Chap 51: Rắc rối
Đến lúc này thì tôi chẳng thể bình tĩnh nổi nữa. Con người
trước mắt tôi có thể vì chiến thắng hư ảo mà bỏ mặc một
người đang nguy cấp. Đó mới thật sự là bản chất của anh ta
sao? Những mạch máu trên tay Vũ tím tái co lại. Tôi không
còn thời gian nữa, tôi phải lập tức đưa cậu ấy ra khỏi đây.
Tôi gắng sức đứng dậy, kéo thân hình đang chực đổ xuóng
cùng ra ngoài, vừa nói với Thiên Vũ trong thâm tâm: Tôi
không để cậu chết! Nhất định không để cậu chết!
Chúng tôi loạng choạng bước đi, có lẽ nghị lực cứu sống Thiên
Vũ lúc ấy đã khiến tôi có được sức mạnh khủng khiếp, đến nỗi
có thể cõng cả cậu trên lưng. Mồ hôi không ngừng chảy ra,
thấm ướt lớp áo mỏng, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn phải lay
cậu, vừa lay vừa gọi
- Cậu không được ngủ! Nhất định không được ngủ! Nói chuyện
với tôi đi! Đừng ngủ, nói chuyện với tôi!
- Cậu….cậu đang…cõng tôi sao?,,
- Phải! Cậu có biết là cậu nặng lắm không? Lần sau tôi bắt
cậu phải cõng tôi đền bù. Cậu biết chưa?
Tôi nghe thấy tiếng Vũ cười mệt nhọc, cậu ấy nhè nhẹ gật
đầu. Nhưng rồi như chợt nhớ ra, Vũ thều thào
- Chiếc hộp…chiếc hộp đâu rồi?
Đến lúc này thì nước mắt tôi đã chảy dài, nhưng tôi vẫn gắt
lên
- Cậu vẫn còn muốn lấy chiếc hộp sao? Cậu cần chiến thắng
đến thế cơ à?
- Phải…phải…- Vũ gục gục, nói chậm dãi
- Tôi không cần vị trí thứ nhất. Tôi chỉ cần cậu thôi. Tôi
không muốn…không muốn phải từ bỏ cậu….
Tôi lặng đi trước những điều mình vừa nghe thấy. Trong
thoáng chốc, mặt tôi dàn dụa nước mắt mà không thể lau
được.
- Cậu là đồ ngốc! – Tôi hét lên
Vũ lại cười, nhưng sau đó, cánh tay cậu buông thõng xuống,
trước khi hai mắt nhắm nghiền lại.
- Cho tôi ngủ…1 phút thôi! Tôi buồn….ngủ!
Cả người tôi lạnh cứng, không ngừng lay Vũ.
- Cậu mau tỉnh dậy, không được ngủ! Tôi không cho phép cậu
ngủ! Cậu còn phải cõng tôi. Mau tỉnh lại! Hoàng Thiên Vũ!
Cậu là đồ lừa đảo!
Nhưng dù tôi có mắng, có hét như thế nào, Vũ cũng không
động đậy. Người cậu giờ đây lạnh ngắt. Tím tái không còn
một giọt máu. Tôi tuyệt vọng dựa người vào tường. Con
đường phía trước sâu hun hút, tưởng chừng chẳng có lối ra.
Tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Đúng lúc ấy, một cánh tay chợt kéo tôi lại. Tôi nhìn ra, thấy
Nhân đang đứng trước mặt mình
- Anh đưa em ra ngoài!
- Không cần! – Tôi giật mạnh cánh tay ra. Lùi lại hai bước.
Hơi thở của Vũ bên tai càng lúc càng yếu. Nếu tôi không mau
đưa cậu ấy ra khỏi đây. E rằng….
- Tuyết Mai! Đừng trẻ con như vậy! E còn chần chừ, sẽ thật
sự hại chết cậu ta đấy! – Nhân nhướng mày nhìn Vũ sau lưng
tôi. Tôi chợt nín lặng. Nhưng vẫn không nhúc nhích. Nhân
đành giơ chiếc hộp, vứt về một bên. Thấy tôi dùng ánh mắt
khó hiểu nhìn anh, Nhân điềm đạm giải thích
- Nếu em đã không muốn thì anh sẽ không tính toán nữa! Coi
như chưa từng thấy chiếc hộp này. Thế nào? Có thể theo anh
ra ngoài chưa?
