CHƯƠNG 3

Dưới lầu mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trên, Tạ Tương cũng tò mò ngẩng đầu.

Một nam nhân mặc chiếc áo đuôi tôm màu đen bắt chéo hai chân nhàn nhã ngồi ở ghế dài lầu hai bên trên, khí thế cùng dung mạo trong đám tân khách lại càng bắt mắt, nhưng khiến Tạ Tương chú ý nhất lại là đôi mắt của cậu ta, mắt cậu ta có lông mi rất dài, hốc mắt lại thâm sâu, liền làm nổi bật lên ánh mắt thâm thuý của cậu ta, có thể nói mắt như sao sáng. Nam nhân nhìn chung quanh một chút, không thèm để ý nói: "Đều nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ nói thật nha, phô trương không nhỏ, trình độ bình thường."

Tạ Tương nhìn cậu ta cảm thấy có chút quen mắt, người này hình như chính là tên thiếu gia trên khoang thuyền đặc biệt kia.Cậu ta nhẹ nhàng nói một câu như vậy như là một bát nước lạnh rót vào chảo dầu nóng hổi, lập tức, đám người ở lầu dưới liền dấy lên sự phẫn nộ.

"Tiểu tử thúi, ngươi nói gì hả?"

"Ngươi dám nói thêm câu nữa thử xem!"

Đám người ngươi một lời ta một câu, tranh cướp giành giật muốn trút giận cho Khúc Mạn Đình.

Nam nhân dùng ngón tay móc móc lỗ tai, mang theo bình rượu lung la lung lay đi xuống lầu hai, tùy ý gạt đám người ra: "Nhường chút nhường chút, không nhìn thấy tôi uống say, đi đứng không tiện sao?"

Châm chọc là, mặc dù ngoài miệng bọn họ mắng thống khoái lắm , lại không ai thực có can đảm ngăn đường cậu ta đi.

Đem bình rượu đặt ở trước sân khấu, cậu ta ợ một cái vang dội, ngẩng đầu lên nhìn Khúc Mạn Đình: "Mặc dù ngươi hát bình thường, nhưng cũng may dáng dấp còn không tệ. Tiểu thư, đợi chút nữa tan việc, cùng đi uống một chén rượu với tôi thế nào? Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô số tiền khiến cô hà̀i lòng, Cố Yến Tranh tôi không phải người thiếu tiền."

Cố Yến Tranh, cậu ta đúng là Cố Yến Tranh! Cái tên này tại Bắc Kinh không có trường học nào không biết không có ai mà không hiểu, cậu ta ngoài sự bướng bỉnh, cái làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chinh là gia thế của cậu ta - Con trai của Bộ nội vụ thường vụ thứ trưởng Cố Tông Đường, cháu trai Phòng giáo dục cục trưởng Hồ Liễu Ông, cháu trai Hồ Vân Sinh Hồ Tư lệnh, em vợ Thiếu soái . . . Bất kể lấy ra một cái nào danh hiệu đều vô cùng có phân lượng.

Đám người phía dưới kinh ngạc nghị luận ầm ĩ, Cố Yến Tranh không phải nên ở Bắc Kình sao, khi nào lại chạy đến Thuận Viễn rồi?

"Vị tiên sinh này, tôi không phải gái lầu xanh, mời ngài tự trọng."

Khúc Mạn Đình nhíu mày lại, trong mắt đều là khinh thường. Cái loại hoa hoa công tử này tại bến Thượng Hải gặp qua không ít, thế nhưng vẫn là lần đầu gặp một tên không sợ chết giống cậu ta. Bất quá Khúc Mạn Đình nghĩ không ra, cho dù là hoa hoa công tử, Cố Yến Tranh lại cường hãn nhất trong số những tên khác.

Cố Yến Tranh căn bản không để ý cô nói cái gì, một bước đi lên sân khấu, kèm theo tiếng thét chói tai vang lên, một tay khiêng lấy Khúc Mạn Đình trên vai.

"Xuỵt, ngoan một chút, chúng ta cùng đi chạy trốn."

Trước cửa mười tên cao to vạm vỡ đứng thành một hàng chặn lại đường đi của hai người, Cố Yến Tranh chẳng hề để ý: "Làm sao? Anh hùng cứu mỹ nhân?" Âm thanh rơi xuống, bỗng nhiên cậu ta cầm lấy một cái ba lô gần đó hướng về phía trước ném tới, bọn bảo tiêu trở tay không kịp, nhao nhao rút lui, có người lấy tay che mặt, có người muốn đưa tay tóm lấy cái ba lô đang vung vẫy trên không trung.

Không nghĩ đến Parimo còn có thể gặp được loại người này, Tạ Tương nhìn say sưa ngon lành,chỉ kém đem hạt dưa ngồi xuống hò hét gọi tốt.

Không đúng! Nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, ba lô kia sao nhìn quen mắt như vậy.

"Trở lại! Túi của tôi!"

