Chap 37💌
Trong căn biệt thự 1 khung cảnh như lặp lại quá khứ 2 năm trước bóng tối nhấn chìm tất cả, những ký ức đau thương chợt ùa về quá đau thương, trước mặt anh là người mang danh mẹ anh hay là Ricky và anh yêu ai, cậu trai nào thật sự quan trọng, là tất cả với anh...
_Ai là người quan trọng, con chỉ được chọn 1 thôi Jeonghyeon, không thể chọn cả hai ''Bà ta chống tay đưa ánh mắt theo dõi hành động của Jeonghyeon"
Sao anh có thể chọn được 1, trong khi cả hai đều quan trọng với anh, lời hứa của anh với Seobin anh vẫn nhớ, đền đáp cậu, ở bên cậu mãi mãi nhưng trái tim anh bây giờ chỉ có hình bóng của Ricky, phải làm sao mới tốt, nắm chặt tay mình, ánh mắt xám nhíu lại
_Hãy nhìn đây ''Bà ta cười rồi tấm rèm đỏ được hất lên, một cậu trai đang bị trói chặt trên ghế, ánh mắt tím nhìn lên Jeonghyeon, khuôn mặt đó buồn quá, ánh mắt của Seobin bơ phờ nhìn về hướng Jeonghyeon"
_Seobin à.. ''Jeonghyeon giơ tay ra hướng về phía Seobin, những hình ảnh hạnh phúc của hai người trong quá khứ của hai người ùa thật nhanh về tâm trí anh, anh đã nói gì, hứa gì anh nhớ rất rõ, nhớ những lúc Seobin nằm trong vòng tay anh, hai người đã thề hẹn gì và anh đã đau thế nào khi mất đi Seobin"
_Jeonghyeon, đây là người con trai mà con đã yêu rất nhiều phải không, vậy thì tại sao phải do dự, tại sao phải lưỡng lự mà không chọn Seobin? ''Bà ta chống cằm nói"
Jeonghyeon vẫn không trả lời, đôi tay run run, bọn hắn đứng bên ngoài nhưng không thể nói được câu gì, tất cả chỉ biết lặng thinh nhìn mọi việc đang xảy ra trước mắt
_Jeonghyeon ngài nhớ chứ, ngài đã nói ngài sẽ ở bên em mà, ngài nói em là sinh mệnh của ngài, là tình yêu, là cuộc sống của ngài, liệu ngài còn nhớ không, hay ngài đã vội vàng quên nhanh.. ''Seobin chợt cười đắng, ánh mắt u buồn lộ rõ lên hướng về phía Jeonghyeon"
_Ta nhớ, ta nhớ rất rõ, sao ta có thể quên được ''Anh cười nhạt nơi khóe miệng, ánh mắt thẫn thờ lại"
_Trái tim ngài còn em không hay nó đã giành cho người khác mất rồi? ''Seobin cúi gục đầu xuống, mái tóc tím che mất đi ánh mắt tím sáng rực, cậu không muốn tin, cậu không dám tin rằng trái tim anh đã thay đổi và nó đã không cần cậu nữa"
_Trái tim ta......nó vẫn còn em, vẫn còn hình bóng của em nhưng........ ''Jeonghyeon khựng lại"
_À, ta quên không nói luật của trò chơi này nhỉ? ''Bà ta nói chen vào, Jeonghyeon quay ngoắt lại nhìn bà ta"
_Luật của trò chơi???
_Phải, là luật trò chơi nào cũng phải có luật lệ của nó ''Bà ta cười lạnh lẽo"
_Luật là gì? ''Anh cắn răng nắm chặt lấy bàn tay"
_Đơn giản thôi, đó là trao đổi cái chết!