Tôi mím môi, nhìn Vũ đang mê man trên lưng mình. Cuối cùng
cũng gật đầu.
………………………
Bệnh viện
- Mời cô ra ngoài, không được phép vào trong! – Cô y tá vừa
nói vừa vội vã bước vào trong. Cánh cửa to lớn mau chóng
đóng sập lại trước mắt tôi.
Thiên Vũ vào trong đó rồi, cậu ấy vào rồi! Cậu ta không muốn
thực hiện lời hứa với tôi. Cậu ta đang cố tình tránh mặt tôi.
Hoàng Thiên Vũ xấu xa. Hoàng Thiên Vũ đáng ghét.
Tại sao cậu ta làm tôi khóc?
Tại tôi lại đau đến như vậy?
Tại sao không cho tôi vào?
Tôi muốn vào!
Tôi ngồi khóc một mình bên ngoài cửa. Chưa bao giờ tôi cảm
thấy trái tim mình khó chịu đến như vậy. Đau đến như vậy.
Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao? Cứ như vậy, những giọt
nước mắt không ngừng rơi. Cho đến khi nó khô cạn. Cánh cửa
phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Ngay lập tức, tôi lao
đến, nhưng vì ngồi khóc quá lâu nên tôi bị khuỵu xuống. Tôi
vội vã hỏi
- Bác sĩ… cậu ấy….
- Tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm. Nhưng may là đưa đến
kịp thời. Hiện tại tình hình đã khá hơn. Tuy nhiên vẫn còn cần
kiểm tra lại. Cô có thể vào thăm được rồi! – Vị bác sĩ già
nâng gọng kính, vỗ vỗ an ủi tôi
Tôi như bừng tỉnh sau lời ông ấy, vừa khóc vừa cười cảm ơn
bác sĩ.
Thiên Vũ nằm trên giường, tay còn một đống dây dợ và chai
nước đang chảy xuống qua đường truyền từng giọt một. Tôi
gần như trải qua hết mọi trạng thái. Lo lắng, sợ hãi, đau đớn
rồi lại vui mừng. Và giờ đây nhìn cậu ta vẫn lành lặn nằm yên
trên giường, nước mắt tôi lại chảy dài, nhưng là vì hạnh phúc.
Cuối cùng tôi cũng đã hiểu thế nào là cảm giác yêu thương
một người, là cảm giác đau đớn sợ hãi mất đi người đó. Tôi
đã lừa dối mình bấy lâu nay, cuối cùng cũng nhận ra, tôi đã
yêu Thiên Vũ. Từ rất lâu rồi. Từ khi ánh mắt tôi chỉ dõi về
phía cậu.
Tôi lặng yên nắm lấy bàn tay Vũ. Nắm thật chặt, để cậu ta
không bao giờ trốn được.
Ngay tối hôm đó, mẹ Thiên Vũ vội vàng bay về Việt Nam sau
chuyến bay qua Mỹ làm việc. Vừa nhìn thấy cậu trên tấm ga
trải trắng xóa, bà chạy ngay đến, nước mắt ròng ròng
- Thiên Vũ! Con có sao không? Thiên Vũ! Mẹ xin lỗi! Mẹ lại
đến trễ!
Tôi nhẹ nhàng nắm vai trấn an bác gái.
- Cậu ấy đã không còn nguy kịch nữa! Sẽ sớm tỉnh lại thôi!
Trên gương mặt nhạt nhòa nước mắt của mẹ cậu khẽ nở một
nụ cười
- Cám ơn cháu! Thật sự rất cám ơn cháu! – Bác ấy nắm chặt
lấy tay tôi – Cám ơn cháu đã chăm sóc cho Vũ!
Tôi chỉ gật đầu im lặng không đáp. Người phải nói cảm ơn là
tôi. Nếu không có cậu, có lẽ người nằm đây lúc này là tôi rồi.
Tôi siết nhẹ bàn tay cậu. Thầm nói: Cậu nhất định phải tỉnh
lại!
