CHƯƠNG 16
Huấn luyện ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa là không phân biệt thời điểm, dù là ngày hay đêm, dù là mưa to hay gió lớn,chỉ cần có mệnh lệnh bọn họ đều phải ra ngoài huấn luyện, các học sinh khổ không thể tả,tính tình được dưỡng ra ở nhà tất cả đều bị các huấn luyện viên mài hết, dần dần có bộ dạng nghiêm chỉnh của quân nhân.
Càng luyện càng cảm thấy luyện như vậy là không đủ, vậy nên mỗi người lại tăng lượng huấn luyện càng lúc càng nhiều.
Ở đây đau đầu cảm mạo căn bản không tính là bệnh, Tạ Tương lại không như bọn họ, nên càng yêu quý sức khoẻ của bản thân hơn, tuyệt đối không dám để bị bệnh.
Bình thường thì không sao, nhưng đến kỳ kinh nguyệt thì không tốt đẹp gì.
Tạ Tương vuốt vuốt cái bụng dang ẩn ẩn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn thành một đoàn.
"Lương Thần, Lương Thần!"
Ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa này Hoàng Tùng lớn giọng xưng thứ hai vậy thì không ai dám xưng đứng nhất, nhất thời liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt ở sân huấn luyện, cũng may cậu ta cũng ý thức được điểm này, thấp giọng bên tai Tạ Tương nói ra: "Nghe tin gì không? Tống huấn luyện viên bị sa thải rồi. Mấy ngày trước ông ta giả truyền mệnh lệnh tự ý thả người Nhật Bản, Lữ huấn luyện viên trở về liền nổi giận."
"Chuyện xảy ra lúc nào? Sao tôi không biết?"
"Mới hôm qua, rất nhiều người đều thấy ông ta bị cảnh sát giải đi, ông ta còn không phục, một mực mắng Lữ huấn luyện viên."
Tạ Tương hôm nay khác thường làm cho Hoàng Tùng hiếu kỳ, cậu ta cúi xuống trước mặt Tạ Tương nhìn kỹ sắc mặt của cô một chút, "Hôm nay cậu làm sao vậy, sáng nay lúc thể dục buổi sáng tôi gọi cậu cậu cũng không nghe thấy, có phải bị bệnh rồi không."
Ánh mắt Tạ Tương trốn tránh, biểu hiện của cô đúng là có chút kỳ quái, một "Đại nam nhân" đến kỳ kinh nguyệt có thể không kỳ quái sao? Thế nhưng việc này lại không thể nói cho Hoàng Tùng, chỉ có thể qua loa nói: "Không có việc gì, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon thôi."
"À." Nghe được câu trả lời, Hoàng Tùng cũng không nghi ngờ gì, lại bắt đầu cảm khái: "Cậu nói xem bình thường Tống huấn luyện viên cũng là một người rất tốt, làm sao lại . . ."
"Dê thế tội thôi." Cố Yến Tranh ôm vai đứng ở một bên, tuy là tiếp lời Hoàng Tùng, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tạ Tương.
Tạ Tương ngẩng đầu cùng cậu ta liếc nhau một cái, ngay sau đó cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Âm mưu chủ nghĩa."
"Vậy cũng tốt hơn so với ngu xuẩn!" Mày kiếm hướng lên trên vẩy một cái, Cố Yến Tranh mang theo vẻ khiêu khích nhìn cô.
Tạ Tương vừa định phản kích, lại thấy Lữ Trung Hãn ngẩng đầu đi tới, sắc mặt của ông ta vẫn như thường, tựa hồ sự việc của Tống Hoa Bình đối với ông ta cũng không có ảnh hưởng gì.
"Hôm nay tiến hành giai đoạn khảo hạch, khảo sát thành quả huấn luyện của các cậu trong khoảng thời gian này, thành tích của các cậu sẽ trực tiếp báo cáo lên cho quân bộ cùng phủ tư lệnh, cho nên tất cả mọi người đều phải dốc hết toàn lực ra! Để tôi xem các cậu tiến bộ như thế nào"
"Vâng!" Tiếng trả lời vang dội bên trong, Tạ Tương không để lại dấu vết nhíu nhíu mày, bụng dưới lại thấy đau làm cho toàn thân cô suy yếu bất lực, cô lấy tay nhẹ nhàng che ở trên bụng thầm suy nghĩ: "Hôm nay bất kể như thế nào cũng phải chống đỡ, quyết không thể bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến thành tích."
