Hồi Ức Của Neville


Ánh sáng buổi sáng lấp lánh qua mái kính nhà kính số 3, phản chiếu lên những tán lá mướt mát. Neville Longbottom cặm cụi bên những chậu cây đầy màu sắc, bàn tay chai sạn của anh dịu dàng chạm vào từng chiếc lá, như sợ rằng một cử động thô bạo sẽ làm tổn thương chúng. Trước mặt anh là một cây Mandrake con, rễ của nó lấp ló dưới lớp đất ẩm. Cây đang bước vào giai đoạn phát triển quan trọng, và Neville biết rằng chỉ cần một sai lầm nhỏ, nó có thể không bao giờ trưởng thành.

Anh rót từng giọt dung dịch từ ống nghiệm vào đất, mắt chăm chú quan sát phản ứng. Một tiếng "xèo xèo" nhỏ vang lên khi chất lỏng tiếp xúc với rễ cây, và Neville mỉm cười hài lòng. Những thí nghiệm như thế này đã trở thành thói quen hàng ngày của anh kể từ khi trở thành giáo viên Thảo dược học tại Hogwarts. Nhưng hơn cả công việc, đó là cách Neville tìm thấy sự cân bằng trong tâm hồn mình – một tâm hồn mang nhiều vết thương từ những ký ức đau buồn.

Nhà kính không chỉ là nơi anh làm việc mà còn là nơi anh tìm về chính mình. Mỗi chiếc lá, mỗi bông hoa đều kể một câu chuyện riêng. Neville yêu cách mà sự sống bền bỉ tồn tại ngay cả trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Anh luôn tin rằng những gì nhỏ bé nhất, tưởng chừng yếu ớt nhất, lại chính là những thứ mạnh mẽ nhất. Điều đó không chỉ đúng với cây cối mà còn đúng với bản thân anh.

Có những ngày, khi ánh nắng dịu dàng lan tỏa khắp nhà kính, Neville dừng lại, nhắm mắt và hít thở thật sâu. Hương thảo dược trong không khí làm anh nhớ đến những ngày tháng chiến đấu, những ký ức về bạn bè và gia đình. Mỗi kỷ niệm đều mang một vị đắng ngọt đan xen, nhưng Neville không để mình bị nhấn chìm trong nỗi buồn. Anh đã học cách trân trọng cả những đau thương, bởi đó là những gì đã tạo nên con người anh hôm nay.

Buổi sáng hôm nay cũng vậy. Neville lau tay lên chiếc tạp dề cũ, kiểm tra lại cây Mandrake con trước khi quay sang những chậu cây khác. Một cây Snargaluff đang bắt đầu có dấu hiệu mọc thêm nhánh mới, và Neville ghi chép cẩn thận vào sổ. "Mỗi ngày đều là một cơ hội," anh tự nhủ. Cơ hội để giúp đỡ người khác, cơ hội để tiếp tục sống với lòng biết ơn.

Anh biết rằng, dù những tổn thương trong quá khứ vẫn còn đó, chúng không làm anh gục ngã. Thay vào đó, chúng là những vết sẹo đẹp đẽ, nhắc nhở anh rằng ngay cả khi thế giới dường như sụp đổ, anh vẫn có thể đứng dậy và tìm thấy ánh sáng – trong chính bản thân mình, và trong sự sống nhỏ bé mà anh đang vun đắp mỗi ngày.

Mỗi cuối tuần, Neville lại rời bỏ sự bình yên của nhà kính để đến Bệnh viện Thánh Mungo, nơi mà sự yên tĩnh chỉ khiến những nỗi đau thêm phần rõ rệt. Trong căn phòng sáng ánh đèn, cha mẹ anh – Alice và Frank Longbottom – ngồi trên những chiếc ghế dài dành cho các bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi ma thuật đen tối. Họ trông như những bức tượng bị thời gian mài mòn, đôi mắt lơ đãng nhìn về phía trước, không thực sự thấy bất kỳ điều gì.

Alice, người phụ nữ từng là biểu tượng của lòng dũng cảm và sức mạnh, giờ đây chỉ còn là cái bóng mờ nhạt của chính mình. Mỗi lần Neville ngồi xuống cạnh bà, bà thường quay lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh một tia sáng mơ hồ trước khi nhanh chóng vụt tắt. Thỉnh thoảng, bà gật đầu nhẹ như một phản xạ vô thức, hoặc cố gắng mỉm cười – một nụ cười mờ nhạt nhưng đủ để Neville cảm nhận được tình yêu chưa bao giờ biến mất.

Frank, cha của Neville, ngồi cách đó không xa, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, đôi tay đặt yên trên đầu gối. Ông hiếm khi phản ứng, và mỗi khi Neville nói chuyện với ông, đó như một cuộc trò chuyện một chiều đầy sự kiên nhẫn. Nhưng Neville không bao giờ bỏ cuộc.

