Chap 34: Mục đích
Không gì có thể diễn tả hết tâm trạng tôi lúc này, nếu chỉ
dùng một từ thất vọng có lẽ là không đủ. Manh mối về anh cứ
như một sợi dây mỏng không thể nhìn thấy đầu kia, cho dù tôi
có lần mò thế nào. Tại sao cứ mỗi lần tôi sắp chạm đến thì
lại đứt đoạn. Rốt cuộc anh đang ở đâu? Tại sao anh không
quay về, không tìm em? Anh không cần em nữa ư? Và đến lúc
này tôi lại khóc, tất cả những sự dồn nén bấy lâu đều tuôn ra.
……..
- Hu Hu Hu!
- Tuyết Mai! Đừng khóc! Lên đây anh sẽ cõng em!
- Dạ!
- Có anh ở đây rồi, em sẽ không bao giờ phải khóc, biết chưa?
- Dạ…
* * *
- Tuyết Mai! Sao em lại bị thương? Là ai đánh em?
- Không…không có…là em bị ngã!
Anh cúi xuống, dịu dàng nhìn tôi, một tay nắm chặt lấy tay tôi
- Anh xin lỗi! Tuyết Mai! Từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ em! Không
để em bị thương, được không?
- Dạ….
* * *
- Anh à, tại sao ba mẹ không đến tìm chúng ta?
- Đừng nhắc họ, họ sẽ không đến đâu! – Anh khẽ gắt
- Tại sao vậy anh? Ba mẹ không thương chúng ta sao? –
Nước mắt tôi ngân ngấn – Ba mẹ đã bỏ rơi anh em mình…
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai tôi, dùng tay ôm chặt tôi
- Ba mẹ không về, nhưng anh sẽ bảo vệ em, anh sẽ không bao
giờ bỏ em. Đừng sợ, Tuyết Mai!
………..
Những lời nói ấy cứ vang vọng đâu đây. Mắt tôi ướt nhoẹt.
Anh đã nói không bao giờ bỏ rơi em mà? Phải không? Tại sao
anh không về? Anh không giữ lời hứa, không giữ…..
…………
6.30 AM
Khi tôi mở mắt, thấy trời đã sáng từ bao giờ. Hôm qua tôi
khóc nhiều quá rồi thiếp đi lúc nào không hay. Vĩ không ở
trong phòng, tôi đứng dậy, lững chững bước ra ngoài.
Một đêm khóc lóc làm tôi mỏi mệt. Bước xuống sân, xung
quanh hoàn toàn vắng vẻ. Hôm nay là ngày nghỉ, học viên đều
đã về nhà cả. Tôi bất chợt liếc qua phòng Thiên Vũ, thấy
phòng cậu cũng đóng cửa. Như vậy là chỉ có một mình tôi.
Tôi ngồi xuống bậc thềm, lặng lẽ nhìn ra ngoài. Phía trước
mặt là một khoảng không trắng xóa, mọi vật trước mắt đều
trở nên mờ nhạt. Nếu như trước kia, tôi tìm mọi cách để vào
đây, tìm mọi cách để lấy hồ sơ, thì hiện tại tôi lại giống như
người mất hết mục đích. Tung tích về anh không còn, hồ sơ
cũng trở nên vô dụng. Tôi phải làm gì tiếp theo đây? Tôi
không cần theo đuổi Thiên Vũ nữa, cũng chẳng cần phải nghe
lời ai. Đáng lẽ ra tôi phải vui vẻ, nhưng sao tôi lại thấy hoàn
toàn trống rỗng? Không có anh trai, tôi phải làm thê nào đây?
Thì ra đáng sợ nhất là khi con người vấp ngã mà là khi sống
mà không có mục đích, không có lí do để tiếp tục đứng lên.
Là cảm giác cô độc và vô vọng. Tôi cúi mặt, xiết chặt lấy hai
đầu gối.
Một lon nước từ đâu bỗng nhiên chìa ra trước mặt tôi, tôi giật
mình ngẩng lên, thấy Vĩ đang cười tươi nhìn tôi
- Uống nước không?
- Sao cậu không về? Hôm nay là ngày nghỉ mà?
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu. Vĩ ngồi xuống bên cạnh tôi, dáng
điệu vui vẻ, tu lon nước uống ực
- Muốn ở lại cùng cậu thôi!
Những lời nói của Vĩ làm tôi cảm động suýt khóc. Có lẽ chỉ
những người đang cô đơn mới hiểu cảm giác cần có người
bên cạnh đến thế nào.