Thế nhưng
1 ngày
2 ngày
3 ngày trôi qua
Thiên Vũ vẫn nằm bất động trên giường, không hề có dấu
hiệu hồi tỉnh. “Có thể là do di chứng của nọc độc còn sót lại,
chúng tôi sẽ cho kiểm tra lại!” – Vị bác sĩ già khẽ động viên
tôi và mẹ Vũ, sau đó lẳng lặng ra ngoài. Như vây là sao?
Thiên Vũ xấu xa! Cậu vẫn còn muốn ngủ ư? Cậu để tôi khóc
lâu như vậy mà vẫn muốn ngủ ư? Cậu lại muốn tôi phải khóc
tiếp sao? Cậu đúng là tên tệ hại, là kẻ xấu xa!
Nhưng tôi không khóc, nhất định không khóc, tôi sẽ bắt cậu
phải ngồi dậy trả nợ cho tôi.Tôi không cho cậu ngủ mãi như
thế.
Suốt mấy ngày tôi không về trường, lúc nào cũng quẩn quanh
bên giường Thiên Vũ. Chờ mong từng phút cậu tỉnh dậy và nói
chuyện với tôi. Cho dù là cãi nhau, là trêu trọc tôi cũng chẳng
sao. Bác gái thấy tôi như vậy, không ngừng khuyên tôi về Kí
túc xá. Nhưng tôi chỉ cười ậm ừ, bác ấy đành thôi.
- Để bác ra ngoài mua cho cháu ít thức ăn!
bác ấy nói nhỏ rồi ra khỏi phòng. Chỉ còn lại mình tôi và Vũ,
với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi cứ yên lặng nhìn câu say
ngủ. Nếu bây giờ người nằm đây là tôi, thế nào cậu cũng nó
- Cậu còn ngủ nữa sẽ biến thành heo đấy!
Phải rồi! Thiên Vũ nhất định nói vậy. Lúc nào cậu ta không
tìm cách đá xoáy tôi. Vậy thì cậu phải tỉnh đi chứ. Ít nhất thì
hãy tỉnh dậy mà hét lên
- Ai cho cậu nắm tay tôi thế hả? Mau bỏ ra!
Và tôi sẽ không ngại đá cho cậu một trận. Nhưng vẫn hơn là
cảm giác lúc này. Khi cậu chỉ nằm đó, và im lặng. Sự im lặng
làm người khác nghẹt thở.
Tôi cúi đầu, gối lên giường, mắt không hề rời khỏi Vũ một
giây. Cho đến khi… Một cảm giác ấm áp trên má làm tôi bừng
tỉnh. Tôi sững sờ nhìn những ngón tay đang chậm chạp
chuyển động. Nó thực sự đang chuyển động! Là thực, là sự
thực. Thiên Vũ đã tỉnh lại! Cậu ta cuối cùng cũng không ngủ
nữa! Cuối cùng cũng quay ra nhìn tôi.
Nhưng không hiểu sao vừa thấy Vũ tỉnh, thì nước mắt tôi lại
trào ra. Có lẽ tôi đã mệt đến mức không thể kiểm soát nổi
mình nữa. Chỉ muốn tất cả sợ hãi và hy vọng trôi hết qua
những giọt nước mắt. Càng lúc tôi càng khóc lớn, đến độ
Thiên Vũ cứ giương đôi mắt tròn xoe nhìn tôi. Chẳng nói thì
trên mặt cậu cũng hiện nguyên chữ shock to đùng. Phải 5
giây sau mới lắp bắp lên tiếng
- Cậu….tôi đã chết đâu mà cậu khóc thảm thiết vậy?
Nhưng tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. và dù ý thưc được
điều đó, tôi vẫn không ngăn được thứ chất lỏng đang chảy dài
trên mặt mình. Thôi thì cứ mặc kệ nó.
- Hức! Hức! – Tôi sụt sùi lau nước mắt, vẫn dấm dứt khóc.
- Này!…cậu mau im lặng đi! Này!
Không ăn thua. Đến tôi còn không bảo được mình thì cậu ta
bảo thế nào? Tôi cũng chẳng hiểu mình lấy đâu ra nhiều nước
mắt như vậy, khóc hoài vẫn không hết.
