CHƯƠNG BẢY: VÉN MÀN ISIS (*)[8]

Nếu  một  bộ  sách  có  thể  được  coi  như  đánh  dấu  một  giai   đoạn  lịch  sử, thì  đó  hẳn  là  bộ  sách  này. Xét  về  một  phương  đầu  tiên  của  Darwin  trên  một  phương  diện  khác. Cả  hai  đều  là  những  giòng  thủy  triều  lên  cao  trong  trào  lưu  tư  tưởng  cận  đại: mỗi  bộ  sách  này  đều  có  tác  dụng  tảo  trừ  những  điều  dị  đoan  sống  sượng  của  khoa  thần  học  và  thay  thế  đức  tin  nơi  phép  lạ  bằng  sự  tin  tưởng  nơi  định  luật  thiên  nhiên. Tuy  vậy, trường  hợp  khởi  đầu  viết  bộ  sách  này  cũng  rất  đơn  giản  và  bình  thường  chứ  không  có  gì  đặc  biệt.

           Một  ngày  nọ  vào  mùa  hè  năm  1875, bà  HPB  đưa  cho  tôi  xem  vài  tờ  bản  thảo  của  bà  viết, và  nói:

          “Tôi  viết  cái  này  đêm  hôm  qua, do “LỊNH  DẠY”, nhưng  để  dùng  làm  gì  thì  tôi  không  biết. Có  thể  dùng  làm  một  bài  báo, có  thể  để  làm  sách, cũng  có  thể  để  không  làm  gì  cả. Tuy   nhiên, tôi viết vì  tuân  lệnh  dạy  mà  thôi.”

          Rồi  đó, bà  cất  bản  thảo  đó  vào  một  hộc  tủ, và  không  nói  gì  đến  nó  nữa  trong  một  thời  gian. Nhưng  ít  tháng  sau  đó, bà  đi  Syracuse ( New York ) thăm  hai  người  bạn  mới  là  ông  bà  Corson, giáo  sư  trường  Đại  Học  Cornell, và  tiếp  tục  công  việc  viết  lách. Bà  viết  thư  cho  tôi  biết  đó  sẽ  là  quyển  sách  nói  về  lịch  sử  và  triết  học  của  các  Đạo  Phái  phương  Đông, và  những  mối  tương  quan  giữa  các  Đạo  Phái  ấy  với  những  môn  phái  của  thời  đại  bấy  giờ. Bà  cho  biết  rằng  bà  viết  về  những  vấn  đề  mà  bà  chưa  bao  giờ  học, và  chú  thích  những  quyển  sách  mà  bà  chưa  từng  đọc  qua  trong  đời  bà. Bà  cho  biết  thêm  rằng, để  kiểm  chứng  những  điều  bà  viết, Giáo  Sư  Corson  đã  so  sánh  những  đoạn  chú  thích  của  bà  với  những  bộ  sách  cổ  điển  trong  thư  viện  của  trường  Đại  Học, thì  thấy  là  đúng.

         Khi  bà  trở  về  New  York, bà  không  chăm  chú  lắm  vào  công  việc  này, mà  chỉ  viết  một  cách  rời  rạc, không  liên  tục.  Nhưng  độ  một  hay  hai  tháng  sau  việc  thành  lập  Hội  Thông  Thiên  Học, bà  và  tôi  cùng  thuê  một  ngôi  nhà  hai  tầng  ở  đường  34th  West, bà  ở  tầng  dưới, tôi  ở  tầng  lầu  trên, từ  đó  trở  đi  công  việc  viết  bộ  Isis  mới  được  thực  hiện  liên  tục  không  gián  đoạn  cho  đến  khi  hoàn  thành  vào  năm  1877.

           Trong  suốt  cuộc  đời  bà, bà  chưa  từng  viết  văn  viết  sách  bao  giờ, tuy  thế  tôi  không  thấy  một  nhà  văn  hay  nhà  báo  nào  có  thể  làm  việc  một  cách  dẻo  dai  bền  bỉ  và  hăng  say  như  bà. Mỗi  ngày, bà  ngồi  vào  bàn  viết  từ  sáng  mai  cho  đến  khuya, tôi  với  bà  không  bao  giờ  đi  ngủ  trước  hai  giờ  sáng. Lúc  ban  ngày, tôi  phải  làm  việc  nghề  nghiệp  riêng  của  tôi, nhưng  luôn  luôn  sau  bữa  cơm  chiều  là  chúng  tôi  ngồi  chung  lại  một  bàn  và  làm  việc  chẳng  khác  nào  như  người  ta  làm  giờ  phụ  trội  để  tìm  sống, cho  dến  khi  thân  xác  mỏi  mệt  bắt  buộc  chúng  tôi  phải  nghỉ.

           Thật  là  một  kinh  nghiệm  quý  báu  cho  tôi. Trong  khoảng  gần  hai  năm  đó, tôi  đã  học  hỏi  được  rất  nhiều  điều  mà  đáng  lẽ  người  ta  phải  dành  trọn  cả  một  đời  người  để  đọc  sách  và  suy  gẫm  mới  có  thể  đạt  được. Tôi  không  phải  chỉ  làm  công  việc  của  một  người  ghi  chép  hay  sửa  bài, mà  bà  làm  cho  tôi  trở  thành  một  cộng  tác  viên. Bà  làm  cho  tôi  phải  sử  dụng  tất  cả   những  gì  tôi  đã  đọc  và  suy  tư, và  kích  thích  bộ  óc  của  tôi  làm  việc  để  tìm  giải  đáp  cho  những  vấn  đề  mới  mà  bà  đặt  ra  cho  tôi  trên  địa  hạt  Huyền  Môn  và  siêu  hình. Những  vấn  đề  này  hoàn  toàn  vượt  ngoài  sự  học  hỏi  và  tầm  kiến  thức  của  tôi, mà  tôi  chỉ  có  thể  hiểu  được  lần  lần  khi  trực  giác  của  tôi  được  khai  mở  và  phát  triển  nhờ  bởi  phương  pháp  cưỡng  ép  đó.