"Thi thể năng hạng thứ nhất, xạ kích, hiện tại bắt đầu."
Nghe được mệnh lệnh Tạ Tương giơ súng lục lên, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bia ngắm, ngón tay nhẹ nhàng gõ động, phía trước truyền đến âm thanh của vệ binh: "Tạ Lương Thần, bốn phát vòng 6, hai phát vòng 8, hợp cách!"
Thở ra một hơi dài, thân thể căng cứng của Tạ Tương dần dần hoà hoãn lại, ngoài sắc mặt tái nhợt của cô thì mọi biểu hiện còn lại cùng các học viên khác không khác nhau chút nào, thế nhưng chỉ có bản thân Tạ Tương biết rõ, hạng mục xạ kích này chỉ cần có kỹ xảo là được,nhưng các hạng mục kiểm tra tiếp theo đều là các hạng mục cần thể lực, hôm nay lại ở tình trạng này thì việc đạt tiêu chuẩn hợp cách là không có chút khả năng nào, vì vậy vô luận thế nào thì cô cũng phải thử một lần.
Liên tiếp thất bại ở hai hạng mục tiếp theo, chỉ còn lại lại hạng mục cuối cùng là phụ trọng chạy ,nhìn các học viên chạy xa xa phía trước cô càng mơ hồ ,cứ theo khuynh hướng phát triển này, hợp cách đã là vô vọng, hiện tại cô chỉ cầu nguyện có thể đến được điểm cuối, để thành tích khảo sát của mình không đến mức quá thảm.
Cố Yến Tranh chẳng biết lúc nào đi theo phía sau cô, cùng cô từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách không xa không gần như thế, Tạ Tương đã cảm thấy trước mắt lung la lung lay,đường băng dài dằng dặc rốt cục cũng đã tới, Cố Yến Tranh từ bên cạnh cô đi qua, Tạ Tương thất tha thất thểu đi theo cậu ta trở lại đội ngũ.
Tất cả mọi người đều nhìn ra sự khác thường của cô ngày hôm nay, nhưng chỉ có Lữ Trung Hãn đối với sắc mặt tái hhợt của cô vẫn là nhắm mắt làm ngơ.
"Tạ Lương Thần, trừ bỏ hạng mục xạ kích, chướng ngại chạy, phụ trọng chạy, thể năng đối kháng tất cả đều không hợp cách. Cậu tính để tôi cầm thành tích như vậy đi gặp quân bộ trưởng sao? Nói cho bọn họ biết đây chính là sĩ quan tinh nhuệ mà bọn họ bỏ số tiền rất lớn ra để bồi dưỡng sao?"
Tạ Tương cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lữ Trung Hãn ánh mắt: "Thật xin lỗi huấn luyện viên, hôm nay thân thể tôi không thoải mái, "
"Không cần mượn cớ, tương lai sẽ có một ngày cậu phải lên chiến trường, nếu thân thể lại không thoải mái, cậu cũng nói với địch nhân là ngày khác tái chiến sao? Chuẩn bị thi lại, nếu thi lại mà thành tích vẫn như vậy thì chuyển sang bên văn chức đi."
"Thật xin lỗi." Tạ Tương hốc mắt hơi đỏ lên,cô cúi thấp đầu, nước mắt vây tại hốc mắt, cố gắng che giấu sự yếu ớt của bản thân.
Cố Yến Tranh nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng không hiểu có chút bực bội, "Huấn luyện viên, không nghiêm trọng như vậy đi, trường học chúng ta là bồi dưỡng sĩ quan chứ có phải là chiến sĩ đâu."