_Ý bà là sao, bà lại muốn cái gì nữa đây?? ''Anh nhìn bà ta, ánh mắt chứa đầy thù hận, người này có phải là MẸ anh không hay là 1 CON NGƯỜI MÁU LẠNH VỚI TẤT CẢ MỌI THỨ KỂ CẢ CON TRAI MÌNH"
_Nếu như con chọn Seobin thì cậu bé này sẽ chết và thể xác này của nó sẽ thuộc về ta mãi mãi, còn nếu như người con chọn là Ricky thì Seobin sẽ chết và linh hồn của cậu bé sẽ tan biến mãi mãi và không bao giờ trở lại được nữa
Ánh mắt xám như đơ lại, mở mỗi ngày 1 to 1 sắc, bà nói gì?? Chọn người này người kia sẽ phải chết?? Sao có thể được, làm sao anh có thể làm được???
_Bà quá nhẫn tâm ''Jeonghyeon tối sầm mặt, chiếc răng nanh ngày càng được lộ ra, cơn tức giận của anh ngày càng được lộ rõ, bàn tay anh đấm thật mạnh vào tường"
_Độc ác, nhẫn tâm nó in sâu vào trong ta rồi, CON TRAI ''Bà ta cười khẩy, ánh mắt ve vãn nhìn Jeonghyeon"
_Và đó chính là lý do mà cha tôi chưa hề yêu bà BÁ TƯỚC YOO HYEKYUNG và chưa bao giờ bà có được tình yêu của cha, cũng chỉ bà quá độc ác ''Jeonghyeon tối sầm mặt, cười nhếch khóe môi khi nói ra điều này, anh đau biết nhường nào"
_Con đừng chọc ta nổi giận Jeonghyeon, khi ta nổi giận con biết là ta sẽ làm gì rồi đấy ''Bà ta ngưng lại cười khẩy nhìn anh"
_Bà khao khát lắm sao, khao khát được tình yêu của cha và sự quan tâm của ông ấy nhưng rồi bà được gì ngoài hai chữ LẠNH LÙNG của ông ấy, ông ấy chưa hề yêu bà, người mà ông ấy yêu chỉ có một mình, một mình HOÀNG HẬU SEOHEE chứ KHÔNG PHẢI BÀ ''Anh gào lên ánh mắt xám lạnh tanh, nhẫn tâm nhìn bà ta, đôi môi anh nở nụ cười đắng"
_JEONGHYEON ĐỪNG CHỌC TA GIẬN ''Bà ta đứng dậy đi xuống bậc, trên tay cầm thanh kiếm bạc của hoàng gia, lê bước chân kéo theo tiếng lạch cạch của đầu kiếm"
_Ta đánh giá cao sự dũng cảm của con khi chọc giận ta, cậu bé này không phải quan trọng với con lắm sao, vậy thì ta sẽ cho con xem cảnh, cái cảnh mà hai năm trước con đã từng chứng kiến nhé, cảnh mà BỊ NGƯỜI MÌNH YÊU ĐÂM CHẾT MÌNH LÀ NHƯ THẾ NÀO NHÉ HA HA HA ''Bà ta cười to, giọng cười đó thật độc ác - lạnh lẽo - nhẫn tâm, bà ta đã từng là 1 Thiên Thần nhưng Thiên Thần đó đã bị gãy cánh mà rơi xuống địa ngục mất rồi, đôi cánh đó đã nhuốm thành màu của quỷ mất rồi, một ÁC QUỶ mang hình dạng THIÊN THẦN!!!"