- Hức! Hức! Hức!
Cả căn phòng vẫn là tiếng khóc già.
- Hức…..
…..
- Hức!….
- Cậu có thôi ngay đi không hả?????
Tiếng quát thất thanh của Vũ làm mọi nơ ron của tôi dừng
hoạt động. Nhưng thứ nước mắt kia dường như là kẻ bất trị
nhất trần đời. Vẫn không tài nào dừng lại được. Hai mắt tôi
đã sưng húp, vẫn cố mở thật lớn để nhìn Vũ, xem phản ứng
của cậu ta. Miệng nấc lên thành phản xạ.
- Hức! Hức! Hức!
- Cậu mà không dừng lại thì tôi sẽ!
- Sẽ làm sao?..Hức! hức!
Tôi lấy tay quệt nước trên mặt, hỏi máy móc. Miệng vẫn phát
ra tiếng hức hức đều đều
- Tôi sẽ….
Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt quả quyết. Và trong chưa đầy một
giây, cậu dùng tất cả sức lực bật dậy. Làm tôi điếng người.
Một….một cái kiss vào môi!
Ôi chúa ơi! Cậu ta….cậu ta vừa mới….
Vũ mau chóng nằm lại giường sau cái kiss bất ngờ kia. Nói
giả lảng
- Ai bảo cậu ồn ào như vậy!
Hai má tôi nóng bừng lên. Không! Không! Nó đang đỏ rực đây
này. Nhưng tôi nhận ra là mình đã nín hẳn. Không còn một
tiếng hức nào nữa. Nhưng chúa ơi! Chúa ơi! Chúa ơi! Chuyện
quái quỷ gì vừa mới diễn ra vậy. Con và Hoàng Thiên Vũ….
Ngay lúc đó cánh cửa bật mở một cách đúng lúc. Tôi bừng
tỉnh khỏi mớ hỗn độn trong đầu, vụt đứng dậy lao về phía cửa
như tìm lối thoát hiểm. Suýt thì va cả vào mẹ Thiên Vũ. Tôi
chạy một mạch đến sân. Cả người nóng bừng lên, tim đập
không thể đếm được là bao nhiêu lần một phút. Thật xấu hổ!
Thật mất mặt! Thật chẳng ra gì! Tự nhiên thì bù lu bù loa
trước mặt một đứa con trai. Cho dù đó có là người tôi thích đi
chăng nữa…nhưng….
Có lẽ trông tôi còn tệ hơn cả một con ngố!
Tuy nhiên, Vũ, cậu ta….cậu ta đã hôn tôi. Cậu ấy đã làm như
vậy. Tôi không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này. Khi
hai má vẫn nóng bừng. Và việc duy nhất tôi muốn làm là hét
toáng lên dù cả thế giới có nghe thấy cũng chẳng sao. Chỉ có
điều, giờ có thách kẹo tôi cũng chẳng dám lên đó nữa.
Chuông điện thoại tự nhiên rung lên làm tôi giật mình. Từ
hôm ấy đến giờ, tôi tắt máy, không biết là đã bị lỡ bao nhiêu
cuộc gọi. Tôi liền rút vội cái máy ra, vừa liếc dãy số trên màn
hình vừa trả lời.
- Vỹ à?
- Ừ! Cậu vẫn ở bệnh viện à!
- Ừ!
- Cậu mau về Kí túc xá đi! Có chuyện không hay rồi! – Giọng
Vỹ đột nhiên nghiêm trọng làm tôi cũng lo lắng
- Chuyện gì vậy?
- Cậu cứ về đi. Thôi nhé! Bye!
- Ơ…Kh..
Tôi còn chưa kịp nói hết chữ khoan thì Vỹ đã dập máy, chỉ
còn vang lại tiếng tút dài. Không ngờ đại tiểu thư Diên Vỹ mà
còn keo kiệt như vậy. Chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao
mà đã vội dập máy rồi. Tôi đút điện thoại vào túi áo. Trong
lòng bỗng nổi lên một cảm giác bất an. Cậu ấy bảo có
chuyện, còn có chuyện gì được nữa chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top