           Bà không  viết  theo  một  chương  trình  hay  kế  hoạch  định  sẵn, mà  những  ý  kiến  từ  đâu  tuôn  tràn  xuyên  qua  trí  óc  bà  như  giòng  suối  chảy  không  ngừng, trường  lưu  bất  tận. Có  khi   bà  đang  viết  về  đấng  Phạm  Thiên ( Brahma ), một  lát  sau  đó  bà  đã  xoay  qua  vấn  đề  hiện  tượng  điện  khí  của  Babinet. Trong  một  lúc, bà  trịnh  trọng  chú  thích  lời  của  Đạo  Sư  Porphyry, kế  đó  bà  liền  trích  dẫn  một  đoạn  văn  rút  trong  một  tờ  báo  hằng  ngày, hay  trong  một  tập  văn  thư  mới  in  mà  tôi  vừa  đem  về  nhà. Có  khi  bà  đang  ca  tụng  những  đặc  tính  toàn  thiện  của  Chân  Sư, nhưng  một  lúc  sau  bà  đã  chuyển  vận  toàn  lực để  công  kích  nặng  nề  Giáo  Sư  Tyndall  hay  vài  nhà  học  giả  nào  đó  mà  bà ghét  nhất, bằng  những  cú  búa  nẩy  lửa!

           Nếu  bà  không  có  một  kế  hoạch  nhất  định, phải  chăng  điều  ấy  chứng  tỏ  rằng  công  việc  soạn  sách  này  không  phải  do  bà  dự  định  từ  trước, mà  bà  chỉ  là  một  đường  vận  hà để  cho  trào  lưu  tư  tưởng  mới  mẻ  độc  đáo  này  tác  động  ảnh  hưởng  đến  tình  trạng ứ  đọng  của  sự  sinh  hoạt  tâm  linh  đương  thời? Như  một  phần  việc  huấn  luyện  cho  tôi, thỉnh  thoảng  bà  yêu  cầu  tôi  viết  một  đoạn  về  một  đề  tài  đặc  biệt  nào  đó, và  gợi  ý  cho  tôi  về  những  điểm  quan  trọng  cần  khai  triển, hoặc  bà  để  cho  tôi  tự  viết  lấy  với  sự  cố  gắng  tối  đa  để  sử  dụng  năng  khiếu  trực  giác  của  tôi. Khi  tôi  đã  viết  xong, nếu  đoạn  văn  ấy  không  được  bà  vừa  lòng, bà  thường  tỏ  dấu  bất  mãn  bằng  cách  nói  nặng  lời, và  gọi  tôi  bằng  những  danh  từ  không  đẹp  có  tính  cách  khích  động  lòng  tự  ái  đến  mức  có  thể  giết  người! Nhưng  khi  tôi  định  xé  bỏ  đoạn  văn  vô  phước  ấy, thì  bà  liền  giật  ngay  lấy  từ  trên  tay  tôi  để  dùng  ở  một  chương  khác  sau  khi  đã  sửa  chữa  lại  vài  chỗ, và  tôi  lại  bắt  tay  vào  việc.

          Kể  từ  ngày  tên  tuổi  bà  xuất  hiện  lần  đầu  tiên  trên  mặt  báo  Daily  Graphic, năm  1874  và  suốt  thời  gian  lưu  trú  tại  Mỹ  Quốc, bà  luôn  luôn  có  khách  đến  viếng. Nếu  trong  số  quan  khách, ngẫu  nhiên  có  người  nào  hiểu  biết  tinh  tường  về  một  vấn  đề  nào  đó  liên  quan  đến  ngành  hoạt  động  của  bà, bà  liền  tiếp  xúc  riêng  với  người  ấy  và  nếu  có  thể  được, bà  nhờ  y  viết  lại  những  quan  điểm  hay  ký  ức  của  y  trên  giấy  trắng  mực  đen  để  dùng  trong  quyển  sách  của  bà. Trong  số  những  trường  hợp  thuộc  về  loại  này, có  bài  tường  thuật  của  ông  O’Sullivan  về  một  cuộc  biểu  diễn  phương  thuật  trong  một  buổi  họp  đàn  tại  Paris; sự  diễn  tả  lý  thú  những  cuộc  lễ  nhập  môn  huyền  bí  của  giống  dân  Druses  xứ  Liban, cùng  những  bài  vở  hấp  dẫn  của  Bác  Sĩ  A. Wilder, và  nhiều  người  khác  nữa  đã  đóng  góp  vào, làm  cho  bộ  sách  này  càng  tăng  thêm  phần  giá  trị  với  những  tài  liệu  vô  cùng  dồi  dào  phong  phú.

