa anh đào vừa trổ bông. Với đôi mắt óng ánh nhưng mang theo 1 nỗi buồn khó có thể diễn tả bằng lời. Thân hình thì tôi có phần ghen tị với cô ấy đấy ... à mà thôi.

Chúng tôi quen biết nhau nhờ 1 đêm trăng sáng ở cạnh cây anh đào trong đền. Ngày hôm đó, tại đây có tổ chức lễ hội mùa xuân. Tôi ngồi ở dưới gốc cây anh đào trong ngôi đền khi lễ hội diễn ra, ngắm nhìn mặt trăng như thường lệ nhưng ... 1 thiếu nữ đã đến và hỏi tôi:

-Liệu tôi ngồi ở đây có được không? Tôi thì gật đầu đồng ý nhưng tôi thì không biết tại sao lại đồng ý nữa. Nhiều lúc cơ thể tôi tự cử động như là đã được lập trình sẵn ... Nhưng vì vậy mà tôi được biết thêm 1 số thứ hay. Trong khi tôi đang bơ vơ vì những suy nghĩ của bản thân thì người thiếu nữ đó lại nói:

- Cô có thích hoa anh đào không?

Tôi giật mình, bối rối đáp lại:

- N- nó... l- là lẽ t- tất yếu mà . . . Đ- Đúng không?

Cô gái mỉm cười rồi nói với tôi:

-Không đâu, cô cũng biết là có người không thích nó mà. Chuyện thích hay không thích thứ gì là tùy vào nhận định của mỗi người, không ai được ép buộc ai hay làm gì.

Tôi cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu. Cô ấy nói tiếp:

-Có lẽ cô đang suy nghĩ tới những gì mà tôi vừa mới nói. Nhưng trước khi trả lời chúng, liệu tôi có thể hỏi tên tên của cô là gì không?

Khi nghe tới đó, tôi chỉ đáp lại bằng 1 câu hỏi:

-Hỏi tên người khác mà không xưng tên bản thân trước là 1 điều rất bất lịch sự đấy, cô biết không?

Cô gái ấy mỉm cười một cách bình thản rồi trả lời:

-Thế sao? Vậy cho phép tôi được thứ lỗi. Tên của tôi là Yuu, Kiyouta Yuu. Còn cô?

Tôi nhìn Cô gái một lúc rồi trả lời:

-Hm... Tên của tôi là Kiyano,Asato Kiyano. Rất hân hạnh khi được làm quen với cô, Yuu.

Cô ấy nhìn tôi và nói:

-Rất hận hạnh được làm quen với cô, Kiyano. Nãy giờ khi tôi nhìn thì tôi cảm thấy lạ...giờ thì tôi hiểu tại sao rồi. Đôi mắt cô, mỗi bên 1 màu khác biệt...Mắt trái là màu sắc xanh của bầu trời, đại dương sâu thẳm. Ẩn vào bên trong nó là sự lạnh lẽo, sương giá. Còn mắt phải là màu sắc đỏ của sự ấm áp. 1 ngọn lửa đem đến hạnh phúc cho người khác.

Khi nghe nói vậy, Tôi cúi mặt xuống, lộ rõ nỗi buồn trên khuôn mặt. Chỉ mỉm cười và nói lại:
-Đôi mắt của tôi nhưng một con mắt thì không phải là của tôi mà là của người thân...đã mất của tôi. Đó chính là...đứa em gái đã mất cách đây vài năm trước sau một sự cố đáng tiếc...
Yuu nhìn tôi với ánh mắt đầy sự ngạc nhiên nhưng hòa vào đó là 1 dòng nước mắt bi thương...Nhìn vào biểu hiện đó, tôi đã đoán ra được rằng cô ấy cũng giống tôi tuy nhiên tôi không nên hỏi vì tôi không muốn cô ấy khóc nữa nên tôi đã đưa ra 1 chiếc khăn tay và nói:
-Cô hãy dùng nó và lau dòng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cô đi, Yuu.
Yuu nhận chiếc khăn tay từ tôi. Đúng lúc đó thì các đợt pháo bông xuất hiện với đa dạng các màu sắc khác nhau. Tôi vô tình thốt lên rằng:
-Ah...Pháo bông kìa...đẹp quá
Tôi nhìn các đợt pháo hoa ấy một cách vui vẻ còn Yuu bỗng nhiên đứng lên, đưa tay về phía tôi và hỏi rằng:
-Liệu cô có muốn đi tham quan nơi này 1 chút rồi về không?
Tôi gật đầu đồng ý và nắm lấy tay cô ấy. Sau đó chúng tôi đã tham gia lễ hội và được biết thêm về nhiều nơi tại ngôi đền này.
Sau khi lễ hội kết thúc, tôi quay lại nhìn và nói:
-Cảm ơn cô rất nhiều về ngày hôm nay nhé, Yuu.
Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười, đáp lại với tôi rằng:
-Không có gì đâu mà. Đây là việc của tôi thôi nên cô không cần phải cảm ơn đâu, mà cũng trễ rồi nên cô mau trở về nhà đi. Chúc cô có 1 giấc mơ đẹp
Tôi cười và đáp lại rằng:
-Ừ, cô cũng thế nhé.
Sau đó tôi trở về ngôi nhà của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top