Chap 48🍑

11 giờ tiếng chuông trường vang lên thật nhẹ nhàng trong không gian yên ắng, các khối lớp ầm ầm như cái chợ rời khỏi lớp học, Matthew vươn vai đứng dậy chợt nhìn sang Jiwoong, anh vẫn nằm đó, gương mặt thanh tú lúc ngủ của anh bây giờ thật tuyệt đẹp, vẻ đẹp này khiến biết bao nhiêu người thèm thuồng, mơ ước, hàng mi cong dài và đôi mắt xanh lạnh ẩn sâu trong hàng mi, hai màu tóc của cậu và anh giống y như nhau, nâu ánh đỏ mê hồn cộng thêm những đường nét thanh tú và tài năng chơi piano cực giỏi mê hoặc hết mọi thứ xung quanh, ai cũng phải ghen tỵ với sắc đẹp của hai người

Càng nhìn anh cậu càng bị hút hồn bởi vẻ đẹp đó của anh, trái tim cậu đập rất nhanh, không thể kiểm soát lại, cậu nhẹ nhàng tới gần bên anh, chạm nhẹ đôi tay vào gương mặt đó, cảm nhận được hết mọi thứ, một tình yêu đơn phương luôn được cậu chôn sâu trong lòng... Càng nhìn anh thì tôi càng yêu anh..yêu anh nhiều hơn biết bao nhiêu

_Cậu làm gì ở đây? ''Matthew chợt giật mình, rút lại bàn tay và cũng đúng lúc anh tỉnh dậy nhìn lên cậu"

_Tôi..tôi..chỉ muốn gọi anh dậy thôi ''Matthew ấp úng nói trong khi mặt đỏ không khác gì trái cà chua"

Anh đứng dậy

_Vậy thì đi thôi ''Anh chợt kéo tay cậu rời đi, Matthew chỉ biết ấp úng ậm ừ rồi cũng chạy theo Jiwoong"

Anh biết lúc này tôi vui lắm không, tim tôi đập rộn lên vì anh, liệu anh có cảm nhận được, bàn tay nhỏ bé của Matthew được Jiwoong nắm chặt lấy, cả hai đều mỉm cười thoáng qua, cậu nhìn theo lưng Jiwoong chợt mỉm cười thật hạnh phúc, còn anh tuy không quay lại nhưng miệng anh lại hé lên một nụ cười, mỗi khi ở bên Matthew là những lúc anh cảm thấy thật ấm áp và bình yên... Có phải đây là hạnh phúc không?? Nhưng họ không để ý đằng sau là một ánh mắt sắc lạnh tàn nhẫn nhìn theo họ, ẩn mình trong bóng tối

_Matthew, Jiwoong sao bây giờ hai người mới ra? ''Zhang Hao thò đầu ra khỏi cửa kính"

_Lề mề thật ''Hanbin nghiêm nghị nói"

Jiwoong không trả lời bước vào xe, đeo tai phone chìm vào trong những dòng nhạc

Matthew ngồi cạnh Taerae

_Ây hình như bạn tui nó bị đỏ mặt hay sao ý? ''Taerae cố tình đá đểu"

_Là..m gì..có ''Matthew chối đây đẩy làm cả lũ bật cười"

_Ái chà không có sao, chữ nó hiện ra to đùng trên trán kia kìa ''Yujin cười đểu chỉ tay vào trán cậu"

_Phải phải ''Ricky gật đầu"

Jiwoong thì nghe như không nghe, ánh mắt vẫn không mở cứ yên lặng, bọn hắn cũng thế chỉ có Jeonghyeon với Junhyeon là nói thôi còn Hanbin, Gyuvin và Jiwoong thì hiếm khi thấy họ nói chuyện

Chiếc xe đi vào trong sân của căn biệt thự, bọn cậu xuống xe nhưng không quên nhìn lên bầu trời, trăng hôm nay tròn và sáng đến kỳ lạ và cả những hàng ngàn vì tinh tú trên bầu trời nữa

_Oa đẹp quá, ngày nào trăng cũng sáng hết vào căn biệt thự này á ''Zhang Hao cười híp mắt vì sướng"

_Ngốc!! Thì lúc nào ánh trăng chả soi sáng vào đây ''Hanbin nói ngay câu làm Zhang Hao không còn lỗ để chui"

_Kệ em nhá!

