ᏟhᎪᏢ 8

Về nhà, Doãn Kì còn chưa kịp làm gì đã bị hắn kéo lên giường cởi sạch quần áo:

"Áh... Anh định làm gì...."

"Làm chuyện đại sự."

"Em không muốn, thả em ra..."

"Là do em quyến rũ anh trước."

"Khi nào chứ... em không có, mau thả.... ummmm"

Cậu chưa kịp nói thêm gì nữa đã bị Hạo Thạc hôn cho tối tăm mặt mày. Hắn từ từ hôn dần xuống, đến trước ngực cậu gặm cắn, cậu cong người phát ra âm thanh nhỏ:

"Ưmm.... đừng mút nữa..."

Tay hắn đi xuống cầm lấy "cậu bé" của cậu mà vuốt ve. Khoái cảm cả trên lẫn dưới đánh úp lên cậu, cả người đỏ như tôm luộc, không lâu sau cậu liền bắn ra. Xấu hổ không dám nhìn hắn. Nhưng mà hắn đâu quan tâm tới điều đó, còn chuyện khác thú vị hơn mà. Từ trong ngăn kéo lấy ra một ít chất lỏng hôm nọ, chạm nhẹ vào huyệt khẩu của Doãn Kì, ngón tay bắt đầu thâm nhập. Vẫn là giống như lần trước, rất chặt. Cậu lúc này có cảm giác nơi đó mát lạnh, không đau như lần đầu mà lại có chút ngứa. Lần này là do hắn quá dịu dàng.

Sau khi khuếch trương xong, Hạo Thạc lấy cự vật thô to của mình ra, lộng một chút mới đi vào tiểu huyệt phấn nộn kia, từ từ tiến vào, cậu cũng rất có ý phối hợp cùng hắn. Khi đã vào rồi hắn vẫn không chịu động, chờ cậu tự mình cầu xin hắn. Cậu sau một hồi vẫn thấy hắn im lặng, nơi đó bắt đầu dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, không khỏi ngọ ngoạy cái mông nhỏ, làm hắn chút nữa không kiềm chế được.

"Cầu xin đi. Anh sẽ làm thứ em muốn."

"Không thể, mình không thể làm chuyện xấu hổ như vậy được." Cậu đã nghĩ như thế nhưng lại không ngăn được sự khao khát muốn hắn dày vò mình.

"Cầu anh.... chuyển động đi mà.... Ưm khó chịu..."

Cậu không biết mình đã bày ra bộ dạng đáng yêu như thế nào mà hắn ngay lập tức thúc mạnh vào bên trong cậu. Nước mắt cậu cũng chảy ra, một tay nắm lấy ga giường, tay kia cầm chặt tay hắn, đứt quãng cầu xin:

"Ahhh... ư... anh nhẹ... đau.... Ahhaha..."

Hạo Thạc sợ cậu bị thương nên cũng giảm ít tốc lực, chậm rãi ra vào. Thế nhưng cậu vẫn không hết khó chịu:

"Nhanh... nhanh một... chút...."

"Nhanh cũng không được, chậm cũng không xong, chi bằng em tự mình động đi."

Nói là làm, hắn liền xoay người đem Doãn Kì ngồi lên trên. Thứ của hắn lập tức được đâm vào nơi sâu nhất, cậu chống tay lên ngực hắn, thống khổ rên rỉ:

"Hưmmm.... quá... quá sâu... hức hức... không chịu nổi..."

Cậu có ý định đứng dậy liền bị hắn nhanh chóng đè chặt hông lại, nước mắt giàn giụa khắp mặt, hướng hắn năn nỉ:

"Xin... xin anh đó... em không.. không... thể...."

Thấy cậu quá khổ sở hắn cũng động tâm, ngồi dậy, vẫn để cậu ở trên, giữ lấy eo cậu lên xuống. Cậu vùi mặt vào trong cổ hắn, đè nén những âm thanh dâm đãng mỗi lần ma sát. Hắn cũng không quên để lại trên cổ cậu thêm vài dấu hôn ửng hồng.

Tư thế này giúp Hạo Thạc dễ dàng chạm vào chỗ nhạy cảm nhất của cậu, làm tiểu huyệt non mềm co rút, cậu có muốn không rên cũng phải rên: "Ahhhhaha... chỗ đó... không phải... Ahhhh..."

"Nơi này sao? Phải không? Bảo bối."

