ᏟhᎪᏢ 9
"Anh không đi sao?"
"Không."
"Vậy em cũng ở đây."
"Tùy em thôi."
Hạo Thạc không quan tâm cậu nữa, quay lại với công việc của mình. Doãn Kì ngồi một hồi liền thấy chán, ngước lên nhìn mặt hắn, quả thật là hắn rất đẹp~. Cậu nghịch ngợm cắn lên cằm hắn một cái, hắn ngay lập tức hâm doạ:
"Em còn nháo nữa thì mai không cần đi làm."
Cậu nghe vậy liền ngoan ngoãn cuối đầu, lát sau lại vùi mặt lên vai hắn, mơ màng ngủ. Hắn biết cậu đã ngủ, đứng dậy đưa cậu về phòng. Định thả cậu xuống rồi tiếp tục làm việc, ai ngờ cậu ôm chặt quá nên hắn đành ôm cậu ngủ luôn.
...
Hôm nay Doãn Kì thức dậy rất sớm, cùng Hạo Thạc ăn sáng rồi đi làm. Mọi người nhìn thấy cậu đều rất vui vẻ. Bởi vì cậu hiền lành, dễ thương lại chăm chỉ nên trong bệnh viện ai cũng thích. Gần cả tháng không thấy tăm hơi cậu đâu ai cũng rất nhớ. Vừa nhìn thấy đã hỏi han đủ thứ, cậu chỉ mỉm cười, nói với mọi người đại khái là gia đình có chuyện gấp, không kịp liên lạc sau đó lại mất luôn điện thoại, chẳng còn nhớ số ai để gọi cả. Mọi người nghe vậy cũng không hỏi gì thêm. Lại trở về như ban đầu, ai làm việc nấy.
Nhưng mà vẫn có một người không chịu buông tha cho cậu. Chính là cái cô tên Mạn Nhu, cũng khá dễ thương. Đã thích cậu rất lâu rồi, nhưng ngại không dám nói, mà chuyện này ai cũng biết chỉ có cậu là không biết. Haizzzz.
Hắn bên kia bù đầu với công việc nhiều như núi. Mà đầu óc cứ nghĩ đến cậu mãi. Vì hắn có không ít người đối địch, dù có người bảo vệ tốt đến mấy cũng nhất định có kẽ hở, cậu ở bên ngoài vẫn là không nên. Nhưng đây là điều cậu muốn nên thôi. Kêu bọn họ canh chừng cậu cẩn thận một chút là được.
Buổi trưa cạu không về nên hắn tiếp tục ở lại làm việc, đến chiều tối cả hai mới quay về. Cậu cứ thích quấn lấy hắn mãi, bởi vì hắn cho cậu cái cảm giác ấm áp và an toàn hơn bất cứ ai. Cậu làm điều này bản thân hắn thì khỏi phải bàn tới đi, những người khác trong nhà vẫn là rất thích cậu nhưng chỉ duy có "người đó" chẳng thể nào cho cậu cái nhìn thiện cảm.
...
Doãn Kì đi làm lại cũng đã 1 tháng, mọi thứ đều an yên trôi qua. Tình cảm của hai người cũng tiến triển không ít.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng thứ hai cậu đi làm. Mấy cô y tá làm chung ngày nào cũng nói về người đưa cậu đến bệnh viện này. Hỏi thì tất nhiên cậu không nói rồi, chỉ có thể đoán mò, mà trong đó rồi một cô cứ một mực khẳng định rằng đó là người yêu của cậu mà nhất định là đàn ông. Nghe thôi là biết cô ta có phải hủ nữ hay không rồi. Và chuyện này rất nhanh tới tai của Mạn Nhu, có vẻ như cô không tin, cho nên lúc tan làm cô đã hẹn cậu ra nói chuyện:
"Bọn họ nói người đưa anh đi làm mỗi ngày là người yêu của anh... có phải không?"
"À... Cái này.... Em thật sự muốn biết??"
"Đúng vậy!"
"À... thì chính là như bọn họ đã nói. Đó là người yêu của anh."
Mạn Nhu bàng hoàng, cơ miệng cứng lại. Hồi lâu mới nói được một câu: "Là... đàn ông... sao...!?"
Doãn Kì không nói mà gật đầu. Cô ta đột nhiên chạy đến hôn cậu.
Hạo Thạc như mọi ngày đến đón cậu về, lát sau vẫn chưa thấy cậu ra, gọi điện nhưng không liên lạc được, nỗi bất an dâng lên, hắn quyết định xuống xe đi tìm cậu. Có vẻ như ông trời rất thích trêu ngươi, cô ta vừa hôn cậu hắn liền xuất hiện. Cậu giật mình đẩy mạnh ra, cô ta mất thăng bằng ngã ra phía sau, cậu theo phản ứng chụp lại.