_Jeonghyeon à chạy đi, em xin ngài ''Seobin hét lên"
_Ta..sẽ không sao..không sao cả, em đừng lo, hãy tin ta ''Anh quay lại cười với Seobin"
_Ngài..Jeonghyeon..em xin ngài ''Seobin yếu giọng nói nhưng Jeonghyeon vẫn đứng đó nhìn MẸ ANH - bên trong thân xác của người con trai anh yêu cầm thanh kiếm từ từ đi tới phía anh"
_Jeonghyeon à chạy đi, cậu nghe không ''Gyuvin gọi vươn lên chạy tới phía chỗ Jeonghyeon, thì một ma lực trong suốt nhốt bọn hắn lại trong 1 chiếc hộp vô hình, bọn hắn không thể rời khỏi, không thể ra khỏi"
_Khốn kiếp, thả bọn tôi ra ''Gyuvin lạnh tanh nói"
_Mọi người tôi không sao, đừng lo cho tôi ''Jeonghyeon nhìn bọn hắn bằng ánh mắt chắc nịch, sẽ không sao cả hãy yên tâm"
_Hãy chờ xem cậu ấy sẽ làm gì ''Jiwoong trầm giọng nói với Gyuvin, một khi anh đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm được, điều này đã bộc lộ rõ ra từ khi cậu ta còn nhỏ rồi...ngay cả khi lớn rồi vẫn không hề thay đổi"
_Con vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn gan dạ như ngày nào ''Bà ta đi tới ánh mắt lạnh tanh, giơ kiếm lên trước mặt Jeonghyeon"
_Bà đã giết tôi một lần rồi, tôi còn sợ cái gì nữa ''Anh nhìn thẳng mắt vào bà ta miệng hé nụ cười"
Bà ta giơ thanh kiếm lên, lưỡi kiếm bạc sáng chợt dừng lại, ánh mắt nâu hiền hòa lại trở về, đôi tay bà ta run run không thể dịch chuyển được thanh kiếm
Jeonghyeon à!! Chạy đi hãy chạy đi, tôi xin anh đừng ở đây....tôi sẽ không kiểm soát được mất. Ánh mắt nâu vô thức gọi tên Jeonghyeon
_Ricky...là em sao? ''Anh chợt dừng lại, nhìn lên ánh mắt đó, ánh mắt đó là của Ricky, ngay cả linh hồn của cậu ấy cũng hiện ra sâu trong đôi mắt"
Bà ta khựng lại, chết tiệt cậu bé đó nó đã kiểm soát được ta, trái tim nó đã thức tỉnh, nó đã bắt đầu phản kháng lại ta, như thế này rất bất lợi, ta không thể dịch chuyển được....không lẽ...đây là tình yêu của cậu đã giúp cậu chống cự lại được ta sao?? Không thể nào...
_Ricky trở về với ta đi, ta đã rất lo lắng cho em, lo nhiều như thế nào em có biết, em nói tại sao phải quan tâm em, tại sao phải lo lắng cho em làm gì, đó là vì TA YÊU EM, TA YÊU EM NHIỀU LẮM EM CÓ BIẾT KHÔNG HẢ, ta yêu em đến mức như phát điên lên khi không tìm thấy em, và cũng chỉ muốn được làm 1 con người bình thường để được sống bên em, từ bỏ đi sự lạnh lùng, luôn tỏ ra thái độ ngốc nghếch trẻ con cũng chỉ vì muốn em chú ý tới ta, em cũng nói em yêu ta mà có phải không Ricky, vậy thì hãy trở về với ta đi, ta cần em..Ricky ''Jeonghyeon cười đưa đôi tay ra trước mặt Ricky, khuôn mặt tuấn tú rực sáng như ánh mặt trời sớm mai, nó đẹp và ấm áp quá!!"
Cả thân hình bỗng dưng dừng lại, thanh kiếm bạc rơi xuống chiếc thảm đỏ, đôi mắt nâu mở to chảy xuống hai hàng nước mắt ngập tràn khóe mi
_Jeonghyeon...
Đôi mắt nâu trong veo trân trân nhìn Jeonghyeon như 1 niềm hạnh phúc sắp vỡ òa, Jeonghyeon nói yêu cậu, anh yêu cậu thật rồi, cuối cùng cậu..cũng đã được nghe lời nói xuất phát từ trái tim anh rằng anh yêu cậu, anh cần cậu....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top