Mắt thấy Cố Yến Tranh khiêng Khúc Mạn Đình xông ra phòng khiêu vũ, Tạ Tương vội vàng đuổi theo, lưu lại ở dưới Đàm Tiểu Quân đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thân ảnh màu đen lại biến mất không thấy đâu tại chỗ góc cua trên đường phố, đèn đường tựa hồ bởi vì lâu năm không được tu sửa đã hư hỏng, chỉ có thể mượn ánh sáng của ánh trăng để thấy rõ đường xá.

Phía trước truyền đến thanh âm bất mãn của Cố Yến Tranh: "Cô ca hát đã khó nghe lại còn béo như vậy, rốt cuộc làm sao lại lên làm minh tinh được vậy?" Sau đó hừ một tiếng, giống như là bị Khúc Mạn Đình đánh rất đau.

Tạ Tương thở hồng hộc bước chạy tới, "Dừng lại! Thả người, sau đó đem trả túi lại cho tôi."

"Tiểu lưu manh?"

Phía dưới đèn đường, Khúc Mạn Đình đối mặt với một khắc này, cừu hận lửa giận lập tức chuyển dời đến trên người cô.

"Các ngươi, các ngươi là một bọn!"

Tạ Tương ngạc nhiên ,sức tưởng tượng của cô ta sao lại phong phú như vậy nha, ngay sau đó nhíu mày: "Không phải!"

Khúc Mạn Đình không hề bị lay động: "A, đầu tiên là hai người theo dõi tôi, sau đó cậu ta đi bắt tôi, hai người là có dự mưu, hai người muốn làm gì? Hai người là giặc cướp, hai người muốn bắt cóc ta!"

"Đều không phải! Không phải! Cô làm sao nghe không hiểu tiếng người vậy?"

Đều loạn như vậy, Cố Yến Tranh ngược lại ở một bên nhìn lên náo nhiệt, "Chậc chậc chậc, người tốt không dễ làm a."

Hai người cãi nhau gay gắt,tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên như xé nát màn đêm yên tĩnh, ngay sau đó, mấy chục chiếc xe cảnh sát từ đầu đường cuối ngõ đều tràn ra.

Cửa xe mở ra, một đám người mặc quân trang cảnh vệ vọt ra, chỉa súng vây quanh ba người.

Một chiếc Chevrolet màu đen dừng ở trước đám người chung quanh, tài xế đi xuống cung kính mở cửa xe ra, đập vào mắt là một đôi giày da đen nhánh, quần tây phẳng phiu, cùng chiếc áo bên trong màu xám, thêm chiếc áo khoác ngoài cùng màu xám. Cả người giơ tay nhấc chân, đều thể hiện ra sự trầm ổn, loại khí thế phong đọ này ngoại trừ Thẩm Thính Bạch, ở Thuận Viễn không thể tìm thấy người thứ hai.

"Uy, các ngươi như vậy thì có chút không có ý nghĩa, tất cả mọi người là người văn minh, chỉ đùa một chút sao lại kinh động đến cảnh sát làm gì." Cố Yến Tranh khóe mắt giật một cái, đem Khúc Mạn Đình để xuống.

Thẩm Thính Bạch ánh mắt lạnh lùng, dường như mưa gió nổi lên. Anh ta quan sát Cố Yến Tranh từ trên xuống dưới , sau đó ánh mắt nhìn tới người Khúc Mạn Đình, "Không có chuyện gì chứ?"

Khúc Mạn Đình hung dữ quay đầu hướng về phía Cố Yến Tranh chân đạp một cái, cũng không để ý Cố Yến Tranh ở sau lưng cô kêu rên như thế nào kêu rên, liền chạy đến bên người đáng tin cậy, đến bên cạnh người Thẩm Thính Bạch, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Em không sao, Thính Bạch, anh có thể giúp em hung hăng giáo huấn bọn họ được không!"

Thẩm Thính Bạch sao có thể cự tuyệt, một bên tay choàng lên vai cô đưa cô đến bên cạnh xe, một bên ấm giọng thì thầm an ủi.

Đi tới trước cửa xe, anh ta quay đầu lại nhìn Cố Yến Tranh một chút, lại nhìn Tạ Tương một chút, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Hà đội trưởng, ý vị thâm trường nói, "Hà đội trưởng, làm phiền."

Thẩm Thính Bạch làm việc rất lưu loát, anh ta tới nơi này một chuyến đã là hạ mình, cứu người xong liền đi, lưu lại sắc mặt khó coi của Hà đội trưởng, còn có một đám cầm gậy cảnh sát trong tay, liên tục cười lạnh nhìn cảnh sát. Tạ Tương nhìn chiếc xe màu đen càng chạy càng xa, dần dần dung nhập vào trong bóng đêm mịt mờ, lại nhìn một chút đám cảnh sát trước mặt, lập tức có chút bối rối, nhỏ giọng nói với tên thiếu gia bại hoại Cố Yến Tranh một tiếng: "Cậu có hậu thuẫn đúng không, nói nhanh một chút hù bọn họ sợ đi."

Cố Yến Tranh nghiêm mặt nói: "Bản thiếu gia hành tẩu giang hồ, cho tới bây giờ đều dựa vào chính mình, không hề dựa vào hậu thuẫn của bản thân, hơn nữa một cao thủ như tôi một mình đánh mười người cũng không thành vấn đề."

