CHƯƠNG 4
Ánh sáng mặt trời đã lên đến đỉnh núi , đem núi non sông ngòi Thuận Viễn đều dát lên một tầng kim quang."Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa" dưới ánh nắng chiếu sáng năm chữ lớn ấy lộ ra càng thêm cứng cáp hữu lực.
Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa là nơi bồi dưỡng nhân tài quân sự, để có thể tới đây học chỉ có hai loại người, một loại là quan lớn các phú thương thế gia công tử, bất quá phần lớn chỉ vì để cho bọn họ ở chỗ này lăn lộn hai năm, tôi luyện tính tình, tuy nói nơi này điều kiện khắc nghiệt nhưng là dù sao cũng tốt hơn ở nhà ăn chơi đàng điếm. Một loại khác chính là không có gia đình, cũng không bối cảnh là con em nhà bình dân, loại này thường thường đều có nhân tài đột nhiên xuất hiện, được người khác dẫn đến mới có thể đi vào.
Mà Tạ Tương đã không thuộc về loại thứ nhất, lại không thuộc về loại thứ hai, cô từ Bắc Kinh xa xôi đến Thuận Viễn chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là thay thế anh trai Tạ Lương Thần đi vào Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa. Hai năm trước, Tạ Lương Thần được tuyển vào Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, sau đó lại vì cứu người mà chết tại Thuận Viễn, từ đó về sau Tạ Tương liền quyết tâm muốn thay anh trai hoàn thành nguyện vọng, để cho Tạ Lương Thần cái tên này ghi chép trên danh sách của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.
"Oa! Quá ngầu lun."
Nghe tiếng thốt lên kinh ngạc, Tạ Tương nhịn không được cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang. Người tới mặc một chiếc áo choàng ngắn, trên vai lưng nghiêng vác nguyên một bao quần áo nhỏ, trong tay còn đẩy một chiếc xe đẩy. Tạ Tương cẩn thận nhìn coi, trên xe vật phẩm tạp nham đủ thứ, quần áo ,vật phẩm ngày thường dùng, không thiếu gì cả, trong đó bắt mắt nhất chính là cái nồi lớn trên đống vật phẩm kia.
Người kia quay đầu xem xét Tạ Tương, vội vàng tiến lên một bước, nhiệt tình hỏi: "Tôi tên Hoàng Tùng, cậu cũng là học viên mới vào sao?"
"Ân, tôi tên Tạ . . ." Lời đến miệng liền dừng lại một chút, sau đó dùng âm thanh hơi thô kệch nói ra: "Tôi tên Tạ Lương Thần."
Hoàng Tùng là người nhiệt tình nên nói cũng nhiều, lôi kéo Tạ Tương bắt đầu lải nhải nói, bản thân cậu ta từng là một người chạy nạn tòng quân kinh lịch. Dang dấp của cậu ta chất phác, làn da ngăm đen, trong khi nói chuyện hai đầu lông mày thô đen trên dưới vũ động, để cho người ta càng nhìn càng thấy buồn cười.
Một tiếng còi xe bén nhọn từ sau lưng hai người truyền đến, Tạ Tương vội vàng đem Hoàng Tùng kéo đến ven đường. Xe con màu đen chạy qua như bay, cực nhanh tiến lên bên dưới liền đụng ngã xe cút kít đứng ở ven đường, trên xe vật phẩm lung tung rơi ra đầy mặt đất, ngay cả cái nồi sắt đen kịt sáng loáng cũng bị quăng mạnh xuống đất lủng một lỗ.
Tạ Tương mắt trừng lớn, muốn đuổi theo xe để lý luận, lại bị Hoàng Tùng kéo lại.
"Được rồi,không sao đâu. Vì một cái nồi không đáng, lại nói tôi cũng mới biết được, ở trường học này không cần phải thổi lửa nấu cơm."
Tạ Tương mỉm cười, lắc đầu, ngồi xổm xuống cùng Hoàng Tùng nhặt vật phẩm, "Trường quân đội không thể so với nơi khác, cậu tính tình tốt như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị khi dễ."
Hoàng Tùng cười hắc hắc, nụ cười trung thực chất phác, Tạ Tương nhìn mà lòng tràn đầy cảm giác khó chịu.
Trời mênh mông xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng mà có chút chói mắt.
Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa có diện tích rộng lớn, có ký túc xá, tòa nhà văn phòng, sân diễn tập, có bốn sân huấn luyện lớn, còn bao gồm bệnh viện, căng tin, phòng tắm công cộng mấy cái sân nhỏ. Giờ phút này, các học viên đang tập hợp ở sân huấn luyện cs diện tích lớn nhất. Bên ngoài sân, là binh sĩ vũ trang ăn mặc chỉnh tề, bưng súng trường trấn giữ tại bốn phía. Trong sân, là các học viên đến sớm, túm tụm thành một đoàn, lười nhác đứng ở địa điểm huấn luyện trò chuyện.
Bên này hai người vừa mới đứng lại, bên kia liền có người tới gây sự, nam tử trước mắt mặt dài nhọn, người cao gầy, cho dù là người mặc quân trang cũng không che giấu được sự huênh hoang trên người hắn.