_Thôi thôi mọi người vào trong đi, cũng khuya lắm rồi ''Jeonghyeon chợt nói"

_Phải đó, tui cũng buồn ngủ lắm rồi "Ricky ngái ngủ gật đầu lia lịa"

_Vào thôi ''Junhyeon chợt cười rồi kéo Taerae vào trong, Gyuvin với Yujin đã trốn ra vườn hoa hồng từ bao giờ rồi, mỗi ngày tan trường là y rằng hai người toàn ra đó để chăm sóc hoa, người thích hoa yêu nhau đúng là hợp thật"

Jiwoong vẫn đứng đó gương mặt anh ngước lên trời, anh rất thích ngắm những vì tinh tú vì nó đẹp, hàng ngàn như một dải ngân hà vô tận

_Anh đã từng có một ước mong gì không? ''Matthew chợt hỏi"

Jiwoong chợt quay lại nhìn cậu

_Sao cậu lại hỏi việc đó?

_Chỉ là do tôi tò mò thôi ''Matthew chợt cười"

_Ta chưa từng có ước mong gì cả ''Anh vô cảm nói"

_Vậy sao?? Còn tôi thì có rồi đấy

Anh quay sang cậu như muốn tìm câu trả lời, ánh mắt Matthew ngước lên trời

_Tôi tự hỏi rằng là nếu một ngày nào đó, tôi biến mất khỏi nơi này thì liệu rằng người ấy có quan tâm không, có lo lắng cho tôi không, có lo rằng tôi sẽ làm sao không??

_Người đó??? ''Jiwoong không trả lời, ánh mắt anh có vẻ khó hiểu"

_Người ấy không hề biết tình cảm của tôi, thật vô tâm phải không, tôi biết tôi cũng không là gì với người ta cả nên tôi không dám ước mong người đó sẽ đáp trả lại tình cảm của tôi nhưng tôi cũng chỉ cần người đó quan tâm tôi một chút thôi cũng được, để nếu đến lúc rời xa tôi có thể cảm thấy giữa mình và người đó cũng có gì đó gọi là TÌNH YÊU ''Giọng nói của Matthew thật buồn, hòa lẫn sâu vào ánh mắt tím"

_Cậu yêu người đó thế sao? ''Anh vô cảm nói"

_Phải, rất nhiều, rất là nhiều

_Vậy thì hãy để người đó biết được tình cảm của cậu

_Anh có biết người đó là ai không? ''Matthew nhìn Jiwoong nhưng anh lại không nhìn cậu"

_Keita ''Một câu nói thốt ra làm Matthew thật thất vọng, cậu cố gượng cười"

_Tại sao, anh lại nghĩ là anh ấy?

_Ta không biết, chỉ biết rằng cậu và hắn lúc nào cũng ở bên nhau, và cậu luôn cười với hắn

_Vậy sao?? Cho là vậy đi ''Matthew cười gượng rồi lặng lẽ đi vào bên trong"

Vậy ra anh không hề biết được tình cảm của cậu, không hay biết một chút nào, lòng cậu cảm thấy đau nhói, anh thậm chí còn không muốn hỏi lại cậu bất cứ điều gì như tại sao cậu lại yêu hắn, hay cậu đừng yêu hắn nhưng tất cả lại không như vậy, Jiwoong anh không yêu cậu, cậu biết nhưng vẫn làm ngơ để trái tim chợt đau nhói khi người mình yêu lại không hề yêu mình!! Cảm giác đó có được gọi là đau không???