- Cảm ơn cậu! – Tôi cúi mặt, nói đầy cảm kích
Những cơn gió mát lạnh lùa bàn tay vô hình qua mái tóc tôi,
còn Vĩ tóc ngắn ngủn nên nói chỉ hơi lay động. Ánh mắt Vĩ
nhìn về phía khoảng không vô định, tôi trong phút chốc lại
cảm thấy giống như Vĩ của ngày thường và người hôm nay
đang ngồi bên cạnh tôi là hai người hoàn toàn khác nhau. Rất
lâu cậu mới bất ngờ lên tiếng
- Mai này! – Vĩ quay qua nhìn tôi, ánh mắt có một vẻ gì đồng
cảm – Tớ biết là cậu đang nghĩ điều gì, biết cảm giác lúc này
của cậu!
Tôi không nói gì, im lặng. Vĩ uống thêm một ngụm nước, chầm
chậm nói
- Tớ hiểu cảm giác cô đơn và cần có người bên cạnh hơn ai
hết. Lạc lõng, buồn bã, thất vọng. Giống như bị ném vào một
chỗ mà không ai nhìn thấy. Thật sự, rất khó chịu!
Tôi ngạc nhiên nhìn Vĩ, vì quả thật, tôi không bao giờ nghĩ,
rằng một người vui vẻ như cậu cũng có những phút thế này.
Cậu tiếp tục uống nước, nói với tôi nhưng dường như cũng là
đang nói với chính mình
- Nếu cậu tìm thấy mục đích sống, thì sẽ hết cảm giác đó
thôi. – Vĩ đột nhiên nhìn tôi – Tớ biết cậu vào đây chỉ để tìm
anh trai, nhưng…vẫn còn nhiều thứ khác nữa chờ cậu. Hãy
nhìn ra bên ngoài, cuộc sống còn nhiều thứ cậu không biết.
Rồi thì, điều quan trọng nhât, sẽ xuất hiện!
Tôi thấy Vĩ mỉm cười. Tôi thật sự không hiểu hết những gì cậu
nói, nhưng nói cũng tác động đến tôi rất nhiều. Điều quan
trọng nhất? Tôi tìm điều quan trọng nhất với mình? Phải! Tôi
vẫn còn nhiều thứ chưa biêt hết, cuộc sống này đang chờ đợi
tôi. Tôi muốn tìm hiểu tất cả những điều đó. Đó là lí do tôi
vào đây, để tìm anh, tìm ươc mơ của mình. Tôi tin rằng anh
không bỏ tôi, và tôi lại càng không bỏ cuộc. Tôi mỉm cười
nhìn Vĩ, cậu quay đi. Trong một khoảng khắc trong ánh mắt
cậu lóe lên niềm vui. Tôi chợt cảm thấy ấm áp.
Gió lại thổi tung mái tóc rối xù của hai chúng tôi.
Chiều
Tôi thong thả ngồi nghe nhạc, lần đầu tiên tôi đón nhận cảm
giác yên bình này. Nhưng rồi tôi bất ngờ khi thấy Vĩ đang…
gấp đồ đạc.
- Cậu…cậu xếp đồ làm gì vậy?
Vĩ không ngửng lên, đáp
- Mình về nhà!
- Về nhà?
- Phải! – Vĩ kéo khóa túi xách bằng vải cỡ vừa, nói – Mình sẽ
về nhà vài ngày, cậu ráng ở một mình nhé!
- Nhưng….tại sao? – Tôi ngạc nhiên
- Chút việc thôi! Giải quyết xong mình sẽ quay lại – Vĩ mỉm
cười – An tâm, mình chỉ để cậu thoải mái trong căn phòng
này vài ngày thôi, cố mà tận hưởng đi!
Cậu đưa tay bẹo má tôi, cười lém lỉnh.
- Được rồi, mình đi đây!
Cô bạn vẫy tay với tôi, vác đồ xuống dưới sân, ở đó đã có sẵn
một chiếc xe chờ cậu từ bao giờ. Vĩ bước vào, chào tôi một
lần nữa qua cửa kính rồi mới đi. Tôi chán nản nhìn căn phòng
chỉ còn một mình. Mới hết buồn được một lúc thì Vĩ cũng bỏ
đi mất. Chán nản, tôi lăn ra giường. Nhưng ngủ cũng chán, tôi
quyết định đứng dậy đi chơi. Dù sao trong thời gian qua tôi đã
đối xử không tốt với bản thân mình, bây giờ có thể tự do làm
điều mình muốn, nhất định phải tận hưởng. Nghĩ vậy, tôi với
tay, khoác thêm áo rồi quyết định xuống phố.
Viễn cảnh đi chơi tươi đẹp mới hiện ra thì đã bị chặn đứng, bởi
khi tôi vừa đi tới cổng trường, đã thấy một chiếc xe màu đen
tiến đến, đỗ ngay bên cạnh. Và khi người trong xe bước ra, tôi
ngạc nhiên không nói lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top