Lý Văn Trung đi tới, học viện khác nhao nhao nhường đường cho cậu ta, cậu ta đẩy vai Hoàng Tùng một cái.
"Gọi cậu đấy, đồ nhà quê, lỗ tai bị điếc à?"
Lúc nãy Hoàng Tùng có thể nhịn một chút, nhưng bây giờ không nhịn được nữa: "Cậu, cậu kêu ai nhà quê?"
"Đương nhiên là gọi cậu rồi ,ở đây ai giống ăn mày nhất như cậu, cậu chắn giữa đường, hại xe tôi bị đụng hư, dự định bồi thường tôi như thế nào hả?"
Năng lực đổi trắng thay đen thật khiến cho người ta mặc cảm, gặp ngay Hoàng Tùng là một người trung thực, ngay cả lời đều nói không lưu loát, tiến lên một bước nói: "Rõ ràng là cậu lái xe đụng chúng tôi."
Lý Văn Trung cười ha ha, chỉ chiếc xe cút kít lớn tiếng nói: "Coi như tôi đụng cậu trước thì sao? Muốn tôi bồi thường cái gì? Cái nồi bị hỏng trên xe đó sao?"
Nhìn theo hướng chỉ tay của Lý Văn Trung, ánh mặt trời chiếu rọi xuống một cái nồi sắt hiện ra màu đen sáng, cái này xuất hiện ở Học Viện Quân Sự Liệt Hoả đúng là không hợp một chút nào, nó thể hiện rõ chủ nhân của nó vô cùng nghèo khó như thế nào.
Trong sân huấn luyện vang lên từng đợt cười vang, tiếng cười kia phi thường chói tai, làm cho trên mặt đen kịt kia Hoàng Tùng hiện lên chút màu đỏ .
"Phi, đồ nhà quê!" Lý Văn Trung hung hăng hướng về Hoàng Tùng gắt một cái, đáy mắt đều là khinh thường.
"Nhà quê cũng hơn là Hán gian." Tạ Tương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung dữ xẹt qua huy hiệu thương hội Nhật Bản đeo trước ngực cậu ta.Quốc gia suy nhược, quần ma loạn vũ, vô luận là người trong nước hay là buôn bán với người nước ngoài đều mưu toan ở nơi này tràn ngập nguy hiểm này chỉ để kiếm cơm. Trước đây không lâu, triều Thanh liên Nhật kháng Nga, lần này hành vi không khác lấy lang đuổi hổ, thương hội hội trưởng Nhật Bản Kazuo Sato lên đài, liền thay tất cả thương vụ của nước Nga tại Thuận Viễn, không chỉ có như thế, thương hội Nhật Bản còn có ý đồ lũng đoạn tất cả kinh tế mậu dịch ở Thuận Viễn, lại bị thương hội ở Thuận Viễn cản trở, hai phe giao phong, mâu thuẫn dĩ nhiên không thể hóa giải.
Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa trên danh nghĩa là vì bồi dưỡng lục quân sơ cấp sĩ quan sở thiết, dựa theo thế cục bây giờ mà phát triển, nhóm sĩ quan này cuối cùng sẽ có một ngày bị phái đi đối chiến cùng quân Nhật , thế nhưng người trước mắt này lại dám ở Học Viện Quân Sự Liệt Hoả thản nhiên đeo huy hiệu Nhật Bản , có thể thấy được là một tên không có đầu óc.
"Cậu . . ." Bị Tạ Tương nói đến chỗ đau, Lý Văn Trung khuôn mặt đỏ lên.
Cha cậu ta chỉ là một người kinh doanh nhỏ, bởi vì leo lên cây đại thụ là thương hội Nhật Bản này nên mới có tiền tài cung cấp bản thân tiêu xài. Cậu ta tự biết Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa một nửa học viên ở đây đều có bối cảnh hơn cậu ta rất nhiều, nhưng cậu ta trời sinh chính là thích nổi tiếng như vậy, hôm nay làm Hoàng Tùng khó xử, bất quá là bởi vì cậu ta quần áo keo kiệt, xuất thân hàn môn, dùng để lập uy với mọi người là tốt nhất. Không nghĩ tới tên tiểu bạch kiểm đứng trước mặt này miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy, một câu liền đánh trúng chỗ yếu, để cho người ta không có chút chỗ trống nào để phản bác, thế nhưng bất kể là như thế nào hắn đều nuốt không trôi.
Lý Văn Trung thuận tay cầm cái chậu trên chiếc xe đẩy nhỏ của Hoàng Tùng hướng Tạ Tương ném qua. Tạ Tương thuở nhỏ cùng anh trai học qua công phu quyền cước, thân thủ nhanh nhẹn, hơi chút nghiêng người liền tránh thoát cái chậu đang bay tới.
"Keng!"
Đất bằng ầm một tiếng. Vốn dĩ đang ồn ào đám người lập tức trở nên an tĩnh lại, Lý Văn Trung ra vẻ bình tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top