Tạ Tương nghe cậu ta nói oai hùng như vậy, nhẹ nhàng thở ra, yên lòng.

"Thế nhưng là", Cố Yến Tranh xoay chuyển lời nói, "Bọn họ giống như không chỉ có mười người."

"Cho nên?" Tạ Tương có dự cảm không tốt, đám cảnh sát vén tay áo lên cùng nhau tiến lên, Cố Yến Tranh vội vàng ngồi xuống hai tay ôm đầu hô to: "Đừng đánh mặt!"

Tạ Tương trợn mắt há mồm nhìn Cố Yến Tranh, nhịn không được mắng, "Cậu đúng là ngu xuẩn!"

Với tình thế bây giờ , dĩ nhiên không trông cậy được vào Cố Yến Tranh, chỉ có thể dựa vào chính mình. Tạ Tương bỗng nhiên bắtlấy cổ tay một tên cảnh sát đang xông đến cô, cánh tay phải vung ra, kéo hắn về phía trước sau đó mượn lực chuyển eo xoay người, liền quẳng người kia xuống đất. Tạm thời ngừng lại một chút, đám cảnh sát ánh mắt sợ hãi thán phục, Tạ Tương thu hồi thế công, cười đắc ý, chiêu này lúc trước quốc thuật lão sư phó tuyệt học độc môn Bạch Hạc Triển Sí đã dạy cô, cũng là chiêu võ Tạ Tương học tốt nhất.

"Ngươi hay lắm!" Hà đội trưởng quan sát Tạ Tương từ trên xuống dưới một chút, sau đó cười lạnh, vung tay lên, "Các anh em, cùng tiến lên!"

Song quân địch đông như vậy, dù là Tạ Tương tinh thông quốc thuật cũng không thể tránh được, cô cuối cùng cũng giống với Cố Yến Tranh mặt mũi bầm dập bị kéo lên xe cảnh sát. Đến cục cảnh sát lúc đêm đã khuya, trăng tròn treo cao, toàn bộ Thuận Viễn đều tĩnh lặng lại, ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe được.

Nhân viên chính phủ hậu tri hậu giác, hồi lâu sau mới phát hiện con trai duy nhất của Cố Tông Đường lại bị bọn họ bắt vào trong lao. Bây giờ, Cố thứ trường lên tiếng, để cho Hà đội trưởng "Hảo hảo" trông nom lấy. Cục cảnh sát trên dưới im thin thít, lo sợ nếu như vị tổ tông này cái này không cao hứng liền gây nên đại hoạ, mà kẻ cầm đầu giờ phút này lại cùng mấy tên cảnh sát cùng một chỗ nhàn nhã đánh bài.

"Nhị điều!" Cố Yến Tranh đánh ra một tấm bài nói: "Ông xem, lúc đầu việc này đâu thể coi là việc lớn gì sao nhất định phải giương cung bạt kiếm. Hiện tại thì hay rồi, toàn bộ các nhân vật tai to mặt lớn ở Thuận Viễn đều biết, tân nhiệm đôn đốc tỉnh Phụng An con trai  của Cố Tông Đường không ra gì, vừa tới Thuận Viễn liền bị nhốt vào cục cảnh sát. Trời vừa sáng, chúng ta liến biến Cố gia trở thành trò cười ở Thuận Viễn."Hà đội trưởng, ông làm cảnh sát thật tốt a!"

Ba tên cảnh sát cùng một chỗ đánh bài liếc nhau một cái, có thể ăn bài cũng không dám ăn, chỉ cúi đầu không ngừng bắt bài, Hà đội trưởng khom lưng đứng bên người Cố Yến Tranh cười bồi, lưng đã có chút run lên, lại vẫn không dám đứng thẳng.

Tạ Tương ngồi một bên, một mặt xem thường nhìn Cố Yến Tranh đang đánh bài, vị thiếu gia này, thời điểm đánh nhau kêu thảm không ngớt, một chút lực đều không có, bây giờ vào cục cảnh sát lại bắt đầu đùa nghịch bắt đầu uy phong.

"Đội trưởng, người Cố gia đến." Cảnh vệ vào cửa thông báo.

Cố gia rốt cục tới đón người!

Toàn bộ cục cảnh sát như được đại xá, đều thở dài một hơi, Hà đội trưởng nhất thời thẳng người, đem hai người cung cung kính kính mời lên xe.

Xe chậm rãi lái đi, Tạ Tương nhìn xuyên thấu qua cửa sổ xe , chỉ thấy bọn cảnh vệ từng dãy đứng thât chỉnh tề, trên mặt đều bị thương, nhìn qua thật sự rất khôi hài.

Xe chạy được một đoạn đường, Tạ Tương không kịp chờ đợi liền kêu tài xế dừng xe, con xe màu đen chậm rãi dừng sát ở ven đường, cô hung hăng mở cửa xe đi ra, sau lưng truyền đến tiếng nói của Cố Yến Tranh, "Gặp lại sau nha!"

Tạ Tương cũng không quay đầu lại phất phất tay, "Không gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top