          Tôi  biết  một  vị  mục  sư  Do  Thái  đã  từng  trải  qua  nhiều  giờ  và  nhiều  đêm  để  thảo  luận  về  Huyền  Môn  Kabala  với  bà, và  nghe  chính  y  thú  nhận  rằng  tuy  y  đã  từng  khảo  cứu  phần  bí  truyền  của  tôn  giáo  y  trong  ba  mươi  năm, nhưng  bà  đã  dạy  y  những  điều  mà  y  chưa  từng  nghĩ  đến, và  đã  làm  sáng  tỏ  những  đoạn  kinh  mà  chính  những  bậc  thầy  của  y  cũng  không  hiểu  nổi! Vậy  chứ  những  kiến  thức  thâm  sâu  huyền  diệu  đó,  bà  đã  học  được  ở  đâu, hồi  nào, và  do  đâu  mà  có?

         Tất  nhiên  không  phải  do  các  bà  quản  gia  đã  dạy  bà  học  hồi  còn  thơ  ấu  ở  nước  Nga; cũng  không  phải  do  một  vị  giáo  sĩ  hay  thầy  học  nào  quen  thuộc  trong  gia  đình; cũng  không  phải  bà  đã  học  trên  những  chuyến  tàu  hay  xe  lửa  trong  khi  bà  đi  châu  du  thiên  hạ  kể  từ  năm  mười  lăm  tuổi; cũng  không  phải  ở  một  trường  trung  học  hay  đại  học  nào, vì  bà  không  hề  thi  tốt  nghiệp  ở  một  trường  học  nào  cả; cũng  không  phải  ở  những  thư  viện  lớn  trên  thế  giới. Nhận  xét  qua  những  cuộc  đàm  thoại  và  những  thói  quen  của  bà  trước  khi  bà  bắt  tay  vào  công  việc  trước  tác  khổng  lồ  này, thì  bà  không  hề  học  hỏi  qua  những  vấn  đề  ấy  bao  giờ  dù  rằng  xuất  xứ  từ  đâu. Nhưng  khi  bà  cần  đến  những  tài  liệu  đó, thì  bà  có  sẵn, và  trong  những  lúc  cảm  hứng  dồi  dào  nhất, thì  bà  làm  cho  những  nhà  thông  thái  phải  khâm  phục  về  kiến  thức  sâu  rộng, cũng  như  bà  làm  cho  cử  tọa  quan  khách  phải  ngạc  nhiên  về  tài  hùng  biện  lưu  loát  cùng  sự  châm  biếm  hài  hước  và  trí  óc  thông  minh  tế  nhị  của  bà.

           Trong  khi  chúng  tôi  cùng  làm  việc  chung, tôi  sửa  chữa  mỗi  chương  bản  thảo  viết  tay  của  bà  nhiều  lần, và  mỗi  chương   sắp  chữ  in; tôi  viết  nhiều  đoạn  giùm  cho  bà, thường  là  viết  lại  thành  câu  những  ý  nghĩ  của  bà  cho  đúng  văn  phạm  Anh  Ngữ; tôi  giúp  bà  tìm  những  lời  trích  dẫn  trong  các  sách, và  làm  những  việc  phụ  thuộc  khác. Còn  thì  quyển  sách  vốn  là  công  trình  của  bà, nói  về  việc  làm  trên  phương  diện  hữu  vi, thuộc  cõi  giới  vật  chất  hữu  hình, và  bà  phải  nhận  lãnh  tất  cả  về  sự  khen  chê  về  những  khuyết  điểm  hay  ưu   điểm  của  nó.

           Bộ  “Vén  Màn  Isis” đã  ghi  dấu  một  thế  hệ  lịch  sử, và  khi  viết  bộ  sách  ấy, bà  cũng  giúp  cho  tôi  học  hỏi  được  rất  nhiều  giáo  lý  Huyền  Môn, và  chuẩn  bị  cho  tôi  có  đủ  khả  năng để  hoạt  động  truyền  bá  giáo  lý  Thông  Thiên  Học  trong  trên  hai  mươi  năm. Vậy  bà  HPB  đã  lấy  tài  liệu  ở  đâu  để  viết  bộ  sách  đó, mà  phần  nhiều  người  ta  không  thể  tìm  thấy  trong  những  sách  vở  ở  các  thư  viện? Xin  nói  ngay  rằng  đó  là  do  sự  hỗ  trợ  của  phần  vô  vi, một  phần  do  sự  giao  cảm  huyền  diệu  với  các  đấng  Chân  Sư, và  một  phần  là  do  bà  tra  cứu  tài  liệu  trong  cõi  vô  hình, được  phản  ảnh  trên  chất  Tinh  Quang

(Akasha) hay  Tiên  Thiên  Khí  Ảnh, tức  là  kho  Ký  Ức  của  Thiên  Nhiên  trong  Càn  Khôn  Vũ  Trụ.

          Làm sao tôi biết  được  điều  này? Đó  là  nhờ  tôi  đã  cộng  tác  với  bà  trong  hai  năm  để  viết  bộ “Vén  Màn  ISIS”, và  nhiều  năm  sau  nữa  để  soạn  những  bộ  sách  khác  như “Giáo  Lý  Bí  Truyền” (Doctrine Secrète),v…v…

          Theo  dõi  mọi  động  tác  của  bà  trong  khi  làm  việc  là  một  kinh  nghiệm  hiếm  có  và  khó  quên. Chúng  tôi  thường  ngồi  đối  diện  nhau  bên  một  cái  bàn  lớn, và  tôi  có  thể  thấy  rõ  mọi  cử  chỉ  của  bà. Bà  viết  thao  thao  trên  một  trang  giấy, bỗng  nhiên   bà  ngừng  lại, ngước  mặt  lên  nhìn  vào  không  gian  với  đôi  mắt  trống  không  của  nhà  linh  thị  sử  dụng  cặp  mắt  thần, đoạn, bà  thâu  ngắn  tầm  nhãn  quang  như  để  nhìn  vào  một  vật  vô  hình  trong  khoảng  không  ở  trước  mặt, và  bắt  đầu  chép  những  gì  bà  đã  thấy. Khi  đã  chép  xong  đoạn  văn  chú  thích, đôi  mắt  bà  trở  lại  khí  sắc  bình  thường, và  bà  tiếp  tục  viết  cho  đến  khi  bà  ngừng  lại  một  lần  nữa  giống  y  như  trước.