Lữ Trung Hãn thấy cậu ta dám đứng ra càng thêm tức giận, cầm phiếu điểm mắng: "Cố Yến Tranh, tôi còn chưa nói tới cậu! Cậu còn dám xen vào? Phụ trọng chạy lại là thứ nhất đếm ngược, cậu vóc dáng lớn như vậy đến Tạ Lương Thần cũng chạy không lại, cậu không cảm thấy ngại sao. Hai người các cậu đều phải chuẩn bị thi lại, nếu thi lại còn không qua tôi lại theo cậu tính tổng nợ!"
Cố Yến Tranh lơ đễnh nhún vai, chỉ chuyên chú thăm dò Tạ nhìn Tương, chỉ cô cúi thấp đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, đâm đâm cánh tay cô: "Khóc sao? Không phải chứ?"
Tạ Tương cúi thấp đầu, nháy mắt mấy cái muốn làm rơi nước mắt.
Cố Yến Tranh nói: "Có cái gì mà khóc, tôi xếp thứ nhất đếm ngược còn chưa thấy khó chịu."
"Ai khóc?" Tạ Tương mạnh miệng, đáng tiếc khó nén nghẹn ngào.
Cố Yến Tranh đối với cô lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười: "Biết vì sao tôi chạy thứ nhất đếm ngược không? Tôi chính là cố ý nhường cậu đó, cậu da mặt mỏng như vậy, tôi sợ cậu về cuối sẽ chịu không được, nên mới chạy về cuối cùng. Thế nào, cảm động đúng không, vậy đêm nay trở về đem quần áo của tôi đi giặt nhé?"
Rõ ràng là câu nói cảm động lại bị cậu ta nói như vậy , Tạ Tương quyết đoán cự tuyệt: "Tôi không làm!"
"Làm gì hẹp hòi như vậy,có thể giặt cho người khác,sao giặt cho tôi giặt lại không được?"
Đây là ám chỉ hôm đó cô lau giày cho Thẩm Quân Sơn sao? Tạ Tương không biết trả lời làm sao, đành phải quay đầu đi không để ý đến cậu ta nữa.
Lữ Trung Hãn vừa mới kết thúc phát biểu, cô liền đi tới chỗ huấn luyện viên mượn phiếu điểm, cẩn thận so thành tích của mình với các học viên khác, trong đầu lại dự tính một kế hoạch huấn luyện hoàn thiện, lần sau thi lại, cô tuyệt không thể để thất bại nữa.
Lúc trở về cả ký túc xá rất là yên tĩnh, các học viên đều chuẩn bị đi ngủ, trong hành lang Tạ Tương ôm lấy bụng dưới của mình chầm chập đi.
Thẩm Quân Sơn mặc một thân thường phục, vừa định đi ra cửa thì lại nhìn thấy cô, nhìn bộ dạng cô đi đường cũng suy yếu như vậy , Thẩm Quân Sơn nhíu lông mày, "Tạ Lương Thần, cậu không sao chứ, bị bệnh sao?"
"Không có." Tạ Tương lắc đầu, có chút xấu hổ buông tay ôm bụng xuống, "Tôi không sao, cậu đi làm việc trước đi."
Ánh mắt trên đỉnh đầu quá sáng tỏ, luôn có cảm giác bị nhìn thấu, Tạ Tương sợ cậu ta tiếp tục truy vấn, cúi đầu nhanh chóng chạy trở về ký túc xá.
Cửa vừa mở ra, ánh mắt Cố Yến Tranh liền dính tới, ánh mắt Tạ Tương cùng cậu ta nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau đó cầm phích nước nóng lên, cảm nhận trọng lượng trĩu nặng trong tay làm cho cô hơi kinh ngạc, Cố Yến Tranh hôm nay uống lộn thuốc sao, vậy mà lại chủ động đi lấy nước.
Trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, quay người vào phòng vệ sinh bắt đầu giặt quần áo.Mỗi ngày ở Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa chỉ có thời gian đặc biệt mới có thể cung ứng nước nóng, mỗi lần chỉ có một bình nước nóng để giữ lại rửa mặt cùng uống, bởi vậy chỉ có thể dùng nước lạnh giặt quần áo. Hiện tại tuy là mùa hạ, nhưng nước vẫn có chút lạnh, cái lạnh theo đầu ngón tay trải rộng toàn thân, Tạ Tương cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đến trắng bệch.
