7
Cả tuần trôi qua, Jeong Jihoon vẫn chưa đến lớp khiến Choi Hyeonjoon trong lòng vô cùng lo lắng. Giận dỗi thôi mà có cần phải biệt tăm biệt tích vậy đâu. Thỏ con nghĩ thầm. 7 ngày qua em cảm thấy vô cùng cô đơn và trống rỗng nhưng còn người kia thì sao? Cậu ấy đang làm gì, ở đâu chứ? Dù cho có tức giận như nào đi chăng nữa em cũng chả nỡ để người kia một mình tí nào. Mỗi giờ ra chơi, Park Dohyeon đều sẽ bị em tra hỏi về tung tích của con mèo đang đi lạc kia. Đáng tiếc thay, Park Dohyeon chỉ đánh trống lảng cho qua chuyện chứ chẳng có câu trả lời nào thích đáng cho sự tò mò của em.
Ấy vậy mà hôm nay, Jeong Jihoon còn cho em một bất ngờ lớn hơn cả các thứ em mong đợi. Vừa bước vào lớp, một nữ sinh trong lớp đang bàn tán về Jeong Jihoon. Khi em bước đến, cũng vừa đúng lúc bạn đấy mở đầu cuộc trò chuyện:
- Này, cậu biết gì không? Hôm nay Jihoon đi học lại rồi. Không những thế còn kè kè với bạn gái ở cổng trường nữa.
Nghe đến đây thôi, Hyeonjoon như muốn gục tại chỗ. Nỗi lo lắng của em suốt thời gian qua chỉ đặt cho kẻ vui vẻ bên tình yêu sao? Nực cười thật, thỏ con cười tự giễu, vẻ ngoài tuy có phần hơi đanh đá nhưng mấy ai biết được rằng tại giờ phút này, thời điểm này đây tình cảm của em đối với bạn cùng bàn dường như tan vỡ hoàn toàn. Đầu em chỉ ong ong lời nói khi nảy, bước về đến chỗ ngồi Choi Hyeonjoon đã vẽ ra được cả ngàn khung cảnh về sự khinh miệt mà Jeong Jihoon áp lên người em. Một tuần mất ngủ vì sợ rằng người kia gặp chuyện gì không may, cố gắng tìm kiếm tung tích để nhận lại kết quả như này sao? Nghĩ có thế mà em đã muốn khóc nữa rồi, sao thân thể này, con người này lại yếu đuối thế nhỉ? Vốn dĩ từ đầu cũng đâu ai coi ra gì đâu sao cứ hy vọng để rồi tuyệt vọng thế này? Choi Hyeonjoon mệt mỏi gục đầu xuống bàn rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Được một lúc, người gieo cho em tương tư để rồi nhận lại đau đớn kia cũng đến. Câu không nói gì mà ngồi ở đó ngắm em ngủ. Choi Hyeonjoon nào có hay biết gì, khi em thức dậy thì cũng là giờ giải lao rồi. Bị tiếng chuông báo làm cho tỉnh dậy, Choi Hyeonjoon có phần hơi ngái ngủ lò mò mở mắt. Nhận ra bản thân đã bỏ qua hai tiết học quan trọng, thỏ nhỏ hoảng hốt đến mức chẳng để ý đến người bên cạnh vẫn luôn hướng mắt về phía em. Thấy bản thân bị ăn bơ toàn tập, Jeong Jihoon lên tiếng:
- Hết tiết rồi thì có sao, tí tôi cho cậu mượn tập chép lại. Giải lao rồi, đi ăn sáng không?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, Choi Hyeonjoon hơi giật mình, đầu em vừa lóe lên một câu nói để nhắc nhở rằng hôm nay người này đến lớp. Đáng tiếc rằng những gì em đã trải qua khiến bản thân Hyeonjoon nản lắm. Em dời tầm mắt, nhìn vào Jeong Jihoon đang ngồi cạnh. Người này vẫn vậy, đẹp đến xiêu lòng, cả tuần không gặp cậu ấy có chút gầy đi thì phải. Dù thế vẫn rất hợp mắt, bảo sao có bạn gái rồi.
- Không á, tớ có hẹn đi với Park Dohyeon rồi. Hôm khác rồi ta đi chung nha.
Em xạo đó, chả có Park Dohyeon nào ở đây cả chỉ là chẳng muốn cùng người này đi ăn nữa. Bạn gái người ta thì sao? Sao không đi cùng đi còn rủ em nữa. Ở phía còn lại, Jeong Jihoon bị từ chối đã đành, cái tên chói tai của bạn thân mình một lần nữa vang lên từ môi xinh của bạn cùng bàn. Cả thế giới chắc không ai ghét cái tên đó bằng cậu ngay lúc này. Một tuần tránh mặt thôi mà thỏ con này đi tìm bến đỗ mới nhanh đến vậy rồi à? Ai cho, Choi thỏ con là của Jeong Jihoon này cơ mà? Cả tuần qua, được cô bạn thân thuở bé khai sáng, cậu cũng đã hiểu thêm được vài phần rồi. Cái gì không phải là của mình thì cứ giành cho đến khi nào nó là của mình thì thôi nhỉ?
- không được, ai cho cậu đi ăn với tên đó. Rõ ràng bình thường cậu đi ăn với tôi mà? Hay ghét tôi rồi? Không được ai cho cậu ghét?
- tớ có nói tớ ghét à? Đã bảo có hẹn rồi mà. Cậu đi ăn với bạn gái đi xích xích ra dùm.
- bạn gái gì, bạn gái nào? Ai có bạn gái?