          Tôi  còn  nhớ  rõ  hai  lần  tôi  được  nhìn  thấy  và  cầm  trên  tay  những  quyển  sách  lạ  mà  bà  làm  cho  hiện  hình  trước  mắt  tôi  để  tôi  kiểm  chứng  lại  bản  thảo, khi  tôi  từ  chối  không  chịu phê  nhận  để  đưa  lên  máy  in  vì  có  chỗ  tôi  còn  nghi  ngờ  là  không  đúng. Tôi nói:

         “Tôi  không  thể  phê  nhận  câu  chú  thích  này, vì  tôi  chắc  là  bà  đã  chép  sai”.

         Bà nói:

        “Không  sao, vậy  là  đúng; hãy  cứ  để  nguyên  như  thế”.

       Tôi từ  chối, sau  cùng  bà  nói:

      “Vậy  ông  hãy  ngồi  yên  trong  một  phút, để  tôi  tra  lại”.

      Khi  đó  cái  nhìn  trống  không  lại  xuất  hiện  trên  cặp  mắt  bà; độ  một  lát, bà  chỉ  về  phía  cái  kệ  đặt  nơi  góc  phòng, và  nói  bằng  một  giọng  trống  rỗng:

       “Kìa, nhìn xem”.

        Kế đó bà trở  lại  khí  sắc  bình  thường:

      “Đấy, ở chỗ ấy đấy. Ông hãy tra lại  xem!”

       Tôi  bước  lại  chỗ  cái  kệ  và  thấy  hai  quyển  sách  lạ  mà  tôi  biết  chắc  là  trước  đó  không  hề  có  trong  nhà. Tôi  phối  kiểm  câu  chú  thích  của  bà  HPB  với  đoạn  văn  trong  sách, chỉ  cho  bà  thấy  chỗ  chép  sai, sửa  lại  bản  thảo, và  theo  lời  bà  yêu  cầu, đem  hai  quyển  sách  để  lại  chỗ  cũ. Tôi  trở  lại  bàn  ngồi  làm   việc, và  sau  đó  một  lúc, tôi  quay  lại  nhìn  ngay  chỗ  cái  kệ, thì  thấy  hai  quyển  sách  đã  biến  mất! Sau  khi  tôi  kể  lại  chuyện  này, những  kẻ  hoài  nghi  ngu  dốt  có  thể  nghi  ngờ  sự  sáng  suốt  lành  mạnh  của  tôi; tôi  hy  vọng  nó  sẽ  hữu  ích  cho  họ. Sự  việc  này  lại  tái  diễn  một  lần  thừ  hai  trong  trường  hợp  tương  tự, nhưng  lần  này  quyển  sách  không  biến  mất  mà  vẫn  còn  ở  lại  với  chúng  tôi  cho  đến  ngày  nay.

II

         Bản  nháp  viết  tay  của  bà  HPB  có  nhiều  khi  rất  khác  biệt  nhau  một  cách  rõ  rệt. Tuồng  chữ  của  bà  có  một  tính  cách  lạ  lung  đặc  biệt, mà  người  nào  đã  từng  quen  đọc  tuồng  chữ  ấy  luôn  luôn  có  thể  nhận  ra  ngay  là  chữ  viết  của  bà. Tuy  nhiên, nếu  quan  sát  kỹ  lưỡng, người  ta  sẽ  phát  hiện  ra  ít  nhất  ba  hay  bốn  lối  viết  khác  nhau  tuy  rằng  của  một  tuồng  chữ  và  mỗi  lối  viết  như  thế  kéo  dài  trên  nhiều  trang  giấy, trước  khi  đổi  qua  lối  viết  khác.

        Một  lối  viết  đó  của  bà  HPB  nét  chữ  rất  nhỏ  nhưng  đều  đặn; một  lối  khác  nét  đậm  và  tự  do  phóng  túng; một  lối  khác nữa  nét  vừa  phải  và  dễ  đọc; và  một  lối  nữa  chữ  viết  rất  tháu  và  khó  đọc. Về  cách  hành  văn  cũng  vậy, những  lối  chữ  khác  biệt  như  trên  cũng  kèm  theo  với  sự  sai  biệt  về  văn  phạm  Anh  Ngữ. Có  khi  tôi  phải  sửa  chữa  nhiều  chỗ  trong  một  giòng  chữ, nhưng  lại  có  khi  tôi  có  thể  thông  qua  suốt  nhiều  trang  mà  không  cần  sửa  chữa  một  chữ  nào. Hoàn  toàn  nhất  là  những  trang  bản  thảo  được  viết  thay  cho  bà  trong  khi  bà  ngủ. Một  thí  dụ  điển  hình  là  đoạn  đầu  của  Chương  nói  về  nền  văn  minh  cổ  Ai  Cập ( Q.I, Ch. 14 ). Đêm  đó, như  thường  lệ  chúng  tôi  làm  việc  đến  hai  giờ  sáng, cả  hai  đều  mệt  nhoài, bèn  ngưng  công  việc  để  vừa  hút  thuốc  vừa  mạn  đàm  trước  khi  chia  tay. Bà  thì  hầu  như  ngủ  gật  ngay  trên  ghế  bành, còn  tôi  chúc  bà  yên  giấc  và  lui  về  phòng  tôi  trên  lầu. Sáng  hôm  sau, khi  tôi  đã  ăn  điểm  tâm  xong  và  bước  xuống  phòng  khách, bà  đưa  cho  tôi  xem  một  chồng  bản  thảo  độ  ba  mươi  đến  bốn  mươi  trang  giấy  viết  tay  bằng  tuồng  chữ  của  bà, mà  bà  nói  rằng  của  vị  Chân  Sư  X….  viết  cho  bà  đêm  qua. Tập  bản  thảo  đó  hoàn  toàn  về  tất  cả  mọi  phương  diện, và  được  đưa  lên  khuôn  mà  không  cần  phải  duyệt  xét  lại.