Jiwoong chợt cười thoáng, vậy ra cậu đã phủ nhận rồi, cậu phủ nhận là cậu yêu hắn nhưng trong tim anh thì lại thấy nhói, giá như cậu có thể nói với anh rằng cậu không yêu hắn hay hắn không phải người cậu yêu thì anh đã không như vậy, em bỏ đi không nói một lời sao, tim lại có cảm giác khó chịu và khó tả như thế này, anh yêu cậu rồi, yêu rất nhiều, khi nhìn thấy cậu bên hắn anh không chịu nổi, anh khó chịu bực tức cũng chỉ vì anh yêu cậu... Xin cậu hãy nói rằng cậu yêu anh đi, người cậu yêu chỉ có một mình anh thôi...nhưng tại sao cậu lại không nói với anh điều đó, cứ để khoảng cách ngăn bước chân cậu và anh rồi dần dần xa lạ, lạnh nhạt như thế này

Cả hai người lạc vào từng suy nghĩ khác nhau, không ai hiểu ai, không ai chịu thừa nhận rằng mình thích đối phương, cả hai chỉ biết im lặng, thật ngốc nghếch rồi lại đau khổ khi vô tình hiểu nhầm hết mọi thứ!!! Cậu yêu anh!! Anh yêu cậu!! Đến khi nào cả hai mới nói, mới chịu thừa nhận.. Hay là chờ tới lúc hai người đã mất nhau, khi ấy mới chịu nói!!

Matthew mệt mỏi lê bước lên phòng, khuôn mặt cậu thất thần bước vào phòng, Zhang Hao và Taerae đã chạy sang đây chơi từ lúc nào, cậu ngồi xuống chiếc ghế dài thất thần hỏi

_Nếu như một ngày chúng ta phải rời khỏi đây thì bọn mày à, chúng ta sẽ phải làm sao để quên được những ký ức đẹp đẽ ở nơi đây và quan trọng là tình cảm của chúng ta dành cho họ ''Cậu vươn mình ra ghế, thẫn thờ nhìn Zhang Hao"

_Rồi đến lúc chắc chắn chúng ta vẫn sẽ phải rời khỏi đây ''Taerae thoáng nét buồn nói, với cậu thì Junhyeon còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, rời xa anh là điều cậu chưa bao giờ nghĩ tới, rồi cuộc sống của cậu sẽ ra sao, ra sao nếu như không còn anh bên cạnh nữa"

_Bản hợp đồng có lẽ nó đã dần hết hạn rồi ''Ricky bước ra từ phòng thay đồ"

_Vậy là chúng ta sẽ phải rời khỏi đây sao? ''Yujin bước vào"

Matthew đau nhói chợt gật đầu, tình cảm của cậu, anh không biết, anh không quan tâm nó, cậu phải làm sao đây khi đã quen nhìn thấy gương mặt đó, ánh mắt đó

Jiwoong!!

Zhang Hao im lặng, rời khỏi đây sao?? Đó là điều chưa bao giờ cậu nghĩ tới, cậu không muốn xa Hanbin, càng không muốn quên anh, quay trở về cuộc sống bình thường ư?? Quay về cuộc sống mà anh chưa từng xuất hiện sao?? Làm sao có thể được....

Yujin ôm bó hoa hồng cắm vào chiếc bình thủy tinh, Gyuvin đã nói chỉ cần ngày nào những bông hồng này còn nở rộ thì những ngày đó ta sẽ không ngừng yêu em!! Vì vậy ta sẽ cùng em chăm sóc chúng để có thể vun đắp tình yêu của chúng ta, luôn hạnh phúc và mãi bên nhau!! Nếu như có ai hỏi ta là cái gì quan trọng nhất với ta trên cõi đời này, thì câu trả lời của ta mãi mãi chỉ là em!! Những ngày tháng bên anh cậu yên bình và hạnh phúc lắm..nếu như cậu rời đi quay trở về thực tại, cậu sẽ phải biết sống như thế nào??

Từ sau khi Seobin biến mất, Jeonghyeon đã phải cố gắng để có thể trở lại thật vui vẻ và thật hạnh phúc, Ricky yêu anh, yêu nụ cười của anh, lúc nào cũng chỉ muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, quen thuộc với cảm giác có anh bên cạnh cậu, nếu quay trở lại thế giới của mình thì liệu cậu có thể quên đi anh và sống hạnh phúc ở thế giới của mình không??

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top