Mỗi câu hắn nói ra là một lần thúc mạnh vào điểm đó. Khoái cảm kích thích mãnh liệt, không lâu Doãn Kì liền bắn lên bụng hắn. Bên trong, hắn cũng đạt cao trào, tìm chỗ nóng ấm bắn mạnh ra.

Sau đó bọn họ làm thêm vài lần nữa đến khi cậu ngất trong lòng hắn mới dừng lại. Hôn lên môi cậu một cái trước khi đem cậu đi tắm rửa.

Và sáng hôm sau chính là có một người không có khả năng tỉnh dậy trước 12h trưa.

Hạo Thạc hôm nay đã bắt đầu đi làm từ sớm. Bình thường thì hắn sẽ không trở về vào buổi trưa nhưng bây giờ lại có cậu ở nhà, không thể không về được. Tới nhà cũng đã 1h, mà cậu vẫn còn nằm trong ổ chăn, không chịu ăn uống gì. Doãn Kì như thế là do hôm qua bị hắn hành đến khuya, lúc tỉnh lại đã không còn hắn bên cạnh. Cảm giác hụt hẫng và lo lắng lại dâng lên trong cậu, cậu cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa.

"Em thế nào lại không chịu ăn cơm."

"Em không muốn ăn~ Đi không nổi..."

Cậu bắt đầu làm nũng với hắn. Cứ thân thiết với ai cậu lại vậy. Dường như ai quen biết cậu đều không tránh khỏi việc này.

Hắn hôn xuống mặt cậu, ôn nhu nói:

"Vậy để anh mang lên cho em."

"Hưm, em không muốn ăn, anh ở đây đi."

Cậu vừa nói vừa ôm chặt lấy hắn không buông. Hạo Thạc bất đắc dĩ ôm cậu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, sau đó ôm cậu xuống nhà ăn. Doãn Kì ăn được mấy muỗng rồi nhăn mặt quay đi, hắn cũng không muốn ép cậu, kêu người dọn dẹp rồi mang cậu ra phòng khách xem TV. Ngồi một lát, cậu đột nhiên nói với hắn muốn đi làm lại. Nhưng hắn không trả lời, im lặng nhìn cậu một chút rồi nhìn đồng hồ, nói:

"Chuyện này nói sau, anh đi làm."

Hôn nhẹ lên môi cậu rồi rời đi. Cậu bĩu môi:

"Hừ, chưa được một giờ đã đi."

Ở nhà này, ngoài Hạo Thạc và Chí Mẫn ra thì không còn ai có thể chơi cùng. Mà... nhắc mới nhớ, từ lúc hắn về đến giờ Doãn Kì rất ít khi nhìn thấy em. Thôi kệ, chắc là em ấy có việc bận.

Đến tối hắn mới về. Tắm xong liền đi sang thư phòng, giống như không nhìn thấy cậu ý. Câu hỏi lúc trưa còn chưa trả lời cậu, lăn lộn mãi, cậu quyết định sang gặp hắn cho nhanh.

Mở cửa phòng ra bên trong cũng không khác phòng ngủ bọn họ là bao, chỉ có điều trong này có rất nhiều sách. Chuyển sang nhân vật chính, Hạo Thạc đang ngồi ở bàn làm việc, lật lật giấy tờ gì đó, hắn biết là Doãn Kì nên không nhìn tới, chỉ hỏi:

"Em còn chưa chịu ngủ?"

Cậu tiến tới trước mặt hắn nói: "Anh không chịu trả lời em không ngủ được!"

"Chuyện gì?" Hắn lúc này đã chịu ngước lên nhìn cậu.

"Thì chuyện em muốn đi làm lại."

"Tại sao? Sợ anh nuôi em không nổi?!"

"Không có, chỉ là... ở nhà buồn lắm, anh đi cả ngày chẳng ai chơi với em hết."

Hạo Thạc im lặng một lúc rồi ngoắc cậu lại, đem bé cưng đặt lên đùi mình:

"Anh cho em đi làm anh được cái gì?"

"Cái này... mà cũng phải có điều kiện sao?!"

"Đúng."

Cậu bắt đầu hoang mang, ở đây cậu làm gì có cái gì giá trị đâu mà cho hắn chứ? Thật là, hắn chính là muốn hành hạ cậu mà.

"Em làm gì có mấy thứ giá trị đâu mà trao đổi điều kiện với anh!?"

"Em đó."

"Hể!!!!!"

"Em có đồng ý hay không cũng chẳng còn ý nghĩa."

"Anh... Mai em vẫn sẽ đi làm. Hừ."

"Anh đưa em đi. Bây giờ về đi ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top