         Có  điều  lạ, là  mỗi  lần  có  sự  khác  biệt  những  tuồng  chữ  viết  như  thế  đều  xảy  ra  sau  khi  bà  HPB  rời  khơi  phòng  độ  một  lúc, hay  bước  vào  trạng  thái  xuất  thần  khi  đó  đôi  mắt  trống  rỗng  của  bà  nhìn  vào  cõi  xa  xăm  nào  và  lại  trở  về trạng  thái  bình  thường  ngay  sau  đó. Ngoài  ra, còn  có  một  sự  thay  đổi  rõ  rệt  về  cá  tính, tác  phong, giọng  nói, cử  chỉ  và  trên  hết  mọi  sự, về  tính  khí  thất  thường: khi  bà  rời  khỏi  phòng, bà  là  một  nhân  vật  như  thế  nào  đó; một  lát  sau  khi  trở  lại  chỗ  ngồi, bà  lại  là  một  nhân  vật  khác. Khác  đây  không  phải  nói  là  bà  thay  đổi  cái  thể  xác  hữu  hình, mà  khác  về  cử  chỉ, tác  phong, ngôn  ngữ, cách  điệu; cũng  khác  về  sự  linh  mẫn  của  trí  óc, về  quan  điểm  đối  với  sự  đời, khác  về  cách  sử  dụng  Anh  ngữ, và  có  điều  này  rất  đặc  biệt, là  khác  hẳn  về  khí  chất: khi  sáng  sủa  lành  mạnh  bà  có  vẻ  từ  bi, khả  ái  như  thiên  thần; và  trong  những  cơn  khủng  hoảng  thịnh  nộ, thì  lại…trái  ngược  hẳn.

           Có  khi  tôi  viết  lại  thành  câu  không  đúng  như  ý  bà  muốn  trình  bày, bà  kiên  nhẫn  bỏ  qua  một  cách  ưu  ái, vô  tư; những  lúc  khác, vì  một  lỗi  lầm  nhỏ  nhặt  không  đáng  kể, bà  dường  như  nổi  cơn  thịnh  nộ  và  muốn  thủ  tiêu  tôi  ngay  tại  chỗ! Những  cơn  bạo  khí  đó  đôi  khi  có  thể  giải  thích  bởi  tình  trạng  sức  khỏe  của  bà, và  đó  chỉ  là  sự  thường  tình, nhưng  lý  do  đó  cũng  không  đủ  vững  để  giải  thích  vài  cơn  giận  dữ  khác. Bình  phẩm  về  tính  cách  bất  thường  này  của  bà  HPB, ông  Sinnet(Phó  Hội  Trưởng  Hội  Thông  Thiên  Học ) viết:

          “BÀ  HẲN  LÀ  KHÔNG  CÓ  NHỮNG  ĐỨC  TÍNH  MÀ  NGƯỜI  TA  TRÔNG  ĐỢI  NƠI  MỘT  VỊ  ĐẠO  SƯ. LÀM  SAO  MÀ  BÀ  LẠI  VỪA  CÓ  TINH  THẦN  CỦA  MỘT  TRIẾT  GIA, TỪ  BỎ  CUỘC  ĐỜI  THẾ  GIAN  ĐỂ  DỐC  LÒNG  TẦM  ĐẠO, NHƯNG  ĐỒNG  THỜI  LẠI  CÓ  THỂ     RƠI  VÀO  NHỮNG  CƠN  NÓNG  GIẬN  VÌ  NHỮNG  SỰ  BỰC  MÌNH  NHỎ  NHẶT  KHÔNG  ĐÂU, ĐÓ  LÀ  MỘT  ĐIỀU  BÍ  HIỂM  RẤT  KHÓ  HIỂU  ĐỐI  VỚI  CHÚNG  TA,V…V….”