Anh mang đến những câu chuyện nhỏ, những ký ức ấm áp từ thế giới bên ngoài. Anh kể về những cây Mandrake đang phát triển tốt trong nhà kính, về những học sinh ở Hogwarts – những đứa trẻ nghịch ngợm nhưng tràn đầy hy vọng. Anh thậm chí kể về những kỷ niệm cũ từ thời niên thiếu, khi anh là một cậu bé vụng về với cây đũa phép cũ kỹ, luôn cảm thấy mình không đủ giỏi để xứng đáng với danh tiếng của gia đình.

Neville chưa bao giờ kỳ vọng cha mẹ anh sẽ trả lời hay bày tỏ bất kỳ sự nhận biết nào. Nhưng anh vẫn đến, vẫn ngồi đó, vẫn nói chuyện, như thể sự hiện diện của anh có thể bù đắp cho khoảng trống trong tâm trí họ. Đó không chỉ là cách anh chăm sóc họ mà còn là cách anh giữ kết nối với những người đã từng là tất cả đối với anh.

Dù đau đớn, Neville không cho phép mình bỏ cuộc. Trong lòng anh, tình yêu của cha mẹ vẫn luôn hiện diện, dù họ không thể hiện nó theo cách thông thường. Anh hiểu rằng những gì họ đã làm trong quá khứ – những hy sinh mà họ gánh chịu – là cách họ đã nói với anh rằng họ yêu anh nhiều đến nhường nào. Và anh, bằng sự tận tụy của mình, đang trả lời họ bằng tất cả những gì anh có thể.

Neville ngồi đó, đôi tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của mẹ mình, như thể sợ rằng chỉ cần buông ra, bà sẽ tan biến vào hư vô. Ánh hoàng hôn vàng rực trải dài trên căn phòng, nhuộm lên mái tóc đã bạc của Alice Longbottom một màu cam ấm áp. Dù ánh mắt bà vẫn xa xăm như thường lệ, Neville vẫn kiên nhẫn kể những câu chuyện của mình, những ký ức mà anh hy vọng sẽ đánh thức một phần nào đó trong tâm trí bị tổn thương của bà.

"Mẹ biết không, mẹ," Neville khẽ nói, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian yên ắng. "Ngày ấy, khi con còn nhỏ, con luôn nghĩ rằng mình chỉ là một đứa trẻ nhút nhát, vụng về. Con chẳng bao giờ làm được gì ra hồn. Nhưng rồi con hiểu... Con mạnh mẽ hơn con nghĩ, và điều đó là nhờ cha mẹ. Nhờ những gì cha mẹ đã dạy con, nhờ những gì cha mẹ đã hy sinh."

Alice không đáp lại. Đôi mắt bà, dù mờ mịt, như khẽ dao động trước những lời của Neville. Anh nhìn mẹ, trái tim thắt lại, nhưng vẫn mỉm cười.

"Con luôn tự hỏi liệu cha mẹ có tự hào về con không," Neville tiếp tục, giọng nghẹn lại. "Con đã đứng lên chiến đấu. Con đã không chạy trốn, không sợ hãi. Con làm điều đó vì cha mẹ, vì những gì cha mẹ đại diện... vì con biết rằng cha mẹ sẽ không bao giờ từ bỏ, nên con cũng không thể."

Bàn tay gầy yếu của Alice đột nhiên động đậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay Neville. Đó chỉ là một cử động nhỏ, rất nhỏ, nhưng với Neville, đó là tất cả. Anh nhìn mẹ, đôi mắt cay cay khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ bàn tay bà.

Trong khoảnh khắc đó, không cần bất kỳ lời nói nào, Neville cảm nhận được tình yêu và sự tự hào của mẹ dành cho mình. Anh không cần một lời xác nhận, không cần những ký ức đã mất trở lại. Anh chỉ cần biết rằng, sâu trong trái tim bà, bà vẫn là Alice Longbottom, người đã yêu anh bằng tất cả những gì bà có.

"Mẹ không cần nói gì cả," Neville thì thầm, tay vẫn nắm lấy tay bà. "Con biết rồi. Con luôn biết."

Khi ánh hoàng hôn dần tắt, Neville vẫn ngồi đó, tiếp tục kể những câu chuyện nhỏ của mình, để lấp đầy khoảng trống của những ký ức đã mất. Trong trái tim anh, tình yêu của cha mẹ chưa bao giờ biến mất. Và dù họ không thể nói thành lời, Neville biết rằng họ tự hào về anh, như cách anh tự hào về họ.

Alice không trả lời, nhưng ánh mắt bà lướt qua Neville như thể cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó quen thuộc trong gương mặt của anh.

Trong túi áo của Neville, luôn có một kỷ vật nhỏ mà anh mang theo bên mình: chiếc hộp kẹo cao su Drooble cũ kỹ, thứ mà Alice đã từng đưa cho anh khi anh còn là một đứa trẻ. Chiếc hộp đã phai màu theo thời gian, nhưng với Neville, nó là một kho báu vô giá. Mỗi lần nhìn thấy nó, anh cảm nhận được tình yêu dịu dàng của mẹ, dù bà không còn là chính mình.