Choi Hyeonjoon càng cãi càng tức, rõ ràng đi cùng cười nói để cho bị đồn đến cỡ đó còn cãi lại. Người này bị gì thế?
- không phải sáng nay cậu đi với bạn gái à? đi ăn với người ta đi, còn rủ tôi đi làm gì?
Jihoon đờ người nhìn em, cậu đã cố gắng động não để xem người em đang nói đến là ai.
- ủa? ai nói với cậu cô ấy là bạn gái tôi vậy? Đó là bạn thân lúc nhỏ của tôi với cả cổ có nửa kia rồi.
- t-tớ...
- tôi còn chưa xác nhận mà cậu đã buộc tội rồi. Đồ con thỏ vô lương tâm.
Choi Hyeonjoon bất động, tia nóng vụt qua cả cơ thể rồi dừng lại ở hai bầu má mềm mềm. Mặt em bỗng chốc đỏ lên vì ngượng ngùng, thì ra Jeong Jihoon không phải là người tồi tệ như thế. Hiểu lầm to bự mà chính bản thân em đặt lên người khác như thế khiến Hyeonjoon vô cùng có lỗi, rõ ràng là em đã overthingking đến mức vẽ ra cả chuyện mèo cam bên cạnh ghét mình lại còn khinh miệt mình nữa. Trời ơi ai đào cái lỗ cho em chui xuống với, người nọ cười lớn khiến em chẳng thể nói được gì nữa rồi....
- Được rồi, thỏ con, cậu hiểu lầm tôi là cậu không đúng. Phải không?
Choi Hyeonjoon gật đầu
- Vậy thì, cậu có một nhiệm vụ trả lời câu hỏi này của tôi được chứ?
- C-câu gì cơ?
- Thỏ con nhà ta với tên rắn độc lớp kế bên là quan hệ gì vậy nhỉ?
Gì mà thỏ con, gì mà rắn độc Jihoon nói gì vậy. Em chỉ biết là cậu ấy hay gọi em là thỏ con, vậy còn rắn độc lớp kế bên là ai? Lớp kế bên chỉ có...
- Ý cậu là Park Dohyeon hả?
- Ừ, hai người có quan hệ gì?
- Cậu nhìn xem giống quan hệ gì?
- Nè con thỏ kia ! Cậu còn hỏi ngược lại tôi à? Hmmmmm mối quan hệ của hai người nên là gì được ta? À bạn bè BÌNH THƯỜNG.
Nghe lời bộc bạch của Jeong Jihoon, Choi Hyeonjoon cảm giác có chút ấm áp ôm lấy em. Người này đang ghen hay lại do em tưởng tượng đây?
- Đâu có, tớ với Dohyeonie có hơi thân thiết mà???
Em thề em chỉ muốn trêu chọc Jeong Jihoon tí xíu thôi vì trông cậu ấy lúc này đáng yêu lắm. Như con mèo đang giận dỗi mà phồng má lên ấy, nhìn muốn nhéo ghê. Nhưng hình như tình huống này thỏ con chả thể đoán được luôn rồi, Jihoon đưa mặt đối mặt với em, tay thì chóng nạnh tỏ vẻ oan ức. Cậu bĩu môi rồi ăn vạ
- Không được thân thiết với cậu ta. Cậu ta là rắn độc đó. Với cả Dohyeonie cái gì mà Dohyeonie? Ai cho cậu gọi thế !!?? Jihoonie đâu sao không gọi?
Trời ơi người này bỏ học một thời gian xong bị ai nhập à? Nhìn như mấy bé mầm non đi đòi lại công bằng vậy. Choi Hyeonjoon cười không ngớt với màn trình diễn kia của cậu bạn kế bên. Lâu lắm rồi em mới thấy vui vẻ như vậy đó.
- Sao cậu cười hoài thế, gọi Jihoonie đi hay uriJihoon cũng được.
- Nào được rồi, tớ gọi cậu là Jihoonie mà còn cái kia có hơi kì quá không?
- Không kì đâu, với cả giữa Jeong Jihoon và Park Dohyeon cậu thích ai hơn?
- Th-thích hả?
- Không không lộn lộn, à, ủa, không, từ từ. Ý tôi là thích chơi chung ấy.
- Hửm, tất nhiên là Jihoonie rồi? [ thậm chí thích kia thì vẫn là cậu thôi ]
Nhận được câu trả lời đáng giá, mày Jihoon giãn ra, môi thì nở một nụ cười đặc trưng. Choi Hyeonjoon thấy thế cũng vui vẻ cười đáp lại cậu. Khung cảnh cả hai cứ thế hòa vào không khí yên ắng của lớp học. Nói chuyện vật vã làm hòa một hồi lâu, hotboy Jeong Jihoon và em bé của hắn ta lại tíu tít cùng nhau đi ăn uống như bình thường lại rồi (≧▽≦)
_______________end chap 7________________
Huhu tui thương thầy Toán fic này quá, bị Chobi tị nạnh miết thôi ༎ຶ‿༎ຶ. Xin lỗi Dohyeonie nhìu vì đã đem anh ra để đem lấy hạnh phúc cho maolan....
Lời cuối cùng ở chương này là Choi Hyeonjoon và Jeong Jihoon hãy đạt được kết quả tốt nhất tại W24 nha 💪. Còn Yunie mệt với đống bài vở quá đi thôi ༎ຶ‿༎ຶ nên có thể là tui sẽ lâu ra chương 1 tí xíu nếu có thể thì tui sẽ cố mỗi ngày 1 chương còn hông thì lâu hơn tí nha. Mong mọi người thông cảm ạ 💗💗💗
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top