            Tuy  nhiên, hãy  giả  thiết  rằng  khi  mà  xác  thân  của  bà  được  một  bậc  hiền  giả  thánh  đức  sử  dụng, thì  nó  bắt  buộc  phải  hành  động  với  sự  bình  tĩnh, điềm  nhiên  của  nhà  hiền  giả, còn  nếu  không, thì  không, chừng  đó  điều  bí  hiểm  kia  đã  được  giải  đáp. Chính  bà  đã  diễn  tả  kinh  nghiệm  huyền  linh  này  khi  viết  bộ “Vén  Màn  Isis”, trong  một  bức  thư  gởi  về  cho  gia  đình  như  sau:

          “KHI  TÔI  VIẾT  BỘ  ISIS, TÔI  VIẾT  RẤT  DỄ  DÀNG  ĐẾN  NỖI  ĐÓ  KHÔNG  PHẢI  LÀ  MỘT  SỰ  KHÓ  NHỌC  NỮA, MÀ  LÀ  MỘT  ĐIỀU  VUI  THÍCH  THẬT  SỰ. CÓ GÌ ĐÂU  MÀ  NGƯỜI  TA  KHEN  TẶNG  TÔI?  KHI  ĐƯỢC  LỆNH  DẠY  TÔI  VIẾT,TÔI  NGỒI  XUỐNG  VÀ  VÂNG  THEO  LỜI, VÀ  KHI  ĐÓ  TÔI  CÓ  THỂ  VIẾT  DỄ  DÀNG  VỀ  BẤT  CỨ  VẤN  ĐỀ  GÌ: SIÊU  HÌNH  HỌC,  TÂM  LÝ  HỌC, TRIẾT  HỌC, TÔN  GIÁO, VẠN  VẬT  HỌC, TỰ  NHIÊN  HỌC, VÀ  V…V….TÔI  KHÔNG  HỀ  TỰ  ĐẶT  NGHI  VẤN: “ TÔI  CÓ  THỂ  VIẾT  VỀ  VẤN  ĐỀ  NÀY  CHĂNG?”, HAY  LÀ:  “TÔI  CÓ  ĐỦ  SỨC  VIẾT  CHĂNG?”, MÀ TÔI  CHỈ  NGỒI  XUỐNG  VÀ  VIẾT, VẬY  THÔI. BỞI  VÌ  CÓ  MỘT  ĐẤNG  TOÀN  THÔNG, BIẾT  HẾT  CẢ  MỌI  SỰ, ĐỌC  CHO  TÔI  VIẾT. ĐÓ  LÀ  SƯ  PHỤ  TÔI, VÀ  ĐÔI  KHI  CŨNG  CÓ  NHỮNG  VỊ  CHÂN  SƯ  KHÁC  NỮA  MÀ  TÔI  ĐƯỢC  BIẾT  TRONG  NHỮNG  CHUYẾN  ĐI  NGAO  DU  THIÊN  HẠ  TỪ  NHIỀU  NĂM  VỀ  TRƯỚC…..MỖI  KHI  TÔI  VIẾT  VỀ  MỘT  ĐỀ  TÀI  MÀ  TÔI  CHỈ  BIẾT  ÍT, HOẶC  KHÔNG  BIẾT  GÌ  CẢ, TÔI  BÈN  KÊU  GỌI  ĐẾN  CÁC  NGÀI, VÀ  MỘT  VỊ  CHÂN  SƯ  GIÚP  NGUỒN  CẢM  HỨNG  CHO  TÔI, NGHĨA  LÀ  NGÀI  ĐỂ  CHO  TÔI  CHÉP  NHỮNG  GÌ  TÔI  NHÌN  THẤY  TRONG  CÁC  BỘ  SÁCH  CỔ  TỰ  HAY  CHỮ  IN  HIỆN  RA  TRƯỚC  MẮT  TÔI  TRONG  KHÔNG  GIAN, TRONG  KHI  ĐÓ  TÔI  HOÀN  TOÀN  THỨC  TỈNH, VÀ  KHÔNG  HỀ  MÊ  MUỘI  DẦU  CHỈ  TRONG  CHỐC  LÁT”.

          Có  lần  bà viết  thư  cho  chị  ruột  bà  ở  Nga  là  bà  Veracũng  về  vấn  đề  ấy  như  sau:

         “CHỊ  CÓ  THỂ  KHÔNG  TIN  TÔI, NHƯNG  TÔI  CHO  CHỊ  BIẾT  RẰNG  KHI  TÔI  NÓI  ĐIỀU  NÀY, TÔI  CHỈ  NÓI  SỰ  THẬT. TÔI  CHỈ  BẬN  RỘN, KHÔNG  PHẢI  VỚI  BỘ  “VÉN  MÀN  ISIS”, MÀ  CHÍNH  LÀ  VỚI  NỮ  THẦN  ISIS  VẬY. TÔI  SỐNG  TRONG  MỘT  CẢNH  GIỚI  MÊ  LY  TRƯỜNG  CỬU, MỘT  CUỘC  SỐNG  TRONG  CẢNH  GIỚI  LINH  ẢNH  THƯỜNG  XUYÊN  LUÔN  LUÔN  THỨC  TỈNH  VỚI  ĐÔI  MẮT  MỞ  LỚN  VÀ  TUYỆT  NHIÊN  KHÔNG  CÓ  GÌ  LÀM  PHỈNH  LỪA  NHỮNG  GIÁC  QUAN  CỦA  TÔI! TÔI  NGỒI  VÀ  THEO  DÕI  THƯỜNG  XUYÊN  VỊ  NỮ  THẦN  AI  CẬP.  VÀ  TRONG  KHI  NỮ  THẦN  PHƠI  BÀY  TRƯỚC  MẮT  TÔI  CÁI  Ý  NGHĨA  ẨN  DẤU  CỦA  NHỮNG  ĐIỀU  BÍ  NHIỆM  Đà BỊ  MẤT  ĐI  TỪ  LÂU  ĐỜI, VÀ  BỨC  MÀN  CHE  DẤU  CÀNG  TRỞ  NÊN  MỎNG  DẦN  VÀ  THƯA  DẦN  VỚI  GIỜ  PHÚT  TRÔI  QUA, RỒI  TỪ  TỪ  RƠI  XUỐNG  TRƯỚC  MẮT  TÔI, TÔI  NÍN  THỞ  TRONG  CƠN  KINH  NGẠC  VÀ  KHÔNG  CÒN  TIN  NƠI  NHỮNG  GIÁC  QUAN  CỦA  TÔI!...