"Mẹ có nhớ cái này không?" Neville cầm chiếc hộp lên, giơ nó trước mặt Alice. Bà chăm chú nhìn vào nó trong vài giây, rồi khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên chút gì đó giống như sự nhận ra. Trái tim Neville siết lại. Đó là khoảnh khắc hiếm hoi mà anh cảm thấy như mẹ anh vẫn còn đây, vẫn nhớ đến anh, dù chỉ là một chút.

Sau mỗi lần thăm cha mẹ, Neville lại trở về nhà kính. Anh không bao giờ để nỗi buồn gặm nhấm mình quá lâu. Anh biết rằng cha mẹ anh, dù không thể nói, vẫn tự hào về anh. Họ đã hy sinh tất cả để anh có thể sống, và anh sẽ không để sự hy sinh đó trở nên vô nghĩa.

Trong ánh nắng chiều rực rỡ, Neville cúi xuống nhìn cây Mandrake con trước mặt. Nó đã bắt đầu mọc ra những chiếc lá nhỏ mới – một dấu hiệu cho thấy sự hồi sinh. Neville mỉm cười, lòng anh tràn đầy niềm hy vọng.

Dù thế giới có tàn nhẫn đến mức nào, tình yêu sẽ luôn tìm được cách để tồn tại, giống như ánh sáng xuyên qua mái kính, soi rọi mọi bóng tối.

Alice không trả lời, nhưng ánh mắt bà lướt qua Neville, thoáng hiện lên một tia sáng nhỏ, như thể đang cố tìm kiếm một ký ức mờ nhạt. Đôi mắt ấy, dù mệt mỏi và xa xăm, vẫn khiến Neville cảm thấy rằng một phần nào đó của mẹ anh vẫn còn ở đây, vẫn đang lắng nghe anh.

Trong túi áo, Neville chạm tay vào chiếc hộp kẹo cao su Drooble cũ kỹ, kỷ vật mà anh luôn mang theo bên mình. Đó là một trong những ký ức ít ỏi còn lại của mẹ từ thời anh còn nhỏ – một món quà đơn giản nhưng đầy ắp tình yêu thương. Chiếc hộp, giờ đây đã bạc màu và trầy xước, vẫn tỏa ra một sức mạnh vô hình, như nhắc nhở anh rằng tình yêu của mẹ dành cho anh chưa bao giờ phai nhạt, ngay cả khi ký ức của bà đã không còn nguyên vẹn.

"Mẹ có nhớ cái này không?" Neville thì thầm, cẩn thận lấy chiếc hộp ra và đặt nó vào tay Alice. Bà nhìn chăm chú vào nó, đôi mắt thoáng lay động. Sau vài giây yên lặng, Alice khẽ nghiêng đầu, một động tác nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Đôi mắt bà ánh lên chút gì đó như sự nhận ra, một tia sáng le lói giữa những tầng ký ức bị xóa nhòa.

Trái tim Neville thắt lại. Anh cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào, nhưng vẫn mỉm cười. Đó là một khoảnh khắc mong manh, nhưng đối với anh, nó như ánh sáng dẫn đường trong bóng tối. Dù chỉ là một chút, anh biết mẹ anh vẫn ở đây, vẫn nhớ đến anh ở một nơi nào đó trong tâm trí.

Khi rời khỏi Bệnh viện Thánh Mungo, Neville không nhìn lại. Anh biết nếu để nỗi buồn níu giữ, anh sẽ không thể tiếp tục. Mỗi bước chân quay về Hogwarts, anh tự nhắc nhở bản thân rằng cha mẹ anh đã hy sinh tất cả để bảo vệ điều tốt đẹp nhất cho thế giới – và cho chính anh. Anh không cho phép sự hy sinh đó trở nên vô nghĩa.

Buổi chiều hôm ấy, Neville trở lại nhà kính, nơi ánh nắng vàng óng ả chiếu qua mái kính, bao phủ lên mọi thứ một vẻ đẹp dịu dàng. Cây Mandrake con trước mặt anh đã mọc thêm những chiếc lá non, mềm mại và xanh mướt. Đó là một dấu hiệu của sự sống, của niềm hy vọng trong những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Neville cúi xuống, đôi tay chai sạn chạm nhẹ lên lớp đất, như gửi gắm vào đó những ước nguyện thầm lặng.

Anh mỉm cười, trái tim tràn đầy niềm tin. Dù cuộc sống có nghiệt ngã đến đâu, dù ký ức có phai nhòa, tình yêu sẽ luôn tìm cách để tồn tại – giống như ánh sáng mặt trời len qua những kẽ hở, xua tan bóng tối bên trong.

-------------------------------------------------- Tôi là Hẻm Xéo phân cách

Thật ra xem phim thương Nev thắm nhưng cũng ngưỡng mộ nữa, hai đứa trẻ còn sống trong đêm đó đều là những chàng trai đáng thương, thật may họ đã trưởng thành đúng cách


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top