"Quần áo nhiều không?"
Chẳng biết lúc nào, Cố Yến Tranh đứng ở cửa phòng vệ sinh, lông mày vặn cùng một chỗ, mắt chăm chú nhìn đôi tay đỏ bừng của Tạ Tương.
"Cậu nói thử xem!" Tạ Tương trừng mắt liếc cậu ta một cái, chỉ đống quần áo bẩn dưới đất nói với Cố Yến Tranh: "Về sau làm phiền cậu có thể cởi một bộ giặt một bộ được hay không, tôi cũng không phải bảo mẫu của cậu."
"Cậu ra ngoài, tôi giặt."
Chẳng biết tại sao, Cố Yến Tranh trên mặt có chút nộ ý, Tạ Tương không rõ ràng cho lắm đã bị đẩy ra ngoài, cô ngồi lên giường, con mắt trôi dạt đến ly thuỷ tinh để trên bàn, trong ly tràn đầy nước nóng, lúc này còn liên tục bốc hơi nóng không ngừng.
Là Cố Yến Tranh rót sao? Tạ Tương hơi có chút cảm động, nâng cái ly lên uống một ngụm,thật ấm áp, bất mãn vừa rồi đối với Cố Yến Tranh cũng dần dần tiêu tán.
Trong phòng vệ sinh tiếng nước không ngừng, ào ào, Tạ Tương nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thành thật thật ngồi không nhúc nhích.
"Bành!" Phòng vệ sinh cửa bị lực mạnh đẩy ra, Cố Yến Tranh toàn thân ướt đẫm đi ra, cậu ta đem quần áo bẩn lấy ra cất hết vào cặp da, mang theo rồi đi ra ngoài cửa.
Tạ Tương để ly xuống chạy ra ngoài cửa, Cố Yến Tranh thẳng lưng, bước chân mạnh mẽ có chút khí thế, cô vịn cửa hô: "Cậu đi đâu vậy?"
"Về nhà, giặt quần áo!"
Nhìn qua thân ảnh màu đen biến mất ở chỗ ngoặt hành lang, Tạ Tương im lặng chốc lát.
Hôm nay Cố Yến Tranh có chút kỳ quái, còn kỳ quái ở chỗ nào thì cô cũng không biết rõ, loại cảm giác này vốn dĩ từ đầu đã có, chỉ là không thể xác định được, cho tới hôm nay . . . Nhìn ly nước còn bốc hơi nóng trên bàn, Tạ Tương mi dài rủ xuống.
Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của Cố Yến Tranh càng ngày càng kỳ quái, mỗi lần huấn luyện trở về, cô đều phát hiện phích nước nóng của mình luôn đầy, nước trong ly cũng còn nóng, ngay cả quần áo bẩn cũng vậy cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại đột nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện ở ký túc xá trong tình trạng vô cùng sạch sẽ. Đối mặt với chuyện này, Tạ Tương lúc đầu còn cảm động sau đó lại biến thành sợ hãi,tên đào hoa lúc đầu, hối cải để làm người mới cô đương nhiên là không tin, nhưng mà không có gì lại trở nên ân cần như vậy, không phải lừa đảo thì tức là đạo chích, khi đã xác định được chân lý vững chắc, Tạ Tương âm thầm hạ quyết tâm, hôm nay trở về nhất định phải thẩm vấn Cố Yến Tranh thất tốt.
Trong đầu nghĩ đến những chuyện này, ngoài ý muốn lại cảm thấy phụ trọng chạy cũng không có mệt mỏi như vậy, Tạ Tương dừng bước lại nhìn đồng hồ đeo tay một cái, 1 phút 13 giây, vậy mà hợp cách! Huấn luyện nhiều ngày như vậy, lần đầu chạy có thành tích tốt như vậy, thu thập ba lô xong, Tạ Tương vừa lòng thỏa ý đi về ký túc xá.
Ban đêm trường học phá lệ yên tĩnh, ánh trăng chiếu sáng bên dưới, bên mặt Thẩm Quân Sơn phá lệ rõ ràng. Tạ Tương vừa định đi đến chào hỏi, lại có người nhanh chân đến trước.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top