           ….TRONG  NHIỀU  NĂM  LIÊN  TIẾP, ĐỂ  CHO  TÔI  KHÔNG QUÊN  NHỮNG  GÌ  TÔI  Đà HỌC(*),[9]  TÔI  ĐƯỢC  LÀM  CHO  THẤY  THƯỜNG  XUYÊN  NGAY  TRƯỚC  MẮT  TÔI  TẤT  CẢ  NHỮNG  GÌ  TÔI  CẦN  THẤY.

          BẰNG  CÁCH  ĐÓ, BẤT  CỨ  NGÀY  ĐÊM, NHỮNG  HÌNH  ẢNH  CỦA  QUÁ  KHỨ LUÔN LUÔN  ĐƯỢC  TRÌNH  DIỄN  LINH  ĐỘNG  TRƯỚC  NHÃN  QUANG  TÂM  LINH  CỦA  TÔI. TỪ  TỪ  CHẬM  RÃI, VÀ NỐI  TIẾP  NHAU  TRONG  IM  LẶNG  GIỐNG  NHƯ  NHỮNG  HÌNH  ẢNH  CỦA  MỘT  CUỐN  PHIM  CHỚP  BÓNG  DIỆU  HUYỀN, NHỮNG  BIẾN  CỐ  LỊCH  SỬ  TỪ  THẾ  KỶ  NÀY  ĐẾN  THẾ  KỶ  KHÁC  XUẤT  HIỆN  NGAY  TRƯỚC  MẮT  TÔI….TÔI  ĐƯỢC  KHUYẾN  KHÍCH  NỐI  LIỀN  NHỮNG  THẾ  HỆ  ĐÓ  VỚI  VÀI  BIẾN  CỐ  QUAN  TRỌNG  KHÁC, VÀ  TÔI  BIẾT  RẰNG  KHÔNG  THỂ  CÓ  SỰ  SAI  LẦM. CÁC  CHỦNG  TỘC  VÀ  QUỐC  GIA, NHỮNG  XỨ  SỞ  VÀ  THÀNH  PHỐ  CỦA  MỘT  THẾ  KỶ  QUÁ  KHỨ  NÀO  ĐÓ  XUẤT  HIỆN, RỒI  LU  MỜ  DẦN  VÀ  BIỆT  TÍCH  TRONG  MỘT  THẾ  KỶ  KHÁC  MÀ  THỜI  ĐIỂM

CHÍNH  XÁC  ĐƯỢC  CHÂN  SƯ  CHO  TÔI  BIẾT…..

           DĨ  VÃNG  MẬP  MỜ  CỦA  THỜI  CỔ  XƯA  BIẾN  THÀNH  NHỮNG  THỜI  KỲ  LỊCH  SỬ, NHỮNG  HUYỀN  THOẠI  ĐƯỢC  GIẢI   THÍCH  BẰNG  NHỮNG  BIẾN  CỐ  VÀ  NHÂN  VẬT  THẬT  SỰ  Đà  TỪNG  SỐNG  TRONG  CÁC  THỜI  KỲ  ĐÓ; MỖI  BIẾN  CỐ  QUAN  TRỌNG  VÀ  THƯỜNG  LÀ  KHÔNG  QUAN  TRỌNG, MỖI  CUỘC  CÁCH  MẠNG, MỘT  TRANG  MỚI  LẬT  QUA  TRONG  QUYỂN  SÁCH  CỦA  ĐỜI  NGƯỜI  VÀ  CỦA  CÁC  QUỐC  GIA  TRÊN  THẾ  GIỚI  ĐỀU  LƯU  LẠI  DẤU  VẾT  NHƯ  CHỤP  ẢNH  VÀ  DƯỜNG  NHƯ  ĐƯỢC  KHẮC  IN TRONG  TRÍ  TÔI  VỚI  NHỮNG  MÀU  SẮC  RÕ  RỆT  KHÔNG  THỂ  PHAI  MỜ…

          …..TÔI  NÓI  MỘT  CÁCH  NGHIÊM  CHỈNH  CHO  CHỊ  BIẾT  RẰNG  TÔI  ĐƯỢC  TRỢ  GIÚP. VÀ  NGƯỜI  TRỢ  GIÚP  TÔI  ĐÓ  LÀ  SƯ  PHỤ  CỦA  TÔI”.

          Trong  một  bức  thư  gởi  về  nhà  cho  bà  cô  ruột, bà  cho  biết  rằng:

           “KHI  SƯ  PHỤ  TÔI  VẮNG  MẶT  VÌ  BẬN  RỘN  VỚI  NHỮNG  CÔNG  VIỆC  KHÁC, NGÀI  LÀM  THỨC  ĐỘNG  CHÂN  NGà CỦA  TÔI  ĐỂ  VIẾT  THAY  CHO  NGÀI…. NHỮNG  LÚC  ĐÓ, KHÔNG  PHẢI  LÀ  TÔI  VIẾT  NỮA  MÀ  CHÂN  NGà CỦA  TÔI  SUY  TƯ  VÀ  VIẾT  THAY  CHO  TÔI. CÔ  THỬ  NGHĨ  XEM, TÔI  ĐÂU  CÓ  HỌC  LỰC  UYÊN  THÂM  BAO  GIỜ  MÀ  VIẾT  ĐƯỢC  NHỮNG  VẤN  ĐỀ  ẤY. VẬY  THÌ  NHỮNG  KIẾN  THỨC  ĐÓ  CỦA  TÔI  DO  ĐÂU  MÀ  RA?......”