Thế là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đó cậu đã làm nên hai màn chọc thủng mắt hắn rồi. Buông Mạn Nhu ra, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ nhất có thể, mặt hắn lúc này vẫn giống mọi ngày nhưng không khí quanh hắn lại không bình thường chút nào, cậu vội vàng giải thích:
"Cô... cô ấy té nên em... em... a.."
Hắn không nói không rằng đi đến chỗ cậu, làm cậu phải nuốt nước bọt mấy lần. Cuối xuống hôn lên môi cậu, rồi ôm eo cậu, quay lại nói với Mạn Nhu:
"Đừng có quá phận của mình."
Sau đó mang cậu ra xe. Từ lúc đó không nhìn đến cậu nữa. Thường ngày hắn vẫn kiệm lời như thế nên cậu đâu biết trong lòng hắn đang phừng phừng lửa giận đâu.
...
Về đến nhà, Hạo Thạc nhanh chóng vác cậu lên sofa, cho cậu nằm ngang trên trên đùi mình, hai tiếng " chát, chát" vang lên:
"Lúc nãy em với cô ta làm cái gì? Hả?"
"Oa... em có làm gì đâu sao anh đánh em."
Doãn Kì ôm mông vừa mới bị hắn đánh cho hai cái tê rát kêu lên.
"Còn dám nói. Sau này còn để người khác tùy tiện chạm vào đừng trách anh độc ác."
Hắn ôm cậu ngồi dậy. Lúc nãy hắn đánh không một chút nương tay, kết quả con người yếu đuối là cậu đã rớt nước mắt. Hắn lau nước mắt giúp cậu,sau đó chạm nhẹ vào môi cậu, ôn nhu nói:
"Nhớ cho kĩ, sau này người có thể chạm vào em, bắt nạt em chỉ có anh."
Cậu nhìn thật lâu vào đôi mắt sâu thẳm của hắn. Một chút chân thành, kiên định cậu nhìn ra được nhưng còn những thứ khác thì không. Hắn che dấu rất giỏi. Cậu thôi nhìn nữa, vùi mặt vào vòm ngực rắn chắc đó, hít hà lấy mùi từ cơ thể hắn. Cậu không muốn biết hắn đang nghĩ gì đâu. Vì có khi đó là điều sẽ làm cậu tổn thương ngay bây giờ hoặc ngày mai. Có thể!
Ngồi một lát, hai người đi tắm rồi ăn tối. Cậu hôm nay ngủ sớm, đã vậy còn lôi hắn ngủ cùng, làm hắn phải đem hết công việc sang phòng ngủ để xử lí.
...
Ở ngôi nhà này hai người rất vui vẻ, hạnh phúc nhưng ở một nơi khác thì có người lòng như lửa đốt, cả tâm trí đều đầy sự căm phẫn dành cho cậu.
Vì sao ư?
Thì vì cậu cướp mất người yêu của cô ta chứ sao. Cô ta đã phải mỗi ngày giả vờ làm mặt tươi cười với người mình ghét nhất, nói chuyện rồi còn chăm sóc. Nếu cô ta không chịu đựng tốt thì có lẽ cậu đã chết khi hắn sang nước ngoài rồi. Và bây giờ cô ta cũng đang rất hối hận vì không làm điều ấy vào lúc đó đây. Nhưng cũng chẳng việc gì, bây giờ giết cậu cũng chưa muộn mà. Mấy tháng nay cô ta không xuất hiện là vì đang chuẩn bị để một cuộc trở lại gặp cậu thật thú vị đây!
Như mọi ngày, Doãn Kì vẫn đi làm bình thường, đang trong bệnh viện thì có người gọi cho cậu. Cậu rất vui vì đó là Mỹ Oánh, cô gọi bảo muốn gặp cậu nói chuyện. Đã lâu không nhìn thấy cô, cậu ngay lập tức nhận lời không chút do dự. Cô ta biết rằng khắp bệnh viện này nơi nào cũng đều có người của hắn, rất khó để đem cậu đi nhưng cái gì cũng có khe hở, chính là cửa sau của bệnh viện không có ai canh giữ cho nên mới kêu cậu đi đường đó. Nhưng cậu có vẻ e ngại vì Hạo Thạc lúc trước đã cấm cậu đi ra đó rồi:
"Nhưng sao chúng ta không đi bằng cổng trước, đường đó..."
"Cổng trước hay sau gì cũng như nhau cả thôi, cậu đi với tôi chứ có phải đi với người lạ đâu mà lo lắng thế!?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top