            Trong  những  thư  khác  gởi  về  cho  gia  đình, bà  cũng  nhìn  nhận  rằng  có  những  lúc  bà  được  các  Chân  Sư  mượn  xác  để  viết  giúp  bà. Các  ngài  cũng  dùng  phương  pháp  đó  để  dạy  Đạo  cho  tôi  qua  cửa  miệng  của  bà, và  đưa  ra  những  giáo  lý  thâm  sâu  mà  bà  không  hề  biết  được  mảy  may  trong  trạng  thái  bình  thường.

           Chúng  tôi  đã  cùng  nhau  làm  việc  trong  nhiều  tháng  và  đã  sản  xuất  được  trên  870  trang  bản  thảo,  thì  một  ngày  nọ  bà  HPB  hỏi tôi  rằng, để  thi hành  ý  muốn  của  Chân  Sư, tôi  có  sẵn  lòng  chăng  để  bắt  đầu  làm  lại  tất  cả!  Tôi  còn  nhớ  rõ  cơn  xúc  động  mạnh  mà  việc  ấy  đã  gây  cho  tôi, khi  nghĩ  rằng  tất  cả  những  tuần  lễ  nhọc  nhằn  lao khổ  thức  đêm  làm  việc, với  bao  nhiêu  cơn  song  gió  ồ  ạt  trên  phương  diện  tinh  thần, rốt  cuộc  chỉ  là  con  số  không!  Tuy  nhiên, vì  lòng  kính  yêu  và  biết  ơn  của  tôi  đối  với  các  đấng  Chân  Sư  vốn  tuyệt  đối  và  vô  biên, vì  các  ngài  đã  cho  tôi  cái  đặc  ân  cùng  chia  xẻ  công  việc  của  các  ngài, nên  tôi  vui  lòng  chấp  nhận  và  chúng  tôi  lại  bắt  đầu  làm  lại  hết  tất  cả. Quyết  định  ấy  rất  thuận  lợi  cho  tôi, vì  nó  chứng  tỏ  lòng  trung  kiên  và  nhất  trí  của  tôi  với  bà  HPB, nên  tôi  được  thọ  lãnh  một  phần  thưởng  tâm  linh  dồi  dào. Những  nguyên  tắc  Huyền  Môn  được  các  ngài  giải  thích  cho  tôi  biết, vô   số  những  thí  dụ  điển  hình  được  trình  bày  cho  tôi  thấy  bằng  những  hiện  tượng  thần  thông, tôi  được  trợ  giúp  để  tự  mình  thí  nghiệm  lấy  những  điều  đã  học hỏi, được  giao  tiếp  với  nhiều  vị  Chân  Sư, và nói  chung, tôi  được  chuẩn  bị  đầy  đủ  cho  một  công  việc  đại  sự  lớn  lao  trong tương  lai  mà  hồi  ấy  tôi  không  thể  ngờ  trước  được, nhưng  về  sau  đã trở  thành  một  vấn  đề  lịch  sử.

           Người  ta  thường  nói  thật  là  một  điều  rất  lạ  lùng, và  rất  khó  hiểu, khi  thấy  rằng  trong  số  tất  cả  những  người  đã  trợ  giúp  vào  phong  trào  Thông  Thiên  Học, thường  là  với  những  hy  sinh  lớn  lao  nhất, tôi  lại  là  người  duy  nhất  được cái  ân  sủng có  những  mối  liên hệ  và  tiếp  xúc  cá  nhân  với  các  đấng  Chân  Sư, đến  nỗi  sự  hiện  diện  của  các  ngài  vốn  là  một  vấn  đề  mà  tôi  biết  rõ  một  cách  thật  sự  chảng  khác  nào  như  sự  hiện  hữu  của  những  người  trong  gia  đình  hay  bạn  bè  thân  quyến  của  tôi. Chính  tôi  cũng  không  giải  thích  được  điều  đó. Tôi  biết  những  gì  tôi  biết, chứ  không  biết  rằng  tại  sao  nhiều  bạn  đồng  môn  của   tôi  không  được  như  vậy.

           Nhiều  người  đã  nói  cho  tôi  biết  rằng  họ  đặt  đức  tin  nơi  các  đấng  Chân  Sư  nhờ  bởi  sự  chứng  minh  chắc  chắn  và  không  thể  nghi  ngờ  qua  kinh  nghiệm  bản  thân  của  tôi, nó  cũng  bổ   túc  thêm  vào  những  lời  tuyên  bố  của  bà  HPB. Có  lẽ  tôi  được  cái  đặc  ân  đó  bởi  vì  tôi  phải  phóng  con  thuyền  Thông  Thiên  Học  cùng  với  bà  HPB  cho  các  đấng  Chân  Sư  của  bà, và  lái  con  thuyền  đó  xuyên  qua  bao  nhiêu  những  cơn  giông  tố  bão  bùng,  khi  mà  chỉ  có  một  sự  hiểu  biết  chắc  chắn  về  cái  căn  bản  lành  mạnh  của  phong  trào  này  mới  có  thể  làm  cho  tôi  bám  sát  lấy  nhiệm  sở  và  giữ  vững  vai  trò  của  tôi  cho  đến  cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: